Love is always within. When you try to dramatize your love, you lose the depth of the love.

Charan Singh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cassandra Clare
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Dang Quy
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1967 / 73
Cập nhật: 2017-05-09 22:28:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19 - Tình Yêu Và Dòng Máu
lary lục tung cả phòng Jace rất kĩ lưỡng và có phương pháp. Cô vẫn chỉ mặc áo dây, nhưng có thêm quần jean nghiêm chỉnh, tóc buộc tạm còn móng tay bám bụi. Cô đã tìm dưới gầm giường anh, lục lọi tủ quần áo và ngăn kéo, ghé mắt nhìn gầm bàn gầm ghế, thò tay vào túi mấy cái áo của anh mà không kiếm được thanh stele thứ hai.
Cô bảo Sebastian cô đã thấm mệt, cô cần lên phòng mình nằm ngủ; lạ là hắn có vẻ xao lãng và vẫy cô đi. Hình ảnh khuôn mặt Jace cứ trở đi trở lại mỗi khi cô nhắm mắt — cái nhìn của anh dành cho cô, ánh nhìn của người bị phản bội, như thể anh không còn quen biết gì cô nữa.
Nhưng không thể bi lụy mãi được. Cô cứ việc ngồi khóc trên giường, nghĩ về những gì mình làm, và mọi chuyện sẽ không khá khẩm lên được. Cô còn nợ Jace, nợ bản thân mình, phải tiếp tục thôi. Tìm kiếm đi. Cô mà tìm được một thanh stele thôi—
Cô đang mải lật ga trải giường lên, láo liên tìm nó thì tiếng gõ cửa vang lên.
Cô để ga trải giường xuống, vì cũng chả tìm được gì. Cô siết nắm đấm, hít một hơi sâu rồi ra mở cửa.
Sebastian đứng ở ngưỡng cửa, và đây là lần đầu hắn mặc đồ không có màu trắng và đen: ờ thì quần và giày vẫn đen, nhưng có áo tunic da thuộc đỏ được may ấn ký ánh vàng và bạc tỉ mỉ, ôm gọn người hắn bằng dãy móc kim loại đằng trước áo. Hai cổ tay hắn đeo vòng tay bạc, và ngón tay hắn đeo nhẫn Morgenstern.
Cô chớp mắt. 'Đỏ hả? '
'Dự lễ mà, ' hắn đáp. 'Màu sắc đối với Thợ Săn chúng ta mang ý nghĩa khác với người thường. ' Hắn nói 'người thường' rất khinh miệt. 'Em biết bài đồng dao cổ bọn trẻ Nephilim hay hát đúng không? Black for hunting through the night/For death and sorrow, the color's white/Gold for a bride in her wedding gown/ And red to call enchantment down. ' ( Màu đen để dành khi săn đêm/ Màu trắng lúc dự tang và buồn thương/ Màu vàng may áo cưới cô dâu/ Và đỏ để dành cho đam mê)
'Mặc đồ màu vàng khi các Thợ Săn cưới nhau à? ' Clary hỏi. Không phải cô hứng thú, mà chỉ chắn cửa để hắn không thể nhìn ra sau lưng cô và thấy đống bừa bộn trong phòng Jace do cô gây ra.
'Xin lỗi vì làm hỏng mộng ước đám cưới trắng tinh của em. ' Hắn cười toe. 'Nhắc đến quần áo, anh mang đồ cho em mặc đây. '
Hắn chìa tay ra. Một bộ đồ được gấp gọn. Cô nhận và giũ nó ra: cô đang nhìn một bộ váy đỏ óng ánh chút vàng, giống màu ngọn lửa, đai áo màu vàng.
'Mẹ chúng ta mặc bộ này khi dự lễ của hội Circle trước khi phản bội cha ta, ' hắn giải thích. 'Mặc vào đi, anh muốn em mặc nó tối nay. '
'Tối nay? '
'À thì em không đi dự lễ nếu ăn mặc thế kia được. ' Đôi mắt hắn nhìn cô từ đôi chân trần đến cái áo dây ướt đẫm mồ hôi của cô, cả cái quần bám đầy bụi nữa. 'Em ăn mặc ra sao— ấn tượng em để lại trong lòng đám tay chân mới đến của chúng ta — rất quan trọng. Mặc vào đi. '
Đầu óc cô xáo động. Buổi lễ vào tối nay. Đám tay chân mới đến. 'Em cần chuẩn bị — em có thời gian không? ' cô hỏi.
'Tầm một tiếng, ' hắn đáp. 'Nửa đêm ta sẽ có mặt ở khu đất thiêng. Những người khác cũng sẽ có mặt. Không nên muộn quá. '
Một tiếng. Tim đập thình thịch, Clary để cái váy lên giường. Khi cô quay lại, hắn vẫn đứng ở cửa, nụ cười vẫn chưa tắt hẳn, như thể hắn muốn nhìn cô thay đồ.
