Tài năng thường bộc lộ trong những hoàn cảnh khó khăn và ngủ yên trong hoàn cảnh thuận lợi.

Horace

 
 
 
 
 
Tác giả: crazyhuyen
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 43 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 537 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:01:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30: Chân Tướng
hụng Phi Vũ mang Hồ Thủy Linh hôn mê bất tỉnh về Định Vương phủ, thoáng chốc mọi chuyện đã loạn thành một đoàn. Phi Hổ đi tìm Hải Nguyệt lại tay không quay về, ngay lập tức nhận luôn một chưởng của Phụng Phi Vũ, cả người bay thẳng ra sân, lay lắt chẳng khác gì một chiếc lá trước gió lớn.
Y Y, Y Yên từ lúc trở về vẫn một mực im lặng quỳ dưới đất chờ định tội. Phụng Phi Vũ đặt Hồ Thủy Linh nằm xuống giường, bắt mạch thì thấy mạch tượng hoàn toàn bình thường, trong lòng vừa thấy kỳ lạ lại vừa bất an vô cùng. Cùng lúc đó, Vân Thuận Đế cũng di giá đến. Thấy nàng vẫn nằm hôn mê trên giường, khuôn mặt hắn có chút tái nhợt.
“Vũ Nhi, nàng sao rồi?”
“Hoàng thượng, chúng ta qua thư phòng một chút. Y Y, Y Yên, khi nào nàng tỉnh thì báo cho ta ngay lập tức.”
Trong thư phòng của Phụng Phi Vũ, Vân Thuận Đế ngồi trên ghế thái sư, nghe hắn nói xong thì sửng sốt hô lên nho nhỏ.
“Cái gì? Thật sao?”
Phụng Phi Vũ vẻ mặt ngưng đọng, lặp lại lời vừa nói.
“Đúng, hoàng thượng, người kia không phải là Linh Nhi.”
“Làm sao ngươi biết?”
“Hoàng thượng, trên người Linh Nhi có một mùi hương rất lạ, Hải Nguyệt nói do ta trúng Bách Độc nên mới ngửi được mùi hương đó, đến giờ tuy đã giải hết nhưng ta vẫn mơ hồ nhận ra được. Nữ nhân kia không có mùi hương như nàng.”
“Ngươi chắc chứ?”
“Hoàng thượng, dù có giấu nàng trong biển người, ta vẫn có thể dễ dàng nhận ra nàng chỉ bằng một cái liếc mắt. Hiện giờ nữ nhân kia còn hôn mê bất tỉnh, chờ đến khi nàng ta tỉnh lại, nhìn cử chỉ hành động sẽ càng biết rõ thực hư.”
“Vậy còn Hồ Thủy Linh đang ở đâu?”
“Chắc chắn là bị bà ta đem đi giấu đâu đó rồi.”
Phụng Phi Vũ nghiến răng nói, hỏa khí bốc lên ngùn ngụt, hắn vung tay đánh mạnh một cái, chiếc bàn thứ mấy chục lại vỡ vụn dưới bàn tay nóng giận của hắn. Vân Thuận Đế nhíu mày suy nghĩ, một hồi lâu mới lên tiếng, khuôn mặt lúc nào cũng như hồ ly giờ đây lại vô cùng nghiêm túc.
“Vũ Nhi, đã đến nước này, ta có một chuyện muốn nói với đệ…”
------------------------------------------------
Hồ Thủy Linh nằm trên lớp rơm khô cứng ngắc, hé mắt nhìn xung quanh. Nàng đang ở trong một buồng giam cũ kỹ, mạng nhện giăng đầy khắp nơi, vài con chuột còn rút rít chạy qua lại dưới chân không chút sợ hãi. Phía trên cao là một ô cửa sổ có chấn song chắc chắn, bên ngoài dây leo đan dày đặc, ánh sáng bên ngoài khó mà len vào được. Dựa vào ánh sáng leo loét của ngọn đuốc nhỏ treo bên ngoài, nàng có thể thấy đây là một khu buồng giam cũ, bên ngoài còn có thêm 2,3 cái buồng trống đầy mạng nhện. Nàng nằm im, cảm nhận cơn đau cứ nhói lên ở gáy, miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười khó hiểu. Một màn gặp gỡ Triệu Thái hậu hiện lên trong đầu.
