Remember that great love and great achievements involve great risk.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngấn Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 115 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1014 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:07:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 77
uổi tối, trong Nhã trúc tiểu viện, một bóng người đi dạo trong hoa viên, đó là Tô Khả Nhi, bởi vì không ngủ được nên cô ra ngoài hít thở không khí. Nhưng cho dù ở đây gió khá lạnh cũng không thổi đi được tâm phiền ý loạn trong lòng cô. Hiện giờ nằm ở đâu cô cũng có một cảm giác sợ hãi vô hình, mỗi khi nằm lên giường, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh đêm đó, tuy rằng chán ghét nhưng trong tâm tư cô cũng biết cả người mình nóng rực, mặt đỏ tai hồng, một cô gái chỉ sợ đến chết cũng không quên được lần đầu tiên tiếp xúc thân mật của mình, chứ đừng nói đến đêm đó. Tô Khả Nhi không đánh lừa được bản thân mình, chỉ cần đặt mình nằm xuống, cô lại cảm giác được đêm đó anh ta nóng bỏng thế nào, nụ hôn của anh ta, hơi thở của anh, bàn tay của anh ta không chỗ nào là không chạm vào trên người cô. Cô không muốn nghĩ đến, nhưng anh ta đã đặt những dấu ấn lên người cô, khó mà xóa đi được, làm cô muốn quên cũng không quên được.
Hít một hơi thật sâu, Tô Khả Nhi buồn bực vỗ vào đầu mình, thì thầm: “Không được nghĩ nữa, tên kia có gì hay mà nghĩ đến chứ.”
Nhưng, không để mình nghĩ tới chuyện đêm đó, cô cũng không dám đi gặp Mạc Dạ Ly. Cô cảm giác mình thật xấu xa khi cứ nghĩ tới chuyện đêm đó. Nghĩ tới Mạc Dạ Ly, việc này đối với anh ấy sẽ là một vũ nhục. Mạc Dạ Ly tao nhã quân tử như vậy, thanh quý như cúc, bản thân cô thật sự không xứng với anh nữa.
Tô Khả Nhi phiền muộn rót một tách trà lạnh để uống, uống vào lạnh thấu tâm. Thời tiết lập thu vào ban đêm khá lạnh. Trên người Tô Khả Nhi quần áo mỏng manh, cô đi vào phòng nằm xuống, cố gắng ép mình ngủ.
Đúng lúc này, trong tiểu viện, hạ nhân đã đi nghỉ sớm, hai bóng người bay tới trước cửa phòng Tô Khả Nhi. Một cây trúc nhỏ đâm xuyên qua cửa sổ, một làn khói mê thổi vào phòng. Tô Khả Nhi đang mơ màng ngủ lập tức bị khói mê làm mất hết ý thức, đầu óc trầm xuống, hôn mê. Tên hắc y nhân lén lút vào phòng, ôm lấy Tô Khả Nhi đang hôn mê rồi xuất quỷ nhập thần rời đi.
Sáng sớm hôm sau, nha hoàn đến gõ cửa phòng Tô Khả Nhi, sau vài lần gõ cửa tự động mở ra, nha hoàn kinh ngạc bước vào thấy trong phòng trống rỗng, cô ta còn tưởng rằng Tô Khả Nhi đã thức dậy ra ngoài, liền chạy ra hoa viên tìm, nhưng bóng dáng Tô Khả Nhi vẫn không thấy. Sau một lúc tìm kiếm tỉ mỉ, bọn họ mới hiểu có lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi.
