Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 278 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1267 / 2
Cập nhật: 2018-11-02 12:36:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 143: Đại Miêu Giả Bệnh
ạch Thủy Lung! Ngươi đừng có càng rỡ quá mức!”
Sắc mặt thái hậu rất lạnh, ánh mắt u ám, có thể khiến người khác đông lạnh.
Thủy Lung vẫn cười nhạt: “Hôm nay, ta liền càn rỡ, ngươi làm gì được ta?”
“Đêm Vinh Nhi giao cho ta.”
“Ngươi đang nằm mơ hả?”
“Ta lặp lại lần nữa, ngươi có thể đi, đem Vinh Nhi lưu lại.”
“Người già rồi, cái lỗ tai cũng chẳng còn linh hoạt nữa nhỉ?”
Hai người nói cực nhanh, lẫn nhau không ai tạm dừng, khiến người ở chung quanh nghe cuộc đối thoại phải giật mình, thầm nghĩ Bạch Thủy Lung đúng là lớn mật, cư nhiên không nể mặt thái hậu.
Thái hậu nổi giận, dùng mắt đánh giá Thủy Lung, khi nhìn thấy dấu răng ở miệng nàng thì sắc mặt càng âm trầm.
Vinh Nhi của bà, ngay cả bà cũng chỉ có thể nhìn ngắm, không dám khinh nhờn, thế mà nó lại cùng con tiện nhân này làm chuyện thân mật. Đáng giận! Thật là đáng giận!
“Người đâu, bắt bọn họ lại.”
Bốn gã cung nữ đứng ở xung quanh cộng thêm hai gã cung nữ theo thái hậu đến, lập tức nghe lời thái hậu vọt về phía Thủy Lung bắt người.
Chớp mắt, Phong Giản lấy sáu cây phi đao nhỏ giấu trong ống tay áo, chuẩn bị bảo vệ Thủy Lung, không ngờ trước mắt lóe lên một bóng hồng, sáu âm thanh bịch bịch vang lên, sáu gã cung nữ đều bị đánh bay ra.
Thủy Lung nhẹ nhàng rơi xuống đất, liếc mắt nhìn thái hậu mang vẻ mặt kinh nghi: “Xem ra nanh vuốt chó săn của ngươi vẫn chưa đủ sắc bén.”
Thái hậu thầm thoái lui một chút, kinh ngạc nghi ngờ: “Nội lực của ngươi…”
“Bị phế đi rồi chẳng lẽ không thể khôi phục à?” Thủy Lung chau mày, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu xem thái hậu. Nhanh chóng nhớ ra điều gì đó, nhẹ nhàng cười, nói với thái hậu: “À, đúng rồi, lần trước ngươi nói với ta Phượng Nhãn Quả bị đánh mất, không khéo bị bọn ta tìm được.”
Thái hậu là ai, bà ta đương nhiên nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Thủy Lung. Phượng Nhãn Quả rõ ràng trong tay bà ta, vậy mà bị Thủy Lung tìm ra được, hoặc là Thủy Lung nói láo, hoặc là Phượng Nhãn Quả trong tay bà ta là giả.
Chỉ dựa vào thực lực hiện tại của Thủy Lung, đủ để thái hậu biết rõ, sự thực là vế sau. Nói cách khác, ban đầu bà ta bị Vinh Nhi lừa gạt, đem Phượng Nhãn Quả giả đưa bà.
Thái hậu tức giận đến khó mà che giấu, nhìn Thủy Lung bằng ánh mắt lạnh thấu xương, thỉnh thoảng lại nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực nằm trong lòng nàng, để lộ ra màu sắc u ám không bình thường.
Thủy Lung cười khẽ nhưng đẹp đến hồn xiêu phách lạc.
Từ đầu tới cuối, nụ cười của nàng chưa từng thay đổi, nhưng ánh mắt của nàng lại không giống nụ cười thanh nhã của nàng, lửa nóng dưới lớp băng lạnh giá để lộ ra lực uy hiếp kinh khủng.
Tại đây, dưới sự bức bách của một đôi mắt, thái hậu càng sinh ra cảm giác hoảng hốt khiếp đảm, trong nháy mắt, tầm mắt của bà né tránh không dám nhìn.
“Ha.” Thủy Lung cười nhạo, đánh thức thái hậu.
Sắc mặt bà đỏ lên, lúc nhìn Thủy Lung, phát hiện nàng ôm Trưởng Tôn Vinh Cực lướt đi, không tới vài giây liền không thấy bóng.
Phong Giản thấy vậy liền vội vàng đuổi theo, trong lúc vô tình liếc về phía thái hậu. Mẹ của chủ tử hình như có chút cổ quái, thái độ đối với chủ tử và Bạch Thủy Lung rất sâu xa, sau khi trở về phải bắt Tiếu Tuyền tra hỏi mới được.