Trời còn chưa kịp sáng, Phụng Phi Vũ đã vội vào triều báo với Vân Thuận Đế động tĩnh của nhóm người lạ kia. Hồ Thủy Linh đang dùng bữa sáng thì đã thấy Lý tổng quản của Định Vương phủ bước vào phòng nói có thái giám Tiểu Huệ Tử của Phương Tĩnh cung đến tìm. Nàng còn đang nhíu mày không biết Phương Tĩnh cung là cái chỗ nào thì liền được Y Y nãy giờ vẫn đứng hầu bên cạnh nhắc nhở.
“Tiểu thư, là cung của Thái hậu.”
Nàng à lên một tiếng, cũng không có ý định đứng dậy, tiếp tục bữa ăn còn dang dở, phong thái đỉnh đủng, từ tốn khiến Lý tổng quản đứng nhìn mà mồ hôi chảy ròng ròng. Cuối cùng, lão đành lên tiếng.
“Hồ tiểu thư, không nên để người của Thái hậu đợi lâu.”
“Cứ bảo ta hiện đã ra ngoài, để hắn chờ một chút đi.”
Tiểu Huệ Tử trước mặt hoàng thượng cùng Thái hậu dĩ nhiên phải cúi người hèn mọn, nhưng ra ngoài hắn vốn chẳng để ai vào mắt. Định Vương có tiếng là hiếu thuận với Thái hậu, hắn lại không có ở phủ nên Tiểu Huệ Tử đầu cũng ngẩng ột chút, ngồi trên trong đại sảnh uống trà chờ đợi, ánh mắt xem thường liếc qua liếc lại lũ hạ nhân trong Định Vương phủ. Hắn chờ, rồi lại chờ, chờ đến gần 1 canh giờ mà bóng dáng Hồ tiểu thư kia vẫn chưa xuất hiện, cuối cùng giận dữ đập bàn một cái, cất tiếng the thé với Lý tổng quản nãy giờ vẫn đứng lau mồ hôi bên cạnh.
“Lý tổng quản, vị Hồ tiểu thư này cũng thật phóng khoáng, ngày hôn lễ đã gần kề mà nàng còn đi lung tung, thật không ra thể thống gì cả. Có biết Thái hậu triệu kiến là vinh dự đến thế nào hay không mà nàng ta mãi vẫn chưa thấy. Để ngài chờ lâu đến thế, đứa con dâu chưa vào cửa mà chút lễ tiết đó cũng không biết. Thật buồn thay cho Định Vương.”
“Huệ Tử công công, đã để ngài chờ lâu.”
Tiểu Huệ Tử vừa nói xong thì đã thấy bóng dáng một nữ nhân yểu điệu bước vào sảnh đường. Giữa trời tuyết rơi lất phất, bóng dáng hồng y nổi lên bần bật, chẳng khác gì một bông hoa đào xinh đẹp giữa mùa đông. Mái tóc nàng chỉ ngắn đến vai, khuôn mặt thanh tú mềm mại tràn ngập ý cười khiến khung cảnh bớt đi vài phần ảm đạm.
Tiểu Huệ Tử chưa từng gặp qua Hồ Thủy Linh, lại nghe mấy tin đồn bát nháo trong kinh thành nên lúc này gặp được nàng thì khuôn mặt có chút ngạc nhiên. Nhưng rất nhanh, hắn liền nghênh mặt, dùng nửa con mắt nhìn nàng, không nhanh không chậm nói.
“Hồ tiểu thư, Thái hậu chờ đã lâu, mau lên đường thôi.”
“Được, mời công công.”
Phương Tĩnh Cung phủ một màu tuyết trắng xóa, dưới sắc trời u ám mùa đông càng thêm ảm đạm lặng lẽ. Hồ Thủy Linh theo Tiểu Huệ Tử đi vào, trong lòng có chút căng thẳng hồi hộp khó nói. Dù sao cũng là mẹ của phu quân tương lai, dĩ nhiên nàng phải cảm thấy như thế, nhưng phần nhiều là vì muốn tận mắt xem người mẹ thân sinh lại đối xử tàn nhẫn với con mình đến thế cuối cùng là người như thế nào.
Triệu Thái hậu ngồi trên cao, một thân y phục màu vàng thêu hình chim phụng tinh xảo, châu sa gắn trên tay áo cùng vạt áo lấp lánh càng tôn lên sự cao quý cùng quyền uy. Hồ Thủy Linh cùng hai nha hoàn một vẻ yểu điệu đi vào, nhu thuận cúi người hành lễ.
“Hồ Thủy Linh ra mắt Thái hậu.”
