Love is one long sweet dream, and marriage is the alarm clock.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Alfred Hitchcock
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Đài Lan
Biên tập: Little Rain
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1698 / 20
Cập nhật: 2015-07-15 11:59:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3: Sập Bẫy!
ối hôm đó, sương mù nhẹ bay trên cảng và mặt nước biển Thái Bình Dương. Đường phố Rocky đều vắng vẻ và im lặng. Xa xa, đèn đường cố đâm thủng màn sương mù bằng ánh sáng yếu ớt. Đâu đó, tiếng chó sủa vang lên. Một chú mèo chạy nhanh qua đường nhà gia đình Crentch. Rồi suốt một hồi, không còn gì động đậy nữa.
Đột nhiên, Peter xuất hiện trong khung cửa sáng ở nhà xe. Peter đi bách bộ trên lề đường, như đang ngóng chờ ai. Thỉnh thoảng, Peter lại nhìn bên trong nhà xe, nơi có nhiều vali đen nhỏ được xếp thành hàng, mà ba thám tử đã đặt trước ở đó, ở chỗ thấy thật rõ cho kẻ đang rình.
Chẳng bao lâu, Hannibal và Bob xuất hiện ở đầu đường bên cạnh. Hai bạn xách một vali nhỏ đen khác và vừa nói chuyện say sưa vừa bước nhanh đến chỗ Peter.
- Sao, có gì mới không? - Peter hỏi nhanh.
Bob và Hannibal hổn hển dừng lại.
- Babal nghĩ là tìm ra rồi! - Bob la lên.
- Để mình kiểm tra đã! - T hám tử trưởng vừa đáp vừa bước vào nhà xe có đèn sáng.
- Vẫn để cửa mở toang, ba thám tử xúm quanh chiếc vali đen nhỏ mà Hannibal vừa mới đặt xuống đất. Hannibal mở nắp vali lên, rồi vui mừng nhìn hai bạn. Đến lượt Peter nhìn vào vali.
- Tuyệt! - Peter lớn tiếng thốt lên - Babal ơi, cậu tài quá!
Hannibal nói lớn:
- Mình tin chắc đây là cái mà tên trộm đang tìm!
- Mình cũng nghĩ vậy - Bob nói thêm - Ta làm gì bây giờ hả Babal?
Thám tử trưởng có vẻ suy nghĩ.
- Thì - Hannibal bắt đầu nói - Trễ quá rồi. Đáng lẽ giờ này mình hải về nhà được một tiếng rồi. Mình nghĩ ta nên để cái này trong nhà xe của Peter. Sáng mai, mang đến cho công an. Các cậu nghĩ thế nào?
- Cậu nói đúng - Peter gật đầu - Tối nay, không còn thời gian hành động.
- Đáng lẽ mình cũng phải về nhà từ lâu rồi - Bob nói thêm - Được! Sáng mai, bọn mình mang cái này đến công an.
Chiếc vali đen nhỏ được đặt trên ghế băng, trong góc nhà xe. Peter tắt đèn, rồi bóp ổ khóa ở cửa lại. Bob và Hannibal nhảy lên xe đạp, sau khi chào Peter, đạp nhanh và biến mất ở góc đường. Peter đi về nhà.
Con đường tối tăm và có sương mù trở lại im lặng.
Thật ra Bob và Hannibal không đi xa lắm. Hai thám tử giấu xe đạp sau bụi cây bạch đàn, rồi lặng lẽ quay lại, luồn lách từ sân nhà này sang sân nhà kia, giữa những khối nhà. Khi đến nhà Valton, hai cậu núp sát vào hàng cây phân chia sân nhà này với sân nhà Crentch.
Từ chỗ trốn, hai thám tử nhìn thấy cánh cửa nhà xe bên nhà Peter. Hiện nhà xe tối om. Hai cậu hết sức thận trọng tiến thêm một chút nữa và tìm vị trí để có thể nhảy vào lối đi dẫn đến nhà xe trong khoảnh khắc tối thiểu.
Đột nhiên, cửa sổ phòng Peter, nơi có thể nhìn xuống nhà xe, sáng lên và chẳng bao lâu Peter xuất hiện ở cửa sổ. Peter đang cài nút áo bộ đồ ngủ. Suốt vài giây, Peter đứng rõ ràng ở đó, ngáp nhiều lần. Sau đó cậu mới về giường và tắt đèn.
Trong màn đêm sương mù không có gì động đậy.
