He fed his spirit with the bread of books.

Edwin Markham

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 278 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1267 / 2
Cập nhật: 2018-11-02 12:36:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 194: Quả Nhiên Đủ Ướt
ự thực chứng minh, mọi người trong khách điếm xác thực không thể nào có cách nhìn thích hợp, cái gì mà công tử như ngọc ôn nhu săn sóc, am hiểu người, thuần lương vô hại thật sự có tồn tại, chẳng qua đó chỉ là đối đãi với người nào đó, đối với bọn họ mà nói... Ha hả (các ngươi hiểu).
Skip ad
00:14 / 01:46
: Ad ends in 01:32
Từng cây cột bị những chiếc đũa bắn thủng từng lỗ tròn lớn nhỏ, từng cái bàn bị phân thây, cùng với những vết nứt trên đất, tất cả nhìn thế nào cũng tràn đầy cảm giác nguy hiểm uy hiếp.
Bọn họ oan nha, chết oan nha! Bọn họ làm cái gì? Tại sao phải trải qua loại dằn vặt tinh thần này chứ!
Mọi người nội tâm vô cùng bi phẫn, biểu hiện ra lại là một bộ dáng nghiêm chỉnh thành khẩn nhưng chẳng qua là biểu tình thôi. Bọn họ có cảm giác oan uổng thế nào, cũng không dám phát hỏa với Thánh Tôn nha, không thấy trạng thái thê thảm của cái bàn sao, không thấy chiếc đũa cắm vào tường hai phần ba sao! Anh anh anh... Nói phát hỏa, căn bản là muốn chết nha, muốn chết!
"Vị công... Công tử này, chúng ta tuyệt đối không trả lời có lệ...Có lệ... ý của ngài." Nghe một chút, ngay cả xưng hô cũng trở thành 'Của ngài' rồi, người nói lời này xem ra là một lão nhân ước chừng trên năm mươi tuổi.
Thánh Tôn mỉm cười với lão nhân gia, "Lão nhân gia ngồi."
Lão nhân gia bị nụ cười này của hắn, cười đến trong lòng không khỏi thở dài một hơi, biểu hiện ra dáng vẻ khiêm nhường, thực tế ở oán thầm: Không biết là nhà ai thả chó điên ra, ỷ có mấy phần bản lĩnh thì diễu võ dương oai, sớm muộn gì cũng phải chịu vạn kiếp bất phục!
Lão nhân gia xoay người đi tìm cái ghế, đang định ngồi lên, trong nháy mắt cúi đầu đó, trong mắt hiện lên vẻ tự đắc.
"Lão nhân gia thân thể xương cốt không tốt thì chớ lộn xộn, nhanh chóng ngồi xuống." Thánh Tôn khẽ nói.
Lão nhân gia ngẩn ra, nhất thời không hiểu được ý tứ của hắn.
Sau đó không ai thấy rõ ràng Thánh Tôn ra tay thế nào, lão nhân gia kêu thảm một tiếng, xương bánh chè mềm nhũn quỳ xuống đất, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Một màn này khiến cho bầu không khí khách điếm trầm tĩnh đi không ít.
Tiếng Thánh Tôn vẫn trong sáng thanh cao như trước, "Người đã già, đầu óc cũng nên nghỉ ngơi nhiều một chút, lại ở trong lòng mắng chửi người không có bao nhiêu ý nghĩa."
Lão nhân gia sợ đến sắc mặt tái nhợt, một đôi mắt trừng như chuông đồng nhìn Thánh Tôn, môi xanh tím run lập cập, "Ngươi, ngươi..."
Thánh Tôn chớp chớp lông mi, ánh mắt hung thần ác sát vừa khôi phục lại vẻ trong suốt, mênh mông sóng sánh tinh thuần như biển xanh trong suốt vậy, lúc cười rộ lên đẹp đến khiến người khác người quên hết tất cả, trong khoảng thời gian ngắn quên mất việc làm xấu xa của hắn trước đó, "Ta trước đây hù dọa các ngươi như vậy, trong lòng các ngươi khẳng định oán ta, thế nhưng lại biểu hiện ra cung kính với, vậy chỉ có thể là mắng ta trong lòng."
Thì ra ngươi cũng biết việc làm trước đó của ngươi có bao nhiêu ghê tởm, bao nhiêu chọc người sinh oán nha!?
