If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: crazyhuyen
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 43 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 537 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:01:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13: Mèo Vờn Chuột
hụng Phi Vũ nhìn nét mặt ngơ ngác của Hồ Hiểu Minh thì đôi mắt vốn băng lãnh hơi nhu hòa đôi chút, khẽ vuốt mái tóc ngắn ngủn kỳ lạ của nàng, trấn an.
“Đừng lo, hoàng… đại ca của ta mấy năm chưa vận động nên hơi phấn khích. Cứ đứng yên đây xem kịch đi, mấy khi được nhìn thấy… vị kia diễn cho xem.”
Hồ Hiểu Minh hơi nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt càng thêm kỳ quái, này, đại gia ơi, cái khuôn mặt lạnh lùng của ngài ghép với cái câu ngài nói có phải hơi bị chỏi nhau hay không. Từ khi vị hoàng huynh kia xuất hiện, lời nói của Phụng Phi Vũ liền thay đổi, có chút sinh khí cùng tinh nghịch, vậy cũng đủ thấy tình cảm huynh đệ giữa cả hai khắng khít đến thế nào.
Trước mũi thuyền, Vân Thuận Đế sinh long hoạt hổ đánh liên tiếp mấy chưởng vào đám hắc y nhân, khí thế mạnh mẽ cường hãm khác hẳn với cách đánh nương nhẹ của Phụng Phi Vũ. Lần này máu đỏ đã nhuộm trên mặt nước vốn không còn phẳng lặng của sông Thụy Khuê. Phi Hổ cùng Doãn Trực chỉ yên lặng đứng một bên quan sát, chỉ cần có chút bất trắc gì phát sinh sẽ liền ra tay, mặc cho người có địa vị cao quý kia vui chơi thỏa thích.
Hơn năm mươi hắc y nhân sát khí ngất trời cuối cùng lại được tắm một trận thỏa thuê dưới làn nước lạnh cóng, kẻ bị thương nhẹ lóp ngóp đỡ kẻ bị thương nặng bơi vào bờ. Hồ Hiểu Minh nhìn thương thế của chúng cũng hiểu Vân Thuận Đế đã nương tay rất nhiều rồi, cứ nhìn hắn đứng ngạo nghễ trên thuyền, khí sắc hồng nhuận, hơi thở điều hòa thì biết lúc nãy hắn chỉ xuất 3 phần công lực là cùng. Càng nghĩ lại càng thấy sợ, nếu hai vị huynh đệ này xuất hết 10 phần, không biết còn kinh hồn lạc phách đến mức nào.
“Quá yếu, quá yếu, ta vẫn chưa đánh đã tay, còn ai không thì ra luôn đi.” (Cat: Chậc ngài chỉ sợ thiên hạ quá yên ổn sao -.-!, VTĐ: Lườm....., Cat: hahaha, Trời hôm nay thật đẹp, dzọt....)
Vân Thuận Đế mặt nhăn mày nhó chỉ tay vào đám hắc y đang chật vật bò lên bờ kia, la hét một cách vô cùng khoa trương, phong phạm đế vương một chút cũng không có khiến Hồ Hiểu Minh kìm không được bật cười một tiếng rồi vội im bặt. Tiếng cười rất khẽ nhưng đủ để những kẻ võ công cao cường đứng trên thuyền nghe rất rõ. Vân Thuận Đế sắc mặt xám xịt vì mất hứng nhìn tiểu tử xấu xí coi trời bằng vung đang cố tình núp sau lưng vị bào đệ yêu quý của mình cười trộm, chỉ tay giận dữ.
“Ngươi… dám cười ta? Doãn Trực, đánh hắn cho ta.”
Doãn Trực vô cớ bị lôi vào thì mặt nhăn mày nhó hết nhìn chủ tử rồi lại nhìn sang vị Định Vương sắc mắt vô biến đứng đằng xa kia, lưỡng lự không biết nên tiến hay lùi. Hồ Hiểu Minh cũng không nỡ để Doãn Trực khó xử, chậm rãi bước ra từ sau lưng Phụng Phi Vũ, nén cười nói.
“Đại lão gia, tiểu nhân tự bước ra là được. Không cần làm khó Doãn đại ca.”
