Books can be dangerous. The best ones should be labeled "This could change your life."

Helen Exley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 129 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 626 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:31:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 75
ồ Cẩn Huyên cầm y phục vào phòng thử, nếu như nói đó là phòng không bằng nói nó căn bản chỉ là một nơi tạm có thể thay quần áo, bởi vì nó chỉ đơn giản là một mảnh vải quây lại. Một người cũng đã chật chội, làm sao có thể giấu thêm người, Hồ Cẩn Huyên chính là muốn hiệu quả như vậy.
Xuyên thấu qua khe hở rèm che, Hồ Cẩn Huyên nhìn người đàn ông vẫn đang nhìn cô thật lâu, cảm thụ tiếng hít thở nhàn nhạt, khóe miệng cô nâng lên cười đắc ý, không còn nhiều thời gian, cô tiện tay cầm quần áo treo trên móc, sau đó nhẹ nhàng nhấc màn vải, không biến sắc rời đi.
Có thể ngay cả chủ tiệm cũng không biết có người thay quần áo hay không, chỉ là một miếng vải đen, bình thường người khác rất khó phát hiện. Lúc thi hành nhiệm vụ trước cô đã vô tình phát hiện ra bí mật nhỏ này, lúc đó còn không chú ý, không nghĩ tới ngày hôm nay, thật sự phải sử dụng đến.
Lúc này ám vệ nhìn chằm chằm mảnh vải đem, phòng thay đồ thật sự quá nhỏ, họ không thể làm gì khác là chờ ở bên ngoài, dù sao phu nhân thay xong sẽ ra, họ cũng không quá lo lắng. Chỉ là có người đánh chủ ý với phu nhân, không biết có cần thông báo cho ông chủ hay không, hay là chờ một chút, nếu đối phương dám có hành vi xấu hổ khác, họ trước giết hắn ta, sau đó sẽ hồi báo với ông chủ, chắc chắn ông chủ cũng sẽ tán thành cách làm này.
Mặc dù đám ám vệ thắc mắc tại sao phu nhân lại muốn đến cửa tiệm nhỏ này, chất lượng quần áo ở đây vốn không tốt, phu nhân muốn có quần áo gì cũng đâu cần tới nơi này. Tuy nhiên, họ cũng không có dư thừa tinh lực nghĩ tới, giờ phút này toàn bộ đều dán chặt vào miếng vải đen che phòng thay đồ, ngay cả con ruồi cũng không thể lọt vào.
Nhiếp Phong ngồi trong xe cứ như vậy dõi theo Hồ Cẩn Huyên tới ngoài cửa, xuyên qua gương nhìn tình huống trong tiệm, trong lòng càng nóng nảy, rõ ràng tối hôm qua bọn họ mới gặp mặt, anh đã vô cùng nhớ cô, vừa rồi trên đường cái vô tình nhìn thấy bóng dáng cô, anh cảm thấy cả tâm mình đều kịch liệt nhúc nhích, nếu không phải tận mắt thấy cô đi vào, anh sẽ hoài nghi có phải mình hoa mắt hay không.
Nhiếp Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn cửa hàng, khẽ cau mày đẹp, chẳng lẽ Thẩm Dật Thần không thuê người thiết kế quần áo cho cô sao? Sao cô lại chạy trốn đến nơi hoang sơ này? Trong lòng anh đầy bụng nghi vấn, tối qua anh tận mắt nhìn thấy Thẩm Dật Thần rất quan tâm cô, tuyệt đối không phải là giả, như vậy đây là sở thích của cô?
Thời gian từng chút trôi qua, vô luận là ám vệ hay Nhiếp Phong ở ngoài cửa cũng nhíu chặt chân mày, thay quần áo không cần lâu như vậy đi! Ám vệ rốt cuộc không chờ được, nếu họ lại lạc mất phu nhân, chắc chắn sẽ có chuyện, tối qua ông chủ đã nhân từ thả các cô một con ngựa, nhưng hôm nay vận khí chưa chắc đã tốt như vậy.
Ám vệ không biến sắc đến gần màn cửa, khi nhìn thấy ‘gian thay đồ’ không có một bóng người, trên mặt các cô đều tái nhợt, phu nhân là đang khảo nghiệm sự chịu đựng của các cô sao, làm cách nào lại vô duyên vô cố biến mất nữa? Tất cả ám vệ chỉ nghĩ tới biện pháp duy nhất là thông báo cho ông chủ, hi vọng chủ tử hiểu rõ phu nhân, sẽ biết cô đang ở đâu. Nếu phải dùng tới cách đó, họ nên chuẩn bị chết là vừa, nhưng không nói cho chủ tử, hậu quả càng thêm thống khổ, đó chính là sống không bằng chết, người có đầu óc cũng biết nên làm như thế nào.