Lúc trước nội tâm mọi người nảy sinh ý nghĩ như vậy, một giây sau rùng mình trong lòng. Đây là... Đây là, đây là... Phù, sao đột nhiên lại thẳng thắn thành khẩn như thế rồi, không biết là có âm mưu gì chứ!?
"Nói một chút, trong lòng các ngươi đều đang mắng ta?" Thánh Tôn hơi hứng thú hỏi.
Mặt hắn mỉm cười, dáng tươi cười đến sạch sẽ đơn thuần, ánh mắt vô hại ôn nhuận, khiến người ta nảy sinh một loại ảm giác lòng dạ hắn cực kỳ rộng rãi, khiến người ta cảm thấy nói ra hết suy nghĩ trong lòng cũng không sao, hắn sẽ không để ý cũng sẽ không tức giận, chỉ biết cười cho qua.
"Huynh đệ, ngươi giả bộ quá giống có phần, thiếu chút nữa lấy lão... Khụ khụ, ruột gan của ta đều bị hù dọa đến nảy ra!" Một nam nhân lưng hùm vai gấu đi về phía trước một chút, lớn giọng cười nói: "Ha ha ha ha, kỳ thực trong lòng ta cũng đang mắng ngươi thế nào, không nói gạt ngươi ta đều sợ choáng váng, võ công của huynh đệ thực sự rất cao!"
"Ai là huynh đệ với ngươi." Thánh Tôn quét về phía nam nhân.
Bộ dáng tươi cười của nam nhân dừng lại, vẻ mặt có chút xấu hổ, "Vị này, ha ha, không biết tên của các hạ, cái này là xưng hô theo thói quen... Ha ha."
Thánh Tôn không thú vị bĩu môi, "Tất cả đều sợ choáng váng sao, không phải oán ta sao, lớn tiếng mắng ra, đến đánh ta đi."
Mọi người: "..." Rốt cuộc là của ngài nói sai, hay là chúng ta nghe lầm?
Thánh Tôn khinh bỉ, "Đám gan chuột nhắt." Thực sự là không thú vị... Mất hứng dậm chân, 'Răng rắc' lại một chỗ đất nứt ra.
Vẻ mặt nam tử bốn năm biểu tình tức giận lập tức cứng đờ, đem bước chân vừa bước được nửa bước và lời vừa nói một nửa thu hồi lại. Cả đám chờ, tiếp tục trầm mặc, trừng hai mắt nhìn chằm chằm dưới chân Thánh Tôn.
Người này là người đang lúc nguy hiểm sao! Thế nào khoát tay, giậm chân một cái, từng cái từng cái đều là bẫy nha! Đây xác định không phải là uy hiếp, không phải cố ý đe dọa sao! QAQ
"Này." Giống như là món đồ chơi hoàn toàn không như mình ý, vẻ mặt vừa bất mãn vừa thất vọng.
Thánh Tôn quét mắt liếc mọi người, nhẹ nhàng lắc đầu, tựa như trút hết tức giận vào cái ghế trước mặt cản đường hắn, một cước đạp tới, lại một vật vô tội đáng thương chịu khổ phân thây.
Bây giờ hắn không có hứng thú chơi đùa với một đám chuột con rầm rì phát run kia, cho bọn họ cơ hội, để bọn lớn tiếng mắng hắn ra miệng, để bọn họ đánh hắn. Thế nào cả đám lại như cả ngày bị ủy khuất, như hoàng hoa khuê nữ bị khi dễ, chỉ biết dùng hai mắt đẫm lệ ao ước còn vui sướng nhìn hắn, thật là làm cho người ngay cả muốn chơi đùa cũng không có hứng thú.
Như vậy cũng tốt so với một người mất hứng, nhìn thấy kiến đầy đất, đem hai châm giẫm xuống phát tiết, sau đó lại phát hiện những con kiến đầy trên mặt đất ngay cả một chút phản kháng cũng không có, coi như có phản kháng cũng hoàn toàn không đáng kể, vậy thì sẽ cảm thấy không có ý nghĩa, ngay cả dục vọng lấy chúng nó để phát tiết cũng không có —— trên thực tế, lúc dẫm hai chân lên, nhìn hình dáng chúng nó vô lực phản kháng, đã bất tri bất giác phát tiết tức giận phát đi phân nửa, lúc bừng tỉnh, tâm tình đã gần như khôi phục.