**
Tiêu Vương phủ, một bóng dáng tuấn lãng đi ra khỏi Nam viện chuẩn bị lâm triều, khí chất trầm tĩnh phong nhã, ánh mắt trầm ổn. Là Tiêu Thương với bộ dạng mỹ nam tử, nếu không để ý tới thân phận của hắn, luận về diện mạo, lời nói, khí chất từ trong ra ngoài, ngoại trừ Mạc Dạ Ly, Tiêu Thương cũng là một mỹ nam tử tuyệt luân, ngũ quân tuấn tú, khí chất thoát trần, mỗi cử động giơ tay nhấc chân cũng vô cùng hiển vương. Chỉ là hắn quá mức thâm trầm lạnh lùng, ánh mắt dọa những nữ nhân ái mộ hắn muốn tới gần. Loại nam nhân như hắn, rốt cuộc nữ nhân nào mới có thể xứng đôi? Không thể nghi ngờ, chỉ có Tề Tú Viện khuynh quốc khuynh thành mới tương xứng với hắn.
Còn lúc này, ở cách đó không xa, một bóng người màu tím đang ôm kiếm đứng dựa vào cột nhà, ánh mắt cô ta khóa chặt vào dáng người trầm ổn kia. Khóa Hàn, một nữ nhân lãnh tình, giống như tên của cô ta – ‘khóa trụ nhất trì thu hàn’, cô ta tựa như một cái bóng bên cạnh Tiêu Thương, hỉ nộ vô bi, chỉ có khi xuất hành làm nhiệm vụ thì vô cùng ngoan tuyệt, bất kể là mệnh lệnh gì từ hắn. Khóa Hàn, là nữ tử hai mươi tuổi được hắn cứu ở chân núi. Từ đó hắn trở thành cây cột của cô ta, còn cô ta trở thành thị vệ của hắn. Nhìn bóng dáng hắn dần đi khuất, Khóa Hàn mới vội vàng thu hồi lại những ý nghĩ vẩn vơ, đuổi theo sau.
Tiêu Thương vừa mới bước ra khỏi đại môi, đã thấy dồn dập vài người chạy tới, hét lên: “Không hay rồi…Vương gia không hay rồi…Không thấy Tô cô nương đâu.”
Bàn tay đang vén rèm cứng đờ lại. Tiêu Thương quét ánh mắt nghiêm khắc qua, trầm giọng khàn khàn nói: ‘Sao lại thế này?”
“Vương gia, Tô cô nương…Không thấy…”Quản gia mới tuổi trung niên thở hổn hển, lấy trong tay áo ra một cây trúc, nói: “Chúng ta phát hiện trong góc tường của Tô cô nương.”
Tiêu Thương đưa tay nhận lấy, ánh mắt đột nhiên nghiêm túc, trong lòng bất an trào lên. Vốn tưởng là nàng bỏ đi, nhưng, từ cây trúc này có thể cho thấy là nàng bị bắt cóc chứ không phải bỏ đi.
“Hãy kể lại mọi chuyện rõ ràng cho ta nghe.” Tiêu Thương nói.
“Sáng sớm nha hoàn Thu Nhi vào kêu Tô cô nương thức dậy thì phát hiện cửa phòng khép hờ, Tô cô nương không có trong phòng. Chúng ta tìm khắp viện cũng không thấy bóng dáng Tô cô nương, ta hỏi thủ vệ thì cũng nói là Tô cô nương không hề ra ngoài. Nô tài nghĩ Tô cô nương nhất định tốt qua đã bị người ta bắt đi rồi.”
“Lập tức phái người đi điều tra, xem có để lại dấu vết gì không, tất cả phải chờ bổn vương lâm triều về sẽ xử lý.”
Tiêu Thương thấp giọng phân phó, sau đó xoay người lên xe ngựa, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một sự lo lắng, nếu Tô Khả Nhi quả thực bị người khác bắt cóc, vậy thì sự việc sẽ phức tạp.
Sau khi lâm triều, Tiêu Thương đến thẳng biệt viện Nhã Trúc, nhưng khi hắn bước vào sân, hắn tức giận khi thấy một người cũng ở đó, là Mạc Dạ Ly đang bước ra từ phòng của Tô Khả Nhi, trong hành lang, hai người đi đối diện với nhau, hai tâm trạng khác hẳn nhau. Tiêu Thương thì khó chịu khoanh tay lại hừ lạnh: “Sao ngươi lại đến đây?”