“Tiểu thư!”
Yên Lam đại cung nữ hầu hạ thái hậu vội vàng chạy tới.
Thái hậu mặt lạnh nhìn bà: “Chuyện gì? Hoang mang rối loạn còn ra thể thống gì?”
Yên Lam phát hiện tâm trạng thái hậu không tốt, trong lòng thầm kêu khổ, run run nói: “Ám Điện xảy ra chuyện rồi.” (Tịch Ngữ: Chậc, Ám Điện là tên riêng, chương trước Ngữ edit nghĩa đen luôn rồi @@~ xin lỗi nha!!! >”“Cái gì?”
Mộc lúc sau.
Thái hậu đích thân đi tới Ám Điện đầy thi thể, chờ lúc đi tới cửa, sắc mặt đầy mây đen.
Ám Điện là tổ chức mấy chục năm nay của bà, là tổ chức bí mật lớn mạnh nhất của bà, ai ngờ trong một đêm liền biến thành bọt biển.
“Thi thể chưa thối rửa, máu cũng chưa có khô, bọn họ chết chưa vượt qua ba canh giờ.” Một cung nữ mặt trái xoan kiểm tra thi thể xong, báo cáo lại thái hậu.
Thái hậu đen mặt không nói gì, cung nữ ngừng một chút, nói tiếp: “Bọn họ đều bị một chiêu trí mạng mà chết, binh khí mà hung thủ dùng là kiếm… Có thể, chín phần mười hung thủ là cùng một người.”
“Một người?” Cuối cùng, thái hậu cũng có phản ứng.
“Đúng vậy.” Cung nữ mặt trái xoan thấp giọng nói: “Từ miệng vết thương trí mạng cho ta thấy đây là cùng một kiếm, cùng một chiêu thức, độ lực cũng giống nhau, không thể do hai người hoặc nhiều người gây nên.”
Một lần nữa, thái hậu không nói gì. Trong lòng bà mơ hồ có đáp án rồi, nhưng không dám tin câu trả lời chân thực kia.
“Tiểu thư, chúng nô tỳ phát hiện cái này.” Yên Lam nhanh chóng đi tới, trong tay cầm một cái khăn trắng.
Ánh mắt thái hậu lóe lên, nhận lấy khăn tay: “Tìm thấy ở đâu?”
Yên Lam nói: "Trên mặt đất, cửa ra vào Ám Điện.”
Thái hậu run run đem khăn mở ra, nhìn ở mép khăn có thêu hoa văn bằng chỉ bạc, làm cho cái khăn tay bình thường trở nên quý giá.
Cái khăn này!
Ngón tay thái hậu bỗng siết chặt, móng tay sắc bén đâm vào da thịt, trong miệng thì thào: “Sói mắt trắng, quả nhiên là nuôi một con sói mắt trắng. Ta đối xử với ngươi tốt như vậy, ngược lại ngươi báo đáp ta ra sao?” Cũng không biết bà nghĩ tới cái gì, sắc mặt đen tối mờ mịt, giống như nhìn xuyên từ người này thành người khác, khiến người ta cảm thấy quỷ dị, mơ hồ cảm thấy tâm thần bà bất thường.
Đương nhiên, thái hậu cảm thấy cái khăn tay nàng quen thuộc, bởi vì đối với Trưởng Tôn Vinh Cực, bà cố chấp để ý. Giống như Trưởng Tôn Vinh Cực thường dùng khăn tay để chà lau, dùng xong liền ném, bà thì đem khăn tay lượm về, cho nên bà biết rất rõ hoa văn của cái khăn hắn dùng.
Vừa nghĩ tới chuyện tâm huyết của bà cực khổ mười mấy năm đều bị Trưởng Tôn Vinh Cực hủy hoại, lòng thái hậu liền đau như cắt, ánh mắt dần dần điên cuồng.
Bỗng nhiên, ánh mắt bà lóe sáng, sắc mặt kinh hoảng hỏi Yên Lam: “Bên Minh Liên Tự như thế nào?”
Yên Lam nói: “Thưa tiểu thư, bên phía Minh Liên Tự đèu bình thường, không có động tĩnh gì hết.”
Thái hậu nghe vậy liền khẽ gật đầu. Lát sau, bà quay sang cung nữ mặt trái xoan nói: “Ngươi xác định những người này đều do cùng một người giết?”
Cung nữ mặt trái xoan trầm mặc một giây, gật đầu nói: “Nồ tỳ xác định.”
“Tốt…” Thái hậu rũ mắt xuống.
Vinh Nhi, Vinh Nhi tốt của mẫu hậu, không ngờ cánh của ngươi lợi hại như vậy.