Mọi người chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn Thánh Tôn đại nhân thong thả chạy lên lầu, dọc đường đi không người nào dám ngăn, bóng lưng hắn rất đẹp, thanh nhã phiêu dật như bóng trúc xanh trong tranh thuỷ mặc, lúc này ở trong mắt mọi người lại cảm thấy ghê tởm không gì sánh được, kiêu ngạo đến không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như mọi người biết ý nghĩ của Thánh Tôn lúc rời đi, nhất định sẽ càng thêm bi phẫn.
Cái gì gọi là cho bọn họ cơ hội để bọn họ lớn tiếng mắng hắn ra miệng, rồi đánh hắn... Nhìn một chút, nhìn hắn một chút sau khi hắn nói chuyện, một lần ra tay chính là hình dạng một cái hố sâu hình dạng, đây là xác định không phải đe dọa sao! Bọn họ nếu là dám mạ, dám ra tay, căn bản là cùng chính không qua được, tốt hơn cho Thánh Tôn lý do đưa bọn họ cũng đánh thành một cái hố chứ!?
Cái gì gọi là cùng bị ngày ngày ủy khuất, bị khi dễ như hoàng hoa khuê nữ... chẳng lẽ bọn họ không nên ủy khuất sao, chẳng lẽ bọn họ không thực sự oan uổng sao, con mẹ nó ngươi mới là hoàng hoa khuê nữ!
Cái gì gọi là chỉ biết dùng đôi mắt đẫm lệ ao ước còn vui sướng nhìn hắn... Ao ước, lời nói, còn, vui sướng, mắt đẫm lệ nha! Mắt mù chứ! Bọn họ rõ ràng là bi phẫn hận ông trời bất công, một đôi 囧囧 hữu thần* của hoả nhãn kim tinh được không!
*囧囧 hữu thần: chỗ nầy mình cũng không biết edit như nào. Tra baidu thì nó bảo là ‘thập phần bất đắc dĩ, không còn lời nào để nói, thống khổ” một số thì giải thích là ánh mắt hữu thần sáng sủa. Nói chung là mình nghiêng về cách hiểu đầu tiên, rất hợp với mạch văn.
Trở lại chuyện chính, may là mọi người trong nhà trọ không biết ý nghĩ của Thánh Tôn, nếu không rất có thể thực sự sẽ có người không nhịn được ló đầu ra cùng Thánh Tôn liều chết, về phần hậu quả sẽ thế nào? Cực kỳ thê thảm không tốt cho mọi người bên ngoài.
"... Nha nha nha nha, hắn là ai nha, ai nha! Quá kiêu ngạo rồi!"
“Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi nha nha nha nha nha!"
"Người này tuyệt đối là yêu ma tà đạo, người của cái gì Trường Nhạc Cung, cái gì Quỷ môn, so với hắn đã quá thiện lương rồi!"
"Thật là một nam tử mê người, thực sự là quá thú vị rồi..." Trong tiếng chửi bới hỗn độn đột nhiên có tiếng một nữ tử si mê cảm thán, trong chớp mắt tiếng của tất cả mọi người dừng lại, mấy đôi mắt bức người nhìn lại nữ tử đang nói chuyện.
Nữ tử bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn nên trong lòng hốt hoảng, lúng túng cười cười, "Chuyện gì? Làm cái gì vậy?"
"Hừ! Nữ nhân nông cạn, không thấy được người ta có vợ con sao? À không, nói không chừng nữ tử mang thai căn bản là do hắn cưỡng ép đến, quả nhiên là ác nhân nha!"
"Đúng vậy, đúng vậy, cô gái kia không phải đã nói, đứa bé trong bụng không phải con của hắn sao!"
Vì Thánh Tôn rời đi nên mọi người đều như sống lại, giờ này khắc này đều vứt bỏ phong độ ngày thường, từng người từng người đang nói chuyện xấu xa.
"Các ngươi nói, chúng ta sẽ bẩm báo thiếu gia chân thực." Một tiếng cười gian vang lên.
Nhà trọ một lần nữa yên tĩnh, mọi người nhìn về phía người nói chuyện, nhìn thấy hai người không có rời đi là Hoa Nhất và Hoa Nhị.
