Hãy biến vết thương lòng thành những bài học có ý nghĩa.

Oprah Winfrey

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 635 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1083 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 02:03:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 159: Quay Về..
úc trưởng lão này trở lại, thì đi bên cạnh là một đệ tử Phong Vũ lâu thương tích đầy người. Tiêu Nhược Hàn và các cao thủ Phong Vũ lâu hỏi thì người đệ tử này mới kể lại cảnh tượng vừa rồi xảy ra.
Không bao lâu, các cao thủ Huyết Chiến bang và Lăng Tiêu các cũng ở cách đó không xa tìm được một số các đệ tử tông môn, người của ba bên đều ở đây, nên không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ phát hiện các đệ tử đi vào giờ phút này cũng đã đi ra, chỉ là đều bị phân tán tới các nơi của rừng Hắc Phong.
Tuy rằng không biết tại sao lại như vậy, nhưng tất cả đều cho rằng đây là do chủ nhân Truyền Thừa Động Thiên làm để bảo vệ người thừa kế!
Như vậy, sẽ không ai biết rốt cuộc là ai đã được kế thừa.
Các cao thủ tam phái đều bận rộn tìm đệ tử tông môn trong rừng Hắc Phong, rồi sắp xếp ổn thỏa cho bon họ. Thái độ của họ đối với những đệ tử này tất cả đều rất cẩn thận và thận trọng, thái độ hòa nhã dễ gần hơn trước đây không biết bao phần.
Bởi vì bọn họ không ai biết, những đệ tử cho dù hiện tại mới chỉ ở Khai Nguyên cảnh này, không biết sau này liệu có đạt đến ngưỡng bậc khiến người đời kính trọng.
Ngay cả bang chủ Huyết Chiến bang Hồ Man tính tình nóng nảy đó,giờ đây cũng mặt mỉm cười chào đón từng đệ tử trở về, tiền cứ hậu cung, một mực khen ngợi bọn họ làm tốt, sau này nhất định là trụ cột của bang ta.
Các đệ tử Huyết Chiến bang thiếu chút nữa là tan vỡ, không biết bang chủ đại nhân thần kinh bị sao. Nhưng cũng có không ít đệ tử cảm động rơi lệ, gào khóc bày tỏ lòng trung thành, thề chết theo bang chủ đại nhân, đem cuộc đời này kính dâng cho Huyết Chiến bang,máu chảy đầu rơi, tâm này có nhật nguyệt chứng giám!
Hồ Man càng cười sảng khoái.
Đối với hắn, những đệ tử này cho dù không lấy được truyền thừa, cũng là đối tượng đáng được lôi kéo! Vì mỗi người họ hoặc nhiều hoặc ít đều có được lời từ trong đó.
Những cao thủ Phong Vũ lâu và Lăng Tiêu các đương nhiên cũng biết rõ điều này, một mặt khinh miệt Hồ Man giả tạo, một mặt cũng phải hạ mình ân cần hỏi han các đệ tử trở về.
Phải mất nửa ngày trời để đón đệ tử trở về, cũng có nhiều người trực tiếp trở về tông môn mà không phải do được các vị trưởng bối tìm về. Điều này khiến cho tình cảnh của Dương Khai và Tô Nhan tốt hơn.
Tất nhiên,Tô Nhan thế nào cũng bị nghi ngờ, điều này không thể thay đổi.
Lúc này Dương Khai và Tô Nhan đang đứng ở một nơi trong Hắc Phong sơn, sau khi hai người bước vào cánh cổng sáng kia liền đến nơi này, Tô Nhan không quen thuộc nơi này lắm, còn Dương Khai chạy đến Hắc Phong sơn này không ít lần. So với nàng phải mạnh hơn không ít.
Tìm rất lâu mới tìm ra được đường chính xác.
- Qua bên này năm mươi dặm, là có thể thấy Ô Mai trấn rồi.
Đứng trên một đỉnh núi nhỏ, Dương Khai chỉ đến một hướng và nói với Tô Nhan.:
- Chúng ta chia nhau ra mà đi, không thể quay về cùng nhau được.
