Bạn chỉ có thể thắng nếu bạn dám đương đầu với thất bại.

Rocky Aoki

 
 
 
 
 
Tác giả: Cassandra Clare
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Dang Quy
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1967 / 73
Cập nhật: 2017-05-09 22:28:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4 - Và Sự Bất Tử
à cậu hoàn toàn chắc cậu thấy Jace? ' Isabelle hỏi, với Clary có lẽ đã đến lần thứ bốn mươi bảy.
Clary cắn môi dưới đã đau sẵn của mình và đếm đến mười. 'Là mình mà, Isabelle, ' cô đáp. 'Cậu thật sự nghĩ mình sẽ không nhận ra Jace hả? ' Cô ngước nhìn Alec, cái khăn quàng xanh biển của anh phấp phới trong gió. 'Anh có nhìn nhầm Magnus được không? '
'Không. Không bao giờ. ' anh đáp ngay. Đôi mắt xanh biển của anh đầy ưu tư lo nghĩ. 'Anh chỉ- ý anh là, bọn anh chỉ hỏi thôi. Vì nghe vô lý mà. '
'Cậu ta đang là con tin, ' Simon nói, lưng dựa vào tảng đá. Nắng chiều thu làm mắt cậu có màu bã cà phê. 'Kiểu, Sebastian hăm dọa nếu Jace không làm theo kế hoạch của hắn, Sebastian sẽ làm tổn thương người cậu ta quan tâm. '
Mọi con mắt đổ dồn vào Clary, nhưng cô lắc đầu thất vọng. 'Mọi người không tận mắt nhìn họ đi với nhau. Chẳng ai hành xử như có ai đó làm con tin hết. Anh ấy có vẻ hạnh phúc lúc ở đó kìa. '
'Thế thì cậu ấy bị ám, ' Alec nói. 'Như lần với quỷ Lilith. '
'Lúc đầu em cũng nghĩ thế. Nhưng khi anh ấy bị ám bởi ả Lilith, anh ấy như người máy ấy. Anh ấy cứ nói đi nói lại một thứ. Nhưng lần này là Jace. Anh ấy đùa cợt như Jace hay làm. Cười giống nữa. '
'Có khi cậu ta bị hội chứng Stockholm, ' Simon gợi ý. 'Mấy người biết đấy, lúc ai đó bị tẩy não và bắt đầu cảm thông với người bắt cóc mình á. '
'Mất hàng tháng thì hội chứng đó mới phát tác, ' Alec phản pháo. 'Cậu ấy trông ra sao? Có bị thương, bị bệnh sao không? Em có thể tả cả hai người đó không? '
Đây không phải lần đầu tiên anh hỏi. Gió thổi tung đám lá khô dưới chân họ trong khi Clary kể lại Jace trông như thế nào-đầy sức sống và khỏe mạnh. Sebastian cũng thế. Họ trông hoàn toàn bình tĩnh. Quần áo Jace sạch sẽ, cá tính, bình thường. Sebastian mặc áo choàng len đen có vẻ đắt tiền.
'Giống mẫu quảng cáo Burberry xấu xa, ' Simon nhận xét sau khi cô tả xong.
Isabelle lừ mắt nhìn cậu. 'Có thể Jace có kế hoạch, ' cô nói. 'Có thể anh ấy đang lừa Sebastian. Cố gắng để được Sebastian biệt đãi, xem mưu đồ của hắn là gì. '
'Nếu cậu ấy làm vậy, cậu ta phải tìm cách thông báo cho chúng ta chứ, ' Alec nhận định. 'Ai đời lại làm chúng ta hoảng hết lên. Quá tàn nhẫn còn gì. '
'Trừ khi anh ấy không mạo hiểm nhắn chúng ta. Anh ấy tin chúng ta sẽ tin tưởng anh. Chúng ta có tin tưởng anh. ' Isabelle cao giọng, và cô rùng mình, tay ôm lấy mình. Hàng cây trồng dọc theo con đường rải sỏi họ đang đứng rung rinh đám cành trơ lá của chúng.
'Có khi chúng ta nên báo hội Clave, ' Clary nói, giọng cô vang từ đâu xa lắm. 'Vụ này-mình không hiểu chúng ta sẽ xử lý thế nào. '
'Chúng ta không báo Clave được, ' Giọng Isabelle nặng nề.
'Tại sao không? '
'Nếu họ tưởng cậu ấy đang hợp tác với Sebastian, lệnh ban ra sẽ là giết tại chỗ, ' Alec đáp. 'Đó là Luật. '
'Kể cả khi Isabelle đoán đúng? Kể cả khi Jace đang đóng kịch với Sebastian? ' Simon hỏi, giọng cậu pha chút hồ nghi. 'Cố gắng lấy thông tin từ hắn? '
'Không có cách nào xác thực được. Và nếu ta báo cậu ta đang làm gì, và tin ấy đến tai Sebastian, hắn sẽ giết Jace, ' Alec đáp. 'Nếu Jace bị ám, hội Clave sẽ đích thân giết cậu ấy. Chúng ta không thể báo gì hết. ' Giọng anh não nề. Clary ngạc nhiên nhìn anh; trong số họ Alec thường là người tuân thủ luật nhất.