Cô định đóng cửa lại, hắn nắm cổ tay cô. 'Tối nay, ' hắn chốt. 'em gọi anh là Jonathan. Jonathan Morgenstern. Anh trai em. '
Cô rùng mình, và tránh nhìn hắn, thầm mong hắn không thấy vẻ thù hằn của mình. 'Tùy anh. '
Hắn vừa đi khỏi là cô vớ lấy áo khoác của Jace. Cô mặc áo vào, để hơi ấm và mùi hương quen thuộc của anh tràn vào người. Sau đó cô đi giày và lẻn ra hành lang, lòng mong mỏi một thanh stele và ấn ký Vô thanh. Căn nhà vang vọng tiếng nước chảy, tiếng huýt sáo của Sebastian, nhưng cô vẫn tin tiếng cô bước vẫn to như tiếng đại bác. Cô đi sát tường đến chỗ phòng Sebastian và mở cửa bước vào.
Trong phòng tranh tối tranh sáng, chỉ có ánh sáng từ thành phố hắt vào cửa sổ, rèm đã kéo gọn lại. Phòng hắn bừa bộn y như lần đầu cô vào. Cô bắt đầu lục lọi tủ đồ của hắn: chỉ toàn đồ đắt tiền không — áo lụa, áo khoác da thuộc, vét Armani, giày Bruno Magli. Hắn vứt ở trên cùng cái áo trắng vấy máu — để lâu đến nỗi máu có màu nâu. Clary nhìn cái áo một lúc rồi đóng tủ lại.
Tiếp đến cô mở ngăn kéo, xáo tung đống giấy tờ trên bàn hắn. Cô mong tìm được cái gì đó đơn giản, kiểu một cuốn vở ghi KẾ HOẠCH XẤU XA CỦA TÔI trên đầu trang, nhưng thật không may. Có hàng tá giấy tờ viết đầy ký hiệu giả kim và số hóa phức tạp, kể cả văn bản có đề Người đẹp của tôi — chữ Sebastian khó đọc thật. Cô mất một thoáng để tự hỏi người đẹp của Sebastian là ai — cô không nghĩ hắn có cảm giác lãng mạn với ai — trước khi lục tủ để cạnh giường của hắn.
Cô mở ngăn kéo ra. Cũng một xấp giấy nữa. Để trên cùng là một vật lấp lánh. Làm bằng kim loại, tròn tròn.
Cái nhẫn tiên tộc của cô.
Isabelle nắm tay Simon trên đường trở về Brooklyn. Cậu kiệt quệ, đầu ong ong, người mỏi nhừ. Dù Magnus đã trả lại nhẫn cho cậu, nhưng cậu vẫn không liên lạc với Clary được. Cái đói chỉ làm cậu thấy tệ hơn. Cậu thích thấy Isabelle ngồi bên mình, thích cách cô vuốt ve khuỷu tay cậu, thỉnh thoảng chà ngón tay lên cổ tay cậu. Nhưng mùi cô — mùi nước hoa và máu — làm cậu đói mềm người.
Màn đêm dần buông, hoàng hôn cuối thu báo ngày sắp tàn càng làm không gian trong xe tối thêm. Alec và Magnus đang xì xào to nhỏ. Simon nhắm mắt, hình ảnh Thiên thần vẫn lởn vởn trong đầu cậu.
Simon! Tiếng Clary như sấm đánh bên tai cậu, làm cậu tỉnh hẳn. Cậu có đó không?
Cậu thở hắt ra. Clary? Mình lo quá...
Sebastian lấy nhẫn của mình. Simon, thời gian không còn nhiều đâu. Nghe mình này. Họ có chiếc Cốc Thánh thứ hai. Họ sẽ vời Lilith và tạo ra một đội quân Thợ Săn Bóng tối hắc ám — những kẻ có sức mạnh giống Nephilim, nhưng bắt tay với quỷ.
'Đùa mình à, ' Simon nói. Mãi cậu mới nhận ra mình vừa nói thành lời; Isabelle khẽ nhích người, còn Magnus hiếu kỳ liếc sang.
'Cậu ổn không, ma cà rồng? '
'Là Clary, ' Simon đáp. Cả ba người đều sửng sốt nhìn cậu. 'Bạn ấy đang liên lạc với tôi. ' Cậu áp tay lên tai, ngồi thẳng người và tập trung lại. Bao giờ họ tiến hành?
Tối nay. Simon ơi, mình không biết chính xác bọn mình đang ở đâu, nhưng đã 10 giờ tối rồi.
Nghĩa là cậu cách mình năm múi giờ về phía đông. Cậu ở châu Âu à?
Chịu. Sebastian có nhắc đến Thánh địa thứ bảy. Mình không rõ là ở đâu, nhưng mình tìm được một tờ giấy của hắn và rõ ràng chỗ đó là một hầm mộ. Kiểu một ngưỡng cửa để quỷ được triệu hồi qua đó.
Clary, mình chưa nghe nói đến...