Tô Nhan trầm ngâm một lúc rồi nói.Nếu như mình chắc chắn bị nghi rồi thì không thể để lộ ra cả Dương Khai được.
-Ừ.
Dương Khai gật đầu.
- Tỷ về trước đi. Bây giờ chắc chắn có rất nhiều người đang tìm tung tích của tỷ, Về muộn chỉ khiến họ khẳng định suy đoán của mình, nhớ kỹ bất luận ai hỏi cũng đừng thừa nhận đã lấy được truyền thừa.
- Ta biết. Ngươi cẩn thận đấy. Cũng trở về sớm một chút.
Tô Nhan dặn dò một tiếng, xoay người định rời khỏi thì lại bị Dương Khai kéo lại.
- Sao vậy?
Tô Nhan vừa mới mở miệng ra, một luồng khí nóng liền ập tới, ôm thật chặt nàng, miệng tức thì bị chặn lại.
Âm thanh nức nở nghẹn ngào vang lên.Tô Nhan lại một lần nữa yếu lòng.
Mãi lâu sau, Dương Khai mới cười hì hì buông ra.
- Nhớ kỹ lời tỷ nói đấy. Một tháng tìm ta một lần!
Dương Khai nói
Tôn Nhan khẽ gật đầu.
Hai người bịn rịn nói lời tạm biệt,mặc dù biết rõ mình với đối phương đều ở trong một tông môn nhưng vẫn có chút cảm giác không nỡ.
Đợi lâu sau, Tô Nhan mới dậm chân một cái,cắn răng nói:
- Ta đi đây.
Dứt lời, liền nhanh chóng đi khỏi, chỉ để lại một bóng lưng tinh khiết rõ ràng.
Nhìn theo đến khi bóng nàng mất đi trong tầm mắt, Dương Khai mới lắc đầu cười, thản nhiên tự đắc mà bước đi về phía Lăng Tiêu các.
Truyền Thừa Động Thiên sao...Dương Khai cảm thấy thu hoạch lớn nhất lần này của mình không phải là chiếm được truyền thừa kia mà là Tô Nhan!
Mấy canh giờ sau, Dương Khai mới chậm rãi trở lại Lăng Tiêu các, lúc đệ tử và cao thủ trong các cũng đều đã sớm trở lại, tuy nhiên vẫn còn có người lẻ tẻ trở về, Dương Khai lại không khiến cho bất cứ kẻ nào chú ý.
Chỉ có điều hắn phát hiện một điều kỳ quái, khi mình đi lại ở trong các, những sư huynh hoặc sư đệ không quen biết đều rất khách khí với mình, mặc dù không đi tới hàn huyên, nhưng cũng đứng xa chắp tay làm lễ, vẻ mặt mỉm cười chào hỏi.
Trong đó, thậm chí có một vị chấp sự của Lăng Tiêu các.
Cẩn trọng suy nghĩ một chút, Dương Khai không khỏi thấy thoải mái. Có thể từ trong Truyền Thừa Động Thiên sống sót trở về, nói không chừng ngày sau tiền đồ vô lượng, bọn họ đâu còn coi khinh mình như trước kia? Bây giờ chào hỏi sau này còn có thể trở thành bằng hữu.
Trở lại căn nhà gỗ nhỏ, còn chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ, ngoài cửa đã truyền đến một tiếng bước chân vội vã.
Đang nghĩ xem là ai tới, thì khuôn mặt của Tô Mộc liền xuất hiện.
Nhìn thấy Dương Khai, Tô Mộc mới yên tâm:
- Dương sư huynh huynh đã bình an trở về rồi.
Dương Khai trong lòng ấm áp hẳn lên, đứng lên nói:
- Tô sư đệ, vào đây ngồi đi!
- Không cần đâu, đệ đến xem huynh có sao không thôi.
Vừa nói Tô Mộc vừa lộ ra nụ cười lén lút như tên trộm.
