Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 278 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1267 / 2
Cập nhật: 2018-11-02 12:36:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 142: Vinh Cực Trả Thù
---
Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ hít một hơi, tay dùng sức xoa huyệt thái dương, tay ôm chặt Thủy Lung dần buông lỏng, để nàng yên ổn nằm trong ngực hắn.
Hắn nhẹ nhún chân một cái, ôm Thủy Lung không biết đang ngủ hay là say đến bất tỉnh lên nóc nhà. Nhảy mấy cái liền rời khỏi, không có dấu hiệu ngừng lại, đồng thời ngói dưới chân bị hắn đá bay, hướng về bốn phía chung quanh, từng tiếng kêu rên vang lên, người có khứu giác nhạy bén nhất định ngửi được mùi máu tanh.
Mấy bóng người từ bốn phương tám hướng xuất hiện, không có đi vào chỗ tối đầy mùi máu tươi, lần này xuất hiện, mơ hồ có thể thấy họ kéo một hoặc là hai bóng người rời đi.
Trong đêm, Tường Minh Cung vẫn đèn đuốc sáng rực, ấm áp, người khác vừa xem liền biết.
Khi Trưởng Tôn Vinh Cực ôm người trở về cũng không có che giấu, mấy cung thị gác đêm đều nhìn thấy, đều im lặng hành lễ, cúi đầu không dám nhìn bóng dáng của hắn. Kết quả của cung nữ đi mời Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung về đã nhanh chóng truyền đi khắp Tường Minh Cung, cho nên đám nô tỳ như bọn họ vẫn nên cẩn thẩn hơn.
Trường Tôn Vinh Cực chẳng có liếc bọn họ một cái, mắt nhìn thẳng ôm Thủy Lung đi vào phòng ngủ. Sau khi nhẹ nhàng đặt Thủy Lung xuống giường, vẫn đứng bên cạnh giường lẳng lặng nhìn nàng.
Nếu lúc này có người thứ ba tồn tại, nhìn thấy Trưởng Tôn Vinh Cực nhất định sẽ nghĩ người đàn ông này sâu hiểm khó dò. Ánh mắt của hắn vừa thâm thúy lại vừa chưa nhiều u quang, tiếp đó tất cả đều lắng đọng trong đáy mắt. Khiến đôi mắt này hiện lên trong sạch, thỉnh thoảng lóe lên huyết quang làm người ta sợ mất mật, trong nháy mắt cảm thây người đàn ông này cực kỳ hung tàn, lãnh khốc.
"Ừ?" Một lúc sau, Trưởng Tôn Vinh Cực chóp chớp mắt, cúi đầu nở nụ cười: “Không ngờ nhìn đến ngây dại?”
Lần đầu tiên, nhìn một người si mê đến mất hồn, đối với Trưởng Tôn Vinh Cực mà nói, đúng là thể nghiệm mới lạ dù hiểu hơi trễ. Mặc dù biết bản thân nhìn nàng đến si mê, hắn không cảm thấy xấu hổ một chút nào, ngược lại còn mang vẻ mặt tự nhiên nói ra.
Trưởng Tôn Vinh Cực vươn tay, nhéo nhéo gò má của cô gái ăn mặc phong phanh, cúi đầu hôn lên môi đối phương, cố gắng dùng sức cắn dưới môi một cái lộ ra vết răng rõ ràng, sức lực rất tốt, không có chảy máu nhưng cũng không nhẹ, nếu không dùng thuốc, có lẽ dấu răng sẽ còn nguyên trong vài ngày.
“…” Thủy Lung ngủ say nhíu nhíu mày, môi mấp máy nhưng không có tỉnh.
Trưởng Tôn Vinh Cực thấy vậy, xót xa thè lưới liếm liếm giúp nàng, không lâu sau mới lưu luyến buông ra, nhỏ giọng, tiến đến bên tai nàng nhẹ giọng nỉ non: “Cho rằng không trả lời có có thể trốn được à? Lần này, ta khoan dung bỏ qua cho nàng một lần.”
Nói những lời này xong, Trưởng Tôn Vinh Cực kéo chăn đắp cho nàng, xoay người rời đi.
Một lúc sau.
Trong một căn phòng mờ tối, một ngọn đèn sáng rực ấm áp, nhưng không làm sao che được cảnh tượng như cung điện Tu La. Từng xác chết nằm trên vũng máu, khắp nơi đều là mình và tứ chi bị chặt, cho dù có đốt hương liệu thơm cũng không thể che được mùi máu tanh nồng nặc khắp nơi.