Mạc Dạ Ly nhíu mày, không hề che giấu sự lo lắng: “Ta nghe nói Tô Khả Nhi mất tích nên đến xem.”
“Chuyện của Tô Khả Nhi không liên quan đến ngươi, mời ngươi rời đi.” Một lời lạnh lùng đuổi khách cất lên. Tiêu Thương liếc nhìn Mạc Dạ Ly, đuôi lông mày nghếch lên.
“Lần nay Tô cô nương gặp chuyện không may, tuyệt không tầm thường.” Mạc Dạ Ly vẫn bình tĩnh.
Tuấn nhan trầm xuống, Tiêu Thương chau mày như nghĩ ra gì đó, nghi ngờ hỏi: ‘Việc Tô Khả Nhi mất tích sao ngươi biết được?” Theo lý mà nói, chuyện này không hề được tiết lộ, hơn nữa trong lúc lâm triều, Mạc Dạ Ly cũng ở đó, không có khả năng hắn ta lại biết tin tức Tô khả Nhi mất tích nhanh như vậy được, đương nhiên khiến cho Tiêu Thương nghi ngờ.
Mạc Dạ Ly không nói gì cả, đang định bước lên phía trước thì một cánh tay ngăn hắn lại: “Mạc Dạ Ly, hãy nói ai báo tin tức này cho ngươi biết.”
“Không thể tuân mệnh.” Mạc Dạ Ly gạt cánh tay kia ra, lạnh lùng rời đi.
Phía sau, vẻ mặt Tiêu Thương càng thêm phức tạp. Hắn biết, trên mặt của Mạc Dạ Ly là sự lo lắng. Rốt cuộc Mạc Dạ Ly đến tiểu viện Nhã Trúc với mục đích gì? Nô gia đứng bên thấy gương mặt ủ dột của Tiêu Thương, sợ hãi hỏi: “Nô tài đáng chết không thể ngăn Mạc tướng quân.”
‘Rốt cuộc là chuyện như nào?” Tiêu Thương hỏi.
“Ngay trước khi Vương gia đến một khắc thì Mạc tướng quân đột nhiên xông vào, đến phòng Tô cô nương xem xét, sau đó không nói gì liền đi ra.”
“Bổn vương đã căn dặn các ngươi đi điều tra, sao các ngươi có thể lộ tin tức ra ngoài?”
Gia nô sợ hãi quỳ xuống, run giọng nói: “Không có, sự việc này chỉ có người trong tiểu viện biết, chúng ta cũng không dám đi nói ra ngoài. Vương gia thứ tội.”
Nghe đám nô gia nói, trong mắt Tiêu Thương càng thâm trầm, ngàn vạn tâm tư chuyển động, làm sao Tiêu Thương không biết lần mất tích này của Tô Khả Nhi nhất định là liên quan đến âm mưu nào đó, nhưng, điều làm hắn hoang mang chính là, những người này nhắm vào hắn, hay là Mạc Dạ Ly?
***
Trong mật thất mờ tối, một dáng người đang ngủ trên cỏ khô, sợi cỏ nhọn đâm vào da làm cô khó chịu. Tô Khả Nhi đang ngủ rất say, không hề biết mình đang ở đâu. Cô cố gắng mở mắt, chỉ thấy xung quanh tối om, chỗ cô đang nằm không phải là phòng cô mà là một nơi âm u như nhà tù, bởi vì vị trí cô đang nằm chính là ở trong một lồng sắt. Cô dụi dụi mắt, nghĩ mình nhìn nhầm, có thể vì vẫn còn tác dụng của thuốc mê làm cho đầu óc cô hỗn loạn. Cô khẽ ho một tiếng, đúng lúc này nghe được tiếng một chuối bước chân đang đến, cô vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Sau đó, cô nghe được một giọng nói thô bạo: “A, nữ nhân này thật đúng là bây giờ vẫn bất tỉnh.”