Trên điện cao, Triệu Thái hậu liếc mắt nhìn xuống, Tiểu Huệ Tử thì thầm gì đó vào tai nàng, hàng chân mày lá liễu hơi nhíu lại, ẩn ẩn sắc giận. Nàng im lặng hồi lâu, cũng không có ý cho Hồ Thủy Linh đứng dậy, phẩy phẩy tay bảo Tiểu Huệ Tử lui ra.
“Ngẩng đầu lên.”
Âm thanh lạnh lẽo cao ngạo vang vang trong điện, Hồ Thủy Linh chậm rãi ngước lên, đôi mắt long lanh sáng nhìn vị Thái hậu cao cao tại thượng trên cao. Khuôn mặt nàng được bảo dưỡng cẩn thận nên bề ngoài chỉ như nữ nhân vừa 30 tuổi, da trắng mịn căng bóng, môi đỏ hồng, mắt hạnh trắng đen phân minh, vẻ mặt băng sơn lại có lực quyến rũ kỳ lạ, quả không hổ là đệ nhất mỹ nhân của Lạc Thiên quốc ngày trước.
Triệu Thái hậu cũng cùng lúc đánh giá nàng. Nhờ Tiểu Huệ Tử, nàng đã nghe đủ thứ tin bát nháo đồn đại về nữ nhân này, đến khi gặp mặt thì thấy quả nhiên tin đồn không thể tin tưởng được. Nữ tử này tuy không khuynh quốc khuynh thành nhưng vẻ đẹp khả ái, đáng yêu, đôi mắt linh động ẩn ẩn sự tinh nghịch cùng tự tin, một thân hồng y đơn giản nhưng cử chỉ, phong thái lại cho người khác cảm giác như một tiểu tinh linh của hoa đào. Nói tóm lại một câu chính là nếu nữ nhân này không phải sắp trở thành thê tử của Phụng Phi Vũ, thì chắc chắn bà sẽ rất yêu thích mà giữ lại bên mình.
“Hồ tiểu thư, nghe bảo ngươi đã chữa khỏi độc cho Vũ Nhi của ta, ta thực sự cảm kích. Ban ngồi.”
“Ta muốn nói chuyện riêng cùng Hồ tiểu thư, tất cả ra ngoài.”
Triệu Thái hậu chờ cho cung nữ mang điểm tâm cùng trà dọn lên mới chậm rãi ra lệnh. Y Y cùng Y Yên đưa mắt nhìn nhau, chần chừ chưa muốn ra ngoài thì đã thấy chủ tử ra hiệu. Hai nàng liền thi lễ rồi bước ra, trong lòng chợt dâng lên cảm giác bất an khôn xiết.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người, khuôn mặt được bảo dưỡng cẩn thận càng thêm phần băng lãnh khó dò, giọng nói cũng lãnh đạm hơn rất nhiều lần.
“Hồ tiểu thư, hôn sự này, ta không tán thành.”
Hồ Thủy Linh mặt không biến sắc, cúi đầu nhìn chén trà nóng ấm trong tay, chờ đợi. Triệu Thái hậu thấy nữ nhân kia vẫn một vẻ bình tĩnh thì nói tiếp.
“Nhưng hoàng thượng đã tứ hôn thì không thể thu hồi. Ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận. Ta đã tìm một tiểu thư gia đình danh giá cho Vũ Nhi, ta muốn ngươi tuyên bố từ bỏ vị trí chính phi, nhường cho nàng ấy, với thân phận của ngươi, ta nghĩ chỉ làm thị thiếp cũng đã rất vinh hạnh rồi.”
Hồ Thủy Linh ngẩng đầu nhìn vị Thái hậu trên cao, vẻ mặt vẫn một mảnh yên tĩnh như không, không vì những lời kia mà xúc động, cười khẩy một cái đầy mỉa mai.
“Thái hậu, chuyện đó phiền ngài nói với Vũ đi. Chỉ cần hắn đồng ý, ta sẵn sàng nhường lại vị trí đó cho nàng kia.”
“Ta biết ngươi sẽ trả lời như thế. Được, ngươi đã rượu mời không uống lại uống rượu phạt, vậy đừng trách ta vô tình.”
Bà ta vừa dứt lời, một luồng gió lạnh từ cửa sổ chợt thốc vào, một nam nhân cao lớn có khuôn mặt đầy sẹo rất dữ dằn đã sừng sững đứng cạnh Hồ Thủy Linh, đại đao trong tay lóe sáng những tia sắc lạnh. Nàng dù đã biết trước vẫn vờ giật mình một cái, vẻ mặt hoảng sợ hoang mang như thật.