Nửa tiếng trôi qua. Núp sau hàng rào, Bob và Hannibal bắt đầu thấy nóng lòng. Hannibal bị chuột rút ở chân trái, còn Bob thì đánh răng lập cập: sương mù làm Bob lạnh cóng. Đột nhiên có con mèo hoang làm ồn ào chỗ thùng rác sân nhà Valton. Rồi hai người đi dạo ngoài đường, nói chuyện lớn tiếng một cách tự nhiên. Tiếng nói của họ nhỏ dần.
Hannibal thầm thở dài: Kế hoạch của cậu có vẻ không thành công! Tên trộm không lộ mặt. Và ba me Peter, đi vắng tối nay, có thể về bất ngờ và làm hỏng chuyện.
Bob vẫn rùng mình trong đêm lạnh giá. Mí mắt Hannibal nặng trĩu. Rồi cái đang chờ đột ngột xảy ra.
- Babal! - Bob kêu khẽ.
Một người đàn ông vừa mới xuất hiện trên lối đi nhà Crentch, trong ánh sáng yếu ớt của đèn đường. Chính là tên trộm áo choàng đen!
- Thấy rồi! - Hannibal đáp khẽ.
Gã đàn ông nhỏ lấm lét nhìn quanh trong bóng đêm, rồi kiên quyết bước đến nhà xe, thám tử trưởng thì thầm vào tai Bob:
- Cẩn thận! Để hắn vào, rồi đóng cửa lại từ bên ngoài, nhốt hắn lại! Trong khi mình canh cửa, cậu sẽ chạy ra canh cửa sau. Peter chỉ còn gọi cho cảnh sát là xong!
Bob gật đầu, mắt vẫn nhìn theo tên trộm nhỏ đang rút một công cụ kim loại ra khỏi túi và đang tấn công ổ khóa. Chẳng bao lâu hắn biến mất vào bên trong. Hannibal đứng dậy.
- Chiến thắng, Bob ơi! - Hannibal kêu khẽ - Đến phiên ta ra tay!
Hai thám tử vội vàng bước ra khỏi hàng rào và nhảy ra phía trước... Đúng lúc đó, một luồng sáng mạnh làm lóa mắt hai bạn.
- Úi da! - Bob kêu.
Bob và Hannibal đang hoài công cố gắng tự vệ chống lại luồng sáng chói chang, dường như đang bắn ra từ góc nhà xe gần đường nhất.
Cũng đột ngột như khi xuất hiện, tia sáng tắt đi và một tiếng động lạ lùng thật sự đáng sợ vang lên trong đêm khuya. Giống như một con thú dữ vừa gầm gừ vừa nghiến răng! Tiếng động này xuất phát đúng từ chỗ tia sáng bắn ra. Trong khi hai thám tử lo lắng cố nhìn vào khoảng giữa nhà xe và đường, một khuôn mặt xuất hiện, sáng lên một cách ma quái.
Nói là khuôn mặt, nhưng thật ra không có gì giống người cả. Trông giống như mặt một con thú hoang dã: to, đầy lông đen xồm xoàm, mắt đỏ rực và miệng - hay mồm - quái dị để lộ răng nhọn và to, như để sẵn sàng cắn.
Ngoài ra còn có sừng trên đầu và đuôi tóc kẹp lại. Một hình ảnh có thể làm khiếp sợ người nhìn thấy.
- Ha... Ha... Hannibal! - Bob cà lăm.
Không nhúc nhích nổi, hai thám tử nhìn gương mặt quái dị... Đột nhiên ánh sáng tắt đi và không thấy gì nữa hết.
- Hannibal! Bob!
Peter đang lo lắng gọi từ cửa sổ lầu một. Pter chỉ lối đi.
- Nhanh lên! Peter la lên nữa. Hắn ôm cái vali chuồn mất kìa!
Thật vậy, tên trộm nhỏ đã lẻn ra khỏi nhà xe và chạy qua trước mặt Bob và Hannibal. Hai cậu quá sửng sốt đã không nhìn thấy hắn. Hắn hiện đang rời khỏi lối đi, lao ra đường, áo choàng đen bay phất phới phía sau lưng. Tên trộm cầm chiếc vali đen nhỏ mà Ba Thám Tử Trẻ đã đặt riêng cho hắn trong nhà xe, để làm mồi.
Bob hoàn hồn trước.
- Babal ơi! Chạy theo hắn.
Bob lao ra lối đi, Hannibal theo sát gót. Peter ra kịp đúng lúc Bob và Hannibal ra ngoài đường.
- Ngã này! - Peter la lên, chỉ cuối đường.
Tên trộm áo choàng đen chạy thẳng đến chiếc xe đỏ đậu gần đó. Ba thám tử cùng lao tới và... đúng lúc ấy Bob đụng đầu một người đàn ông đang cản đường.