'Chúng ta đang nói tới Sebastian đấy, ' Izzy nói. 'Hội Clave không ghét ai hơn hắn được, trừ Valentine ra, và ông ta đã chết. Nhưng thực tế là ai cũng quen ai đó đã hi sinh trong Cuộc chiến Bóng đêm, và Sebastian là kẻ đã phá hủy tháp quỷ. '
Clary di di phần sỏi dưới chân bằng chiếc giày của mình. Toàn bộ vụ việc như là một giấc mơ, và cô có thể tỉnh giấc bất kì lúc nào. 'Thế thì làm gì tiếp theo đây? '
'Chúng ta nói với Magnus. Xem anh ta có biết thêm được gì không. ' Alec giật giật mép khăn quàng cổ. 'Anh ấy không báo với Hội Đồng đâu. Nếu như anh dặn anh ấy thế. '
'Anh ấy không nên báo thì hơn, ' Isabelle phẫn nộ chêm vào. 'Bằng không, bạn trai tồi tệ nhất. '
'Anh vừa nói anh ấy không —'
'Thế giờ còn ích gì không? ' Simon hỏi. 'Đi gặp Nữ hoàng Seelie ấy? Giờ ta biết Jace bị ám, hoặc ẩn náu có chủ đích rồi —'
'Cậu không lỡ hẹn với Nữ hoàng Seelie được đâu, ' Isabelle quả quyết. 'Nếu cậu còn quý bộ da của mình. '
'Nhưng bà ta sẽ lấy đi bộ nhẫn từ Clary và chúng ta chả biết thêm được gì, ' Simon cự cãi. 'Giờ chúng ta biết thêm rồi. Chúng ta có câu hỏi khác cho bà ta. Nhưng bà ta còn khướt mới giải đáp. Bả chỉ trả lời câu hỏi cũ kia thôi. Tiên tộchành xử thế đấy. Họ không ban ân huệ. Bà ta còn lâu mới để chúng ta nói với Magnus rồi quay lại. '
'Không quan trọng. ' Clary xoa mặt. Da mặt cô đã khô. Ơn Chúa là nước mắt cô đã khô: Cô chẳng muốn gặp Nữ hoàng với bộ dạng như vừa khóc xong. 'Mình không lấy bộ nhẫn. '
Isabelle chớp mắt. 'Hả? '
'Sau khi mình thấy Jace và Sebastian, mình run quá nên không lấy chúng được. Mình chỉ cứ chạy ra khỏi Học Viện và Dịch Chuyển đến đây. '
'Thế thì chả đi gặp Nữ hoàng được, ' Alec nói. 'Nếu em không làm được điều bà ta đòi hỏi, bà ta sẽ điên tiết đấy. '
'Còn hơn cả điên tiết ấy chứ, ' Isabelle đế vào. 'Lần trước tới Triều đình mọi người thấy bà ta làm gì Alec rồi đấy. Và đó chỉ là bùa mê hoặc thôi. Lần này chắc bà ta biến Clary thành tôm hùm hay gì đó mất. '
'Bà ta đã biết, ' Clary nói. 'Bà ta có nói "Khi các cô cậu tìm lại được cậu ta, cậu ta sẽ không còn như trước". ' Giọng Nữ hoàng Seelie âm vang trong đầu Clary. Cô rùng mình. Cô có thể hiểu vì sao Simon ghét tiên tộc đến thế. Họ luôn biết dùng đúng từ sẽ len lỏi vào đầu bạn như những mảnh vụn, cực kì khó quên đi và đau đớn vô cùng. 'Bà ta đang vờn chúng ta. Bà ta muốn bộ nhẫn, nhưng mình không nghĩ bà ấy sẽ thực sự giúp đâu. '
'Okay, ' Isabelle nghi hoặc. 'Nhưng nếu bà ta biết nhiều chuyện thế, có khi bả tường tận hơn nữa thì sao. Và ai sẽ có thể giúp chúng ta nếu ta không báo cho hội Clave đây? '
'Magnus, ' Clary đáp. 'Anh ấy thử giải mã câu thần chú của Lilith suốt thời gian qua. Có lẽ nếu mình kể anh ấy điều mình thấy, nó sẽ có ích. '
Simon đảo mắt. 'Thật tốt khi ta biết ai đang hẹn hò Magnus, ' cậu nói. 'Bằng không, mình cảm giác chúng ta sẽ dậm chân tại chỗ tự hỏi sẽ làm gì tiếp. Hoặc cố thử kiếm tiền thuê Magnus bằng cách bán nước chanh. '
Alec có vẻ cáu vì câu bình luận đó. 'Cách duy nhất cậu có thể kiếm đủ tiền thuê Magnus khi bán chanh đó là cho metyla (meth??) vào. '
'Nó là cách diễn đạt thôi mà. Chúng ta đều biết bạn trai anh đắt đỏ lắm. Tôi chỉ mong rằng chúng ta phải nhờ vả anh ta mọi vấn đề. '
'Anh ấy cũng mong thế, ' Alec nói. 'Hôm nay Magnus có việc khác rồi, nhưng tối nay anh sẽ kể và chúng ta sẽ gặp nhau ở gác xép nhà anh ta vào sáng mai. '
Clary gật đầu. Cô không tưởng tượng được sẽ thức dậy vào sáng mai thế nào. Cô biết mình phải gặp Magnus càng sớm càng tốt, nhưng giờ cô đã kiệt sức, như thể cô đã để hàng bịch máu mình trên sàn thư viện trong Học Viện.
