Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Tác giả: Alfred Hitchcock
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Đài Lan
Biên tập: Little Rain
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1698 / 20
Cập nhật: 2015-07-15 11:59:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13: Jim Đến Cứu
m lặng chỉ kéo dài vài giây. Tiếng chân bước nhẹ vang lên trên boong tàu. Rồi xuồng máy lắc lư nhẹ, giống như có kẻ vừa mới rời khỏi xuồng bằng cách nhảy lên bến tàu. Bị nhốt trong cabin chật hẹp, ba thám tử trẻ buồn rầu nhìn nhau. Andy nhún vai.
- Ôi! Hắn đã chơi ta! - Andy nói.
- Có lẽ hắn trốn trong tủ! - Bob thở dài - Hắn nhỏ quá mà!
- Dù sao, hắn đã trốn quá nhanh, nên chắc chắn vụ này đã được dàn xếp trước.
Hannibal gật đầu. Hắn đã hành động y như muốn lừa ta đến chỗ này!
- - Cậu nghĩ đây là âm mưu có chuẩn bị trước hả? - Peter hỏi.
- - Dường như thế.
Andy thản nhiên ngồi sụp xuống ghế và lấy cây ghi-ta. Anh gãi dây và vừa hát vừa đàn.
- Anh Andy! - Peter chưng hửng thốt lên - Làm sao anh có thể ca hát trong khi bọn mình đang trong tình thế bi kịch như thế này?
- Thì ta có thể làm được gì nào? Ta quá to, không thể nào chui qua cửa sổ nổi. Mà thế nào chủ nhân chiếc tàu này sớm muộn gì cũng đến giải thoát cho ta. Trong trường hợp này, nên nhìn khía cạnh tốt của vấn đề. Còn em, Peter à, trông em như người bị chết đến ba lần.
- Ý anh nói sao? - Peter tức giận hỏi lại.
- Em nhìn sự việc bằng con mắt bi quan, thậm chí trước điều tệ hại đã đến và khi nó đến thì em lại đau khổ và khi đã qua, thì em vẫn còn than phiền. Theo anh, ta nên chấp nhận sự việc. Ta bị nhốt à? Thì đã sao đâu nào! Ta hãy ca hát đi các bạn ơi.
Hannibal không đồng ý. Cậu cho rằng sự vô tâm của anh Andy là quá mức. Gần như là vô ý thức.
- Anh quên rằng trong khi ta đang bị giam giữ trong cabin này, - Hannibal nói hơi sẵng giọng - thì có thể Mặt Chuột đang lấy lại bức tượng. Nhất định phải tìm cách ra khỏi đây thật nhanh!
- Em là sếp! - Andy tử tế nhượng bộ - Ta phải làm gì đây?
- Trước hết, ta thử mở cửa!
Nhưng bốn cậu hoài công cố mở thử. Cửa được khóa từ bên ngoài.
- Hay ta đập phá cửa? - Peter hỏi.
Nhưng cửa có vẻ đặc biệt kiên cố. Bob đang nhìn qua cửa sổ, hy vọng kêu được người đi đường, đột nhiên kêu lên một tiếng:
- Babal ơi! Dường như ông này quen quen... kia kìa... Đúng rồi! Đó là ông trợ lý của ông Clay: Walter Quail!
Tất cả lao ra cửa sổ. Qua hàng tàu đậu trong cảng... có thể nhìn thấy một bóng người lấp ló trên kè. Nhưng do chỉ thấy có nửa thân hình, cả bọn không chắc là nhận ra đúng người.
- Quail! - Peter lập lại - Dường như đúng ông ấy, nhưng mình không chắc lắm.
- Ông ấy lại đưa ống nhòm lên mắt. Ông ấy nhìn hướng bọn mình! - Bob thông báo.
- Đúng, Hannibal nói. Và hình như ông ấy không muốn bị lộ. Các cậu có thấy chiếc Mercedes của ông ấy không?
Tất cả cố nhìn chiếc Marcedes to trong số mấy chiếc xe đậu trong bãi.
- Mình thấy chiếc Buick của anh Jim! - Bob đột ngột kêu.
- Nhưng anh Jim đâu? - Peter hỏi.
- Người đàn ông bỏ đi! - Hannibal thông báo - Có đúng là Quail không?
Vẫn còn nghi ngờ. Đột nhiên Andy nhận ra một hình bóng khác hiện rõ trên kè.
- Ê! Người đằng kia... có phải Jim Clay không?... Người vừa mới bước ra khỏi đường hẻm ấy?
Ba thám tử trẻ nhìn theo hướng Andy chỉ và thở phào nhẹ nhõm.
Qua cửa sổ mở, tất cả xúm nhau hét đồng thanh:
- Anh Jim ơi! Anh Jim! Bọn em ở đây!
Nhưng Jim ở quá xa. Anh đứng một hồi trên kè, rồi thong thả thực hiện vài bước về hướng ba thám tử và Andy. Miệng anh há to, như thể anh đang kêu. Cuối cùng, ba thám tử cũng nghe được những gì anh nói:
- Hannibal! Bob! Peter! Các cậu đâu rồi?
