Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 635 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1083 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 02:03:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 500: Thủy Linh
rong phòng, Dương Khai đang ngồi trên ghế, dáng vẻ ung dung.
Ảnh Cửu và Địa Ma cùng bước vào trong phòng. Phía sau họ, nữ tử thần bí đứng cách Dương Khai năm trượng.
Sau khi chịu đau mấy lần, nàng cũng đã trở nên khá thông minh rồi. Nàng biết chỉ cần hình nhân chứa sợi tóc của nàng vẫn còn nằm trong tay Dương Khai, bất kể thế nào nàng cũng không thể chạy thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của đối phương.
Đôi tay nàng ôm chặt lấy vai, cho thấy nàng đang rất lo sợ, đầu nàng hơi cúi xuống, nhìn có vẻ như đang chịu khuất phục, nhưng đôi mắt đẹp khuất sau mái tóc vẫn đang mở to, quan sát mọi động tĩnh của Dương Khai, chờ đợi một khoảnh khắc hắn để lộ sơ hở.
Thỉnh thoảng, cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp còn mấp máy vài cái, dường như đang mắng người.
- Sự xuất hiện của ngươi khiến cho ta phải lo lắng đấy!
Dương Khai nói.
- Dường như ngươi cũng có chút năng lực đặc biệt, với loại người như ngươi, nếu ta không thể dùng được thì ta sẽ hủy diệt!
- Thật sao?
Nữ tử ngẩng đầu, có chút sợ hãi nhìn Dương Khai. Thấy thần sắc hắn vô cùng nghiêm túc, hiển nhiên không phải đe dọa. Nàng lập tức hoảng sợ, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một nam nhân tàn nhẫn như vậy, dường như không hề quan tâm đến chuyện thương hoa tiếc ngọc.
- Đúng!
Dương Khai khẽ vuốt cằm.
- Cho nên, ta hỏi gì, ngươi trả lời nấy, nếu làm ta không hài lòng… Ngươi tự hiểu lấy.
- Được!
Nữ tử lấy tay quệt qua cái trán đã ửng hồng. Cho dù cực kỳ cứng rắn, mạnh mẽ, nàng cũng không dám phản kháng lại.
- Tên ngươi là gì?
- Thủy Linh…
Nữ tử cong môi, có chút bất mãn đáp.
- Thủy Linh?
Dương Khai nhướn mày, cái tên này rất hợp với năng lực của nàng. Nhưng trong trí nhớ của Dương Khai thì không có ai tên như vậy, thậm chí ngay cả họ cũng khá cổ quái.
- Xuất thân từ đâu?
- Thủy Thần Điện…
Dương Khai càng nhíu mày hơn nữa, trong đầu suy nghĩ về những thế lực mà mình đã biết, nhưng không có cái nào có nhắc đến hoặc có liên quan đến Thủy Thần Điện. Thậm chí ngay cả tên của thế lực này cũng là lần đầu tiên hắn nghe nói tới.
Nhưng trái lại, Địa Ma đứng đằng sau hắn khi nghe ba chữ Thủy Thần Điện, thần sắc bỗng trở nên quái dị. Trong đôi mắt hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa, thoáng ẩn chứa sự hồ nghi, dường như trí nhớ trong đầu đang hỗn loạn. Một lát sau, y chậm rãi lắc đầu. Trí nhớ của y cực kỳ tệ hại, ba chữ Thủy Thần Điện chỉ làm cho y cảm thấy có chút quen tai, còn muốn suy nghĩ sâu xa là cái gì thì không thể nhớ nổi.
- Không phải suy nghĩ, ngươi vốn không biết Thủy Thần Điện.
Thủy Linh nhìn thấy Dương Khai đang suy nghĩ, khẽ cười một tiếng nói, trong tiếng cười xen lẫn sự khinh bỉ, dường như đang châm chọc Dương Khai là một kẻ quê mùa kiến thức nông cạn.
