Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 278 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1267 / 2
Cập nhật: 2018-11-02 12:36:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 207: Người Của Đại Miêu (2)
hánh Tôn nhìn thấy phản ứng của Thủy Lung, lời vừa định nói lại nuốt trở vào, cố làm ra vẻ bí hiểm nhìn về phía Hoa Nhất và Hoa Nhị một cái.
Hoa Nhất và Hoa Nhị bị hắn thấy thế trái tim đập thình thịch, không hiểu Thánh Tôn xử lí màn náo loạn kia thế nào, chẳng lẽ thật sự làm chủ cho Phùng Khởi Phi hay sao.
Skip ad
00:12 / 00:59
: Ad ends in 00:47
Hoa Nhất quang minh chính đại nói: "Thiếu gia, nô tài đúng là với Tiểu Phi sách trong ngăn ngầm có thể đọc, nhưng nô tài cũng nói cho hắn biết, lúc đọc phải cẩn thận, lật sách phải dùng cách khăn cầm nhẹ lật nhẹ." Hắn khiêu khích nhìn về phía Phùng Khởi Phi, Tiểu Phi, ngươi nhìn tay của ngươi một chút rồi hãy tố cáo đi!
Phùng Khởi Phi cả kinh, nhìn Hoa Nhất không phải nói láo, nếu không hắn cũng sẽ không có bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng như vậy. Nhìn theo ánh mắt Hoa Nhất, thấy tay mình ôm lấy sách, hắn đã phát hiện hắn trong lúc nhất thời kích động, quên mất Hoa Nhất dặn —— đọc sách phải lật cách khăn*.
*Nghĩa là dùng khăn trùm vào bàn tay mới được lật sách, không được trực tiếp chạm vào sách.
Phùng Khởi Phi tự hỏi, rốt cuộc là nên đánh chết cũng không thừa nhận, hay nói Hoa Nhất không nói với hắn phải cách khăn, hay là thẳng thắn, làm ra dáng vẻ thành khẩn nhận sai, giảm trừng phạt xuống mức thấp nhất.
Không tới một giây, Phùng Khởi Phi lựa chọn vế sau, không phải là phẩm chất hắn cao thượng, mà hắn biết chuyện này là hắn đuối lý, càng làm lớn càng gây bất lợi cho chính mình.
Phùng Khởi Phi quyết định quỳ xuống đất thật nhanh, nói với Thánh Tôn: "Nô tài biết sai, đều do nô tài nhất thời giật mình quá độ, quên mất việc Hoa Nhất dặn dò, mới phạm vào sai lầm như vậy, cầu xin thiếu gia và thiếu phu nhân thứ tội."
Hắn tự cho mình thông minh mang cả 'Thiếu phu nhân' ra, chính là hi vọng Thủy Lung có thể giúp hắn nói hai câu, hắn tin tưởng chỉ cần Thủy Lung lên tiếng, hắn nhất định là có thể thoát nạn.
'Phụ nữ mang thai, luôn là đa sầu đa cảm lại mềm lòng' tín niệm này hiện lên trong lòng Phùng Khởi Phi.
Chẳng qua là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, nhất là người thông minh đùa bỡn trước mặt người thông minh.
Thánh Tôn vốn chỉ muốn cho Thủy Lung xem diễn một chút, vui vui vẻ vẻ. Nghe thấy Phùng Khởi Phi đem nàng vào vở diễn, sẽ không vui.
Lúc đầu Thủy Lung chỉ cảm thấy hai đại nam nhân, giống hai hài tử tố cáo gây gổ có chút vui vẻ, lúc Phùng Khởi Phi quỳ xuống, lại cảm thấy quá nghiêm túc, chuyện nhỏ nói thành to.
"Tự ngươi xem rồi làm đi." Tùy ý nói một câu, Thủy Lung chuẩn bị lên xe ngựa.
Dù sao cũng không phải sách của nàng, quy củ cũng không phải nàng định ra, nô tài càng không phải là của nàng.
Thánh Tôn đỡ nàng lên, chờ Thủy Lung ngồi yên vị trong buồng xe, nghiêng đầu nhìn về phía Phùng Khởi Phi, lạnh nhạt hỏi: "Ngươi cảm thấy mình có lỗi?"
Những lời này khiến Phùng Khởi Phi sửng sốt, chẳng lẽ mình không sai sao?