Nhưng Magnus và những người khác có thể biết. Làm ơn đi, Simon, chuyển lời mình đến họ nhanh nhé. Sebastian sắp hồi sinh Lilith. Hắn muốn gây chiến với toàn bộ Thợ Săn Bóng tối. Hắn có khoảng bốn-năm mươi Nephilim dưới quyền mình. Chúng sẽ có mặt. Simon, hắn muốn thiêu trụi thế giới này. Chúng ta phải ngăn hắn lại.
Nếu có biến, mình muốn cậu trốn ngay.
Cô có vẻ mệt mỏi. Mình sẽ liệu. Nhưng có lẽ đã muộn.
Simon loáng thoáng ý thức được mọi người trên xe đang lo lắng nhìn cậu. Cậu không để tâm. Tiếng Clary trong đầu cậu như sợi dây thừng căng ngang qua vực thẳm, nếu cậu giữ một đầu dây, có lẽ cậu sẽ kéo được cô về, hoặc ít nhất không để cô rơi xuống.
Clary, nghe này. Mình không nói hết được vì chuyện rất dài, nhưng chúng ta đã có vũ khí. Nó có thể dùng trên Jace hoặc Sebastian mà người còn lại không ảnh hưởng gì, và theo như... người đưa nó cho bọn mình, nó có thể chia cắt họ.
Chia cắt? Kiểu gì?
Ông ta nói nó có thể thiêu rụi phần ác trong kẻ chúng ta chém. Nên mình đoán nếu chúng ta dùng nó với Sebastian, nó sẽ thiêu rụi mối ràng buộc giữa họ vì sự ràng buộc ấy là thứ ác độc. Simon cảm thấy đầu đau như búa bổ, và mong lời cậu nói tự tin hơn thật tâm cậu cảm thấy. Mình không chắc nó mạnh như vậy. Tên nó là Glorious.
Và cậu định chém Sebastian? Nó sẽ xé nát mối ràng buộc mà không giết họ?
Cơ bản là thế. Có thể nó sẽ giết Sebastian. Còn tùy vào việc hắn có thiện căn nữa không. Nếu hắn thuộc về Địa Ngục nhiều phần hơn của Thiên đàng. Thiên Thần nói thế...
Thiên Thần? Cô phát hoảng. Simon, cậu đã làm gì...
Giọng cô đứt đoạn, và trong Simon tràn ngập đủ thứ cảm xúc — ngạc nhiên, giận dữ, hoảng hốt. Đau đớn. Cậu kêu lên và ngồi bật dậy.
Clary ơi?
Chẳng còn gì ngoài im lặng trong đầu cậu.
Clary! cậu hét, rồi nói lớn, 'Chết tiệt. Bạn ấy lại biến mất. '
'Chuyện gì vậy? ' Isabelle hỏi. 'Bạn ấy ổn chứ? Sao thế? '
'Mình nghĩ chúng ta còn ít thời gian hơn mình tưởng, ' Simon đáp bằng giọng bình tĩnh lạ thường. 'Magnus, dừng xe lại. Chúng ta cần thảo luận. '
'Well, ' Sebastian lên tiếng, đứng trước cửa nhìn Clary. 'Nếu anh hỏi em làm gì trong phòng mình thì có gọi là dejà vu không, em gái? '
Clary nuốt nước bọt xuống cổ họng khô khốc. Ánh sáng trong hành lang sau lưng Sebastian sáng rực rỡ, biến hắn thành cái bóng ngược sáng. Cô không thể thấy biểu cảm trên mặt hắn. 'Tìm anh chăng? ' cô thăm dò.
'Em đang ngồi trên giường anh, ' hắn tiếp. 'Em nghĩ anh chui xuống gầm giường chắc? '
'Em... '
Hắn vào phòng — rất khoan thai, như kiểu hắn biết điều cô mù tịt. Điều gì đó không ai được biết. 'Em tìm anh làm gì? Và sao em chưa thay đồ cho buổi lễ? '
'Tại cái váy, nó... không vừa. ' cô đáp.
'Đâu nào, ' hắn nói và ngồi cạnh cô. 'Trong phòng đó bộ nào chả vừa với em. Cái váy này cũng sẽ vừa. '
'Nó bằng lụa và chiffon, đâu có co dãn. '
'Em mảnh mai mà, không cần váy phải co dãn đâu. ' Hắn nắm cổ tay phải cô và cô co ngón tay, cố giấu chiếc nhẫn. 'Nhìn đi, anh nắm trọn cổ tay em nhé. '
Da hắn nóng giẫy làm cô sởn gai ốc. Cô nhớ lúc ở Idris, bị hắn chạm vào cũng làm cô bỏng như bị hắt axit. 'Thánh địa thứ bảy, ' cô nói mà không nhìn hắn. 'Jace đến đó à? '
'Đúng, anh bảo cậu ấy đi trước, làm công tác chuẩn bị. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đó. '
Tim cô chùng xuống. 'Anh ấy không về nữa à? '
'Trước buổi lễ thì không, ' khóe môi Sebastian cong lên. 'Cũng tố, vì cậu ấy sẽ rất thất vọng khi anh kể ra điều này. ' Hắn đan tay vào tay cô, và bẻ thẳng các ngón tay cô ra. Chiếc nhẫn vàng sáng lấp lánh như lửa hiệu. 'Em nghĩ anh không nhận ra đồ tiên tộc gia công à? Em tưởng Nữ hoàng là đồ ngu vì bảo em lấy nhẫn mà không lường trước được em sẽ dùng làm của riêng hả? Bà ta muốn em mang nó tới đây, để anh tìm được nó. ' Vừa cười nhạt hắn vừa giật chiếc nhẫn ra khỏi tay cô.