- Đệ còn phải về tranh thủ luyện công, ha ha!
Cười dài một tiếng, Tô Mộc liền biến mất không thấy bong dáng.
Dương Khai ngạc nhiên, đột nhiên nhớ tới, mình ở cầu thang vô tận đó nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Tô Mộc, lúc đó đệ ấy đi đâu vậy? Thú Hồn Khai Vận trận gây ra động tính lớn như vậy, đệ ấy không thể không thấy.
Trừ khi lúc ấy đệ ấy có việc quan trọng khác!
Kết hợp với vẻ mặt đắc ý vừa rồi của Tô Mộc Dương Khai không khỏi mỉm cười.
Xem ra, không chỉ mình có được truyền thừa, tiểu tử Tô Mộc này, vận mệnh cũng khá tốt!
Tô Mộc đi rồi, Dương Khai chưa ngồi ấm chỗ, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân, nhưng lần này lại là tiếng bước chân rất nhẹ, nghe giống như là nữ tử.
Dương Khai thầm giật mình, trong lúc đang do dự, một bóng xanh ở cửa đi vào.
- Tiểu sư tỷ?
Dương Khai thấy rõ dung mạo của người đến, nét mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Hôm nay ngôi nhà gỗ nhỏ của mình lại thật náo nhiệt, Tô Mộc đến, Hạ Ngưng Thường cũng tới, hơn nữa Dương Khai cũng không thấy nàng khi trong Truyền Thừa Động Thiên.
Nhưng nói ra, thì từ lần trước sau khi từ Cửu Âm Sơn Cốc trở về, tỷ ấy cũng không đến tìm mình.
- Sư đệ!
Hạ Ngưng Thường nhìn thấy Dương Khai cũng giống Tô Mộc thở phào nhẹ nhõm, nhưng không khách khí mà bước tới:
- Đệ trở về rồi?
- Ừ, vừa về.
Dương Khai gật đầu
- Ta nghe bọn họ nói, đệ cũng vào Truyền Thừa Động Thiên….Nhưng ta không tìm được đệ.
Hạ Ngưng Thường vẫn vẻ thẹn thùng, nói chưa được hai lời, tai liền đỏ lên.
- Hôm đó đệ cũng thấy tỷ đi vào, Mộng chưởng quầy thật oai phong lẫm liệt.
Dương Khai nhớ tới dáng vẻ hống hách kiêu ngạo của Mộng Vô Nhai hôm đó thì cảm giác có chút kỳ quặc.
- Ừ, là do sư phụ để ta đi vào, đúng rồi, ta tìm thấy ở đó ít Viêm Dương thạch, tặng cho đệ để luyện đan dược.
Hạ Ngưng Thường cầm ra một cái bình nhỏ đưa cho Dương Khai
- Đệ tu luyện công pháp cần cái này đúng không?
Dương Khai mỉm cười đưa tay ra nhận:
- Cảm ơn!
Hạ Ngưng Thường khẽ lắc đầu:
- Khỏi cần!
- Tỷ muốn ngồi xuống nghỉ một lát không?
- Thôi, ta chỉ qua đây xem chút thôi.
Hạ Ngưng Thường vội vã xua tay, cô nam quả nữ, nàng thực sự không dám nán lại:
- Ta đi đây, đệ nghỉ ngơi nhé.
- Dạ
Dương Khai cũng không giữ lại.
- Tỷ cũng nghỉ ngơi tốt nhé, đừng để quá mệt.
Hạ Ngưng Thường hé miệng cười, ánh mắt đầy vẻ hưng phấn.
Lúc xoay người, đi tới cửa bước chân nàng chợt dừng lại, dường như muốn quay lại hỏi gì đó, nhưng do dự mãi lâu, cuối cùng cũng không lấy được dũng khí, đành rời đi.
Chuyện xảy lần trước ở trong Cửu Âm Sơn Cốc, cho tới giờ khắc này vẫn còn rõ mồn một trước mắt nàng.
