Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Cassandra Clare
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Dang Quy
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1967 / 74
Cập nhật: 2017-05-09 22:28:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21 - Vời Địa Ngục
hị gái chú Luke ngước mắt lên, đôi mắt xanh ấy sao giống mắt chú Luke thế, và chú mục vào Clary. Trông cô đờ đẫn, choáng váng như người phê thuốc. Cô ấy định đứng dậy, nhưng Cartwright ấn cô xuống. Sebastian đi về phía họ với chiếc Cốc trên tay.
Clary dợm bước theo, nhưng Jace nắm cánh tay cô và kéo lại. Cô đá anh, nhưng anh đã kịp ôm ghì lấy cô, tay bịt miệng cô. Sebastian đang nói với cô Amatis bằng giọng trầm cuốn hút. Cô lắc đầu quầy quậy, và Cartwright nắm mái tóc dài của cô Amatis và giật ra sau. Clary nghe tiếng hét của cô cao vút lên trong gió.
Clary nhớ tới cái đêm cô thức và ngắm Jace thở đều đều, nghĩ cô có thể kết thúc bằng một cú đâm đơn giản. Nhưng hồi đó trong suy nghĩ của cô không hề có một khuôn mặt, một giọng nói, một kế hoạch cụ thể. Giờ đây, khi thấy mặt chị gái chú Luke, khi Clary đã biết kế hoạch thì sự đã muộn.
Sebastian một tay nắm mái tóc cô Amatis, một tay ấn cái Cốc vào miệng cô. Khi hắn đổ chất lỏng vào miệng cô Amatis, cô ấy gập người nôn khan, làm chất lỏng đen đặc chảy xuống cằm.
Sebastian lấy chiếc Cốc lại, nhưng nó đã phát tác. Cô Amatis ho khạc, người căng cứng. Mắt cô mở lớn và chuyển sang lòng đen như mắt Sebastian. Cô lấy tay ôm mặt, một tiếng rên rỉ vọng ra, và Clary kinh ngạc vì ấn ký Voyance đã mờ dần trên tay cô — mờ tới trắng bệch — và biến mất.
Cô Amatis bỏ tay xuống. Vẻ mặt cô bình thản và mắt cô xanh lại. Đôi mắt cô nhìn Sebastian chăm chú.
'Thả cô ta ra, ' Anh trai Clary ra lệnh cho Cartwright, mắt nhìn cô Amatis. 'Để cô ta tới chỗ tôi. '
Cartwright tháo xích cùm hắn với cô Amatis và lùi bước, vẻ mặt hắn vừa biết ơn vừa hứng khởi.
Cô Amatis ngồi yên một lúc, hai tay buông thõng. Rồi cô đứng lên và bước đến chỗ Sebastian. Cô quỳ xuống trước mặt hắn, tóc cô dài quệt đất. 'Thưa chủ nhân, ' cô cất tiếng. 'Xin sẵn lòng phục vụ? '
'Đứng lên, ' Sebastian đáp, và cô Amatis duyên dáng làm theo. Như thể đột nhiên cô có lối cử động khác hẳn. Mọi Thợ Săn Bóng tối đều uyển chuyển, nhưng cô ấy cử động êm như mèo khiến Clary rùng mình. Cô ấy đứng thẳng trước mặt Sebastian, và Clary nhận ra cô đang mặc đồ ngủ chứ không phải váy trắng như cô nhầm tưởng, giống kiểu cô bị đánh thức và lôi khỏi giường ấy. Hẳn phải là ác mộng, khi nhận ra mình ở đây, giữa đám mũ trùm kín mít, giữa chốn đồng không mông quạnh này. 'Đến đây với ta, ' Sebastian ra lệnh, và cô Amatis đến bên hắn. Cô thấp hơn hắn ít nhất một cái đầu, nên phải ngẩng đầu lên khi hắn thì thầm gì đó vào tai. Cô ấy nở một nụ cười lạnh lẽo.
Sebastian giơ tay. 'Cô có muốn tỉ thí với Cartwright không? '
Cartwright buông cái xích ra, tay lần tới thắt lưng vũ khí ẩn sau lớp áo choàng. Hắn ta khá trẻ, tóc bạch kim và cằm bạnh. 'Nhưng tôi —'
'Tất nhiên là phải có phần minh họa sức mạnh của cô ta chứ, ' Sebastian tiếp. 'Triển đi nào, Cartwright, đây là một phụ nữ lớn tuổi hơn cậu nhé. Sợ à? '
Cartwright có vẻ bối rối, nhưng tay đã thủ con dao găm lưỡi dài. 'Jonathan —'
Mắt Sebastian lóe lên. 'Amatis, đánh hắn. '
Môi cô ấy cong lên. 'Rất vui lòng, ' cô đáp và lao tới với một tốc độ đáng kinh ngạc. Cô Amatis nhảy lên đá bay con dao khỏi tay Cartwright. Clary kinh ngạc nhìn cô làm hắn suýt ngã nhào, dùng đầu gối dộng vào bụng hắn. Hắn lảo đảo lùi lại, và cô Amatis đập đầu vào đầu hắn, xoay người kéo mạnh đuôi áo choàng của hắn, làm hắn ngã ra đất. Hắn gục hắn với một tiếng rắc đáng sợ, rồi rên rỉ vì đau đớn.
' Cái tội dám dựng tao dậy lúc nửa đêm này, ' cô Amatis nói và đưa tay quệt môi chỗ hơi bị xước. Tiếng cười căng thẳng lan khắp đám đông.
'Mắt thấy tai nghe rồi nhé, ' Sebastian tuyên bố. 'Đến một Thợ Săn Bóng tối không có kĩ năng hay sức mạnh đặc biệt — xin thứ lỗi, Amatis — cũng có thể được cường hóa, nhanh nhẹn hơn so với lúc mang sức mạnh thiên thần. ' Hắn đấm tay này vào lòng bàn tay kia. 'Sức mạnh. Sức mạnh thực thụ. Ai sẵn lòng nhận nào? '
Sau một thoáng lưỡng lự, Cartwright đứng dậy, tay ôm bụng. 'Tôi, ' hắn đáp, mắt hằn học nhìn cô Amatis đang cười.