'Anh liên lạc với Nữ hoàng? ' Clary hỏi. 'Bằng cách nào? '
'Dùng cái nhẫn này, ' Sebastian ngâm nga, và Clary nhớ lại cái giọng lảnh lót bùi tai của Nữ hoàng. Jonathan Morgenstern có thể là một đồng minh quyền năng. Tiên tộc là những người già dặn; chúng ta không đưa ra những quyết định vội vã mà phải chờ xem gió thổi chiều nào. 'Em thật sự tin bà ta sẽ để em rớ tới thứ cho phép em liên lạc với đám bạn nhỏ bé của mình mà bà ta không hay sao? Sau khi anh lấy nó khỏi em, anh có nói chuyện với bà ta — đúng là ngốc mới tin bả, em gái ạ. Nữ hoàng Seelie thích về phe chiến thắng, Clary ạ. Phe bọn anh. ' Hắn trầm giọng và nhẹ nhàng tiếp. 'Quên đám Thợ Săn Bóng tối bạn em đi. Chỗ của em là ở đây với bọn anh. Với anh. Dòng máu của em thèm khát quyền lực, giống dòng máu của anh vậy. Dù mẹ em có nói gì để thay đổi tiềm thức của em, em vẫn biết mình là ai. ' Tay hắn lại tóm lấy tay cô, kéo cô về phía hắn. 'Jocelyn đã quyết định sai lầm. Mẹ em về phe Clave phản bội gia đình mình. Giờ là cơ hội của em để sửa sai cho mẹ đấy. '
Cô cố giật tay lại. 'Thả tôi ra, Sebastian. Tôi nói thật đó. '
Tay hắn trượt lên trên, nắm cẳng tay cô. 'Em thật nhỏ nhắn. Ai ngờ em lại cuồng nhiệt vậy chứ? Nhất là lúc trên giường. '
Cô giật mình, lùi xa khỏi hắn. 'Anh vừa bảo gì? '
Hắn cũng đứng lên, khóe môi nhếch lên. Hắn cao hơn cô rất nhiều, gần như cao bằng Jace. Hắn nhoài tới gần khi giải thích,, giọng hắn khàn hẳn. 'Mọi thứ in dấu lên người Jace cũng in dấu lên anh, ' hắn nói. 'Kể cả vết cào móng tay em. ' Hắn hớn hở. 'Tám vết cào song song trên lưng anh, em gái ạ. Định chối sao? '
Cơn giận trào dâng trong đầu cô như pháo hoa. Cô nhìn khuôn mặt hơn hớn của hắn, và cô nghĩ đến Jace, đến Simon, và cuộc trò chuyện của họ vừa rồi. Nếu Nữ Hoàng có thể nghe trộm, bà ta ắt đã biết đến Glorious. Nhưng Sebastian chưa biết. Hắn không thể biết.
Cô giật nhẫn khỏi ngón tay và ném xuống đất. Cô nghe tiếng hắn kêu, nhưng cô đã kịp giẫm lên nó, cảm thấy vàng tan thành bột dưới chân mình.
Hắn nghi hoặc nhìn cô khi cô thu chân về. 'Em... '
Cô dùng tay phải, tay thuận của cô, đấm thẳng vào bụng hắn.
Hắn cao hơn, đô con hơn và mạnh hơn, nhưng lợi thế của cô là yếu tố bất ngờ. Hắn gập người ho khan và cô giật thanh stele khỏi thắt lưng hắn. Thế rồi cô bỏ chạy.
Magnus lái xe nhanh đến nỗi nghe được tiếng bánh xe rít trên đường. Họ phóng lên vệ đường, chui vào bóng râm của một hàng cây trụi lá.
Tiếp theo là cửa mở và mọi người lần lượt chui ra. Mặt trời đang lặn, và đèn xe đã bật, tỏa chiếu thứ ánh sáng kì lạ.
'Được rồi, nhóc ma cà rồng, ' Magnus vừa nói vừa lắc đầu rất mạnh làm đống kim tuyến rơi lả tả. 'Có chuyện khỉ gì vậy? '
Alec dựa vào xe nghe Simon thuật lại y nguyên cuộc nói chuyện với Clary trước khi cậu quên sạch.
'Clary có nói mình và Jace sẽ thoát không? ' Isabelle hỏi sau khi cậu kể xong. Gương mặt cô trắng bệch trong ánh đèn pha.