Lúc nhìn thấy vẻ mặt của hai huynh đệ, khóe miệng mọi người đều không khỏi hơi co rút.
Hoa Nhất và Hoa Nhị thay đổi vẻ mặt cứng đờ lúc ở trước mặt Thủy Lung và Thánh Tôn, biểu tình kia thực sự là thay đổi gian trá tinh túy, khiến khi người ta liếc nhìn hai người, lập tức liền sẽ cảm thấy hai vị này mười phần không phải người tốt, cả người tóc gáy đều dựng đứng, phòng bị hai người bất cú lúc nào cũng có khả năng âm mưu.
Hóa ra hai vị này vẫn chưa đi.
"Bắt bọn họ lại!" Không biết là ai mở miệng trước.
Một người hai người ba... Mười mấy người vọt đến chỗ Hoa Nhất và Hoa Nhị, giống như là muốn phát tiết những tức giận bị Thánh Tôn đè nén lên Hoa Nhất và Hoa Nhị.
"Đại ca, xem ra lúc chúng ta ẩn náu, không có người nhận ra chúng ta!" Hoa Nhị nói với Hoa Nhất, thực tế là thực sự muốn nói là: Đến đây! Con cọp không phát uy lại nghĩ chúng ta là mèo bệnh nha, trước mặt thiếu gia và thiếu phu nhân nghiêm túc ngoan ngoãn là một chuyện, chỉ bằng đám chuột các ngươi cũng dám ở trước mặt chúng ta làm ầm ĩ! Tốt, tốt, thiếu gia đối với các ngươi không có hứng thú, chúng ta đã sớm nén giận trong lòng, không được nơi phát tiết.
Hoa Nhất gật đầu, "Thân là người hầu của thiếu gia, chúng ta có nghĩa vụ giữ gìn danh tiếng của thiếu gia, giáo huấn người nào dám nhục mạ thiếu gia." Thực sự muốn thể hiện ý tứ là: Tới, tới, cái túi phát giận tự đưa mình tới cửa, là bọn họ ra tay trướ, vốn dĩ chúng ta lúc làm tất cả đều là tự vệ!
'soàn soạt soàn soạt soàn soạt —— '
Nhanh như chớp, Hoa Nhất và Hoa Nhị thật giống như con khỉ linh hoạt, động tác nhanh chóng nhạy bén kỳ cục.
"Nha!?" "Nha nha?" "Nha nha nha ——!" Một tiếng kêu, hai tiếng gọi, ba tiếng gọi... Mười mấy tiếng kêu liên tục không ngừng vang lên.
Quần của mười mấy nam nữ quần đều không còn!
Việc này đối với nam tử thì không sao, chỉ là vứt bỏ chuyện mất mặt, nhưng rơi vào người mấy cô gái cũng có chút đầu to rồi, mấy người nữ tử đều ngồi xổm xuống, bên trong hai con mắt không nhịn được chăm chú đầy lệ quang phẫn hận.
Hoa Nhất và Hoa Nhị không biết đã chạy đến cửa thang lầu từ lúc nào, một người cầm trong tay mấy cái quần, ném về phía mười mấy người vừa ra tay, còn lại túi tiền trong tay bọn họ.
Hai huynh đệ Hoa Hoa đồng thời bái mấy người dưới lầu một cái, ngẩng đầu lộ ra cả khuôn mặt, rõ ràng đóng cái miệng nhỏ lại cười đến toét miệng, tạo thành một bộ dáng giả dối đến khiến người ta hận không thể đánh cái bộ dáng tươi cười vô sỉ đó một trận, "Đa tạ các vị có lòng tốt tặng."
"Phốc ——" Tức giận đến thổ huyết!
"Nếu như ta đoán không lầm, hai vị chắc là nổi danh giang hồ... Khụ khụ, 'Tặc hầu'..." Phùng Khởi Phi có chút lúng túng nói.
Lời của hắn mới nói xong, lập tức có người bừng tỉnh đại ngộ, kêu to lên: " Thì ra là hai 'Tiện hầu'!"
"Các ngươi nhất định hai kẻ mà giang hồ đồn đại, người gặp người ghét, quỷ gặp quỷ buồn - tiện hầu và tặc hầu!?"
"Quả nhiên đủ tiện!" Một nữ tử bị hại cởi quần cắn răng nghiến lợi nói.
Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành - Thuỷ Thiên Triệt