Nụ hôn sâu sắc mê loạn đó, Hạ Ngưng Thường thường hồi tưởng mồn một trong lúc đêm khuya tỉnh mộng. Mỗi lần nhớ tới, trong lòng đều giống như một con nai con vui vẻ, mãi mà không thể ngừng lại, trằn trọc khó ngủ.
Cũng chính nụ hôn đó, khiến lòng nàng ôm ấp mãi bóng dáng toàn thân đẫm máu. Tình cảm dâng trào trong lòng khiến mỗi lần đối mặt với Dương Khai càng lộ ra vẻ thẹn thùng bối rối, nhưng lại không dám thổ lộ.
Đưa mắt nhìn theo Hạ Ngưng Thường rời đi, Dương Khai cầm trên tay chiếc lọ, trong lòng chợt thấy ấm áp.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, đêm thứ nhất trở về Lăng Tiêu các, Dương Khai không làm gì cả, mà chỉ bình thản đi ngủ một giấc.
Ngày thứ hai, hắn đi chợ Hắc Phong mua chút Tàn Hồn hoa ba lá và cây cỏ khô Tuyệt Địa, lần trước tới vốn định mua, nhưng TruyềnThừa Động Thiên xuất hiện lại làm rối loạn kế hoạch của hắn.
Trải qua chuyện Truyền Thừa Động Thiên, chợ Hắc Phong cũng không vắng lặng bao nhiêu, ngược lại càng thêm náo nhiệt, tam phái đệ tử nơi đây cũng đều đang tranh nhau thảo luận các loại kỳ ngộ và cơ duyên trong TruyềnThừa Động Thiên, còn có chín yêu thú mạnh mẽ kia và cầu thang vô tận cuối cùng.
Phần lớn mọi người không thể đi vào Truyền Thừa Động Thiên, nên lúc này đương nhiên là rất hứng thú.
Tô Nhan không có trấn thủ trong chợ Hắc Phong, danh tiếng của nàng bây giờ đang rộng khắp, không thích hợp rời khỏi Lăng Tiêu các, ánh mắt mọi người của ba phái đều tập trung ở trên người nàng, muốn biết rốt cuộc có đúng là nàng đã lấy được truyền thừa hay không.
Dương Khai mua được thảo dược và công cụ mình cần, liền rời khỏi chợ Hắc Phong.
Trở về Lăng Tiêu các, Dương Khai đi tới bên cạnh khe suối Khốn Long.
Chỗ mà ngày thường mình tu luyện, những cây Tam Dương Qủa đó vẫn đón gió phấp phới, có thể qua vài năm nữa, chúng sẽ ra hoa kết quả, nhưng nhất định đây là chuyện rất xa xôi rồi.
Dương Khai xoa xoa tay, hắn muốn làm một chuyện mà trước kia hắn rất muốn làm, chỉ có điều lúc đó thực lực quá thấp, không tiện thi triển, bây giờ đã đạt đến Khí Động cảnh, cũng coi như là có chút vốn liếng.
Tìm đến một tảng đá lớn gần đó, sau đó cột lên dây thừng vừa mua về, dùng dây thừng, Dương Khai từ từ rơi xuống phía dưới khe suối Khốn Long.
Dưới khe suối Khốn Long không biết có dị bảo như thế nào, khiến Dương Khai ở trên vách núi cao vẫn có thể hấp thụ dương khí để tu luyện, nhưng bất kể là bảo bối gì, càng đi sâu xuống dương khí rõ ràng là càng mạnh.
Khẩu vị Dương Khai không lớn, hắn không hề muốn thâm nhập vào trong khe suối Khốn Long để tìm bảo bối đó, dù gì thì lúc này vị Thập nhất trưởng lão đó đã nghiêm túc dặn dò hắn, nhất định không được mạo hiểm thâm nhập, bởi cho dù là người vào đó cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Vị thập nhất trưởng lão đó chí ít cũng là cao thủ Thần Du cảnh, nguy hiểm mà người có thể cảm nhận được đủ để khiến Dương Khai biến mất vĩnh viễn, thịt nát xương tan.
