When you're young, you want to do everything together, when you're older you want to go everywhere together, and when you've been everywhere and done everything all that matters is that you're together.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Hà Tả
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 174 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 679 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 132: Cuộc Chiến Ác Liệt
iệp Chiến cúp máy. Lát sau, Vu Minh nhận được ảnh chụp, một người đàn ông điển trai ột mét tám, mặc comple thắt cà vạt, mỉm cười đầy mê người. Sau đó là danh sách mười quý bà kia. Vu Minh nhìn danh sách, còn có mấy người quen: Đỗ Tiểu Ảnh, Lâm Hà Y, Hạ Tri Vũ…
- Thật ngại quá.
Vu Minh trở lại, thuận mắt nhìn túi LV của Hạ Tri Vũ, hỏi:
- Hạ tiểu thư, đây có phải chiếc túi LV số lượng có hạn không?
- Anh tinh mắt thật đấy.
Hạ Tri Vũ gật đầu.
Vu Minh lễ độ hỏi:
- Nếu được thì có thể cho tôi xem qua được không?
- Đương nhiên rồi.
Hạ Tri Vũ cũng không hẹp hòi.
Vu Minh nhận lấy túi xách, không thể tưởng tượng được, cái thứ này thôi cũng mất hai mươi ba nghìn Euro rồi, mà chẳng thấy khác biệt gì. Đúng là đàn ông không thể nào hiểu nổi thế giới của đàn bà. Vu Minh trả túi:
- Cảm ơn.
Làm giấy tờ giả làm quái gì, biết thế thì nghiên cứu làm hàng giả như thế nào cho rồi.
- Rượu khai vị.
Nhân viên phục vụ bưng tới mấy ly rượu khai vị Italia.
Vu Minh nói:
- Phiền anh lấy cho tôi một lon Coca, lạnh nhé.
- Vâng.
Vu Minh thấy Đỗ tiên sinh nghiêm túc nhìn mình, vội nói:
- Không đắt lắm đâu.
Đỗ tiên sinh nổi điên:
- Tôi không nói ý đó. Tôi cho rằng ở nhà hàng Tây như thế này không phù hợp để uống Coca.
- Vui là tốt rồi.
Vu Minh nói:
- Đỗ tiên sinh, chiếc cặp của ngài có phải LV số lượng có hạn không, cho tôi xem chút.
Đỗ tiên sinh còn chưa kịp từ chối thì Vu Minh đã với tay cầm lấy, sau đó duỗi tay ra. Một ly rượu đỏ từ bên cạnh hắt tới Hạ Tri Vũ, bị chiếc cặp của Đỗ tiên sinh chặn lại.
Người hắt rượu là một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, bên cạnh còn một cô gái chừng mười lăm tuổi, xem diện mạo thì chắc là hai mẹ con. Sau khi rượu bị chắn, bà này liền quát:
- Đồ khốn!
Rồi lập tức xông lên túm lấy túm lấy tóc Hạ Tri Vũ, kéo ngã cô ta xuống đất.
- Dừng tay.
Lưu Mãng và Đỗ tiên sinh lập tức đứng ra bảo vệ Hạ Tri Vũ, mà cô gái kia thì vung tay quăng cho Hạ Tri Vũ một cái tát, Đỗ tiên sinh lập tức ôm cô ta ra ngoài. Lưu Mãng một mình không thể chống được bà này, thế là mặt bị cào một cái.
Nơi này lập tức hỗn loạn. Vu Minh nhận lấy lon Coca từ tay anh phục vụ, ngồi ở một bên vừa uống vừa thưởng thức. Lúc trước Hạ Tri Vũ rất là mảnh mai, bị tát cho hai cái liền nhanh chóng phản kích, bởi vì Lưu Mãng ngăn cách nên nước bọt của phản kích đều văng hết lên người, lên mặt Lưu Mãng. Lưu Mãng quay đầu, tóc bị bà kia kéo, đau đến kêu la oai oái.
Lúc này nhân viên phục vụ đến hỗ trợ, nhưng là bà kia lại hung hãn vô cùng, cô nhóc kia cắn Đỗ tiên sinh một cái, cũng nhào lên tham gia vào trận chiến. Người ngã, bàn lật, ghế văng khắp nơi, đồ ăn, rồi máu tươi và những tiếng kêu thét tạo nên một bữa tiệc thật đẹp đẽ.
