Where the sacred laws of honour are once invaded, love makes the easier conquest.

Addison

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngấn Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 115 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1014 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:07:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 100
ôm nay, một thánh chỉ được đưa xuống Mạc phủ, nội dung của thánh chỉ đối với Mạc phủ mà nói giống như sấm vang làm tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, trong đó, Tô Khả Nhi là người lo lắng nhất, lúc cô quỳ xuống nghe thánh chỉ mà trong lòng khiếp sợ, cái gì? Hoàng thượng đem ngũ công chúa tứ hôn cho Mạc Dạ Ly ư?
“Mạc tướng quân, tiếp chỉ đi.” Công công cười nói.
Khuôn mặt Mạc Dạ Ly thâm trầm, im lặng đưa hai tay ra tiếp thánh chỉ, còn hai công công sau khi được đưa mấy lượng bạc thì rời đi, để lại cho Mạc phủ một vấn đề lớn khó giải, đột nhiên hoàng thượng tứ hôn, rốt cuộc là có dụng ý gì?
Tất cả mọi người trong hoa viên đều sửng sốt, tận cho đến khi Mạc lão phu nhân thở dài: “Việc này…quá đột ngột.”
Mạc Dạ Ly cuộn thánh chỉ lại, nắm thành quyền quay sang quản gia phân phó: “Quản gia, chuẩn bị xe ngựa.”
“Con muốn đi đâu?” Mạc lão phu nhân hỏi.
“Tiến cung.”
“Con muốn kháng chỉ?” Mạc lão phu nhân hiểu rõ tính tình con trai mình, lo lắng hỏi.
Tô KHả Nhi hốt hoảng đến bên cạnh mạc Dạ L, nắm lấy tay Mạc Dạ Ly không nói gì, còn Mạc lão phu nhân thở dài nói: “Đây là thánh chỉ, con lại đi kháng chỉ, tội kháng chỉ con có gánh được không?”
Mạc Dạ Ly cúi đầu nhìn Tô Khả Nhi đang dựa vào mình, thấy ánh mắt nàng bối rối, hắn càng thêm kiên định, hướng sang Tô Khả Nhi dịu dàng nói: “Chờ ta trở lại.”
“Vâng.” Tô Khả Nhi chậm rãi cười, khẽ khích lệ, còn Mạc lão phu nhân chỉ biết thở dài.
Sau khi Mạc Dạ Ly đi tiến cung rồi, trong Mạc phủ trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng hạ nhân đang bàn luận chuyện này, tuy nhiên cũng không dám nói to. Bởi vì thời tiết rét lạnh, Tô Khả Nhi ngồi trong phòng sưởi ấm chờ tin tức, hiểu rõ tính nghiêm trọng của chuyện, là đương kim hoàng thượng hạ chỉ, như vậy chẳng khác nào mệnh lệnh, cãi lệnh là tội, Tô Khả Nhi không hy vọng Mạc Dạ Ly vì chuyện này mà gánh thêm tội danh gì.
Một chiếc xe ngựa đỗ bên ngoài đông cung, Mạc Dạ Ly bước nhanh vào cánh cửa cung thâm trầm.
“Hoàng thượng, bên ngoài Mạc tướng quân cầu kiến.” Công công cao giọng phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng sớm.
Hoàng thượng đang cùng phi tần ẩm trà mua vui khẽ nhíu mày, hất tay nói: ‘Cho vào.”’
Phi tần biết hoàng thượng có chuyện quan trọng cần bàn bạc liền biết điều lui xuống, lúc ra ngoài còn không quên liếc nhìn mỹ nam tử vài lần, trong lòng thầm kinh ngạc diện mạo tuấn mỹ của Mạc Dạ Ly, phi tần là người tuổi trẻ thanh xuân, đương nhiên trong lòng có chút xao xuyến với nam nhân tuấn tú.
Nhưng thấy ánh mắt kiên định của Mạc Dạ Ly, không chút động khóe mi đối với phi tần, nghe hoàng thượng tuyên triệu liền đi vào.