Chương 160: Tự tạo sơn động.
Dương Khai đang nghĩ đi xuống gần hơn một chút, để hấp thu càng được nhiều dương khí tu luyện.
Hơn nữa, ở Khốn Long Giản, cương phong gào thét, hoàn cảnh tu luyện thật sự làm cho người ta khó có thể chịu được.
Nếu là có thể mở ra một cái động trên vách đá dựng đứng thì cũng có thể tránh được những ngày gió thổi nắng cháy đầy khổ sở.
Bung dây thừng ra, đoạn dây đủ để Dương Khai duy trì khoảng cách một trăm trượng.
Sợi dây bung ra hết, Dương Khai cúi đầu nhìn xuống phía dưới, Khốn Long Giản vẫn là khe sâu không thấy đáy như vậy, căn bản là không biết tình hình bên dưới ra sao.
Trong lòng chợt dâng lên một đợt sợ hãi, thầm nghĩ nếu bây giờ mà dây thừng bị đứt thì…
Tuy nhiên Dương khí ở dâu quả thật là đậm hơn bên trên rất nhiều.
Dương Khai rất hài lòng, quan sát hai bên, vừa cẩn thận gõ gõ vào vách đá quanh đó, đã nhắm được một vị trí cũng không tồi.
Nơi đó có một cái cây khá cứng cáp mọc vặn vẹo trên vách đá cheo leo, lá thông dày đặc, tán rộng, nếu có thể mở được một không gian bên dưới tán cây này, thì cái cây đại thụ này còn có thể che gió che mưa cho mình, thật đúng là ưu thế thiên nhiên.
Quyết định, Dương Khai bức ra một giọt Dương dịch từ trong đan điền, ngưng tụ trên mười đầu ngón tay, hóa thành lưỡi dao, sau đó cắt lên trên vách đá.
Cũng không có trở ngại gì quá lớn, lưỡi dao Dương dịch sắc bén không phụ kỳ vọng của Dương Khai, trực tiếp cắt ra một khối nham thạch.
Lúc Dương Khai mới ở Khai Nguyên Cảnh tầng thứ ba, lưỡi dao do Dương dịch hóa thành dã có thể hủy diệt một Phàm cấp trung phẩm Phòng ngự bí bảo rồi, hiện giờ thực lực của Dương Khai lại tăng lên rất nhiều, việc phá nham thạch đương nhiên là dễ dàng rồi.
Dương dịch trong đan điền cũng không có bao nhiêu, số thu được ở Truyền thừa Động thiên phần lớn đã dùng hết khi song tu với Tô Nhan rồi, giờ chỉ còn lại bốn, năm giọt ít ỏi.
Hao phí mất ba giọt Dương dịch, Dương Khai mới có thể khoét được một cái động chưa đủ một người trên vách đá, tiến vào bên trong động, Dương Khai tiếp tục cắt, ném từng khối đã bị cắt rời ra ném xuống dưới vực sâu của Khốn Long Giản.
Rất lâu sau đó, dưới Khốn Long Giản mới truyền tới tiếng vang do hòn đá rơi xuống đất, khoảng thời gian âm thanh truyền tới, k đại khái có thể đánh giá được độ sâu của vực này.
Trong lòng không còn cách nào, âm thầm giật mình, chỉ sợ Khốn Long Giản sâu tới hơn vạn trượng cũng không chừng.
Nửa ngày, sơn động đã được mở rộng ra hơn rất nhiều, Dương dịch trong đan điền cũng đã tiêu hao hết.
Không có Dương dịch, chỉ bằng sức mạnh của bản thân thì dù có cố gắng đến mấy cũng không thể mở rộng ra hơn nữa.
Lấy một cái bình nhỏ từ trong ngực ra, đây là bình hôm qua Hạ Ngưng Thường đưa cho Dương Khai, nhớ tới vị tiểu sư tỷ kia, Dương Khai lại cảm thấy hơi áy náy.
