There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3676 / 15
Cập nhật: 2015-12-03 17:09:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7 -
hẩm Hà giận dỗi quay đi, nướ mắt cô tràn trên má
- Từ sau ngày đi Đà Lạt, anh chưa bao giờ đưa em đi đâu. Bây giờ có anh Hai nhắn đi VT, anh cũng không đưaem đi được nữa sao?
Thế Tùng kéo Thẩm Hà vào lòng mình:
- Con mới 2 tháng, còn bé quá, em l.ai đòi đi những 2 hôm, mà Nghi Dung thì gần ngày. Em để khi khác đi Thẩm Hà
- Trời ơi. Sao tôi khổ như vậy nè trời. Có chồng cũng như không
Thế Tùng chạnh lòng thương vỗ về
Để anh về qua nhà rồi tính
Thẩm Hà ngúng nguẩy nói mát
- Anh về xin phép bà chắc?
Thế Tùng đỏ mặt nghiêm giọng
- Em không được hỗn. Được rồi, anh sẽ đưa em đi, nhưng phải về nhà lấy quần áo đã
Thẩm Hà qyay đi giấu nụ cười chiến thắng. Cô biết mình đẹp và ngon như trái táo chín sau khi sanh. Gái môt. con trông mòn con mắt kia mà. Huống chi, nhờ những đồng tiền của Thế Tùng đã biến Thẩm Hà toàn mỹ khiêu gợi hơn. Nghi Dung lè phè, cô ta ỷ mình giàu không chút phấn son, còn cái bụng thì to đùng, còn lâu mới giữ chân được Thế Tùng
Thế Tùng về nhà, cho biết có công viêc. vắng mặt 2 hôm, bà Thế Minh chưng hửng
- Công việc gì?Con có biết vợ con gần ngày sanh rồi không?
Thế Tùng gãi đầu khổ sơ?
- Con đi hai hôm sẽ về.Chẳng lẽ Nghi Dung sanh vào ngày đó?
- Ừ, mẹ nói trước, con đừng mê luyến Thẩm Hà mà gây khổ cho Nghi Dung. Nó hiền quá trời, đốt đuốc khắp thế gian cũng không tìm được 1 con vợ như nó đâu con.Mẹ thấy con sai nên cứ phải bù đắp cho nó
Bị mẹ giảng moral cho một trận, Thế Tùng đành phải chịu đựng. Quay vào, gặp Nghi Dung đangsoạn quần áo cho mình, Thế Tùng sà xuống ôm vợ, vuốt vê lên bụng
- Anh chỉ đi hai hôm thôi em a.
Nghi Dung cười gượng giấu nỗi buồn
- Anh cứ yên tâm, chắc là em chưa sanh đâu
Thế Tùng hôn vợ rồi hấp tấp xách va li đi. Anh không nhìn thấy đôi mắt doanh tròng nước mắt của vợ. Nghi Dung xoa tay lên bụng đau khổ.Nào ai muốn iếp chồng chung đâu, mà tại sao con phải chịu đựng vậy hở tor`i. Từ lúc về lam` vợ Thế Tùng, co bao giờ cô được diễm phúc được chồng đưa đi đâu đâu. Hư danh lam` vợ chỉ có ảo mà không co thực. Anh ấy đã lam` cha, niềm vui hạnh phúc với người đàn bà khác, Nghi Dung đau khổ guc. xuống khóc
Mấy hôm nay bụng cứ chằn,g lưng đau thắt, những lúc được Thế Tùng lo lắng xoa giùm vùng thắt lưng, Nghi Dung tưởng mình như chảy thành nước vì sung sướng, vì hạnh phúc dù chỉ trong thoáng chốc.
KHóc chán, Nghi Dung đứng lên, nhưng sao mặt mày choáng váng, đầu quay cuồng, trước mặt cô mọi vật hình như quay tròn, bụng đau nhói. Nghi Dung chới với, muốn lết lại giường để nằm nhưg không tài nào nhích chân cho nổi. Mệt quá, mồ hôi vã ra như tắm, Nghi Dung hét lên
- Tuệ Thanh.. Thế Tùng..
