Books serve to show a man that those original thoughts of his aren't very new after all.

Abraham Lincoln

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngấn Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 115 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1014 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:07:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 90
rong phòng hạ nhân ở Bắc viện, một người đẩy cửa bước vào trong, vẻ mặt thanh tú, không phải là Tô Khả Nhi thì là ai? Tô Khả Nhi bước nhẹ nhàng lấy một bộ y phục nha hoàn trong tủ rồi mặc lên người mình. Sau khi mặc xong, cô lại đến trước gương chỉnh lại tóc giống kiểu của nha hoàn, sau một lúc bận rộn chỉnh trang trông cô đã rất giống một nha hoàn trong phủ. Cô mím môi, chiếc khăn dính máu sáng nay làm cô không thể không đi Mạc phủ để xem xét, có lẽ sẽ tìm được một tia manh mối.
Tô Khả Nhi vừa mới ra cửa thoát được ánh mắt của thủ vệ. Cô đi thẳng ra đại môn, vừa đến công, phía sau có tiếng quản gia: ‘Tiểu Hoàn, ngươi đi đâu?”
“Tô cô nương muốn ăn tuyết lê, nô tỳ đi mua.” Tô Khả Nhi cố nói cho thật giống.
“Vậy được, đi đi.” Quản gia không chút nghi ngờ.
Thì ra là sợ bóng sợ gió, Tô Khả Nhi vỗ vỗ ngực, xuống bậc thang ra thẳng ngoài đường. Còn lúc này, tiểu Hoàn đang ở trong bếp bưng trà đi đến phòng Tô Khả Nhi, lúc đẩy cửa phòng bước vào, phát hiện không có Tô Khả Nhi ở bên trong, cô ta đặt ấm trà xuống, chạy một vòng quanh Tây viện cũng không phát hiện bóng dáng của Tô Khả Nhi, tiểu Hoàn nhớ hôm nay Vương gia nhấn mạnh phải chăm sóc tốt Tô cô nương, giờ không thấy Tô cô nương đâu, cô ta sợ hãi, ý nghĩ trong đầu là, đã không thấy Tô cô nương.
“Không hay rồi…Không hay rồi…Tô cô nương đi đâu mất rồi…” Tiểu Hoàn sợ hét to lên, chạy dọc theo hành lang về phía thư phòng của Tiêu Thương.
“Cái gì? Nói cái gì? Hả…Tiểu Hoàn, không phải ngươi vừa mới ra khỏi phủ sao?” Quản gia có chút đau đầu, gần đây vương phủ bận rộn làm ông ta có chút lực bất tòng tâm.
“Quản gia, tiểu Hoàn vẫn ở trong phủ mà, sao lại ra khỏi phủ chứ?” Tiểu Hoàn không hiểu.
Quản gia sửng sốt, nói: ‘Không phải vừa rồi ngươi nói Tô cô nương muốn ăn tuyết lê, ngươi ra ngoài mua đó sao?”
“Tiểu Hoàn nói khi nào? Tiểu Hoàn luôn ở trong nhà bếp mà, không đi đâu hết.” Tiểu Hoàn ngơ ngác.
Quản gia vỗ vỗ trán, hỏi: ‘Ngươi vừa ồn ào gì đó?”
Bị quản gia hỏi vậy, tiểu Hoàn mới sực nhớ sự việc nghiêm trọng, khóc nức nở: “Quản gia, không thấy Tô cô nương đâu hết…”
“Cái gì? Không thấy Tô cô nương?” Quản gia thấy vô cùng đau đầu.
“Vừa rồi Tô cô nương bảo tiểu Hoàn đi pha trà cho cô nương, lúc ta quay lại phòng thì phát hiện không có Tô cô nương ở đó, nô tỳ đã tìm khắp tây viện nhưng cũng không phát hiện nàng…”
Quản gia nhớ lại dáng người giống tiểu Hoàn lúc nãy, nhưng dường như dáng thon thả hơn một chút, hơn nữa lúc đó mặt người đó đang hướng ra ngoài cửa, cho nên, căn bản ông không nhìn rõ mặt của nàng, quản gia nghĩ vậy, ông vỗ mạnh đầu, thở dài, chẳng phải người đó là Tô Khả Nhi hay sao?