Ngươi làm như vậy là để cảnh cáo mẫu hậu hay là…
Thái hậu xiết chặt khăn tay, xoay người rời đi.
“Đem nơi này đốt đi.”
Một trận lửa, tâm huyết mấy chục năm tiêu sạch.
Thái hậu đi tới cách đó không xa ngừng bước lại, quay đầu nhìn nơi bị lửa thiêu, trên mặt không chút biểu cảm khiến người ta không đoán được bà đang nghĩ cái gì.
Yên Lam lặng lẽ đi phía sau bà, len lén nhìn sắc mặt của thái hậu, trong lòng dâng lên nỗi sợ vô hình. Nhớ lại năm đó, khi tiểu thư làm ra chuyện như vậy, cũng mang vẻ mặt này. Lần này, tiểu thư lại định làm cái gì đây.
Trời trong sáng sủa, gió mát nhẹ nhẹ, phủ Võ vương vẫn yên tĩnh tường hòa như cũ, nhóm nô tỳ thỉnh thoảng lui tới làm công tác đơn giản.
Trên con đường lát đá lớn, Mộc Tuyết mặc váy áo vàng nhạt chậm rãi đi tới, trong tay bưng một cái khay.
Một lát sau, Mộc Tuyết đến chủ viện, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng Thủy Lung bước ra, nhìn nụ cười bất đắc dĩ vẫn còn trên gương mặt của nàng ấy, nàng không khỏi hé môi cười, nghênh đón nói: “Lung tỷ tỷ, cháo đã hầm xong rồi.”
“Ừ, đưa đây cho ta.” Thủy Lung nhận cái khay từ Mộc Tuyết, sau đó xoay người đi vào phòng.
Mộc Tuyết cười mà không nói, nghĩ thầm: Bình thường Lung tỷ tỷ lạnh nhạt bình tĩnh, bây giờ lại hồ đồ. Quả nhiên, người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo. Võ vương gia đâu có bệnh nặng, rõ ràng chỉ cần hai ngày liền tốt lên, có Lung tỷ tỷ là nghĩ hắn còn bệnh thôi.
Nhưng mà, bộ dạng này của Lung tỷ tỷ cũng rất thú vị.
Mộc Tuyết thầm cảm thấy mình thật xấu, nhưng nàng sẽ không nhắc nhở Thủy Lung.
Nếu đã hoài nghi bệnh nặng, một lòng chăm sóc, chắc chắn tình cảm sẽ nhanh nóng lên. Tình cảm của Lung tỷ tỷ và Võ vương gia sẽ càng tốt, cuộc sống về sau sẽ càng vui vẻ.
Lúc này, Thủy Lung đã vào phòng nên không biết suy nghĩ của Mộc Tuyết, nếu nàng biết, nàng nhất đinh sẽ nói cho Mộc Tuyết biết, thật ra nàng đã sớm phát hiện Trưởng Tôn Vinh Cực giả bệnh.
Mặc dù nàng không có học y thuật bao nhiêu, nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra sắc mặt và tinh thần, đoán được tình trạng thân thể của một người. Ngày hôm qua, Trưởng Tôn Vinh Cực có thể xuống giường đi bộ, nàng liền biết sức khỏe của hắn đã khá hơn rồi. Nhưng, hắn muốn giả bệnh, nàng cũng lười vạch trần mưu mẹo của hắn, bất đắc dĩ chìu theo ý hắn thôi.
Có lẽ, đây là vì trong lòng mơ hồ có chút áy náy.
Thủy Lung bưng khay thầm nghĩ.
Nhớ khi đó, bọn họ ở lầu gác thả đèn Khổng Minh xong, Trưởng Tôn Vinh Cực nói với nàng câu kia --- A Lung, nàng sẽ luôn luôn ở bên cạnh ta chứ?
Câu trả lời của nàng là --- Ngươi say.
Đáp án này không phải là câu trả lời hắn mong muốn, cũng coi như không phải hứa hẹn.
Bởi vì nàng không muốn cho hắn một lời hứa hẹn giả tạo.
Nàng xác định mình thích Trưởng Tôn Vinh Cực, nhưng có thể không giống với Trưởng Tôn Vinh Cực thích nàng. Nhưng mà, trong tiềm thức trong lòng nàng vẫn chưa có cảm giác thân thuộc với thế giới này một cách triệt để. Lòng nàng vẫn như trước nhớ về hiện đại, giống như khi viết nguyện vọng lên đèn Khổng Minh, nàng không nhịn được viết bằng chữ Hán. Cộng thêm chuyện nàng vẫn âm thầm tìm kiếm tăm tích của cây sung Thương Ngâm theo nàng nhiều năm. Đủ để thấy nàng còn quyến luyến đối với những chuyện khi xưa.