Thật ra thì từ lúc Phùng Khởi Phi nhìn thấy Thánh Tôn và Thủy Lung hành động phản ứng bây giờ của hắn có chút luống cuống và khoa trương, thậm chí có thể nói là chuyện nhỏ nói thành to, tới bây giờ tinh thần hắn vẫn căng thẳng như cũ, không tỉnh táo như bình thường. die././endaan.,lee qu uyd onnĐiều này cũng không thể hoàn toàn trách Phùng Khởi Phi, thật sự là một ngăn ngầm sách võ công bí mật khiến hắn bị kích thích quá lớn, nhất là thấy 《 Bích Thủy Kiếm pháp 》 xong, khiến hắn có cảm giác giống như kẻ trộm, giống như mình làm một chuyện người khác không thấy, tinh thần vô cùng nhạy cảm khẩn trương.
Thánh Tôn đạm nói: "Nói cho ta biết, lỗi của ngươi ở chỗ nào?"
Phùng Khởi Phi sững sờ nói: "Không nhớ Hoa Nhất dặn dò, lấy tay đi cầm sách?"
Vẻ mặt Thánh Tôn vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa gì, hết lần này tới lần khác khiến Phùng Khởi Phi và hai huynh đệ Hoa Hoa cùng với ba người Tiểu Lục vô cùng áp lực, không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Ở áp lực như vậy, giọng Thánh Tôn âm trầm nhẹ nhàng như tuyết giữa trời bay xuống, thật nhẹ mà cũng thật lạnh, ùn ùn kéo đến bao phủ toàn thân, "Lỗi của ngươi ở chỗ không làm diễn viên cho tốt, khiến Nạp mẫu nhi xem vui vẻ tận hứng."
Phùng Khởi Phi: "..."
Ba người Tiểu Lục: "..."
Hai huynh đệ Hoa Hoa: "..."
Bên trong buồng xe Thủy Lung khóe miệng khẽ cong, lại không kìm được cười nhẹ một tiếng, tâm tình có chút dở khóc dở cười.
"... Nô tài cẩn tuân dạy bảo!" Phùng Khởi Phi yên lặng đáp ứng.
Ba người Tiểu Lục cùng với hai huynh đệ Hoa Hoa cũng hiểu ra, thì ra là như vậy...
"Ai nha ai nha?" Xa xa, một giọng nói kiều mỵ quen thuộc của nam tử truyền đến.
Thân thể Hai huynh đệ Hoa Hoa đồng thời run lên, nhìn về nơi xa, mơ hồ thấy bóng người, vẻ mặt lập tức suy sụp. Con Hoa Hồ Điệp cần giống như âm hồn bất tán như vậy không!
Nếu như lúc này Hoa Hồ Điệp đang chạy tới biết suy nghĩ của hai huynh đệ Hoa Hoa, nhất định sẽ phẫn hận nói với bọn họ: Các ngươi cho là người ta muốn đến sao? Người ta cũng không muốn cùng tới đây đâu, chẳng qua Thánh Tôn đại nhân chưa nói để cho người ta đi, người ta dám đi sao! Dám đi!?
Lương Điệp Nhi cảm thấy mình rất xui xẻo, tại sao một đường chạy tới, thật vất vả đuổi kịp đoàn xe, gặp phải hình ảnh như vậy —— nhìn bộ dáng kia lại có người phạm sai lầm rồi, hi vọng không liên lụy đến mình a a a!
Thân pháp của Lương Điệp Nhi rất nhanh, một khắc trước vẫn còn ở xa xa, một khắc sau đã đến bên cạnh xe ngựa, nhìn Phùng Khởi Phi quỳ trên mặt đất, đôi mắt chuyển động hiện lên vẻ hiếu kỳ, lại cố nén không nói câu nào.
Ai biết có nên mở miệng hay khôngdie././endaan.,lee qu uyd onn, lại hấp dẫn lực chú ý của Thánh Tôn đại nhân lên người mình, khiến cho mình cũng bị giày vò theo.
Chẳng qua là Lương Điệp Nhi tới cũng thật trùng hợp, hắn không mở miệng, Thánh Tôn cũng thấy hắn.
"Kể từ hôm nay ngươi và Điệp nhi ở cùng nhau." Thánh Tôn nói.
Lương Điệp Nhi ngẩn ra, sau đó nhìn về phía Phùng Khởi Phi, vẻ mặt và ánh mắt kia có thể nói đáng yêu động lòng người, nhưng mà đối với Phùng Khởi Phi mà nói, chính là quỷ đói của địa ngục!