“Tiểu Hoàn, ngươi đi xem trong phòng ngươi có thiếu y phục của ngươi không, rồi lát nữa đến thư phòng Vương gia.” Quản gia phân phó rồi xoay người đi về phía Nam viện.
Trong thư phòng, Tiêu Thương đang ngồi dựa lưng vào ghế, dáng vẻ trầm tư, ánh nắng chiếu vào càng khắc thêm gương mặt tuấn mỹ của hắn. Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân phá vỡ buổi trưa an nhàn.
“Vương gia, sự tình không ổn, Tô cô nương ra khỏi phủ rồi.” Quản gia ở ngoài cửa bẩm báo.
Tin tức này làm mày kiếm Tiêu Thương chau lại, hắn mở miệng: ‘Chuyện xảy ra khi nào?”
“Mới vừa rồi, Tô cô nương mặc quần áo nha hoàn đi ra ngoài phủ, giờ không biết đi đâu.” Quản gia tự trách không thôi, nếu vừa rồi ông cẩn thận một chút, sẽ phát hiện ra ngay.
Tiêu Thương dường như không kinh ngạc với việc Tô Khả Nhi ra khỏi phủ, hắn đứng lên, trầm giọng nói: ‘Chuẩn bị xe ngựa cho bổn vương.”
“Đi đâu?” Quản gia hỏi.
‘Mạc phủ.” Tiêu Thương thản nhiên nói. Nữ nhân này ra khỏi phủ, chỉ có thể đi Mạc phủ.
Trên đường phố náo nhiệt, người người di chuyển, trong đó có một người đang vội vàng chạy về phía trước. Trốn ra khỏi vương phủ, Tô Khả nhi dùng hết sức chạy về phía trước, mỗi khi chạy được một đoạn cô lại quay đầu nhìn về phía sau xem có ai theo không. Thấy Mạc phủ quen thuộc trước mặt, nội tâm cô kích động, sau khi nói vài câu với thủ vệ, cô được đưa vào trong phủ.
Mạc lão phu nhân nhìn nữ tử trước mắt phải mất một lúc mới nhận ra là Tô Khả Nhi: ‘Hả, chẳng phải là Tô cô nương sao? Vì sao hôm nay lại ăn mặc như nha hoàn tới Mạc phủ?”
“Mạc lão phu nhân, đã có tin tức gì của Mạc tướng quân chưa?” Tô Khả Nhi lo lắng hỏi.
Mạc lão phu nhân khó hiểu hỏi lại: ‘Tin tức con ta mấy ngày trước chẳng phải ta đã cho người thông truyền đến tiêu vương phủ rồi sao? Vì sao thủ vệ kia không nói cho ngươi biết?”
“Cái gì? Mạc Dạ Ly…huynh ấy có an toàn không?” Tô Khả Nhi mở to mắt, có tin tức của Mạc Dạ Ly ư?
Mạc lão phu nhân hiền lành cười gật đầu nói: ‘Hắn rất tốt, Phương An lúc đó còn ở cùng với hắn.”
“Vậy huynh ấy đang ở đâu? Tôi có thể tìm huynh ấy không?” Tô Khả Nhi kích động cầm tay Mạc lão phu nhân.
”Ly nhi đang ở trên đảo nhỏ đối diện với Lục hồ, ở đó có một tòa lầu các.” Mạc lão phu nhân sớm biết Tô Khả Nhi si tình với con mình, cho nên nếu có thể, bà cũng hy vọng có một nàng dâu là Tô Khả Nhi!
Nghe đến đó, Tô Khả Nhi vừa mừng vừa lo, nếu thực sự Mạc dạ Ly ở trên đảo nhỏ đó, vậy vì sao chiếc khăn lụa dính máu của anh lại ở trên người mình? Tối qua đã xảy ra chuyện gì? Càng làm Tô Khả Nhi tức giận là, Tiêu Thương rõ ràng đã biết tin tức Mạc dạ Ly mà không nói cho cô biết, hại cô lo lắng ngày đêm, thật sự là đáng giận mà.
Tô Khả Nhi thấy vẻ mặt Mạc lão phu nhân bình tĩnh, cô thật sự không có dũng khí nói cho bà biết chuyện chiếc khăn ka, cô nghĩ, chuyện này vẫn là để cô đi chứng thực rồi nói lại sau. Tô Khả Nhi đang định rời đi, Mạc lão phu nhân lại hy vọng cô ở lại uống chén trà. Cô cũng đã tiêu hao nhiều sức lực, bèn đồng ý ngồi xuống uống trà. Đúng lúc này tiếng thị vệ ngoài cửa thông truyền: ‘Mạc lão phu nhân, Tô cô nương, Tiêu vương gia đến.”
