Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Tác giả: Dịch Lâm An
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 112 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 530 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:28:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 96
rên giường hai người "đánh nhau" hừng hực, ngoài sân đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, động tác của hai người liền im bặt. Phương Đàn cấp tốc từ trong chăn ló đầu ra, dùng tay nhàn rỗi che miệng Tống Ứng Diêu.
Tống Ứng Diêu nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, một tiếng rên còn nghẹn ở cổ, thân thể lập tức cứng đờ. Lúc Phương Đàn che miệng nàng, nàng cũng giơ tay lên che miệng của Phương Đàn. Hai người hai mặt nhìn nhau, hai trái tim vốn đang nhiệt tình đập nay lại càng đập nhanh hơn. Trong phòng yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tim đập của hai người.
Hứa đại nương ở bên ngoài gõ vài cái thấy bên trong không có động tĩnh, liền hướng về trong cửa hô lớn: "A Diêu có ở nhà không?" Hai người trong nhà nghe tiếng Hứa đại nương không biết là nên trả lời hay là không nên, hai người bọn họ lâm vào tình huống khó xử thế này... Hai người nhìn nhau một hồi, tiếp theo cả hai đồng thời nhìn xuống thân thể của mình, xem ra cơ thể hai người dính chặt vào nhau mà còn...không có mặc cái gì trên người, cả hai mặt đỏ cùng nhau lựa chọn im lặng.
Phương Đàn giật giật ngón tay, bị Tống Ứng Diêu trừng một chút nhất thời yên tĩnh lại.
Hứa đại nương lại gọi vài tiếng, lại gõ cửa thêm mấy lần vẫn không có ai đáp lại, nghĩ chắc A Diêu không có ở nhà. Bà vốn muốn tới hỏi a Diêu xem nhà của phu quân nàng vì sao bị cháy, phu quân nàng có bị làm sao hay không, không nghĩ nhà nàng không có ai, cũng không biết đã đi nơi nào, bà đành bực bội đi về nhà.
Hai người trong nhà vẻ mặt trầm tịch hồi lâu mới dám thả tay che miệng đối phương ra, nhìn nhau rốt cục không nhịn được cười, thổi phù một tiếng cả hai đều bật cười.
Phương Đàn dùng cái trán dán lên trán Tống Ứng Diêu nhẹ nhàng hỏi: "Mệt không?"
Tống Ứng Diêu gối đầu trên gối hoa, tóc mai ướt đẫm mồi hôi, nghe Phương Đàn hỏi nàng nhoẻn miệng cười quyến rũ cực kỳ, mị nhãn như tơ đến khóe mắt đều mang theo xuân sắc câu người. Trong mắt thủy quang liễm diễm, phảng phất chớp mắt một cái liền có thể nổi lên gợn sóng.
Phương Đàn tim đập thình thịch: "Vậy chúng ta tiếp tục đi". Nói xong cúi đầu ngậm vào miệng môi anh đào đỏ tươi ướt át.
****
Hôm sau các nàng liền rất sớm đến nhà Hứa đại nương. Hứa đại nương thấy hai người dính như keo, cười trêu ghẹo: "Hai người các con hòa hảo rồi sao?"
"Vâng". Tống Ứng Diêu cười nói: "Đa tạ đại nương lúc trước cho con lời khuyên."
Hứa đại nương hài lòng gật đầu: "Như vậy cũng tốt, đại nương hi vọng các con tốt đẹp"
Tống Ứng Diêu nói tiếp: "Nếu như không có lời nói của đại nương trước kia, không chừng hiện tại con vẫn còn giận dỗi". Phương Đàn ở bên cạnh phụ họa: "Cảm tạ đại nương."
Hứa đại nương vung vung tay từ chối: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, không cần cám ơn, những câu nói kia chỉ là kinh nghiệm của ta mấy năm qua, chẳng có gì ghê gớm"
"Có thể những câu nói kia đánh thức con, dẫn dắt cho con tìm thấy lối đi"
"Con nghĩ thông suốt rồi là tốt rồi. Các con đã làm hòa, vậy hôm nay đến gặp ta có việc gì không?"