"Thiếu gia!" Phùng Khởi Phi không nhịn được, kinh hồn gọi Thánh Tôn đang chuẩn bị lên xe ngựa.
"Sao?" Cặp mắt Thánh Tôn sâu thẳm, như có một tấm màn đen dày đặc, làm cho người ta áp lực mười phần.
Phùng Khởi Phi có cảm giác mình nếu là dám nói ra 'Cầu xin đổi phương thức trừng phạt', tuyệt đối sẽ chết, hoặc là sống không bằng chết. Q﹏Q
"Nô... Muốn nói..." Phùng Khởi Phi cứng rắn nuốt lời nói đang xông lên cổ họng trở về, mặt xám trắng nhìn Thánh Tôn, lắp bắp sắp xếp ngôn ngữ: "Cái này, sách này..." Mau suy nghĩ một chút, tùy tiện nói một chút, để quên chuyện này đi!
"Tự giữ lại." Thánh Tôn nhàn nhạt nói, khiến khổ Phùng Khởi Phi đang khổ sở suy nghĩ không cần tiếp tục rối rắm. Một khắc, hắn ngây ngẩn cả người, không hiểu cho nên nói: "Ý của thiếu gia là gì?" Cúi đầu nhìn sách trong lồng ngực mình, cuốn sách bí mật bất truyền của Bích Kiếm Sơn Trang《 Bích Thủy Kiếm pháp 》, chẳng lẽ là muốn hắn giữ, thiếu gia nói là cho hắn giữ lại, cho hắn... Giữ lại?!
"Tìm hiểu cho tốt." Đôi mắt Thánh Tôn thâm thúy, thấy thế một bụng nghi vấn của Phùng Khởi Phi đều không thể hỏi được. Thấy Thánh Tôn đã đi vào bên trong buồng xe bóng dáng không thấy, trong không khí còn để lại cho hắn một câu khe khẽ, "Trước khi đại hội võ lâm kết thúc, nhất định phải phá giải được chiêu thức của Bích Thủy Kiếm pháp, nếu không ta gả ngươi cho Điệp nhi."
Hai huynh đệ Hoa Hoa bị xua đuổi xuống tiếp tục công việc, Phùng Khởi Phi được Tiểu Lục đỡ đứng lên, sau đó phi thân lên ngựa. Đến lúc một thân thể ấm áp lên ngựa của hắn, hai tay từ hai bên cạnh hắn đưa tới kéo dây cương, giống như ôm cả người hắn vào trong ngực, Phùng Khởi Phi mới bừng tỉnh, sau đó vẻ mặt như bị sét đánh.
Vừa nãy... Vừa nãy, thiếu gia nói cái gì? Trước khi đại hội võ lâm kết thúc, nhất định phá giải chiêu thức của Bích Thủy Kiếm pháp... Ừ, cái này không sai. Sau đó thì sao? Sau đó... Nếu không, gả cho Điệp nhi, Điệp nhi? Điệp, nhi! Lương Điệp Nhi a a a a a!
"Ngươi đi xuống!" Mặt Phùng Khởi Phi xanh mét, quay đầu lại nhìn Lương Điệp Nhi ngồi sau lưng.
Cái tên Hoa Hồ Điệp chung quy không phải là bộ dạng nữ nhi a, cùng người cưỡi ngựa, không phải là thẹn thùng ngồi trước mặt người, tựa vào lồng ngực người... Phi! Hắn đang suy nghĩ gì? cưCăn bản cái này cũng không phải trọng điểm được không, trọng điểm là tại sao hắn lại lên ngựa của mình!?
"Tiểu nương tử chưa cưới..." Lương Điệp Nhi sẵng giọng.
Một ngụm máu lúc trước Phùng Khởi Phi cố nén xuống giờ thiếu chút nữa phun ra, cùi chỏ đánh về phía sau. Lại bị Lương Điệp Nhi dễ dàng hóa giải, Lương Điệp Nhi cúi đến gần Phùng Khởi Phi, u oán nói: "Anh anh, tiểu nương tử chưa cưới tại sao muốn đánh vi phu, thật đáng ghét, người ta sẽ thương tâm."
"Ngươi câm miệng, không cho phép gọi ta như vậy..." Phùng Khởi Phi khẽ gầm lên.
Lương Điệp Nhi cắt đứt lời hắn, "Chớ gọi lớn tiếng như vậy, nhớ đến lời của chủ tử... Hừ, một mình Tiểu Phi muốn xui xẻo cũng được, nhưng đừng kéo lên người ta nha!"