Sebastian giơ cái Cốc Hỏa Ngục ra. 'Vậy tới đây. '
Cartwright tiến lên và cùng lúc đó, các Thợ Săn Bóng tối khác cũng rời nhóm, lục tục đến chỗ Sebastian đang đứng, tạo thành một hàng ngoằn ngoèo. Cô Amatis khoanh tay trầm tư quan sát. Clary nhìn cô, thầm mong cô ấy nhìn lại mình. Cô ấy là chị gái chú Luke mà. Lẽ ra cô ấy sẽ thành bác Clary rồi.
Cô Amatis ơi. Clary nghĩ tới ngôi nhà nhỏ bên bờ kênh Idris, cô Amatis dịu dàng, người phụ nữ yêu cha đẻ của Jace biết bao. Làm ơn nhìn cháu đi, cô nghĩ. Làm ơn cho cháu biết cô vẫn là chính mình đi. Như thể cô Amatis nghe lời cầu mong thầm lặng của cô, cô ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào Clary.
Và mỉm cười. Không hề có chút an ủi hay hiền dịu gì hết. Nụ cười ấy xấu xa, lạnh lùng và hơi hả hê. Ấy là nụ cười của người sẵn sàng nhìn bạn chết đuối, Clary nghĩ, và không thèm động tay giúp đỡ. Ấy không phải nụ cười của cô Amatis. Kia không phải cô Amatis. Cô ấy biến mất rồi.
Jace không bịt miệng cô nữa, nhưng cô chẳng buồn gào thét gì nữa. Chẳng còn ai giúp cô, và người đang ôm cô trong vòng tay, đang giam giữ cô đây cũng không phải Jace. Người này chỉ còn là hơi người bám lên quần áo cũ không mặc trong nhiều năm, là dáng gối đầu lên gối của người từng ngủ trên đó dù người ấy đã chết từ lâu. Một cái vỏ rỗng để cho cô thỏa niềm ước mong, tình yêu và ảo mộng mà thôi.
Chính vì làm thế mà cô đã phạm một sai lầm lớn với Jace thực sự. Để cứu anh, cô suýt quên cô đang cứu ai. Và lời anh nói vẫn còn văng vẳng khi anh là chính mình. Anh ghét thấy hắn ở bên em. Hắn ấy. Phiên bản khác của anh. Jace biết họ là cá thể khác biệt — biết mình khi chẳng còn linh hồn đã không còn là chính mình nữa.
Anh đã gắng nộp mình cho Clave, nhưng cô không đồng ý. Cô không để anh làm điều anh muốn. Cô đã lựa chọn thay cho anh — dù là trong lúc hoảng hốt, nhưng cô đã làm thế — mà không hiểu ra Jace của cô thà chết chứ không để chuyện này xảy ra, và giờ cô còn chẳng cứu được anh mà đã đày đọa anh bằng cái vỏ anh ghét này.
Cô dựa vào anh, và Jace, coi động thái đó thể hiện sự không phản kháng, bèn thả lỏng. Những Thợ Săn Bóng tối cuối cùng đang đứng quanh Sebastian, háo hức cầm lấy chiếc Cốc Hỏa Ngục hắn giơ ra. 'Clary —, ' Jace mở miệng.
Cô không biết anh định nói gì — một tiếng hét vang lên, và một Thợ Săn Bóng tối định đón cái Cốc lảo đảo với mũi tên xuyên qua cổ họng. Clary sững sờ quay phắt đầu lại và thấy Alec, đang đứng trên mộ đá, cung giương sẵn. Anh cười hài lòng và đưa tay ra sau vai lấy mũi tên.
Và phía sau lưng anh, toàn bộ đội quân đổ bộ vào cánh đồng hoang. Một đàn sói chạy sát đất, với bộ lông nâu sáng ngời trong ánh sáng lấp lóa. Cô đoán có cả Maia và Jordan. Đằng sau họ là các Thợ Săn Bóng tối quen thuộc sóng bước: Isabelle và Maryse Lightwood, Helen Blackthorn và Aline Penhallow, và mẹ Jocelyn, mái tóc đỏ của mẹ nổi bật từ đằng xa. Đi cùng họ là Simon, chuôi kiếm bạc gồ lên trên vai, và Magnus, hai tay bừng lửa xanh.
Tim cô như muốn nhảy khỏi lồng ngực. 'Đằng này! ' cô gọi họ. 'Ở đây này! '
'Cháu có thấy con bé không? ' cô Jocelyn hối thúc. 'Con bé có ở đây không? '
Simon căng mắt nhìn trong màn đêm trước mặt, các giác quan ma cà rồng càng sắc bén hơn nhờ mùi máu; đủ loại máu hoà quyện vào nhau – máu Thợ Săn Bóng tối, máu quỷ, cả vị đắng của máu Sebastian nữa. 'Cháu thấy rồi, ' cậu đáp. 'Jace đang giữ bạn ấy. Cậu ấy đang lôi cậu ấy ra sau hàng Thợ Săn đằng đó. '
'Nếu họ trung thành với Jonathan như với Valentine hồi còn hội Circle, họ sẽ xả thân bảo vệ hắn, Clary và Jace. ' Giọng cô Jocelyn lạnh băng, đôi mắt xanh bừng lửa giận. 'Chúng ta phải xuyên thủng hàng phòng ngự đó rồi mới tiếp cận được con bé. '
'Ta cần tiếp cận Sebastian, ' Isabelle nói. 'Simon, bọn tớ sẽ mở đường cho cậu. Cậu tiếp cận Sebastian và xiên hắn bằng thanh Glorious. Một khi hắn gục —'
'Đám tay chân sẽ tan tác, ' Magnus tiếp. 'Hoặc, tuỳ thuộc xem họ có gắn bó với Sebastian cỡ nào, họ sẽ bỏ mạng theo hắn. Cứ hi vọng thôi vậy. ' Anh ngửa cổ ra sau. 'Nhân tiện nói đến hi vọng, mấy người thấy Alec bắn cung đỉnh không? Bạn trai tôi đó. ' Anh vẩy tay, hai tay anh lưỡi lửa xanh. Người anh như bừng sáng. Chỉ có Magnus, Simon thừa nhận, mới dám vào trận bằng giáp hào quang kiểu này.
