The oldest books are still only just out to those who have not read them.

Samuel Butler

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 635 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1083 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 02:03:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 364: Đây Chỉ Là Trừng Phạt Đả Thương Ưng Nhi.
ũ Luyện Điên Phong
Tác giả: Mạc Mặc
Chương 364: Đây chỉ là trừng phạt đả thương Ưng nhi.
Nguồn dịch: Nhóm dịch Hoa Hướng Dương
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: kenwen
Nếu như nói lúc trước mọi người đối với tính chân thực của Ngân Huyết Kim Vũ Ưng còn có điểm hoài nghi, hiện tại khi hai vị huyết thị xuất hiện, hết thảy những điều này đều đã rõ ràng rồi
Kia đúng là Dương gia độc hữu Ngân Huyết Kim Vũ Ưng, Dương Khai cũng chính là con cháu dòng chính của Dương gia.
- Công tử ở đâu?
Ánh mắt nam tử trung niên kia như chim ưng nhìn qua đám người, không hề biến sắc vì thấy người của hai nhà Nam - Hướng, chỉ cao giọng hỏi.
Lúc y hỏi cũng là lúc nữ tử kia đưa đôi mắt đẹp nhìn mọi người như muốn tìm kiếm công tử nhà mình
Soạt soạt soạt
Gần như ánh mắt của mọi người đều nhìn vào Dương Khai
Ngay sau đó, ánh mắt hai vị huyết thị cũng chuyển đến. Đến khi nhìn rõ được khuôn mặt của Dương Khai, đoán được tuổi và tu vi của hắn, sắc mặt lập tức kinh nghi bất định.
Thân là huyết thị, bọn họ tự nhiên là đữ từng gặp những công tử dòng chính của Dương gia. Tuy không kết giao gì, nhưng nhiều ít cũng là có duyên gặp mặt vài lần.
Hai người trước khi tới đã đoán rằng, lợi dụng Ngân Huyết Kim Vũ Ưng có thể thoải mái mà tìm kiếm dấu vết của công tử nhà mình. Nếu nhìn quen mắt, có thể xác định thân phận của công tử
Nhưng khi nhìn thấy Dương Khai, hai người không khỏi sinh ra một cảm giác xa lạ!
Những công tử Dương gia rèn luyện bên ngoài có người trẻ như vậy sao? Hơn nữa gương mặt này cơ hồ cũng chưa từng gặp.
Cũng khó trách bọn họ hồ nghi, lúc Dương Khai rời nhà mới mười hai mười mười ba tuổi, vẫn chỉ là một người bình thường không thể tu luyện. Giờ qua năm năm, Dương Khai tự nhiên có biến hóa rất lớn.
Nhưng khi nữ tử kia nhìn kĩ một chút, thật lâu mới bỗng nhiên kinh hô một tiếng:
- Tiểu công tử?
Hai tròng mắt nam tử trung niên không khỏi nhíu lại, nhìn chằm chằm Dương Khai, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác kinh ngạc.
Tiểu công tử! Vị công tử nhỏ tuổi nhất, vị công tử của Dương tứ gia bị phân tán đi năm đó. Không phải nói tiểu công tử vốn sinh ra đã kém cỏi, căn bản không thể tu luyện sao?
Thời điểm rời khỏi Dương gia, chính nhóm huyết thị còn đang thương lượng, nếu là gặp được tiểu công tử, nhất định phải hộ vệ nhiều hơn nữa, bởi vì rất có khả năng tiểu công tử vẫn chỉ là người thường mà thôi.
Kẻ thù Dương gia ở khắp nơi, nói không chừng lần này có kẻ nhân cơ hội đến ám sát những công tử dòng chính tán lạc bên ngoài.
Hiện tại nhìn lại, người trước mắt đâu phải là người thường, rõ ràng là một Chân Nguyên Cảnh lục tầng! Cảnh giới này tuy không phải là đỉnh cao gì nhưng cũng không phải yếu.
Nam tử trung niên và nữ tử kia liếc nhìn nhau, thân hình nhoáng lên một cái, bỗng nhiên liền đi tới trước mặt cách Dương Khai một trượng, lực đẩy vô hình tản phát ra bốn phía, đẩy hết tất cả mọi người bên cạnh Dương Khai ra xa vài chục trượng.