Tống Ứng Diêu: "Con cùng phu quân chuẩn bị ngày mai sẽ trở về, vì thế hôm nay cố ý sang đây cùng Hứa đại nương cáo biệt"
"Chuẩn bị về rồi sao?" Hứa đại nương kinh ngạc: "Nhanh như vậy?" Bà không muốn Tống Ứng Diêu rời đi, muốn giữ lại nên nói: "Không ở thêm mấy ngày sao?"
Tống Ứng Diêu đang muốn trả lời, Phương Đàn nhanh miệng: "A Diêu vốn là muốn lưu thêm mấy ngày, nhưng trong nhà còn có việc cần xử lý, cần con mau chóng trở về"
"Thì ra là như vậy, vậy thì về sớm một chút đi" Hứa đại nương đã hiểu.
"Thu xếp đồ đạc xong chưa, có muốn đại nương ta đi giúp con không?"
Tống Ứng Diêu lắc đầu: "Đã thu thập gần đủ rồi, đa tạ hảo ý đại nương"
"Vậy nếu không thì mang một vài đặc sản ở đây về đi? Đại nương còn có mấy vại dưa muối, nếu như các con không chê thì mang về dùng" Hứa đại nương nói xong xoay người muốn đi tìm vại dưa muối.
Tống Ứng Diêu ngăn cản bà, từ chối nói: "Trong nhà con cũng không thiếu gì, mang nhiều đồ trở về lại nặng nhọc". Hứa đại nương quá nhiệt tình, đây là thói quen của bà.
Hứa đại nương cũng không miễn cưỡng nàng: "Nếu nặng nhọc thì thôi" Chợt nhớ tới chuyện ngày hôm qua, vuốt cái trán nói rằng: "Đúng rồi, buổi trưa hôm qua ta có đi tìm con, con lại không có ở nhà"
Tống Ứng Diêu ứng đối: "Ngày hôm qua con có việc cùng phu quân ra ngoài". Phương Đàn theo lời của nàng cũng gật gù, trong lòng Hứa đại nương càng không nghi vấn.
"Hóa ra là không ở nhà a, chẳng trách ta gọi lâu như vậy không có ai đáp lại" Hứa đại nương bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Tống Ứng Diêu cùng Phương Đàn nụ cười cứng ngắc: "Không sai không sai..."
"Đại nương ngày đó tìm con có việc gì?" Tống Ứng Diêu hỏi.
Hứa đại nương đáp: "Chính là muốn hỏi một chút ngày hôm trước nhà phu quân của con vì sao bị cháy?"
"Đây chỉ là một bất ngờ mà thôi."
"Ừ, người kia có sao không?" Hứa đại nương nhìn về phía Phương Đàn.
"Đại nương yên tâm, con không có bị thương." Phương Đàn đáp.
"Vậy thì tốt." Hứa đại nương thở phào nhẹ nhõm.
Ba người lại hàn huyên một hồi, Tống Ứng Diêu thấy thời gian không còn sớm nên cùng Hứa đại nương nói lời cáo biệt: "Nếu như không có những chuyện khác, con cùng phu quân liền từ..." Một câu còn chưa nói hết, có người bên ngoài nhà Hứa đại nương lớn tiếng gọi đánh gãy lời nói của Tống Ứng Diêu.
"Hứa đại nương, nương của con sai con sang xin một ít muối ăn". Người chưa thấy mặt đã nghe tiếng.
Hứa đại nương nghe tiếng đứng lên hướng về Tống Ứng Diêu các nàng xin lỗi: "Ta đi ra xem xem"
Tống Ứng Diêu và Phương Đàn gật đầu, bà liền đi về phía cửa viện chuẩn bị mở cửa cho người bên ngoài vào, vẫn chưa kịp đi đến người bên ngoài đã trực tiếp đẩy cửa vào còn lớn tiếng nói: "Đại nương cho con xin ít muối ăn! Nhà con hết muối dùng, cha con mấy ngày nay bận bịu ruộng vườn còn chưa kịp đi mua"
Lớn giọng như vậy, Tống Ứng Diêu không quay đầu cũng biết người đến là ai. Mà Phương Đàn không biết, xoay đầu lại xem, hóa ra là Đại Nguyên, sắc mặt nàng chìm xuống.
