An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngấn Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 115 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1014 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:07:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 55
rời tảng sáng luôn đặc biệt mờ mịt, mặt trời bắt đầu xuất hiện sau núi biểu thị trời đã gần sáng, sương mù mông lung, từng giọt sương trong vắt lấp lánh như những hạt ngọc, chiếu rọi vạn vật. Tô Khả Nhi dậy rất sớm, vặn người mấy cái, con người cô lúc này dường như lại trở về vẻ ranh mãnh, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú còn tươi tắn hơn hoa ở trong hoa viên, sán lạn rực rỡ.
Cách đó không xa một bóng người đang đang bước thật nhanh, Tiêu Thương lâm triều hồi phủ bị hình ảnh đó làm cho dừng lại, đó không phải là nữ nhân đẹp nhất, cũng không phủ nhận sức hấp dẫn của nàng, Tô Khả Nhi, bắt đầu từ đâu, hắn lại để tâm tới một nữ nhân như vậy? Ánh mắt ảo não rời đi, nhưng mới vài bước chan tôi ánh mắt hắn lại không khống chế được lần thứ hai nhìn qua đó.
Sáng sớm hít thở không khí trong lành vào phổi làm cả người thư thái, Tô Khả Nhi đi về phía phòng khách để ăn sáng...
Tiêu Thương vừa bước vào thư phong thấy một người đang thu dọn đồ, thấy hắn đi vào, Tề Tú Viện hơi giật mình nhưng ngay lập tức trấn tĩnh, hướng về hắn hơi khụy gối, kêu lên: "Vương gia, ngài đã về."
"Đi ra ngoài đi." Một câu đuổi, Tiêu Thương chỉ lạnh nhạt liếc mắt với Tề Tú Viện, chắp tay đứng ở cửa sổ.
Tề Tú Viện có chút ngạc nhiên ngước đôi mắt trong trẻo lên, có chút buồn tủi cắn môi đi ra ngoài, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, nàng vẫn hiểu lễ tiết đó, tất nhiên đã gả vào Vương phủ, nàng sẽ an phận làm một Vương phi, đêm qua, nàng đã cẩn thận đem giấu những tình cảm cá nhân tận trong đáy lòng, chuyên tâm hầu hạ Tiêu Thương, chỉ là hắn quá lạnh nhạt làm nàng lo lắng.
Đứng trong đại sảnh, Tô Khả Nhi ngó vào cửa phòng của Tề Tú Viện, khuộn măt nhỏ nhắn tiều tụy, cô quan tâm bước đến hỏi thăm: "Tề cô nương, tối qua cô ngủ ngon không?"
"Rất ngon." Tề Tú Viện hờ hững trả lời.
Nha hoàn đứng bên cạnh che miệng cười, nói: 'Tô cô nương, ngươi phải gọi là Vương phi mới đúng."
Tô Khả Nhi lập tức hiểu ra, cười nói: "A! Tôi quên, từ giờ trở đi, tôi phải gọi cô là Vương phi."
"Chúng ta là tỷ muội. Ta lớn hơn ngươi, gọi ta là tỷ tỷ đi." Tề Tú Viện khẽ cười.
"Được, như vậy sẽ không thất lễ nữa." Tô KHả Nhi gật đầu, tuy nhiên, trong lòng vẫn có chút không phục, tính toán, tôi mới là tỷ tỷ của cô đó.
Đúng lúc này thì một bóng người cao ngạo khí phách bước đến, vô cùng uy nghiêm, thấy hắn, những tiếng cười đều đông cứng lại, bọn hạ nhân đều cúi đầu e ngại, Tề Tú Viện mím môi không nói, biểu hiện rất tôn kính, chỉ có Tô Khả Nhi là tỏ vẻ vô vị.
Tối hôm qua là đêm động phòng hoa chúc, Tề Tú Viện tự biết mình đối với Tiêu Thương là bất công, lúc này nàng càng áy náy, liền lấy trên bàn một bát súp đưa tới trước mặt hắn, cười dịu dàng nói: "Vương gia,đây là Viện nhi sáng nay làm riệng cho ngài, ngài nếm xem có ngon không."
Nhưng trong lúc mọi người đang chờ đợi thấy dáng vẻ tươi cười của Tiêu Thương thì lại nghe một giọng nói cực kỳ lạnh nhạt vang lên: "Bản vương không ăn."
Ngày đầu tiên của tân hôn vốn nên phải ngọt ngào nhưng không ngờ lại lạnh nhạt đến vậy, Tề Tú Viện khẽ chau mày biểu hiện có chút đau lòng, hạ nhân đứng bên cũng im mặt, Tô Khả Nhi cảm thấy bầu không khí khác thường, cô thấy giận thay cho Tề Tú Viện, bênh vực nói: "Này, huynh là người gì vậy? Tề tỷ tỷ sáng sớm đã nấu canh cho huynh uống, tốt xấu gì cũng phải uống một ngụm, cho dù không thích thì cũng nên từ chối khéo một chút, kiểu nói vừa rồi huynh có biết là làm tổn thương người ta không hả."