Nghe những lời này Phùng Khởi Phi nghe hiểu hắn nghiêm túc, cũng chỉ có chuyện liên quan đến thiếu gia, cái tên Hoa Hồ Điệp mới có thể hơi hơi bình thường một chút. Không phải là sự xưng hô Tiểu Phi này khiến hắn tức giận, chẳng qua so với ‘tiểu nương tử chưa cưới' dễ nghe hơn nhiều.
"Đây là ngựa của ta, ngươi đi xuống." Phùng Khởi Phi hạ thấp giọng, đè nén lửa giận nói với hắn.
Lương Điệp Nhi nói: "Người ta không có ngựa, chạy một đường cũng mệt chết rồi."
"Tiểu Lục, ngươi và A Đức cưỡi một con ngựa, nhường một con cho..." Phùng Khởi Phi dặn dò Tiểu Lục.
Chẳng qua là không đợi Tiểu Lục động, Lương Điệp Nhi lại một lần nữa cắt lời hắn, "Người ta thích cưỡi chung ngựa với ngươi, người khác, người ta mới không cần."
Phùng Khởi Phi hung hăng hút một ngụm khí, hắn cảm giác mình có độ lượng hơn nữa cũng bị con Hoa Hồ Điệp mài cho không có. Hết lần này tới lần khác bản lĩnh của mình không bằng người, đánh thì đánh không lại, nói cũng nói không lại, cuối cùng ủy khuất chính là mình.
Hoa Hồ Điệp nũng nịu nói: "Này này, ngươi tức giận cái gì? Thiệt là, người ta cũng vì tốt cho ngươi nha."
Phùng Khởi Phi không muốn nói chuyện với hắn, cảm thấy mở miệng là cổ vũ đối phương kiêu căng, oán thầm: Ngươi vì tốt cho ta? Chó má!
Hoa Hồ Điệp nói: "Ngươi xem nữa, người ta cưỡi ngựa cùng, không phải Tiểu Phi sẽ an tâm ngồi phía trước đọc sách sao. Đừng quên lời của chủ tử nha, trước khi đại hội võ lâm kết thúc nhất định phải phá giả được Bích Thủy Kiếm pháp, nếu như Tiểu Phi không làm được, từ trước đến nay chủ tử nói được là làm được." Giọng cười của hắn làm cho người ta rợn cả tóc gáy, nhiệt nóng trong hơi thở cũng phun trên cổ Phùng Khởi Phi, hắn khẽ nói: "Mặc dù người ta không ngại cưới Tiểu Phi... Nhưng nhìn dáng vẻ Tiểu Phi Phi không khẩn trương không chăm chỉ như vậy, quả nhiên Tiểu Phi Phi vẫn luôn ái mộ người ta, hận không thể gả cho người ta sớm một chút đi?"
Trái tim Phùng Khởi Phi rét run, cảm thấy vô cùng bi ai. Chẳng qua là ở cùng Hoa Hồ Điệp một hồi hắn đã không chịu nổi, huống chi là gả hắn, suy nghĩ một chút hai võ lực của hai người khác biệt, hắn càng cảm thấy đời sống càng thêm hắc ám.
Không được, tuyệt đối không được! Phùng Khởi Phi cố hết sức không chú ý đến sự tồn tại của Lương Điệp Nhi tồn tại, lấy bí tịch《 Bích Thủy Kiếm pháp 》trong ngực mở ra cẩn thận đọc.
Lúc đầu hắn còn có chút bận tâm Lương Điệp Nhi sẽ cố ý quấy rầy hắn, hắn nghĩ cái cớ 'Đây là chuyện thiếu gia giao phó cho ta, ngươi nếu là quấy rầy ta chính là cãi mệnh lệnh của thiếu gia' đuổi đối phương. Ai biết, dọc đường đi Lương Điệp Nhi cũng không trêu chọc hắn một cái, khiến hắn từ từ yên tâm, thực sự tập trung vào sách.
Lương Điệp Nhi ở phía sau đã sớm thấy hết phản ứng của Phùng Khởi Phi vào mắt, phát hiện thân thể hắn hoàn toàn buông lỏng, khóe miệng câu lên một nụ cười khinh thường.
Thật tự cho là mình người gặp người thích sao? Để người ta vui đùa một chút cũng được, gả cho người ta? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Nếu như chuyện này không dính dáng đến người ta, ngươi cho rằng người ta sẽ giúp ngươi sao? Lương Điệp Nhi giận dữ nhìn Phùng Khởi Phi, ánh mắt kia rơi vào trong mắt bọn người Tiểu Lục lại là sói đói nhìn dê béo, khiến bọn họ sợ hết hồn hết vía, vì Thiếu chủ nhà mình mà lo lắng.