- Chuyện gì vậy? - Người lạ mặt vừa tóm lấy Bob vừa càu nhàu - Không còn chuyện gì chơi, sao lại xô đẩy người ngoài đường?
Đó là người đàn ông ốm, tóc bạc, đeo kính không gọng theo kiểu xưa. Cặp mắt sắc sảo của ông chớp chớp khi cúi ra phía trước để nhìn ba thám tử một cách đa nghi.
- Người chạy đằng kia là tên trộm! - Bob nhanh miệng giải thích và chỉ gã đàn ông nhỏ.
- Và hắn sắp chuồn mất! - Peter nói thêm khi thấy gã đàn ông áo choàng phóng lên tay lái chiếc xe đỏ.
Máy xe nổ. Xe chạy. Ba thám tử buồn rầu nhìn theo xe quẹo mất ở góc đường.
- Trộm cắp là một vụ nghiêm túc, anh bạn trẻ à! - Người lạ nghiêm khắc nói với Bob - Người đàn ông đó lấy cắp cái gì?
- Chiếc vali đen nhỏ! - Lưu trữ Nghiên cứu tức giận trả lời - Nếu không có chú làm chậm trễ...
- Có gì trong chiếc vali đó? - người lạ hỏi thêm.
- Ờ ờ... tr... trong đó à? - Peter cà lăm.
Hannibal không để cho Peter nói tiếp.
- Thưa chú, tụi cháu không thể tiết lộ cho chú biết trong đó có cái gì ạ! - Thám tử trưởng lịch sự tuyên bố.
- Tôi hiểu! - Người lạ mặt vẫn nghiêm khắc nói - Tôi không biết các cậu chơi cái trò gì! Nhưng tôi khuyên các cậu chấm dứt trò khỉ này đi!
Nói xong, ông bước nhanh bỏ đi. Hannibal đăm chiêu nhìn theo cho đến khi ông quẹo mất ở góc đường.
- Ông này ở xóm cậu hả Peter? - Hannibal hỏi bạn.
- Không, đây là lần đầu tiên mình thấy ông - Peter trả lời - Này! Cậu nghĩ ông ấy ngăn bọn mình để cho phép tên trộm tẩu thoát à?
Hannibal chậm chạp gật đầu.
- Cũng có thể lắm chứ!
- Babal ơi! - Đến phiên Bob nói - Cậu nghĩ sao... về cái mặt bọn mình thấy? Sự xuất hiện này cũng giúp tên trộm vậy. Theo cậu, đó là gì vậy?
Hannibal nhún vai.
- Mình cũng không biết!
- Khuôn mặt nào? - Peter hỏi.
Bob mô tả sinh thể lạ lùng và dễ sợ mà Hannibal và Bob đã thấy. Peter không thấy được từ trên nhà, vì bị nhà xe chắn.
- Cái gì! Thám tử phó nuốt nước miếng thốt lên - Không thể được! Chắc các cậu bị ảo giác thôi. Do sương mù!
- Mình biết chắc là mình không nằm mơ - Bob sẵng giọng đáp lại - Dù gì, có một điều chắc chắn: tên trộm đã chuồn mất!
- Có thể chưa! - Hannibal mỉm cười nói khẽ - Mình đã nghi ngờ. Nên mình đã nhét một máy dò tìm trong chiếc vali đen. Nếu may mắn, máy sẽ giúp ta tìm ra tên trộm áo choàng!
- Nếu hắn chưa đi quá xa! - Peter thở dài.
- Mình nghĩ là chưa đâu, Hannibal nói tiếp. Hắn lảng vảng xóm này hai ngày nay rồi. Nên mình nghĩ hắn không ở xa đây lắm.
Hannibal rút ra khỏi túi cái máy tự chế. Đó là một máy "phát thu" do thám tử trưởng phát mình, đôi khi giúp ích cho Ba Thám Tử Trẻ, trong cuộc điều tra.
Hannibal bấm nút công tắc, rồi ấn nút "thu". Suốt vài giây, không có gì xảy ra. Rồi những tiếng bíp bíp đều đặn, chậm chạp vang lên.
- Tuyệt vời! - Hannibal thốt lên... Hắn không xa hơn ba kilomet từ đây!
Hannibal lao theo Bob và Peter đang chạy đi lấy xe đạp.
Vụ Bí Ẩn Con Quỷ Nhảy Múa Lung Tung Vụ Bí Ẩn Con Quỷ Nhảy Múa Lung Tung - Alfred Hitchcock Vụ Bí Ẩn Con Quỷ Nhảy Múa Lung Tung