Isabelle đến gần Simon. 'Thế là chúng ta rảnh cả chiều, ' cô nói. 'Chúng ta tới quán Taki đi? Sẽ có máu phục vụ cậu. '
Simon liếc nhìn Clary với vẻ lo lắng hiển hiện. 'Cậu muốn đi cùng không? '
'Thôi, mình ổn. Mình bắt taxi về Williamsburg đây. Mình sẽ dành thời gian cho mẹ. Mấy chuyện về Sebastian đã làm bà suy sụp rồi, giờ thì... '
Mái tóc đen của Isabelle bay trong gió lúc cô lắc đầu. 'Cậu không được kể với mẹ. Chú Luke là người trong Hội Đồng. Chú ấy không giấu được họ, và cậu không thể bảo mẹ cậu giữ bí mật với chú ấy được. '
'Mình biết. ' Clary nhìn ba ánh mắt lo lắng dán vào mình. Sao chuyện này có thể xảy ra chứ? cô nghĩ. Cô, người chưa bao giờ giấu mẹ Jocelyn điều gì- ờ thì không giấu việc hệ trọng lắm, chuẩn bị trở về nhà và giữ bí mật động trời này với mẹ cô và chú Luke. Bí mật mà cô chỉ có thể nói với những người như Alec và Isabelle Lightwood cùng Magnus Bane, những người mà sáu tháng trước cô không quen biết. Thật lạ làm sao khi thế giới cứ quay đều nhưng mọi thứ bạn tin tưởng có thể lộn tùng phèo chỉ trong thời gian ngắn đến thế.
Ít ra cô vẫn còn Simon. Simon đích thực và vĩnh viễn. Cô hôn lên má cậu, vẫy tay chào hai người còn lại rồi quay đi, biết rằng ba người họ đang lo lắng nhìn cô lúc cô băng qua công viên, đám lá khô cuối cùng lạo xạo dưới giày cô như xương khô.
Alec nói dối. Chiều nay Magnus không hề có việc, mà là chính cậu.
Cậu biết mình đang phạm sai lầm, nhưng cậu không đừng được: cái cảm giác muốn biết nhiều hơn ấy, chẳng khác gì thuốc phiện cả. Giờ đây, cậu đang ở dưới lòng đất, cầm đèn phủ thủy và tự hỏi mình đang làm cái quỷ gì ở đây.
Như bao ga tàu điện ngầm khác ở New York, ga này có mùi ẩm và gỉ sét, mùi kim loại và mục nát. Nhưng không như những ga khác Alec từng đến, nơi này yên ắng đến lạ kỳ. Ngoài mấy vết nước ăn mòn, tường và sân ga sạch sẽ. Trần hình vòm, lắp đèn treo cách quãng, trải dài theo tầm mắt, phần vòm lát gạch xanh lục. Biển tên có ghi chữ in hoa CITY HALL.
Từ năm 1945 ga tàu điện City Hall đã hết đát, nhưng thành phố vẫn bảo trì nó làm mốc, vẫn có lúc tàu số 6 đi qua đây để dỡ hàng, nhưng chẳng ai đứng trên sân ga này bao giờ. Alec phải chui qua cửa hầm vây kín bởi cây thù du ở công viên City Hall để đến nơi này, nhảy xuống từ độ cao mà chắc chắn sẽ làm một người thường gãy chân. Bây giờ cậu đứng đây, hít thở bầu không khí gỉ sét, tim đập mạnh.
Đây là nơi bức thư người kí sinh ma cà rồng đưa cho cậu ở lối vào ngoài nhà Magnus đề cập đến. Ban đầu cậu quyết định không bận tâm đến bức thư. Nhưng cậu không thể vứt nó đi. Cậu vo viên và đút bức thư vào túi quần jean, và suốt cả ngày, kể cả khi ở công viên Trung tâm, đầu óc cậu vẫn vẩn vơ với nó.
Cũng giống như tình cảnh của cậu với Magnus. Cậu không thể đừng lo lắng theo cái cách một người lo cho cái răng bị sâu của mình, biết rằng việc mình làm sẽ làm tình hình tệ hại hơn nhưng cũng không khoanh tay ngồi nhìn nổi. Magnus không làm gì sai. Không phải lỗi của anh khi anh đã hàng trăm tuổi, khi anh từng yêu đương trước khi gặp cậu. Nhưng điều ấy vẫn cứ gặm mòn tâm can Alec. Và giờ, khi đã lờ mờ hiểu hơn tình trạng của Jace-quá sức chịu đựng rồi. Cậu cần nói chuyện với ai đó, đi đâu đó, làm gì đó.
Nên cậu đang ở đây. Và cô ta cũng đang ở đây, cậu chắc chắn thế. Cậu chậm tãi đi xuôi xuống sân ga. Trần nhà cong tụ về một giếng trời trung tâm để ánh sáng từ công viên hắt qua, bốn đường lát gạch trần ánh lên như chân nhện. Cuối sân ga là một cầu thang ngắn, dẫn tới chỗ tối như hũ nút. Alec phát giác ra có bùa mê hoặc: người thường sẽ chỉ thấy một bức tường bê tông, nhưng cậu thấy một đường vào. Cậu im lặng đi lên bậc thang.
Cậu bước vào một căn phòng tối, trần thấp. Ánh sáng le lói qua một cái cửa sổ kính thạch anh. Đang ngồi trong góc phòng trên một chiếc sô pha bằng nhung quý có lưng dựa cong mạ vàng là Camille.