Trải qua hơn một phút chiến đấu, quần chúng cuối cùng cũng chiếm thế thượng phong, kéo được ba người kia ra ngoài. Bà kia vẫn không chịu buông tha, cởi giày cao gót ra ném. Nhưng phải nói là cách ném thật quá tệ, thế là giày cao gót văng ngay vào mặt Lưu Mãng. Lại nhìn Hạ Tri Vũ, tóc tai bù xù, cổ với cánh tay đều là những vết cào cấu chảy cả máu, chiếc áo mặc bên trong cũng bị xé rách, trông vô cùng thảm hại.
Tóc Đỗ tiên sinh cũng chỉa lung tung, chiếc sơ mi mặc trên người bị rơi một cúc, bộ âu phục thì lộn xộn, trên cánh tay còn có dấu răng cắn. Ngoài Đỗ lão tiên sinh thì sợ rằng không ai có thể nhận ra được anh ta nữa.
Đội trưởng đội bảo vệ hỏi:
- Có cần báo cảnh sát không?
- Báo, báo cảnh sát.
Bà kia hô to:
- Đồ đĩ thối tha, để ọi người thấy cái bộ mặt thật của mày.
Đỗ tiên sinh vội nói:
- Không cần, không cần.
Cô nhóc kia hô lên:
- Đừng để tao thấy mày nữa, tao thấy lần nào tao đánh lần ấy.
Hạ Tri Vũ vừa khóc vừa nói:
- Tôi đâu có biết các người.
Lúc này, một người đàn ông trung niên tuổi tầm bốn mươi vội vã chạy tới, đi đến bên người Hạ Tri Vũ. Hạ Tri Vũ nhào qua, khóc nói:
- Cha nuôi, bọn họ đánh con.
Cha nuôi? Vu Minh choáng váng, dựa theo phán đoán bước đầu của hắn với Hạ Tri Vũ thì Hạ Tri Vũ không cần phải nhận cha nuôi gì.
Cô nhóc vừa nhảy vừa hô:
- Cha.
Bà kia lại lao lên:
- A cái đồ khốn này, dám làm thế trước mặt con gái, tôi liều mạng với ông.
Người trung niên vội hô:
- Hiểu nhầm, hiểu nhầm rồi.
- Vu Minh.
Đỗ tiên sinh đi tới cạnh Vu Minh, hỏi:
- Cậu ở một bên xem trò có cảm thấy thế là không phúc hậu không?
Vu Minh cười:
- Ngài không đứng xem trò, kết quả không phải như vậy sao? Còn làm hại cả bản thân.
Đỗ tiên sinh không nói gì. Vu Minh nói rất đúng, anh ta với Lưu Mãng không chỉ không bảo vệ được Hạ Tri Vũ, còn liên lụy cả bản thân.
Vu Minh nói:
- Giờ thì tôi đã biết tại sao Hải Na lại muốn học võ rồi.
Phải nói rằng tinh thần chiến đấu của các bà vợ là cấp S, nhưng năng lực chiến đấu lại là cấp D, nếu là Hải Na thì đã đánh bay tất cả rồi. Cho dù đầu bếp với khách cùng xông lên thì cô ta cũng có thể quật ngã toàn bộ, từ đó thuận lợi đạt được mục tiêu trong chiến lược của mình. Mục đích cuối cùng của luyện võ chính là dùng nắm đấm đánh tình nhân, dùng chân đánh vợ bé.
Đỗ tiên sinh nhìn trò hỗn loạn này, nói:
- Tôi vẫn cho rằng Hạ Tri Vũ có người chống cho, không cần phải nhận cha nuôi gì, không ngờ lại là như vậy.
Một người đàn ông mà phát biểu như vậy thì rất là bình thường, nhưng dường như những lời này không phù hợp với thân phận Đỗ tiên sinh cho lắm. Vu Minh nhìn Đỗ tiên sinh.
- Hình như là kết thúc rồi.
Vu Minh trượt điện thoại từ bàn tay vào tay áo, sau đó đút tay vào túi quần, lại thả di động vào trong túi, rồi ấn tắt chức năng quay phim.
Kết thúc rồi, bởi vì cảnh sát đến. Bảo vệ không báo cảnh sát, nhưng khách hàng gọi. Đừng tưởng rằng xem trò hay mà không bị sao. Cửa thành cháy, vạ đến cá dưới ao, ít nhất có ba đồng chí quần chúng bị kéo rách quần áo, còn cả một quý phu nhân bị kéo ngã xuống nữa. Mọi người tới đây vốn là để thưởng thức mỹ thực và cảnh vật, có ai ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.