Chuyện này thoạt nhìn giống như chỉ có Phùng Khởi Phi chịu phạt, trên thực tế Lương Điệp Nhi cũng bị Phùng Khởi Phi dính líu.
Bởi vì, Thánh Tôn biết, Lương Điệp Nhi tuyệt đối sẽ không cưới Phùng Khởi Phi.
Nếu như hắn không muốn cưới Phùng Khởi Phi, nhất định phải khiến Phùng Khởi Phi kết thúc việc phá giải Bích Thủy Kiếm pháp trước đại hội võ lâm.
Với thiên phú của Phùng Khởi Phi, nhiệm vụ này nhất định không cách nào hoàn thành, nhưng mà có Lương Điệp Nhi tài năng kì quái ở một bên dạy, thì còn có tám phần hi vọng.
Lương Điệp Nhi không ngốc, sao lại không hiểu ý tứ của Thánh Tôn.
Chẳng qua là vừa nghĩ tới mình gặp phải chuyện này, còn phải lấy cuộc sống tính phúc của mình ra đặt cược, hắn lại đầy một bụng lửa.
Lửa này tự nhiên không phải sinh ra bởiThánh Tôn, mà hắn cũng không dám nha. Cho nên, dĩ nhiên là toàn bộ rơi vào người Phùng Khởi Phi, rõ ràng không muốn cưới Phùng Khởi Phi lại phải giả vờ như không thể chờ đợi, rõ ràng không thích còn phải giả bộ như thẹn thùng không dứt, vì chính là đáp ứng với Phùng Khởi Phi đáng ghét. Đồng thời, có tác dụng thúc đẩy Phùng Khởi Phi học tập, nhất cử lưỡng tiện nha.
Hai ngày hành trình liên tiếp, rốt cục đoàn người Thủy Lung cũng tới Phi Kính Thiên Sơn.
Biên cảnh Phi kính Thiên Sơn thỉnh thoảng cũng có thể thấy người đi đường, hoặc cưỡi ngựa, ngồi xe ngựa hoặc đi bộ, nhìn quần áo cùng với binh khí tùy thân mang theo, thêm vào đó là lời nói cử chỉ, có thể cảm nhận được hơi thở giang hồ nồng đậm.
"Thiếu chủ!" Hai người mặc áo bào màu xanh bào trẻ tuổi, một người nhận ra thân phận của Phùng Khởi Phi, bước nhanh tới.
Khi bọn họ thấy Lương Điệp Nhi sau lưng Phùng Khởi Phi, vẻ mặt lập tức thay đổi một cái, ánh mắt có chút cổ quái.
Phùng Khởi Phi biết hai người, nói: "Liễu Thanh Liễu Sơn, các ngươi ở chỗ này để làm gì?" Hắn duy trì sắc mặt bình thường, giống như không nhận ra nghi ngờ của hai người.
Liễu Sơn ở bên trái nói: " Khách tới dự đại hội võ lâm đông đảo, chúng ta được phái ra đón khách."
Phùng Khởi Phi gật đầu, hắn cũng hiểu được. Mỗi lần đại hội võ lâm được tỏ chức có từng nhóm lớn tụ tập đến Phi Kính Thiên Sơn, bên trong Phi Kính Sơn Cốc chỗ ở có hạn, không phải là người bình thường có thể vào ở. Về phần người giang hồ bình thường, là ở khách sạn trong dân cư chung quanh vân vân, cần có người sắp xếp trật tự. Nhiệm vụ sắp xếp trật tự này, rơi vào người của Phi Kính Sơn Cốc.
"Thiếu chủ, Cốc chủ đã sớm phân phó xuống, nếu chúng ta nhìn thấy ngài sẽ nói với ngài, để ngài nhanh chóng trở về gặp cốc chủ." Liễu Thanh ở bên phải nói, nhìn về phía Hoa Nhất Hoa Nhị một chút.
"Ừ." Phùng Khởi Phi gật đầu, nói với bọn họ: "Các ngươi đi làm việc đi."
Liễu Thanh, liễu sơn thấy vậy, hiểu ra nhất định thân phận của người trong xe ngựa không phải thường, nếu không sẽ không để khiến Thiếu chủ phải tự mình đi theo, nói với Phùng Khởi Phi một tiếng ‘vâng’, rồi rời đi làm chuyện của mình.