Thủy Lung không cam đoan với Trưởng Tôn Vinh Cực, nếu một ngày nào đó, cơ hội trở về hiện đại xuất hiện trước mặt nàng, nàng chỉ có thể trở về một mình, không thể mang Trưởng Tôn Vinh Cực cùng vượt thời gian được. Nàng có lựa chọn ở lại hay không?
“Cũng không biết nữa.” Thủy Lung thì thào một câu.
Lúc này, tình cảm nàng dành cho Trưởng Tôn Vinh Cực chưa sâu đậm đến nỗi đánh mất lí trí.
Tuy rằng hôm trước ở Tường Minh Cung phát hiện Trưởng Tôn Vinh Cực hôn mê, lòng nàng có loại cảm giác phiền chán mà trước đây chưa từng có.
“A Lung đang nói không cái gì?” Giọng nói từ tính chậm rãi vang lên.
Thủy Lung ngẩng đầu, phát hiện mình đã đi vào trong phòng, lọt vào mắt là hình ảnh người đàn ông tuyệt đẹp nằm nghiêng trên tháp mềm.
“Ta đang nghĩ, có phải ngươi giả bệnh hay không?” Thủy Lung trả lời tùy tiện, đặt khay lên bàn, thuần thục đem tấm thảm mỏng đắp lên đùi Trưởng Tôn Vinh Cực mặc đồ phong phanh.
Trường Tôn Vinh Cực sung sướng híp mắt, lúc nhìn thẳng vào Thủy Lung nói chuyện, con ngươi đột nhiên co rút, sắc mặt không chút thay đổi: “Ừ?”
Thủy Lung liếc nhìn hắn: “Không có gì.” Lúc xoay người bưng chén cháo, khóe mắt liếc qua thấy bộ dạng thở dài của Trưởng Tôn Vinh Cực, trong lòng không khỏi buồn cười.
“Cho ngươi tinh môi đà thủ.” Múc một chén cháo đưa cho Trưởng Tôn Vinh Cực. [Tịch Ngữ: câu này bạn không hiểu "给你星媒舵手."]
Trưởng Tôn Vinh Cực không có ý định tiếp nhận, ngước mắt nhìn Thủy Lung: “Này.”
Thủy Lung cũng không ngoài ý muốn, ngồi trước mặt hắn, cầm muỗng múc cháo đút ĩ nam mắc bệnh trước mắt. Vẫn không quên nói lời cay độc: “Tay của ngươi bị tàn phế à?”
Trưởng Tôn Vinh Cực vui sướng hưởng thụ sự săn sóc dịu dàng của nàng, sau khi cổ họng nuốt cháo xuống xong, mới nói: “Nếu hai tay ta bị phế, A Lung vẫn đối xử với ta như thế này à?”
Vẻ mặt hắn bình thản, ánh mắt hơi lóe lên. Nếu không nhìn kĩ sẽ không nhìn ra nội tâm hắn có ý nguyện.
Thủy Lung nghĩ nếu mình đáp phải, người đàn ông thỉnh thoảng không đáng tin cậy trước mắt này, nói không chừng sẽ thật sự phế đi tay của hắn.
“Cút!”
Hiển nhiên, Trưởng Tôn Vinh Cực không hài lòng với câu trả lời này của nàng, đôi môi không chịu hé ra tiếp nhận đồ ăn nàng bón.
Người bị bệnh là lớn nhất, mặc dù người trước mặt đang giả bệnh.
Thủy Lung nhíu mày, cười híp mắt nói: “Ta không thích phế vật.”
Ý tứ trái lại chính là, nàng thích người mạnh mẽ?
Trưởng Tôn Vinh Cực nhớ Thủy Lung đã từng nhiệt tình thông báo cho hắn biết, đương nhiên hiện tại hắn xem những lời Thủy Lung nói thành hàm súc khích lệ, trên mặt xuất hiện ý cười nhẹ nhàng, liếc mắt nhìn Thủy Lung, rất có ý tứ ‘coi như nàng thức thời, ta liền tha thứ cho nàng,’ lần thứ hai há mồm chờ Thủy Lung đút.
Thủy Lung thật tình muốn nói một câu, đúng là chẳng khác gì trong nhà có nuôi thêm một con mèo lớn xác.
Cho mèo ăn xong, Thủy Lung bưng khay ra ngoài.
Trưởng Tôn Vinh Cực vươn tay kéo nàng lại: “Đi đâu.”
“Làm chính sự.”
“Còn có chuyện gì quan trọng hơn ta hử?” Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ híp mắt.
Vẻ mặt Thủy Lung vô cùng kinh ngạc: “Nghe lời này sao mà giống oán phụ trong khuê phòng quá vậy!”