Dương gia ương ngạnh hống hách, nhìn là có thể thấy.
Tỷ muội Hồ Gia liên tiếp lui về phía sau, không khỏi buồn bực bĩu môi.
- Đều là bằng hữu của ta, ra tay nhẹ chút.
Dương Khai thản nhiên mà nhìn hai người nói.
Nam tử trung niên và nữ tử kia sắc mặt bình thản, dường như căn bản không để tâm đến hắn
Khi chưa xác định được thân phận thật của Dương Khai, huyết thị sẽ không biểu đạt sắc thái
- Ngươi thật sự là tiểu công tử?
Nam nhân trung niên nhíu mày đánh giá Dương Khai, không xác định dò hỏi.
Dương Khai khẽ gật đầu, giơ tay bấm trên đầu ngón tay, rạch ra một vết thương, giơ ngón tay lên, mấy giọt máu tươi lập tức nhỏ giọt rơi xuống.
Nữ tử kia tay mắt lanh lẹ, khẩn trương lấy ra một khối ngọc bội, hai tay cung kính cầm, để ngọc bội tiếp được mấy giọt máu tươi kia.
Máu tươi rơi vào trong ngọc bội, như bị cắn nuốt, lập tức liền biến mất không thấy gì nữa. Khối ngọc bội vốn bình thản không có gì lạ, sau khi hấp thu máu tươi đột nhiên tản phát ra một trận hào quang rực rỡ.
Chỉ có huyết mạch dòng chính Dương gia mới có thể kích hoạt hào quang thần bí của khối ngọc bội này
Xác nhận không lầm!
Nam nhân trung niên và nữ tử liếc nhìn nhau, vội vàng nửa quỳ trên mặt đất, trên miệng nói:
- Huyết thị Đồ Phong!
- Huyết thị Đường Vũ Tiên... Tới đây cung nghênh tiểu công tử hồi tộc!
- Đứng lên đi!
Đồ Phong và Đường Vũ Tiên vội vàng đứng lên, lúc nhìn Dương Khai đã tôn kính và coi trọng hơn rất nhiều, không còn thờ ơ như lúc trước nữa
Nếu như là những công tử khác, tới lúc này chỉ có trình độ Chân Nguyên Cảnh lục tầng, bọn họ còn không thay đổi tới mức này
Nhưng tiểu công tử thì khác
Bởi Dương tứ gia năm đó, vết thương chưa lành, khiến tiểu công tử vừa sinh ra đã kém cỏi. Mười mấy năm ở Dương gia, hắn vẫn luôn là người thường trói gà không chặt, nhưng không ngờ hiện tại hắn đã trưởng thành thế này
Tính toán đâu ra đấy, thời gian năm năm, tu luyện tới Chân Nguyên Cảnh lục tầng!
Với tốc độ này, Đồ Phong và Đường Vũ Tiên cũng thấy không bằng, làm sao dám xem thường hắn?
Hơn nữa giờ phút này vị trí tiểu công tử tương đối nguy hiểm. Nơi này chính là vùng tiền tuyến của Thương Vân Tà Địa đại chiến, hắn là công tử Dương gia, không ngờ cũng dám mạo hiểm tới chỗ này. Tâm tính và quyết đoán bậc này hiển nhiên không phải người bình thường có thể có.
Đồ Phong và Đường Vũ Tiên vốn cho rằng lần này vô cùng nhàm chán, lại không ngờ tiểu công tử làm cho chấn động một phen
Dòng chính Dương gia quả nhiên là chủ của phong cuồng, không thể xem như người thường
Nhất thời hai người đều khâm phục
Nhìn Dương Khai trong chốc lát, Đồ Phong thu mắt lại, trầm giọng hỏi:
- Ai quản lý nơi này?
Da đầu Hướng Sở tê rần, vội vàng tiến lên vài bước, cười xởi lởi, ôm quyền nói:
- Hồi tiền bối, nơi đây là Hướng gia tại hạ đang quản lý!
- Hướng gia...
Đồ Phong nhíu mày, khẽ gật đầu nói:
- Quyết chiến hai ngày trước đã đánh xong, nơi đây vốn đã không có việc gì rồi đúng không? Nếu đã vô sự, chúng ta mang tiểu công tử đi, nếu có chuyện, người chỉ cần phát hiệu mệnh, ta thay tiểu công tử đến giúp ngươi.
