Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 22 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 534 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:08:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2. Quá Khứ Bất Hạnh >O<
hương II: QUÁ KHỨ BẤT HẠNH >_<
<> Trần Kim Thư tôi đây, cái tôi ghét thứ 2 trong suốt mười sáu năm qua, chính là Trai Đẹp. Ầy, còn nhớ ngày xưa …
<>( Năm tôi học lớp 2 )
<> Giờ ra chơi,sân trường nhộn nhịp, các thiên thần bé nhỏ đổ ào ra sân. Số ít chơi nhảy dây, một số chơi đá cầu, số nhiều nhiều nhất chơi – rượt bắt.
<> “ - Oẳn tù tì.”
<>Wow, người thua là Kim Jun kìa. Tớ muốn mình là người bị bắt cơ. ( lời bình của một số bạn nữ, trừ tôi ra hộ cái >o< ). Đúng rồi, như các bạn thấy, cái cậu Kim Jun kia kìa, chính là hot boy trường tiểu học của tôi đấy ( … con nít con nôi ) Mắt đẹp mũi cao, tóc bạch kim bồng bềnh, nước da trắng nõn, người hơi gầy, dáng người cao. MẶc bộ đồng phục thôi mà đã thấy rạng ngời thế rồi …. Chậc … hèn chi tụi con gái muốn bị bắt. Nhưng tôi đây là ai, Trần Kim Thư tôi chẳng thèm đâu. Bị bắt để có mà phải trực lớp nguyên buổi à ( luật giao: ai bị bắt quá 3 lần -> trực lớp )
<> Ứ, thế này là thế nào. Sao cái cậu Kim Jun kia cứ nhè tôi ra mà dí thế này. Hại tôi vắt chân lên cổ chạy, phải, chạy như điên. Đời nhọ, tôi vấp phải cục đá rõ to,bò ra nền xi măng. Ứ … chảy máu rồi. Tôi nhìn đầu gối trắng ngần của mình, xuýt xoa. Vừa lúc ấy, cái cậu Kim Jun chạy tới. Thú thật, tôi tuy không phải là hot girl của khối nhưng ít ra cũng là hot girl của lớp đấy chứ. Đưa đôi mắt ngấn nước nhìn hắn, tôi chìa bàn tay nhỏ nhắn của mình về phía hắn, chờ đợi điều “ dĩ nhiên “. ( đỡ nó dậy í mà ) Hắn nhìn tôi, chà, khuôn mặt này, càng nhìn gần càng thấy đẹp, nước da trắng hồng, còn đẹp hơn cả da tôi nữa chứ… Chậc. Hắn chìa tay về phía tôi. Và ngay lúc tôi định nắm lấy bàn tay ấy, nó sượt qua tay tôi, chạm vào vai tôi nhẹ nhàng:
<> “- Cậu thua!”
<>Choáng! Hắn nói rồi quay đi. Bỏ lại tôi ngồi đó với đầu gối túa máu và những lời nguyền "trực lớp đi "...
<> HOÀNG TỬ CÁI CON KHỈ MỐC, TÔI GHÉT CẬU!!!!!!!!!!!