Nét mặt Trưởng Tôn Vinh Cực hơi biến hóa, buông tay nàng, vẻ mặt lạnh nhạt giáo dục: “Về sau, A Lung thấy ta ít nhàm chán rồi đây.”
Thủy Lung làm ra bộ dạng bị dạy dỗ, nhè nhàng cười với hắn: “Bệnh nhân phải nghỉ ngơi nhiều một chút, nhớ ngoan ngoãn ở trong phòng nha, đừng để ta lo lắng.”
Căn dặn bằng giọng điệu dịu dàng như vậy, miệng cười khẽ, Trưởng Tôn Vinh Cực không thể kháng cự lại sự dịu dàng ấy, nhất thời tâm thần đều mềm nhũn, nhưng nét mặt chỉ gật đầu nhàn nhạt thôi.
Đáy mắt Thủy Lung lóe lên giảo hoạt, không nhanh không chậm đi ra ngoài.
Từ phòng ngủ chính đi qua gian phòng bên cạnh, người ngoài cửa thấy Thủy Lung liền cung kính hành lễ, đem cửa phòng mở ra.
Cửa phòng vừa mở, liền thấy một bóng người nhanh chóng vọt ra.
Thủy Lung nhấc chân đá một cái, không chút suy nghĩ đá bóng người kia vào phòng.
“A a a!”
Bóng người đụng vào cái ghế ngã lăn kêu gào, té vào tường rên rỉ, ôm bụng lăn lộn.
Thủy Lung chậm rãi đi vào phòng, đem cái ghế bị đụng ngã dựng dậy mà ngồi, nhàn nhạt nhìn kẻ đang cuộn mình nằm rên dưới đất.
Người nọ cảm thấy mình kêu rên một hồi vẫn không thấy Thủy Lung có phản ứng, tự giác cảm thấy dư thừa, vẻ mặt mang theo xấu hổ và sợ hãi đứng lên, kêu khóc với Thủy Lung: “Bạch cô nương, ta thật sự là vô tội. Mọi chuyện đều do lão yêu bà Hoàng Thanh Tuyết sai bảo ta làm, ta chỉ là nhân vật nhỏ bị người ta khống chế mà bán mạng làm việc. Ngươi liền thương xót thả ta đi. Ta cam đoan, về sau ta sẽ làm người tốt, tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu, cầu ngươi nảy lòng thương được không? Ta oan, thật sự rất oan ức!”
Người này chính là Quỷ Diện Đồng Mỗ mà đêm trước thái hậu sai khiến đến ám sát Thủy Lung.
“Nói xong chưa?” Chờ Quỷ Diện Đồng Mổ câm miệng, Thủy Lung mới chậm rãi nói một câu,
“Ục.” Quỷ Diện Đồng Mỗ há miệng, không biết tiếp tục nói cái gì.
“Ngươi nói xong rồi thì tới lượt ta nói.” Thủy Lung mỉm cười: “Thứ nhất, ta không phải loại người lương thiện, càng không thể nào có lòng tốt. Thứ hai, ngươi có hối cải làm người tốt hay không cũng chả có một xu quan hệ nào với ta. Ta nói rõ với ngươi, mạng của ngươi ta muốn là cái chắc rồi. Nhưng, ngươi có thể lựa chọn chết sảng khoái một chút, hoặc là tiếp tục không lấy được thuốc giải giả độc, sống không bằng chết.”
“Cái này…” Mặt Quỷ Diện Đồng Mỗ xám ngoét,: “Ngươi là cô gái trẻ tuổi, tại sao lại có lòng dạ ác độc như thế?”
“Nói thật ra, so với tài hùng biện, ta am hiểu động thủ hơn.” Thủy Lung không trả lời câu hỏi của Quỷ Diện Đồng Mỗ, nàng chậm rãi nói: “Hiện tại, ngươi đem mọi chuyện có liên quan đến Hoàng Thanh Tuyết nói ra hết, ta có thể làm chủ cho ngươi.”
Tròng mắt Quỷ Diện Đồng Mỗ đảo trái liếc phải, rõ ràng còn đang suy nghĩ mưu ma chước quỷ.
Thủy Lung hừ lạnh một tiếng, đánh một chưởng vào đầu vai ả.
Quỷ Diện Đồng Mỗ kêu đau, lập tức khóc lóc như đứa bé, tiếng khóc ‘oa oa oa’ nỉ non khiến người ta phiền chán.
“Ta biết sự lựa chọn của ngươi rồi.” Thủy Lung mỉm cười đứng dậy, sải bước đi tới trước mặt Quỷ Diện Đồng Mỗ, chân không chút do dự đá vào người Quỷ Diện Đồng Mỗ.