Hứa đại nương đối với Đại Nguyên hòa ái: "Được rồi, ta lấy cho con". Bà xoay người đi tới nhà bếp lấy cho hắn muối.
Đại Nguyên: "Vâng". Trong lúc chờ đợi Đại Nguyên nhìn chung quanh, lúc này mới phát hiện nguyên lai trong sân còn có người khác, định thần nhìn lại mới nhận ra là Tống Ứng Diêu.
Đại Nguyên không nghĩ nàng cũng ở nơi đây, hưng phấn nói rằng: "A Diêu cô tại sao lại ở chỗ này" Vừa nói vừa đi tới, đột nhiên phát hiện nàng đứng bên cạnh Phương Đàn, mặt lập tức liền xụ xuống, xa lạ mà nói với Phương Đàn: "Ngươi làm sao cũng ở đây" So với cách nói chuyện với Tống Ứng Diêu ngữ khí hoàn toàn khác nhau.
Phương Đàn không thèm để ý đến hắn, chuyển hướng nắm tay Tống Ứng Diêu: "A Diêu chúng ta trở về đi thôi"
Tống Ứng Diêu gật đầu, nàng nói vói cho Hứa Đại Nương trong phòng bếp: "Đại nương chúng con đi trước"
Hứa đại nương cũng không giữ lại các nàng: "Vậy các con đi đi"
Đại Nguyên muốn ngăn cản các nàng, hắn muốn cùng Tống Ứng Diêu trò chuyện, coi như một câu hai câu cũng được, nhưng lại bị vướng Phương Đàn ở đây, đối với lần trước bị đánh vết thương trên thân thể còn chưa lành, lòng vẫn còn sợ hãi, không dám nói mạnh miệng.
Hắn nhìn thoáng qua Tống Ứng Diêu thấy cổ nàng lộ ra dấu hôn, Đại Nguyên vội ngăn cản các nàng: "Chờ đã"
Phương Đàn lạnh lùng: "Ngươi muốn gì" Tống Ứng Diêu sợ bọn họ lại đánh nhau, tay lặng lẽ lôi ống tay áo Phương Đàn, Phương Đàn cho nàng một ánh mắt an tâm, nàng mới xem thường cùng hắn dây dưa.
Đại Nguyên trợn mắt giận dữ nhìn Phương Đàn: "Ngươi có phải là đánh A Diêu?" Mặc dù là hỏi nhưng ngữ khí vô cùng khẳng định.
Phương Đàn không hiểu lời hắn nói, hơi nhướng mày: "Ngươi đang nói cái gì?"
"Ta cho ngươi biết ngươi không được phép bắt nạt A Diêu. Không phải vậy ta sẽ để yên cho ngươi" Đại Nguyên chỉ vào mũi Phương Đàn mắng.
Phương Đàn giơ tay gạt tay của hắn: "Chuyện tại hạ cùng phu nhân không cần ngươi can thiệp"
"Ngươi nói cái gì!" Đại Nguyên nổi giận đùng đùng.
Hứa đại nương nghe bên ngoài phát sinh tranh chấp, vội vã đi ra che trước mặt Đại Nguyên ngăn cản hỏi hắn: "Ngươi làm cái gì vậy? người ta là khách của ta, ngươi có phải là muốn cùng người ta đánh nhau"
"Đại nương, hắn bắt nạt A Diêu. Chúng ta nên vì A Diêu làm chủ" Đại Nguyên hướng về Hứa đại nương kể tội Phương Đàn.
Hắn chỉ ngón tay vào vết xanh tím trên cổ Tống Ứng Diêu: "Đại nương xem là hắn đánh A Diêu đó".
Phương Đàn không thích hắn chỉ trỏ vào Tống Ứng Diêu, nàng đem Tống Ứng Diêu kéo ra phía sau lưng để cho mình đứng chắn trước: "Ngươi muốn thế nào" Vương phi của mình, mình yêu như thế nào còn đợi người khác quản à!