Cô ta vẫn đẹp như Alec nhớ, dù lần cuối cậu gặp cô ta cũng không khá khẩm là mấy, bẩn thỉu và bị xích vào đường ống nước trong một tòa nhà đang xây. Cô ta mặc đồ đen bó, đi giày cao gót đỏ và mái tóc rủ xuống vai theo từng lọn. Một cuốn sách đang mở để trên đùi cô ta- La Place de l'Étoile của Patrick Modiano. Cậu biết tiếng Pháp đủ để hiểu tiêu đề. "Nơi chốn của vì tinh tú."
Cô ả nhìn Alec như đã lường trước cậu sẽ đến đây.
'Xin chào Camille, ' cậu cất tiếng.
Ả chầm chậm chớp mắt. 'Alexander Lightwood, ' ả đáp. 'Tôi nhận ra tiếng chân cậu ở cầu thang. '
Cô ta đặt tay lên má và cười với cậu. Có vẻ dè dặt trong nụ cười đó. Cái cười chứa hơi ấm của bụi bặm. 'Tôi không nghĩ cậu có lời nhắn của Magnus cho tôi. '
Alec làm thinh.
'Tất nhiên là không, ' cô ta tiếp. 'Tôi thật ngốc. Anh ấy đâu có biết cậu ở đâu. '
'Sao cô biết tôi đến? ' cậu hỏi. 'Khi tôi ở cầu thang ấy. '
'Cậu là người nhà Lightwood, ' cô ta đáp. 'Người nhà cậu không bỏ cuộc bao giờ. Tôi biết cậu không quên lời tôi nói vào tối hôm đó mà. Tin nhắn hôm nay chỉ là gợi lại thôi. '
'Tôi không cần phải nhắc lại lời cô hứa với tôi. Hay cô nói dối? '
'Tối đó đúng là tôi sẽ nói bất kỳ điều gì để trốn thoát, ' cô đáp. 'Nhưng tôi không nói dối. ' Cô ta ngả người ra trước, đôi mắt sáng rực và tối đi cùng lúc. 'Cậu là một Nephilim, người của Clave và Hội Đồng. Có thưởng cho cái đầu tôi vì đã sát hại các Thợ Săn bóng tối. Nhưng tôi cho rằng cậu không đến đây để áp giải tôi về cho họ. Cậu muốn có câu trả lời cơ. '
'Tôi muốn biết Jace đang ở đâu, ' cậu đáp.
'Cậu có muốn biết điều đó, ' cô ta tiếp. 'Nhưng cậu hiểu chẳng có lý do gì tôi lại biết câu trả lời, và tôi không biết thật. Nếu tôi biết thì tôi đã nói rồi. Tôi chỉ biết cậu ta bị con trai quỷ Lilith bắt đi, và tôi không dại gì mà lại tận trung với bà ta. Bà ta chết rồi. Tôi biết có mấy cuộc tuần tra tìm tôi, xem tôi biết được gì không. Bây giờ tôi nói thẳng, tôi không biết gì hết. Nếu tôi biết bạn cậu ở đâu thì tôi khai ngay. Ngu gì mà đi ngăn cản công vụ của một Nephilim. ' Cô ta vuốt mái tóc vàng của mình. 'Nhưng đó không phải lý do cậu tới đây. Thừa nhận đi, Alexander. '
Alec thở nhanh hơn. Cậu đau đáu về giây phút này nhiều rồi, mỗi đêm cứ trằn trọc nằm cạnh Magnus, nghe nhịp thở của anh, đếm nhịp thở của chính mình. Mỗi hơi thở lại kéo cậu thêm gần với tuổi già và cái chết. Mỗi đêm trôi qua lại đưa cậu gần hơn tới giờ khắc kết thúc mọi thứ.
'Cô nói có cách làm tôi trở nên bất tử, ' Alec nói. 'Cô bảo cô có cách để tôi và Magnus bên nhau mãi mãi. '
'Tôi có nói à? Thú vị thật. '
'Tôi muốn câu trả lời ngay bây giờ. '
'Và tôi sẽ nói, ' cô ta đặt cuốn sách xuống. 'Nhưng có điều kiện. '
'Nghỉ đi, ' Alec nói. 'Tôi đã để cô thoát. Giờ cô sẽ nói điều tôi cần biết. Bằng không tôi sẽ áp giải cô về cho Clave. Họ sẽ xích cô trên mái Học Viện và chờ mặt trời mọc. '
Mắt cô ta đanh lại. 'Đe dọa vô ích thôi. '
'Thế thì nói điều tôi cần biết đi. '
Cô ta đứng lên, vuốt phẳng nếp nhăn trên áo khoác da. 'Đến mà lấy đi, Thợ Săn bóng tối. '
Như thể bao nỗi tuyệt vọng, hoảng loạn và ức chế chất chứa trong Alec suốt mấy tuần qua bùng nổ. Cậu lao đến Camille, cùng lúc cô ả nhe nanh xông tới.
Alec chưa kịp rút thiên đao giắt trên thắt lưng thì cô ta đã đến đích. Cậu từng giao đấu với ma cà rồng trước đây; sự nhanh nhẹn và sức mạnh của chúng rất đáng nể. Chẳng khác gì giao tranh với tâm bão. Cậu né sang bên, lộn vòng, đá đổ một cái thang chắn đường cô ả; nó cầm chân cô ả đủ lâu để cậu cầm thiên đao và thì thầm. 'Nuriel. '
Ánh sáng từ thanh thiên đao bừng lên như ánh sao, và Camille do dự- rồi bung mình về phía cậu. Cô ta tấn công, cào vuốt lên má và vai cậu. Cậu cảm thấy máu ấm và nhớp nháp. Xoay người, cậu chém cô ta, nhưng ả kịp nhảy lên vượt ngoài tầm đao, cười cợt và chế nhạo cậu.