May mắn đêm ở Cửu Âm sơn cốc kia hắn cũng không làm quá chuyện gì, nếu không bây giờ còn thật không biết làm sao để đối mặt với nàng.
Ăn mấy viên đan dược, ngưng tụ được một chút Dương dịch, Dương Khai lại tiếp tục mở rộng sơn động.
Làm việc cả ngày, Dương Khai đều cả thấy nhiệt tình và hưng phấn, không hề cảm thấy mỏi mệt chút nào. Nhìn sơn động đang dần dần được mở rộng ra, Dương Khai có cảm giác như đang mở ra động phủ của chính mình vậy.
Khoảng thời gian mấy ngày, Dương Khai đều ở lì trong sơn động không ngừng cố gắng, hết dd lại lấy đan dược do Hạ Ngưng Thường luyện chế ra để bổ sung, khi khát đã có sương sớm đọng lại trên lá cây cổ tùng, nhưng lại không hề thấy đói, thực lực của hắn tới mức Khí Động Cảnh, bình thường một tháng không ăn gì cũng không sao, tuy nhiên nếu là trong thời gian dài thì vẫn cần bổ sung.
Bảy ngày sau đó, sơn động cũng có thể coi như tạm ổn.
Dương Khai dứng trong sơn động nhìn kiệt tác do mình vất vả tạo ra, có cảm giác tự mãn, cười ngây ngô.
Giờ sơn động đã lớn hơn cả căn nhà gỗ của Dương Khai tới hai lần, bên ngoài cùng là chỗ để ngồi tu luyện,, ngồi ở cửa động, căn bảo không cảm thấy được cường phong gào thét ở Khốn Long Giản, chỉ có thể nghe được tiếng suối vang mà thôi, hoàn cảnh tu luyện tốt hơn ở bên trên rất nhiều.
Hướng mặt về cửa ộng, bên tay trái có một gian nhỏ, chính là nơi để Dương Khai cất những vật do hắn chuẩn bị, cả đám Tàn Hồn Hoa cùng Tuyệt địa khô mộc thảo mua được ở chỡ Hắc phong cũng để hết trong đó.
Gian bên tay phải lớn hơn một chút, là chỗ để nghỉ ngơi, ben trong còn có một tấm giường đá do Dương Khai cắt ra, mặt giường được san bằng bóng loáng. Dương Khai đã cẩn thận mài thật lâu, đi ngủ cũng sẽ không có cảm giác khó chịu.
Không biết là nghĩ sao, Dương Khai cắt tấm giường này rất lớn, đủ để cho hai ba người nằm trên lăn qua lộn lại thoải mái.
Khụ khụ… phòng xa thôi mà! Dương Khai nghĩ.
Ở giữa còn có một gian nữa, tạm thời chưa biết dùng để làm gì.
Bây giờ nơi này chính là động phủ của Dương Khai rồi, tuy rằng đơn sơ, nhưng ở bên trong lại khá ấm áp, còn làm cho người ta có cảm giác quyến luyến không muốn rời hơn cả căn nhà gỗ nhỏ kia.
Chốn Khốn Long Giản này bình thường không có ai đi qua, sau này nếu có gì không tiện mang theo, cũng có thể giấu ở đây, không lo bị người khác phát hiện.
Ngẫm nghĩ một chút, Dương Khai lại bám theo dây thừng leo lên, vừa leo lên vừa cắt một đám nham thạch trên vách núi để mượn lực, kể từ đó, sau này mình ra vào cũng không cần dùng dây thừng nữa rồi, cũng giảm bớt nỗi lo sợ bị có người men theo dây thừng mà phát hiện ra động phủ.
Cởi bỏ dây thừng đang buộc lại trên tảng đá, Dương Khai lại trở về trong động phủ.
Hao phí nhiều ngày như thế, cuối cùng là tạo ra một nơi tu luyện cho chính mình, hoàn cảnh tu luyện như vậy chỉ sợ là tốt hơn so với đám đệ tử của Lăng Tiêu các rất nhiều.