Vân Thuận Đế cố tình làm khó Doãn Trực chứ thật ra không có ý đụng chạm đến người có ảnh hưởng quan trọng đến hoàng đệ của mình, thấy Hồ Hiểu Minh bước ra thì vẻ mặt vừa có chút bối rối vừa có chút ngượng ngùng, bất quá ngượng quá hóa rồ, nhanh như chớp ngũ trảo vươn ra định chỉnh tiểu tử vô pháp vô thiên kia một chút.
Vân Thuận Đế tấn công chớp nhoáng và bất ngờ đến nỗi Phụng Phi Vũ đứng gần đó cũng không kịp trở tay, sắc mặt đại biến, vừa tung chưởng định cản đòn của hoàng huynh vừa gằn giọng.
“Đại ca, hạ thủ lưu tình.”
Chỉ là bàn tay của Vân Thuận Đế vẫn nhanh hơn, chớp mắt đã đánh thẳng vào mặt Hồ Hiểu Minh nhưng thực ra chỉ định đánh nhẹ một cái thị uy. Điều không ai ngờ đến chính là bàn tay của hắn thay vì trúng đích lại lơ lửng giữa không trung, Hồ Hiểu Minh lúc nãy còn đứng đó nén cười đã biến mất nhanh như chớp. Phụng Phi Vũ cũng hoàn hồn thu tay lại, quét mắt nhìn quanh liền thấy Hồ Hiểu Minh từ lúc nào đã vòng ra sau lưng Vân Thuận Đế nhe răng cười cười.
“Ngươi…”
Vân Thuận Đế cũng không nghĩ tiểu tử kia lại nhanh đến thế, quay lưng lùi lại một bước, trợn mắt nhìn nàng đầy nghi hoặc. Hồ Hiểu Minh lắc lắc cái đầu một cách tinh nghịch, bộ dạng vô cùng đáng yêu.
“Đại lão gia, tiểu nhân hành tẩu giang hồ lâu nay, giỏi nhất chính là chạy trốn a~”
“Ta không tin không bắt được ngươi.”
“Đại ca…”
Phụng Phi Vũ sốt ruột lên tiếng, định bước lên ngăn cản thì đã bị hoàng huynh trừng mắt đe dọa, quăng ột cái nhìn đầy ngụ ý, ta biết hắn quan trọng với ngươi, rồi nhanh như chớp đánh về phía Hồ Hiểu Minh.
Một màn rượt đuổi hài hước diễn ra trên thuyền khiến chẳng ai còn nhớ đến lũ hắc y nhân vừa bò lên bờ đã bị một rừng gươm kề ngay cổ, nhanh chóng bị đám người cũng mặc hắc y vẫn im lặng mai phục trong rừng từ nãy đến giờ lôi đi mất tích. Những hắc y nhân này thân thể cao lớn khác thường, trên thắt lưng một người lủng lẳng một cái thẻ bài nạm vàng khắc nổi hình hai đám mây, chỉ cần liếc qua một cái đã khiến khối người sợ đến vỡ tim mà chết. Thẻ bài khắc hình hai đám mây này chỉ có đội ám quan nổi tiếng của Vân Thuận Đế mới dám mang bên mình. Lũ hắc y nhân của Hồng Xà môn vừa nhìn thấy đã tái xanh mặt mày, liếc nhìn bóng dáng cao ngất ngưỡng đang bay qua bay lại một cách thiếu kiên nhẫn trên chiếc thuyền đằng xa kia, tự hiểu bản thân đã nhầm lẫn một cách tai hại đến thế nào.
Vân Thuận Đế vốn chỉ định đến Tùng thành hai ba ngày thăm hoàng đệ rồi hồi cung. Thật không ngờ đụng phải một tiểu tử có bản lĩnh khác thường, lòng hiếu thắng bốc lên ngùn ngụt, quyết chưa bắt được tiểu tử kia thì không hồi cung. Hồ Hiểu Minh vì một phút nhất thời vuốt râu hùm mà ăn khổ ăn sở một thời gian dài. Sau chuyến du thuyền kia, Vân Thuận Đế cao cao tại thượng vốn không để nàng vào mắt liền biến thành một tiểu hài tử, lúc nào cũng rình mò nàng như mèo rình chuột, đến ăn cũng chẳng an ổn. Cái cảnh một nam tử tuấn mỹ ôn nhuận như ngọc, quần là áo lụa suốt ngày rượt đuổi một tiểu thiếu niên xấu xí diễn ra từ đầu ngày đến cuối ngày khiến Phượng phủ náo nhiệt hẳn. Lũ hạ nhân nhìn cảnh tượng kỳ quặc đó muốn cười cũng chẳng dám hé răng, trừ cái tiểu tử gan to bằng trời lại là người quan trọng của Định Vương thì còn ai đem đầu mình ra đùa như thế.
