"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 278 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1267 / 2
Cập nhật: 2018-11-02 12:36:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 62: Vuốt Lông, Đút Ăn
ục xà phòng thơm có hình dạng con sư tử này nàng vẫn chưa có sử dụng, mua qua bán lại tặng cho hắn cũng không sao.
May mắn, Thủy Lung không phải là người ưa thích mùi hương nồng nặc, hương thơm của cục xà phòng này chỉ thoang thoảng, mùi vị giống như mùi hương bạc hà mà Thủy Lung đang dùng. Cảm giác mát lạnh khiến cho người ta cảm thấy thoải mái vô cùng. Do đó, nam nữ đều có thể dùng.
Trưởng Tôn Vinh Cực ngây người, tầm mắt nhìn về phía cục xà phòng đang cầm trong tay, cẩn thận ngắm nghía.
“Đặc biệt… Ừm, cho ta sao?” Vẻ mặt của hắn không thay đổi, giọng điệu vẫn lạnh nhạt không nghe ra cảm xúc gì.
Thủy Lung thấy rõ ràng, trong nháy mắt con ngươi của hắn lóe lên ý cười vui sướng.
Thật sự là kỳ quặc nha… Vui thì vui, mắc mớ gì không biểu hiện ra ngoài.
Ánh mắt Thủy Lung nhìn về phía sau lưng hắn, giống như có thể nhìn thấy được cái đuôi hơi giơ lên, chậm rãi phe phẩy.
(TN: Sax!! O,O chị thật vui tính.)
Tên này hẳn là một con mèo. Lười!
“Ta đang hỏi nàng.” Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực cũng nhìn về phía sau lưng mình, không thấy có chỗ nào khác thường.
Ở trong mắt của Thủy Lung, cái đuôi hư ảo của hắn đột nhiên dựng thẳng lên. Sau đó, do dự một chút rụt lại. Chỉ còn biên độ lắc lư qua lại rất nhỏ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
“Đúng vậy, đặc biệt chuẩn bị cho ngươi.” Thủy Lung trả lời, khóe mắt híp lại ẩn chứa ý cười, không nhanh không chầm đem áo lót bên ngoài mặc vào, cầm một cái khăn lau khô đuôi tóc bị dính nước, không có thêm gì nữa.
Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ ngửi, khóe miệng rõ ràng tươi cười, cẩn thận đem xà phòng bỏ vào hộp gỗ, sau đó bỏ vào túi trong tay áo của mình, ánh mắt nhìn Thủy Lung cũng nhu hòa và vui vẻ nói: “Thì ra A Lung đã sớm chuẩn bị quà tặng, nếu muốn làm hòa chỉ cần tìm ta là được, kéo dài tới bây giờ làm chi.”
Tuy âm thanh của Trưởng Tôn Vinh Cực nhàn nhạt lười biếng nhưng nụ cười và ánh mắt của hắn đã bán đứng tâm tình hiện tại của hắn, mọi người nhìn thấy đều có thể nhìn ra tâm tình của hắn đang rất vui sướng, không để ý giọng điệu lạnh nhạt nguy hiểm của hắn.
Thủy Lung lười phản bác lại lời của hắn. Cứ cho là như vậy đi, để hắn vui vẻ hắn sẽ không quậy ầm ĩ lên, tùy hắn muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Thấy nàng không trả lời, Trưởng Tôn Vinh Cực cho rằng im lặng là đồng ý, hắn khẽ cười, tới gần Thủy Lung, vươn tay ôm lấy vòng eo của nàng: “A Lung mắc cỡ?”
(TN: Khụ khụ anh đúng là tự kỉ
Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành - Thuỷ Thiên Triệt