Khi Thẩm Dật Thần nhận được điện thoại của ám vệ, anh đang tổ chức một hội nghị quan trọng, nhưng vừa nghe đến bảo bối có chuyện liền ngưng tất cả hội họp, lo lắng đi ra khỏi phòng làm việc, cán bộ cao cấp mặc dù trong lòng có nghi vấn, nhưng cũng không dám nói thêm gì, dù sao cũng không ai dám đắc tội tổng giám đốc.
" Ông chủ, chúng tôi vừa theo phu nhân đến cửa hàng quần áo, phu nhân đang thay đồ đột nhiên biến mất không dấu tích." Giọng nói ám vệ bình thản, nhưng trong lòng đang nhịn xuống hoảng sợ, dựa vào trình độ quan tâm của ông chủ đối với phu nhân, họ không chết cũng sẽ bị lột da.
Trước kia họ đều là sát thủ, trên thế giới chưa từng có chuyện gì làm các cô sợ, trừ ông chủ. Nhưng kể từ ngày thông qua khảo nghiệm trở thành ám vệ của phu nhân, họ ngày càng khủng hoảng, thời thời khắc khắc đều sợ phu nhân sẽ có hành động, luôn luôn phải đề phòng, cuộc sống này thật khổ không thể tả a, nhưng họ vẫn rất kích động, bởi vì đi theo phu nhân tùy thời có thể học được vài thứ.
"Biết, các cô trở về biệt thự đợi lệnh!" Thẩm Dật Thần nghe vậy, tựa hồ nghĩ tới điều gì, nhíu mày một cái, lạnh băng nói.
"......" Ám vệ nghe chủ tử nhà mình vẫn lạnh như băng, không có nghi vấn gì, nhưng ông chủ không trực tiếp trừng phạt khiến trong lòng các cô thấp thỏm. Nghi ngờ nhìn điện thoại đã cắt đứt, chẳng lẽ chủ tử đối với việc phu nhân đột nhiên biến mất quá nóng nảy, cho nên quên mất trừng phạt họ! Đi một bước tính một bước vậy, hiện tại cứ về biệt thự, trong nháy ám vệ toàn bộ rút về.
Thẩm Dật Thần sau khi để điện thoại xuống, nhanh chóng bấm số của một người khác.
"Tra vị trí hiện tại của phu nhân." Thẩm Dật Thần lạnh giọng phân phó, lúc trước anh đã cài đặt thiết bị theo dõi trên điện thoại của bảo bối, tùy thời đều có thể tra được vị trí cụ thể của cô, chỉ cần một chút thời gian.
Đầu kia điện thoại trầm mặc một hồi, sau đó chính xác báo ra một cái địa chỉ, đối với tình huống đột phát này của chủ tử, bọn họ đã thành thói quen, thoải mái theo phân phó của anh đi làm.
Thẩm Dật Thần nghe được địa chỉ thì bất đắc dĩ thở dài một cái, dựa vào hiểu biết của anh với bảo bối, anh biết tối qua cô làm nhiệm vụ thất bại, nhất định sẽ liên lạc với tổ chức, không nghĩ tới cô lại trực tiếp đi tổng bộ. Thôi, hiện tại biết cô không có nguy hiểm là anh an tâm, nhưng anh vẫn không quên trong tổ chức có đàn ông, hiện tại trong lòng anh chua chua lắm.
Mà giờ khắc Nhiếp Phong nghi ngờ càng lúc càng lớn, thay quần áo cần nửa tiếng sao? Anh quyết định xuống xe tới xem một chút, nhưng lại lo lắng cô không muốn nhìn thấy mình. Khi Nhiếp Phong còn chưa kịp hành động, phục vụ viên trong tiệm đã nghi ngờ nhíu mày, đi tới ‘ gian thay đồ’ nhu hòa hỏi: " Quý khách, xin hỏi ngài thay xong sao?".
Đây là lần đầu tiên cô gặp khách hàng thay quần áo lâu như vậy, hơn nữa còn là cô gái tuyệt sắc.
"....." Trả lời cô là một hồi trầm mặc.
"Quý khách? Cô có khỏe không?" Phục vụ viên chờ hỏi, trong lòng nghi ngờ chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
"......"