Rồi lảo đảo ngã quỵ trên nèn gạch
Tiếng xô đổ trong phòng làm Thế Tùng giật mình chạy quạ Gặp chị dâu đang nằm bất tỉn htrên nền gạch, Thế Tùng lao đến ôm châm` chị dâu
- Chị Hai. Chị Hai sao vậy?
Mắt Nghi Dung khép kín, mặt nhợt nhạt, một dòng máu đỏ laong dưới chân. Thế Tùng xanh mặt, cô vừa ôm Nghi Dung vừa hét ầm lên
- Mẹ Ơi, me ơi. Chị Hai sao vậy nè
Thế Tùng vừa khóc vừa bấm chuông lia lịa nhà Thẩm Hà. Mẹ Thẩm Hà lò dò đi ra, mắt nheo nheo nhìn khách
- Có anh Thế Tùng ở đây không bác?
- Thế Tùng đi VT trước đây một giờ rồi cháu
- Chết rồi, ảnh có nói là ở đâu không?
- Ở Long Hải,tôi không biết số nhà
Thế Tùng thất vọng quay ra. Cô bé phóng xe bạt mạng trở lại Từ Dũ. Gặp ba mẹ mình đi đi lại lại trước phòng cấp cứu bệnh viện, Thế Tùng hầm hầm
- Ảnh đi Long Hải,không biết địa chi?
Ông Thế Minh đưa hai tay lên đầu giận dữ
- Tại sao bà cho nó đi? Vợ gần ngày sanh còn đi du hí với tình nhân.
- Nào tôi có cho nó đi đâu. Nhưng con Nghi Dung lại cho nó đi
Đdúng là thằng nghịch tử mà. Nó luôn lam` khổ co ngái người ta, hôm trước thì co nbé tự tự cũng vì nó
- Ba mẹ Ơi, đừng cãi nhau nữa. Hãy lo cho chị Hai
Cửa phòng xịch mở, cả ba đều xông đến vây lấy bác sĩ phụ trách
- Còn nguy hiểm không bác sĩ?
- Kọ Sản phụ đã lại sức, qua cơn choáng váng. Ông bà yên tâm, có thể đến tối thì sanh thôi
Bà TM thở phào
- Ôi, tôi mừng quá
Ông TM cám ơn bác sĩ điều trị rối rít. Vị bác sĩ mỉm cười thông cảm
- Không sao. Cháu là bạn anh Thế Tùng mà bác
Đến 7 giờ tối,Nghi Dung sanh. Sức khỏe cô yếu nên phải truyền dịch và chích thuốc trợ tim. Tiếng khóc tu oa mạnh mè trong phòng lam` Thế Tùng vỗ tay nhảy cẫng lên
- Chị Hai sanh rồi, mẹ Ơi
Bà TM lười con
- Con g ai con đứa, thật không nhu mì tí nào
Cưa? phòng sanh mở bật, cô đỡ thò đầu tươi cười
- Cô ấy sanh con trai nặng 3 ký 4. Bà lấy quần áo khăn tả lót cho tôi
Thế Tùng thích chí lại nhảy nhót còn bà TM thì hân hoan. Đứa bé đươc. đưa ra trước để chuyển sang phòng dưỡng nhị Thế Tùng tíu tít chạy theo
- Mẹ Ơi. Bé giống anh hai y hệt hà
Ông TM lúc này đã nhìn thấy cháu nội nên bảo vơ.
- Mẹ tròn con vuông, cứ chờ thằng Tùng về đã. Đừng cho bên chị sui hay, đợ i thằng Tùng về đã. Họ qua thăm không thấy có con mình lúc vợ nó sanh lại buồn
Thế Tùng láu táu
- Ba nói con chịu đó. Mẹ chị Nghi Dung cưng chị ấy lắm, ba ơi
Hai vợ chồng o ^ng TM nhìn nhau. HỌ biết tuy bên kia không nói, nhưng lam` sao người ta không xót xa khi con gái mình cưng như trứng mỏng, giàu sang lại khổ vì chồng.