Không vội tu luyện, Dương Khai khoanh chân ngồi bên cửa động, hưởng thụ sự ấm áp yên bình này.
Bỗng nhiên nhớ tới một vật, sờ tay vào ngực, moi nó ra.
Âm Dương Yêu Sâm, đây là một gốc cây có linh tính, là thiên địa linh vật, từ sau khi bị Dương Khai lấy đi, bỏ vào trong ngực, cũng không chạy trốn, lại cũng không giãy dụa.
Giờ này Dương Khai lấy ra, vẻ mặt của nó dường như còn đang cười với Dương Khai.
Địa Ma đã từng nói, loài vật này chỉ biết sinh trưởng ở nơi âm dương nhị khí cùng tồn tại, lúc trước Dương Khai còn không biết trong Truyền thừa Động thiên tại sao lại có Yêu Sâm, nhưng sau khi có được truyền thừa liền nghĩ ra hiết mọi điều.
Nơi đó vốn là nơi truyền thừa của Âm dương hợp hoan, có thể sinh ra một cây Thiên địa linh vật đương nhiên là có lý rồi.
Giơ tay đưa ra một giọt Dương dịch, đưa vào trong cơ thể của Âm dương Yêu Sâm, trong giây lát đã bị nó hấp thu, vẻ mặt giống y như con người kia lại càng tỏ ra vẻ vui mừng hơn rất nhiều.
Hoa quang lưu chuyển, gốc cây Yêu Sâm này xoay người tuột khỏi tay Dương Khai, to mò bay lượn trong sơn động, không bao lâu, tự tìm lấy một chỗ, liền uốn éo cắm rễ xuống dưới, vẻ mặt hưởng thụ.
Hoa quang lưu chuyển, Dương Khai rõ ràng cảm nhận được dương khí dưới khe sâu không ngừng bị nó hấp thu, sau đó dương khí bên người Dương Khai liền nồng đậm lên rất nhiều.
Nó lại còn có tác dụng như thế sao? Dương Khai hơi hơi chấn động.
Vừa nghĩ, liền mở ra cấn chế ủa Phá Hồn Chùy, thanh âm cung kính của Địa Ma truyền tới:
- Lão nô kính chào Thiếu chủ!
- Ngươi nhìn xem Yêu Sâm này, nói sao?
Dương Khai hỏi.
Địa Ma nói:
- Thứ này vốn là hấp thu dương khí mà sinh, nơi đây dương khí nồng đậm, dúng là hoàn cảnh thích hợp để nó phát triển, tuy nhiên…
- Nói cho ta nghe, đừng có ấp a ấp úng cái gì!
Dương Khai hừ lạnh một tiếng.
Địa Ma nghe thấy liền run lên, gã tuy rằng mới tiếp xúc với Dương Khai chưa lâu, nhưng đúng thật là sợ hắn, lại nhiều lần phong ấn thần hồn của gã trong Phá Hồn CHùy, hơi chút là trừng phạt gã. Địa Ma xem như có thể thấy được sự quyết đoán và tàn nhẫn của hán, vội nói:
- Nó dù sao cũng phải hấp thu âm dương nhị khí, nơi đây chỉ có dương khí, trong khoảng thời gian ngăn thì không có việc gì lắm, nhưng thời gian dài, nó chẳng những không lớn lên, mà còn héo đi. Với nó mà nói, chỉ có dương thì không sinh, chỉ có âm thì không lớn, đấy chính là Âm dương Yêu Sâm!
- Khuyết thiếu âm khí đúng không?
Dương Khai hỏi.
- Thiếu chủ nói rất đúng.
Nếu nói như vậy, hôm nào để Tô Nhan tới cho nó một chút chân nguyên, thì có thể giải quyết được rồi.
Chần chừ một lát, Dương Khai hỏi với ánh mắt kỳ lạ:
- Trước đó ngươi nói, nếu nó gặp được nam nữ tâm đầu ý hợp, khi họn họ lưỡng tình tương duyệt, lúc đó sẽ chủ động hóa thành hai cỗ năng lượng, phân tán trên cơ thể hai người nam nữ kia đúng không?
