If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 635 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1083 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 02:03:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 393: Nhà Có Nhị Lão.
ũ Luyện Điên Phong
Tác giả: Mạc Mặc
Chương 393: Nhà có Nhị lão.
Nguồn dịch: Nhóm dịch Hoa Hướng Dương - metruyen
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: kenwen
Dương gia.
Tin tức hai vị công tử tiên phong trở về truyền đi rất nhanh chóng, hai con Kim Vũ Ưng kia một lần nữa trở lại càng là bằng chứng tốt nhất.
Hai bóng dáng một nam một nữ, đang cấp tốc chạy như bay bên Hóa Long Trì.
Sắc mặt hai người đều là lo lắng chờ mong, lại có chút áy náy đau lòng.
Nam tử còn đỡ hơn chút, cố gắng điềm tĩnh, chỉ có thâan hình to lớn kiềm chế không nổi mà hơi run rẩy, trên gương mặt thậm chí còn có chút vui sướng.
Còn nữ tử kia, vừa chạy vừa lau khóe mắt, khóc không thành tiếng như hoa lê dính mưa, nước mắt rơi xuống đất, đôi mắt thì đỏ hoe.
Chạy nhanh một hồi, người nam tử lúc này không tiếp tục được nữa, buồn bực nói:
- Tố Trúc, nàng khóc sướt mướt thế làm gì? Con trở về phải vui mới phải!
Đổng Tố Trúc tiếp tục lau nước mắt, còn chưa mở miệng nói, đã nấc nghẹn, đứt quãng nói:
- Thiếp… thiếp không kìm nổi… chàng… tưởng ta muốn khóc à… nước mắt này…tự nó cứ chảy ra, huh u… đúng là ghét chết đi được.
Dương Ứng Phong hết chuyện để nói:
- Bộ dạng nàng như vậy nếu để con nhìn thấy, không chừng sẽ cho rằng ta ở nhà ức hiếp nàng đấy.
Đổng Tố Trúc bắt đầu kêu ầm ĩ:
- Chứ không à? Chàng chẳng nói với thiếp, hồ ly tinh lần trước là thế nào? Tại sao cứ Dương đại ca Dương đại ca mà réo, còn kêu rõ thân thiết! Hừ…
Mồm miệng rõ lanh lợi. Nước mắt có vẻ không chảy nữa rồi, đâu có còn nói chuyện lộn xộn như vừa nãy nữa.
Dương tứ gia vội vàng thay đổi sắc mặt, mặt xấu hổ đỏ rần, ngập ngừng hồi lâu mới rầu rĩ nói:
- Ngoài ý muốn, lần trước chỉ là ngoài ý muốn…
- Ngoài ý muốn?
Đổng Tố Trúc cứ không buông tha, khổ sở đáng thương nói:
- Nghĩ ta mười tám tuổi đã gả vào Dương gia nhà chàng, gần hai mươi năm theo chàng rồi. Bao nhiêu năm nay chưa từng hưởng phúc của Dương gia nhà chàng, ngược lại chịu không ít khổ sở, đến tuổi này rồi, lại còn phải lo lắng trượng phu của mình bị hồ ly tinh cướp đi mất. Sớm biết thế này… thiếp đã chẳng đến Trung Đô tham dự cuộc chiến đoạt đích, kết quả đụng phải người nam nhân chẳng có lương tâm như chàng… hu hu…
Vừa nói vừa lau khóe mắt. Lén lút quan sát phản ứng của Dương Ứng Phong.
- Thật sự là ngoài ý muốn!
Trán Dương tứ gia lập tức toát mồ hôi lạnh, tuy rằng bây giờ Đổng Tố Trúc không còn trẻ nữa, đã là phụ nữ rồi, nhưng cũng không biết nàng chăm sóc thế nào, nhìn không khác mấy với thiếu nữ mười sáu, thời gian dường như không để lại dấu vết trên gương mặt nàng.