Nhưng cảnh sát không dẫn người đi, bởi vì hai bên dường như không muốn làm lớn chuyện. Cảnh sát biết đây là trận chiến giữa cha nuôi với con gái nuôi với gia đình, thế là nghiêm túc phê bình người đàn ông trung niên kia, nhấn mạnh vào chuyện pháp luật bảo vệ phụ nữ. Sau đó cảnh sát yêu cầu hai bên phải bồi thường tổn thất cho nhà hàng và khách hàng. Người trung niên đồng ý toàn bộ, như thế cảnh sát mới đi.
Người đàn ông trung niên giải thích nguyên nhân ọi người. Thì ra người này năm xưa từng làm thầy thuốc nhà vườn, từng đỡ đẻ ẹ của Hạ Tri Vũ, sau đó xảy ra chuyện khó sinh, cuối cùng cũng giải quyết thuận lợi. Cha của Hạ Tri Vũ rất cảm kích, vì thế ông ta liền trở thành cha nuôi của Hạ Tri Vũ. Nhưng thời đại đổi thay, giờ đây con gái nuôi thường bị cha nuôi nuôi tới tận giường, cho nên mới gây ra hiểu nhầm như vậy.
Vu Minh thở dài, đánh rồi bị đánh không, người vô tội có lý mà không chỗ để nói. Nhìn đi, bà kia tuy tiếp nhận lời giải thích của ông chồng, nhưng chẳng hề xin lỗi Hạ Tri Vũ vì đã đánh cô ta. Mà bi kịch nhất là Đỗ tiên sinh và Lưu Mãng, hai người này can ngăn không hiệu quả, ngược lại còn khiến mình thảm hại nhếch nhác.
Câu chuyện này dạy cho đàn ông rằng, gặp phụ nữ đánh nhau thì có chạy được bao xa thì chạy. Cũng nói cho đàn bà, muốn đánh thì phải đánh cho ác, bởi cô tát cô ta một, với vả ười cái thì bản chất cũng không có gì khác biệt. Phải nắm bắt thời cơ, đánh bất ngờ, lấy công thay thủ, quần công quần kích chính là mấu chốt để chiến thắng.
Lưu Mãng, Hạ Tri Vũ và Đỗ tiên sinh tới khách sạn ở phía đối diện sửa sang lại. Vu Minh vốn định ăn xong món bít tết của mình rồi chuồn, nhưng lại bị Đỗ tiên sinh kéo đi cùng.
Thuê ba gian phòng, Hiểu Hồng mang quần áo tới. Đỗ tiên sinh tắm rồi thay quần áo, nói:
- Hiểu Hồng, cô đi xem Hạ tiểu thư có cần gì không.
- Vâng.
Hiểu Hồng rời đi.
- Giờ chỉ còn hai người chúng ta.
Vu Minh hỏi:
- Có chuyện gì à?
Đỗ tiên sinh chải đầu, nói:
- Tôi muốn cậu giúp tôi tra một người.
- Ồ? Không phải ngài có Vạn Sự Thông sao? Không thì cứ trực tiếp tìm Đỗ tiểu thư đi.
Đỗ tiên sinh nói:
- Có chút đặc thù, cậu còn nhớ Lâm Hà Y không?
- À, tổng giám đốc tập đoàn Lâm Hải.
- Tập đoàn Lâm Hải có một hạng mục hợp tác với bộ phận Hải ngoại của chúng ta, nhưng một tháng trước đột ngột chuyển sang hợp tác với một công ty ở Mỹ. Lưu Mãng rất thông minh, giúp tôi đi dò la, phát hiện Lâm Hà Y đang qua lại với một người. Tôi nghi ngờ người kia là nhân viên quan hệ xã hội mà công ty Mỹ kia phái tới.
Vu Minh hiểu:
- Nói cách khác, ngài muốn phá hoại sự hợp tác giữa bọn họ, mà bọn họ có thật lòng yêu thương nhau hay không thì không liên quan tới ngài.
- Vu Minh, tôi với Lâm Hà Y là thế giao, tôi có hẹp hòi vậy không? Không hợp tác được với nhau thì thôi, nhưng dù sao tôi cũng rất quý Lâm Hà Y, nếu như ngày nào đó biết kẻ này chỉ là một tay bịp bợm, tôi sợ cô ấy sẽ lẩn quẩn trong lòng. Việc này tôi không thể nói, bởi hai tập đoàn vốn có chút xung đột rồi. Hơn nữa tôi cũng không muốn người ngoài biết.