- Vâng!
Địa Ma vừa tức vừa sợ nói:
- Hả? Thiếu chủ… ngươi… Khụ khụ… thất thân???
Trước khi hắn bị phong cấm, Dương Khai rõ ràng còn là thân đồng tử, nhưng giờ gặp lại Dương Khai, Địa Ma phát hiện không ngờ Dương Khai đã đánh mất cỗ Tiên Thiên thần dương khí từ khi ra đời của hắn, rõ ràng là kết quả do việc kết thân da thịt với nữ tử mà ra.
- Ai cho ngươi rình ta?
Dương Khai lạnh lùng nói.
- Thiếu chủ thứ tội! Lão nô chỉ là tò mò, sau này cũng không dám nữa!
- Tốt nhất là không có lần sau!
Dương Khai thản nhiên nói.
Nhướn mày, Dương Khai nghĩ quá nhiều rồi.
Tuy rằng hắn không biết lai lịch của Địa Ma, nhưng kiến thức của hắn lại thâm sâu uyên bác, lại biết thật nhiều về Âm dương Yêu Sâm, hắn không hề nói dối.
Trong đại điện đó, mình với Tô Nhan lưỡng tình tương duyệt, Âm dương Yêu Sâm ở một bên.
Nhưng nó cũng không hóa thành năng lượng dung nhập vào cơ thể của mình với Tô Nha, làm cho mình kết thành nhất tâm đồng thể với nàng. Nói như vậy, liền chỉ có thể giải thích rằng mình với Tô Nhan còn chưa tới mức ý hợp tâm đầu.
Dương Khai cũng có thể hiểu được, hai người tuy là vợ chồng, nhưng đó là vì để truyền thừa mà làm, đều không phải là ý nguyện tự chủ. Lại nói, nếu không có sự tồn tại của Âm dương đoàn tụ công, Tô Nhan hiện tại chỉ sợ đã ghi hận hắn chiếm lấy tấm thân trinh nữ của nàng, cho dù là không hận cũng sẽ không có tình cảm gì với mình, làm gì có chuyện ý hợp tâm đầu chứ?
Tô Nhan còn chưa hoàn toàn mở rộng tấm lòng của mình, Dương Khai cũng thế!
Mặc dù hiện tại cảm giác có thân thiết tới mấy, cũng có thể trả giá vì đối phương, cho dù là sinh mạng, nhưng đó đều là kết quả do tác dụng đặc thù của Hợp Hoan công.
Tình yêu nam nữ, không phải là một sớm một chiều, một bộ công pháp là có thể bồi dưỡng ra được.
Ở bên nhau một ngày, cho dù là không có Hợp Hoan công, hai người cũng có thể coi sinh mạng của đối phương là quan trọng nhất mới chính là tâm đầu ý hợp thật sự.
Địa Ma có chút không đứng đắn:
- Thiếu chủ đừng giận, lão nô cảm thấy, nữ nhân bình thường đều rất dễ dụ, ngài đã có dược thân thể của nàng, sớm muộn gì cũng có ngày nắm được trái tim nàng, điều này lão nô có thể dùng tính mạng đảm bảo.
- Không phải là ngươi chết lâu rồi à?
Dương Khai khẽ cười một tiếng.
Địa Ma thấy hắn không nổi giận, cũng to gan hơn, cười nói:
- Vâng vâng, thiếu chủ nói rất đúng, vậy lão nô dùng thần hồn đảm bảo, nữ nhân mà, vĩnh viễn có một cảm tình đặc thù đối với nam nhân đầu tiên của mình, thiếu chủ chỉ cần khẽ dùng một chút thủ đoạn liền có thể làm cho các nàng toàn tâm toàn ý với ngài, tới khi ý hợp tâm đầu, Yêu Sâm này liền phát huy tác dụng rất lớn của nó!
Vũ Luyện Điên Phong Vũ Luyện Điên Phong - Mạc Mặc