Tại nơi Tu La này, bóng dáng thon dài ăn mặc phong phanh lộ vẻ cực kì bắt mắt khó hiểu. Quần áo của hắn trắng noãn, máu tươi lấm tấm dính trên đó, giống như hồng mai rơi trên tuyết trắng, lộ ra vẻ thanh thuần mà tao nhã rực rỡ.
Người cuối cùng bị kiếm trong tay hắn đâm xuyên qua ngực, sau khi bị chặt đứt mạch máu liền ngã xuống. Người nọ mới vứt thanh kiếm nhuộm đầy máu, thản nhiên đá văng cái xác cản đường hắn, đi về phía cửa ra khỏi cung điện mờ tối, mỗi bước đi đều để lại vết chân máu.
“Chủ tử.” Phong Giản đứng ở bên ngoài chờ, đối với người đàn ông lạnh lùng, kiêu ngạo gọi một tiếng.
Vị Tu La tạo thành cảnh tượng máu me đầy đất, không thể nghi ngờ chính là Trưởng Tôn Vinh Cực.
Trường Tôn Vinh Cực không nói tiếng nào, đưa tay về phía Phong Giản.
Phong Giản thuần thục đem bình nước đã chuẩn bị từ sớm, rót nước lên hai bàn tay trắng nõn như ngọc của hắn, chờ hắn rửa tay xong liền lấy khăn tay sạch đưa cho hắn.
Tiểu Tuyền đứng ở một bên khác thấy hắn chà lau tay xong, lập tức đem cái hộp ngọc đã chuẩn bị từ sớm đưa tới.
Trong hộp là các viên thuốc đường như hạt đậu, nếu Thủy Lung ở đây nhất định sẽ nghĩ rằng cái này giống thứ mà hắn hay cho nàng ăn.
Mặt Trưởng Tôn Vinh Cực không chút thay đổi, cầm một viên thuốc đường màu đỏ, ném vào trong miệng ngậm. Lông mày nhíu chặt hơi giãn ra, không biết là nghĩ tới chuyện gì, khóe miệng vung lên độ công tuyệt đẹp, đi về phía trước.
Phong Giản và Tiếu Tuyền đồng loạt quay đầu nhìn về đại điện* phía sau, thấy cảnh tượng như địa ngục Tu La kia đều giật mình, bọn họ hiểu rõ, không chỉ là trong điện u ám, đường hầm bí mật uốn lượn đến điện này đều có thi thể khắp nơi, đừng nói chi tới điện u ám này.
* (nơi tiếp các đại thần và sứ thần ở kinh đô thời phong kiến)
Phong Giản quay đầu kính sợ nhìn bóng lưng Trưởng Tôn Vinh Cực, nhẹ giọng: “Một trận ám sát thất bại, đổi lại thế lực ngậm bì tàn sát hết sạch, thái hậu Tăng Lăng biết sớm như vậy, e là giận đến phát điên.”
Tiếu Tuyền lạnh giọng: “Muốn trách thì trách bà ta chọc vào chủ tử. Tự cho là mình làm rất sạch sẽ, nhưng lại không biết hết thảy mọi chuyện mình làm đều không lọt khỏi mắt chủ tử. Trước đây chủ tử mặc kệ là vì không thèm quan tâm, lười quản.”
“Nói như vậy, chủ tử thật sự coi trọng Bạch Thủy Lung?” Ánh mắt Phong Giản lóe lên nhìn chăm chú Tiếu Tuyền: “Lần này chủ tử tạm thời tỉnh táo, đối xử với Bạch Thủy Lung y như cũ, còn vì nàng mà gây ra trận tàn sát này… Xem ra, chúng ta thật sự phải coi Bạch Thủy Lung là nữ chủ nhân rồi?”
Tiếu Tuyền im lặng nửa ngày, nhẹ nhàng gật đầu lại lắc đầu: “Chỉ cần một ngày Bạch Thủy Lung chưa được lên Ẩn Vụ Sơn, một ngày chủ tử không tuyên bố thì không tính.”