Một cước đá vào mông Quỷ Diện Đồng Mỗ, ả muốn đứng cũng không đứng nổi, bò lết né tránh Thủy Lung, khóc kêu: "Đừng đánh, đừng đánh, ta nói, ta nói, ta nói không được sao. A! Vì sao ngươi còn đá… a a a a!”
Thủy Lung không nói một lời, hai chân như roi.
Khoảng chừng sao năm phút, Quỷ Diện Đồng Mỗ không còn hơi sức ngồi phịch trên đất, tiếng khóc khàn khàn: “Đừng đánh, đừng đánh…”
Thủy Lung cười khẽ: “Ma âm này của ngươi so với Ngõa Lặc Oa còn cao hơn một bậc nha.”
Quỷ Diện Đồng Mỗ kêu khóc, rõ ràng có hiệu quả đặc thù, mờ mịt nhìn Thủy Lung, tuyệt đối không phải thật lòng cầu xin tha thứ, thẳng đến hiện tại mới khôi phục bình thường. (Tịch Ngữ: hôm qua là Quỷ Kiểm Đồng Mỗ hôm nay lại thành Quỷ Diện Đồng Mỗ, @@ bản thân Ngữ cũng không biết nha. Cơ mà Kiểm hay diện đều là cái bản mặt thôi.)
Hiển nhiên, Quỷ Diện Đồng Mỗ nghe rõ tên Ngõa Lặc Oa, gương mặt đầy nước mắt nước mũi đột nhiên biến đổi, nhất thời cảm thấy mình xúc phạm đến trên đầu thái tuế, tự chuốt khổ vào thân.
“Ta sai rồi, ta sai rồi được không, ta thật sự…”
Thủy Lung cắt ngang lời ả: “Ngươi có biết ta muốn nghe gì không?”
Quỷ Diện Đồng Mỗ tạm thời im lặng.
Thủy Lung nhíu mày: “Xem ra xương của ngươi vẫn còn rất cứng.”
Quỷ Diện Đồng Mỗ hừ lạnh một tiếng, đột nhiên cứng rắn lên: “Tóm lại, ngươi muốn giết ta, ta dựa vào cái gì phải giúp ngươi?”
Thủy Lung cười nhạo: “Không cần giả vờ mạnh mẽ, lời này của ngươi là muốn ta thay đổi tâm lý, thả cho ngươi một con đường sống.”
Ánh mắt Quỷ Diện Đồng Mỗ lóe lên, vẻ mặt có chút mất tự nhiên. Hiển nhiên, ả bị Thủy Lung đoán trúng. Ả liền tận tình nói: “Bạch cô nương, thật ra yêu cầu của ta cũng không cao, nếu ngươi muốn ta nói ra hết mọi chuyện, có phải nên để ta cam tâm tình nguyện nói không? Không nói thì phải chết, đều không phải là ép buộc nhưng ta vẫn không mở miệng sao. Không bằng như vầy đi, ngươi muốn ta nói ra hết, nhưng ngươi phải thả ta đi, để ta sống qua mấy ngày lành.”
Thủy Lung cười nhạt, lời nói tàn khốc: “Không có khả năng.”
"Tốt, ngươi điên rồi!" Quỷ Diện Đồng Mỗ thẹn quá hóa giận, mặt mũi đỏ bừng: “Bà đây nói thẳng cho ngươi biết, ngươi đừng hòng mơ tưởng lấy được bất kì bí mật nào từ miệng của bà. Ngươi quen biết Ngõa Lặc Oa phải không, cho dù Ngõa Lặc Oa tới, dựa vào bản lĩnh của nàng ta cũng không thể mê hoặc được bà đâu! Bà đây để bí mật ở trong bụng cho thối rửa, cũng chẳng thèm cho ngươi biết!”
“Thế à?” Thủy Lung không chút giận dữ, sắc mặt mang theo chút tiếc nuối: “Tiêp tục như vậy, giữ lại mạng của ngươi cũng vô dụng.”
Sắc mặt Quỷ Diện Đồng Mỗ đại biến, nhìn thấy sát ý trong mắt Thủy Lung rất chân thật, không nhịn được thét chói tai: “Không phải ngươi nói muốn ta sống không bằng chết sao?”
“Đột nhiên, tat hay đổi chủ ý thôi.” Thủy Lung đánh một chưởng tới.
“A!!!!!!!!!!!!!”
Đá vụn tung tóe, một cái hố to đùng xuất hiện dưới chưởng tay của Thủy Lung.
Còn Quỷ Diện Đồng Mỗ thì mặt dại ra, vẫn duy trì trạng thái há mồm thét chói tai, hình tượng cực ngu.