- Ở đây! - Peter hét lên - Trên chiếc xuồng to!
Peter vẫy khăn tay qua cửa sổ. Vết trắng di động cuối cùng cũng bắt được ánh mắt Jim. Anh chạy ngay ra bến nổi. Ba thám tử không nhìn thấy anh nữa, nhưng ít lâu sau đó, nghe tiếng nhảy lên boong.
- Đây! - Bob la lên - Bọn em bị nhốt!
- Cố một tí nhé! Tôi đến ngay đây!
Có tiếng khóa kéo ra. Cửa cabin mở. Jim xuất hiện, nét mặt lo lắng.
- Ra nhanh đi! - Hannibal nói - Ở đây ngột ngạt quá!
Tất cả leo lên boong tàu.
- Mọi người bị sao vậy? - Jim hỏi.
Jim được nghe giải thích.
- Và trong suốt thời gian đó - Peter kết luận - Mặt Chuột đã có hàng trăm cơ hội để lấy Con Quỷ Nhảy Múa và chuồn mất!
- Hy vọng là không - Jim đáp - Tôi đứng trước cửa hàng đồ cổ suốt một hồi và tôi không thấy ai giống hắn đi qua.
- Hy vọng vẫn chưa trễ! - Hannibal vừa nói vừa nhảy lên bến tàu.
Jim, Andy và ba thám tử chạy đến con đường nhỏ đâm ra gần cửa hàng của Fritz Hummer. Cả bọn bước ào vào tiệm. Vào buổi chiều cuối tuần, chỉ có vài du khách thám hiểm những ngõ ngách tối tăm của cửa hàng. Hàng trưng bày gồm đồ mỹ nghệ và bàn ghế được sửa chữa, mua trong các cuộc bán đấu giá hoặc có được từ các cửa hàng kinh doanh bị phá sản, trộn lẫn với hàng dỏm nhập từ Hồng Kông về.
Một người đàn ông nhỏ nhắn và béo mập, mặc áo len bẩn, đang ngồi sau quày. Khói ống điếu của ông phát ra mùi hôi khó chịu. Ánh mắt tham lam của ông không dời khỏi du khách. Khi Jim, Andy và ba thám tử bước vào, ông quay ra, một nụ cười ngọt ngào trên môi. Nụ cười ấy biến mất ngay khi ông nhìn thấy anh chàng chơi ghi-ta.
- Tôi chỉ làm việc với đám ăn mày sau khi đóng cửa hàng! - Ông chủ tiệm càu nhàu. Còn đám trẻ con (ông trừng mắt nhìn ba thám tử trẻ), thì tôi không mời vào cửa hàng, bất cứ lúc nào cũng vậy! Ra ngoài ngay!
Hannibal trịnh trọng đáp:
- Thưa ông - Hannibal trả lời nét mặt khinh thường - Ông có mặt trong cửa hàng này để phục vụ khách hàng. Áp đặt chế độ phân biệt đối xử do tuổi tác là điều bất hợp pháp... bất hợp pháp giống như một số vụ làm ăn diễn ra tại đây, tôi đoán thế. Thẻ của chúng tôi đây!
Ngơ ngác trước lời nói và cung cách của Hannibal, người đàn ông mập nhỏ cầm lấy tấm carton mà thám tử trưởng đưa. Andy mỉm cười:
- Anh Fritz à, anh nên đọc cái đó và thận trọng nhé! - Andy khuyên.
Đó là tấm thẻ, do cảnh sát trưởng Reynolds ký, xác nhận ba thám tử trẻ là trợ lý của cảnh sát. Người đàn ông mập hơi tái mặt, nhưng vẫn không chịu đầu hàng.
- Tôi không có gì phải giấu giếm cả! - Ông tuyên bố - Và không đứa trẻ nào có quyền...
Jim Clay bước đến, gần như chạm vào ông:
- Trái lại, tôi nghĩ ông có rất nhiều điều cần giấu giếm, nhưng không thành vấn đề! Tôi tên là James Clay. Ông có dám mời tôi ra ngoài không?
- C... C... Clay à? - Fritz Hummer cà lăm. - Anh là... là con trai của H. P. Clay à?
- Chính tôi đây. Thì sao? Chúng tôi có thể ở lại nói chuyện được chứ?
Fritz Hummer gật đầu, rồi chùi tay ướt mồ hôi vào cái áo len đã bẩn.
- Tất nhiên rồi, tất nhiên thôi, thưa ông Clay! Tôi có thể giúp được gì các ngài nào?
Du khách đã rút lui hết, trong khi có tranh cái. Bây giờ, Hummer, Jim, Andy và ba thám tử chỉ còn lại một mình trong cửa hàng. Peter tấn công đầu tiên:
- Ông có thể bán cho chúng tôi bức tượng mà ông đã mua của Đô Đốc! - Peter nói thẳng thừng.