"Quý khách? Tôi tiến vào." Phục vụ viên hỏi một chút, vẫn không có người trả lời, lễ phép nói, trong lòng nghi ngờ càng lúc càng lớn, cô cũng là phụ nữ, đi vào sẽ không có gì đáng ngại! Cô nhẹ nhàng vén rèm che, nhìn bên trong một chút, kết quả nhìn thấy bên trong không có một bóng người, cô kêu lên một tiếng.
Người nào? Người đi đâu? Chẳng lẽ cô hoa mắt sao? Phục vụ viên mở rèm che, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, cô thậm chí hoài nghi mình vừa nhìn thấy cô gái tuyệt mỹ như vậy không biết có phải là người thật không? Thần? Hay là quỷ?
Ngoài cửa, Nhiếp Phong nhìn phục vụ viên vén rèm che, trong lòng nghĩ đến cái gì, mở cửa xe, tối hôm qua cô có thể không biến sắc từ phòng rửa tay lầu một tiến lên phòng ngủ lầu ba, như vậy bản lĩnh khẳng định rất tốt, hiện tại lại đột nhiên biến mất, anh tuyệt đối tin tưởng cô có năng lực này. Chẳng lẽ cô nhìn thấy mình?
Lại nói Hồ Cẩn Huyên kể từ lúc lặng lẽ rời đi liền đón một chiếc taxi, trên đường tới tổng bộ không ngừng đổi xe, phòng ngừa bị người khác theo dõi, cho đến khi đến vùng phụ cận, cô quả quyết xuống xe, tự mình đi bộ.
Hồ Cẩn Huyên mặt không đỏ hơi thở không gấp đi khoảng 20', rốt cuộc cũng tới tổng bộ, lúc này tất cả mọi người đều ở đây, có lẽ do thói quen làm nhiệm vụ buổi tối.
"Cẩn, cậu rốt cuộc đã tới, tớ còn cho là cậu bị ông xã trông coi lợi hại, không thoát thân đấy." Quý Dữ San mắt tinh nhìn thấy bóng dáng Hồ Cẩn Huyên, hài hước nói đùa, giờ phút này cô đang lười biếng ngồi trên ghế sa lon, tựa hồ rất hưởng thụ.
"Trông coi rất lợi hại, nhưng nếu tớ không thoát được, vậy danh hiệu thiên hạ đệ nhất sát thủ kia coi như đồ bỏ, chỉ là các cậu đừng quá ghen tỵ." Hồ Cẩn Huyên cười híp mắt nói, sau đó rất không khách khí ngồi trên ghế sa lon, tay tự nhiên vòng qua vai Quý Dữ San, cầm lấy đồ uống trên khay trà.
"Thôi đi, ít đến!" Quý Dữ San quở nhẹ một tiếng, trong lòng không đồng ý cách nói của Hồ Cẩn Huyên, đối với cô mà nói, Hồ Cẩn Huyên không nên lập gia đình sớm như vậy, cho dù đối phương ưu tú cỡ nào, Hồ Cẩn Huyên cũng không hề kém, kết hôn trói buộc rất nhiều, suy tính chuyện gì cũng phải toàn diện mới được, còn phải ngày ngày bị ông xã quản, này cỡ nào mệt mỏi a, vẫn là độc thân tốt, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
"Ha ha!" Hồ Cẩn Huyên khẽ cười một tiếng, có thâm ý nhìn Hồ Chính Phong một cái.
"Khụ khụ khụ!" Hồ Chính Phong cố ý ho khan, nhìn chằm chằm tiểu nữ tử đang thích ý, nhìn biểu tình lơ đễnh của cô, anh hận không được hảo hảo đánh hai mông cô một trận, để cô biết tầm quan trọng của mình.
"Khụ cái gì khụ! Bị bệnh phải đi gặp bác sĩ, bớt ở chỗ này lây lan!" Quý Dữ San nhìn chằm chằm Hồ Chính Phong khó chịu nói, người này luôn canh lúc tâm tình cô vô cùng khoái trá đột nhiên xuất hiện cắt đứt, khiến cô vô cùng nổi giận. Đúng là âm hồn bất tán đi theo cô. Chuyện này phải nói đến lúc trước, cô thật vất vả giả bộ đi du lịch, không nghĩ tới lại đụng phải người này, thừa lúc cô dừng chân ở khách sạn, giả làm phục vụ viên dùng sức phóng điện, quả thật chính là một Hoa Hồ Điệp, tức chết cô, làm hại ngày nghỉ của cô rất không thống khoái.