Isabelle lắc cổ tay, và cái roi của cô phóng ra, ánh vàng kim lóe lên. 'Okay, Simon. ' cô hỏi. 'Sẵn sàng chưa? '
Hai vai Simon căng cứng. Quân địch — Simon chẳng còn cách gọi nào khác — vẫn giữ vững hàng ngũ với áo trùm và khí giới, hai tay thủ thế sẵn. Một số kẻ đang kêu lên thảng thốt. Cậu không thể nhịn cười.
'Nhân danh Thiên thần, Simon ạ, ' Izzy tiếp. 'Cười gì thế? '
'Mấy thanh thiên đao của địch vô dụng rồi, ' Simon đáp. 'Chúng đang loay hoay kìa. Sebastian vừa gào với chúng sử dụng vũ khí khác đi. ' Một tiếng thét nữa vang lên vì một mũi tên lao vun vút từ lăng mộ, cắm vào lưng một Thợ Săn Bóng tối mặc áo choàng đỏ có dáng người vạm vỡ. Gã ngã nhào, hàng phòng thủ rối loạn, hệt như vết nứt trên tường. Cơ hội đã đến, Simon vội lao đi, và những người khác chạy theo.
Cảm giác của cậu như đang lặn xuống đáy biển đen đặc đầy cá mập cùng sinh vật biển răng sắc đang cào xé nhau. Đây không phải lần đầu Simon lâm trận, nhưng trong cuộc chiến Bóng Đêm, cậu có Ấn Ký Cain. Nó không phát huy bao lăm tác dụng, nhưng lũ quỷ vẫn lùi lại khi thấy nó. Cậu chưa từng ngỡ mình sẽ nhớ nó, nhưng giờ nỗi nhớ bùng lên khi cậu gắng xô đẩy đám Thợ Săn Bóng tối ken nhau sát sạt, những kẻ dùng đao kiếm để xử cậu. Isabelle và Magnus ở hai bên hỗ trợ cậu — bảo vệ Glorious. Ngọn roi của Isabelle quật đòn mạnh và hiểm, còn tay Magnus bắn ra lửa đỏ, xanh lục và xanh dương. Những búng lửa thiêu sống đám Thợ Săn Bóng tối nào trúng phải. Còn những kẻ khác gào rú khi đàn sói của chú Luke giáp lá cà, nhằm cổ họng chúng mà cắn.
Một con dao phi tới với tốc độ cực nhanh và sượt qua sườn Simon. Cậu kêu đau những vẫn tiến bước vì vết thương sẽ lành trong vài giây. Cậu chen tới —
Và sững người. Một gương mặt thân quen xuất hiện trong tầm mắt cậu — chị gái chú Luke, cô Amatis. Và khi cô ấy thấy cậu, cô nhận ra cậu. Cô làm gì ở đây? Cô đến để quyết chiến cùng họ chăng? Nhưng—
Cô lao tới cậu với con dao loang loáng trong tay. Cô nhanh — nhưng không đủ để phản xạ ma cà rồng của cậu chịu kém, nếu cậu không kinh ngạc tới quên cả cử động. Amatis là chị chú Luke, cậu quen cô ấy; và giây phút hoang mang ấy có thể là dấu chấm hết của đời cậu nếu Magnus không đẩy cậu lùi lại. Lửa xanh tóe ra từ tay Magnus, nhưng cô Amatis nhanh tay hơn. Cô né búng lửa và chuồi dưới tay Magnus, và Simon thấy ánh trăng phản chiếu trên lưỡi dao. Đôi mắt Magnus mở to vì sốc khi con dao nhuốm màu màn đêm đâm xuống, xuyên qua giáp của anh; Isabelle gào lên khi Magnus khuỵu gối. Simon gắng tới chỗ anh, nhưng đám đông hỗn chiến đẩy dạt cậu đi. Cậu hét gọi Magnus khi cô Amatis cúi đầu trên pháp sư bị thương và con dao nhắm vào tim anh ta.
'Thả em ra! ' Clary hét, giẫy giụa và đấm đá hết sức để thoát khỏi vòng tay Jace. Cô gần như chẳng thấy gì qua đám Thợ Săn Bóng tối mặc áo choàng đỏ đứng chắn mặt cô, Jace và Sebastian, chắn giữa cô và gia đình, bạn bè cô. Ba người họ chỉ cách chiến trường có vài mét; Jace giữ chặt cô, mặc cho cô vùng vẫy, còn Sebastian đứng bên cạnh, quan sát toàn cảnh với vẻ bực bội rõ ràng. Môi hắn đang mấp máy. Cô không rõ hắn đang chửi thề, cầu nguyện hay ngâm nga thần chú. 'Thả em ra, đồ —'
Sebastian quay sang, biểu cảm rất đáng sợ, hòa trộn với nụ cười tươi và nhe răng đe nẹt. 'Bắt con bé ngậm miệng đi Jace. '
Jace vẫn giữ Clary và hỏi, 'Cứ đứng để họ bảo vệ hả? ' Anh hất hàm về hàng ngũ Thợ Săn Bóng tối.