- Không dám không dám!
Hướng Sở hiện tại chỉ mong những người Dương gia này đi đâu đó thật xa, nào còn dám nói gì khác, liền vội vàng nói:
- Nơi này đã vô sự, tại hạ cũng đang phải đi về, xin tiền bối tự nhiên.
- Ừ.
Đồ Phong đưa ánh mắt coi như ngươi thức thời nhìn y, tương đối vừa lòng. Đang muốn mang Dương Khai rời khỏi, ánh mắt rồi đột nhiên ngưng tụ, một thân sát khí ầm ầm hướng bốn phía tản ra.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Vũ Tiên cũng phát lạnh, âm u lạnh lẽo nhìn trên mặt đất.
Bọn Hướng gia và Nam gia không biết xảy ra biến cố gì, ai nấy thần hồn nát thần tính, trong lòng run sợ.
- Ha hả.
Đồ Phong đột nhiên âm hiểm cười hai tiếng, vết sẹo trên mặt càng dữ tợn, đáng sợ vô cùng, lạnh lùng nói:
- Ta đã nói Ưng nhi bị kinh sợ gì, đến giờ vẫn còn bay vần vũ trên kia không dám hạ xuống, hóa ra là như vậy!
Bọn Hướng gia và Nam gia vẻ sợ hãi cả kinh
Hướng Sở bỗng ngẩng đầu lên, kinh sợ nhìn Dương Khai. Cho tới lúc nà mới phản ứng lại, vì sao lúc nãy Dương Khai rút lông chin vứt xuống đất.
Đây chính là muốn vu oan giá họa!
-Ai đánh Ưng Nhi của Dương gia?
Khuôn mặt Đường Vũ Tiên lạnh như hàn băng, mắt đẹp nở rộ sát khí, linh hoạt, sắc bén nhìn bọn Hương gia và Nam gia, âm thanh lạnh lùng:
- Tự đứng ra mau!
Đồ Phong cũng không ngừng cười lạnh:
- Ngân Huyết Kim Vũ Ưng Dương gia, mỗi con đều vô cùng quý giá, lâu không xuất thế, không ngờ lại có người dám có ý đánh nó, có chủ ý, có chủ ý!
- Tiền bối!
Hướng Sở trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dường như cho tới giờ khắc này mới nhận thức được Dương Khai nham hiểm ác độc. Miệng nói:
- Tại hạ có mắt không tròng, chưa nhận ra Ngân Huyết Kim Vũ Ưng, quả thật đường đột, tuy nhiên cũng không có đả thương đến nó.
-Không nhận ra?
Đồ Phong hừ lạnh một tiếng:
-Mắt to như vậy để làm gì?
Đường Vũ Tiên cũng gây sự nói:
-Không tổn thương nó? Hai cọng lông chim này là sao?
- Cái này...
Hướng Sở lập tức không nói gì.
Cũng không thể nói đấy là Dương gia công tử các người tự mình nhổ ném xuống đất. Không nói đến người ta tin hay không, việc người mình đánh Ngân Huyết Kim Vũ Ưng là thật, bao nhiêu đôi mắt ở đây đều nhìn thấy điều này
Người của Dương gia nổi tiếng ương ngạnh, chim ưng của bọn họ bị thương liệu họ có thể dễ dàng bỏ qua?
Nhìn thấy bọn người Hướng gia, Nam gia sắc mặt xanh mét, lòng đầy căm phẫn có điều khó nói. Mỗi người đều như cha chết mẹ chết, bọn Phong Vũ Lâu và Huyết Chiến Bang trong lòng thoải mái miễn bàn.
Quả nhiên báo lại hoàn báo, thiên đạo luân hồi!
Vừa rồi bọn họ liên hợp với Lôi Quang và Phi Hồng Viện vu oan hãm hại Dương Khai, nhưng bây giờ lại bị phản lại
Dường như những bất công vu oan Dương Khai lúc nãy giờ lại tự chịu hết
Hướng Sở còn muốn biện giải vài câu, Từ lão lại nhìn y chậm rãi lắc lắc đầu.