“Cái gì? Hắn đến đây?” Tô Khả Nhi lộ vẻ e ngại, tên đàn ông này đúng là âm hồn không tan mà.
“Tiêu vương gia đến đây. Mau mời vương gia vào uống chén trà.” Mạc lão phu nhân mỉm cười nói.
Tô Khả Nhi nhớ rõ Tiêu vương phủ có ân oán với Mạc phủ, ngẫm lại, lúc này Tiêu Thương đến đây nhất định là chỉ tìm mình, vì vậy liền nói: “Mạc lão phu nhân, không cần thiết, hắn đến là tìm tôi, tôi đi về trước.”
Mạc lão phu nhân cũng không bắt buộc, liền gật gật đầu, sau đó, còn hỏi một câu: ‘Tô cô nương, thứ cho lão thân vô lễ hỏi một câu, ngươi và Tiêu vương gia có quan hệ gì?”
Tô Khả Nhi khẽ cười, nói thật: ‘Quan hệ chúng tôi là ân nhân.”
Mạc lão phu nhân cười, nhìn Tô Khả Nhi rời đi, trong mắt ánh lên tia u sầu, Tô Khả Nhi và Tiêu Thương thật sự là quan hệ ân nhân sao? Xem ra không chỉ như vậy!
Tô Khả Nhi ra khỏi Mạc phủ, trong lòng rất tức giận, hai tay nắm chặt lại, ánh mắt cô dừng lại ở chiếc xe ngựa xa hoa kia, lửa giận bừng bừng. Quản gia thấy vẻ mặt tức giận của Tô khả Nhi, cũng sửng sốt một chút, rồi cười nói: “Tô cô nương, mời lên xe ngựa.”
Tô Khả Nhi vén rèm lên, thấy trong chiếc ghế rộng, Tiêu Thương ngồi dựa vào đó, dáng vẻ uy nghiêm tôn quý. Cô ngồi mạnh xuống, nhìn chằm chằm vào Tiêu Thương, khẩu khí chất vấn: ‘Vì sao lại giấu tin tức Mạc Dạ Ly không cho tôi biết?”
Tiêu Thương nghe câu chất vấn đó như nghe được truyện cười, hắn cong khóe môi lên, thản nhiên nói: “Ngươi là thân phận gì? bổn vương phải có nghĩa vụ nói cho ngươi sao?”
“Huynh…Huynh …” Tô Khả Nhi nghẹn họng, cuối cùng mới nhở, người đàn ông trước mắt này vốn rất cuồng ngạo tự đại, cô hừ một tiếng, xoay người đi không để ý tới anh ta.
Nhìn nàng như vậy, Tiêu Thương vẫn không nén được sự tức giận, nàng cũng biết tự tiện ra khỏi vương phủ là nguy hiểm như nào không?” Hắn lạnh lùng nhắc nhở: “Lần sau không được sự cho phép của ta, không được tự tiện ra khỏi phủ.”
“Tôi không phải là tù nhân của huynh.” Tô Khả Nhi tức giận phản bác.
“Rốt cuộc tối qua xảy ra chuyện gì? Ngươi chắc biết rõ hơn so với ta.” Tiêu Thương đột nhiên cảnh cáo.
Nhắc tới chuyện tối qua, Tô Khả Nhi kinh ngạc nhìn anh ta, thì thào nói: ‘Chuyện tối qua…Tối qua xảy ra chuyện gì? Huynh biết không?”
Tiêu Thương thấy dáng vẻ Tô Khả Nhi như vậy, liền đoán được tối qua nàng sợ bị hôn mê mang đi, nói như vậy, căn bản nàng không biết người cứu nàng là Mạc Dạ Ly. Nghĩ đến đây, Tiêu Thương nhíu mày nói: “Tối qua bổn vương ở trong cung, làm sao mà biết.”
“Vậy huynh làm sao biết tối qua xảy ra chuyện gì?” Tô Khả Nhi nửa tin nửa ngờ.
