Sometimes the dreams that come true are the dreams you never even knew you had.

Alice Sebold

 
 
 
 
 
Tác giả: Cassandra Clare
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Dang Quy
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1967 / 73
Cập nhật: 2017-05-09 22:28:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần Cuối
an đầu, Jace không ý thức được gì. Rồi bóng tối tràn đến, đi cùng theo là nỗi đau đớn âm ỉ. Cảm giác như vừa nuốt phải lửa, làm cổ họng đau rát. Cậu hớp hơi tìm không khí trong tuyệt vọng, một luồng khí cậu mong sẽ làm dịu đi nỗi đau, và rồi mắt cậu mở bừng.
Cậu chỉ thấy bóng người mờ mờ - - trong một căn phòng tranh tối tranh sáng, vừa lạ vừa quen, kê một dãy giường và một cửa sổ để ánh sáng xanh lọt vào, và cậu được để trên một chiếc giường có đủ chăn, ga quấn quanh cậu như dây nhợ. Ngực cậu đau như bị đè, cậu liền rờ tay lên xem xét – hoá ra là do cậu bị băng bó. Cậu hít thêm một hơi nữa.
'Jace. ' Giọng ai mà quen thuộc quá, và một bàn tay nắm lấy tay cậu, đan ngón tay họ vào nhau. Bằng phản xạ sinh ra từ lòng yêu thương và cảm giác thân quen có từ nhiều năm, cậu siết chặt bàn tay ấy.
'Alec, ' cậu đáp và choáng váng khi nghe thấy tiếng mình. Nó không thay đổi. Cậu thấy mình như bị nung chảy, và tái tạo lại như vàng trong lò nung — nhưng làm thế nào? Cậu đã thực sự là chính mình chưa? Cậu ngước nhìn đôi mắt xanh lo âu của Alec, và nhận ra mình đang ở đâu — khu bệnh xá của Học Viện. 'Tớ xin lỗi... '
Một bàn tay mảnh, chai sần vuốt má anh, và một giọng nói thứ hai cất tiếng, 'Đừng xin lỗi. Anh chẳng việc gì phải xin lỗi. '
Cậu nhắm hờ mắt lại. Cảm giác nặng nề trên ngực mình vẫn còn đó, một phần vì vết thương, một phần vì tội lỗi. 'Izzy. '
Cô hít một hơi. 'Là anh thật sự đúng không? '
'Isabelle, ' Alec chặn em gái, như thể không muốn cậu buồn, nhưng Jace nắm tay cô. Trong ánh hoàng hôn, anh thấy đôi mắt đen của Izzy sáng lên, gương mặt tràn ngập hi vọng. Đây là Izzy của gia đình cô, một Izzy giàu tình thương và đầy quan tâm.
'Đúng là anh, ' cậu đằng hắng và đáp. 'Anh biết có thể em không tin anh, nhưng thề có Thiên thần, Iz, đúng là anh. '
Alec không nói gì, nhưng cậu ta siết chặt tay Jace. 'Cậu không cần thề, ' cậu nói và bàn tay kia chạm vào chữ rune parabatai trên phần xương đòn. 'Tớ biết. Tớ nhận thấy được. Cái cảm giác mất đi một phần trong mình đã mất. '
'Tớ cũng thế. ' Giọng Jace run run. 'Thiếu đi gì đó. Tớ biết, kể cả lúc ở cùng Sebastian, nhưng không thể định hình nó. Nhưng đó là cậu. Parabatai của tớ. ' Cậu nhìn Izzy. 'Và em. Em gái mình. Và... ' Mi mắt anh nóng lên trong ánh sáng chói lòa: vết thương trên ngực nhói đau, và anh nhìn thấy gương mặt cô, sáng lên trong ánh kiếm. Cảm giác nóng bừng là lạ lan tỏa khắp người cậu. 'Clary. Làm ơn nói rằng —'
'Bạn ấy hoàn toàn khỏe mạnh, ' Isabelle vội nói. Giọng cô có gì đó khác — ngạc nhiên, khó ở.
'Hãy thề em không nói thề để anh không buồn bực đi. '
'Bạn ấy đâm anh, ' Isabelle nhấn mạnh.
Jace cười khùng khục, rồi nhăn nhó vì đau. 'Cô ấy cứu mạng anh. '
'Đúng thế, ' Alec đồng tình.
'Bao giờ tớ được gặp cô ấy? ' Jace cố tỏ ra không vồn vã.
'Đúng là anh rồi, ' Isabelle vui vẻ kết luận.
'Các Tu huynh Câm cứ lui tới suốt, ' Alec kể. 'Để kiểm tra cái này này, ' — cậu trỏ vào dải băng trên ngực Jace — 'và xem cậu tỉnh chưa. Giờ mà biết cậu đã tỉnh, chắc họ sẽ muốn nói chuyện với cậu trước khi họ để cậu gặp Clary. '
'Tớ bị hôn mê bao lâu rồi? '
'Khoảng hai ngày, ' Alec đáp. 'Tính từ lúc cậu được đưa từ Burren về và chắc chắn cậu sẽ không chết. Hóa ra chữa vết thương do kiếm của tổng lãnh thiên thần không dễ dàng gì. '
'Ý cậu là người mình sẽ có sẹo. '
'Một vết sẹo to xấu òm, ' Isabelle nói. 'Ở trên ngực anh. '
'Chà, chết thật, ' Jace đáp. 'Thế mà anh đang sống nhờ nhận hợp đồng quảng cáo đồ lót mới buồn. ' Cậu nói tỉnh bơ, nhưng lại nghĩ có sẹo cũng phải: cậu nên bị đánh dấu sau những gì đã xảy ra, cả thể chất lẫn linh hồn. Cậu suýt mất linh hồn, và vết sẹo này sẽ nhắc cậu ý chí mới yếu ớt làm sao và làm người tốt khó thế nào.
Nhắc cậu nhớ những điều xấu xa hơn nữa. Nhắc cậu nhìn về phía trước và nhắc không được để điều gì xảy ra. Sức mạnh của cậu đã trở lại; cậu nhận thức được điều đó, và cậu sẽ dùng toàn lực để đấu với Sebastian. Vừa nghĩ đến thôi, cậu thấy nhẹ nhõm hẳn, ngực cậu nhẹ hẳn. Cậu quay đầu nhìn vào mắt Alec.
'Tớ không ngờ sẽ có lúc chống lại cậu, ' cậu thẫn thờ. 'Chưa bao giờ. '
'Và sẽ không xảy ra lần nữa, ' cằm Alec cứng lại.
'Jace, ' Isabelle nói. 'Cố gắng bình tĩnh nhé? Chỉ là... '
Gì nữa đây? 'Có chuyện không ổn à? '
'Thì người anh hơi sáng, ' Isabelle đáp. 'Chỉ, kiểu tý chút thôi. '
'Phát sáng á? '
Alec cầm tay Jace mà giơ lên. Trong bóng tối, Jace thấy được ánh sáng nhàn nhạt chạy dọc cẳng tay mình, chạy dọc mạch máu mình. 'Bọn tớ nghĩ đây là tàn dư của thanh kiếm ấy, ' cậu tiếp. 'Có lẽ sẽ hết, nhưng các Tu huynh Câm thấy tò mò. Hiển nhiên rồi. '
Jace thở dài và ngả đầu xuống gối. Cậu kiệt sức đến độ chẳng đào sâu thêm chi tiết phát sáng này nữa. 'Nghĩa là giờ cậu phải đi hả? ' cậu hỏi. 'Đi báo các Tu huynh ấy? '
'Họ bảo chúng tớ báo cho họ lúc cậu tỉnh, ' Alec đáp, nhưng cậu ta lắc đầu luôn. 'Nhưng nếu cậu không muốn thì thôi. '
'Tớ thấy mệt, ' Jace thừa nhận. 'Nếu được ngủ vài tiếng nữa... '
'Tất nhiên. Tất nhiên là được. ' Tay Isabelle vuốt tóc Jace lòa xòa trên mắt cậu. Giọng cô chắc chắn và quả quyết như gấu mẹ bảo vệ con.
Mắt Jace từ từ khép lại. 'Và hai người không bỏ đi chứ? '
'Không, ' Alec nói. 'Không, bọn tớ không bỏ đi đâu. Biết rồi còn hỏi. '
'Không đời nào. ' Isabelle nắm lấy bàn tay để không của cậu và siết chặt. 'Người nhà Lightwood ở bên nhau, ' cô thì thầm. Tự dưng tay Jace ươn ướt, và cậu nhận ra cô đang khóc, nước mắt tuôn rơi — khóc vì cậu, vì cô em gái cậu yêu cậu, dù sau biết bao chuyện xảy ra, cô vẫn yêu cậu.
Anh em họ vẫn yêu cậu.
Và cậu thiếp đi như thế, khi Isabelle và Alec ở hai bên, trong lúc bình minh lên.
'Cậu bảo mình chưa được gặp anh ấy là sao? ' Clary gặng hỏi. Cô đang ngồi trên ghế bành trong phòng khách nhà chú Luke, dây điện thoại xoắn quanh ngón tay chặt đến nỗi đầu ngón trắng bệch.