Trước mặt người của Dương gia biện giải, khác gì đàn gảy tai trân, vô dụng mà thôi
Sắc mặt nhụt bại, Từ lão nói:
- Việc này là chúng ta không đúng, bằng hữu rộng lòng bỏ qua đi
- Quy tắc giang hồ!
Đồ Phong cười lạnh một tiếng
Bốn vị Thần Du Cảnh đều là sắc mặt trắng nhợt.
Một lát sau, mấy người mới thở dài thật sâu, biết cái này xem như đá trúng thiết bản.
Hai vị Thần Du Cảnh phía sau Nam Sênh bước ra, liếc nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng thống khổ, chợt, chậm rãi vươn hai ngón tay, tụ khí thành lưỡi dao
Trong mắt hai vị cao thủ Nam gia tràn đầy bi thương, thân mình không kìm nổi có một chút run rẩy, thần sắc do dự, chần chờ...
Đồ Phong thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị nhìn bọn họ chằm chằm, một thân chân nguyên chuyển động mạnh mẽ, không kiêng nể. Đường Vũ Tiên xinh đẹp lập tức trở nên lạnh lùng, tỏ vẻ không hài lòng, lập tức đại khai sát giới
- Ai...
Trong miệng hai người kia truyền ra tiếng thở dài sâu kín, hai người đều nhắm mắt lại, trên mặt mang theo một tia quyết tuyệt và thống khổ.
Đao chân nguyên chém xuống, cánh tay hai người đều bay ra, máu tươi phun ra
Tiếng rên rỉ vang lên, hai người sắc mặt trong phút chốc trở nên trắng bệch, vội vàng vận công cầm máu, một người trong đó run rẩy nhìn Đồ Phong nói:
- Như vậy, đã đi được chưa?
Các đệ tử tông môn nhị đẳng vẻ mặt đều kinh hãi
Tuy rằng đã sớm nghe nói Dương gia thế lớn, ương ngạnh hống hách nhưng tuyệt đối không nghĩ tới Dương gia khí thế ngập trời như thế, chỉ một câu truy vấn của huyết thị lại khiến hai cao thủ không thể không tự phế một tay!
Đây chính là cao thủ Thần Du Cảnh thất tầng, bát tầng! Nếu trong tông môn, nhất định là chức vụ trưởng lão hộ pháp, thậm trí có thể sánh vai với địa vị môn chủ
Không ngờ bị người khác ức hiếp như vậy cũng không dám có chút phản kháng
Cho đến lúc này người của tông môn nhị đẳng mới nhận thức được cái gì gọi là Dương gia, cái gì gọi là đứng đầu Bát đại gia! Khí thế và nội tình như thế này, tông môn bọn họ không thể sánh ngang
Đồ Phong lạnh lùng nói:
- Chỉ có có hai người động thủ? Ta xem nơi này dường như có bốn vị cao thủ.
Hai vị Thần Du Cảnh Hướng gia lập tức ngạc nhiên
Phương lão và Từ lão của Hướng gia quả thật lúc nãy không có xuống tay với Ngân Huyết Kim Vũ Ưng. Từ lão còn ngăn cản ba người Nam gia xuống tay nhưng huyết thị Dương gia hiển nhiên không muốn từ bỏ ý đồ như vậy
- Chúng tôi không xuống tay với chim ưng.
Từ lão trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, vội vàng biện giải.
Tự chặt đứt một tay, đây không phải là vết thương nhỏ. Mất đi một cánh tay, thực lực của cao thủ ít nhất cũng giảm xuống hai phần, có khi còn hơn, về sau cũng chẳng khác gì bán phế nhân
Đồ Phong dường như không nghe thấy, lạnh lùng nhìn lão và Phương lão, điềm nhiên nói:
-Một là cánh tay hoặc là mạng của các ngươi, tự chọn đi!
Sắc mặt Phương lão và Từ lão biến đổi lớn, không ngờ Đồ Phong lại không nói lý lẽ như vậy
- Cho các người thời gian ba tức! Đồ Phong tiếp tục bức bách, nhất quyết không tha
Ánh mắt Từ lão và Phương lão chợt ảm đạm thoáng nhìn nhau, đều là lắc đầu cười khổ không ngừng.