'Đúng, ' Sebastian đáp. 'Chúng ta quá quan trọng để bị đả thương. '
Jace lắc đầu. 'Tôi không thích. Phe địch đông quá. ' Anh nghển cổ nhìn qua đám người. 'Còn Lilith? Gọi bà ta giúp được không? '
'Gì hả, tại đây á? ' Vẻ khinh miệt hiển hiện trong lời Sebastian. 'Không. Thêm nữa, bà ta quá yếu để giúp ích gì. Từng có thưở một tay bà ấy sẽ quét cả đội quân, nhưng cái thằng Cư dân Thế giới Ngầm mắc dịch mang Ấn Ký Cain làm bà phân rã rồi. Chỉ còn xuất hiện và cho máu được thôi. '
'Thằng hèn, ' Clary nạt hắn. 'Anh biến đám người kia thành nô lệ và anh chẳng thèm chiến đấu để bảo vệ họ —'
Sebastian giơ tay như định vả cô. Clary mong hắn làm thế để Jace thấy, nhưng hắn chỉ cười mỉa. Hắn hạ tay xuống. 'Thế nếu Jace buông em ra, em sẽ tham chiến chắc? '
'Tất nhiên là tôi sẽ —'
'Ở phe nào? ' Sebastian rảo bước tới, giơ chiếc Cốc Hỏa ngục lên. Cô có thể thấy dịch lỏng trong đó. Dù đã có nhiều người uống trước, lượng máu trong đó vẫn còn nguyên. 'Jace, ngửa đầu con bé lên. '
'Không! ' Cô giãy còn ghê hơn trước. Jace đưa tay dưới cằm cô, nhưng có vẻ anh đang lưỡng lự. 'Sebastian, đừng —'
'Ngay bây giờ, ' Sebastian ngắt lời. 'Chúng ta không còn việc ở đây nữa. Chúng ta là yếu nhân, không phải đám tay chân kia. Tác dụng của Cốc Hỏa ngục đã được xác thực. Điều đó là mấu chốt. ' Hắn nắm vạt váy Clary. 'Nhưng sẽ dễ chuồn hơn, ' hắn nói, 'nếu ai đó không quẫy đạp gào thét bên cạnh mình. '
'Để em ấy uống sau cũng được —'
'Không, ' Sebastian gầm lên. 'Giữ con bé yên. ' Và hắn giơ Cốc, ấn vào môi Clary, cố nạy mở miệng cô. Cô nghiến răng chống cự. 'Uống, 'Sebastian gằn giọng khẽ đến mức Jace chưa chắc đã nghe được. 'Đã bảo em sẽ tuân lệnh anh tối nay mà. Uống ngay. ' Đôi mắt đen của hắn đặc lại, và hắn ấn cái Cốc, làm môi dưới của cô bị rách.
Cô nếm được vị máu khi cô đưa tay ra sau, nắm vai Jace, dùng người anh làm đá vung chân lên. Cô thấy diềm váy bị xẻ ra và chân cô đập trúng ngực Sebastian. Hắn lảo đảo vì hụt hơi, vừa đủ để cô đập đầu vào mặt Jace. Anh kêu đau và thả lỏng cho cô thoát. Cô tránh anh và lao vào trận chiến mà không quay đầu nhìn lại.
Maia chạy trên nền đất đầy đá, ánh sao lạnh lẽo vuốt ve lông cô, mùi của chiến trận xộc vào cái mũi tinh nhạy của cô — mùi máu, mồ hôi và nhựa cháy của phép thuật.
Đàn sói tản ra khắp cánh đồng, nhảy bổ cắn giết với hàm răng và bộ móng chết người. Maia ở sát bên Jordan, không phải vì cô cần bảo vệ mà vì họ ăn ý hơn hẳn khi ở bên nhau. Cô mới tham chiến một lần, trên cánh đồng Brocelind, và đó là một trận hỗn chiến với sự tham gia của quỷ và Cư dân Thế giới Ngầm. Ở Burren này có ít người hơn, nhưng đám Thợ Săn này lại khó chơi hơn, với độ thành thục sử dụng đao kiếm rất đáng sợ. Maia chứng kiến một gã gầy gò dùng con dao lưỡi ngắn chém bay đầu một người sói đang đà nhảy, người sói đó đập đất và biến thành một người đàn ông không đầu, máu túa ra và không thể nhận dạng nổi.
Vừa mới nghĩ đến thôi, một trong những Nephilim mặc áo choàng đỏ đã kịp tiếp cận họ, hai tay thủ song kiếm hai lưỡi. Lưỡi kiém vấy máu sẫm trong ánh trăng. Jordan gầm ghè bên tai Maia nhưng cô mới là kẻ ra đòn trước. Hắn tránh và vung kiếm lên. Vai cô nhói đau và cô phải tiếp đất bằng bốn chi. Có tiếng lanh canh — cô kịp tước khí giới của hắn rồi. Cô tru lên hài lòng và quay người, nhưng Jordan đã nhảy lên nhắm vào cổ tên Nephilim —
Nhưng hắn nhanh tay hơn, tóm lấy cổ anh dễ như bắt cún. 'Đồ Cư dân Thế giới Ngầm cặn bã, ' hắn quát và dù nghe thóa mạ cũng nhiều, nhung nỗi hận thù lạnh băng trong lời hắn nói làm cô rùng mình. 'Mày làm áo thì ngon. Tao sẽ lột da mày để mặc. '
Maia cắn chân hắn ngập răng. Máu phun vào miệng cô khi gã kia gào lên vì đau và loạng choạng lùi bước, đá cô, và tay tóm Jordan lỏng ra. Maia giữ chặt khi Jordan lao vào lần nữa, và tiếng la hét tức giận của tên Thợ Săn Bóng tối tắt lịm khi móng vuốt sói xé toạc cổ hắn.
Cô Amatis nhắm tim Magnus mà xuống tay — đúng lúc một mũi tên xé gió bay tới và cắm vào vai cô, làm cô lệch người đến độ đập mặt xuống nền đất. Cô ấy hét gì đó, nhưng bị át đi bởi tiếng vũ khí chạm nhau. Isabelle quỳ bên cạnh Magnus; Simon ngước lên thấy Alêc cầm cung đứng im lìm trên mộ đá. Có lẽ anh ở quá xa để thấy Magnus, Isabelle đã đặt tay lên ngực pháp sư, nhưng Magnus — Magnus, người luôn quá tăng động, luôn tràn trề năng lượng — lại im lặng kỳ lạ dưới bàn tay chăm sóc của Isabelle. Cô ngẩng lên và thấy Simon đang nhìn họ; tay cô đỏ máu, nhưng cô lắc đầu dứt khoát với cậu. 'Đi tiếp đi!,' cô hét. 'Tìm Sebastian đi! '
Chần chừ một thoáng. Simon quay người lao vào trận chiến. Hàng phòng ngự chắc chắn của Thợ Săn Bóng tối bắt đầu vỡ. Những người sói lao đi loang loáng, lùa đám Thợ Săn ra xa đồng đội. Cô Jocelyn đang trực chiến với một gã chỉ còn một tay, và Simon nhận ra một điều kỳ quặc khi cậu tiến bước, chen qua khe hở hẹp giữa những kẻ đang giao chiến: Không một Nephilim đỏ nào có Ấn Ký. Da chúng sạch sẽ.