"Để cho các cậu chế giễu." Hồ Chính Phong nhanh chóng nói một câu, sau đó khiêng tiểu nữ tử đang mặt khó chịu hướng bên trong phòng ngủ, xem ra anh phải dạy dỗ người phụ nữ của anh không được nói thô tục, như vậy sẽ làm người ta rất muốn đánh mông cô. Ở trên giường cố muốn nói cái gì anh sẽ không để ý, nhưng ra khỏi phòng thì khác.
"Này..... Hồ Chính Phong, anh làm gì đấy? Mau buông tôi xuống......" Thanh âm Quý Dữ San kháng nghị từ từ biến mất trong đại sảnh.
Hồ Cẩn Huyên nhìn thấy hành động của kẻ dở hơi, khóe miệng vui vẻ quyến rũ.
"Hai người kia cả ngày đều như vậy, một đôi oan gia sống sờ sờ." Quan Hạo Vũ nhìn hai người biến mất, cười lắc lắc đầu nói, trong giọng nói có cưng chiều, trong tổ chức tuổi anh lớn tuổi nhất, cũng là anh cả của đám em trai em gái, vì vậy cũng dùng ánh mắt nuông chiều nhìn mọi người.
Mà Thượng Quan Văn Kỳ ngồi một bên, kể từ lúc Hồ Cẩn Huyên đi vào, anh chưa nói một câu, chỉ lặng lẽ quan sát cô, nhìn sắc mặt cô so với trước kia càng thêm đỏ thắm động lòng người, ánh mắt khẽ lóe lóe, có một cổ chua xót lan tràn trong lòng, một người phụ nữ bất chợt trở nên mỹ lệ, khả năng lớn nhất là có người thương yêu, nhìn diện mạo cô giờ phút này cho dù anh cố ý trốn tránh cũng có thể nhìn ra.
"Nhiệm vụ lần này không gặp phải vấn đề khó khăn chứ!" Kim Hạo trong tay chấp một ly rượu đỏ, ưu nhã ngồi trên ghế sa lon, không chút để ý mở miệng nói, mắt liếc rượu đỏ trong ly, trong lòng không biết nghĩ cái gì, làm người ta có cảm giác thê lương.
Nếu không phải đã quen nhìn bộ dạng này, Hồ Cẩn Huyên còn tưởng anh đang tự nói đấy. Cô mỉm cười nói: " Có chút vấn đề, lão đại đâu? Tại sao không thấy cô?". Nói xong mắt còn hướng bốn phía liếc một cái.
"Gặp vấn đề gì? Nghiêm trọng sao?" Thượng Quan Văn Kỳ lo lắng hỏi, câu nói đầu tiên tối nay, dựa vào năng lực của Cẩn, bình thường sẽ không gặp vấn đề khó khắn, quả thật cô nói có vấn đề, như vậy chuyện rất nghiêm trọng, anh hi vọng có thể tự mình ra tay trợ giúp cô giải quyết bất kỳ khó khăn nào.
"Đừng lo lắng, không có chuyện gì lớn, lão đại đâu?" Hồ Cẩn Huyên chẳng hề để ý nói, trong lòng nhìn bạn bè quan tâm có một chút cảm động, đây chính là hảo huynh đệ vào sinh ra tử, Hồ Cẩn Huyên cô kiếp này kiêu ngạo lớn nhất chính là biết bọn họ.
"Lão đại ở trong phòng, cậu xác định không cần giúp một tay?" Quan Hạo Vũ tựa tiếu phi tiếu, anh đây là hỏi dùm cho tất cả thành viên trong tổ chức. Đặc điểm lớn nhất trong tổ chức này chính là đoàn kết hợp tác.
"Yên tâm, nếu quả thật cần trợ giúp, tớ sẽ không do dự mở miệng, đến lúc đó mệt chết các cậu cũng đừng trách tớ, tớ đi tìm lão đại trước, Hạo, cậu chuẩn bị chút gì ăn đi, tới còn chưa ăn bữa ăn sáng đâu, sắp chết đói." Hồ Cẩn Huyên hướng phòng Lý Vân Hi đi tới, chờ một chút có thể được ăn thức ăn Hạo làm, cô rất vui vẻ, thầm mong sớm làm xong việc, cô bước nhanh hơn.