“Nhưng thái độ của chủ tử…” Phong Giản nhíu mày. Thái độ của Trưởng Tôn Vinh Cực rất rõ ràng, trong thiên hạ này có cô gái nào được chủ tử đối xử như vậy? Ngày xưa, bọn họ không thừa nhận Bạch Thủy Lung, là vì ý nghĩ Trưởng Tôn Vinh Cực tẩu hỏa nhập ma, mặc dù hiện tại nhìn cũng bình thường, nhưng tóm lại vẫn không hoàn chỉnh. Vậy mà hôm nay Trưởng Tôn Vinh Cực phát bệnh, nhưng rõ ràng làm cái gì cũng như đang tỉnh táo, bọn họ không muốn thừa nhận cũng không được.
Tiếu Tuyền suy nghĩ một chút, nói: “Mấy ngày nay, chúng ta đều ở bên cạnh chủ tử, chúng ta có thể coi Bạch Thủy Lung là nữ chủ nhân mà đối xử, nhưng không cần truyền tin về Ẩn Vụ Sơn.”
Phong Giản gật đầu.
Thanh âm nói chuyện của hai người rất nhỏ, Trưởng Tôn vinh Cực đi đằng trước không nghe được, cũng không phải hắn không nghe mà là do hắn không có hứng thú nghe. Lúc này, trong đầu hắn chỉ nghĩ mau chóng trở về bên người Thủy Lung, huyệt thái dương rất đau, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ chìm vào giấc ngủ, nếu ngày mai Tiểu Hồ Ly không nhìn thấy hắn, không biết sẽ nghĩ cái gì.
Ngõa Lặc Oa vẫn xinh tươi như ngày nào đi về phía bên này, thấy Trưởng Tôn Vinh Cực liền cung kính hành lễ, thái độ cung kính hơn ngày xưa, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, nhỏ giọng bẩm báo: “Chủ nhân, thuộc hạ phát hiện cách ám đạo* không xa có một ám đạo khác dẫn đến Minh Liên Tự. Thuộc hạ tra hỏi một người nên biết được, Minh Liên Tự cũng là một trong những thế lực ngầm của thái hậu. Canh giữ rất nghiêm sâm, về mặt này nhất định có chuyện kì quái, rất quan trọng đối với thái hậu Tây Lăng, có cần hay không…”
*Đường bí mật, đường hầm.
"Không cần."
Ngõa Lặc Oa ngẩn ra, không nói nữa.
Nàng còn nghĩ rằng Trưởng Tôn Vinh Cực sẽ nhân chuyện này đem Minh Liên Tự giải quyết luôn, hơn nữa so với lực lượng toàn bộ ám điện, mặc dù Minh Liên Tự được cảnh giữ nghiêm sâm, nhưng thực lực nơi đó không thể sánh bằng ám điện, nơi đó chỉ bí mật hơn ám điện mà thôi. Mọi người chỉ biết đó là một ngôi chùa bình thường mà thôi.
“Kỳ quái?” Trưởng Tôn Vinh Cực liếc mắt nhìn Ngõa Lặc Oa, ánh mắt sáng rực long lanh khiến người ta cảm thấy rất chói mắt, giống như ánh sáng mặt trời, tuy rằng khiến người ta cảm thấy ấm áp, lại không dám ngửa đầu nhìn thẳng vào mặt trời, bằng không ánh mắt của minh sẽ bị ánh mặt trời đâm bị thương.
Ngõa Lặc Oa ngẩng đầu lên lập tức cúi xuống lần nữa: “Không dám.”
Nàng nào dám hiếu kỳ! Bây giờ, Bạch cô nương không có ở đây, không có người chống lưng cho nàng, nàng không dám biểu hiện vượt quá đâu. Nếu nàng dám nói tò mò, chẳng phải nàng dò đoán suy nghĩ của chủ nhân hay sao? Như vậy chẳng khác nào đi tìm đường chết!
*** Còn Tiếp ***
Chương 142: tiếp theo
Edit: Tịch ngữ
Dường như tâm trạng Trưởng Tôn Vinh Cực không tệ, không biết là đang nói cho Ngõa Lặc Oa nghe hay là chính mình nghe: “Sủng vật mềm nhũn lông xù nghe lời quá nhiều, cái ta muốn không phải là một thứ nhiều lông chỉ biết vùi trong ngực người khác được bảo vệ"
“Da lông ấm áp, màu sắc rực rỡ, móng vuốt sắc bén ngày thường giấu trong thịt đệm lót, một khi nhô ra sẽ lộ ra móng vuốt sắc nhọn xé rách da thịt người ta, ánh mắt đẹp mà long lanh, kiên cương mà bất khuất, làm nũng đến đáng yêu, lúc thì la lối om sòm, lúc thì tàn nhẫn, hàm răng cũng cực kì bén nhọn…”
“Ha ha, cái này không giống với người khác, khiến người ta yêu thích không phải sao?”