Chúng cũng — qua khóe mắt, cậu thấy một Thợ Săn lao vào Aline với cây thương vung cao, nhưng bị Helen đâm sườn — nhanh hơn bất kỳ Nephilim nào cậu từng thấy, kể cả Sebastian và Jace. Chúng uyển chuyển như ma cà rồng, Simon nghĩ, khi thấy một tên rạch bụng một người sói đang đà lao tới. Người sói tử trận rơi xuống đất, hóa thành thi thể một người đàn ông cao có mái tóc vàng xoăn. Không phải Jordan hay Maia. Cảm giác nhẹ nhõm, rồi tội lỗi trào dâng trong cậu; cậu chuệch choạng tiếng bước trong không gian sặc mùi máu, và cậu lại thấy nhớ Ấn ký Cain. Nếu cậu vẫn mang nó, cậu có thể thiêu sống đám Nephilim này —
Một tên Nephilim hắc ám chặn đường cậu, kiếm vung lên. Simon tránh đường kiếm, nhưng không cần thiết. Người đàn ông chưa vung hết đường thì bị tên cắm cổ, hắn sặc máu mà gục ngã. Simon ngẩng lên thấy Alec vẫn đứng chỗ cũ; gương mặt anh ta đanh lại, bắn đâu trúng đấy như được lập trình: tay với ra sau lấy tên, lắp vào cung và bắn. Khi mũi tên bay đi, quy trình lại lặp lại. Simon nghe tiếng tên vun vút bay và cắm vào một ai đó khi cậu tiếp tục tìm đường đi trong chiến trường—
Cậu khựng lại. Cô ấy đây rồi. Clary, cô gái nhỏ bé mở đường máu len qua đám đông bằng đôi tay trần, vừa đá vừa đẩy để đi qua. Cô mặc cái váy đỏ rách bươm, mái tóc rối bù và khi thấy cậu, vẻ kinh ngạc ngờ ngợ xuất hiện trên mặt cô. Môi cô mấp máy tên cậu.
Đằng sau cô là Jace. Mặt anh vấy máu. Đám đông rẽ ra cho anh qua. Đằng sau anh, nhờ đường anh vẹt ra, Simon thấy lấp lánh ánh đỏ và bạc — hình dáng quen thuộc, với mái tóc trắng dựng hệt Valentine.
Sebastian. Hắn vẫn ẩn náu sau hàng phòng thủ cuối cùng của đám Thợ Săn Bóng tối hắc ám. Vừa thấy hắn, Simon với tay ra sau vai và rút Glorious khỏi vỏ. Một lát sau, đám đông tham chiến dạt Clary tới chỗ cậu. Đôi mắt cô như thẫm lại vì adrenaline, nhưng vẻ vui mừng khi thấy cậu hiện rất rõ. Nhẹ nhõm chạy khắp người Simon, và cậu ngộ ra mình vừa tự hỏi cô ấy có còn là chính mình không, hay cô bị biến đổi như cô Amatis rồi.
'Đưa kiếm cho mình! ' cô gào lên, giọng gần nhu bị chìm trong tiếng kim loại va vào nhau. Cô giơ tay chờ, và lúc ấy cô không phải là Clary, người bạn từ thuở ấu thơ của cậu, mà là một Thợ Săn Bóng tối, một nữ thần báo thù cần thanh kiếm của mình.
Cậu chìa chuôi kiếm cho cô.
Khi mở đường qua đám phòng ngự, dùng kindjal của Luke chém bất kỳ sắc đỏ nào cô thấy, Jocelyn thấy chiến trận chẳng khác gì xoáy nước, Mọi thứ đến rồi đi khỏi bạn quá nhanh khiến chẳng ai để ý đến độ nguy hiểm ngoài tầm kiểm soát, nỗ lực sống còn và không bị nhấn chìm.
Cô dáo dác nhìn khắp đám chiến binh để tìm con gái mình, tìm thấy một thoáng tóc đỏ — và kể cả bóng Jace, vì cậu ta ở đâu, Clary theo đấy. Rải rác khắp cánh đồng là những tảng đá lớn, như băng tảng trên mặt biển lặng gió. Cô bèn trèo lên một tảng đá để nhìn bao quát hơn, nhưng chỉ thấy mấy người giáp lá cà, vũ khí loang loáng, và dáng chạy của người sói trong đám chiến binh.
Cô quay người định trèo xuống tảng đá —
Nhưng một gã đã đợi sẵn bên dưới. Jocelyn giật mình.