Vu Minh cảm động:
- Đỗ tiên sinh, ngài đã coi tôi là người nhà.
Đỗ tiên sinh không nói gì nhìn Vu Minh, nói:
- Tôi cảm thấy đối phó với loại người này thì cậu có biện pháp hơn.
Vu Minh nói:
- Cảm ơn Đỗ tiên sinh đã khích lệ, tên của hắn là gì?
- Hình như là Antonio Long gì đó?
- …
Không trùng hợp thế chứ? Vu Minh lấy điện thoại ra, mở hình của Long Tâm:
- Đỗ tiên sinh, có phải người này không?
- Chính là hắn.
Đỗ tiên sinh nghi ngờ nhìn Vu Minh:
- Sao cậu có hình của hắn thế?
- Ha ha.
Vu Minh cười xong hỏi:
- Thù lao là bao nhiêu?
- Cậu định giá đi.
Đỗ tiên sinh học khôn, đối phó Vu Minh thì cứ phải công khai định giá.
- Năm mươi nghìn đô la Mỹ.
- Đồng ý.
Vu Minh hối hận vỗ đùi cái đét: Móa, đòi ít quá.
Vu Minh lại càng nhanh chóng hối hận vì mình ra giá quá thấp, bởi vì theo thông tin mà tổ chức lấy được thì hắn có vẻ đã nghĩ quá đơn giản. Cảnh sát Canada và Mỹ từng bắt Long Tâm, nhưng vì năng lực phản thẩm vấn của hắn ta quá giỏi, luôn miệng nói mình yêu cô gái kia thật lòng. Cảnh sát sắp xếp cho người bị hại ngồi nghe, mà tên này cung khai trước sau như một, thừa nhận với cảnh sát rằng mình đã giấu diếm về lịch sử tình trường, nhưng là thật lòng với người bị hại, hơn nữa còn lấy bảng biểu hạng mục đầu tư ra chứng minh mình không hề tiêu xài tiền của cô gái kia lung tung. Kết quả là cô ta cảm động, từ chối làm chứng.
Cho nên muốn Long Tâm thừa nhận mình lừa tiền lừa tình gần như là chuyện không thể.
Đỗ tiên sinh nói xong chuyện, cũng định xong giá là không tính giữ Vu Minh lại. Vu Minh đi bộ về nhà, mất hai giờ dọn dẹp lại phòng mình, sau đó thương lượng đối sách với Diệp Chiến.
Diệp Chiến nói:
- Cái tên Long Tâm này vốn là diễn viên, học chuyên ngành diễn viên ở đại học. Muốn hắn nhận tội e là rất khó. Kẻ như vậy lòng tự tin vô cùng mạnh.
- Không thì chúng ta lấy năm mươi nghìn đô la kia rồi cưa đôi.
- Chỉ hoàn thành một nửa ủy thác là sẽ không nhận được điểm danh tiếng.
Diệp Chiến nói:
- Làm riêng đi, làm thêm một vụ nữa là tôi có thể đạt tới cấp Đá quý rồi.
- Ha!
Vu Minh cười:
- Dù sao tôi cũng đâu có danh tiếng.
- Anh đang dẫn chú đi kiếm ít điểm đây.
Vu Minh nghĩ lại rồi nói:
- Muốn đối phó người như này, đầu tiên phải hủy diệt sự tự tin của hắn đã. Sau đó ột liều thuốc mạnh là xong.
- Thuốc mạnh?
- Ừ, thuốc mạnh.
- Thuốc gì mạnh?
- Cậu bé à, để người ủy thác chúng ta viết một tờ giấy mang thai là được.
Diệp Chiến khinh bỉ:
- Kiểu người chỉ yêu bản thân như vậy làm sao sẽ để ý chuyện mình có con hay không.
Vu Minh nói:
- Anh đang đánh giá thấp tác dụng của con cái rồi. Tin tôi đi, cũng phải tám mươi phần trăm thành công đó. Nhưng đầu tiên phải diệt sự tự tin của hắn đã. Long Tâm tìm kiếm con mồi thích hợp rồi mới ra tay, mà đã ra tay là chưa từng thất bại, cho nên chúng ta phải khiến hắn thất thủ mới được.