'Không, ' Simon đáp. 'Và Iz này — mình không nghĩ Jace muốn trốn. Cậu ta muốn ở chỗ mình đang ở. '
Isabelle khoanh tay nhìn đôi giày, mái tóc đen lòa xòa trước mặt.
'Thánh địa thứ bảy là gì vậy? ' Alec nói. 'Em có nghe về bảy kì quan thế giới, nhưng bảy thánh địa là gì? '
'Nephilim không hứng thú với chúng như pháp sư bọn anh, ' Magnus cắt nghĩa. 'Mỗi nơi là một vị trí các đường đặc biệt(ley line-các đường thẳng tưởng tượng nối các điểm địa lý và lịch sử đặc biệt) giao nhau, hình thành một ma trận — kiểu lưới mà trong đó, sức mạnh của bùa phép sẽ được khuếch đại. Chỗ thứ bảy là một mộ đá ở Ireland, chỗ Poll na mBrón, có nghĩa là 'hang tang tóc'. Nó nằm ở một nơi trống trải hoang vu tên là Burren. Một nơi đẹp để gọi Đại Quỷ. ' Anh giật giật lọn tóc. 'Chuyện này rất tệ. Rất rất tệ. '
'Anh cho rằng hắn có thể tạo ra... đội quân Thợ Săn Bóng tối hắc ám không? ' Simon hỏi.
'Mọi thứ đều hình thành liên minh, Simon. Đồng minh của Nephilim là Thiên đàng, nhưng nếu là quỷ, họ vẫn có thể khá mạnh, ngang cơ với lực lượng Thợ Săn Bóng tối hiện hành. Nhưng thay vì muốn cứu thế giới, họ có hứng tàn sát hơn. '
'Chúng ta phải tới đó, ' Isabelle nói. 'Phải ngăn chuyện này lại. '
'Ý em là 'hắn', ' Alec sửa. 'Phải ngăn hắn lại. Sebastian. '
'Giờ Jace là đồng minh của hắn. Em phải chấp nhận đi, ' Magnus nói. Một màn sương mỏng dần buông. Từng giọt sương sáng lên như vàng trong ánh đèn pha. 'Ireland cách chúng ta năm múi giờ. Lễ cử hành vào nửa đêm. Ở đây là năm giờ sáng. Ta còn một tiếng rưỡi — hai tiếng là cùng — để ngăn họ. '
'Còn chờ gì nữa, ta phải khởi hành, ' Isabelle có chút hốt hoảng, 'nếu muốn ngăn hắn. '
'Iz, ta chỉ có bốn mống, ' Alec lưu ý. 'Thậm chí còn chưa biết sẽ đối đầu với bao nhiêu... '
Simon nhìn Magnus trong khi Alec và Isabelle tranh cãi. 'Magnus, ' Simon hỏi. 'Sao lúc trước ta không Dịch chuyển đến trang trại luôn? Anh từng đưa một nửa dân Idris đến Cánh đồng Brocelind mà. '
'Tôi để cho cậu thời gian đổi ý, ' Magnus đáp mà không rời mắt khỏi cậu bạn trai.
'Nhưng chúng ta có thể Dịch chuyển từ đây, ' Simon tiếp. 'Ý tôi là, anh có thể giúp chúng tôi. '
'Ờ, ' Magnus nói. 'Nhưng đúng như lời Alec, ta không biết quân địch có bao nhiêu tên. Tôi là một pháp sư khá mạnh, nhưng Jonathan Morgenstern và Jace đều không phải tay vừa. Nếu họ còn gọi lên Lilith... ờ thì ả yếu hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn là Lilith đó. '
'Nhưng ả chết rồi. Bị Simon giết. ' Isabelle nói.
'Đại Quỷ không chết, ' Magnus phủ nhận. 'Simon chỉ... quét được ả ra khỏi thế giới này. Sẽ mất rất nhiều thời gian để ả hồi phục và sẽ yếu ớt trong nhiều năm. Trừ khi Sebastian gọi ả về. ' Anh ta đưa tay vuốt mái tóc ướt và lỉa chỉa.
'Chúng ta cầm thanh kiếm, ' Isabelle nói. 'Chúng ta có thể xử Sebastian. Còn Magnus, Simon... '
'Chưa biết tác dụng của thanh kiếm ra sao đâu, ' Alec ngắt lời. 'Và nếu không tiếp cận được Sebastian thì cũng chỉ trơ mắt ếch ra nhìn cả bọn thôi. Và Simon không còn là ngài Bất khả chiến bại nữa. Cậu ấy có thể bị giết như chúng ta thôi. '
Mọi con mắt đổ dồn vào Simon. 'Phải thử thôi, ' cậu lên tiếng. 'Nghe này... không biết quân địch có bao nhiêu tên, nhưng ta có rất ít thời gian, nhưng đủ— nếu Dịch chuyển — để kiếm thêm viện trợ. '
'Kiếm chỗ nào? ' Isabelle hỏi.