- Bức tượng à? - Ông chủ tiệm ngạc nhiên hỏi lại.
Rồi nét mặt ông sáng lên.
- À phải! Tượng đang múa, có sừng. Món đồ khá đẹp.
- Nó có giá trị tình cảm đối với chúng tôi - Hannibal vội vàng tuyên bố - Ông đang giữ tượng, phải không? Chúng tôi sẽ trả giá phải chăng.
- Thật ra - Hummer nói khẽ với vẻ mặt gian xảo - Tôi không chắc... tôi đã bán đi rồi...
Jim Clay giận dữ nhìn ông.
- Không nên đùa, Hummer à! Bức tượng ấy là của tôi và tôi muốn ông trả lại cho tôi. Rõ chưa? Ông muốn bao nhiêu tiền?
Hummer mở to mắt.
- Ông yêu cầu tôi trả lại à?
- Đó là đồ ăn cắp, ông Fritz à - Andy giải thích - Nhưng không phải do Đô Đốc ăn cắp.
Hummer vẫn dán mắt nhìn Jim Clay.
- Ăn cắp à? Ăn cắp của ông hả ông Clay? Có thể nó thuộc bộ sưu tập của cha ông? Đúng vậy không? chắc là có giá cao lắm. Xem nào... Tôi trả mất một trăm đôla và...
- Không phải một trăm đôla! - Bob phẫn nộ ngắt lời - Chỉ có hai mươi thôi!
- Thôi được.. cứ cho là tôi đã hơi thổi phồng số tiền một chút. Dù sao, nhà buôn bán cũng có quyền làm ăn chứ, đúng không?
- Và ông sẽ được làm ăn - Jim Clay khẳng định - Bây giờ ông hãy cho tôi biết bức tượng ấy ở đâu?
- Phía sau này! - Hummer nói.
Ông dẫn cả đoàn ra sau tiệm... rồi đứng sững lại, như bị sét đánh tại chỗ.
- Không còn nữa! Ông kêu lên và chỉ một cái bàn - Tôi để nó ở đây!... Mất rồi!
- Tên trộm! - Hannibal thốt lên.
Thám tử trưởng mô tả nhanh gã đàn ông nhỏ và hỏi:
- Ông có thấy người như vậy lảng vảng gần đây không?
- Một con người kỳ lạ mặc áo choàng hả? Bây giờ nghe cậu nói, thì đúng là hắn có vào tiệm tôi cách đây không lâu lắm và ra đi mà không mua gì hết.
Peter bước ra cửa sau.
- Ê! Babal ơi! Peter gọi. Ra xem này! Ổ khóa này bị bẻ!
Hannibal xem xét ổ khóa, rồi đẩy cửa ra. Cửa mở ra kêu cọt kẹt, dẫn ra kè, cách con đường nhỏ hai bước. Thám tử trưởng đứng suy nghĩ một hồi.
- Chắc chắn Mặt Chuột đã qua đây! - Peter buồn rầu nói - Hắn đã chôm mất bức tượng, trong khi bọn mình bị nhốt trên tàu.
- Đúng là dường như vậy - Hannibal nói khẽ.
- Ông Fritz ơi! Andy hỏi - Có ai có thể đi từ cửa hàng ông sang căn phòng này, mà không bị ông thấy không?
- Đương nhiên là không! tôi theoi dõi khách hàng kỹ lắm. Tôi đã từng bị ăn cắp mà!... Một bức tượng có giá!
Mọi người trở ra cửa hàng. Ông chủ tiệm không ngừng nguyền rủa dịp may tuột khỏi tay ông: ông đã hy vọng Jim Clay sẽ trả giá cao để đổi lấy bức tượng!
Đột nhiên Hannibal lục lạo trong túi.
- Xui quá! Dường như mình bỏ rơi cây viết chì ở phía sau... Mình quay lại ngay nhé!
Khi Hannibal trở lên, cả bọn từ giã ông Fritz Hummer, ông vẫn đang nguyền rủa số phận. Vào cuối giờ chiều, mặt trời đang xuống nhanh. Cả bọn trở ra cảng. Như thường lệ, Andy bình tĩnh chấp nhận sự việc. Nhưng Bob, Peter và Jim Clay rất bực bội.
- Mất luôn rồi! - Jim thở dài.
- Và cõ lẽ giờ này Mặt Chuột đã cao chạy bay xa rồi - Bob tuyên bố - Dám chắc hắn đang trên đường sang Mê-hi-cô!
- Có thể - Hannibal nói - Nhưng nếu hắn có đi xa, thì bức tượng không đi cùng!
Mọi người chưng hửng nhìn Hannibal.
Vụ Bí Ẩn Con Quỷ Nhảy Múa Lung Tung Vụ Bí Ẩn Con Quỷ Nhảy Múa Lung Tung - Alfred Hitchcock Vụ Bí Ẩn Con Quỷ Nhảy Múa Lung Tung