Hoa Nhất nói với Phùng Khởi Phi: "Hắc hắc, đại hội võ lâm lần trước, hai huynh đệ chúng ta tới chỉ được lăn lộn ở một cái phòng chữ địa trong khách sạn. Lần này có thiếu chủ của Phi Kính Thiên Sơn ở đây, thế nào cũng phải sắp xếp chỗ ở tốt nht nha?" Hắn nháy mắt kiều mị với Phùng Khởi Phi mấy cái.
Phùng Khởi Phi mỉm cười nói: "Đương nhiên."
Trở lại nơi mình quen thuộc nhất, tâm tình hắn cũng cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều.
Chẳng qua là cảm giác nhẹ nhõm này duy trì không tới một lúc, đã bị một câu của Lương Điệp Nhi phá vỡ, "Vậy có phải người sẽ ở phòng của Tiểu Phi Phi hay không?"
Thân thể Phùng Khởi Phi run lên, nghiêm mặt nói: "Ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho ngươi." Không đợi Lương Điệp Nhi phản đối, hắn lại nói: "Nếu gia phụ hiểu lầm, sợ sẽ xảy ra phiền toái không cần thiết."
"Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?" Lương Điệp Nhi xấu hổ vặn vặn thắt lưng, nhẹ nhàng nâng mắt lên nhìn Phùng Khởi Phi một cái, nói: "Giữa chúng ta còn cần người hiểu lầm sao? Thật ra thì người ta cũng cảm thấy vào khuê phòng của Tiểu Phi Phi nhanh như vậy thực sự không tốt, chỉ là Tiểu Phi Phi à, lời của chủ tử, người ta cũng không dám cãi nha ~ "
"..." Phùng Khởi Phi há miệng, cái gì cũng nói không được.
Tiểu Lục ở một bên phẫn hận trợn mắt nhìn Lương Điệp Nhi một cái, nghĩ thầm: Đúng ý ngươi thì phải, không phải ngươi rất đắc ý sao! Nơi này chính là địa bàn của Thiếu chủ, con Tiểu Hồ Điệp ngươi còn muốn đấu với Thiếu?
Lương Điệp Nhi như có cảm giác nhìn Tiểu Lục một cái, dáng vẻ cười híp mắt khiến Tiểu Lục giật mình, vội vàng thu hồi tầm mắt thu trở lại.
Dọc đường đi, đội người Phùng Khởi Phi coi như là bị chú ý, ai bảo thân phận của Phùng Khởi Phi đặc thù, hắn và Lương Điệp Nhi cùng cưỡi ngựa cũng làm cho người ta rất tò mò đấy.
Trong buồng xe, Thủy Lung mở cửa sổ ra, nhìn cảnh tượng phía ngoài.
Cách Phi Kính Sơn Cốc càng ngày càng gần, phong cảnh cũng dần dần hiện ra, người chung quanh cũng nhiều hơn.
Một bóng người ở trong đám đông chợt lóe lên rồi biến mất, ánh mắt Thủy Lung chợt lóe, tầm mắt rời khỏi nơi đó.
Phong Giản!
Lâu nay đi theo Trưởng Tôn Vinh Cực.
Mặc dù chỉ là loáng một cái, nhưng Thủy Lung lại có thể xác định mình không nhìn lầm.
Nàng sớm đoán rằng đến chỗ này sẽ có thu hoạch bất ngờ, ai biết lại nhanh như vậy.
"Có cái gì hay mà nhìn?" Thánh Tôn thấy thật lâu nàng không chuyển tầm mắt, hướng nàng hỏi.
Thủy Lung nghe được lời hắn, thu hồi tầm mắt nhìn lên mặt hắn.
Một lát sau, Thánh Tôn lộ ra vẻ nghi hoặc.
Thủy Lung từ từ cong khóe miệng, lộ ra nụ cười sang như ngọc, trong mắt là ánh sáng mênh mông, đủ để thu lại tất cả ánh sáng tươi đẹp, khiến chung quanh ảm đạm thất sắc.
Nàng nhẹ nhàng, giống như lơ đãng, vừa giống như vui mừng nói: "A... Ta thấy Đại Miêu..."
Đôi mắt Thánh Tôn thoáng một cái.
Nụ cười của nàng vẫn như cũ, giọng nói nhẹ nhàng quanh quẩn chưa tan, nói: "Người bên cạnh hắn."
Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành - Thuỷ Thiên Triệt