Hơn nữa, Đổng Tố Trúc không những nhìn trẻ người, tính cách cũng cực kỳ hoạt bát, lúc thường còn nói ra những lời chỉ thiếu nữ mới nói, làm những chuyện làm cho người ta dở khóc dở cười.
Lúc phu thê hai người đi ra ngoài, thường xuyên xảy ra những chuyện xấu hổ như vậy.
Người không thân quen tới liền cung kính hành lễ:
- Bái kiến Dương tứ gia. Bái kiến Dương tiểu thư…
Dương Ứng Phong mỗi khi buồn bực liền hỏi:
- Ai là Dương tiểu thư?
Người ta liền khách khí nói:
- Người này chẳng lẽ không phải khuê nữ của Tứ gia sao? Quả nhiên là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, không hổ là do Dương tứ gia sinh ra, Dương tiểu thư phong hoa tuyệt đại, tuyệt thế vô song…
Ra sức tâng bốc. Sắc mặt Dương tứ gia liền đen lại.
Đổng Tố Trúc ngược lại còn mỉm cười kéo cánh tay Dương Ứng Phong, liên tục gật đầu, vô cùng hưởng thụ, như là chỉ mong người ta nói với mình những câu thế này.
Trải qua bao nhiêu lần, Dương tứ gia cũng có thêm kinh nghiệm, phàm là đến nhà người lạ làm khách, không đợi chủ nhân mở miệng, liền nhanh miệng tự giới thiệu:
- Ta là Dương Ứng Phong, đây là nương tử Đổng Tố Trúc!
Chủ nhà buồn bực ngay lập tức, nghĩ rằng vị Dương tứ gia này thật la cổ quái, như là sợ người trong thiên hạ không biết y trâu già gặm cỏ non không bằng, lại còn gặp người khác phải giới thiệu như vậy.
Có lẽ tính cách người của Dương gia… chính là cổ quái như vậy cũng không chừng.
Tâm tư con cháu dòng chính của đại thế gia, quả nhiên không phải người thường có thể dễ dàng đoán được.
Đổng Tố Trúc trên miệng thì nói chuyện lần trước, kì thực đã xảy ra ba năm trước, nữ tử rất có cảm tình với Dương Ứng Phong đó cũng sớm đã không còn tung tích, nhưng Đổng Tố Trúc lại cứ giữ mãi không buông, mỗi khi buồn bực lại lấy ra nói.
Hơn thế là, tính tình Dương tứ gia chất phác, cứ thế chịu đựng!
Rõ ràng bản thân không sai, chỉ tại nàng kia bị phong thái của y thu hút, nhưng chỉ cần Đổng Tố Trúc nhắc đến, Dương tứ gia lại vô cùng giống với tôn tử, liên tục xin lỗi, vô cũng quẫn bách.
- Thật sự là ngoài ý muốn, Tố Trúc nàng đừng nghĩ nhiều, ta chỉ là lúc nàng ta khó khăn thuận tay giúp đỡ, kì thực ta với nàng ta nói với nhau không quá ba câu!
Dương tứ gia vừa dùng ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa căng thẳng giải thích.
Mà cũng không biết đã giải thích bao nhiêu lần rồi…
- Thật sao?
Đổng Tố Trúc hít hít cái mũi nhỏ, mặt đầy nước mắt:
- Không gạt ta chứ?
- Không gạt nàng, cả đời này cũng không gạt nàng!
Giọng nói Dương tứ gia vang vang, thần thái nghiêm chỉnh.
- Tứ ca chàng thật tốt.
Đổng Tố Trúc lập tức từ khóc thành cười.
Dương tứ gia nhếch miệng, cười thật thà, nét cười có vài phần giống với Dương Khai, nhưng không có nét tà khí và giảo quyệt như Dương Khai.
- Nàng sẽ không nói chuyện này với con chứ?
Bộ não Dương tứ gia bỗng nhiên trở nên linh hoạt, vội truy hỏi.