'Mới có ba ngày thôi, mà anh ấy bất tỉnh mất hai rồi, ' Isabelle đáp. Có mấy giọng nói xì xào trong điện thoại, và Clary căng tai nghe xem ai đang nói. Cô cho là có giọng cô Maryse, nhưng bác ấy đang nói chuyện với Jace? Hay Alec? 'Các Tu huynh Câm vẫn đang khám nghiệm anh. Họ vẫn cấm khách đến thăm. '
'Mặc kệ đám Tu huynh Câm. '
'Miễn đi. Họ im ỉm và mạnh mẽ, thế mới đáng sợ. '
'Isabelle! ' Clary dựa lưng vào gối. Hôm nay là ngày thu trời trong - nắng chiếu qua cửa sổ vào phòng, nhưng ánh nắng chẳng làm tâm trạng cô tốt lên. 'Mình chỉ muốn biết anh ấy có khỏe hay không thôi. Muốn thấy anh ấy không bị thương tích lâu dài, và anh ấy không sưng lên như quả dưa... '
'Làm sao mà sưng lên như dưa được, đừng ngớ ngẩn thế chứ. '
'Mình không biết. Vì có ai nói gì đâu. '
'Anh ấy khỏe mạnh, ' Isabelle nói, cơ mà Clary biết cô ấy đang giấu diếm gì đó. 'Alec ngủ cạnh anh ấy, còn mẹ mình và mình thay phiên nhau ở bên anh ấy cả ngày. Còn các Tu huynh Câm có tra tấn gì đâu. Họ chỉ cần biết điều anh ấy biết. Về Sebastian, căn hộ đó, mọi thứ. '
'Nhưng mình không thể tin Jace không gọi mình lúc anh ấy tỉnh. Trừ khi anh ấy không muốn nhìn mặt mình. '
'Có lẽ thế, ' Isabelle đáp. 'Cơ bản là cậu đã đâm anh ấy mà. '
'Isabelle —'
'Đùa thôi, tin hay không thì tùy. Nhân danh Thiên thần, Clary, sao cậu không kiên nhẫn một chút đi? ' Isabelle thở dài. 'Thôi bỏ đi. Mình quên mất ai đang ở đầu dây kia rồi. Nghe này, Jace bảo — lẽ ra mình không được nhắc tới, nhớ nhé — anh ấy cần nói chuyện riêng với cậu. Chỉ cần cậu đợi một —'
'Thì mình làm thế còn gì, ' Clary. 'Đợi ấy. ' Đúng thế. Hai tối nay cô ngồi trong phòng khách nhà chú Luke, ngóng chờ tin Jace và nhớ lại cuộc sống của cô trong tuần vừa rồi cặn kẽ từng chi tiết. Đám Wild Hunt; cửa hàng đổ cổ ở Prague; đài phun chứa máu; đôi mắt đen của Sebastian; người Jace ép sát vào cô; Sebastian ấn cái Cốc Hỏa ngục vào môi cô, cố nạy miệng cô ra; vị đắng của máu quỷ. Thanh Glorious tỏa sáng trong tay cô, đâm xuyên qua người Jace như tia lửa, cảm giác tim anh đập dưới đầu ngón tay mình. Clary hét bảo anh còn sống, tim anh vẫn đập, và cả gia đình anh quây lại, cả Alec dù đang phải dìu một Magnus trắng bệch. 'Suốt ngày chỉ có tua đi tua lại chúng trong đầu. Mình đến phát điên mất. '
'Mình đồng ý vụ đó. Mà Clary này? '
'Hả? '
Im lặng. 'Cậu đâu có cần mình cho phép cậu tới gặp Jace đâu, ' Isabelle nói. 'Cậu có cần ai cho phép làm gì đâu. Cậu là Clary Fray. Cậu lao đầu vào đủ thứ chuyện mà chẳng cân nhắc hệ quả, và cậu vượt qua tất cả theo mấy giải pháp điên điên với liều mạng. '
'Chuyện đời sống riêng tư của mình thì không, Iz à. '
'Huh, ' Isabelle chốt. 'Vậy thì cứ làm tới đi. ' Và cô bạn gác máy.
Clary nhìn ống nghe vang tiếng tút tút. Rồi cô thở dài và gác máy, bỏ sang phòng ngủ.
Simon đang nằm dài trên giường, chân để lên gối còn tay chống cằm. Cái laptop để mở ở chân giường, cảnh phim Ma trận tạm dừng. 'Gặp may không? '
'Không hẳn. ' Clary tới tủ đồ. Cô mặc đồ để đi gặp Jace — quần bò và áo len xanh mềm mà cô biết anh sẽ thích. Cô mặc áo khoác nhung kẻ và ngồi xuống cạnh Simon đi giày. 'Isabelle chẳng chịu nói gì. Các Tu huynh Câm không cho khách đến thăm Jace, nhưng thây kệ. Mình cứ đến. '
Simon đóng laptop lại và lăn người qua. 'Thế mới là kẻ bám đuôi dũng cảm của mình chứ. '
'Im đi, ' cô nói. 'Cậu muốn đi cùng không? Để gặp Isabelle luôn? '
'Mình đi gặp chị Becky, ' cậu đáp. 'Ở căn hộ. '
'Tốt. Hôn chị ấy cho mình nhé. ' Cô thắt xong dây giày và vươn tay vuốt tóc xòa xuống trán Simon. 'Trước đây mình phải quen cậu có Ấn Ký trên trán. Giờ thì phải quên sự hiện diện của nó đi. '
Đôi mắt nâu của cậu bạn dò xét cô. 'Có hay không, mình vẫn là mình. '
'Simon, cậu nhớ câu được khắc trên lưỡi kiếm không? Cái thanh Glorious ấy? '
'Quis ut Deus. '
'Tiếng Latinh đó, ' cô tiếp. 'Mình có tra. Ý nghĩa là Ai giống Chúa? - - một câu hỏi mẹo. Câu trả lời là không ai — không ai giống chúa hết. Cậu hiểu chưa? '
Cậu nhìn cô. 'Hiểu gì? '
'Cậu nói được rồi đó. Deus. Chúa. '
Simon mở miệng, rồi ngậm tăm. 'Mình... '
'Mình biết Camille bảo ả có thể nói tên Chúa vì ả không tin vào Chúa, nhưng mình nghĩ cái đó liên quan đến việc cậu nhìn bản thân ra sao hơn. Nếu cậu tin bản thân bị nguyền rủa, thì sự thật là thế. Nhưng nếu không tin... '
Cô chạm vào tay cậu; cậu siết nhẹ tay cô rồi thả lỏng, gương mặt đăm chiêu. 'Mình cần thời gian suy nghĩ. '
'Tùy cậu. Nhưng muốn nói gì thì có mình ở đây. '
'Và mình ở đây nếu cậu muốn thế. Dù cậu và Jace có làm gì ở Học Viện... cứ qua chỗ mình để nói chuyện. '
'Jordan sao rồi? '
'Khỏe re, ' Simon đáp. 'Maia với anh ta thành cặp rồi. Đang yêu nhau thắm thiết thành ra mình nên tránh mặt đi thì hơn. ' Cậu chun mũi. 'Khi cô ấy không ở đó, anh ta lèm bèm nào là anh ấy không an tâm vì cô bạn gái từng hò hẹn với nhiều thằng, trong khi anh ta mất ba năm ở cái chỗ huấn luyện Vệ binh và giả bộ mình vô tính (asexual). '
'Thôi nào, bạn ấy có quan tâm đâu. '
'Cậu hiểu con trai mà, tụi này có cái tôi mong manh lắm. '
'Mình không nghĩ cái tôi của Jace mong manh đâu. '
'Không, cái tôi của Jace là pháo phòng không của đàn ông, ' Simon thừa nhận. Cậu để tay phải lên bụng, tay vẫn còn đeo cái nhẫn tiên tộc. Vì cái kia bị hỏng nên cái này có vẻ vô dụng, nhưng Simon vẫn đeo nó. Clary hăm hở cúi xuống hôn lên trán bạn.
'Cậu là người bạn thân tốt nhất từng có, biết chưa? ' cô nói.
'Biết rồi, nhưng nghe câu đó vẫn vui tai à. '
Clary bật cười và đứng lên. 'Well, ta nên đi đến ga tàu điện ngầm. Trừ khi cậu muốn ở lại với phụ huynh nhà mình thay vì ở cùng anh bạn độc thân vui vẻ của cậu. '
'Ờ. Với bạn cùng phòng buồn tình và chị gái mình. ' Cậu rời giường và theo chân cô vào phòng khách. 'Không định Dịch chuyển đi à? '
Cô nhún vai. 'Chả biết. Nghe có vẻ... phí. ' Cô qua hành lang và, sau khi gõ cửa, thò đầu vào phòng ngủ lớn. 'Chú Luke à? '
'Vào đi. '
Cô bước vào, Simon theo sau. Chú Luke đang ngồi tựa lưng vào đầu giường. Ngực chú bị quấn băng dày sụ nổi rõ dưới lớp áo flannel. Trước mặt chú là một chồng tạp chí. Simon cầm một cuốn lên. "Lấp lánh như Công chúa Tuyết: Cô dâu Mùa đông." cậu đọc to. 'Cháu không chắc đâu chú. Vương miện bông tuyết chẳng hợp đâu. '
Chú Luke nhìn quanh rồi thở dài. 'Cô Jocelyn nghĩ lên kế hoạch đám cưới sẽ tốt cho cả hai. Trở về cuộc sống bình thường, kiểu thế. ' Dưới mắt chú có quầng thâm. Mẹ Jocelyn là người báo cho chú tình hình cô Amatis, lúc chú còn ở trong đồn cảnh sát. Khi chú về nhà, dù Clary đã ôm hôn chào mừng chú, nhưng chú ấy vẫn không hé môi nói tới chị mình, và cô cũng vậy. 'Nếu để chú quyết định, chú sẽ đến Las Vegas và bỏ năm mười đô để có đám cưới kiểu cướp biển do Elvis làm chủ hôn. '
'Cháu làm phù dâu cho, ' Clary gợi ý. Cô trông mong Simon. 'Còn cậu sẽ là... '
'Oh, không, ' cậu nói. 'Mình là dân híp-pi. Quá tuyệt để vào cảnh đám cưới. '
'Cậu chơi D&D mà. Cậu là mọt sách(geek),' cô vui vẻ sửa lại.