Ngõa Lặc Oa thừ người, một hồi lâu mới phản ứng. Chủ nhân đang nói người hay là thú? Không đúng, phải nói là, chủ nhân đúng là nói về Bạch cô nương nha nha nha!!!
Ngõa Lặc Oa lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua nụ cười của Trường Tôn Vinh Cực. Sau đó, lập tức xác định Trưởng Tôn Vinh Cực chắc chắn đang nói Bạch Thủy Lung. Miễn là lúc nói tới Bạch cô nương, chủ nhân mới lộ ra nụ cười như thế.
Nhận thấy tâm trạng Trưởng Tôn Vinh Cực rất tốt, Ngõa Lặc Oa mới to gan nói: “Chủ nhân dự định giữ Minh Liên Tự lại…” Trui rèn móng nhọn của Bạch cô nương à?
Trưởng Tôn Vinh Cực nhẹ nhàng nhướng lông mày: “Đây là món đồ chơi dành cho A Lung.”
Ah? Ngõa Lặc Oa trợn mắt ngây ngô.
“Mọi việc do mình làm mới có cảm giác thành tựu.” Trường Tôn Vinh Cực cười khẽ nói. Đặc biệt, A Lung là kiểu người kiêu ngạo từ trong xương toát ra, giống như nàng đã nói, nàng không có thói quen đứng sau lưng hắn, để mặc cho hắn giải quyết mọi khó khăn giúp nàng.
Nhất thời, Ngõa Lặc Oa không theo kịp, bật thốt: “Ngộ nhỡ Bạch cô nương bị thương …” Thì làm sao?
Lời nàng còn chưa nói hết đã bị ánh mắt kinh khủng của Trưởng Tôn Vinh Cực hù dọa, tròng mắt Trưởng Tôn Vinh Cực lóe lên huyết quang bạo ngược. Nàng vội cúi đầu, không ngừng mắng bản thân: Trời ạ! Ngõa Lặc Oa ngươi không muốn sống nữa sao?! Phải biết rằng lúc chủ nhân phát bệnh, tâm trạng rất dễ bị kích động, nói chuyện không biết suy nghĩ chết lúc nào cũng chẳng hay!
"Hừ." Trường Tôn Vinh Cực khẽ hừ một tiếng, nuốt ý cười ngọt ngào vào miệng, không nói nữa.
Món đồ chơi vĩnh viễn đều là món đồ chơi, muốn làm người chơi nó bị thương? Đừng có nằm mơ.
Ngõa Lặc Oa không ngờ chính mình nhận được đáp án xong, còn tránh được kiếp nạn, liền không nhịn được thở phào: Cái gì mà đồ chơi cho Bạch cô nương? Mặc dù cho Bạch cô nương chơi đùa, thế nhưng ngộ nhỡ có nguy hiểm, ngài mặc kệ mới là lạ đó.
Đoàn người bình tĩnh rời khỏi nơi này, bỏ lại cảnh tượng địa ngục Tu La, một cái khăn tay phía sau lưng, hoàn toàn không lo lắng gì đến chuyện tiếp sau. E rằng, bọn họ không phải lo lắng có thể bị điều tra ra, mà là căn bản không sợ bị điều tra ra.
Lúc Trưởng Tôn Vinh Cực trở lại Tường Minh Cung lần nữa, sắc trời ảm đạm ngay cả ánh trăng cũng khó thấy, cung không ai nhìn thấy bóng dáng hắn trở về. Người đi tuần nghe thấy âm thanh ‘phù phù’ rơi xuống nước, lúc đến hồ nước kiểm tra, chỉ thấy một đôi giày chìm xuống đáy hồ, không bao lâu liền chìm nghỉm.
Giày này chính là của Trưởng Tôn Vinh Cực, đi nửa đường hắn cởi giày ra quăng là vì không muốn đem dấu giày máu và mùi máu vào phòng ngủ của Thủy Lung. Trong phòng ngủ, Trưởng Tôn Vinh Cực đi vào bể tắm, đem quần áo dính đầy mùi máu tanh nồng cởi bỏ, tắm rửa cho đến khi không ngửi thấy mùi máu nữa mới thôi, mặc áo khoác mỏng đi vào phòng ngủ.
