Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngấn Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 115 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1014 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:07:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
au buổi trưa luôn làm cho người khác biếng nhác, Tô Khả Nhi thoải mái nằm trên xích đu ở chòi nghỉ mát nhắm mắt định làm một giấc ngủ ngắn thì bên tai nghe có tiếng người nói: "Nam Cung Vũ đa tạ ơn cứu mạng của cô nương."
Tô Khả Nhi ngẩng đầu lên hé mắt thấy một khuôn mặt thanh tú phong nhã trước mắt, đó chính là Nam Cung Vũ mà sáng nay cô vừa mới cứu, sáng nay lúc đó hắn đang hôn mê, hơn nữa vì quá nôn nóng cứu người mà cô chưa kịp nhìn rõ, giờ nhìn kỹ thì thật là đẹp trai quá! Tóc đen nhánh, ngũ quan tuấn tú, khí chất trầm tĩnh phong nhã, không hổ là công tử của Nam cung phủ.
Nam Cung Vũ bị Tô Khả Nhi nhìn không chớp mắt làm khuôn mặt tuấn tú chợt ửng đỏ, hắn nghe từ miệng của hạ nhân kể lại quá trình cứu mình sáng nay, bởi vì sáng nay ý thức hắn mơ hồ nên không quan sát kỹ ân nhân cứu mạng mình, giờ vừa gặp thì đúng là một thiếu nữ mỹ lệ động lòng người ít nhiều làm hắn cảm thấy kinh ngạc, hắn còn không quen với ánh mắt thẳng thắn của nàng, ánh mắt cứng cỏi mạnh mẽ.
"Tô cô nương." Nam Cung Vũ gọi khẽ.
"À, huynh là Nam Cung Vũ, huynh khỏe rồi." Tô Khả Nhi cũng tự phát hiện ra mình thất thố vội cười thân thiết.
"Vâng, ân tình của cô nương Vũ Nhi không biết nên báo đáp như nào." Nam Cung Vũ cụp mắt, thái độ có vẻ khẩn trương không biết nên làm thế nào, vì sao Nam Cung Vũ lại có cảm giác không được tự nhiên đối diện với Tô Khả Nhi? Bởi vì lúc hắn tỉnh lại nghe được bọn hạ nhân tự thuật lại việc sáng nay còn thêm mắm thêm muối, vừa tỉnh lại hắn nghe thấy tai liền đỏ nhừ, nói chúng người cổ đại thường bảo thủ, việc hôn môi trước mặt mọi người là một điều cấm kỵ.
"Tôi cho huynh một cách báo đáp. Huynh rất quen thuộc ở Giang Nam phải không?" Tô Khả Nhi híp mắt cười hỏi, ở trong phủ mãi cũng buồn chán, đã tới thiên đường Giang Nam này rồi mà không đi dạo thì quá có lỗi với bản thân.
Nam Cung Vũ sửng sốt một chút mới phản ứng lại, cười nói: "Ta từ nhỏ đã sống ở Giang Nam rồi, đối với Giang Nam rất quen thuộc."
"Vậy tốt quá, ngày hôm nay huynh hãy dẫn tôi đi dạo ngắm các thắng cảnh Giang Nam, đồng thời còn phải bao toàn bộ phí du ngoạn cho tôi nữa đấy."
Tô Khả Nhi nói xong lại một lần nữa làm Nam Cung Vũ giật mình, tiếp đó hắn mừng rỡ cười nói: "Đương nhiên rồi."
Tô Khả Nhi rời khỏi xích đu đứng lên cười với Nam Cung Vũ: "Vậy thì đi thôi. Hãy đưa tôi đi du ngoạn ở Giang Nam."
Nam Cung Vũ si mê nhìn Tô Khả Nhi cười tươi như hoa, ngẩn người ra bị Tô Khả Nhi kéo ống tay áo, giục: "Nhanh lên đi, Huynh ngẩn ra gì vậy?"
Trên người Tô Khả Nhi toát ra sự thân thiết hiền hòa, bình dị dễ gần, ngôn ngữ cử chỉ của nàng, dáng vẻ luôn tươi cười của nàng luôn khiến cho người khác cảm giác gần gũi, Nam Cung Vũ cũng không xấu hổ nữa, liền khôi phục lại dáng vẻ hào hiệp tự nhiên, hắn gật đầu nói: "Được."