Hắn mặc áo choàng đỏ, một bên má có sẹo, một vết thương trong chiến đấu. Mặt hắn không còn trẻ, nhưng cô không nhầm đâu được. 'Jeremy, ' cô từ tốn lên tiếng, tiếng của cô chìm nghỉm trong tiếng chiến trận. 'Jeremy Pontmercy. '
Thành viên trẻ nhất của hội Circle nhìn cô bằng đôi mắt vằn đỏ. 'Jocelyn Morgenstern. Chị đến để gia nhập với chúng tôi hả? '
'Gia nhập? Jeremy, đừng —'
'Chị từng là người của hội Circle, ' hắn đến gần hơn. Tay phải hắn lăm lăm con dao lưỡi sắc. 'Chị từng là người của bọn tôi. Và giờ chúng tôi theo con trai chị. '
'Tôi dứt áo ra đi khi cậu theo chồng tôi rồi, ' Jocelyn đáp. 'Tại sao cậu nghĩ tôi sẽ theo con trai mình chứ? '
'Hoặc nhập bọn hoặc chống lại chúng tôi thôi, Jocelyn. ' Mặt hắn đanh lại. 'Chị không thể chống lại con mình đâu. '
'Jonathan, ' cô khẽ nói, 'là sản phẩm tà ác nhất của Valentine. Tôi không thể nhập bọn với nó. Mà suy cho cùng, tôi chưa bao giờ ủng hộ Valentine. Tại sao cậu mong tôi xiêu lòng chứ? '
Hắn lắc đầu. 'Chị hiểu sai ý tôi rồi. Ý tôi là chị không tài nào chống lại con mình đâu. Không chống lại chúng tôi được đâu. Hội Clave lại càng không. Chúng không phòng bị gì hết: không thể chống lại khả năng của chúng tôi, chống lại ý muốn của chúng tôi. Máu sẽ chảy thành sông ở mọi thành phố. Cả thế giới sẽ bị thiêu. Mọi thứ chị biết tới sẽ bị phá nát. Và chúng tôi sẽ trỗi dậy từ đống tro tàn thất bại của chị, như phượng hoàng hồi sinh vậy. Đây là cơ hội duy nhất của chị. Tôi không nghĩ con chị sẽ cho chị cơ hội khác đâu. '
'Jeremy, ' cô đáp. 'Cậu còn quá trẻ khi Valentine tuyển mộ cậu. Cậu có thể hối cải, có thể đầu thú với Clave mà. Họ sẽ khoan hồng —'
'Tôi không bao giờ có thể quay về với Clave, ' mặt hắn hiện lên một vẻ hài lòng rõ rệt. 'Chị không hiểu sao? Những kẻ về phe con chị không còn là Nephilim nữa. '
Không còn là Nephilim nữa. Jocelyn dợm nói, nhưng chưa kịp nói gì hắn đã trào máu từ miệng. Hắn gục xuống, và cô nhìn thấy Maryse cầm thanh trường kiếm đứng sau hắn.
Hai người phụ nữ nhìn vào mắt nhau một lúc. Rồi Maryse quay đi và tham chiến tiếp.
Tay Clary vừa cầm vào thanh kiếm, ánh sáng vàng bùng lên. Lửa lan truyền từ mũi kiếm xuống chuôi, làm câu chữ in trên lưỡi kiếm bừng sáng—Quis ut Deus? — và chuôi kiếm như đang chứa ánh mặt trời. Cô suýt làm rơi kiếm vì nghĩ sẽ bị bỏng, nhưng ngọn lửa chỉ cháy bên trong thanh kiếm, còn bàn tay cô lạnh đi vì chất thép.
Mọi thứ diễn ra sau đó dường như thật chậm. Cô quay người, kiếm lăm lăm trong tay. Cô tìm Sebastian ở chỗ đám đông trong tuyệt vọng. Cô không thể thấy hắn, nhưng cô biết hắn vẫn ẩn mình sau hàng ngũ Thợ Săn Bóng tối mà cô phải đấm đá hết sức để len qua. Cô cầm chắc kiếm và sải bước tới chỗ hàng ngũ, nhưng cô bị cản đường.
Bởi Jace.
'Clary, ' anh nói. Dường như thật khó tin khi nghe được tiếng anh trong màn tạp âm quanh họ: tiếng gào thét, tiếng kim loại đụng nhau. Nhưng cái biển chiến binh ấy dường như dạt ra cho họ như Hồng Hải, để lại mình cô và Jace.
Thanh kiếm trơn trượt, nóng giãy trong tay cô. 'Jace. Tránh đường em đi anh. '
Cô nghe tiếng Simon sau lưng cô; Jace chỉ lắc đầu. Đôi mắt vàng của anh vô cảm, bình thản. Mặt anh đầy máu; đầu cô đập trúng gò má anh, da mặt anh đen bầm. 'Clary, đưa anh thanh kiếm. '
'Không. ' Cô lắc đầu, lùi lại một bước. Thanh Glorious chiếu sáng chỗ họ, soi tỏ đám cỏ đẫm máu bị giày xéo, và cho cô thấy Jace đang bước tới chỗ cô. 'Jace. Em có thể tách anh khỏi Sebastian. Em có thể giết hắn mà không hại đến anh —'
Mặt anh nhăn lại. Mắt anh có cùng màu lửa của kiếm, hay chính mắt anh phản chiếu ánh lửa trong đó, cô không biết nữa, và cô nhận ra chuyện ấy không quan trọng. Cô nhìn thấy Jace và không-phải-Jace: ký ức về anh, vẻ ngoài đẹp trai quen, luôn liều mạng mình và liều mạng người khác, tự học cách quan tâm và đề phòng. Cô nhớ tối họ ở cùng nhau ở Idris, nắm tay nhau trên chiếc giường hẹp, và cậu trai có đôi mắt ám ảnh nhìn cô và thú tội giết người ở Paris. 'Giết á? ' Jace-mà-không-phải-Jace gặng hỏi. 'Em điên à? '
Rồi cô nhớ tới Hồ Lyn, khi Valentine đâm anh bằng kiếm, và sức sống như trôi ra khỏi cô khi mất anh ra sao.
Cô từng chứng kiến anh chết ở Idris. Và sau đó, cô hồi sinh anh, và anh tới bên cô với đôi mắt như có lửa Kiếm Thánh, với dòng máu thiên thần trong huyết quản.
Bóng tối bao trùm anh, anh kể. Chẳng có gì ngoài bóng tối, rồi anh trở thành bóng tối. Nhưng rồi anh nghe thấy giọng em.
Nhưng giọng nói ấy hòa vào thực tại: Jace quát trả Sebastian trong phòng khách nhà Valentine, thề thà rằng chết đi còn hơn phải sống thế này. Giờ cô nghe thấy tiếng anh bảo cô đưa kiếm cho mình, còn nếu không, anh sẽ phải tước nó khỏi tay cô. Giọng anh sốt ruột, khàn đi như đang nói chuyện với trẻ con. Và lúc ấy cô biết anh hoàn toàn không phải Jace, và Clary người này yêu không phải cô. Cái Jace này yêu là một ký ức về cô — mờ mịt và sai lệch: một cô gái dễ bảo ngoan hiền; một người không hiểu rằng tình yêu trao đi mà không theo ý muốn hay thành ý thì không phải là tình yêu.