Diệp Chiến nói:
- Xem tình hình hiện tại, Lâm Hà Y đã yêu Long Tâm, nếu không thì sẽ không giao nghiệp vụ cho công ty bao bì của Long Tâm ở Mỹ.
- Yêu và hận chỉ cách nhau một ranh giới nhỏ bé.
Vu Minh nói:
- Nhưng tôi không có kinh nghiệm gì về chuyện tình cảm cả.
Diệp Chiến nhíu mày:
- Tôi cũng thế.
Vu Minh chợt nhớ ra:
- Tôi nghĩ tới một người.
- Ai?
- Anh Đào, cô ả lừa đảo kia.
Diệp Chiến nói:
- Anh Đào đang bị cảnh sát theo dõi.
Giao dịch của Anh Đào cùng với cảnh sát là tìm được Bắc Hán Giới là coi như nhiệm vụ đã hoàn thành. Mười mấy năm qua, Bắc Hán Giới đã làm ra hơn bốn chục cái mặt nạ cho Thái Tử. Bắc Hán Giới đã vẽ lại hơn hai mươi cái mặt nạ. Anh Đào đã khôi phục được tự do, nhưng vẫn là bị hạn chế xuất cảnh, hơn nữa vẫn hay bị cảnh sát giám thị.
Vu Minh nói:
- Mục đích của chúng ta là phá tình cảm của người khác, chứ không làm hại sức khỏe hắn. Cảnh sát sẽ không quan tâm.
- Ừ… Được rồi, để tôi liên hệ cô ta.
Anh Đào ra giá mười nghìn đô la Mỹ, chuyện phá hoại tình cảm của Long Tâm và Lâm Hà Y cứ để cô ta lo. Vu Minh và Diệp Chiến đồng ý, bởi bọn họ vốn chẳng am hiểu gì về chuyện tình cảm cả.
Đỗ Thanh Thanh gọi cho Vu Minh, bảo hắn với Nghê Thu tối cùng đi ăn, Lý Phục lâm thời có việc nên không tham gia.
Tuy cấp bậc của Đỗ Thanh Thanh tăng lên rất nhiều, nhưng vẫn thích quán rượu bình dân, bình thường chút, có phòng trang nhã, giá không đắt. Vu Minh đến rồi thì phát hiện ra có thêm một người: Ngô Du Du. Hơn ba tháng Vu Minh đi vắng, Ngô Du Du thường xuyên đi dạo phố cùng Đỗ Thanh Thanh, cho nên hai người nhanh chóng trở thành bạn bè.
Ngô Du Du xuất hiện khiến Vu Minh chấn động không nhỏ, chấn động này là từ chiếc túi xách của cô ta. Túi xách này là túi LV số lượng có hạn, trong mười người đăng ký mua ở thành phố A này lại không có thông tin đăng ký của Ngô Du Du. Vu Minh biết trong túi LV có mã vạch, nên vừa ngồi xuống liền cân nhắc xem nên làm thế nào để lấy được túi xách của Ngô Du Du tới kiểm tra.
Túi LV số lượng có hạn này giá rất đắt, là một trong những thứ mà các cô nàng thường mang ra khoe để chứng tỏ đẳng cấp sành điệu của mình, gần như không vì khiêm tốn mà viết tên của người khác vào. Nếu túi của Ngô Du Du quả thật là một trong mười chiếc kia, vậy Ngô Du Du này chắc chắn có vấn đề.
Ngô Du Du hỏi:
- Vu Minh, sao vẫn uống Coca thế?
Vu Minh nói:
- Dù sao cũng phải có một người lái xe chứ.
- Tôi xin tuyên bố một tin tốt trước.
Đỗ Thanh Thanh ngắt lời:
- Vào hồi sáu giờ ba mươi phút chiều hôm nay, đạo diễn của chương trình “Thám tử thần sầu” đã gọi điện cho tôi, tuần sau chúng ta sẽ tham gia. Tới lúc đó Lý Phục sẽ đánh cho Lưu Mãng thua không còn mảnh giáp nào.
Nghê Thu nói:
- Sếp lạc quan ghê. Lưu Mãng quả đúng là có chút tài nghệ, nhưng không thể nào liên tục thắng chín lần được. Không có trò mèo gì mới lạ, lại tạo ra một vị thần thám Shylock Lưu.
Đỗ Thanh Thanh nói:
- Chương trình này có ba vị biên kịch, chẳng lẽ Lưu Mãng lại động tay động chân với cả ba người ư?
Vương Bài Vương Bài - Hà Tả