Hai người đang vui mừng bước ra đến cửa phủ thì cách đó không xa trong đại sảnh hai bóng người đang chơi cờ, Nam Cung lão gia đang tỷ thí cờ nghệ với Mạc Dạ Ly, Nam cung lão gia vuốt râu cười ha hả nói: "Xem ra Vũ nhi và Tô cô nương rất hợp nhau. Nhanh như vậy mà đã thân thiết rồi."
Còn Mạc Dạ Ly ngồi đó thái độ vô cùng phức tạp, căn bản ý nghĩ đang tập trung thì bị quấy rầy, trong lúc đó thì phát hiện ra mình đi sai một nước cờ, đến khi hắn phản ứng được thì đã chậm, Nam Cung lão gia ngồi bên cười ha ha: "Ly nhi, chơi cờ kỵ nhất là phân tâm, sao ngươi còn không yên lòng à?"
"Đồ nhi chịu thua." Mạc Dạ Ly cười lạnh nhạt, trong mắt ánh lên tia ảo não, rõ ràng tâm tư của hắn bị ảnh hưởng vì cái gì đó, nhưng đôi khi lại quá lý trí cũng không phải là việc tốt.
"Có phải chuyện của Tú Viện ảnh hưởng đến ngươi không?" Nam Cung lão gia đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, thân thiết hỏi thăm.
Mạc Dạ Ly lắc đầu, cũng không trả lời, còn trong đáy lòng lại thầm ngạc nhiên, hắn biết rõ lần này không liên quan đến Tề Tú Viện, chau mày buồn bã, đột nhiên hắn ghét cảm giác này ảnh hưởng đến hắn, hắn đứng lên nói: "Sư phụ, Ly nhi về phòng nghỉ ngơi trước."
Nam Cung lão gia tin chắc tâm tư hỗn loạn của Mạc Dạ Ly là ảnh hưởng của Tề Tú Viện, lão gật đầu thông hiểu: "Ừ, con về nghỉ ngơi đi."
Tô Khả Nhi và Nam Cung Vũ đi chậm ra ở ngoài đường, trang sức bằng ngọc ở Giang Nam nổi tiếng tinh xảo, hơn nữa ngọc trai có tiếng là chất lượng nhất, Tô Khả Nhi lần đầu tiên vào cửa hàng bán đồ bằng ngọc chọn một trâm ngọc cài tóc rất độc đáo, sau đó là khuyên tai và vòng tay, Tô Khả Nhi chỉ là một cô gái trẻ tuổi, đương nhiên cũng thích những đồ trang sức kiểu đó, đang ở trong cửa hàng chọn đồ thì thấy người thợ thủ công đang chế tác một chiếc trâm cài tóc, Tô Khả Nhi hiếu kỳ bước tới xem, thấy người đó đang gắn hạt ngọc trai vào chiếc trâm, đột nhiên Tô Khả Nhi nảy ra ý tưởng liền lấy viên ngọc trai trong túi ra đưa cho ông ta, cười hỏi: "Sư phụ, tôi muốn chiếc trâm thoa này, ông có thể khảm viên ngọc này vào được không?"
Người thợ thủ công nhìn viên Ngọc trai trong tay Tô Khả Nhi, ánh mắt sáng ngời lập tức gật đầu cười nói: "Đương nhiên là được." Nói xong liền nhận lấy viên ngọc trong tay Tô Khả Nhi, Nam Cung Vũ đứng đằng sau hỏi: "Viên ngọc này tuy khá to nhưng ánh sáng màu sắc của nó cũng không đẹp lắm, nếu ngươi muốn ta cũng có một viên ngọc rất quý, ngày khác ta tặng cho ngươi."
Tô Khả Nhi cười, ánh mắt ánh lên tia khác thường, cô chống cằm nói: "Viên ngọc này đối với tôi rất có ý nghĩa." Cô vẫn còn nhớ người đàn ông đã tặng cô viên ngọc, tuy rằng không biết người đó là ai nhưng mỗi lần nhìn viên ngọc là cô lại nhớ đến anh ta, trong lòng cô có một cảm giác rất ấm áp.
Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi - Ngấn Nhi