“Đại ca, người đã mang đến, không biết cấp trên có gì phân phó không?”
“Còn có thể thế nào? Trước tiên cảnh gác cẩn mật nữ nhân này, trăm ngàn lần đừng lơi lỏng, chờ họ Mạc kia làm gì thì hành động sau.”
“Thật đáng đời hắn, để xem hắn có không dám giao binh quyền ra không? Hừ.”
Hai người vừa hỏi vừa đáp rời đi, Tô Khả Nhi mở mắt, màn đối thoại vừa rồi làm cô khiếp sợ. Cái gì? Những người này bắt cóc mình là để uy hiếp Mạc Dạ Ly giao binh quyền ra. Trời ơi! Không phải mình bị biến thành con tin rồi chứ? Tô Khả Nhi thấy tâm tư hỗn loạn không nghĩ nổi gì. Nhưng cô đã đọc nhiều tiểu thuyết cổ đại cũng không khó làm cô không tưởng tượng được. Đây là các thế lực đấu nhau, còn cô thì trở thành vật hy sinh. Có một ý nghĩ kiên quyết nảy sinh trong đầu chính là, tuyệt đối không thể để Mạc Dạ Ly vì mình mà giao binh quyền ra. Nói như vậy, chẳng phải càng đặt Mạc Dạ Ly vào tình thế nguy hiểm hơn sao?
***
Mạc phủ, Mạc Dạ Ly lấy trong người ra tờ giấy xem đi xem lại mấy lần, nhìn những dòng chữ trong đó làm cho hắn đau khổ mãi không thôi. Trên tờ giấy chỉ có mấy chữ ngắn gọn: ‘Nếu muốn giữ lại tính mạng Tô Khả Nhi, hãy lấy binh quyền ra để trao đổi, bằng không, chỉ có chết.”
Chết…Chết…Chữ này cứ loanh quanh trong đầu mạc Dạ Ly, theo bản năng hắn nắm chặt tay lại thành quyền, ánh mắt tức giận, thiếu chút nữa thì vò nát tờ giấy trong tay thành bụi
Phương An bên ngoài gõ cửa đi vào, thấy tờ giấy, hắn kinh hãi lên tiếng: “Tướng quân, đây là…”
“Có người bắt cóc Tô Khả Nhi, uy hiếp ta giao binh quyền ra.” Mạc Dạ Ly uất giận lên tiếng, ánh mắt không giấu được sát ý trong đó, trong lòng thầm thề, nếu có người dám động đến Tô khả Nhi, Mạc Dạ Ly hắn sẽ băm vằm người đó ra thành trăm mảnh.
“Tướng quân, trăm ngàn lần ngài không được giao binh quyền ra. Binh quyền này là nắm giữ tồn vong sinh tử của quốc gia. Ngươi trăm ngàn lần không thể vì một nữ tử mà quyết định sai lầm.” Phương An vội vàng khuyên bảo. Phương An không hiểu gì về ái tình, chỉ là một người thô thiển. Cho nên, hắn chỉ biết bảo vệ quốc gia, cũng không hề biết tầm quan trọng của một nữ nhân đối với nam nhân.
“Phương An, việc này không thể lộ ra, tự ta có tính toán.” Mạc Dạ Ly lên tiếng, ánh mắt uy hiếp quét qua Phương An, ý bảo hắn ta ghi nhớ.
“Nhất định là Trịnh gia…Nhất định là người Trịnh gia gây nên, ở trong hoàng triều, có thể đoán được bọn chúng là mong có binh quyền trong tay nhất….Tướng quân, ngài nên đem chuyện này bẩm báo lên hoàng thượng để trị tội bọn chúng.”