Quan Hạo Vũ cưng chiều lắc đầu, sau đó tự động đi phòng bếp, anh thích xuống bếp, người khác thích thức ăn của anh sẽ làm tâm tình anh khoái trá, dĩ nhiên anh cũng không tùy tiện xuống bếp, trừ những người quan tâm, vẫn chưa có người nào đáng giá để anh tự mình xuống bếp.
Cốc cốc cốc......
Hồ Cẩn Huyên nhuần nhuyễn đi đến một căn phòng gõ cửa, cho đến khi nghe được một tiếng nói quen thuộc, cô mới mở cửa đi vào.
Đập vào mi mắt là một chiếc giường lớn chung quanh đầy màn che, theo gió phiêu động khắp nơi, làm người ta cảm thấy mê ly, có thể xuyên thấu qua màn che nhìn thấy chăn màu tím gấp thật chỉnh tề, đèn treo thủy tinh vẫn tắt, cửa ban công đang mở, căn phòng không lớn, lại làm người cảm giác ấm áp.
Mà giờ khắc này người Hồ Cẩn Huyên muốn tìm đang nhàn nhã nằm trên ghế quý phi ở ban công, một bộ dáng thích ý.
Đang nằm trên ghế nhắm mắt dưỡng thần Lý Vân Hi nghe thanh âm người tiến vào, đợi lâu cũng không nghe người tới nói chuyện, nhất thời mở miệng nói: "Thế nào?"giọng nói ngọt ngào giống như trước kia, không có biến hóa bao nhiêu, cho dù ngoại giới đồn cô tàn nhẫn, nhưng đối với người mình đợi, cô vĩnh viễn thân thiết, hoặc là đối với cô mà nói, mọi người đều là người nhà, cho nên không cần ngụy trang bản thân.
"Lão đại, thật thích ý đó" hai tay Hồ Cẩn Huyên để trước ngực, sau lưng tựa vào cửa kiếng, nhìn Lý Vân Hi trên ghế quý phi mỉm cười trêu nói.
"Cẩn? Sao cậu lại tới đây?" Lý Vân Hi nghe được thanh âm quen thuộc, kêu lên một tiếng, xoay đầu lại nhìn người đang cười hì hì, nghi ngờ nói. Trong giọng còn có vui mừng mà cô không phát hiện, cô vừa suy nghĩ tới cô ấy, không nghĩ tới cô đã tới, thật tốt!
"Thế nào? Không hoan nghênh?" Hồ Cẩn Huyên nhíu mày, chu miệng lên uất ức nói, nhớ trước kia lão đại đối với cô tốt nhất, hiện tại dĩ nhiên cũng không kém, chỉ là cô muốn trêu chọc một chút.
"Cậu biết tớ không phải ý này, nhiệm vụ kia hoàn thành thuận lợi sao?" Lý Vân Hi nghiêm túc nói, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, ý bảo cô ngồi xuống nói, cho dù thế giới ghét bỏ cô, mình vĩnh viễn cũng không thể xa cách cô, đây là chuyện ai cũng biết, chỉ là Cẩn tốt như vậy, có ai chịu cách xa cô.
"Ha ha! Đùa giỡn, tớ biết rõ cậu không phải." Hồ Cẩn Huyên thấy lão đại nghiêm túc như vậy, nhất thời không thể nói giỡn nữa. Nếu như gặp được chuyện của cô, cô ấy luôn dễ dàng trở nên nghiêm túc, điều này làm cô rất nghi hoặc, nhưng chỉ cần, Hi luôn quan tâm tất cả thành viên trong tổ chức là được.
Hồi lâu sau, Hồ Cẩn Huyên chậm rãi nói: "Lão đại, tớ muốn hủy bỏ nhiệm vụ lần này.".
Cô không muốn thiếu người đó, cho dù tình cảm hay là hoài niệm, nếu có thể dễ dàng bỏ xuống, như vậy cũng không gọi là tình.
"Hủy bỏ? Tại sao? Có cái gì khó khăn sao?" Lý Vân Hi nghe cô nói, nghi ngờ nhìn cô, suy nghĩ mở miệng, Cẩn làm việc luôn luôn có nguyên tắc, chưa từng xuất hiện việc muốn huỷ bỏ nhiệm vụ. Không lẽ nhiệm vụ lần này nguy hiểm, ngay cả Cẩn cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ, vậy còn ai có thể đảm nhiệm.