Cậu chạy tới cầu thang dẫn xuống sân ga. Cô ta theo sát gót cậu; cậu nhảy tránh sang bên, quay người, lấy bức tường làm đà phóng mình về phía cô ta, cùng lúc cô ta cúi mình. Họ đâm sầm vào nhau trên không trung, cô ta gầm gào và vuốt nanh phô ra, cậu giữ chặt tay cô ta, kể cả lúc họ tiếp đất, làm cậu suýt hết hơi. Mấu chốt để thắng cuộc đấu là để cô ả đập đất trước, và cậu thầm cảm ơn Jace, người bắt cậu luyện tập mãi cách lộn nhào ở phòng tập đến khi cậu có thể lợi dụng mọi bề mặt để phóng mình lên không lâu tầm một hoặc hai khắc.
Cậu vung thiên đao lên lúc họ lăn trên sàn nhà, nhưng cô ta đỡ được đường chém dễ dàng, di chuyển nhanh như bóng mờ. Cô ta đá cậu bằng đôi cao gót, đâm chân cậu bằng phần gót nhọn. Cậu nhăn mặt chửi thề, và cô ta đáp trả bằng một tràng lời bẩn thỉu liên quan đến đời sống chăn gối của cậu với Magnus, những đêm trên giường của chính cô ta với Magnus, và có thể có nhiều nữa nếu họ không ra giữa phòng, nơi giếng trời để ánh sáng lọt qua in trên sàn. Nắm lấy cổ tay cô ả, Alec bẻ tay Camille vào phần ánh sáng.
Cô ta hét lên khi quầng sáng chạm vào da. Alec cảm nhận được luồng nhiệt từ bàn tay đang sủi bọt của cô ta. Tay kẹp chặt cô ta, cậu giật tay cô ta lại vào vùng tối. Cô ta gầm lên và định cắn cậu. Cậu thúc cùi chỏ vào miệng cô ta, làm toét môi. Máu ma cà rồng-màu đỏ sáng hơn của máu người thường-chảy ra từ khóe môi.
'Đủ chưa? ' cậu gầm gừ. 'Muốn thêm không? ' Cậu kéo tay cô ta về phía ánh sáng. Tay cô ta bắt đầu liền lại, phần da đỏ hỏn chuyển sang màu hồng.
'Không! ' Cô ta hổn hển, ho khan, người run run co giật. Mất một thoáng cậu mới nhận ra cô ta đang cười-cười vào mặt cậu. 'Cuộc đấu làm tôi thấy đầy sức sống, đồ Nephilim nhỏ bé. Đấu tay đôi đích thực-tôi nên cảm tạ cậu. '
'Cảm ơn tôi bằng cách trả lời câu hỏi của tôi đi, ' Alec nói không ra hơi. 'Không thì tôi cho cô ra tro. Tôi phát ốm với mấy trò của cô rồi. '
Đôi môi cô ta dãn thành nụ cười. Những vết cắt đã liền, dù mặt cô ta vẫn đầy máu. 'Không có cách làm cậu trở nên bất tử. Sẽ có cách nếu dùng hắc thuật hoặc biến cậu thành ma cà rồng, và cậu đã từ chối cả hai cách đó. '
'Nhưng cô bảo-cô nói có cách để chúng tôi ở bên nhau- '
'Ồ, có chứ, ' Đôi mắt cô ta lóe lên. 'Cậu không thể ban cho mình sự bất tử, Nephilim bé nhỏ, ít nhất theo những cách chấp nhận được với cậu. Nhưng cậu có thể tước đi sự bất tử khỏi Magnus. '
Clary ngồi trong phòng ngủ ở nhà chú Luke, bút nắm chặt trong tay, một tờ giấy để trên bàn trước mặt cô. Mặt trời đã lặn, đèn bàn đã bật, chiếu sáng chữ rune cô vừa phác.
Chữ ấy xuất hiện trong cô khi cô bắt chuyến tàu về nhà khi cô nhìn mông lung ra cửa sổ. Nó không hề giống bất cứ chữ nào từng có, và cô hộc tốc chạy từ sân ga về nhà khi hình ảnh ấy vẫn lợn cợn trong tâm trí, đáp qua loa mấy câu hỏi của mẹ, giam mình trong phòng, lấy giấy bút-
Có tiếng gõ cửa. Clary nhanh tay che tờ giấy cô vẽ dưới xấp giấy trắng lúc mẹ cô vào phòng.
'Mẹ biết, mẹ biết, ' mẹ Jocelyn giơ tay chặn lời phản đối của Clary chực thoát ra. 'Con không muốn bị làm phiền. Nhưng chú Luke nấu xong bữa tối rồi, và con cần ăn. '
Clary nhìn mẹ. 'Mẹ cũng cần thế. ' Mẹ Jocelyn, giống con gái mình, do quá căng thẳng nên mất luôn cảm giác thèm ăn, và mặt mẹ cô trông hốc hác. Lẽ ra giờ mẹ cô phải chuẩn bị cho tuần trăng mật, gói ghém hành lý để đi đến nơi nào đó xa xôi và đẹp đẽ. Thay vào đó đám cưới bị hoãn lại vô thời hạn, và Clary có thể nghe mẹ khóc hàng đêm. Clary hiểu tiếng khóc ấy, khóc vì tức giận và cắn rứt, tiếng khóc tuyên bố Lỗi tại tôi mà.