- À… Còn phải xem biểu hiện sau này của chàng thế nào đã, nếu ngày nào đó thiếp không vui, nói không chừng sẽ đi tìm con trai nói chuyện, chàng biết đấy, nói chuyện thôi, cứ nói cứ nói rồi nói không chừng nói luôn cả chuyện không nên nói.
- Khụ khụ khụ khụ…
Dương tứ gia lập tức khó chịu, nghĩ thầm nếu hình tượng tốt đẹp của mình trong lòng con trai sụp đổ… Đây là điều cực không tốt.
Nhắc đến đứa con, nét mặt Đổng Tố Trúc đoan chính hơn chút, lầm bầm nói:
- Mấy năm nay ở bên ngoài, cũng không biết con trai liệu có mang con dâu về cho chúng ta không.
- Không phải chứ, ta nghe Đồ Phong nói nó đi về có một mình. Nhưng mà Đồ Phong nói cho ta biết, hình như có nữ tử rất có tình cảm với nó.
- Có mấy người?
Đổng Tố Trúc lập tức đầy hưng phấn.
- Mấy người?
Lông mày rậm rạp của Dương tứ gia nhướng lên, bỗng nhiên hỏi đầy sát khí:
- Chỉ ột thôi. Nếu nó dám đa tình, ta đánh gãy chân nó.
Nét chờ mong và tươi cười trên mặt Đổng Tố Trúc nhanh chóng biến mất, hừ hừ đầy thâm ý:
- Chàng dám làm thế thiếp sẽ bẻ gãy của chàng… cái chân.
Dương Ứng Phong rụt cổ lại, lập tức buồn bực.
Tại sao mình nói ba câu với nữ tử, nàng truy hỏi đến ba năm, ngược lại là đứa con trai kia, đa tình cũng chẳng thành vấn đề?
Cái này có được xem là hai tầng tiêu chuẩn không?
Thấy sắp đến gần khu cấm địa của Hóa Long Trì. Đổng Tố Trúc vội vàng nói:
- Nhanh lên, tứ ca giúp thiếp xem xem, y phục của thiếp gọn gàng chưa. Tóc có bị rối không, ngoại hình của thiếp có vấn đề gì không?
Dương tứ gia nghi ngờ nói:
- Nàng có phải đi cầu thân đâu, nghiêm túc vậy làm gì?
Đổng Tố Trúc bĩu môi:
- Gặp con trai so với cầu thân còn quan trọng hơn.
Dương tứ gia suy nghĩ một lát. Lập tức cảm thấy lời nói của phu nhân có lí, cũng chỉnh lại y phục, nói:
- Ta không có vấn đề gì chứ?
- Râu hơi nhiều, nhưng mà không sao.
- Ờ.
Dương tứ gia gật đầu hài lòng.
Phu thê hai người đứng song song ở bên bờ cấm địa Hóa Long Trì, nín thở nhìn vào đám mây mù, người đứng nghiêm, vẻ mặt chờ đợi.
Như đang chờ đợi một nhân vật lớn giá lâm!
Đợi một hồi lâu, Dương tứ gia bỗng nhiên nói:
- Không đúng, Tố Trúc, con trai bây giờ nên ở trong Hóa Long Trì tẩy kinh phạt tủy. Tối thiểu cũng phải một hai ngày mới có thể ra ngoài, chúng ta đến lúc này làm gì?
- Nếu không chàng về đi?
Đổng Tố Trúc đề nghị.
- Được, còn có chút việc chưa làm xong, chờ ta xong việc sẽ tới tìm nàng!
Dương Ứng Phong gật đầu, xoay người rời đi.
Đi chưa được vài bước. Bỗng cảm thấy đằng sau có một cỗ sát khí như bị đánh úp lại, hai luồng ánh sáng âm lãnh đâm vào cột sống đến lạnh cả người.