“Vết máu trên người ngươi chẳng lẽ không chứng minh được chuyện tối qua hay sao?” Tiêu Thương hừ một tiếng.
Tô Khả Nhi bừng tỉnh, hiện giờ, đầu óc cô chỉ cảm thấy mơ màng, rốt cuộc tối qua xảy ra chuyện gì? Vì sao trên người mình có vết máu, còn mình thì vô sự? Cô lại nhớ Mạc lão phu nhân nói Mạc dạ Ly đang ở trên đảo nhỏ đối diện với Lục hồ, điểm này làm cô vui mừng, ít nhất cô đã biết nơi Mạc Dạ Ly đang ở.
Tiêu Thương quan sát thần sắc Tô Khả Nhi, cặp mắt trong suốt tựa như đang giấu tâm sự gì, Tiêu Thương nhíu mày không vui, xem ra nàng tựa như ở Mạc phủ đã có tin tức gì rồi, chẳng lẽ đối với nàng Mạc Dạ Ly quan trọng như vậy sao? Nàng thực sự để ý như vậy sao?
“Tôi muốn đi Lục hồ.” Tô Khả Nhi đột nhiên lên tiếng, ánh mắt thăm dò nhìn Tiêu Thương.
Tiêu Thương không chút nghĩ ngợi: ‘Không được.”
“Vì sao? Đi đến đó có mất bao nhiêu thời gian đâu.” Tô Khả Nhi khẩn cầu, cô biết xung quanh mình không an toàn nên mới khẩn cầu người đàn ông này đi cùng để bảo hộ.
“Bổn vương không có thời gian.” Tiêu Thương lạnh đạm nhíu mày, ánh mắt cũng kiên quyết. Lời nói ra cũng làm Tiêu Thương kinh ngạc, theo lý mà nói, hắn nên tàn nhẫn cự tuyệt nàng mà không phải tùy ý tìm một lý do nào đó. Tiêu Thương trước nay cự tuyệt người nào thì không cần lý do.
“Vậy thì huynh phái người đi theo bảo hộ tôi, tôi chỉ cần đến đó một ngày thôi.” Tô Khả Nhi cố gắng khẩn cầu, quả thực cô rất muốn đi.
Yêu cầu này của Tô Khả Nhi làm cho tâm tình của Tiêu Thương trở nên ác liệt thêm vài phần, nàng khẩn cầu mình, là vì muốn đi gặp người kia, còn nàng thì luôn luôn chán ghét mình sao? Vì hắn ta, nàng có thể cầu xin mình. Hắn cất tiếng: ‘Ngươi hãy cho bổn vương một lý do, dựa vào gì mà bổn vương phái người đi bảo hộ ngươi?”
Lời nói của Tiêu Thương làm Tô Khả Nhi đang chờ mong liền thất vọng, nàng đã sớm dự đoán được kết quả như vậy, cầu anh ta không bằng cầu mình, cô ngoảnh mặt sang một bên, thản nhiên nói: ‘Không cần nữa.”
“Mạc dạ Ly đối với ngươi quan trọng như vậy sao? Ngươi đừng quên, hắn ta là vị hôn phu của công chúa.” Tiêu Thương cố ý dội thêm gáo nước, đồng thời sự ghen tuông ức chế dâng trào.
Trong lòng Tô Khả Nhi nôn nóng phản bác: ‘Sẽ không đâu, huynh ấy sẽ không thích công chúa kia.”
“Dường như ngươi nghĩ hắn ta thanh cao, đương kim ngũ công chúa là được hoàng thượng sủng ái nhất, nếu cưới nàng, quan gia chức tước vinh hoa phú quý có dễ như trở bàn tay. Mọi người, đối với quyền lợi dục vọng đều nguyện ý cúi đầu, Mạc dạ Ly cũng không ngoại lệ” Tiêu Thương cao giọng.
Tô Khả Nhi nghe thế rất tức giận, không chút do dự phản bác: ‘Huyng tưởng rằng ai cũng giống huynh hay sao, vàng đỏ nhọ lòng son, Mạc dạ Ly không phải là loại người như vậy, nếu vinh hoa phú quý có thể mua được huynh ấy, huynh ấy sẽ không buông binh quyền ra, lựa chọn sống cùng tôi dạo chơi giang hồ.”