<>( Năm tôi học lớp 3 )
<> Tôi có lén thích một chàng “ hốt bôi” trong lớp. Tôi là Trần Kim Thư mà, dùng từ “ lén” là quá sỉ nhục tôi rồi. Tôi là vậy, hằng ngày, mẹ tôi mua cho tôi bữa sáng là một hộp cơm sườn và hai hộp sữa thì tôi sẽ nhường luôn hộp cơm sườn cho hắn và kèm theo hộp sữa cho hắn tẩm bổ thân thể. Thế là trong suốt một năm, tôi ốm đi mất 5 kí lô ( nó nặng 30kg:V không lo không lo ) Tôi hi sinh cho hắn là thế (Kim Thư: vì thức ăn là tất cả với tôi lúc ấy *cười*), mà hắn mỗi lần gặp tôi chỉ nhả ra mỗi một chữ:”Cơm.” Đắng lòng, quả thật đắng lòng. Đường đường là hot girl của lớp, trước mặt hắn, tôi biến thành bà vú nuôi rồi >< Đã thế, chuyện làm tôi đau lòng nhất, khi tôi muốn rời khỏi chức vụ “vú nuôi” cao cả ấy, hắn lại …. Hắn lại dám kêu gọi mấy đứa con gái phải gọi là mê trai nhất quả đất …. hăm dọa tôi… Oa…Oa.. Tôi khóc. chẳng phải gì bị nguyên đám “cuồng” đấy ăn hiếp đâu ( tôi có võ mà lị:V ). Mà là vì.. hốt bôi trong tôi … SỤP ĐỔ. (Thư: và còn vì 1 năm trời chịu đói đấy)
<> HOT BOY CON KHỈ MỐC, ĐỒ HOT DOG, TÔI GHÉT CẬU!!!!!!!!!!!!!!!!!!
<>( Năm tôi học lớp 5 )
<> “- Các em về chỗ nào.”
<> Cô Duyên mỉm cười nhẹ rồi bảo chúng tôi. Chán! Lại phải về chỗ. Vì sao hữ? Nhìn kế bên tôi kìa. * liếc mắt sang nhìn * Wow, đẹp trai quá. Dáng người cao ráo, thân hình khỏe mạnh, ngũ quan trên khuôn mặt tinh tế. Mái tóc màu hạt dẻ làm nổi bật nước da trắng hồng của cậu. Thế tại sao tôi lại chán? Xin thưa. Từ cái chuyện xảy ra năm lớp 2,3 -> tôi dị ứng Trai Đẹp.
<> Nhưng mà, sau một thời gian tiếp xúc, tôi lại bị “ thích” cái cậu nhóc này. Cậu ta hội tụ đủ các yếu tố của một thiên thần. Đẹp (1 ), hiền lành (2), tốt bụng (3), giỏi giang (4)…. Vân vân và mây mây. Cho đến một ngày, trời không mây và có nắng.
<> “- Ai lấy mất bút của tớ rồi?”
<>Chẳng ai trả lời, tôi tức. Cây bút ba tôi tặng tôi nhân ngày sinh nhật cơ mà. Hic, tôi tức. Tôi nhìn sang phía Kun, thiên thần của lòng tôi. Cậu mỉm cười kìa, ấm lòng quá. Kệ, chả thèm bút nữa ( con nhỏ mê trai này ==’ ) Giờ ra về, thiên thần phải đi giặt đồ lau bảng, tôi ngồi đấy, chọt chọt cây bút ( cây khác ) chơi. Í! Tôi nảy ra định muốn “ xem xét “ cặp táp của thiên thần. Hì, không biết có gì ở trỏng nhỉ? Chắc toàn tập thôi, thiên thần của tôi mà lị. Vừa nghĩ tôi vừa táy máy tay chân, loay hoay mở cặp của thiên thần ra. Bộp. Chiếc bút nhỏ nhỏ màu hồng rơi xuống. Quen à nha, tôi ngắm nghía thật kĩ, tìm ra điểm khác nhau giữa chiếc bút trên tay và chiếc bút của tôi bị mất. HOÀN TOÀN KHÔNG KHÁC TÍ TẸO NÀO. Thiên thần quay lại, nhìn thấy khuôn mặt bỡ ngỡ của tôi, đưa tay gãi gãi đầu, cười hì hì.
<> Cười con khỉ mốc!!! THIÊN THẦN CHÔM CHỈA, TÔI GHÉT CẬU!!!!!!!!!!