'Từ đó dành cho con gái (geek is chic),' Simon tuyên bố. 'Các tiểu thư thích "dân tri thức"(nerd) hơn. '
Chú Luke đằng hắng. 'Chú nghĩ hai cháu qua đây để nói gì cơ mà? '
'Cháu đến Học Viện thăm Jace đây, ' Clary đáp. 'Chú muốn cháu mang gì về không ạ? '
Chú lắc đầu. 'Mẹ cháu đang ở cửa hàng mua đồ. ' Chú nghiêng người để vò đầu cô, rồi nhăn mặt. Chú đang bình phục, nhưng chậm. 'Đi vui nhé. '
Clary hình dung mình sẽ phải đối đầu với ai ở Học Viện — một cô Maryse giận dữ, một Isabelle mệt mỏi, Alec lơ đãng và một Jace không muốn gặp cô — và thở dài. 'Mong vậy ạ. '
Ga điện ngầm có mùi tiết trời đông tràn vào thành phố — mùi lạnh lẽo của kim loại, ẩm ướt, bụi bẩn và ám khói. Alec thở ra khói trắng lúc bước đi dọc theo đường tàu, tay để không đút sâu vào túi áo cho ấm. Tay kia cầm đá phù thủy soi rọi cả đường hầm – hàng gạch lát xanh đỏ, bạc màu vì thời gian, và dây điện vương vãi chỏng chơ trên tường. Đã lâu rồi kể từ lần cuối ga điện ngầm này còn hoạt động.
Alec đến đây trong lúc Magnus đang ngủ. Dạo này Magnus cứ ngủ li bì; anh đang dưỡng sức vì vết thương ở trận Burren. Anh phải dùng rất nhiều năng lượng mới lành lặn lại, nhưng vẫn chưa hồi sức hoàn toàn. Pháp sư tuy bất tử nhưng không bất khả chiến bại, và "vài cm cao lên nữa là anh hết đời", Magnus buồn rầu nhận xét khi khám nghiệm xong vết thương. 'Tim anh sẽ ngừng đập. '
Có mấy khắc —thậm chí mấy phút – Alec tưởng Magnus đã chết. Lại còn sau khi tốn bao thời gian lo cậu sẽ già đi và chết trước Magnus mới mỉa mai làm sao. Đây là kiểu trừng phạt cậu đáng phải nhận, vì tội ngã lòng trước lời đề nghị của Camille, dù chỉ trong vài giây yếu lòng.
Cậu thấy ánh sáng trước mặt — giếng trời và đèn treo rọi sáng City Hall. Cậu định cất đá phù thuỷ đi thì một giọng nói cất lên sau lưng cậu. 'Alec, ' gọi tên cậu. 'Alecxander Gideon Lightwood. '
Tim Alec muốn vọt ra ngoài. Cậu từ từ quay lại. 'Magnus? '
Magnus ra mặt, bước vào vùng đá phù thuỷ Alec cầm soi tới. Trông anh ảm đạm không giống mình tý nào, hai mắt có quầng thâm đậm. Mái tóc lỉa chỉa mọi khi nhàu nhĩ. Anh chỉ mặc độc áo khoác ngoài cái áo phông, và Alec không thể kìm mình băn khoăn anh có lạnh không.
'Magnus, ' Alec tiếp. 'Em tưởng anh đang ngủ. '
'Rõ ràng thế. ' Magnus nói.
Alec nuốt khan. Chưa bao giờ cậu thấy Magnus thực sự tức giận. Không đến mức này. Đôi mắt mèo của Magnus trở nên khó dò, mông lung. 'Anh bám theo em à? ' Alec hỏi.
'Nói thế cũng đúng. Làm thế mới biết em đi đâu, ' Cử động khá khó khăn anh mới đưa tay được vào túi áo, lấy ra một mẩu giấy gấp gọn. Trong ánh sáng mờ mờ, Alec nhìn thấy nét chữ bay bướm, cẩn thận đó. 'Em biết không, khi cô ta báo em có đến đây – kể cho anh về thương vụ cô ta và em sắp thoả thuận – anh đã không tin. Anh không muốn tin cô ta. Vậy mà giờ em đến đây. '
'Camille kể cho anh –'
Magnus giơ tay ngắt lời cậu. 'Đừng nói, ' anh mệt mỏi nói. 'Tất nhiên là có kể. Anh đã cảnh báo em cô ta là bậc thầy thao túng và chính trị, nhưng em không nghe. Em nghĩ cô ta muốn ai là đồng minh của mình – anh hay em? Em mới có mười tám tuổi thôi, Alexander. Em không phải một đồng minh quyền năng. '
'Em bảo cô ta rồi, ' Alec phân trần. 'Em sẽ không giết Raphael. Em đã đến để dứt hẳn với cô ta, em sẽ không làm thế —'
'Em phải lặn lội đến đây, tới cái ga điện ngầm bỏ hoang này, chỉ để nói thế hả? ' Magnus nhướn mày. 'Thế em không nghĩ mình nên nói thế bằng cách, có lẽ là, tránh xa cô ta hẳn à? '
'Chỉ là —'
'Và nếu em từng đến đây – rất không cần thiết – và nói không thoả thuận với cô ta, ' Magnus nói với giọng bình thản chết người, 'vậy lần này em đến làm gì? Thăm xã giao? Chỉ gặp mặt thôi? Giải thích anh nghe coi, Alexander, xem anh có không hiểu chỗ nào không. '
Alec nuốt khan. Phải có cách giải thích chứ. Cậu tới đây gặp Camille vì cô ta là người duy nhất cậu có thể thổ lộ về Magnus. Người duy nhất không chỉ nhìn nhận Magnus, như cậu, là Đại Pháp sư vùng Brooklyn mà còn là một người biết yêu thương và được đáp lại, người có khuyết điểm và đặc điểm của con người, tính tình thay đổi thất thường làm Alec không sao lường được. 'Magnus – ' Alec dợm bước đến bên bạn trai cậu, và lần đầu tiên, Magnus tránh xa cậu. Cử chỉ của anh rất cứng nhắc và không mấy thiện chí. Anh nhìn Magnus như nhìn người dưng, một người lạ anh không ưa mấy.
'Em rất xin lỗi anh, ' Alec nói. Giọng cậu khào khào run run. 'Em không cố ý—'
'Biết sao không, anh cũng suy nghĩ nhiều chứ, ' Magnus lên tiếng. 'Một phần lý do anh muốn có Cuốn sách Trắng là thế. Bất tử cũng là một gánh nặng. Em phải nghĩ tới những ngày sắp đến, khi em đã đi mọi nơi, nhìn nhận mọi thứ. Trải nghiệm duy nhất anh chưa có là được già đi cùng ai đó – cùng với người anh yêu. Anh tưởng em là người ấy. Nhưng không đồng nghĩa với việc em cho mình quyền tước đi lựa chọn khả tử của anh. '
'Em biết. ' Tim Alec đập thình thịch. 'Em hiểu mà, và em không định làm thế —'
'Anh sẽ ra ngoài cả ngày, ' Magnus tiếp. 'Đến nhà anh lấy đồ của mình đi. Để chìa khoá trên bàn ăn. ' Mắt anh ngắm Alec. 'Kết thúc rồi. Anh không muốn gặp lại em, Alec ạ. Cả bạn em cũng không. Anh chán làm anh pháp sư cưng của họ rồi. '
Hai tay Alec run đến nỗi làm rơi đá phù thuỷ. Ánh sáng tắt, và cậu quỳ xuống, tay lục lọi trong đám rác rưởi và bụi bẩn tìm lại. Và rồi ánh sáng bừng lên trước mặt cậu, và cậu đứng lên thấy Magnus choán tầm mắt mình, tay anh cầm đá phù thuỷ. Hòn đá lấp lánh ánh sáng màu là lạ.
'Lẽ ra nó không phát sáng được, ' Alec bật ra. 'Chỉ có Thợ Săn Bóng tối mới làm nổi. '
Magnus xoè tay ra. Hòn đá bừng lên một màu đỏ sậm, không khác gì than hồng.
'Có phải vì cha anh không? ' Alec hỏi.
Magnus không đáp, chỉ đưa hòn đá cho Alec. Khi tay họ chạm nhau, vẻ mặt Magnus thay đổi. 'Em lạnh cóng rồi kìa. '
'Vậy sao?
'Alexander... ' Magnus kéo cậu lại gần, và đá phù thuỷ chớp nháy đủ màu. Alec chưa từng thấy đá phù thuỷ làm được thế bao giờ. Cậu tựa đầu vào vai Magnus và để anh ôm mình. Nhịp tim của Magnus không giống con người – chậm hơn, ổn định hơn. Thỉnh thoảng Alec nghĩ đó là thứ ổn định nhất của đời mình.
'Hôn em đi, ' Alec nói.
Magnus áp tay lên má Alec và nhẹ nhàng, gần như lơ đãng, rờ gò má Alec. Khi anh cúi xuống để hôn cậu, người anh đượm mùi đàn hương. Alec bấu chặt tay áo khoác Magnus, và đá phù thuỷ được họ kẹp chuyển sang màu xanh lục, xanh dương và hồng.
Ấy là một nụ hôn chậm rãi mà buồn bã. Khi Magnus dứt ra, Alec nhận ra cậu tự cầm đá phù thuỷ từ bao giờ; tay Magnus không còn giữ nữa. Ánh sáng chỉ còn một màu trắng.