“Phách, phách, phách.” Tiếng vỗ tay vang lên, Ngõa Lặc Oa ăn mặc xinh đẹp đứng ở cửa phòng, kinh ngạc nhìn Thủy Lung: “Thì ra mê hồn thuật còn có thể sử dụng như thế, cuối cùng ta cũng được thưởng thức rồi.”
Thì ra, ngay từ lúc đầu, Thủy Lung không có cho Quỷ Diện Đồng Mỗ cơ hội lựa chọn, nàng nói nhiều như vậy chỉ vì khơi mào cảm xúc của Quỷ Diện Đồng Mỗ, do đó nàng có thể làm ảnh hưởng đến tâm trí của ả, trong lúc vô tình thôi miên ả.
“Lão yêu bà này nói không sai, cho dù ta có thể thôi miên bà ta, cũng chỉ duy trì trong chốc lát. Nhưng không thể lấy được bí mật gì trong miệng bà ta.” Ngõa Lặc Oa nhỏ giọng nói.
Thủy Lung gật đầu, nhìn Quỷ Diện Đồng Mỗ ra lệnh: “Đem mọi chuyện có liên quan đến Hoàng Thanh Tuyết nói cho ta biết.”
Quỷ Diện Đồng Mỗ ngây ngô như khúc gỗ: “Hoàng Thanh Tuyết là hậu nhân sau cùng của Phù Phong Kiếm Pháp – Hoàng gia ở giang hồ, có một tỷ tỷ sinh đôi là Hoàng Thanh Vũ, trong giang hồ gọi là Tuyết Vũ Tiên…”
Sau nửa canh giờ, Quỷ Diện Đồng Mỗ mới kể hết chuyện.
Thủy Lung bắt ả nói hết sạch sành sanh một lần, bỏ đi những chuyện râu ria, nàng chú ý đến thế lực mà Hoàng Thanh Tuyết che giấu, cùng với chuyện bát quái về tình yêu của bà ta với tiên hoàng.
Tại sao lại nói chuyện bát quái (*nhiều chuyện), bởi vì Quỷ Diện Đồng Mỗ đem chuyện Hoàng Thành Tuyết gả làm hoàng hậu của tiên đế theo hình thức tám chuyện, những chuyện này… nàng cũng đành làm người ngoài cuộc nghe cho hết.
Đây là chuyện xưa đẫm máu chó của hai chị em song sinh dạo chơi một hồi, cùng gặp một người đàn ông rồi cùng yêu mến.
Mặc dù, Quỷ Diện Đổng Mỗ không nói rõ cái đoạn này, nhưng Thủy Lung lại ghi nhớ trong lòng, luôn cảm thấy có chỗ là lạ.
Tiên đế và Hoàng Thanh Tuyết thật lòng yêu nhau, tỷ tỷ là Hoàng Thanh Vũ ngang ngược cướp đoạt tình yêu của bọn họ, đủ loại quỷ kế âm mưu tầng tầng lớp lớp đều xài hết, kết quả người chị gái độc ác gieo gió gặt bão bị giết chết, em gái và tiên đế có tình trở thành người thân thuộc của nhau.
“Ngươi cảm thấy Hoàng Thanh Tuyết trong miệng ả nói là thái hậu à?” Thủy Lung hỏi Ngõa Lặc Oa.
Ngõa Lặc Oa cười kiều mị: “Không giống. Nhưng mà hoàng cung là nơi nào, ai ai đều cũng phải thay đổi khi sống trong đó thôi.”
Bởi vì thái hậu là mẹ ruột của Trưởng Tôn Vinh Cực, cho nên trong tình huống Trưởng Tôn Vinh Cực không cho phép và ra lệnh, bọn họ không dám đi thăm dò và nhúng tay vào.
“Ngược lại, ta cảm thấy không đơn giản như vậy.”
“Tại sao?”
Thủy Lung nhếch môi, lộ ra nụ cười tà khí, không có trách nhiệm: “Trực giác.”
Ngõa Lặc Oa méo đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thủy Lung, nhưng lại không có thu hoạch gì.
Một hồi sau, nhận được ánh mắt cười như không cười của Thủy Lung, Ngõa Lặc Oa mới giật mình phát hiện mình nhìn đến ngây người, ngượng ngùng chuyển sang chuyện khác: “Giải quyết người này như thế nào?”
Thủy Lung xoay người đá một cước.
Răng rắc ---
Âm thanh gãy xương vang lên, Quỷ Diện Đồng Mỗ nghiêng đầu sang một bên, liền không còn nữa.
Không phải Ngão Lặc Oa chưa từng giết người, nhưng nhìn thủ đoạn lưu loát của Thủy Lung, trong lòng không khỏi thấy lạnh, lẳng lặng liếc nhìn nét mặt Thủy Lung.