Phụng Phi Vũ vốn ưa yên tĩnh cũng bị vị hoàng đế ham vui kia chọc cho bực bội. Một buổi sáng âm u, trời mưa ra rả suốt từ đêm qua đến giờ khiến không khí càng thêm lạnh lẽo. Phụng Phi Vũ đang ngồi duyệt tấu chương thay cái vị ham chơi kia thì đã nghe thấy tiếng chuông leng keng vang lên từ bên ngoài hành lang. Kể từ buổi du thuyền đó, Vân Thuận Đế xem Hồ Hiểu Minh như vật tiêu khiển mới, còn dùng hoàng quyền mà ép nàng đeo một cái chuông nhỏ bằng bạc ở chân, mục đích là gì thì chỉ mình hắn biết. Khổ nổi Hồ Hiểu Minh này bề ngoài ngây ngốc nhưng lại tinh ranh khác thường, ngày thường đi lại không hề phát ra bất cứ tiếng chuông nào, nhưng chỉ cần bị hắn rượt đuổi thì quả chuông bạc lại kêu vang một cách cố ý như đang cầu cứu khiến Vân Thuận Đế tuy bực nhưng lại thấy hưng trí bừng bừng, càng quyết tâm tóm cho bằng được nàng.
Phụng Phi Vũ nhìn ra hành lang rộng rãi bên ngoài, rất nhanh một bóng dáng cao gầy quen thuộc đã xuất hiện, tránh trái tránh phải một cách ung dung, thoát khỏi ngũ trảo của gã nam nhân khí thế bừng bừng lại cao lớn hơn hẳn đang không ngừng vươn về phía một thiếu niên. Tình hình này diễn ra đã hơn một tuần nay, ban đầu Phụng Phi Vũ nghĩ hoàng huynh chơi một lúc sẽ chán, thật không ngờ càng chơi càng hăng, tấu chương được bí mật đem về Tùng thành chất cao ngất ngưỡng đều nhanh chóng bị quăng vào thư phòng Phụng Phi Vũ để mặc hắn giải quyết, còn vị hoàng đế kia thì rảnh rỗi đi chơi trò mèo vờn chuột với tiểu tử kia. Phụng Phi Vũ khẽ ấn ấn hai bên thái dương có chút ân ẩn đau, cuối cùng chịu không được nữa, phi thân ra khỏi thư phòng ấm áp, chỉ bằng một tay đã nhẹ nhàng túm được gáy của Hồ Hiểu Minh kéo ra sau.
“Hoàng thượng, người chơi đã đủ rồi. Mau mau hồi cung!”
Vân Thuận Đế há hốc mồm đưa tay chỉ Hồ Hiểu Minh đang bị túm cổ đứng yên một chỗ, rồi lại nhìn hoàng đệ của mình đầy thán phục.
“Này, sao ngươi bắt được hắn. Ta lao tâm khổ tứ suốt một tuần nay, chẳng bằng ngươi ra tay một lần. Không công bằng!”
“Hoàng thượng, mau hồi cung!”
Phụng Phi Vũ lạnh lùng nói, sắc mặt nghiêm túc đến đáng sợ. Vân Thuận Đế đang làm bộ ăn vạ như tiểu hài tử cũng bị hoàng đệ hù dọa không ít, húng hắng khôi phục lại bộ dạng ôn nhuận trầm tĩnh thường ngày, phủi phủi lớp nước mưa bắn lên tay áo, lơ đãng liếc đống tấu chương cao ngất bên trong.
“Vũ Nhi, ta sẽ về… nhưng phải bắt được tiểu tử kia đã.”