Tứ gia không kìm nổi sợ run người, vội vàng dừng bước, thần sắc ngưng trọng lại quay trở lại, chắp hai tay sau lưng đứng bên Đổng Tố Trúc, nhìn không chớp mắt, vẻ mặt nghiêm nghị.
- Sao vậy?
Đổng Tố Trúc nhìn y cười thản nhiên, hàm răng cắn nhẹ.
Dương tứ gia hít mũi, rầu rĩ nói:
- Bỗng nhiên cảm thấy, vẫn là chờ ở đây thì hơn, dù sao những việc kia cũng không quan trọng, lúc nào làm cũng được.
- Một mình thiếp chờ là được rồi mà.
Đổng Tố Trúc vô cùng dịu dàng nhìn Dương Ứng Phong, gương mặt tình cảm, khéo hiểu lòng người:
- Chàng bận mà, không cần lo lắng hai mẹ con thiếp đâu, đợi con trai ra, thiếp sẽ đưa nó đến Đổng gia, cũng không tham gia cái gì mà cuộc chiến đoạt đích nữa.
- Không.
Dương tứ gia nói chắc nịch
- Ta vẫn chờ cùng thì hơn.
Trong Hóa Long Trì, nửa ngày sau.
Dương Khai thật sự không chờ nổi nữa.
Hóa Long Trì không có công hiệu đối với hắn, chỉ có thể ngồi ở đây vận chuyển Chân Dương quyết chờ đợi, so với tốc độ tu luyện bình thường nhanh hơn chút, nhưng cũng không nhanh hơn là bao. Nếu vào lúc khác, hắn còn có thể ngồi như thế này, đợi thời gian qua đi.
Nhưng nghĩ đến nhị lão trong nhà đang ngển cổ trông mong, Dương Khai liền nóng như lửa đốt.
Lén lút đánh giá người bên kia, phát hiện Dương Chiếu vẫn bộ dạng đấy, không khỏi lắc đầu nhè nhẹ, thân hình nhảy lên, từ trong Hóa Long Trì nhảy ra.
Giữa không trung, vận chuyển chân nguyên, những giọt nướctrên người bốc hơi, hạ xuống một cách vững vàng.
Ba người Tiêu Chính Thanh đều có chút kinh ngạc nhìn Dương Khai.
Như lời họ nói, Hóa Long Trì là nơi thử thách tư chất của một người, người có tư chất càng tốt, thời gian ở trong Hóa Long Trì này càng lâu, thu được lợi ích càng lớn.
Ba người bọn họ trấn thủ ở đây đã nhiều năm, trước giờ cũng có không ít đệ tử của Dương gia vào trong Hoa Long Trì, cho dù là đệ tử có tư chất kém nhất, cũng chịu đựng được một ngày một đêm mới ra ngoài.
Nhưng người trước mặt lại ngược lại, vào trong chưa đến nửa ngày, lại tự mình ra ngoài rồi.
Kiểu này, thực sự là có chút khó coi.
Vai vế của ba người Tiêu Chính Thanh khá cao, địa vị trong Dương gia cũng không thấp, đương nhiên không cần phải giữ thể diện cho Dương Khai, huống hồ, ba người bọn họ vốn đã không coi trọng Dương Khai.
- Mới vậy đã ra rồi?
Một trong ba người hừ nhẹ, thần sắc có phần không ưa.
Dương Khai nhíu mày, trong lòng tuy khó chịu, cũng không nói lại, chỉ nói:
- Ba vị có gì chỉ bảo?
- Không có! Ngươi tự về phủ là được.
Tiêu Chính Thanh tùy tiện nói.
Dương Khai gật đầu, ôm quyền hướng về phía ba người, xoay người nhanh chóng rời đi.
Sau lưng dường như truyền đến tiếng cười khẽ, Dương Khai ngoảnh mặt làm ngơ.
Vũ Luyện Điên Phong Vũ Luyện Điên Phong - Mạc Mặc