- Nhưng ta biết, có phải ngươi tùy tiện bịa ra một cái tên để lừa ta không?
Dương Khai hừ lạnh một tiếng, ánh mắt châm chọc kia khiến hắn có chút không thoải mái.
Rõ ràng bản thân đang bị bắt giam, nhưng Thủy Linh lại không hề lo lắng, giống như một đệ tử của một siêu cấp thế lực bị hai ba nhóm thế lực tầm thường bắt được vậy, hoàn toàn không hề sợ hãi.
- Ta không có, là do ngươi ếch ngồi đáy giếng thôi.
Thủy Linh chậm rãi lắc đầu, mái tóc màu lam nhạt khẽ lay động sang hai bên, trông thật phóng khoáng linh động.
- Thủy Thần Điện, thế lực này thật sự tồn tại, ngươi không cần phải truy xét. Khi nào đến lúc, ta sẽ nói với ngươi.
Trong lúc Dương Khai đang có phần mất kiên nhẫn thì bên tai truyền lại giọng nói của Mộng Vô Nhai.
- Ta biết rồi.
Dương Khai cũng không hỏi nhiều, chỉ biết Thủy Thần Điện là một thế lực ẩn cư.
- Tuy nhiên nếu nha đầu kia xuất thân từ Thủy Thần Điện thì ngươi phải ứng phó thật cẩn thận, bằng không rất có khả năng sẽ mang đến sự hủy diệt cho Dương gia các ngươi.
Khuôn mặt Dương Khai khẽ biến động.
Dương gia đã là đệ nhất ở trung đô, cho dù trong thiên hạ cũng là một thế lực siêu cấp!
Nhưng nghe Mộng Vô Nhai nói thì khả năng của Thủy Thần Điện dường như còn trên cả Dương gia!
Điều này sao có thể? Một thế lực ẩn cư lại có năng lực lớn như vậy sao?
Thần sắc khẽ động, Dương Khai tiếp tục hỏi:
- Tuổi?
Thủy Linh bĩu môi, hàm răng trắng nõn khẽ cắn môi, hạ giọng nói:
- Chuyện này có thể không nói không?
Dương Khai kiên định lắc đầu.
- Mười chín tuổi!
Thủy Linh vẻ mặt bất mãn. Đối với nữ tử mà nói, bất cứ lúc nào tuổi tác cũng là một sự kiêng kị, nhất là khi đang bị nam nhân hỏi.
Dương Khai hít sâu một hơi, rồi đột nhiên cho rằng đây không phải sự thật.
Hắn có thể đoán được, câu trả lời vừa rồi của Thủy Linh là nói thật. Nói cách khác, nàng thật sự mới chỉ mười chín tuổi! Hơn nữa, điều này cũng phù hợp với tính tình và cách nói chuyện của nàng.
Nhưng mời mười chín tuổi đã đạt đến Thần Du cảnh bát tầng, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được! Tư chất và thiên phú như vậy đã vượt qua tất cả những thiếu niên tài năng mà Dương Khai biết.
Bọn họ đứng trước mặt nàng, dường như còn không có cả tư cách xách giày.
Trong nháy mắt, đánh giá của Dương Khai đối với Thủy Thần Điện đã tăng lên một bậc! Thế lực ẩn cư này có thể nuôi dưỡng được quái tài Thủy Linh, nói nó còn trên cả Dương gia cũng không phải vô căn cứ.
Nội tâm khiếp sợ, nhưng trên mặt hắn lại không hề biểu lộ chút nào, vẫn tỏ ra bình thản.
Nhìn thấy điều này, Thủy Linh lại cảm thấy có chút thất vọng. Nàng vốn đang chờ đợi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc đến mức suy sụp của Dương Khai.
- Vậy ngươi bao nhiêu tuổi?
Thủy Linh tò mò hỏi.
- Gần mười tám tuổi.
Dương Khai nói, thái độ có vẻ thân thiện.