“Mạc ái khanh, có chuyện gì mà gấp vậy! Thời tiết bên ngoài lạnh như vậy, xuất hành chẳng phải bất tiện lắm sao.” Hoàng thượng cười to.
“Hoàng thượng, thần đến là vì thánh chỉ sáng nay.” Mạc Dạ Ly bình tĩnh nói nhưng vẫn không nén được sự thấp thỏm.
“À, ra là chuyện này, trẫm đang muốn bàn bạc với ngươi một chút về chuẩn bị hôn lễ, trầm định đầu xuân gả công chúa cho ngươi, không phải ngươi nôn nóng quá đấy chứ, hả?” Hoàng thượng cười nói, trong lòng thầm tính toán, biết rõ là mạc Dạ Ly tới cự hôn, ông ta không cho Mạc Dạ Ly chút cơ hội.
Nhưng, Mạc Dạ Ly vẫn bình tĩnh, mở miệng nói: ‘Bẩm hoàng thượng, thẩn sở dĩ tiến cung là vì từ hôn mà đến, thần hèn mọn vô năng không xứng với công chúa cao quý, cầu xin hoàng thượng vì công chúa mà thu hồi thánh chỉ.”
“Mạc ái khanh, quân vô hí ngôn, trẫm đã hạ chỉ, ngươi lại muốn kháng chỉ, không phải ngươi muốn làm cho uy tín của trẫm bị giảm đi đấy chứ?” Hoàng Thượng thu lại vẻ tươi cười, mặt lộ vẻ nghiêm sắc.
“Thần không dám.” Mạc Dạ Ly ngoài thì nói vậy nhưng trên mặt không chút sợ hãi, càng kiên nghị hơn.
“Vì sao từ hôn? Ngươi hãy nói thật đi.” Hoàng thượng có vẻ hơi thoái nhượng, dù sao Mạc Dạ Ly cũng là lương tài, lúc này thiên triều đúng là đang thiếu hiền tài, hoàng thượng cũng không muốn mất đi một viên ái tướng.
“Lòng thần đã có chủ, nếu cứ quyết cưới công chúa, chỉ sợ là khiến công chúa thiệt thòi.” Mạc Dạ Ly nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
“Hả? Vậy nữ tử như nào lại có được trái tim của ái khanh? Chẳng lẽ nàng ta là người khuynh quốc khuynh thành, hoặc có lẽ là tuyệt thế?” Hoàng thượng trong lòng biết rõ Mạc Dạ Ly nói là ai, nhưng lại cố giả ngu.
“Không, nàng chỉ là một người dân bình thường, trong lòng thần, tuy nàng là người bình thường nhưng tâm tư lại tuyệt đại tao nhã.” Mạc Dạ Ly nói về Tô Khả Nhi, khóe môi khẽ cong lên.
“Khen thay ột nữ tử tuyệt đại tao nhã, chẳng lẽ công chúa của trẫm lại kém nàng ta hay sao?” Hoàng thượng cố ý nhíu mày tỏ ý tức giận, trong lòng cũng thầm than không biết vì sao nữ tử tên là Tô Khả Nhi kia có ma lực gì mà chiếm được trái tim của Mạc Dạ Ly, ngay cả với Tiêu Thương cũng vậy nữa, có cơ hội nhất định ông cũng phải gặp một lần.
“Công chúa thanh nhã cao quý đương nhiên không ai sánh bằng.” Mạc Dạ Ly lên tiếng, sắc mặt không chút nịnh nọt lấy lòng.
“Nếu đã vậy, trẫm ban công chúa cho ngươi, sao nguơi còn không thỏa mãn?” Hoàng thượng nhíu mày, ông ta có cảm giác mình bị dắt mũi, món quà thưởng cho Tiêu Thương thật là một nan đề, tình huống ngày hôm nay, nếu bỏ qua thì hoàng cung mất mặt, đường đường là một công chúa ít nhất phải gả ột thần tử mạnh hơn cứng rắn hơn, tuy rằng Mạc Dạ Ly rất xuất sắc, nhưng vẫn khiến cho hoàng thượng cảm thấy không vui.
“Cầu xin hoàng thượng thu hồi thừa mệnh, hủy bỏ tứ hôn.” Mạc Dạ Ly ngước mắt lên, ánh mắt trong suốt như nước, ôn nhuận như trước, lại có sự cứng cỏi kiên định.