-Nhị lão, xem như Hướng Sở ta nợ các ngươi!
Hướng Sở hít sâu một hơi, bi phẫn muốn chết.
Hai vị cao thủ còn có thể nói cái gì? Công tử nhà mình đứng bên cạnh, tuy họ biết huyết thị không thể vô duyên vô cớ đánh chết một người thừa kế nhất đẳng thế gia, nhưng đánh chết hai bọn họ cũng không phải vấn đề lớn gì
- Bọn tại hạ nhận hạn!
Từ lão và Phương lão thần sắc lụi bại, nói xong cũng không cần phải nhiều lời nữa, như vừa rồi hai người kia, tụ tự thân chân nguyên, ngưng tụ thành lưỡi khí, đều tự phế bỏ một tay!
- Như vậy, đã được chưa?
Từ lão sắc mặt tái nhợt hỏi
- Không còn người nào nữa chứ? Đồ Phong vẫn không buông tha hỏi, ánh mắt như chim ưng càn quét đối diện
Nam Sênh bị nhìn chăm chú, không được tự nhiên, không tự chủ được rụt cổ một cái.
Dương Khai nhếch mép cười nhìn y
Nam Sênh trắng bệch mặt
Người động thủ với Ngân Huyết Kim Vũ Ưng, Nam Sênh là người đầu tiên! Từ Lão và Phương lão Hướng gia bị liên lụy thôi
-Xem ra còn có người nữa.
Đồ Phong để mắt đến vẻ đang chột dạ và kinh hoàng của Nam Sênh, biết việc này cũng liên quan đến y, quát lên một tiếng:
- Muốn ta đích thân động thủ?
Bốn vị cao thủ Hướng gia, Nam gia sắc mặt biến đổi
Huyết thị ức hiếp bọn họ, làm cho bọn họ tự đoạn một tay, bọn họ không lời nào để nói, cũng không có năng lực phản kháng. Nhưng hiện tại Đồ Phong chăm chú nhìn Nam Sênh, vấn đề không giống lúc trước
Nam Sênh dù nói thế nào cũng là công tử thế gia nhất đẳng, hơn nữa lại là người thừa kế Nam gia, nếu bị phế cánh tay ở nơi này thì không phải chuyện nhỏ
Cho nên dù bốn vị Thần Du Cảnh kia biết huyết thị thực lực cường đại nhưng cũng phẫn uất, cảnh giác nhìn Đồ Phong, chân nguyên toàn thân thúc giục
Nếu tiếp tục ức bách như vậy ắt sẽ có một trận đại chiến!
Dương Khai bỗng nhiên khẽ cười một tiếng:
- Nam công tử thân phận tôn quý, cũng không cần phế bỏ một tay.
Đồ Phong mắt lóe lên, không hé răng. Ngược lại Nam Sênh nhìn Dương Khai đầy bất ngờ lại cảm kích, rõ ràng không ngờ hắn lại buông tha ình đọc truyện mới nhất tại.
- Chặt hai ngón tay là được rồi?
Dương Khai thu lại nụ cười, mặt điềm nhiên
Cảm kích trong mắt Nam Sênh nhanh chóng mất đi, trở nên vô cùng oán độc
- Ừ, nếu tiểu công tử nói như vậy, vậy ngươi tự đoạn hai ngón tay đi.
Đồ Phong đồng tình gầt đầu, cơ hồ như ban đại ân cho Nam Sênh
-Được!
Nam Sêinh cũng là người quyết đoán, nghe vậy không nói nhảm nữa, rút ra bên hông một con dao găm, hào quang hiện lên, hai ngón tay rơi xuống mặt đất, toàn bộ quá trình y cũng chưa nháy mắt một lần.
- Ta nhớ kỹ ngươi rồi!
Nam Sênh cắn chặt hàm răng, lạnh lùng nhìn Dương Khai, hạ giọng nói.
Dương Khai cười nhẹ một tiếng:
- Nam công tử, đây chỉ là trừng phạt việc đả thương Ưng nhi. Ngươi đã quên hay sao, giữa chúng ta còn món nợ chưa thanh toán?
Nam Sênh biến sắc, rồi đột nhiên tịt ngòi.
Vũ Luyện Điên Phong Vũ Luyện Điên Phong - Mạc Mặc