- Không phải chứ?
Thủy Linh kinh ngạc.
- Ta thấy thủ đoạn và phong cách làm của ngươi hoàn toàn không giống vậy.
Dừng một chút nàng lại nói:
- Tuy nhiên tu chất của ngươi cũng không tệ.
Nàng đánh giá rất tự nhiên, không hề cảm thấy mình đang bị bắt giam, thần sắc tự nhiên, dường như nàng cảm thấy mình có cái tư cách đánh giá này.
Khóe miệng Dương Khai khẽ nhếch lên, khẽ cười nói:
- Thủy Thần Điện các ngươi có nhiều người trẻ tuổi như ta mà có thực lực rất cao không?
Thủy Linh cười một tiếng:
- Nếu ngươi đến Thủy Thần Điện của chúng ta, trong số những người trẻ tuổi, tư chất của ngươi xếp hạng khoảng trên một trăm.
- Vậy còn ngươi?
Vẻ mặt Dương Khai biểu hiện rất hứng thú.
Thủy Linh lập tức đắc ý, giơ lên ba ngón tay trắng nõn:
- Đứng thứ ba.
- Ồ, hiểu rồi.
Dương Khai khẽ gật đầu.
- Có thời gian nhất định phải đến Thủy Thần Điện của các ngươi một chuyến, so tài với các cao thủ trẻ tuổi của các ngươi một chút.
Thủy Linh cười một tiếng kinh miệt:
- Dựa vào ngươi? Chỉ sợ ngươi không có tư cách đó, ta nói ngươi không tệ là nói ngươi chỉ ở đây không tệ thôi, còn ở chỗ chúng ta, ngươi còn chưa đủ để nhìn.
- Cái gì mà chỗ này chỗ kia chứ?
Dương Khai khẽ nhíu mày.
- Hừ!
Thủy Linh ngẩng đầu lên cao ngạo, liếc nhìn Dương Khai một cách coi thường:
- Ta biết ngươi lên giọng vì bắt được ta ở đây, thế thì sao? Sự thật là vậy, có phải ngươi cảm thấy bị đả kích không?
Dương Khai mỉm cười nhìn nàng, trong đôi mắt dường như đang hừng hực chiến ý, bình tĩnh nói:
- Thủy Thần Điện, ta sẽ đến.
Sự cao ngạo của Thủy Linh dần dần biến mất, nhìn Dương Khai như kẻ ngốc. Thật sự nàng nghĩ mãi mà không ra, vì sao nam nhân này sau khi nghe những lời đó lại còn có vẻ hưng phấn như vậy?
Đây rốt cuộc là người như thế nào?
- Ta còn có mấy vấn đề.
Dương Khai không dây dưa đề tài vừa rồi nữa, nữ nhân này tuổi không lớn lắm, cãi nhau với nàng thật sự không có ý nghĩa.
- Sau khi hỏi xong, ta có thể đi không?
Tròng mắt Thủy Linh khẽ di chuyển.
- Tủy ngươi.
Dương Khai cười cười.
- Vậy ngươi mau hỏi đi.
Thần sắc Thủy Linh trở nên kích động, mặt tràn đầy hy vọng, ước gì hiện giờ nàng có đôi cánh để bay khỏi nơi này.
- Ngươi nói mình tới đây để tìm người, tìm ai?
Thần sắc Dương Khai trở nên nghiêm túc, trầm giọng hỏi.
- Không biết.
Thủy Linh lắc đầu.
- Nàng che mặt, ta cũng không biết trông như thế nào…
- Tìm nàng làm gì?
Dương Khai nheo mắt lại, Thủy Linh bỗng nhiên có cảm giác kinh hãi khi bị một con rắn độc nhìn chằm chằm, dường như nếu mình nói sai một câu, rất có khả năng sẽ bị giết một cách tàn nhẫn.