Hoàng thượng biết Mạc Dạ Ly quyết ý, có chút khó xử nói:”Việc này…”
“Hoàng thượng, thứ cho thần nhiều chuyện hỏi một câu, việc tứ hôn đột ngột này, là hoàng thượng có thâm ý gì khác sao?” Mạc Dạ Ly hỏi, nhưng thật ra đã đoán được tám chín phần.
“Không có gì.’ Hoàng thượng do dự không nói rõ, chỉ trầm tư nói: “Mạc ái khanh, Tô Khả Nhi thật sự quan trọng với ngươi sao?”
“Không sai, kiếp này của thần chỉ nhận định kết hôn với nàng.” Ánh mắt Mạc Dạ Ly cười, khuôn mặt lộ ra vẻ hạnh phúc.
“Nếu là so với giang sơn của trẫm, quốc chi nguy nan, ái khanh nên lựa chọn như nào? Là nàng quan trọng hay là giang sơn quan trọng?” Vẻ mặt hoàng thượng nghiêm trọng hỏi.
Mạc Dạ Ly nhíu mày, nghi hoặc, nhưng vấn đề này lại khiến hắn không thể thoải mái trả lời, lại không dám tưởng tượng hoàng thượng lại hỏi vấn đề này, Mạc Dạ Ly cúi đầu nói:”Thần không hiểu ý của hoàng thượng.”
Hoàng thượng thở dài, mặt lộ vẻ thỏa hiệp nói: ‘Được rồi, trẫm cũng không muốn thừa nước đục thả câu, nói thật với ngươi, nguy cơ lần này trong triều, một tay Tiêu Thương ngăn sóng dữ, mọi người đều chứng kiến, hôm quan, trẫm nhắc tới việc trọng thưởng đối với hắn, ngươi có biết hắn muốn ở trẫm điều gì không? Hắn muốn Tô Khả Nhi.”
Mạc Dạ Ly ngẩn ra, mặc dù kinh ngạc nhưng đã nằm trong dự đoán, hắn chau mày, hỏi: “Ý của Hoàng thượng thế nào? Chẳng lẽ muốn Mạc phủ giao ra Tô Khả Nhi ư?”
“Quân tử không đoạt người của kẻ khác, nhưng, có đôi khi, không thể làm gì khác.” Hoàng thượng khuyên bảo.
“Vì sao phải là Mạc Dạ Ly thoái nhượng mà không phải là Tiêu Thương?” Ánh mắt Mạc Dạ Ly sắc bén, cất tiếng chất vấn.
“Mạc ái khanh đừng giận, chẳng phải ta đang thương lượng với ngươi đấy sao.” Hoàng thượng cười ha ha, tiếp theo, thái độ lại trầm xuống, lo lắng nói: “Chuyện tình cảm là không thể ép buộc, nhưng có đôi khi, tư tình cá nhân và quốc gia có quan hệ với nhau, luôn cần thoái nhượng để giải quyết, trẫm không muốn cưỡng cầu ngươi phải từ bỏ Tô Khả Nhi, chỉ là muốn ngươi hiểu được cái gì quan trọng hơn, mặc dù ngươi nghỉ ngơi bên ngoài, nhưng tình hình trong triều ngươi hiểu rõ hơn ai hết, nhị hoàng tử lòng muông dạ thú câu kết với Trịnh phủ muốn đoạt ngôi, thế lực Trịnh phủ vừa tan rã, quan thần trong triều như rắn mất đầu đều hướng về Tiêu Thương, trẫm không thể không phòng.” Hoàng thượng nói thẳng ra để ép Mạc Dạ Ly.