Magnus khẽ nói. 'Aku cinta kamu. '
'Câu đó nghĩa là gì? '
Magnus gỡ tay Alec ra. 'Nghĩa là Anh yêu em. Nhưng điều ấy không thay đổi được gì đâu. '
'Nhưng nếu anh yêu em —'
'Đúng là thế. Nhiều hơn anh mường tượng. Nhưng chúng ta chấm dứt, ' Magnus nói. 'Chẳng thể thay đổi điều em đã làm. '
'Em chỉ mắc sai lầm một lần, 'Alec thì thào, 'Chỉ một lỗi lầm –'
Magnus cười lớn. 'Một lỗi lầm? Thế khác gì bảo chuyến đi ngắn ngủi của tàu Titanic chỉ là một tai nạn đường biển thường thấy. Alec, em định rút ngắn tuổi thọ của anh. '
'Chỉ là — Cô ta mời chào, nhưng em đã suy nghĩ và không thể chấp nhận — Em không thể làm thế với anh. '
'Nhưng em nghĩ ngợi về lời mời. Và không thèm nói với anh. ' Magnus lắc đầu. 'Em không tin anh. Chưa bao giờ em tin. '
'Có mà, ' Alec nài. 'Em sẽ — em sẽ tin. Cho em một cơ hội nữa —'
'Không, ' Magnus chốt. 'Và lời khuyên nho nhỏ này: Tránh xa Camille ra. Chiến tranh sắp nổ ra. Em không muốn lòng trung thành của mình bị nghi ngờ chứ hả, Alexander? '
Và anh quay bước đi, hai tay đút túi — đi từ tốn như bị thương không chỉ ở sườn. Nhưng anh cứ bước đi. Alec dõi theo anh mất hút vào bóng tối.
Hồi hè thì trong Học Viện khá mát, nhưng khi mùa đông đã thực sự ngự trị, Clary nghĩ, thì trong này lại ấm. Hàng dãy nến soi rọi cả sảnh vào, còn mọi khung cửa sổ kính mờ đều toả sáng dìu dịu. Cô nghe tiếng cửa ra vào đóng sập sau lưng mình, bước chân nhắm đến thang máy. Đi được nửa đường tới dãy phòng chính thì cô nghe tiếng ai đó cười.
Cô quay lại. Là Isabelle, ngồi lọt thỏm trong đám băng ghế cũ, chân vắt lên thành ghế bày trước mặt. Cô bạn đi bốt cao đến nửa đùi, quần bò bó, mặc áo len đỏ để hở một bên vai. Làn da cô ken đặc ấn ký đen sạm; làm Clary nhớ đến lời Sebastian-hắn không thích phụ nữ làm hỏng da bằng ấn ký, và cô rùng mình. 'Cậu không nghe mình gọi à? ' Izzy hỏi gặng. 'Cậu đôi khi cũng lơ đãng đáng ngạc nhiên đấy. '
Clary dựa vào một băng ghế. 'Mình có cố tình bơ cậu đâu nào. '
Isabelle thu chân lại và đứng lên. Gót giày cô bạn cao, thành ra cô bị chiều cao của bạn áp đảo. 'Biết mà. Thế nên mình mới nói 'lơ đãng', không phải 'thô lỗ'. '
'Cậu định bảo mình đi hả? ' Clary mừng vì giọng mình không run. Cô muốn gặp Jace. Cô muốn gặp Jace nhiều hơn bao giờ hết. Nhưng sau những chuyện xảy ra trong tháng vừa qua, cô biết điều quan trọng là anh trở lại là chính mình và toàn mạng trở về. Mọi điều khác chỉ là phù phiếm.
'Không, ' Izzy vừa đáp vừa bước tới thang máy. Clary theo bước bạn. 'Mình nghĩ chuyện này thật ngớ ngẩn. Cậu đã cứu được anh ấy. '
Clary dằn cảm giác lạnh lẽo ở cổ họng xuống. 'Cậu bảo có những điều mình không hiểu. '
'Có. ' Isabelle bấm nút thang máy. 'Jace sẽ giải thích. Mình xuống đây vì nghĩ cậu nên biết chuyện khác kìa. '
Clary lắng nghe tiếng cót két ầm ì quen thuộc của thang máy. 'Ví dụ? '
'Cha mình về rồi, ' Isabelle tránh nhìn Clary.
'Về thăm hay về hẳn luôn? '
'Về luôn. ' Giọng Isabelle bình thản, nhưng Clary vẫn nhớ cô bạn đau lòng ra sao khi biết cha Robert của mình muốn trở thành Điều Tra viên. 'Cơ bản là thế này, Aline và Helen giúp tụi mình không gặp rắc rối vì chuyện ở Ireland. Khi chúng mình tới đó, không một ai trình báo Clave. Mẹ mình quả quyết nếu trình báo, chắc chắn họ sẽ cử chiến binh tới giết Jace. Mẹ mình không thể trình báo, vì toàn người một nhà cả. '
Thang máy mở ra cùng tiếng lanh canh trước khi Clary định nói gì. Cô bước theo bạn vào, cố cưỡng lại mong muốn ôm lấy Isabelle. Cô không nghĩ Izzy sẽ thích.
'Thành ra Aline báo với Tổng lãnh Hội Đồng – suy cho cùng, là mẹ chị ấy mà – là vì thời gian quá eo hẹp để trình báo Clave, dù chị ấy có để lại chỉ thị rõ ràng-gọi cho mẹ Jia-trước khi rời đi, nhưng điện thoại tự dưng có trục trặc kỹ thuật. Tóm lại là chị ấy chém gió ác. Nhưng đó là chuyện chúng mình kể. Mình không nghĩ cô Jia tin, nhưng chả quan trọng, có ai muốn phạt mẹ mình đâu. Cứ phải có chuyện kể ra để đỡ phải xét xử thôi mà. Vì cuối cùng mọi sự đâu phải là thảm hoạ. Chúng mình lâm trận, cứu được Jace, giết gần hết đám Nephilim hắc ám, và làm Sebastian chạy mất dép mà. '
Thang máy gần dừng hẳn với một tiếng loảng xoảng lớn.
'Làm Sebastian chạy mất dép, ' Clary nhắc lại. 'Thế là ta chả biết hắn đi đâu? Mình tưởng khi nhà hắn bị phá tan – cái túi không gian đó – thì hắn sẽ bị theo dấu chứ. '
'Thử rồi, ' Isabelle đáp. 'Hắn lẩn lút đằng nào vẫn cứ không ai biết mới dở. Và theo lời các Tu huynh Câm, bùa phép đại quỷ Lilith thực thi – hắn mạnh lắm, Clary ạ. Rất mạnh. Ta đành phải tin hắn đang ở đâu đó, cùng chiếc Cốc Hoả ngục, sắp ra đòn tiếp theo. ' Cô mở cửa thang máy và bước ra. 'Cậu nghĩ hắn có lộ diện vì cậu – hay Jace không? '
Clary do dự. 'Không phải tương lai gần, ' mãi cô cũng đáp. 'Hai đứa mình là mảnh ghép cuối cùng của hắn. Hắn sẽ dàn cảnh trước. Hắn sẽ xây dựng một đạoquân. Chuẩn bị sẵn sàng. Hai đứa mình là... phần thưởng sau chiến thắng. Vì hắn không muốn cô đơn. '
'Hắn hẳn phải cô đơn lắm, ' Isabelle nói. Cô bạn không hề cảm thông chút nào, đó chỉ là một lời nhận xét đơn thuần.
Clary nhớ lại khuôn mặt cô muốn quên đi, nhớ lại kẻ ám ảnh giấc ngủ của cô. Em có hỏi anh thuộc về ai. 'Cậu không biết đâu. '
Cô đến chân cầu thang dẫn tới bệnh xá. Isabelle dừng bước, tay đặt lên cổ. Clary thoáng thấy dáng của chiếc vòng cổ ruby dưới lớp áo len. 'Clary này... '
Clary tự dưng trở nên lúng túng. Cô liền vuốt thẳng nếp áo len để không phải nhìn Isabelle.
'Cảm giác ấy thế nào? ' Isabelle hỏi độp.
'Cảm giác gì? '
'Yêu, ' Isabelle đáp. 'Làm sao cậu biết mình yêu? Làm sao cậu biết ai đó phải lòng cậu? '
'Ờm... '
'Simon chẳng hạn, ' Isabelle tiếp. 'Làm sao cậu biết cậu ấy yêu cậu? '
'Thì, ' Clary đáp, 'cậu ấy nói thế. '
'Cậu ấy nói thế. '
Clary nhún vai.
'Thế trước đó cậu không biết gì hết? '
'Hoàn toàn không, ' Clary điểm lại trong đầu. 'Izzy... nếu cậu có tình ý với Simon, hoặc muốn biết cậu ấy có tình ý gì với mình không... cứ nói thẳng ra đi. '
Isabelle nghịch mấy sợi vải hư vô trên cổ tay áo mình. 'Nói thẳng với cậu ấy cái gì? '
'Cảm xúc của cậu. '
Isabelle trông có vẻ muốn nổi loạn. 'Không nên thế. '
Clary lắc đầu. 'Chúa ơi, Alec và cậu giống hệt nhau —'
Mắt Isabelle mở to. 'Không hề! Anh em mình không giống nhau. Mình hẹn hò suốt, Alec chưa qua lại với ai ngoài Magnus. Anh mình hay ghen, mình không —'
'Ai cũng ghen hết. ' Clary chắc chắn như đinh đóng cột. 'Hai anh em nhà cậu quá khắc kỷ. Tình yêu mà, có phải trận đánh Thermopylae đâu. Đừng hành xử kiểu chuyện gì cũng là sống còn. Việc gì mà phải giữ kín trong lòng thế. '
Isabelle giơ tay. 'Sao tự nhiên cậu thành chuyên gia vậy? '
'Mình không phải chuyên gia, ' Clary đáp. 'Nhưng mình biết tính Simon. Nếu cậu không nói gì, cậu ấy sẽ nghĩ cậu chả hứng thú gì, và cậu ấy bỏ cuộc. Cậu ấy cần cậu, Iz, và cậu cũng cần cậu ấy. Cậu ấy chỉ cần cậu nói ra thôi. '
Isabelle thở dài và quay mình bước lên cầu thang. Clary nghe rõ cô bạn lầm bầm mỗi bước đi. 'Tất cả tại cậu hết. Ai đời lại làm cậu ấy buồn tình —'
'Isabelle! '
'Lại bảo sai. '
'Ờ, nhớ hồi cậu ấy bị biến thành chuột, có cậu là người mong cậu ấy cứ làm chuột nhé. Mãi mãi luôn. '
'Không hề. '
'Có nhé—' Clary ngưng bặt. Họ đã lên tầng trên, hành lanh trải dài mọi hướng. Đứng trước cửa vào bệnh xá là một Tu huynh Câm mặc áo trùm đầu, hai tay chắp lại, mặt cúi xuống.