'Đưa anh thanh kiếm. ' Anh chìa tay, hất cằm và lên giọng. 'Clary, đưa anh đi. '
'Anh muốn nó hả? '
Cô chìa thanh Glorious theo đúng cách anh dạy, giữ thẳng dù nó rất nặng. Lửa trong kiếm dường như sáng hơn, tới khi giống như vươn tới các vì sao. Jace chỉ còn cách cô tầm một đường kiếm, và vẻ hoài nghi đong đầy trong mắt anh. Đến tận lúc này rồi mà anh vẫn không tin mình sẽ bị cô đả thương, đả thương thực sự. Đến tận lúc này.
Cô hít một hơi sâu. 'Nhận lấy này. '
Cô thấy mắt anh lóe lên như hồi họ ở bên hồ, và cô đâm anh, giống như Valentine từng làm. Cô hiểu chuyện phải thế thôi. Anh đã chết như này, và cô đã kéo anh khỏi nanh vuốt thần chết. Và giờ anh lại ra đi.
Không ai lừa được thần chết. Trước sau gì hắn cũng sẽ hạ được mục tiêu.
Thanh Glorious đâm vào ngực anh, và cô thấy bàn tay vấy máu của cô ấn mạnh thêm để lưỡi kiếm cắm vào xương lồng ngực, đâm xuyên qua anh tới khi nắm tay cô chạm vào anh và cô khựng lại. Anh không cử động, và cô đang áp sát vào anh, cầm chắc Glorious để nhìn máu trào ra từ vết thương trên ngực.
Có tiếng hét— đầy giận dữ, đau đớn và hoảng sợ của một kẻ bị xé xác tàn khốc. Là Sebastian, Clary nghĩ. Sebastian đang gào thét vì mối ràng buộc giữa hắn và Jace bị cắt đứt.
Nhưng Jace. Jace không kêu than gì. Mặc kệ mọi thứ, mặt anh vẫn bình thản, như khuôn mặt của một bức tượng. Anh cúi nhìn Clary, đôi mắt lóe sáng như chứa ánh sáng trong người.
Và anh bốc cháy.
Alec không nhớ mình đã trèo xuống mộ đá, hay đi qua cánh đồng chất đầy xác chết —Thợ Săn Bóng tối hắc ám, người sói bị thương và tử trận— ra sao. Mắt cậu chỉ tìm một người. Cậu vấp chân suýt ngã; khi cậu ngước lên, ánh mắt cậu bắt gặp Isabelle quỳ bên cạnh Magnus.
Như thể không khí bị rút cạn khỏi phổi cậu. Cậu chưa bao giờ thấy Magnus trắng bệch, im lìm như thế. Có máu trên áo giáp, có máu trên nền đất. Nhưng không thể nào. Magnus sống lâu vậy cơ mà. Anh là mãi mãi, là bất biến. Alec chưa từng mường tượng một thế giới Magnus chết trước mình.
'Anh Alec, ' giọng Izzy vang bên tai anh như đi qua nước. 'Anh Alec, anh ấy còn thở. '
Alec run rẩy thở ra. Cậu chìa tay cho em gái mình. 'Con dao găm. '
Cô lặng lẽ đưa cho cậu. Cô chưa bao giờ để tâm như cậu trong lớp học cứu thương; cô cứ nói chỉ cần biết chữ rune là ổn rồi. Cậu nghiến răng cắt thân trước áo giáp và áo sơ mi bên trong. Có lẽ nhờ áo giáp mà thân Magnus còn toàn vẹn.
Cậu thận trọng kéo áo ra, ngạc nhiên vì hai tay mình còn vững. Máu chảy ra nhiều và sườn bên phải Magnus có vết thương há miệng rộng. Nhưng nghe nhịp thở của Magnus thì phổi không bị tổn thương. Alec cởi áo khoác, gấp lại và ấn lên vết thương ngoác miệng.
Mắt Magnus hé mở. 'Ối, ' anh yếu ớt kêu. 'Đừng đè anh. '
'Tạ ơn Raziel, ' Alec thở phào. 'Anh ổn rồi. ' Cậu đặt tay kia dưới đầu, ngón tay cái vuốt ve gò má bết máu của Magnus. 'Em tưởng... '
Cậu ngước nhìn em gái mình để tự ngăn không nói điều gì đó sến sủa, nhưng cô đã lặng lẽ lánh đi.
'Em thấy anh ngã, ' Alec lặng lẽ tiếp. Cậu cúi xuống và khẽ hôn môi Magnus vì không muốn anh đau thêm. 'Em tưởng anh đã chết. '
Magnus cười ranh mãnh. 'Gì hả, vì vết xước này á? ' Anh liếc nhìn cái áo nhuốm đỏ trên tay Alec. 'Được rồi, một vết sâu đấy. Do một con mèo cực kỳ, cực kỳ lớn. '
'Anh bị mê sảng à? ' Alec hỏi.
'Không. ' Lông mày Magnus nhíu lại. 'Amatis định đâm cú chí mạng, nhưng cô ấy chưa gây tổn thương nghiêm trọng nào. Vấn đề là do anh bị mất máu quá nhiều nên khả năng tự lành của anh bị giảm. ' Anh hít một hơi rồi ho khan. 'Nào, đưa tay em đây. ' Anh chìa tay, và Alec nắm lấy, ngón tay họ lồng chặt vào nhau. 'Em có nhớ hôm ở trên tàu của Valentine, khi anh cần sức mạnh của em không? '
'Anh cần nữa à? ' Alec hỏi. 'Vì anh cứ tùy ý lấy đi. '
'Anh luôn cần sức mạnh của em, Alec ạ, ' Magnus đáp, và nhắm mắt lại khi nắm tay họ bừng sáng, giống như họ đang nắm giữ một vì sao.
Lửa bùng cháy từ chuôi sang lưỡi kiếm. Ngọn lửa làm tay Clary bị điện giật, làm cô ngã ra đất. Lưỡi của luồng nhiệt ấy giần giật trong huyết quản của cô, và cô đau đớn co mình lại để không bị gục hẳn.