“Không, lúc này không thể đùa, nếu bẩm báo lên triều đình, tính mạng Tô Khả Nhi khó bảo toàn. Ta tuyệt đối không thể làm vậy…Ta nhất định phải cứu Tô Khả Nhi.” Mạc Dạ Ly lo lắng nói. Từ khi nhận được tin tức này, tâm của hắn đã không thể bình tĩnh, hắn chỉ nghĩ, hiện giờ Tô Khả Nhi đang ở đâu? Có bị ngược đãi không? Những kẻ đó vì binh quyền mà bất cứ điều gì cũng có thể làm, trong lòng hắn sợ hãi Tô Khả Nhi vì hắn mà chịu khổ.
“Tướng quân, giờ là lúc nào rồi mà ngài còn muốn bảo toàn một nữ nhân. Một nữ nhân thì có gì quan trọng? Tướng quân, ngài ở trên chiến trường có thể hy sinh binh lực bảo vệ quốc gia, vì sao không thể hy sinh một nữ nhân không đâu? Nữ nhân nơi nào chẳng có, tướng quân muốn dạng nữ nhân nào mà không được?”
Phương An vừa nói xong liền nhận được một ánh mắt lạnh thấu xương, Mạc Dạ Ly quát lên: “Không, ai cũng có thể hy sinh, nhưng nàng thì không thể…Ta tuyệt đối không để nàng chết.”
Phương An khiếp sợ, hắn chưa từng thấy vẻ mặt kích động như vậy của tướng quân. Tướng quân luôn luôn lạnh nhạt lại vì một nữ tử trở nên điên cuống, đây không phải là tướng quân mà Phương An từng biết. Phương An ngẩn cả người ra, nhưng, hắn vẫn không biết Tô Khả Nhi có gì tốt mà đáng để tướng quân làm như vậy. Phương an không nói gì, thở dài xoay người rời đi.
Trong thư phòng, Mạc Dạ Ly thở hổn hển, vừa rồi hắn đã không khống chế được cảm xúc của mình, chỉ cần nghe tin Tô Khả Nhi phải chết, hắn giống như phát điên, không thể khống chế được. Hắn nắm chặt tay lại, bất luận phải trả giá đến mức nào, hắn nhất định phải cứu nàng ra.
**
Trong lao thù mật thất, Tô Khả Nhi ngồi trên đám cỏ trầm tư. Lần này cô đã nhìn thấy mặt của hai kẻ bắt cóc mình, đó là hai tên đại hán trung niên hung hãn, trong đó một tên cười nói: “Cô nương, đừng sợ, chúng ta sẽ không làm tổn thương ngươi, chúng ta chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ngồi ở đây vài ngày.”
“Các người muốn làm gì? Vì sao bắt tôi?” Tô Khả Nhi giận giữ hỏi. Tuy cô sớm biết mục đích của bọn chúng, nhưng vẫn giả vờ hỏi.
“Chúng ta không làm gì cả, cũng không gây khó dễ ngươi. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời là được.” Nói xong tên đại hán cười hô hố.
Một tên còn lại cất tiếng: “Đại ca, ngươi không làm gì cô ta ư? Cô ta chỉ là một tù nhân, không cần phải đối xử tử tế với cô ta.” Nói xong, hắn ta dùng giọng uy hiếp;”Tiểu cô nương, nói thẳng à biết, đừng nhiều lời, nếu không, cẩn thận đao của chúng ta đấy.”
“Hừ, các người cũng biết tôi là khách quý của quý phủ Tiêu vương gia, các người dám bắt tôi, Tiêu vương gia sẽ không tha cho các người đâu.” Tô Khả Nhi hung dữ lên tiếng. Vào lúc này, cô chỉ có thể mượn danh tiếng của Tiêu Thương để dọa chúng. Còn rốt cuộc đối với sự mất tích của cô, hẳn là anh ta rất vui mừng! Không phải anh ta rất muốn tự tay giết cô hay sao? Nay cô xảy ra chuyện, đúng như nguyện vọng của anh ta rồi, thực sự là không cam lòng mà.