Liếc mắt nhìn Thủy Lung nằm trên giường, Trưởng Tôn Vinh Cực cảm thấy đầu hơi bớt nhức. Trong đầu lóe lên tình cảnh như vầy trong quá khứ, lúc đầu đâu nhức sắp chìm vào giấc ngủ thì gặp Tiểu Hỏa Hồ to gan làm càn này.
“Ha.”Hắn đè thấp giận cười, đi tới bên giường điểm bên gáy Thủy Lung, xoay người nằm xuống giường đem nàng kéo vào lòng. Một tay bưng mặt nàng, nhẹ hôn lên trán, đôi mắt, chóp mũi, nhỏ giọng: “Ngủ ngon, Tiểu Hồ Ly.”
Kỳ thực, thứ hắn ăn không phải Hoan Hợp Tán, mà chỉ là một loại thuốc cực kì bổ, với hắn cũng chỉ là bổ thân thể nhưng thuốc này ảnh hưởng đến lý trí. Hiệu quả không khác gì xuân dược, nhưng không mãnh liệt. Thật ra, hắn đã phát hiện từ sớm, cũng cố ý ăn, mục đích chỉ muốn nhìn phản ứng của Thủy Lung.
Nhưng mà không ngờ, thuốc này lại ảnh hưởng khiến hắn phát bệnh. Triệu chứng này cũng không thể nói là phát bệnh, chẳng qua là nhất thời thanh tỉnh khôi phục lại toàn bộ trí lực, nhưng nhức đầu quá đi. Tính thời gian, lần này phát bệnh cũng không phải đột ngột.
Chóp mũi ngửi thấy hương thơm quen thuộc, Trưởng Tôn Vinh Cực thầm nghĩ: Cho dù là Hoan Hợp Tán thì là cái gì chứ, xuân dược thật sự có tác dụng với hắn chỉ có le que vài loại mà thôi, đa số đều đã thất truyền. Chỉ có A Lung mới thật sự là xuân dược của hắn, là xuân dược có thời gian mãnh liệt nhất.
Buổi sáng hôm sau.
Thủy Lung mở mắt, từ mê màn chuyển thành thanh tỉnh, nhìn khuôn mặt tuấn mĩ trong gang tấc.
Hôm qua, nàng ngủ hồi nào? Hình như nàng uống rượu với Trưởng Tôn Vinh Cực ở trên lan can, sau đó ngủ lúc nào cũng không biết. Không đúng. Dù nàng không còn đề phòng đối với Trưởng Tôn Vinh Cực, cũng không thể ngủ say đến không biết trời trăng gì.
Chắc chắn do hắn giở trò.
Thủy Lung hiểu rõ sự thật liền cười cười, lại không tức giận. Nhưng cứ như vậy bỏ qua cho hắn, không phải tính cách của nàng.
Thủy Lung vươn móng vuốt, hướng đến hai gò má Trưởng Tôn Vinh Cực, kéo kéo…
Rất nhanh, nàng liền phát hiện chỗ kì quái, theo lí mà nói, Trưởng Tôn Vinh Cực bị đùa giỡn trên mặt nhất định phải tỉnh lại mới đúng chứ.
Vậy mà lúc này Trưởng Tôn Vinh Cực không có dấu hiệu tỉnh lại, đôi lông mày chỉ hơi nhíu, hình như không được thoải mái.
“Đế Duyên?” Thủy Lung khẽ gọi.
Trường Tôn Vinh Cực không có phản ứng.
Sắc mặt Thủy Lung trầm xuống, dò xét mạch đập trên cổ tay hắn, mạch đập không có vấn đề gì đặc biệt khác thường, lại lật mí mắt hắn lên xem, kết quả phát hiện Trưởng Tôn Vinh Cực chỉ đơn thuần ngủ mê man thôi.
“Chẳng lẽ ngày hôm qua ta sau khi ta say, hắn đi làm chuyện gì à?” Thủy Lung nhìn mặt Trưởng Tôn Vinh Cực, chợt nhớ ngày hôm qua nàng luôn cảm thấy có chỗ nào đó khác thường.
Không chỉ là lúc ở vườn sen, thái độ và nét mặt của Trưởng Tôn Vinh Cực dường như không giống bình thường, sau khi làm xong chuyện kia đến lúc tới Tường Minh Cung gặp phải ả cung nữa nọ, mọi hành động lời nói của Trưởng Tôn Vinh Cực đều kì quái.