Mạc Dạ Ly làm sao không hiểu nỗi lo của hoàng thượng chứ? Có đôi khi, tình thế chính là sự thật như vậy, không chấp nhận được tình cảm cá nhân, sự lo lắng của hoàng thượng cũng là sự lo lắng của Mạc dạ Ly, nay Tiêu Thương độc bá triều đình, quyền lực càng lớn mạnh, mọi người đều cúi đầu trước hắn, huống chi, Tiêu Thương luôn cường mạnh như hổ. Mạc Dạ trầm lặng không nói gì, hoàng thượng lại nói tiếp: “Trẫm may mắn vì cái Tiêu Thương muốn thưởng là một nữ tử, nếu là yêu cầu khác, trẫm sợ rằng mình cũng không thể từ chối.” Ngụ ý của hoàng thượng, đó là để Mạc Dạ Ly giao ra Tô Khả Nhi nhằm thỏa mãn yêu cầu của Tiêu Thương, nếu không, thỉnh cầu này không thành, không chừng Tiêu Thương còn muốn trọng thưởng lớn hơn nữa, đến lúc đó mới là hậu hoạn.
Lần đầu tiên Mạc Dạ Ly thấy quyền lực của mình lại vô lực trước Hoàng thượng, vô lực đến ngay cả một nữ nhân mà hắn cũng không bảo hộ được, đời đời Mạc phủ đều dốc sức vì triều đình, ngay cả Mạc Dạ Ly cũng biết rõ trọng trách của mình, triều đình trước nay đối xử với Mạc phủ không tệ, ngay cả lúc Mạc lão gia qua đời cũng dặn dò Mạc Dạ Ly nhớ đền đáp hoàng triều, bảo hộ giang sơn. Lúc ấy, Mạc Dạ Ly làm được, cố gắng làm, nhưng giờ điều hắn không thể ngờ được chính là một ngày nào đó, mình đem sự an nguy của quốc gia liên lụy tới nữ nhân mình yêu nhất. Sự lựa chọn này làm mạc Dạ Ly cảm thấy mình vô lực.
Mạc Dạ ly không nói lời nào, trên trán đẫm mỗ hôi, tay nắm lại thành quyền, khuôn mắt tuấn tú cứng ngắc, thể hiện sự thống khổ vô cùng, sự tra tấn trong tâm hắn, hắn tình nguyện bị đâm mười đao cũng không nguyện thừa nhận linh hồn đau khổ bị hút ra. Làm sao có thể? Làm sao lại từ bỏ Tô Khả Nhi được? Làm sao có thể chứ? Chẳng lẽ ai cũng ép hắn từ bỏ nàng hay sao? Chẳng lẽ chỉ có Mạc Dạ Ly ta là phải thoái nhượng thôi sao? Vì sao?
Hoàng thượng thấy cả người Mạc Dạ ly rúng động, biết hắn hiểu sự việc trọng đại, liền thở dài nói: “Trẫm không muốn bức người phải lựa chọn, nhưng, con ngươi khi sống luôn phải lựa chọn, cho dù là thống khổ cũng phải chấp nhận, trẫm tin tưởng ngươi có thể lựa chọn tốt nhất, còn nữa, nếu ngũ công chúa không phải là nữ tử vừa lòng ngươi, cho dù là lựa chọn tất cả nữ tử trong triều, chỉ cần người hài lòng, trẫm đều tứ hôn cho ngươi.”
Đáy lòng Mạc Dạ Ly cười lạnh, cười khổ, cười nhạo, thế gian này chỉ có một nữ nhân duy nhất mà hắn muốn, đó chính là Tô Khả Nhi.
“Có hứng thú uống với trẫm một chén trà không?” Hoàng thượng trấn an hỏi.
***
Tô Khả Nhi chờ đến tận buổi chiều, cô và Mạc lão phu nhân đều vô cùng nôn nóng, chỉ lo Mạc Dạ Ly tâm tình quá xung động mà ảnh hưởng đến hoàng thượng, nếu không sao đến bây giờ vẫn chưa về.
“Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Haizz, tướng quân lại quá xúc động, hoàng uy làm sao lay động được chứ?” Quản gia cúi đầu thở dài.
“Đừng lo lắng, huynh ấy sẽ trở về.” Tô Khả Nhi an ủi Mạc lão phu nhân, ánh mắt hướng ra cửa, nói không lo lắng là giải, cô cũng vô cùng lo lắng, nếu Mạc Dạ Ly thật sự xảy ra chuyện gì, cô không biết nên làm gì?