Thật ra, nàng cũng rất tò mò, tuổi của Thủy Lung không lớn, làm sao nàng ấy có thể lạnh nhạt xuống tay ác độc như vậy?
Thế nhưng, nghĩ lại mọi chuyện về Thủy Lung, người ta chưa tới mười tuổi đã ra chiến trường giết địch, chuyện trước mắt thì coi là cái gì chứ.
“Người phụ nữ được chủ nhân yêu thích, đương nhiên không giống người bình thường.”
Thủy Lung liếc nàng ấy: “Ngươi nói lầm bầm gì vậy?”
“Không ~” Ngõa Lặc Oa nghiêm túc nói.
Đêm khuya yên tĩnh, trăng sáng lên cao.
Thân ảnh đen thui nhanh như gió, lắc lư trong rừng núi sâu thẳm, chợt phát hiện cái gì đó, liền ngừng lại ở sườn ngọn núi nhỏ.
“Chính là chỗ đó sao?” Âm thanh cúi đầu nỉ non, giống như âm thanh lá cây bị gió thổi.
Bóng đen nhảy xuống sườn núi, chân điểm ngọn cây, không lâu liền đến trước một ngôi chùa tường hòa yên tĩnh. Dưới tình huống không làm kinh động đến bất kì kẻ nào, tiến vào trong chùa.
Nơi này chính là Minh Liên Tự, hắc y nhân kia chính là Thủy Lung.
Thủy Lung lướt qua lại trong chùa như con thoi, không bao lâu liền tìm được một gian phòng.
Phòng khách (*Phòng dành cho khách ở) này sạch sẽ không bụi, chứng tỏ có người thường xuyên quét dọn, trong phòng chỉ có vài thứ bày biện rất đơn giản, liếc một cái liền nhìn rõ hết.
Sau khi Thủy Lung liếc mắt nhìn một cái, đi vào bên trong.
Nơi để người ta nghỉ ngơi, phía bên phải có một cái giường, xung quanh có màn vải, sát tường có một cái tủ quần áo không lớn không nhỏ, bên trái là cái bàn và ghế dựa.
Thủy Lung đến bên cạnh giường quan sát, gõ nhẹ vào mạn hoặc là bàn, từ đầu tới cuối đều không tìm ra manh mối gì. Lại nhìn chung quanh bốn phía, quyết định đến bàn học và tủ quần áo kiểm tra.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Thủy Lung không thu hoạch được gì.
“Chẳng lẽ ta đoán sai?”
Minh Liên Tự và căn phòng này đều là do Quỷ Diện Đồng Mỗ nói, Quỷ Diện Động Mỗ nói thái hậu từng ở nơi này một khoảng thời gian, lâu lâu sẽ đến Minh Liên Tự một lần, mỗi lần đều không cho người khác vào, đóng cửa nửa ngày không có đi ra.
Vốn dĩ Quỷ Diện Đồng Mỗ cũng không biết, nhưng có lần Quỷ Diện Đồng Mỗ hiếu kỳ quá mức, nghĩ rằng thái hậu giấu người tình già ở bên trong, liền len lén đi nhìn trộm. Ai ngờ, nửa chừng bị thái hậu phát hiện, bị bà ta dạy dỗ một trận, suýt chút nữa bị lấy mạng, vì vậy chuyện này để lại cho Quỷ Diện Đồng Mỗ có ấn tượng sâu sắc.
Lúc Thủy Lung nghe chuyện này, cảm thấy trong phòng này có cất giấu bí mật quan trọng của thái hậu, có lẽ trong phòng có mật thất.
Nàng dựa vào những chuyện mình biết về mật thất mà tìm kiếm một lần, đương nhiên không có phát hiện gì hết.
Thủy Lung đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, đột nhiên đôi mắt xuất hiện sóng mắt lấp lánh, dùng chân đạp đạp mặt đất.
Nàng cẩn thận bước từng bước, cẩn thận cảm thụ cảm xúc dưới chân, bỗng nhiên phát hiện có nơi khác thường.
“Quả nhiên.”
Thủy Lung khom người dời đi phiến đá dưới chân, phát hiện phiến đá này cũng không rắn chắc lắm, càng thêm khẳng định ý nghĩ trong bụng.
Sau khi dời phiến đá lên, bên trong là cái lõm nhỏ, trong lỗ lõm đó có vật giống như cơ quan.
Thủy Lung thấy vậy cũng không vội khởi động cơ quan, ngược lại đem phiến đá đặt về chỗ cũ, sau đó im lặng rời đi.
Đến lúc nàng rời đi, vẫn chưa hề động đến bất kỳ ai trong Minh Liên Tự.
Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành - Thuỷ Thiên Triệt