Mặc dù Trưởng Tôn Vinh Cực không thèm để ý mạng người, nhưng dựa theo biểu hiện trong ngày thường của hắn. Hôm qua, cung nữ kia chỉ nhìn hai người có tí xíu, sau đó có chút ồn ào, Trưởng Tôn Vinh Cực ghét ồn ào, nhiều nhất chỉ khiến ả bị thương nặng chứ không đến nỗi mất mạng, nhưng sau đó hắn lại thờ ơ giết chết cung nữ kia, thái độ lạnh nhạt hơn mọi ngày, ngay cả cảm xúc chán ghét cung nữ kia làm ồn cũng chỉ lóe lên rồi mất, không để lại chút dấu vết nào.
Cái loại thái độ xem mang người như cỏ rác sâu đậm hơn bình thường nhiều, ngay cả nàng cũng thấy kinh hãi.
Lúc đó, nàng chỉ cảm thấy mê man, kì quái, nhưng lại không phát hiện kì quái ở chỗ nào, cho tới bây giờ đã tỉnh táo, suy nghĩ trong đầu cũng sáng tỏ một chút.
Chuyện gì đã xảy ra?
Tạm thời Thủy Lung vẫn chưa tìm ra nguyên nhân, nàng cảm thấy Tường Minh Cung không phải địa phương tốt để suy nghĩ tìm nguyên nhân, liền đứng dậy rời giường.
Cung nữ ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh, sau đó bưng nước rửa mặt vào hầu hạ.
Khoảng hai mươi phút sau, Thủy Lung rửa mặt chải đầu, mặc quần áo xong, giúp Trưởng Tôn Vinh Cực mặc đồ gọn gàng, lau mặt cho hắn, kêu người chuẩn bị kiệu, dùng kiểu ôm công chúa bế Trưởng Tôn Vinh Cực đi ra ngoài.
May là hiện tại Trưởng Tôn Vinh Cực mê man, nếu không hắn biết mình bị ôm như thế này, không biết tâm trạng phức tạp ra sao nữa.
“Chủ mẫu, kiệu đã tới ở bên ngoài.”
Trong sân, bóng dáng Phong Giản xuất hiện.
Thủy Lung nghe hắn gọi không giống như ngày xưa “Bạch cô nương’ ‘Bạch Thủy Lung’, ánh mắt lé lên nhưng không hỏi, gật đầu làm bộ như không nhìn thấy động tác muốn tiếp nhận Trưởng Tôn Vinh Cực của Phong Giản, ôm Trưởng Tôn Vinh Cực đi thẳng.
Phong Giản đứng ở phía sau rối rắm. Hình tượng của chủ tử! Nát! Nát hết rồi!
Trên thực tế, cũng không phải hắn thật sự muốn tiếp nhận Trưởng Tôn Vinh Cực, nhưng vừa thấy hình tượng của Trưởng Tôn Vinh Cực, không nhịn được đưa tay ra, hắn không muốn nhìn hình tượng Trưởng Tôn Vinh Cực càng ngày càng xuống dốc không phanh.
Bởi vì, hắn biết Trưởng Tôn Vinh Cực phát bệnh sẽ ngủ mê man, nhưng người bình thường cũng không thể tùy tiện đụng vào được đâu. Một khi Trưởng Tôn Vinh Cực không muốn người khác tới gần đụng chạm, Trưởng Tôn Vinh Cực có thể ‘tỉnh’ lại, dựa vào tiềm thức giết đối phương.
Phong Giản không dám tùy tiện thử nghiệm, ai biết trong tiềm thức chủ tử có nguyện ý để hắn đụng chạm không? Trong dĩ vãng khi có tình huống này, bọn họ đều ở xa xa coi chừng chủ tử, chờ chủ tử từ từ khôi phục.
“Vinh Nhi làm sao vậy?”
Thái hậu vừa thức dậy, nghe cung nữ báo cáo tình huống bên này. Sau đó nhanh chóng chạy dang đây, cản đường Thủy Lung.
Thủy Lung liếc bà ta, một câu cũng chả thèm nói, bước chân không hề dừng lại.
“Thái hậu nương nương đang hỏi ngươi!” Hai gã cung nữ nhận thấy ánh mắt của thái hậu đồng loạt đi tới cản đường Thủy Lung.
Không ai nhìn rõ Thủy Lung ra chân như thế nào, liền thấy váy nàng tung bay, hai gã cung nữ bị đá văng ra ngoài.
“Chó ngoan không cản đường.”
Thủy Lung cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại khiến thái hậu đứng ở đó cũng phải kinh ngạc giật mình.
Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành - Thuỷ Thiên Triệt