Isabelle phác một cử chỉ về phía anh ta. 'Đó, ' cô bạn nói. 'Chúc may mắn, vượt qua anh ta thì mới gặp được Jace. ' Rồi bỏ đi, tiếng bốt nện lên sàn gỗ xa dần.
Clary thở dài và lấy thanh stele ra. Không rõ có ấn ký nguỵ trang nào qua mắt được Tu huynh Câm không, cơ mà nếu tiếp cận đủ gần thì may ra vẽ được ấn ký ru ngủ lên da anh ta...
Clary Fray. Giọng nói bên trong đầu cô có vẻ vui vui và quen thuộc. Không có âm thanh nào vang lên, nhưng cô vẫn nhận ra, giống kiểu nhận ra cách ai đó thở hoặc cười.
'Tu huynh Zarachiah, ' Cô đành để thanh stele lại chỗ thắt lưng và bước đến chỗ anh ta, thầm ước giá mà Isabelle chịu ở lại.
Tôi tin cô đến đây để gặp Jonathan, anh vừa tiếp lời vừa ngẩng đầu lên. Gương mặt anh vẫn ẩn trong mũ trùm, chỉ để cô thấy hai gò má cao. Dù luật của các Tu huynh không cho phép.
'Làm ơn gọi anh ấy là Jace đi, không thì dễ hiểu nhầm lắm. '
Jonathan là một cái tên đẹp dành cho Thợ Săn Bóng tối, đứng đầu bảng luôn. Nhà Herondale luôn lưu truyền tên trong gia tộc —'
'Anh ấy có được người nhà Herondale đặt tên đâu, ' Clary nhắc. 'Cơ mà anh ấy vẫn giữ con dao găm gia bảo. Lưỡi dao có khắc S. W. H. '
Stephen William Herondale.
Clary dấn thêm bước nữa. 'Anh biết nhiều về gia tộc Herondale thật, ' cô tiếp lời. 'Và trong các Tu huynh Câm, anh biểu lộ tính người nhiều nhất. Gần như chả ai bộc lộ cảm xúc. Như tượng vậy. Nhưng anh có cảm xúc. Anh nhớ cuộc sống của mình. '
Làm một Tu huynh Câm cũng là sống mà, Clary Fray. Nhưng nếu ý cô là cuộc sống trước khi tôi gia nhập Hội Tu huynh, thì đúng.
Clary hít sâu. 'Anh từng yêu ai chưa? Trước khi gia nhập ấy? Từng có thuở anh sẵn sàng bỏ mạng vì ai đó không? '
Một khoảng lặng dài. Rồi: Hai người, Tu huynh Zarachiah đáp. Có những ký ức thời gian không thể xoá nhoà, Clarissa ạ. Cứ hỏi anh bạn Magnus Bane xem, nếu cô không tin lời tôi. Bất tử không làm nỗi đau mất mát biến mất, chỉ giúp ta chịu đựng được thôi.
'Cơ mà tôi không có thời gian kiểu đó, ' Clary nói nhỏ. 'Làm ơn cho tôi vào gặp Jace. '
Tu huynh Zarachiah không cử động. Cô vẫn không thấy mặt anh, chỉ thoáng chút da mặt dưới mũ trùm, tay anh ta siết chặt lại.
'Làm ơn đi, ' Clary nói.
Alec bước vào sàn ga điện ngầm City Hall và lững thững tới cầu thang. Hình ảnh Magnus từ từ khuất dạng trong bóng tối đã bị lu mờ bởi một suy nghĩ duy nhất trong cậu:
Cậu sẽ giết Camille Belcourt.
Cậu bước lên cầu thang, tay rút thanh thiên đao ra. Điều kiện ánh sáng khá tồi — cậu đang ở tầng lửng dưới công viên City Hall, dãy giếng trời chỉ để lọt ánh sáng ngày đông. Cậu cất đá phù thủy vào túi và giơ thiên đao lên.
'Amriel, ' cậu thì thầm, và thiên đao bừng sáng như ánh chớp. Cậu ngẩng đầu, ánh mắt quét khắp hành lang. Vẫn còn đó cái ghế sô pha cao, nhưng Camille biến mất. Cậu đã nhắn mình sẽ tới, nhưng sau khi cô ta phản bội cậu, lẽ ra cậu không nên ngạc nhiên vì không thấy cô ta. Cáu tiết, cậu bước tới đá cái ghế sô pha, nó lật ngửa cùng tiếng gỗ gãy và bụi mù, một chân ghế lìa hẳn.
Một tiếng cười lanh lảnh vang lên trong góc phòng.
Alec quay phắt lại, tay cầm chắc thiên đao. Bóng tối đặc quánh bủa vây góc phòng, đến ánh sáng của thanh Amriel cũng không chọc thủng nổi. 'Camille? ' giọng cậu bình thản đáng sợ. 'Camille Belcourt. Ra mặt ngay. '
Lại tiếng cười khúc khích, và một bóng người bước ra. Không phải Camille.
Là một cô bé — tầm mười hai, mười ba tuổi — gầy ơi là gầy, mặc quần bò rách rưới và áo phông hồng ngắn tay có hình kỳ lân lấp lánh. Còn có khăn quàng cổ nữa, nhưng đẫm máu. Nửa khuôn mặt cô bé vấy máu, làm gấu áo thẫm lại. Cô bé nhìn Alec bằng đôi mắt mở to vui vẻ.
'Em biết anh, ' cô bé thở ra, và khi cô bé lên tiếng, cậu thấy có răng nhọn lóe sáng. Ma cà rồng. 'Alec Lightwood. Anh là bạn của Simon. Em gặp anh ở buổi biểu diễn đó. '
Anh nhìn cô bé chằm chằm. Cậu từng gặp cô chưa? Có lẽ — một khuôn mặt chìm trong bóng tối của một quán bar, một trong mấy buổi biểu diễn Isabelle lôi anh đi xem. Cậu không chắc được. Nhưng không có nghĩa cậu không biết cô bé.
'Maureen, ' cậu nhận ra. 'Em là Maureen bạn Simon. '
Cô bé có vẻ hài lòng. 'Đúng, ' cô bé xác nhận. 'Em là Maureen bạn Simon. ' Cô bé nhìn xuống đôi tay đỏ máu của mình, như thể cô vừa nhúng chúng vào bể máu. Cũng không phải máu người, Alec nghĩ. Mà là loại máu đỏ sậm hồng ngọc của ma cà rồng. 'Anh đang tìm Camille, ' cô bé ngân nga. 'Nhưng cô ta không có ở đây. Ôi, không. Cô ta đi rồi. '
'Đi rồi? ' Alec hỏi dồn. 'Em nói đi rồi là ý gì? '
Maureen cười khúc khích. 'Anh biết luật ma cà rồng đúng không? Giết thủ lĩnh ma cà rồng thì sẽ trở thành tân thủ lĩnh. Mà Camille là thủ lĩnh vùng New York nhé. Ôi, đúng thế, từng là thôi. '
'Nghĩa là — có người giết cô ta rồi? '
Maureen cười phá lên. 'Có người là thế nào, đồ ngốc, ' cô bé đáp. 'Là em đó. '
Phần cuối (p2)
Trần nhà hình vòm của bệnh xá màu xanh, trang trí các tiểu thiên sứ cùng rải ruy băng vàng và mây trắng bồng bềnh rococo-style. Hai dãy tường trái và phải kê hai dãy giường kim loại, để lại một lối đi ở giữa. Hai ô giếng trời để nắng trời đông lọt vào, nhưng chẳng làm căn phòng ấm lên được chút nào.
Jace ngồi trên một giuòng, lưng dựa vào đống gối anh lấy từ giường khác về. Anh mặc quần bò, gấu quần hơi tơi tả, và áo phông xám. Anh để sách trên đầu gối. Anh ngẩng lên khi Clary bước vào phòng, nhưng không nói gì trong lúc cô bước tới gần.
Tim Clary đập thình thịch. Sự im lặng ngột ngạt quá; ánh mắt Jace dõi theo cô tới chân giường, tay đặt lên cột giường. Cô ngắm gương mặt anh. Cô thử vẽ anh nhiều lần, cô nghĩ, cố nắm bắt những điểm khó tả giúp Jace là chính mình, nhưng tay vẽ của cô chưa bao giờ thể hiện ra trên giấy được điều cô nhìn. Những điểm ấy đã trở lại, sau một quãng thời gian dài khi anh bị Sebastian thao túng — gọi là gì cũng thế.