'Mình sẽ tìm Maia và Jordan ở nhà, ' Simon nhanh chóng rà soát các khả năng. 'Xem Jordon có xin tăng viện từ Vệ đoàn Lupus được không. Magnus, anh đến đồn cảnh sát nhờ được người sói thì tốt. Còn Isabelle và Alec... '
'Xé lẻ bọn mình ra à? ' Isabelle cao giọng. 'Thế còn thư lửa, hay... '
'Trong tình cảnh này không ai tin cậy thư lửa, ' Magnus nói. 'Hơn nữa, thư lửa dành cho Thợ Săn dùng. Em thật sự muốn vì thư lửa mà hội Clave hay chuyện, chứ không tự mình đến Học Viện sao? '
'Được thôi. ' Isabelle đi đi lại lại bên cái xe. Cô mở cửa nhưng không vào, chỉ để lấy thanh Glorious. Nó sáng bừng trong khung cảnh mờ tối như một tia sét, những từ khắc trên lưỡi kiếm lấp lánh: Quis ut Deus?
Mưa bắt đầu đổ xuống làm tóc bết vào cổ Isabelle. Cô thật bình thản. 'Vậy thì để xe ở đây. Chúng ta chia ra, nhưng sẽ gặp nhau tại Học Viện trong một tiếng nữa. Lúc đó chúng ta sẽ khởi hành, dù có ai đi cùng. ' Cô nhìn thẳng vào mắt từng người một như thách thức ai dám phản đối. 'Simon, cầm đi. '
Cô chia chuôi kiếm Glorious.
'Mình á? ' Simon sững sờ. 'Nhưng mình không... mình chưa dùng kiếm bao giờ.
'Cậu kiếm được nó, ' Isabelle nói, đôi mắt đen láy trong màn mừa. 'Thiên Thần ban nó cho cậu, nên cậu là người cầm nó. '
Clary lao ra hành lang, phi như bay xuống tầng để tìm nơi Jace nói là lối ra vào duy nhất của căn nhà.
Cô không hề mộng tưởng là mình sẽ thoát. Cô nghe tiếng giày của Sebastian nện trên cầu thang pha lê đằng sau, và cô suýt thì đâm vào tường. Cô ấn đầu thanh stele lên đó rồi vội vàng vẽ: một hình đơn giản như chữ thập, vẫn còn mới mẻ với thế giới.
Sebastian nắm lấy lưng áo cô, kéo cô lại, làm thanh stele bay khỏi tay cô. Cô hổn hển khi hắn nhấc bổng cô lên và ném cô vào tường, làm cô sụm người đi. Hắn liếc cái Ấn Ký cô vừa vẽ rồi cười đểu. 'Ấn ký rune Mở hả? ' Hắn nói. Hắn áp sát và rít bên tai cô. 'Và còn chưa hoàn thành. Nhưng chẳng quan trọng. Em thực sự tin trên thế giới này có nơi em có thể đến mà anh không lần ra em á? '
Clary đáp trả bằng mấy từ có thể khiến cô bị đuổi khỏi lớp vẽ tại trường St. Xavier. Hắn vừa định cười nữa, cô đã tát mạnh vào mặt hắn đến nỗi phát đau. Ngạc nhiên sao, hắn buông lỏng và cô lùi khỏi hắn và nhảy qua bàn, chạy vào phòng ngủ dưới nhà, vì dù sao cửa đó cũng có khóa...
Và hắn chặn đường cô, nắm lấy ve áo và xoay cô lại. Chân cô chới với và có thể cô đã ngã nếu hắn không ghim cô vào tường, với hai tay tạo thành gọng kìm giam cô lại.
Nụ cười của hắn thật khả ố. Anh chàng ưa nhìn sóng bước cùng cô bên bờ sông Seine, uống socola nóng và trò chuyện với cô đã biến mất. Mắt hắn là một màu đen tuyền, sâu thăm thẳm như đường hầm. 'Sao vậy, em gái? Em có vẻ bực. '
Cô khó thở. 'Bị xước... sơn móng tay... vì tát... cái mặt vô dụng của anh. Thấy chưa? ' Cô giơ một ngón tay — đúng một ngón.
'Dễ thương ghê. ' Hắn khịt mũi. 'Em biết sao anh biết em phản bội bọn anh không? Sao em biết e không thể cưỡng lại ham muốn đó. Vì em giống hệt anh. '
Hắn ép cô sát vào tường hơn. Ngực hắn phập phồng. Cô nhìn thẳng vào xương quai xanh hiện rõ của hắn. Người hắn giống nhà tù giam giữ cô, ghim cô ở tại chỗ. 'Tôi không giống anh. Thả tôi ra... '
'Em giống anh, ' hắn gầm gừ. 'Em thâm nhập vào chỗ bọn anh ở. Em giả bộ làm bạn, giả bộ quan tâm. '
'Tôi không hề giả bộ quan tâm đến Jace nhé. '
Nỗi ghen tức lóe lên trong mắt hắn, nhưng cô chẳng hiểu hắn ghen với ai. Hắn áp môi lên má cô, đủ gần để cô cảm thấy hắn mấp máy môi khi lên tiếng. 'Em đùa giỡn với bọn anh, ' hắn lầm bầm. Tay hắn như mỏ kìm giữ chặt tay cô, và hắn từ từ rà xuống. 'Có lẽ đùa giỡn với Jace đúng nghĩa đen luôn —'
Cô không thể không rúng động. Cô thấy hắn hít sâu một hơi. 'Sự đã rồi, ' hắn tiếp. 'Em ngủ với cậu ta. ' Hắn như bị phản bội.