“Thái hậu, ngài định làm gì ta?”
“Chỉ là tìm người thay thế ngươi thôi.”
Bà ta phẩy tay một cái, từ sau bình phong, một nữ tử yểu điệu bước ra, khăn lụa mỏng che ngang mặt, nàng bước đến trước mặt Hồ Thủy Linh, ánh mắt đầy vẻ đắc thắng chậm rãi bỏ khăn che mặt xuống. Khuôn mặt kia giống nàng như đúc, nhưng vì đôi mắt âm hiểm mà trong thật hung ác đáng sợ. Ả cười mỉa mai, giọng nói cũng giống nàng đến 8,9 phần.
“Hồ tiểu thư, vị trí của ngươi từ hôm nay sẽ do ta đảm trách.”
“Ngươi… ngươi nghĩ ngươi có khuôn mặt giống ta, Vũ sẽ tin sao?”
“Chuyện này Hồ tiểu thư không cần lo lắng, ta đã cho người theo dõi ngươi suốt 2 tháng qua, chất nữ của ta đã phải khổ sở chịu đựng đau đớn mấy tháng qua để có khuôn mặt giống ngươi, lại còn học cả cách ăn nói, đi đứng của ngươi, ta cũng không ngu ngốc để nàng cứ thế đối mặt với Vũ Nhi.”
Triệu Thái hậu cười đến yêu mị, nhìn thấy Hồ Thủy Linh bị dọa đến ngơ ngẩn mà càng thêm khoái trá.
“Chất… chất nữ. Triệu Lệ Chi.”
“Đúng, là ta.” Giọng nói của Triệu Lệ Chi vang lên, nàng ta xoay xoay thân hình giống Hồ Thủy Linh như thật, đắc thắng muôn phần. “Bắt ta chịu nhục nhã như thế, ngươi nghĩ ngươi sẽ được yên thân sao? Vị trí kia vốn là của ta, nay ta lấy lại cũng là lẽ hiển nhiên. Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ yêu thương Vương gia thật nhiều, bù lại những gì ta đã làm với hắn trước kia.”
“Triệu Lệ Chi, con đàn bà rắn rết ngu xuẩn. Ta nguyền rủa ngươi chết không yên thân, ngươi nghĩ ngươi có thể sống an ổn dưới thân phận của ta, ta nguyền rủa ngươi, con đàn bà ti tiện, vô liêm sỉ, tiện nhân…”
Hồ Thủy Linh giận dữ trừng mắt, không quản nam nhân cầm đao khí thế bức người đang đứng cạnh, chỉ thẳng mặt Triệu Lệ Chi, chửi ầm ĩ cả lên, thực chất trong lòng cười đến nghiêng ngả, một màn kịch vẫn còn ở phía trước. Ánh mắt dữ dội của nàng khiến Triệu Lệ Chi bị dọa đến giật mình, ả lùi lại một bước về phía Triệu Thái hậu như tìm nơi che chở.
Nam nhân hung tợn vung đao lên, chuôi đao vào gáy Hồ Thủy Linh khiến nàng té ngã xuống đất ngất xỉu. Triệu Thái hậu phẩy tay bảo hắn lui ra, để Triệu Lệ Chi đổi áo với nàng rồi mới gọi hắn vào mang nàng đi, bà ta có chút chán ghét liếc mắt nhìn về Triệu Lệ Chi chỉ mới có chút chuyện đã bị dọa đến run lẩy bẩy, thật đúng là thứ vô dụng của nhà họ Triệu. Nhưng dù sao bà ta cũng là đang lợi dụng nàng, ánh mắt liền quay về vẻ ôn nhu.
“Lệ Chi, từ bây giờ ngươi sống với thân phận là Hồ Thủy Linh, làm gì cũng phải cẩn thận một chút, Phi Vũ không phải người dễ tin đâu. Chỉ cần ngươi sơ sót một chút, sẽ là họa sát thân. Những gì ta đã dặn ngươi, ngươi đã nhớ kỹ chưa?”
“Lệ Chi đã nhớ, Thái hậu xin cứ yên tâm.”
--------------------------------------
Hồ Thủy Linh cứ nằm im lặng trong buồng giam mờ ảo, hai mắt nhắm chặt, dưới chân lũ chuột vẫn không ngừng chạy qua lại. Bất giác, nàng mở miệng nói khẽ.
“Đã đến, sao còn chưa ra?”