Tay cô nắm chặt cột giường. 'Jace... '
Anh vuốt một lọn tóc vàng ra sau tai. 'Là — các Tu huynh Câm cho phép em vào đây à? '
'Không hẳn. '
Khóe miệng anh giật giật. 'Chả nhẽ em dùng gậy quật họ gục và đột nhập vào à? Clave không thích việc đó đâu nhé. '
'Wow. Anh thật sự nhớ dai về em nhỉ? ' Cô ngồi xuống cạnh anh, một phần để họ ngang tầm mắt nhau, một phần vì giấu đi cảm giác run rẩy.
'Anh bỏ tính đó rồi, ' anh đáp và gạt cuốn sách sang một bên.
Từ đó như tát vào mặt cô. 'Em không muốn hại anh, ' cô tiếp, và giọng cô gần bằng tiếng thì thào. 'Em xin lỗi. '
Anh ngồi thẳng lên, bỏ chân xuống giường. Họ không hề xa nhau, ngồi trên cùng một giường, nhưng anh đang kiềm chế bản thân, cô chắc chắn thế. Khóe mắt anh che giấu bí mật, vẻ do dự của anh hiện rõ. Cô muốn đưa tay ra, nhưng rồi giữ mình lại để giọng nói đều đều. 'Em không hề cố ý đả thương anh. Không chỉ ở Burren. Mà từ lúc anh — con người anh ấy— nói mình muốn gì. Lẽ ra em nên lắng nghe, nhưng khi ấy em chỉ nghĩ đến chuyện cứu anh, đưa anh ra khỏi đó. Anh không nghe lời anh bảo anh sẽ ra đầu thú với Clave, thành ra chúng ta suýt trở thành Sebastian. Cả lúc khi em dùng thanh kiếm Glorious làm điều lẽ ra cần làm với Sebastian— Alec và Isabelle chắc có kể lẽ ra thanh kiếm đó phải đâm Sebastian. Nhưng em không thể tiếp cận hắn vì đám hỗn chiến. Em không thể. Lúc ấy em nghĩ tới lời anh nói, rằng anh thà chết chứ không sống trong vòng thao túng của Sebastian. ' Giọng cô nghẹn ngào. 'Anh thật sự ấy. Em không thể hỏi anh. Em phải đoán. Anh phải biết em cũng đau lòng lắm. Vì có thể anh sẽ chết và em là kẻ xuống tay bằng thanh kiếm đó. Em muốn chết lắm, nhưng em đánh cược mạng anh vì em tưởng đó là điều anh mong mỏi, và sau khi em phản bội anh, em tin mình nợ anh điều ấy. Nhưng nếu em sai... ' Cô ngưng lời, còn anh vẫn im lìm. Dạ dày cô nhộn nhạo. 'Nên em xin lỗi. Em không thể làm gì để đền bù cả. Em chỉ muốn anh hiểu cho em. Em xin lỗi. '
Cô ngưng hẳn, lần này im lặng ngự trị dài thêm, dài thêm nữa, như một sợi dây bị kéo căng.
'Anh nói được rồi đấy, ' cô buột miệng. 'Thật ra, anh nói gì đi thì hay quá. '
Jace nhìn cô đầy ngờ vực. 'Anh nói thẳng nhé, ' anh lên tiếng. 'Em đến đây để xin lỗi anh hả? '
Cô giật mình. 'Tất nhiên. '
'Clary, ' anh tiếp. 'Em cứu mạng anh. '
'Em đâm anh. Bằng một thanh kiếm to vật. Anh bị thiêu. '
Môi anh giật giật khó thấy. 'Okay, ' anh nói. 'Có lẽ vấn đề của đôi mình khác với các đôi khác. ' Anh giơ tay như định chạm mặt cô, rồi vội vã bỏ xuống. 'Anh nghe em nói mà, ' giọng anh dịu đi. 'Nói anh chưa chết. Nói anh hãy mở mắt ra. '
Họ im lặng nhìn nhau gần như hàng tiếng theo cảm nhận của Clary. Thật tốt khi được nhìn anh thế này, hoàn toàn là chính mình, thành ra cảm giác sợ hãi khi nghĩ đến diễn biến có thể tồi tệ trong vài phút tới gần biến mất. Cuối cùng Jace mở lời trước. 'Em nghĩ vì sao anh yêu em? '
Câu đó là câu cô không ngờ tới. 'Em không — hỏi thế là không công bằng. '
'Với anh thì có, ' anh nói. 'Em tưởng anh không hiểu em à Clary? Cô gái bước vào khách sạn của ma cà rồng để cứu người bạn thân của mình? Người vẽ cổng Dịch chuyển để tới Idris vì ghét cảm giác mình bị gạt ra ngoài? '
'Anh đã mắng em chính vì —'
'Anh tự mắng mình, ' anh vẫn tiếp tục. 'Vì chúng ta hơi quá giống nhau. Chúng ta liều lĩnh. Làm trước nghĩ sau. Xả thân vì người mình yêu thương. Và phải đến lúc nhìn em anh mới biết người anh yêu thương sợ hãi ra sao khi anh làm thế. Nếu em không để anh bảo vệ thì làm sao anh làm được? ' Anh nhoài người. 'Nhân tiện đây, đó là câu hỏi tu từ nhé. '
'Tốt. Vì em không cần được bảo vệ. '
'Biết em sẽ nói thế mà. Nhưng vấn đề là thỉnh thoảng em cần. Và anh cũng cần. Chúng ta phải bảo vệ nhau, nhưng không phải trước mọi thứ. Sự thật lại càng không. Thế mới là yêu nhưng để người đó là chính mình. '
Clary hạ tầm mắt xuống. Cô muốn được chạm vào anh lắm. Thế này khác gì đi thăm tù, bạn có thể nhìn họ rõ ràng, nhưng bạn bị một lớp kính không thể vỡ ngăn cản.
'Anh yêu em, ' anh nói, 'vì em là người dũng cảm nhất anh từng gặp. Thành ra làm sao anh có thể bảo em đừng tỏ ra dũng cảm vì anh yêu em được? ' Anh vuốt tóc, làm tóc anh rối lên từng lọn cô nhìn mà muốn chỉnh trang lại. 'Em cứu được anh khi những người khác bỏ cuộc, còn những người không bỏ cuộc lại chả biết làm gì. Em tưởng anh không hiểu em phải kinh qua những gì à? ' Mắt anh tối sầm lại. 'Làm sao em lại nghĩ anh nổi giận với em chứ? '
'Thế vì sao anh không muốn gặp em? '
'Vì... ' Jace thở ra. 'Okay, luận điểm đúng, nhưng tại vì có điều em không biết. Cái thanh kiếm Simon đưa em ấy... '
'Glorious, ' Clary gọi tên. 'Thanh kiếm của tổng lãnh thiên thần Michael. Nó bị hủy hoại rồi. '
'Không ạ. Thanh kiếm về với chủ một khi lửa thiên đàng thiêu rụi. ' Jace khẽ cười. 'Bằng không ngài Thiên thần sẽ phải phân trần khá nhiều với ông bạn Michael tại sao lại đưa bảo kiếm của mình cho đám người phàm vô tâm mượn. Nhưng lạc đề rồi. Thanh kiếm... Cách nó cháy... Ấy không phải lửa bình thường. '
'Em đoán thế. ' Clary ước gì Jace đưa tay quàng cô vào lòng anh. Nhưng anh có vẻ vẫn muốn họ giữ khoảng cách, nên cô vẫn ở nguyên đó. Người cô có cảm giác rất thốn, gần anh thế này rồi mà không được chạm vào anh.
'Giá mà em đừng mặc cái áo len đó, ' Jace lẩm bẩm.
'Hả? ' Cô liếc nhìn. 'Em tưởng anh thích cái này. '
'Đúng, ' anh đáp, rồi lắc đầu. 'Bỏ qua đi. Ngọn lửa ấy — là Lửa thiên đàng. Lửa cháy, lưu huỳnh, cột lửa xuất hiện trước thời những đứa con của Israel — chúng ta đang đề cập đến loại lửa ấy. "Ngọn lửa bùng lên bởi cơn giận của ta, nó sẽ cháy tới địa ngục sâu thẳm nhất, sẽ thiêu rụi cả thế giới, và sẽ đốt lửa trên đài nước ở dãy núi cao." Ngọn lửa ấy mới làm phép thuật của Lilith trong anh vô dụng. ' Anh cầm gấu áo mà vén lên. Clary hít một hơi, và trên ngực anh không còn Ấn Ký — chỉ còn vết sẹo trắng do thanh kiếm để lại.
Cô đưa tay ra vì muốn chạm vào anh, nhưng anh lắc đầu tránh đi. Cô biết vẻ tổn thương vừa lướt qua mặt mình trước khi cô kịp giấu nhẹm đi, còn anh kéo áo xuống. 'Clary, ' anh nói. 'Ngọn lửa đó — vẫn còn ở trong anh. '
Cô nhìn anh không chớp. 'Nghĩa là thế nào? '
Anh hít một hơi thật sâu và đưa tay ra, hai lòng bàn tay úp. Cô nhìn bàn tay gầy và thân thuộc, ấn ký Voyance trên tay phải mờ hơn vì tầng tầng lớp lớp sẹo trắng khác. Trong lúc cả hai đang chú mục, hai bàn tay của anh khẽ run — và rồi, dưới ánh mắt nghi ngờ của Clary, chúng trở nên trong suốt. Giống lưỡi kiếm Glorious khi nó bắt đầu cháy, da anh kiểu như biến thành thủy tinh, bên trong chứa sắc càng đang di chuyển, thẫm lại và cháy. Cô thấy rõ xương dưới lớp da trong suốt, xương màu vàng nối với lửa.