'Không phải chuyện của anh. '
Hắn nhìn biểu cảm của cô, bắt cô nhìn hắn, các ngón tay bấu vào cằm cô. 'Em không thể đùa giỡn một người để biến người đó thành người tốt được. Cơ mà đó là một hành động vô tâm chơi đẹp. ' Đôi môi đẹp của hắn cong lên thành nụ cười lạnh tanh. 'Em biết cậu ta sẽ chẳng nhớ gì đâu nhỉ? Ít ra em cũng có chút thời gian tuyệt vời chứ? Vì anh có thể. '
Cô thấy dịch mật trào lên cổ. 'Anh là anh trai tôi. '
'Chẳng có nghĩa lý gì hết. Chúng ta không phải người thường. Luật lệ của chúng không áp dụng vào đây. Mấy cái luật ADN kết hôn cận huyết chẳng liên quan. Toàn thứ đạo đức giả. Chúng ta vốn đã là thí nghiệm rồi. Em biết chuyện mấy người Ai Cập cổ kết hôn với anh chị em của mình còn gì. Cleopatra kết hôn với em trai để bảo tồn dòng máu thuần chủng. '
Cô nhìn hắn đầy căm ghét. 'Tôi biết anh bị điên mà, ' cô nói. 'Nhưng tôi đã không nhận ra anh hoàn toàn, thực sự mất xừ nó trí khôn. '
'Ồ, chả có gì điên hết. Chúng ta chỉ có thuộc về nhau thôi mà, phải không? '
'Jace, ' cô đáp. 'Tôi thuộc về Jace. '
Hắn không bằng lòng. 'Em có thể có Jace. '
'Đúng. Nhưng không vì lý do giống em. ' Tay hắn đột ngột ôm eo cô. 'Chúng ta dùng chung cậu ta đi. Anh không quan tâm em làm gì. Chỉ cần biết em thuộc về anh. '
Cô giơ tay định đẩy hắn ra. 'Tôi không thuộc về anh. Tôi thuộc về bản thân mình. '
Ánh mắt của hắn làm cô cứng người. 'Anh cứ nghĩ em biết điều hơn cơ, ' hắn nói và hôn mạnh lên môi cô.
Trong một thoáng, cô trở về Idris, đứng trước trang viên bị thiêu trụi của nhà Fairchild, và khi Sebastian khóa môi, cô thấy mình như rơi vào vùng tối, vào một đường hầm không lối thoát. Lúc đó cô tưởng mình có vấn đề. Rằng cô không thể hôn ai ngoài Jace.
Giờ cô sáng mắt ra rôi. Môi Sebastian di chuyển trên môi cô, mạnh và lạnh như lưỡi dao cắt gọn bóng tối; và cô kiễng chân để cắn mạnh vào môi hắn.
Hắn kêu lên và buông cô ra, đưa tay lên miệng. Cô nếm thấy vị máu tanh đắng của hắn; máu chảy xuống cằm khi hắn nhìn cô. 'Em... '
Cô quay người đá đúng bụng hắn như lần trước, thầm mong chỗ đó vẫn đau. Khi hắn gập người, cô lao đến cầu thang. Cô chạy được nửa chừng thì bị hắn thọp cổ. Hắn quăng cô như quật gậy bóng chày và ném cô vào tường. Cô va mạnh và khuỵu xuống, hụt hơi.
Sebastian dợm bước về phía cô, tay thả lỏng, mắt đen lấp lánh như mắt cá mập. Hắn trông kinh khủng; Clary biết mình nên sợ, nhưng cảm giác lạnh lẽo đã xâm chiếm cô. Thời gian như đặc lại. Cô nhớ trận ẩu đả tại cửa hàng đồ cổ ở Prague, cô đã biến vào thế giới của mình, nơi mọi chuyển động chính xác như định giờ. Sebastian vươn tay xuống và cô bật dậy, gạt chân đánh ngã hắn.
Hắn ngã ngửa, và cô lăn người bật dậy. Cô không thèm chạy. Thay vào đó, cô cầm cái bình sứ trên bàn và đúng lúc Sebastian đứng dậy, cô nện thẳng vào đầu hắn. Nó vỡ tan tành, khiến nước và lá bắn tung tóe, còn hắn lảo đảo lùi ra sau, máu nhuộm đỏ mái tóc trắng.