Tiêu Thương nhíu mày, không hiểu nữ nhân trước mắt rốt cuộc có tư tưởng...kỳ quái này từ đâu ra, cô ta lớn lên trong nhân gian hắn cũng phải biết những quy củ này mới phải, vì sao trong lời nói của nàng hắn chẳng thấy sự sợ hãi lẫn kính trọng vậy? Lúc nào cũng nói với hắn đạo lý gì gì đó? Hắn biết vậy nên không giận, nói: "Câm miệng, từ lúc nào đến lượt ngươi nói chuyện?"
Tô Khả Nhi không quen là người an phận chịu thiệt, cô nhướng mắt lên, không sợ chết mà nói: "Huynh là Vương gia thì phải biết, trước tiên huynh là một nam nhân, nam nhân phải tôn trọng nữ nhân, đó là một đạo đức tốt và lịch sự."
Lời đại nghịch bất đạo vừa thốt lên, hạ nhân đứng hai bên đều sợ mặt tái mét, ngay cả Tề Tú Viện cũng hoảng sợ, muốn ngăn lại cũng không kịp nữa rồi, người nào đó hung dữ thẹn quá hóa giận gầm lên: "Làm càn, từ lúc nào đến lượt ngươi giáo huấn bản vương?"
"Vương gia, Tô cô nương luôn nói năng tùy ý mà thôi, ngài hãy tha thứ cho nàng ta." Tề Tú Viện thấy Tô Khả Nhi làm cho Tiêu Thương tức giận, cũng lo lắng thay cho Tô Khả Nhi.
"Đấy không phải là giáo huấn...Đấy chỉ là nhắc nhở mà thôi." Tôi Khả Nhi tuy rằng cảm thấy nguy hiểm tới gần, nhưng cô không thể không nói.
Một câu nói khơi mào sự giận giữ lớn nhất của Tiêu Thương, hắn nheo mắt lại, trầm giọng nói: "Người đâu, đem cô ta vào phòng giam lại, một ngày đêm không cho ăn uống."
Loại hình phạt nghiêm khắc này làm Tô Khả Nhi phát điên, đạo lý gì vậy! Cô chỉ nói mấy câu thôi mà phạt cô một ngày đêm không được ăn uống! Đám hạ nhân đều câm bặt run rẩy, đầu cúi thấp xuống, chỉ sợ làm Tiêu Thương không hài lòng, Tề Tú Viện biết rõ tính cách của Tô Khả Nhi, vội hướng ánh mắt về cô ra hiệu, rồi hướng về Tiêu Thương thỉnh cầu: "Vương gia, xin ngài bớt giận, Khả Nhi cô nương..."
"Im miệng, bản vương không muốn nghe bất cứ lời thỉnh cầu gì." Tiêu Thương lạnh lùng ngắt lời Tề Tú Viện, ánh mắt sắc bén nhìn vào Tô Khả Nhi, hắn cảm thấy sự giận giữ cuộn cuồn trào tới, hắn chưa bao giờ tức giận như vậy, ngay cả hoàng đế cũng phải e ngại hắn ba phần, nữ nhân này quả thực là muốn chết.
Thấy Tề Tú Viện vì mình mà bị đối xử lạnh lùng, Tô Khả Nhi càng tức giận, hướng về Tề Tú Viện dịu dàng nói: 'Tề tỷ tỷ, đừng cầu xin cho tôi, người như thế cầu xin cũng vô dụng, hắn vốn không có nhân tính, không ăn thì không ăn, không ăn một ngày đêm cũng không chết được đâu."
Những lời này càng làm cho Tiêu Thương phẫn nộ, hắn ghét nhất là người khác phản kháng lời hắn nói, khóe môi hắn nhếch lên làm người khác sợ hãi, hắn mở miệng nói: 'Ngươi biết là không ăn một ngày đêm không chết, vậy thì ba ngày, cho đến khi ngươi cầu xin ta." Một tia tà ác hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú.
"Huynh...Huynh muốn giết tôi." Tô Khả Nhi ngạc nhiên trợn mắt lên, nhưng, cầu xin hắn, có chết cô cũng không cầu xin.
"Ta thật ra rất muốn vậy, nếu không phải cha ngươi có ân tình với cha ta, ta đã không lưu ngươi lại rồi." Sát ý trong mắt Tiêu Thương lóe lên, tối hôm qua hắn đã có động cơ này rồi.
"Huynh biết cha tôi có ân với cha huynh, huynh còn đối xử với tôi như vậy, đây gọi là báo ân à? Huynh rõ ràng là đang hành hạ tôi." Tô Khả Nhi miệng lưỡi sắc bén, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào mặt Tiêu Thương đầy ghê tởm.
"Bằng vào một lời vô lễ với bản vương của ngươi, vốn đã tru di cửu tộc nhà ngươi rồi, chết trăm lần cũng không thừa, còn bản vương báo ân đối với ngươi, chỉ là giữ lại cái mạng nhỏ của ngươi mà thôi." Tiêu Thương chau mày, lạnh lùng nói, nếu không phải trong các mối quan hệ này, cô ta há có thể giữ lại được tính mạng đến bây giờ sao?
"Huynh..." Tô Khả Nhi tức muốn cết, cô nhướng mắt lên, xoay người bỏ đi ra khỏi phòng khách, đi về phòng, vừa bước vào phòng chợt nghe tiếng khóa cửa bên ngoài, cô càng tức giận nghiến răng lại, Tiêu Thương, anh sẽ phải thua trong tay tôi, bằng không, tôi không hành hạ anh đến chết cũng không buông tay.
Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi - Ngấn Nhi