Tống Ứng Diêu mặt đỏ lên, ngày hôm nay nàng đã mặc áo cổ cao, không nghĩ vẫn lọt ra ngoài. Nàng hướng lên trên kéo cổ áo che khuất địa phương kia, sau đó trợn mắt giận dữ nhìn Phương Đàn, đều là nàng ấy mà ra.
Phương Đàn oan ức, trong lòng cố nhịn không ngừng cười trộm, trong lòng ghét bỏ Đại Nguyên bỗng chốc tiêu tan.
Đại Nguyên không nói Hứa đại nương còn chưa phát hiện khối xanh tím này. Hứa đại nương là người từng trải, liếc mắt nhìn đã biết đó là gì, bà hận Đại nguyên không hiểu chuyện, kéo lấy tay của hắn khuyên nhủ: "Cái kia không phải máu ứ đọng đó là..."
"Là cái gì" Đại Nguyên lớn tiếng hỏi.
Hứa đại nương ngại ở trước mặt mọi người giải thích cho hắn: "Đây là chuyện của người ta, không tới lượt ngươi bận tâm" Bà đem tụi đựng muối dúi vào tay hắn đẩy hắn về hướng cửa viện: "Nhanh cầm muối về nhà đi, đừng làm cho mẹ ngươi sốt ruột chờ"
Đại Nguyên không chịu đi ra ngoài, lại không thể động thủ với với Hứa đại nương, không thể làm gì khác hơn là gắt gao lôi nắm cánh cửa không cho bà đẩy mình ra ngoài quát: "Không được, con muốn cùng hắn nói rõ ràng"
Hứa đại nương khuyên bảo: "Nói cái gì! Ngươi có tư cách gì nói vợ của người ta. Ngươi muốn thì chính mình đi tìm một cô đi"
"Con không muốn người khác!" Đại Nguyên lời này vừa nói ra liền chọc Phương Đàn nổi giận, nàng tuyệt đối không cho phép có người nào dám mơ ước Vương phi của nàng, đang muốn đi xông tới ra tay với hắn lại bị Tống Ứng Diêu kéo mạnh nên mới không hành động.
Mấy người giằng co, nương Đại Nguyên ở nhà đợi đã lâu vẫn không thấy Đại Nguyên trở về, sợ hắn lại không nghe lời đi tìm Phương Diêu, bà liền thả cái xẻng ra ngoài tìm hắn.
Thật xa đã nghe tiếng kêu gào của con trai bà, bà vội vã tăng nhanh bước chân đi theo tiếng nói, hét lớn: "Đại Nguyên mày đang làm gì"
Hứa đại nương vừa nhìn thấy mẹ Đại Nguyên đến liền thu tay lại. Đại Nguyên nghĩ mẹ hắn đến là giúp đỡ, Hứa đại nương cũng không đẩy hắn ra, kích động kêu: "Nương mau tới giúp con"
Nương Đại Nguyên bước nhanh tới thấy trong sân còn có Tống Ứng Diêu cùng Phương Đàn, mặt tối sầm trực tiếp vỗ vào đầu của hắn: "Ta không phải nói mày đi xin muối sao?"
Đại Nguyên đem túi trong tay giao nương của hắn: "Ở đây"
"Có muối rồi sao còn chưa về nhà"
"Bởi vì..." Đại Nguyên giải thích với nương của hắn nhưng bà ấy trực tiếp đánh gãy lời của hắn: "Ngươi theo ta về nhà" Nói xong liền kéo lỗ tai của hắn, Đại Nguyên một đại hán cao thước tám cứ như thế khuất phục dưới ngón tay của mẹ hắn cầu khẩn: "Nương..."
Nương của hắn mặc kệ hắn muốn nói cái gì, hùng hùng hổ hổ liền lôi hắn mang về nhà.
Tống Ứng Diêu cùng Phương Đàn lần thứ hai cáo biệt Hứa đại nương về nhà chuẩn bị ngày mai về kinh, còn có một trường phong ba đang chờ các nàng giải quyết.
Vương Gia, Đi Thong Thả Vương Gia, Đi Thong Thả - Dịch Lâm An