Hắn gầm lên và lao vào cô. Chả khác gì bị búa tạ đập. Clary bay ra sau, mạnh tới mức làm vỡ cái bàn pha lê, và rơi xuống sàn cùng một màn mưa pha lê vỡ và đau thấu xương. Cô hét lên khi Sebastian đè lên cô, ấn người cô xuống lớp pha lê vỡ, môi cong lên gớm ghiếc. Hắn nện nắm đấm vào mặt cô. Máu làm cô mờ mắt; cô ho khan vì sặc máu, và vị mặn của nó làm cô cay mắt. Cô lên gối trúng bụng hắn, nhưng như dộng vào tường. Hắn nắm tay cô, ấn xuống hai bên sườn.
'Clary, Clary, Clary, ' hắn ngân nga. Hắn đang thở dốc. Ít ra cô làm hắn tức. Máy chầm chậm chảy xuống từ vết thương há miệng trên đầu hắn. 'Không tồi. Hồi ở Idris em không đánh đấm giỏi. '
'Tránh ngay —'
Hắn áp mặt vào gần cô, thè lưỡi ra. Cô cố tránh nhưng không đủ nhanh khi hắn liếm máu trên mặt cô và cười toe. Nụ cười làm môi hắn toác ra, và máu chảy xuống cằm hắn nhiều hơn. 'Em hỏi anh thuộc về ai, ' hằm thầm thì. 'Anh thuộc về em. Máu của em là máu của anh, xương của em là của anh. Lần đầu ta gặp nhau, em thấy anh quen quen nhỉ? Cũng như em trông thân thương với anh vậy. '
Cô mở to mắt nhìn hắn. 'Anh mất trí thật rồi. '
'Trong Kinh Thánh, ' hắn tiếp. 'Phần Nhã ca của vua Solomon có đoạn thế này: "Hỡi em gái ta, tân phụ ta ơi, em đã lấy lòng ta. Vì một cái liếc mắt, vì vòng trân châu trên cổ em, em đã cướp lòng ta... ' Tay hắn chà lên cổ cô, chạm phải dây chuyền đeo nhẫn nhà Morgenstern. Cô tự hỏi cô sẽ bị bóp cổ chăng. ' "Ta ngủ, nhưng tim ta thổn thức: Ấy là tiếng lương tâm ta gõ cửa bảo rằng, Hỡi em gái ta, tình nhân của ta, hãy mở cửa cho ta!" ' Máu hắn nhỏ xuống mặt cô. Cô nằm im, cơ thể run lên vì kiềm chế, khi tay hắn trượt xuống thân, rồi eo cô. Ngón tay hắn móc vào đai quần. Da hắn nóng bỏng, cô biết hắn ham muốn cô.
'Anh không yêu tôi, ' cô nói. Giọng cô lí nhí; hắn đang hút sạch không khí trong phổi cô. Cô nhờ lời mẹ bảo cảm xúc ở Sebastian đều là giả. Đầu óc cô đang rất thông suốt, cô thầm cảm ơn trạng thái phấn khích vì trận đánh nhau vừa rồi đã giúp cô tập trung khi Sebastian khiến cô phát bệnh với từng cử chỉ của hắn.
'Và em không quan tâm anh là anh trai em, ' hắn đáp. 'Anh biết cảm xúc của em dành cho Jace, kể cả lúc em nghĩ cậu ta là anh trai em. Em không chém gió được đâu. '
'Jace tốt hơn anh. '
'Không ai tốt hơn anh hết. ' Hắn tươi cười để lộ chỗ răng trắng và lấm máu. ' "Em gái ta là tử cấm uyển," hắn trích dẫn. "Là nguồn nước khóa lại, là dòng suối niêm phong." ' Nhưng em đã không còn như vậy phải không? Jace lo vụ đó rồi. ' Hắn cởi cúc quần cô, và cô nhân cơ hội hắn xao nhãng để tóm lấy một miểng pha lê hình tam giác trên sàn và đâm vào vai hắn.
Pha lê cứa vào tay cô. Hắn hét, giật bắn mình, nhưng vì kinh ngạc hơn là đau, bộ giáp đã bảo vệ hắn. Cô cứa mạnh hơn, lần này nhắm đúng hông hắn, và khi hắn lùi ra, cô thúc cùi chỏ vào cổ hắn. Hắn ngã sang bên, ho khan và Clary chồm lên ghì hắn xuống, tay vẫn cầm miểng pha lê. Cô nhắm thẳng vào mạch cổ — nhưng khựng lại.
Hắn bật cười. Hắn nằm dưới cô, mà vẫn cười, một tiếng cười làm cô xáo động. Da hắn bết máu — máu cô nhỏ xuống người hắn, máu của chính hắn, mái tóc trắng vấy máu của hắn. Hắn thả lỏng hai tay bên người, dang rộng như cánh chim, như một thiên thần gãy cánh giáng thế.
Hắn nói, 'Giết anh đi, em gái. Giết anh, và Jace cũng tàn đời luôn. '
Cô đâm miểng pha lê xuống.
Vũ Khí Bóng Đêm 5 - Linh Hồn Lạc Vũ Khí Bóng Đêm 5 - Linh Hồn Lạc - Cassandra Clare Vũ Khí Bóng Đêm 5 - Linh Hồn Lạc