Jace khuỵu xuống. Thanh kiếm vẫn xiên qua anh, nhưng sắc cháy đã chuyển sang vàng trắng, và lửa chảy vào người anh như nước màu đổ vào bình thủy tinh trong. Lửa vàng làm da anh trở nên trong suốt. Tóc anh ngả màu đồng, xương anh cứng lồ lộ qua da. Cả thanh Glorious cũng cháy đi, chảy thành dịch lỏng giống vàng lỏng trong lò nấu chảy. Đầu Jace ngửa ra, người cong lại như cánh cung khi ngọn lửa lan tỏa trong mình. Clary gắng bước đến anh qua nền đất đầy đá, nhưng hơi nóng tỏa ra từ anh quá mạnh. Anh ôm lấy ngực, và dòng máu vàng chảy qua kẽ tay anh. Tảng đá anh đang quỳ lên thẫm lại, nát ra và tan thành tro. Rồi Glorious chỉ còn thoi thóp tàn lửa, lóe lên lần cuối, và Jace gục xuống đất.
Clary muốn đứng vững mà chân cứ bủn rủn. Máu nóng rần rật chảy trong cô, và cơn đau lan tỏa khắp làn da cô như que cời. Cô lôi mình tiến bước, làm tay xước sát chảy máu, cô nghe tiếng vải váy rách ra, tới khi cô tới được bên Jace.
Anh nằm nghiêng, đầu gối lên một tay, tay kia dang rộng. Hơi nóng vẫn tỏa ra từ thảm than sắp tàn sống là anh, nhưng cô không để tâm. Cô thấy vết rách trên áo anh, chỗ thanh Glorious đâm. Tro bụi và máu hòa quyện cùng màu vàng trên tóc anh.
Cử động rất từ tốn, mọi động thái của cô đều đau như kiểu cô đã già, như thể cô đã tăng thêm một tuổi sau mỗi giây Jace bị thiêu. Cô kéo anh về bên mình, để anh ngả lưng lên một tảng đá dính máu và ám bồ hóng. Cô nhìn gương mặt tuy thất sắc nhưng vẫn — vẫn đẹp của anh.
Clary đặt tay lên ngực anh, chỗ màu máu nhuốm đậm nhất trên áo anh. Cô cho rằng lưỡi kiếm đã cắt xương sườn anh. Cô đã chứng kiến máu Jace trào qua kẽ tay, nhiều đến nỗi làm đám đá dưới chân lòa đỏ, làm tóc anh dựng đứng lên.
Nhưng mà. Nếu anh có phần tính thiện nhiều hơn phần ác.
'Jace, ' cô thì thầm. Quanh họ vang lên tiếng chân chạy. Đám tàn quân của Sebastian đang bỏ vũ khí để chạy khỏi Burren. Cô lờ đi. 'Jace ơi. '
Anh không nhúc nhích. Gương mặt anh bình thản dưới ánh trăng. Lông mi anh thẫm lại, phủ bóng xuống đôi gò má.
'Làm ơn, ' giọng cô khàn đi. Mỗi hơi thở như phải bỏng. 'Nhìn em đi. '
Clary nhắm mắt. Khi cô mở mắt ra, mẹ cô đang quỳ bên cô, tay nắm vai cô. Nước mắt giàn giụa trên mặt mẹ Jocelyn. Nhưng không thể nào — sao mẹ cô lại khóc?
'Clary, ' mẹ cô thì thào. 'Buông cậu ấy ra. Cậu ấy chết rồi. '
Đằng xa là Alec quỳ bên Magnus. 'Không, ' Clary đáp. 'Thanh kiếm — nó đốt đi phần tính ác. Anh ấy có thể còn sống. '
Mẹ vuốt lưng cô, những ngón tay mẹ mắc vào lọn tóc xoăn bẩn thỉu của Clary. 'Clary, đừng... '
Jace, Clary quả quyết nghĩ, tay cô nắm chặt tay anh. Anh mạnh mẽ hơn thế này. Nếu đây là anh, thật sự là anh, anh sẽ mở mắt nhìn em.
Đột nhiên Simon xuất hiện, cũng quỳ xuống bên Jace, mặt cậu vấy máu và bụi bẩn. Cậu với tay đến Clary. Cô ngẩng phắt lên nhìn cậu chằm chằm, và thấy Isabelle mở to mắt chầm chậm bước đến. Bộ đồ của Izzy cũng đầy máu. Clary quay mặt đi, mắt chú mục vào màu tóc Jace.
'Sebastian, ' Clary nói, hoặc gắng lên tiếng. Giọng cô lí nhí. 'Ai đó nên đuổi theo hắn. ' Và để tôi yên.
'Họ đang tìm nó rồi. ' Mẹ cô lo lắng, mắt mở to. 'Clary, buông cậu ấy đi con. Clary con yêu... '
'Kệ bạn ấy đi, ' Clary nghe mồn một tiếng Isabelle. Cô nghe tiếng mẹ phản đối, nhưng âm thanh dường đi ở xa lắm, giống như Clary đang xem vở kịch từ hàng ghế cuối. Ngoài Jace ra chả còn gì quan trọng. Jace, bị thiêu. Nước mắt ầng ậng trong mắt cô. 'Jace, khỉ thật, ' cô rã rời. 'Anh chưa chết mà. '
'Clary, ' Simon dịu giọng. 'Liệu cậu có thể... '
Rời anh ấy ra. Simon đang yêu cầu cô thế, nhưng cô không thể. Cô sẽ không làm thế. 'Jace, ' cô thì thào. Tên anh như bùa chú gọi hồn, như cách anh đã ôm cô ở Renwick mà gọi tên cô liên hồi. 'Jace Lightwood... '
Cô cứng người. Có rồi. Một cử động rất khẽ, hầu như không rõ. Lông mi anh khẽ hấp háy. Cô nhào tới, suýt thì mất thăng bằng, và áp tay lên lớp vải nhuốm máu rách rưới trên ngực anh, như thể muốn giúp anh tự lành vết thương do mình gây ra nhanh hơn. Thay vào đó cô cảm thấy — quá kì diệu đến nỗi trong một thoáng, cô chẳng rõ chuyện gì đang xảy ra, không dám nghĩ rằng có thể — dưới bàn tay cô, là tiếng tim anh đập.
Vũ Khí Bóng Đêm 5 - Linh Hồn Lạc Vũ Khí Bóng Đêm 5 - Linh Hồn Lạc - Cassandra Clare Vũ Khí Bóng Đêm 5 - Linh Hồn Lạc