'Mẹ sẽ ăn nếu con ăn, ' Jocelyn gượng cười. 'Chú Luke làm pasta đấy. '
Clary xoay ghế lại, cố ý để thân mình chắn tầm mắt mẹ với cái bàn. 'Có điều con cần hỏi mẹ. '
'Gì thế con? '
Clary cắn bút, một thói quen xấu từ hồi cô bắt đầu vẽ. 'Khi con ở Thành phố Câm lặng với Jace, các Tu huynh nói các Thợ Săn bóng tối khi còn nằm nôi phải trải qua một nghi lễ, một nghi lễ phòng vệ ấy. Và các Nữ tu Sắt cùng các Tu huynh Câm phải tiến hành cùng nhau. Và con tự hỏi- '
'Con có trải qua nghi lễ ấy không à? '
Clary gật đầu.
Mẹ Jocelyn thở dài và đưa tay lên tóc. 'Có con ạ, ' mẹ cô trả lời. 'Mẹ sắp xếp nó với Magnus. Một Tu huynh Câm có mặt, người thề sẽ giữ bí mật, và một nữ pháp sư thay thế cho vị trí Nữ tu Sắt. Mẹ suýt thì không muốn cử hành nó. Mẹ không muốn nghĩ con có thể gặp nguy hiểm siêu nhiên khi mà con được giấu kỹ đến thế. Nhưng Magnus đã thuyết phục được mẹ, và anh ta đã đúng. '
Clary tò mò nhìn mẹ. 'Nữ pháp sư ấy là ai ạ? '
'Jocelyn! ' Tiếng chú Luke ở phòng bếp. 'Nước sôi trào hết rồi này! '
Jocelyn hôn phớt lên đầu Clary. 'Xin lỗi con. Chữa cháy trong phòng bếp. Gặp con sau năm phút nữa nhé? '
Clary gật đầu khi mẹ cô vội vã rời phòng rồi quay mặt về cái bàn. Chữ rune cô vừa tạo ra vẫn cứ lởn vởn trong đầu cô. Cô thử vẽ lại lần nữa, hiện thực hóa chữ ấy. Khi cô vẽ xong, cô ngả người ra ghế và nhìn chằm chằm vào tạo vật của mình. Nó hơi giống chữ rune Mở khóa nhưng không phải. Họa tiết ấy đơn giản như hình chữ thập và mới toanh như em bé mới sinh. Nó nắm giữ mối đe dọa đang ngủ yên, cảm giác như nó cấu thành từ nỗi tức giận bất lực và nỗi day dứt của cô.
Ấy không hẳn là một chữ rune quyền năng. Dù rằng cô biết chính xác nó làm được gì, cô không nghĩ ra được làm cách nào nó sẽ có ích trong tình cảnh hiện tại. Chẳng khác gì lúc xe bạn hỏng giữa con đường vắng vẻ, bạn lục lọi trong tuyệt vọng khắp khoang để hành lý để rồi hân hoan kiếm được dây nối nguồn điện thay vì cặp dây sạc ắc quy.
Cô thấy sức mạnh của cô như đang cười nhạo cô. Thốt ra tiếng rủa, cô vứt bút xuống bàn và úp mặt vào hai bàn tay.
Bên trong tòa bệnh viện cũ được tẩy rửa kĩ càng, khiến mọi bề mặt đều bóng lộn đến kỳ quặc. Phần lớn các cửa sổ đều bịt ván, nhưng trong ánh sáng nhập nhoạng này khả năng nhìn của Maia vẫn có thể nhìn chi tiết-vụn vữa lấm tấm rải rác khắp tường sảnh vào, mấy vết của đèn công sự từng gắn vào, vài sợi dây điện chạy trên tường, chuột lích rích chạy trong góc khuất.
Một giọng nói vang lên sau lưng cô. 'Anh rà soát xong cánh đông tòa nhà rồi. Chẳng có gì. Còn em? '
Maia quay lại. Jordan đứng sau cô, mặc quần jean đen và áo len đen kéo khóa gần hết trùm lên áo phông xanh. Cô lắc đầu. 'Cánh tây cũng không có gì. Mấy cầu thang khá ọp ẹp. Sắp xếp chi tiết kiến trúc đẹp, nếu mấy đấy làm anh hứng thú. '
Anh lắc đầu. 'Thế thì ra khỏi đây thôi. Nơi này làm anh ớn quá. '
Maia đồng ý, nhẹ nhõm vì mình không phải nói ra điều ấy. Cô đi bên cạnh Jordan khi họ cùng nhau đi xuống cầu thang mà thành của nó vương đầy vữa nhiều đến nỗi trắng như tuyết. Cô không chắc vì sao mình đồng ý đi tuần tra với anh, nhưng cô không thể nói họ không phải là một đội ăn ý.
Jordan dễ gần. Mặc cho những chuyện xảy ra giữa họ trước khi Jace mất tích, anh ấy đáng tôn trọng, giữ khoảng cách để cô không thấy khó xử. Ánh trăng chiếu lên họ khi họ bước ra khỏi tòa nhà. Nó là một tòa nhà trắng bằng cẩm thạch lớn với những ô cửa sổ bị bịt ván trông như hốc mắt rỗng không. Một cái cây cong còn sót đám lá cuối cùng trồng trước cửa tòa nhà.