Quả nhiên, danh tiếng của Tiêu Thương vẫn có tác dụng đe dọa, hai tên đại hán liếc nhìn nhau, trong ánh mắt toát lên sự e ngại hoang mang. Vẫn là tên đàn ông có giọng nói ôn hòa kia: “Chúng ta sẽ không đối xử với ngươi như vậy đâu, ngươi yên tâm.”
“Rốt cuộc là ai phái các người tới bắt tôi? Mục đich là gì?” Tô Khả Nhi cao giọng hỏi.
“Việc này chúng ta không thể cho cô nương biết được. Tô cô nương chịu thiệt trước mắt đã, chờ sự việc xong xuôi, chúng ta sẽ thả ngươi ra ngoài.” Nói xong, hai tên nhìn nhau rồi cùng rời đi.
Tô Khả Nhi ngồi đó, nghĩ mãi cũng không thông. Cô với thế cục hiện nay không rõ lắm, cho nên cô cũng không thể đoán được là thế lực nào trong triều đã ra tay bắt cóc mình. Nhưng cô biết, mình có giá trị, nếu không, chúng sẽ không bắt cô.
***
Một ngày trôi qua, đến buổi tối, trong Tiêu vương phủ tràn ngập không khí ngưng trọng. Ở thư phòng Nam viện, Tiêu Thương ngồi trầm tư, sinh tử của Tô Khả Nhi không rõ, biến mất không đầu mối. Mặc dù trong lòng Tiêu Thương có tính toán, nhưng cũng không thể đảm bảo sự an nguy của Tô Khả Nhi lúc này. Khuôn mặt trầm tĩnh của Tiêu Thương tràn ngập sự lo lắng. hắn đi tới trước cửa, một bóng người màu tím xuất hiện ngay trước mặt, Tiêu Thương nhìn gương mặt lãnh tình kia, hạ giọng phân phó: ‘Đi thăm dò hành động của Mạc Dạ Ly, có gì thì báo lại cho ta.”
“Vâng.” Nữ tử kia không nhiều lời, cô ta chỉ biết chấp hành mệnh lệnh, không cần hỏi.
Nhìn tử y nữ tử biến mất, quản gia đã bước tới, hiện giờ là thời buổi rối loạn, quản gia cũng hiểu từ khi Tô Khả Nhi đến đây, ở Tiêu Vương phủ không còn chút yên ổn.
“Vương gia, đêm đã khuya, ngài nghỉ ngơi đi.”
Tiêu Thương đứng khoanh tay nhìn màn trời đêm, đột nhiên hỏi: “Quản gia, ngươi cảm thấy bổn vương tàn nhẫn không?”
“Vương gia, vì sao lại hỏi vậy? Trong lòng lão nô, Vương gia luôn là vương gia, không chút thay đổi, tàn nhẫn là do thời cuộc bức bách, cũng là thủ đoạn để sinh tồn. Lão nô không hề thấy vương gia tàn nhẫn.” Quản gia đáp.
“Vậy ngươi cảm thấy bổn vương đối với Tô Khả Nhi thế nào?” Tiêu Thương lại hỏi.
Vừa nghe đến tên Tô Khả Nhi, quản gia thấy lúng túng, ông ta cúi xuống, nói: “Vương gia rất chiếu cố Tô cô nương, lão nô không cảm thấy có gì không ổn.”
Tiêu Thương nhếch môi, đột nhiên cảm thấy buồn cười chính mình, lại cứ hỏi quản gia những vấn đề này. Hắn biết rõ hạ nhân sẽ nói những lời thật hay đối với mình, bị nịnh hót đôi khi nghe rất êm tai, nhưng lúc này, hắn lại muốn nghe lời nói thật. Rốt cuộc, là hắn rất tàn nhẫn với Tô Khả Nhi sao? So với sự khiêu khích lớn mật đến vương uy, hắn đối với nàng là nhẹ hay trọng?
“Vương gia, ngài có tâm sự sao?” Quản gia hỏi nhỏ.
“Không có. Ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi - Ngấn Nhi