“Đúng vậy, Ly nhi nhất định không sao.” Mạc lão phu nhân giả bộ cười vui vẻ. Đúng lúc này, một tiểu nha hoàn chạy vội vào, vui vẻ kêu lên: “Đã trở về…đã trở về..Mạc tướng quân đã trở về…”
Tin tức này làm ọi người ở đại sảnh đều vui sướng ra cửa nghênh đón. Tô Khả Nhi chạy nhanh chất, nhìn người kia bước vào cửa, cô vừa bối rối lại vui sướng chạy tới, không để ý tới dưới chân ẩm ướt, cô bám lấy Mạc Dạ Ly, thì thầm kêu lên: “Thật tốt quá, muội biết huynh không sao mà.”
Tô Khả nHi không nhìn thấy ánh mắt tràn ngập đau khổ của Mạc Dạ Ly, cô chỉ cảm giác Mạc Dạ ly ôm chặt lấy mình đến ngạt thở, cô không chút nghi ngờ gì, chỉ hưởng thụ cái ôm ấm áp này.
Mạc Dạ Ly ôm cơ thể mềm mại trong ngực, đột nhiên cảm thấy sợ hãi, hắn không dám tưởng tượng một ngày nào đó sẽ mất đi nàng, tự tay dâng nàng cho người khác, không muốn…hắn không muốn…Trong lòng sợ hãi làm hắn ôm chặt nàng hơn, giống như nàng sẽ lập tức biến mất.
Mạc lão phu nhân vui mừng nhìn hai người ôm nhau, bà thở ra nhẹ nhõm, nói: ‘Đừng đứng ở ngoài nữa, mau vào nhà đi.”
Mạc Dạ Ly cầm tay Tô Khả Nhi, chạm phải bàn tay lạnh băng kia, hắn đau lòng nhìn nàng, Tô Khả Nhi khẽ cười: ‘ Tay của muội sắp thành đá băng rồi, đi thôi, mau đi sưởi ấm đi.”
Trở lại trong lòng, Mạc lão phu nhân sai hạ nhân pha trà, Tô Khả Nhi ngồi sưởi ấm, Mạc Dạ ly ngồi trước bàn không nói một lời, Tô Khả Nhi cũng không hỏi kết quả chuyến đi lần này của Mạc Dạ Ly, bởi vì trong lòng cô lo lắng lẫn sợ hãi sẽ nghe được tin không hay.
Mạc lão phu nhân vẫn để ý tới thái độ của con mình, tuy rằng Mạc Dạ Ly che giấu rất tót, nhưng vẻ mặt chứa đầy tâm sự kia làm sao lừa được ánh mắt của bà, bà thở dài nói: “Nói đi, sự việc thế nào rồi/”
“Hoàng thượng đồng ý hủy bỏ tứ hôn.” Mạc Dạ Ly mím môi cười.
Tô Khả Nhi vui sướng mở to mắt, hỏi lại: “Thật sao? Ông ta thật sự hủy bỏ hôn ước này? Oa, thật tốt qua.” Tô Khả Nhi vui sướng mà không phát hiện ra biểu hiện của Mạc Dạ Ly có chút khác thường, rõ ràng là hủy tứ hôn, vì sao trên mặt hắn vẫn có đầy tâm sự như vậy? Mạc lão phu nhân cười nhưng đôi mắt đầy ẩn ý nhìn Mạc Dạ Ly, trong lòng thầm nghĩ, xem ra lần tiến cung này không phải là hoàn toàn thắng lợi.
Tiêu Vương phủ, một dáng người dựa vào tràng kỷ âm trầm giống như sắc trời bên ngoài cửa sổ, rét lạnh và u ám.
Lú này, bên ngoài có tiếng bước chân tới gần phá vỡ sự trầm tư của nam nhân, hắn nhướng mày lên, liếc nhìn mai lạnh bên ngoài cửa sổ, lẳng lặng tới người tới, đúng lúc này có tiếng bẩm báo: “Vương gia, Phúc công công cầu kiến.”
“Cho vào.”
“Nô tài khấu kiến Vương gia.” Phúc Điền công công cười rạng rỡ đi vào.