Trong lòng nàng không khỏi run lên, ngạc nhiên nhìn chăm chú vào Dương Khai, giật mình không hiểu tại sao đột nhiên hơi thở của hắn lại thay đổi. Trong chốc lát mới đáp thật cẩn thận:
- Thể chất của nàng rất quái lạ, hơn nữa tư chất còn xuất sắc hơn ngươi, ta muốn mời nàng đến Thủy Thần Điện…
Dương Khai bỗng đứng dậy, chân nguyên toàn thân dâng lên mạnh mẽ.
Thủy Linh hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau vài bước, vào thế phòng ngự, run giọng hỏi:
- Ngươi định làm gì?
- Làm sao ngươi biết thể chất của nàng rất quái lạ?
Dương Khai tiến dần về phía Thủy Linh, đem toàn bộ sức mạnh bao vây bốn phía quanh nàng.
Người mà Thủy Linh muốn tìm, không còn nghi ngờ chính là Hạ Ngưng Thường! Điều này có thể giải thích tại sao nàng lại phải lẻn vào khu vực bên cạnh đan phòng.
Chỉ có điều, nàng nhìn thấy thể chất đặc biệt của Hạ Ngưng Thường, điều này khiến Dương Khai cảm thấy bất an. Thể chất của Hạ Ngưng Thường quả thật không tầm thường, đó là linh dược thánh thể, là thể chất trời sinh để luyện đan, có thể đạt tới thể chất của một Luyện Đan Sư đỉnh cao!
Mộng Vô Nhai vẫn bảo vệ Hạ Ngưng Thường, không để nàng rơi vào con mắt thèm muốn của kẻ khác. Nhưng nếu tin tức Hạ Ngưng Thường là linh dược thánh thể lan truyền ra ngoài thì cho dù là Mộng Vô Nhai e rằng cũng không bảo vệ được tiểu sư tỷ chu toàn.
Đến lúc đó, bất kể tiểu sư tỷ rơi vào tay ai cũng không phải kết quả mà Dương Khai muốn thấy.
Dương Khai không thể không phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện. Nếu thật sự không còn cách nào khác, hắn sẽ không ngại giết người bịt miệng ở đây.
- Ta tự nhiên biết!
Thủy Linh hét ầm lên, nàng nhận ra sát khí trong mắt Dương Khai, trái tim sợ hãi cực điểm, trong đôi mắt cũng tràn đầy vẻ sợ hãi, liên tiếp lui về phía sau.
- Làm sao mà biết?
Dương Khai tiếp tục hỏi, không cho nàng thời gian để thở.
- Ta làm sao biết được, ngày đó khi nàng vào thành, ta nhìn thấy đã biết… Có thể là do có mối liên quan đến thể chất đặc biệt của ta!
Bước chân của Dương Khai dừng lại, cách Thủy Linh không đến nửa thước nhìn chăm chú vào thượng hạ tam lộ của nàng mấy lần.
Thủy Linh không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, dường như ánh mắt của hắn đã khiến nàng bị lột trần, toàn bộ thân thể hiện lên trước mặt nam nhân này.
- Thể chất của ngươi cũng đặc biệt ư?
Dương Khai kinh ngạc.
Thủy Linh nhẹ nhàng gật đầu, thở hổn hển, bộ ngực phập phồng. Nàng chợt phát hiện, nam nhân này tuy nhỏ tuổi hơn mình nhưng khiến cho người ta có cảm giác áp bức quá mạnh mẽ, ngay cả một tinh anh của Thủy Thần Điện như nàng cũng cảm thấy không chịu nổi.
Ở khoảng cách gần như vậy, nàng hoàn toàn có thể dựa vào khoảng cách lớn về mặt cảnh giới mà tấn công hắn, nhưng Thủy Linh cũng không dám. Nàng có cảm giác, cho dù không có hình nhân kia khắc chế, mình cũng không thể đánh chết nam nhân này.
Vũ Luyện Điên Phong Vũ Luyện Điên Phong - Mạc Mặc