Lời nói của Tô Khả Nhi làm Tiêu Thương tức giận, trong mắt của nàng, Mạc Dạ Ly thanh nhã, còn mình thì ‘lợi tục huân tâm’. Hắn giận giữ nói: ‘Trong mắt ngươi bổn vương là như vậy sao?”
“Huynh là loại người gì trong lòng huynh biết rõ nhất, cần gì phải hỏi tôi?” Tô Khả Nhi đáp lại.
Ánh mắt Tiêu Thương nhiễm sự tà ác, khuôn mặt tuấn tú ghé sát tới gần Tô Khả Nhi, nói: “Tất nhiên trong mắt ngươi bổn vương là người như vậy, bổn vương quá mức đứng đắn nên có vẻ không hợp lắm.”
“Huynh muốn làm gì?” Tô Khả Nhi cảnh giác nhìn Tiêu Thương, hai tay đặt trước ngực, động tác phòng vệ.
Tiêu Thương hé môi, hơi thở ái muội phả lên cổ nàng: ‘Bổn vương muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi không hiểu?”
“Không được chạm vào tôi.” Tô Khả Nhi kêu lên, cuộn mình vào góc.
Tiêu Thương với tay ra dễ dàng ôm lấy thắt lưng của nàng, kéo nàng vào lòng.
Tô Khả Nhi hoảng sợ giữ chặt tay Tiêu Thương, đồng thời hét to: “Dừng xe…dừng xe…Tôi muốn xuống xe.”
Xe ngựa dừng lại, Tô Khả Nhi giãy dụa định xuống xe lại bị một giọng trầm thấp cất lên: ‘Hồi phủ.”
Xe ngựa lại đi. Tiêu Thương lạnh lùng cảnh cáo: ‘Lần sau không được dùng những ngôn ngữ làm càn như vậy nữa, sự nhẫn nại của bổn vương luôn có giới hạn.”
Tô Khả Nhi cắn môi nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm kêu, rõ ràng là anh ta khơi mào trước, sao lại còn trách cô? Tuy nhiên, ý tưởng đi Lục Hồ vẫn nằm ở trong đầu cô.
Xe ngựa bình an đến phủ, Tô Khả Nhi trở về phòng mình. Cô đến bên giường lấy chiếc khăn lụa cầm trong tay, sự mong muốn gặp Mạc Dạ Ly càng ngày càng mãnh liệt.
“Tô cô nương, cô nương trở về là tốt rồi, thật hù chết tiểu Hoàn.” Tiểu Hoàn bưng trà vào.
“Xin lỗi.” Tô Khả Nhi áy náy nói.
Trong đêm, sắc trời vần vũ, tựa như sắp có một nguy cơ giáng xuống, vẫn là mật thất đó, bống người mặc cẩm bào ngồi đó, một giọng nói trẻ tuổi cất lên kích động: “Ta không chờ được nữa, lại chờ đợi, chỉ sợ toàn bộ kế hoạch sẽ bị phá hủy.”
“Một khi đã như vậy, xem ra lại phải chờ đợi, không thể kéo dài thời gian, cần phải gia tăng nhiệm vụ ám sát Tiêu Thương.”
“Hừ, tên Tiêu Thương này cũng thật giảo hoạt, ngày hôm qua đòi lật lại bản án tu sửa công trình thủy lợi hơn mười năm trước, muốn triệt hạ vụ án tham ô hối lộ năm đó. Hoàng thượng hạ chỉ, còn nói rõ, ta sẽ phải báo cáo mọi việc với Tiêu Thương, hừ, rõ ràng là muốn kiềm chế ta, ta thấy việc này không thể đợi thêm được nữa, nếu lật lại bản án năm đó, không biết sẽ liên luỵn bao nhiêu quan viên, chuyện này rất trọng đại, đối với hành động của chúng ta rất bất lợi.”
“Đúng, vậy thì bất kể phải dùng thủ đoạn gì cũng phải loại bỏ Tiêu Thương, và người tên Tô Khả Nhi kia cũng không có giá trị lợi dụng nữa, cũng hãy trực tiếp xuống tay luôn đi.”
“Vâng, cứ y theo kế hoạch này, chuyện ở biên quan đã được bố trí thỏa đáng. Như thế, tuy là việc thỏa hiệp với chư hầu có chút lâu dài, bổn hoàng tử cũng tuyệt không hai lời.”
Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi - Ngấn Nhi