“Chuyện gì?” Tiêu Thương không chút liếc nhìn Phúc công công, chỉ miễn cưỡng hỏi.
“Hôm nay Mạc tướng quân tiến cung gặp Hoàng thượng.”
“Ừm?”
“Hoàng thượng muốn nô tài đến đây nói một tiếng, mong muốn tưởng thưởng của vương gia sắp có rồi.”
“A!” Tiêu Thương khó tránh được sự vui sướng.
“Hoàng thượng còn bảo nô tài đem tới đây mấy nhân sâm ngàn năm, để Vương gia bồi bổ.”
“Ừ, thay bổn vương nói lời cảm tạ hoàng thượng thành toàn.” Tiêu Thương cong lên, trong mắt hiện lên tia vui vẻ.
“Nô tài nhất định sẽ nhắn hộ vương gia, nô tài xin cáo lui.” Phúc công công lui ra.
Tiêu Thương hài lòng nhướng mày lên, khóe môi cong ý cười, có đôi khí, thỏa mãi con người thật dễ dàng.
***
Mạc phủ.
Bữa tối đã qua, Tô Khả Nhi bưng một khay điểm tâm đi vào phòng Mạc Dạ Ly, gõ cửa, bên trong vang lên tiếng của Mạc Dạ Ly: ‘Ai?”
“Là muội.” Tô Khả Nhi trả lời.
Mạc Dạ Ly không nén được niềm vui đi ra mở cửa, thấy dưới ánh đèn lồng, Tô Khả Nhi thanh nhã đứng bên ngoài, trên mặt tươi cười, hắn khẽ tránh ra dịu dàng nói: “Vào đi.”
Tô Khả Nhi đi thẳng vào, nghe tiếng cửa đóng phía sau, cô đặt điểm tâm xuống bàn, vỗ ngực nói:”Hôm nay thật là hù chết người ta, huynh biết không? Trong lòng muội lo lắng biết bao nhiêu khi nghe thánh chỉ, mọi người giống như đang ở trong băng tuyết ngàn năm vậy, sau khi lại nghe được tin tức huynh mang về, cả người muội lại vui sướng, thật là, hoàng thượng cũng thật là, chẳng lẽ là muốn khảo nghiệm trái tim của muội?” Nói xong cô chu miệng, tỏ ý kháng nghị.
Nhìn thấy vẻ hồn nhiên vô tư của Tô Khả Nhi, Mạc Dạ Ly mỉm cười, bao lo âu mà chỉ cần thấy nàng liền biến mất, chỉ cần nhìn thấy nàng, tâm tình hắn liền vui vẻ. Đêm nay, dưới ánh đèn, Tô Khả Nhi vẫn xinh đẹp như vậy, không khí yên tĩnh, chỉ duy nhất mình là không tốt, tâm trạng cứ giằng co đau khổ.
Thấy Mạc Dạ Ly vẫn đứng ở cửa, Tô Khả Nhi mẫn cảm phát hiện anh không vui, liền hỏi: ‘Huynh làm sao vậy? Sao lại không vui?”
“Không có.” Mạc Dạ Ly cười thật tự nhiên, đem bụng đầy tâm sự giấu đi.
“Thật sự không có? Muội cảm thấy không giống. Từ lúc huynh trở về đến giờ cứ rầu rĩ không vui, có phải là có chuyện không muốn muội biết đúng không?” Tô Khả Nhi ép hỏi.
“Thật không có.” Mạc Dạ Ly bị Tô Khả Nhi hỏi như vậy, không biết phải nói sao, hắn không dám nhìn vào mắt nàng, hắn sợ mình sẽ không che giấu được tâm sự.
“Thật sự? Được, vì huynh không thành thật lắm, muội phạt huynh hôn muội một cái.” Tô Khả Nhi nhào vào lòng mạc Dạ Ly, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên chờ đợi.
Mạc Dạ Ly cười khẽ nhẹ nhàng hôn lên má nàng. Tô Khả Nhi không chịu buông tha cho Mạc Dạ Ly, cô kiễng chân lên ôm lấy cổ anh hôn vào môi anh. Mạc Dạ Ly có chút kinh ngạc, nhưng việc Tô Khả Nhi chủ động làm hắn say mê, ấm áp, trong phòng tràn ngập hơi thở ngọt ngào.