'Well, thật phí thời gian, ' Jordan nói. Maia nhìn trộm anh. Anh đang chú mục vào tòa bệnh viện hải quân cũ, đúng theo cách cô muốn. Cô thích nhìn Jordan khi anh không nhìn cô. Làm thế cô mới chiêm ngưỡng được gò má anh, cách mái tóc đen xoăn lại sau cổ anh, đường cong của xương đòn đàng sau cổ áo hình chữ V mà không có cảm giác anh mong chờ gì ở cô khi cô nhìn.
Lần đầu gặp cô anh tỏ ra là một gã híp-pi đẹp trai, ở mọi góc cạnh và ánh nhìn, nhưng giờ anh trông già dặn hơn, với các đốt ngón tay đầy sẹo và cơ bắp chuyển động nhẹ nhàng trong lớp áo phông xanh bó thân ấy. Anh vẫn còn nước da màu ôliu hé lộ gốc gác người Ý, và vẫn là đôi mắt nâu vàng như cô nhớ, dù rằng giờ có thêm viền vàng của người sói trong con ngươi. Cũng cùng màu ấy mỗi khi cô nhìn vào gương mỗi sáng. Màu con ngươi cô có vì anh.
'Maia? ' anh nhìn cô với vẻ khó hiểu. 'Em nghĩ sao? '
'Ồ. ' Cô chớp mắt. 'Em, ờm-Không, em chẳng nghĩ tìm kiếm trong bệnh viện sẽ có ích. Ý em là, em chẳng hiểu sao họ cử chúng ta xuống đây. Xưởng đóng tàu Hải quân Brooklyn? Sao Jace lại tới đây chứ? Anh ta có thích thuyền bè gì đâu. '
Vẻ mặt Jordan chuyển từ khó hiểu sang một sắc thái ảm đạm hơn. 'Khi các thi thể trôi theo Sông Đông, chúng dạt vào đây rất nhiều lần. Xưởng đóng tàu. '
'Anh nghĩ là ta đang kiếm thi thể hả? '
'Anh không biết. ' Với một cái nhún vai anh quay bước đi. Đôi giày của anh dậm lên bãi cỏ khô nứt nẻ. 'Có thể lúc này anh chỉ tìm kiếm vì bỏ cuộc không phải là ý hay. '
Bước chân anh chậm rãi, ung dung; họ sánh bước bên nhau, gần như chạm vào nhau. Maia dán mắt vào đường chân trời Mahattan bên kia sông, một vệt sáng hoàn hảo in bóng xuống nước. Khi họ tới vịnh Wallabout hẹp, cổng vòm trên cầu Brooklyn trải ra tầm mắt, và bên kia dòng là hải cảng hình chữ nhật South Street sáng đèn. Cô ngửi được mùi khí độc ô nhiễm trong nước, mùi đất bẩn và dầu điesel từ xưởng đóng tàu, mùi những động vật nhỏ đang chạy trong đám cỏ.
'Em không cho là Jace đã chết. ' cuối cùng cô lên tiếng. 'Em nghĩ anh ta không muốn bị tìm ra. '
Lúc đó Jordan mới nhìn cô. 'Ý em là ta không nên tìm kiếm nữa? '
'Không phải. ' Cô lưỡng lự. Họ đã đến gần bờ sông, gần một dãy tường thấp; cô rà tay theo gờ tường khi họ bước dọc theo nó. Có một dải nhựa đường mỏng ngăn tường với dòng nước. 'Khi em đến New York, em không muốn bị tìm ra. Nhưng em thích viễn cảnh có ai đó kiếm tìm em gay gắt như kiểu mọi người đang tìm Jace Lightwood thế này. '
'Em thích Jace không? ' Giọng Jordan đều đều.
'Thích anh ta á? Không, không phải theo kiểu ấy. '
Jordan bật cười. 'Anh không có ý đó. Dù rằng cậu ta có mang vẻ đẹp trai ngời ngời khó bỏ qua. '
'Anh định vào vai trai thẳng khi giả vờ không biết cậu trai nào hấp dẫn hay không à? ' Jace, mấy anh lông lá bán thức ăn ở phố Chính, ai cũng như ai trong mắt anh chăng? '
'Well, cậu lông lá ấy có nốt ruồi, nên anh nghĩ Jace có nổi trội hơn chút. Ấy là nếu em thích kiểu đẹp rạng ngời tóc vàng, hãng-Abercrombie & Fitch-ước-giá-mà —thuê-được-tôi ấy. ' Anh nhướn mày nhìn cô.
'Em luôn thích trai tóc sẫm màu, ' cô nhỏ giọng đáp.
Anh nhìn ra sông. 'Như Simon. '
'Well-yeah. ' Maia không nghĩ đến Simon theo cách ấy khá lâu rồi. 'Em cho là vậy. '
'Và em thích mấy anh nhạc sĩ. ' Anh kiễng lên bứt lá từ cái cành cây thấp gần đầu. 'Vì, anh là ca sĩ, và Bat là một DJ, còn Simon —'
'Em thích nhạc. ' Maia vuốt tóc ra sau.