"Không phải khó khăn, nhiệm vụ rất dễ hoàn thành, chỉ là tớ thiếu Nhiếp Phong một chân tình, cho nên muốn hoàn lại thôi! Nếu như không thể hủy bỏ coi như xong." Hồ Cẩn Huyên chậm rãi giải thích, nếu không phải thấy Nhiếp Phong len lén chụp rất nhiều hình của cô, đến bây giờ cô còn không biết Nhiếp Phong thích mình, trực giác của cô cũng không nghĩ cùng Nhiếp Phong có liên quan, cho nên lần này không ăn trộm tâm phiến của anh. Sau này bọn họ liền không dính dáng gì nữa.
"Vậy thì hủy bỏ đi! Mấy ngày nữa tớ sẽ sắp xếp nhiệm vụ khác cho ậu." Lý Vân Hi chẳng hề để ý nói, cô không thích nhìn thấy Cẩn khó xử, tiền bồi thường bọn họ có thể trả.
"Ha ha! Vẫn là lão đại tốt nhất." Hồ Cẩn Huyên chợt ôm Lý Vân Hi cười hì hì nói, tảng đá trong lòng rốt cuộc rơi xuống, từ đó về sau cô cũng không thiếu Nhiếp Phong. Cô rất ít xuất hiện bên ngoài, cho nên Hồ Cẩn Huyên mới có thể làm tất cả mọi chuyện theo tâm nguyện của mình.
"Đúng rồi, có một chuyện cậu nhất định cảm thấy hứng thú." Lý Vân Hi đứng lên vào nhà, từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ giấy đưa tới trước mặt Hồ Cẩn Huyên, nếu như hôm nay Cẩn không đến, buổi tối cô phải tìm một cơ hội nói cho cô ấy biết chuyện này, mọi người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, dĩ nhiên biết cô cảm thấy hứng thú cái gì nhất.
" Yêu Cơ màu tím? Đây là...... Từ đâu tới?" Hồ Cẩn Huyên nhìn dây chuyền màu tím trong hình, khiếp sợ mở miệng hỏi, trong giọng còn kèm theo tia kích động cùng nóng nảy. Đã hơn mười năm! Cô cũng từng có một cái dây chuyền giống như đúc, đó là tín vật duy nhất mẹ cô để lại, kể từ mười năm trước đột nhiên mất đi không tìm được, không nghĩ tới bây giờ lại nhìn thấy dây chuyền ‘Yêu Cơ màu tím’, cô có thể nào không kích động, chỉ là cái này chính là sợ dây chuyền đó sao?
"Mấy ngày trước thi hành nhiệm vụ, nhìn thấy trong phòng ngủ người khác, nghe nói cuối tuần này có một buổi đấu giá từ thiện, đến lúc đó sợi dây chuyền này cũng được bán đấu giá trong đó." Lý Vân Hi biết cô nghe lời của mình, thở dài nói, trong lòng đồng thời còn có một tia lo lắng, mười năm không thấy, dây chuyền đột nhiên xuất hiện, có dụng ý gì? Hay là trùng hợp? Trong lòng không lo lắng là giả.
Hồ Cẩn Huyên nhìn hình trong tay, lời nói của Hi cô dĩ nhiên biết, nhưng đó thứ cô tìm thật lâu, ít nhất cô cũng đi xem một chút thiệt giả, hiện tại bằng bản lĩnh của cô, rất ít người có thể thương hại tới cô, là Hi lo lắng quá mức rồi.
"Cẩn thận!" Lý Vân Hi biết vô luận là ai cũng không thể ngăn cản được quyết định của cô, vỗ vỗ bả vai cô, lo lắng nói một câu, không cho cô xem hình, lại lo lắng cô biết sẽ tiếc nuối, cho cô xem, lại lo lắng cô sẽ gặp phải nguy hiểm, lựa chọn nan giải a! Chỉ là trái tim đã quyết định, không muốn nhìn thấy cô tiếc nuối, cho dù nguy hiểm, bọn họ cũng sẽ cùng cô đứng chung một chiến tuyến.
"Ừ!" Hồ Cẩn Huyên gật đầu một cái, mắt vẫn không rời tấm hình kia.
Cô rất tưởng niệm dây chuyền này! Nhớ lúc mất dây chuyền kia, liên tục mấy buổi tối cô ấy đều thấy ác mộng, hi vọng đây là dây chuyền bị mất, không để cô ấy cảm thấy tiếc nuối, Lý Vân Hi trong lòng thầm nghĩ.
Vợ yêu của tổng giám đốc xã hội đen Vợ yêu của tổng giám đốc xã hội đen - Quân Tử Hữu Ước