Cô nghe tiếng anh thở mạnh. Anh ngẩng đầu và nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt anh màu vàng, nhưng giờ cô thề màu con ngưoi ấy cũng sống động và đang cháy bập bùng. Anh đang thở dốc, và mồ hôi lấp lánh trên hai má và xương đòn.
'Anh nói đúng, ' Clary nhận xét. 'Vấn đề của chúng ta không giống những người khác. '
Jace nhìn cô đầy kinh ngạc. Rồi anh từ từ nắm tay lại, và lửa biến mất, để lại bàn tay bình thường, không bị tổn hại và quen thuộc. Anh như sặc vì cười khi nói, 'Em chỉ nói có thế thôi à? '
'Không. Em còn muốn hỏi nhiều. Chuyện gì đây? Hai tay anh là vũ khí sống hả? Anh là Human Torch rồi hả? Chuyện quái gì —'
'Anh không biết Human Torch là cái gì, nhưng — Được rồi, nghe nhé, các Tu huynh Câm phán anh đang mang trong mình lửa thiên đàng. Bên trong huyết quản. Bên trong linh hồn. Lần đầu anh tỉnh lại, anh như hít phải lửa ấy. Alec và Isabelle tưởng đó chỉ là tác dụng phụ của thanh kiếm, nhưng mà chẳng đỡ hơn gì, thành ra lúc Tu huynh Câm vào cuộc, Tu huynh Zarachiah bảo anh ta không biết nó sẽ kéo dài bao lâu. Và anh làm anh ta bị bỏng — anh ta chạm vào tay anh, và một dòng năng lượng chạy qua anh. '
'Bỏng nặng không? '
'Không. Nhẹ thôi. Nhưng mà —'
'Thảo nào anh không muốn gặp em, ' Clary nhận ra. 'Anh sợ mình sẽ làm em bỏng. '
Anh gật đầu. 'Clary, chưa từng ai thấy chuyện này bao giờ. Trước đây thì không. Sau này lại càng không. Thanh kiếm ấy không giết chết anh. Nhưng hệ quả là đây — một phần chết người thế nào đó trong anh. Một phần quyền năng đến mức có thể làm người thường bị hại, thậm chí hại đến cả Thợ Săn Bóng tối cũng nên. ' Anh hít một hơi. 'Các Tu huynh Câm đang bàn tính xem anh kiểm soát nó thế nào, hay dứt bỏ nó ra sao. Nhưng em hình dung được rồi đó, anh không được ưu tiên lên đầu. '
'Vì ưu tiên là Sebastian rồi. Chắc anh biết em phá cái nhà đó rồi. Em biết hắn có cách khác, nhưng... '
'Thế mới là bạn gái anh chứ. Có mấy chỗ trú ẩn khác. Anh chả biết gì. Hắn không nói gì với anh. ' Anh ngả người đủ gần để cô thấy mắt anh đổi màu. 'Từ khi anh tỉnh, các Tu huynh Câm dính bên anh suốt. Họ phải thực hiện lại nghi lễ, cái mà làm cho các Thợ Săn Bóng tối mới sinh để bảo vệ ấy. Rồi họ chui vào đầu anh. Tìm tòi, lục lọi từng mẩu thông tin liên quan đến Sebastian, moi ra mẩu nào anh nhớ được nhưng quên mắt. Nhưng —' Jace lắc đầu thất vọng. 'Chả có gì. Anh chỉ biết kế hoạch của hắn ở Burren. Nhưng không biết hắn định làm gì tiếp. Không biết hắn có thể tấn công chỗ nào. Họ chỉ biết hắn có qua lại với quỷ, nên giờ an ninh tháp quỷ được siết chặt hơn, đặc biệt ở Idris. Nhưng anh nghĩ có gì đó hữu dụng mà lẽ ra chúng ta có thể dùng – một bí mật gì đó – mà anh lại không nhớ mới bực. '
'Jace, kể cả anh có biết, hắn chỉ việc đổi kế hoạch là xong, ' Clary phản đối. 'Hắn biết mình mất anh rồi. Hai người bị ràng buộc mà. Em nghe tiếng hắn hét khi em đâm anh. ' Cô rùng mình. 'Âm thanh ấy kinh khủng lắm. Hắn thực sự quan tâm đến anh theo cách của hắn, em nghĩ thế. Nhìn tổng thể mọi chuyện thì tệ, nhưng chúng ta cùng rút ra được một điều có thể hữu ích sau này mà. '
'Điều ấy là...?'
'Chúng ta hiểu được hắn. Hiểu hơn bất kỳ ai. Hắn không thể chối bỏ được. '
Jace từ tốn gật đầu. 'Em biết anh còn hiểu được ai nữa không? Cha anh. '
'Valen-không, ' Clary sực nhớ khi nhìn vẻ mặt anh. 'Ý anh là cha Stephen. '
'Anh có đọc hết các lá thư của cha. Nhìn kỷ vật cô Amatis đưa cho anh. Cha có viết thư cho anh đấy, ông muốn anh đọc thư sau khi ông mất. Ông bảo anh hãy trở thành người tốt hơn ông. '
'Đúng thế mà, ' Clary nói. 'Trong vài khắc ngắn ngủi trong cái nhà đó, khi anh là chính mình, anh chỉ mong làm việc đúng đắn hơn là giữ mạng mình. '
'Anh biết, ' Jace liếc nhìn đốt ngón tay đầy sẹo. 'Lạ là thế. Anh biết. Anh từng hoài nghi bản thân, nhưng anh thấy điểm khác biệt rồi. Giữa Sebastian và bản thân. Giữa anh và Valentine. Giữa chính hai người đó nữa. Valentine thực sự tin mình đang đi đúng hướng. Ông ta ghét lũ quỷ. Nhưng với Sebastian, hắn chỉ nghĩ đến mẹ quỷ của mình. Hắn sẵn sàng thống trị một giống loài Thợ Săn Bóng tối làm thuê cho quỷ, mặc kệ đám người thường cho quỷ xẻ thịt cho vui. Valentine vẫn tin định phận của Thợ Săn Bóng tối là bảo vệ người thường, Sebastian coi họ là sâu bọ. Và hắn không muốn bảo vệ ai hết. Hắn cứ tuỳ hứng mà xử. Và cảm xúc duy nhất hắn biết là bực tức khi bị ngáng đường. '
Clary nghĩ ngợi. Cô thấy cách Sebastian nhìn Jace, cách hắn nhìn mình – cô biết chắc một phần trong hắn cô đơn như vực thẳm hun hút. Nỗi cô đơn ngự trị trong hắn giống khao khát sức mạnh – hắn có mong mỏi yêu thương để khoả lấp đi nhưng không thèm hiểu yêu là cho đi và nhận lại. Nhưng cô chỉ nói, 'Ờ thì ngáng đường cũng hay. '
Anh nhếch mép cười. 'Em thừa biết anh mong em đứng ngoài chuyện nhỉ? Cuộc chiến sẽ trường kỳ lắm. Hơn cả mức độ Clave lường đến cơ. '
'Nhưng anh sẽ không ngăn em, ' Clary lưu ý. 'Vì anh làm vậy trông ngốc lắm. '
'Ý em là vì ta cần khả năng vẽ ấn ký của em hả? '
'Ờ thì đó, và – Anh không nghe lời anh vừa nói à? Cái phần bảo vệ lẫn nhau ấy? '
'Em nên biết là anh tập nói trước gương đấy. Trước khi em đến đây. '
'Thế anh nghĩ ý nghĩa của mấy lời ấy là gì? '
'Không chắc, ' Jace thừa nhận, 'nhưng mà anh nói hay nhỉ. '
'Chúa ơi, em quên mất cái anh không-bị- điều-khiển khó chịu thế nào, ' Clary lẩm bẩm. 'Có cần em phải nhắc anh nói mình không thể bảo vệ em suốt không? Chúng ta ở bên nhau thì mới bảo vệ lẫn nhau được. Chúng ta cùng nhau giải quyết. Tin tưởng lẫn nhau. ' Cô nhìn thẳng vào mắt anh. 'Lẽ ra em không nên ngăn anh nộp mình cho Clave bằng cách gọi Sebastian. Lẽ ra em nên tôn trọng quyết định của anh. Anh cũng nên tôn trọng quyết định của em. Vì chúng ta sẽ còn dính với nhau dài dài đấy. '
Tay anh khẽ cử động. 'Bị Sebastian chi phối, ' giọng anh khàn khan. 'Chả khác gì ác mộng. Cái nhà điên khùng đó – mấy cái tủ đựng quần áo mẹ em –'
'Anh có nhớ kìa, ' Cô nói nhỏ.
Đầu ngón tay họ chạm nhau, và cô hơi tê tê. Cả hai như nín thở khi đụng chạm; cô không động đậy, nhìn đôi vai anh từ từ giãn ra và mặt anh không còn căng thẳng nữa. 'Anh nhớ hết, ' anh kể. 'Con thuyền ở Venice. Câu lạc bộ ở Prague. Cái đêm ở Paris, khi anh là chính mình. '
Máu như dồn hết lên mặt cô nóng bừng.