Phụng Phi Vũ không nói gì, buông tay ra khỏi cổ áo của Hồ Hiểu Minh, trừng mắt nhìn nàng một cái khiến nàng rùng mình vì lạnh. Rõ ràng cái nhìn kia ngụ ý, ngươi có gan thì chạy trốn thử xem. Hồ Hiểu Minh như nuốt phải trái đắng, mặt mày bí xị bước về trước một bước, đứng yên tại chỗ mặc Vân Thuận Đế muốn chém muốn giết thì tùy.
Nàng cũng là thừa dịp Vân Thuận Đế hăng hái vui chơi mà hùa theo hắn nhằm tránh tiếp xúc quá thường xuyên với Phụng Phi Vũ, chỉ hại nàng mau chóng bị suy tim mà thôi. Dạo này càng ở gần Phụng Phi Vũ nàng lại thấy tim đập chân rung không ít, chỉ một cái nhìn vô tình của hắn cũng đủ khiến nàng đỏ cả mặt, thật sự vô cùng khó hiểu. Đã vô số lần nàng tự hỏi có phải bản thân đã nảy sinh tình cảm với hắn hay không, càng nghĩ lại càng thấy vô lý, nàng với hắn bèo nước gặp nhau, số lần trò chuyện vô cùng ít, tâm sự lại càng không, nàng không hiểu gì về hắn, cũng không biết tính cách thực sự của hắn là như thế nào, làm sao mà nảy sinh tình cảm cho được. Nàng chưa từng yêu người khác phái, nhưng cũng từng đọc qua chút chút về thứ gọi là tình yêu nam nữ. Ít nhất nếu yêu người khác cũng phải vì một lý do nào đó dù là ngớ ngẩn nhất, nhưng nàng không tìm ra nổi một lý do nào, vậy thì điều gì khiến tim nàng loạn nhịp đến như thế. Đúng thật là vô cùng khó hiểu.
Vân Thuận Đế nhìn Hồ Hiểu Minh đứng cúi gằm mặt, vươn tay chỉ định thử phản ứng của hắn, thấy hắn vẫn nhất mực đứng yên không nhúc nhích thì biết trò chơi đã chính thức bị hoàng đệ yêu quý nghiêm cấm, không chút cam tâm, nhướng nhướng mắt phượng nhìn gã tiểu tử xem lời hoàng thượng không to bằng lời vương gia một lúc lâu, sau đó phất tay áo, nhăn nhó bỏ đi.
“Hừ, hồi cung thì hồi cung. Thật là mất cả hứng!”
Hồ Hiểu Minh cũng vừa định cất bước bỏ chạy thì đã bị Phụng Phi Vũ túm lấy cổ áo lôi vào thư phòng. Nàng than thầm trong bụng, cố giãy giụa thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của hắn.
“Vương gia, thuộc hạ biết tội rồi.”
“Ngươi từ khi nào thành thuộc hạ của ta?” Giọng nói trầm thấp có chút bực dọc vang lên kèm theo một cái hừ khe khẽ.
“Vương gia, tiểu nhân biết tội rồi!”
“Dám chọc giận hoàng thượng, ngươi còn nhận mình tiểu nhân sao?”
Hồ Hiểu Minh mặt mày vặn vẹo bị lôi tuột vào thư phòng, trong bụng thầm mắng cái lão vương gia khó chiều kia, nói đằng nào cũng bẻ được, lại chợt nhớ lời nói của hắn trước đây liền vội vàng hô.
“Phượng huynh, đệ biết tội rồi!”
Phụng Phi Vũ lúc này mới nhẹ nhàng buông tay khỏi cổ áo cùng nàng, đẩy nàng ngồi xuống một cái bàn nhỏ đã được chuẩn bị sẵn trong thư phòng từ lúc nào. Nàng chớp mắt nhìn đống giấy được xếp ngay ngắn cùng cây bút lông vẫn còn mới tinh trên bàn một lát, rồi dùng ánh mắt có hình dấu hỏi ngẩng đầu nhìn hắn. Phụng Phi Vũ trừng mắt quát khẽ.
“Mau cầm bút. Ta dạy ngươi học chữ.”
Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi - crazyhuyen