Một tiếng cười ranh mãnh vang lên giữa không gian yên tĩnh. Từ trong bóng tối, Nhạc Vô Thường chậm rãi bước ra, toàn thân trên dưới một màu đen, trên lưng mang theo một cái bọc lớn, theo sau là một nữ nhân cũng mặc hắc y, tiếng cười là từ nàng mà ra.
“Tỷ tỷ, đã tỉnh?”
Hồ Thủy Linh chậm rãi ngồi dậy, nhìn cái bọc lớn sau lưng Nhạc Vô Thường.
“Hải Nguyệt, ngươi tới làm gì?”
Hải Nguyệt với khuôn mặt dịch dung khác của mình lách vào buồng giam ngay khi Nhạc Vô Thường vừa mở cửa, xua xua đám chuột dạn người đi rồi vui vẻ ngồi xuống lớp rơm khô cùng Hồ Thủy Linh, lắc lắc đầu tinh quái.
“Ta đi tham quan một chút. Không ngờ nha, bên dưới Phương Tĩnh Cung lại là cái buồng giam này. Cái cổng vào chỗ này, hồi xưa ta vẫn thường lén trốn ra chơi, bị mẫu hậu bắt gặp liền đánh ột trận thừa sống thiếu chết, giờ thì ta đã hiểu lý do.”
Hồ Thủy Linh nhìn Hải Nguyệt nhắc lại chuyện xưa mà như kể chuyện người khác, lòng có chút đau xót nhớ đến ngày bé cả Phụng Phi Vũ cùng Hải Nguyệt đều không có được sự yêu thương của mẫu thân. Hải Nguyệt dường như cũng hiểu nàng đang nghĩ gì, vội cười cười xua tay.
“Chuyện ngày xưa vô tình nhớ lại thôi. Không cần đau lòng a~”
Nhạc Vô Thường vác cái bọc lớn đi vào, quăng bịch một phát xuống đất, bên trong có tiếng rên khe khẽ truyền ra.
“Nhạc quân sư, nữ nhân kia sao rồi?”
“Môn chủ, nàng ta đã tỉnh lại, nhưng làm ra vẻ không nhớ gì cả. Vương Gia rất đau lòng, ngài vừa tâu lên hoàng thượng cho dời ngày thành hôn lại, bảo chừng nào vị hôn thê của mình nhớ lại thì mới tiến hành. Hoàng thượng cũng đã chuẩn tấu.”
“Vậy sao?” Hồ Thủy Linh hơi nhíu mày suy nghĩ. “Không ngờ chàng lại làm như thế, kế hoạch của chúng ta đành thay đổi một chút vậy. Tạm thời không cần dùng đến thứ kia, ta sẽ ở lại đây một thời gian.”
“Môn chủ, vì sao?”
“Ngươi không thấy sao, “chờ đến khi nàng ta nhớ lại”, làm sao nàng ta nhớ lại được, dĩ nhiên phải đến đây hỏi ta rồi. Ta cũng không nên phụ lòng người khác, đã khổ sở biến đổi khuôn mặt chịu “xấu” đi một chút cho giống ta, lại còn kéo dài xương để cao bằng ta, dù sao cũng nên cho nàng ta vui vẻ đôi chút mới được.”
“Nữ nhân rắn rết đó, nếu không phải tỷ tỷ nói giữ lại mạng của ả, ta đã ra tay giết từ lâu rồi.”
Hải Nguyệt tức giận lên tiếng, nhớ lại hai tháng trước Triệu Lệ Chi đến tìm nàng nhờ biến đổi khuôn mặt thành giống với Hồ Thủy Linh. Hải Nguyệt khi hành tẩu giang hồ luôn dịch dung rất nhiều khuôn mặt nên rất ít người biết được khuôn mặt thật của nàng. Chính vì lẽ đó, khi Triệu Lệ Chi đến nhờ, nàng đã vô cùng ngạc nhiên, xét thấy phía sau chắc chắn có điều khuất tất, liền lén đến báo cho Hồ Thủy Linh. Không ngờ Hồ Thủy Linh chỉ cười lạnh một tiếng, ra lệnh cho nàng cứ việc tiến hành.
Sau khi Triệu Lệ Chi đã biến đổi thành giống với Hồ Thủy Linh hoàn toàn, ả ta không những không trả tiền mà còn cho người giết Hải Nguyệt nhằm diệt khẩu. Cũng may mọi chuyện Hồ Thủy Linh đều đã dự liệu trước nên Nhạc Vô Thường đã dùng một cái xác giả thay thế. Hải Nguyệt thần y cũng vì thế mà mất tích đã hơn tuần nay.
Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi - crazyhuyen