'Nói theo cách nào đó, hai ta đã trải qua những chuyện không ai hiểu nổi, ' anh tiếp. 'Và anh nhận ra rằng hai ta ở bên nhau luôn tốt hơn, ' Anh áp mặt anh vào cô. Da anh hơi tái, lửa nhảy múa trong mắt. 'Anh sẽ giết Sebastian, ' anh khẳng định. 'Anh sẽ giết hắn vì điều hắn làm với anh, với em, và với Max. Anh sẽ giết hắn vì nhiều điều khác, vì những gì hắn sắp làm nữa. Clave muốn giết hắn, họ sẽ săn đuổi hắn. Nhưng anh muốn mình là kẻ xuống tay. '
Tay cô rờ má anh. Anh rùng mình, mắt khép hờ lại. Cô tưởng da anh sẽ ấm, nào ngờ mát lạnh. 'Thế nếu em là người hành quyết? '
'Tim anh là tim em, ' anh đáp. 'Tay em là tay anh. '
Mắt anh chuyển sang màu mật ong và anh từ từ nhìn cô từ đầu đến chân, từ mái tóc rối vì gió đến đôi giày cô đi. Khi anh ngẩng lên, miệng Clary khô đắng.
'Em có nhớ, ' anh kể, 'khi ta gặp nhau lần đầu và anh bảo anh chắc chắn chín mươi phần trăm chữ rune vẽ lên người em sẽ không gây hại – rồi anh tát anh rồi đáp đó là vì mười phần trăm còn lại không? '
Clary gật.
'Anh luôn nghĩ anh sẽ bị quỷ giết. Một Cư dân Thế giới Ngầm. Một trận chiến. Nhưng không, anh sẽ chết có khi vì không được hôn em ấy chứ. '
Clary liếm đôi môi khô rang. 'Thì anh hôn em rồi đó thôi. '
Anh lùa tay vào tóc cô. Cô đang ở bên anh đủ gần để cảm nhận luồng nhiệt hừng hực toả ra từ anh, mùi xà phòng, làn da và tóc anh. 'Vẫn không đủ, ' anh để tóc cô trôi qua kẽ tay. 'Hôn em từ giờ đến cuối đời anh vẫn không đủ. '
Anh cúi đầu. Cô không thể đừng nâng cằm anh lên. Đầu óc cô chỉ còn cảnh họ ở Paris, khi cô ôm anh như thể đó là lần cuối, và suýt thì đúng thế. Nhớ mùi vị, hương vị, hơi thở của anh. Tiếng anh thở giờ rõ mồn một. Mi mắt anh làm má cô nhột. Môi họ chỉ còn cách nhau vài phân, xa mà gần, họ từ từ để môi chạm, rồi mạnh bạo hơn; họ áp vào nhau –
Và Clary nhói lên – không đau đớn, kiểu tê tê thôi – khi họ làm vậy. Jace liền tránh đi ngay, Anh đỏ mặt. 'Chúng ta phải lo vụ đó. '
Đầu óc Clary quay cuồng. 'Okay. '
Mắt anh vẫn mông lung, hơi thở dồn dập. 'Anh muốn tặng em thứ này. '
'Em nhận rồi. '
Anh quay phắt sang nhìn cô rồi – kiểu miễn cưỡng – cười toe. 'Không phải cái đó. ' Anh thò tay vào trong áo và tháo chiếc nhẫn Morgenstern ra. Anh tháo cả dây chuyền khỏi cổ rồi nhẹ nhàng đưa cho cô. Chiếc nhẫn vẫn còn hơi ấm của anh. 'Alec cầm hộ Magnus rồi đưa cho anh. Em đeo nó vào được không? '
Cô nắm chặt dây chuyền. 'Luôn đeo. '
Anh cười rạng rỡ, và cô tựa đầu lên vai anh. Anh hụt hơi, nhưng không tránh cô ra nữa. Lúc đầu anh ngồi im, nhưng rồi cảm giác căng thẳng buông anh ra và họ áp hẳn vào nhau. Lần này không có nhói hay bỏng gì hết, chỉ còn ngọt ngào và ấm áp bên nhau.
Anh hắng giọng. 'Việc ta làm ở Paris—suýt làm ở Paris chứ—'
'Leo tháp Effiel á? '
Anh đẩy một lọn tóc cô ra sau tai. 'Em không tha nổi cho anh một phút à? Thôi đừng bận tâm. Tính em thế nên anh yêu là phải. Dù sao thì, chuyện ta suýt làm ở Paris – chắc phải nhịn lâu đấy. Trừ khi em muốn trải nghiệm cảm giác lúc-ta-hôn-nhau-người-em-nóng-như-lửa theo nghĩa đen. '
'Không khoá môi luôn à? '
'Chắc hôn thì vẫn. Nhưng còn lại thì... '
Cô khẽ cọ má anh. 'Không thành vấn đề nếu anh cũng thấy thế. '
'Tất nhiên là vấn đề rồi. Theo anh biết, đây là chuyện tệ nhất anh vấp phải kể từ khi biết vì sao Magnus bị cấm không đến Peru. ' Mắt anh dịu đi. 'Nhưng chúng ta vẫn bám nhau nhé. Anh giờ như bị mất một phần hồn, và phần đó trú ngụ trong em. Ờ thì anh có nói Chúa không tồn tại, loài người cứ tự lo đi. Nhưng khi anh ở bên em, điều đó không đúng. '
Cô nhắm mắt lại giấu đi nước mắt – nước mắt vui sướng, lần đầu tiên trong một thời gian dài. Mặc kệ tất thảy, mặc kệ hai tay Jace vẫn đặt trên đùi anh, trong Clary trào dâng cảm giác nhẹ nhõm vô lo lấn át đi mọi cảm xúc khác – lo không biết Sebastian đang trốn đâu, lo sợ tương lai vô định ẩn giấu những gì – mọi thứ đều mờ hẳn. Vì không quan trọng nữa. Họ đã về bên nhau, và Jace là chính mình. Anh quay đầu để hôn nhẹ lên tóc cô.
'Giá mà em đừng mặc cái áo len đó nữa, thật lòng đấy, ' anh nói bên tai cô.
'Giúp anh quen dần đó, ' cô đáp. 'Mai em mặc áo lưới. '
Jace bật cười khi nghe cô đáp, thật ấm áp và thân thuộc.
'Tu huynh Enoch, ' Maryse đứng dậy. 'Cám ơn vì đã đến gặp tôi và Tu huynh Zarachiah nhanh đến thế. '
Chuyện này có liên quan đến Jace không? Zarachiah hỏi, và nếu Maryse không biết anh rõ hơn, cô sẽ nghĩ có chút căng thẳng trong suy nghĩ của anh. Hôm nay tôi kiểm tra cậu ta vài lần rồi. Tình trạng sức khoẻ vẫn thế.
Enoch đứng im trong bộ áo trùm. Còn tôi đã tra cứu hết kho lưu trữ và văn thư cổ liên quan đến Lửa Thiên đàng. Có chút manh mối về cách dứt bỏ ra, nhưng phải kiên nhẫn. Không cần phải gọi chúng tôi. Có tin mới thì cô sẽ được báo ngay.
'Chuyện này không liên quan đến Jace, ' Maryse vừa nói vừa bước vòng qua bàn, tiếng giày lộp cộp trên sàn đá của thư viện rõ mồn một. 'Chuyện này hoàn toàn khác. ' Cô liếc nhìn xuống. Một tấm vải đã được đặt cẩn thận trên sàn, điều lạ là đây. Tấm vải không trải ra, mà để che đi một thứ có hình kì dị. Tấm vải che mất hoạ tiết cầu kỳ khắc trên gạch lát quanh bức tượng Thiên thần, chiếc Cốc và Thanh Kiếm. Cô nắm lấy một phần tấm vải, và giật ra.
Các Tu huynh Câm không hổn hển, tất nhiên; họ không tạo ra tiếng động. Nhưng trong tâm trí Maryse tràn ngập tạp âm – cách thể hiện cảm giác sốc và sợ hãi của họ. Tu huynh Enoch lùi một bước, còn Tu huynh Zarachiah đưa tay che mặt để khỏi nhìn cảnh tượng bày ra đấy.
'Sáng nay nó chưa xuất hiện, ' Maryse tiếp. 'Nhưng chiều nay khi tôi quay lại, thứ này để đó rồi. '
Ban đầu cô tưởng một loài chim lớn bay được vào thư viện và nằm chết, có lẽ vì gãy cổ khi đập vào cửa sổ thư viện. Nhưng càng đến gần cô mới nhìn ra được hết. Trong cô chỉ còn cảm giác tuyệt vọng hãi hùng, cô phải vịn tay vào bàn để khỏi ngã khi nhận ra mình đang nhìn gì.
Một đôi cánh trắng – không trắng hẳn, mà là sự pha trộn màu cứ liên tục chớp nháy: màu bạc, điểm chút tím, xanh dương đậm, từng cái lông đều dát vàng. Và ở cuối đôi cánh ở phần xương và gân bị dứt ra. Đây là đôi cánh của thiên thần – bị cắt xẻo khỏi cơ thể của một thiên thần sống. Máu vàng ichor vẫn còn nhỏ giọt xuống sàn.
Để trên đôi cánh là một mẩu giấy nhắn gửi đến Học Viện New York. Sau khi rửa mặt cho tỉnh, Maryse mới cầm lấy mẩu giấy và đọc. Tin nhắn ngắn thôi – một câu-và người ký dùng cái tên của gia tộc rất quen thuộc với cô, vì đây là nét chữ của Valentine, cái cách viết bay bướm của hắn, kiểu chữ rõ ràng, chắc chắn. Nhưng đây không phải tên Valentine. Mà là con trai hắn.
Jonathan Christopher Morgenstern.
Cô đưa mẩu giấy cho Tu huynh Zarachiah. Anh nhận lấy và đọc nó, như cô đã đọc, chỉ có một từ Hy Lạp cổ viết trên nền giấy.
Erchomai, chỉ có thế.
Ta đang đến.
Vũ Khí Bóng Đêm 5 - Linh Hồn Lạc Vũ Khí Bóng Đêm 5 - Linh Hồn Lạc - Cassandra Clare Vũ Khí Bóng Đêm 5 - Linh Hồn Lạc