Chiếm đủ tiện nghỉ, Tô Khả Nhi mới ngả đầu vào ngực Mạc Dạ Ly, thở hổn hển, lẩm bẩm nói:”Chúng ta mau thành thân đi. Như vậy, chẳng ai cướp huynh đi được. Huynh có biết khi huynh được nữ nhân khác nhìn lén, lòng muội ghen bao nhiêu không? Muội chỉ hận không thể dùng dao giết ngũ công chúa kia.”
Mạc Dạ Ly lẳng lặng nghe Tô Khả Nhi nói, mỗi câu nói của nàng lại như thanh kiếm đâm vào tim hắn, đau đớn và vui sướng, đồng thời cũng là sự tra tấn. Nếu đổi lại là ngày hôm qua, hắn sẽ cho rằng mình là người hạnh phúc nhất thế gian, nhưng hôm nay, đã không còn là ngày hôm qua nữa.
Cảm nhận được sự căng thẳng của Mạc Dạ Ly, Tô Khả Nhi ngẩng đầu lên, lại phát hiện Mạc Dạ ly đang nhìn mình chăm chú, cô khẽ thẹn thùng ho một tiếng, thật là, dùng ánh mắt này nhìn cô thật quá quyến rũ trắng trợn mà, nhỡ cô không khống chế được thì làm sao? Nhưng, mỹ nam đã bày ra trước mắt mà không ăn được, thật là một sự tra tấn vô hình mà. Tô Khả Nhi không phải là không bị mê hoặc, nhưng Mạc Dạ Ly lại rất tôn trọng cô, cô cũng hiểu, anh đang chờ, chờ cô chân chính trở thành thê tử của anh.
“Được không?” Tô Khả Nhi ngẩng lên cười hỏi.
“Muội nguyện ý gả cho ta sao?” Mạc Dạ Ly đột nhiên hỏi một câu.
“Vì sao không muốn chứ? Muội đương nhiên đồng ý rồi. Chẳng lẽ huynh còn chưa tin muội yêu huynh? Được rồi, muội chứng minh cho huynh xem.” Nói xong, cô kiễng chân tự mình đưa đôi môi mọng đỏ đến trước mặt anh, hôn anh, dùng lửa nóng của mình để chứng minh.
Mạc Dạ Ly đột nhiên rất muốn, nữ nhân trước mắt làm cho hắn yêu đến tận xương tủy, làm cho hắn luyến tiếc không muốn buông tay, nụ hôn này, hắn dùng hết toàn sức lực của mình để hôn lại, chủ động.
Đang lúc Tô Khả Nhi đang vui sướng hưởng thụ nụ hôn chủ động của Mạc Dạ Ly thì lại bị đẩy ra, cô kinh ngạc thấy mình bị Mạc Dạ Ly đẩy ra, ngạc nhiên hỏi: ‘huynh làm sao vậy?”
“Ta…chúng ta còn chưa thành thân, ta không muốn làm bẩn muội.” Mạc Dạ Ly nghiêng người đi, có chút lúng túng nói.
Những lời Mạc Dạ Ly nói làm Tô Khả Nhi áy náy, cô ôm lấy anh từ phía sau, thì thầm nói: ‘Muội xin lỗi huynh.” Tô khả Nhi tự nhận mình là người nhát gan, từ lần trước cô cố tỏ ra dũng khí để nói cho anh sự thật nhưng lại bị người khác chen vào, còn lúc này, đã yêu quá sâu đậm, thì cô lại không có dũng khí nói ra, cho nên, cô cảm thấy có lỗi với anh.
“Đêm đã khuya, ta đưa muội về phòng.” Mạc Dạ Ly nói, thật ra đêm nay hắn muốn giữ nàng lại, nhưng, hắn không thể, hắn không thể ích kỷ như vậy.
“Vâng.” Tô Khả Nhi cụp mắt xuống, trong lòng có chút mất mát, lại biết, có một số việc không thể cưỡng cầu.
Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi - Ngấn Nhi