<>Lớp 6, lớp 7 và cả lớp 10 …còn cả bao nhiêu bao nhiêu chuyện xảy ra… Tất cả đã giúp tôi niệm ra một chân lí: Trai Đẹp thì sẽ là Phiền phức )
<> Nhưng thật ra, vẫn có một ngoại lệ. Là Thiên, người bạn thân chí cốt của tôi và cũng là một hot boy chính hiệu < kiêm dân chơi >. Tôi cũng chả thể nào hiểu nổi sao tôi với hắn thân nữa. Chuyện là vầy. Cái hồi tôi mới vào trường cấp 2, ngày đầu tiên đi học luôn ý, tôi gặp hắn. Thú thật nhé, xung quanh hắn hầu như là tất cả đám con gái của trường này luôn. KINH, KINH KHỦNG! Tôi né sang một bên, đi về hướng ngược lại với hắn. Tự nhiên sau lưng nghe “ Bịch… Bịch… Bịch…”. Tiếng bước chân mỗi lúc một dồn dập, mà khi tôi chỉ vừa quay đầu lại thôi nhé, tôi đã bị vòng tay hắn ôm trọn. Ôhô, tôi biết tôi có sức hút, nhưng cậu ta có cần tình nguyện làm thanh sắt bị tôi hút chặt đến thế không? 3s sau, máu dồn lên não. Ney, mấy cô cũng thấy hắn ôm tôi mà, mắc cái mớ gì nhìn tôi như chó nhìn xương thế hả? À, hot boy -> phiền phức. Tôi nhìn cái vật thể lạ đang ôm tôi, định hình.
<> 1
<> 2
<> 3
<> Hự! Tôi nhắm trật rồi… À không, hình như hắn có hơi né người. Nếu không là hắn chết chắc T^T. ( Giờ học của mẹ: Nếu con bị một đứa con trai làm điều bất chính, hãy nhắm thẳng vào “điều kì diệu“ của hắn mà đá thật mạnh. ) Nói trật chứ cũng đá trúng đùi hắn vậy, hắn buông tôi ra, ôm lấy cái chân la oai oái. Hề, đáng đời. Ốh, mắc cái mớ gì mấy cô lại nhìn tôi như thế. Là tôi làm hắn buông tôi ra như mấy cô mong muốn còn gì? Rắc rối! Con gái đúng là rắc rối ( mi không phải con gái chắc =”=). Cũng từ cái chuyện hôm đó mà hắn cứ đeo tôi mãi, có những lúc tôi giận run, tung một cước đá ngay bụng hắn. Hắn ôm bụng, nhưng không nhăn mặt, mà thay vào đó lại cười nắc nẻ. Tôi tức, chửi hắn, đánh hắn, chẳng si nhê. Riết cũng quen, tôi cho hắn vào danh sách bạn “chai“ ( mặt ), rồi từ từ hắn lọt luôn vào danh sách thú cưng của tôi. Kệ, lâu dần thấy không có hắn cũng chán. Mà nhiều lúc, hắn vượt quá mức giới hạn chịu đựng của tôi (như ôm, nắm tay, ghì tôi vào tường). Hê, tôi là ai? Trần Kim Thư này luôn có cách ứng phó cái loại biến thái như hắn. Mỗi lần hắn có mưu đồ phản nghịch, tôi liền nhỏ nhẹ khuyên bảo: “ Thiên nè, cậu thật sự muốn làm Thiên Sắc sao?”. Đúng vậy, chỉ cần như thế, mặt hắn tái dần rồi cũng chạy mất dép. Hê. Công nhận tôi có một thời tuổi thơ vô cùng “đẹp” nhể ^^ (T/G: Thiên Sắc là từ chắc hẳn trong các bạn ai cũng biết rồi nhỉ *cười* Ai không biết thì chỉ việc thêm dấu cho từ Thiên là được) ( Lạc Thiên: Còn không mau câm miệng ) {Thư: Không được làm thú cưng của ta giận *cười *} ( T/G: dạ dạ…. T_T)
<> Mọi người đọc truyện vui vẻ.
Vợ Yêu, Còn Dám Quậy Nữa Không ? Vợ Yêu, Còn Dám Quậy Nữa Không ? - Lười Nương Nương