'Em còn thích gì nữa? 'Jordan vò chiếc lá trong tay. Anh ngừng bước và nâng mình ngồi lên dãy tường thấp, xoay người lại để nhìn cô. 'Kiểu, em còn thấy thích làm gì tới mức em muốn làm để, thì, kiếm sống? '
Cô ngạc nhiên nhìn anh. 'Ý anh là sao? '
'Em nhớ khi anh có cái này không? ' Anh cởi áo len ra. Cái áo trong anh mặc là áo ngắn tay. Ôm lấy hai cánh tay anh là dãy từ tiếng Phạn của phái Shanti Mantras. Cô nhớ rõ chúng. Bạn Valerie của họ đã xăm lên, mất hàng tiếng, miễn phí, trong cửa hàng xăm mình của cô ấy ở Red Bank. Maia tiến gần anh hơn. Vì cô đứng và anh ngồi nên mắt họ giao nhau. Cô với tay ra lần theo những ký tự in lên tay trái anh. Mắt anh khép hờ bởi sự động chạm với cô.
'Hãy dẫn chúng tôi từ ảo mộng đến với hiện thực, ' cô đọc to. 'Dẫn chúng tôi từ bóng tối ra ngoài ánh sáng. Dẫn chúng tôi từ cái chết đến sự bất tử. ' Da anh mịn màng dưới ngón tay cô. 'Trích từ Áo Nghĩa Thư. '
'Là ý của em. Em là người đọc nhiều. Em luôn là người biết tuốt... ' Anh mở mắt nhìn cô. Mắt anh sáng hơn dòng nước sau lưng mình. 'Maia, dù em muốn làm gì anh cũng giúp. Anh tiết kiệm tiền lương nhờ làm Vệ Binh. Anh có thể đưa cho em... Nó sẽ giúp em học Stanford. Ờ thì lo được phần nào. Nếu em vẫn muốn học. '
'Em không biết. ' cô đáp với đầu óc quay cuồng. 'Lúc em gia nhập đoàn, em nghĩ mình không thể vừa là người sói vừa là ai khác. Em nghĩ tất cả chỉ là hãy sống theo bầy, không có danh tính rõ ràng. Cách đó làm em thấy an tâm hơn. Nhưng chú Luke, chú ấy có cuộc sống riêng. Chú ấy có cửa hàng sách. Và anh, anh là Vệ binh. Em đoán... mình có thể làm gì đó khác. '
'Em luôn có thể mà. ' Giọng anh ậm ừ. 'Em biết không, điều em nói ấy-khi em bỏ trốn em thích viễn cảnh có ai đó đang tìm kiếm em. ' Anh hít một hơi dài. 'Anh tìm kiếm em. Anh không hề ngơi nghỉ. '
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt nâu vàng của anh. Anh không cựa quậy, nhưng đôi tay anh nắm chặt lấy đùi đến trắng bệch ra. Maia ngả người ra trước, đủ gần để thấy râu ria dọc theo hàm anh, để ngửi thấy anh, mùi của sói, kem đánh răng và mùi con trai. Cô đặt tay mình lên tay anh. 'Well, ' cô nói. 'Anh đã tìm được em. '
Mặt họ cách nhau có vài cm. Cô cảm nhận hơi thở của anh phà vào cô trước khi anh hôn cô, và cô ngả hẳn vào anh, mắt nhắm lại. Môi anh vẫn mềm mại như cô nhớ, môi anh nhẹ nhàng mơn trớn môi cô, làm cô run rẩy toàn thân. Cô vòng tay ra sau để ôm lấy cổ anh, len lỏi ngón tay mình vào mái tóc xoăn sẫm màu của anh, khẽ chạm vào phần da trần sau cổ anh, vào đường mép áo anh.
Anh kéo cô lại gần hơn. Anh đang run. Cô cảm thấy luồng nhiệt từ cơ thể khỏe mạnh của anh tràn vào cô lúc tay anh rà theo lưng cô. 'Maia, ' anh thì thầm. Anh bắt đầu nâng mép áo len cô lên, ngón tay anh để phía hông cô. Môi anh gắn vào môi cô. 'Anh yêu em. Anh không bao giờ thôi yêu em. '
Em là của tôi. Em luôn luôn là của tôi.
Tim cô đập thình thịch, cô kéo người ra xa anh, kéo áo len xuống. 'Jordan-dừng lại. '
Anh nhìn cô, vẻ mặt anh lo lắng và ngạc nhiên. 'Anh xin lỗi. Không tốt à? Anh chưa từng hôn ai ngoài em, kể từ khi... ' Anh ngừng lời.
Cô lắc đầu. 'Không, chỉ là — em không thể. '
'Được rồi, ' anh đáp. Anh trông rất tổn thương, anh ngồi đó, vẻ thất vọng tràn ngập trên mặt. 'Chúng ta không cần phải làm gì —'
Cô gắng lựa từ. 'Chỉ là quá nhiều thôi. '
'Chỉ là một nụ hôn mà. '
'Anh nói anh yêu em. ' Giọng cô run run. 'Anh nói anh sẽ đưa em khoản tiết kiệm của mình. Em không nhận được đâu. '
'Cái nào? ' anh hỏi, giọng anh đầy đau khổ. 'Tình yêu của anh, hay tiền của anh? '
'Cả hai. Em không thể, được chứ? Không phải với anh, không phải bây giờ. ' Cô dợm bước đi. Anh dõi theo cô, môi anh hé ra. 'Làm ơn, đừng theo em, ' cô nói, và quay người vội vã quay lại đường họ đã đi.
Vũ Khí Bóng Đêm 5 - Linh Hồn Lạc Vũ Khí Bóng Đêm 5 - Linh Hồn Lạc - Cassandra Clare Vũ Khí Bóng Đêm 5 - Linh Hồn Lạc