Nghi Dung sau cơn đau xé thì gần như kiệtsức nằm im, sau khi được chuyển xuống phòng sanh, Thế Tùng luôn quấn quýt mộtbên
- Chị Hai tỉnh rồi me.
Nghi Dung mở mắt, nhận ra mẹ chồng và em thì gượng ngồi dậy. Bà TM khoát tay
- Con năm` im, đừng ngồi da6.y.Cần gì, Thế Tùng lo cho con
- Chị Hai bé giống anh Hai ghê nơi. Con trai chị thích nha
Nghi Dung nghe mình quên hết đau quên hết mệt, mặt rạng rỡ
- Cho chị nhìn cháu một tí
Thế Tùng nhanh nhảu bồng cháu. Bà TM kêu lên
- Khéo đấy, cháu còn non lắm ngheThế Tùng
Thế Tùng liếc me.
- Con biết bồng chứ bô.
Cô đặt đứa trẻ bên cạnh Nghi Dung hỏo
- Thích chưa?
Nghi Dung xúc động ôm con vào lòng thơm lên má, rồi nhìn mẹ chồng
- Mẹ có cho mẹ con hay chưa mẹ?
- Chưa, mẹ cũng định đi đây
- Thôi mẹ ạ. Ít hôm nữa anh Tùng về, mẹ hãy cho mẹ con hay cũng được
Bà TM biết Nghi Dung muốn tránh tiếng cho Thế Tùng, lòng bàdạ dào thương con dâu. Bỗng dưng bà giận Thế Tùng vô cùng và ghét cả cô gái đã lôi cuốn Thế Tùng.Đừng hòng bà nhìn ai ngoài Nghi Dung, dù nó co hai, ba đứa co nđi nữa
- Con khỏe chưa, Nghi Dung? Mẹ có kêu dì ba nấ u xúp khoai tây cho con
- Cám ơn me
Được mẹ chồng và em chồng lo lắng, Nghi Dung phần nào đỡ tủi thân. LÒng cô thoáng bâng khuâng.Giờ này, Thế Tùng đang bên Thẩm Hà, hẳn là họ đangvui đùa trong sóng nước bờ viển VT. Tim cô nhói đâu, Nghi Dung nằm im khép mắt, một dòng nước mắt lăn dài trê nmá. Số phận em sao hẩm hiu quá, Thế Tùng ơi.
Thế Tùng đưa Thẩm Hà ra đến VT đã quá trưa, họ mướn khách sạn để tắm rửa,và nghỉ ngơi
- Anh Thế Tùng, đi tắm biển đi
- Anh mệt quá ngủ một lát đi rồi đ i tìm anh Chí.Chiều hãy tắm
Thẩm Hà xụ mặt vì không được chiều ý.Cô háo hức muốn ra biển, chưa bao giờ cô được tắm biển, cứtưởng tượng được mặc bộ áo tắm khoe thân hình đẹp trước mặt mọi người với nữ trang đẫy người trong nước mát là Thẩm Hà lại muốn đi. Thế Tùng thì như ông già, đạo mạo
Thẩm Hà vùng vằng chui vào phòng tắm
Được 1 tiếng đồng hồ, Thẩm Hà đến cạnh Thế Tùng, cù vào hông thức Thế Tùng dậy
Đậy đi anh, tìm anh Chí
Thế Tùng dụi mắt ngồi dậy. Thấy Thẩm Hà chỉnh tề anh trợn mắt một tí
- Em không ngủ hả?
- Em không buồn ngủ. Chán anh quá đi, nguyên tắc cứ trưa là phải chợp mắt một tí
- Anh quen rồi cưng. Chà. Hôm nay em đẹp quá, Thẩm Hà
Thẩm Hà đặt một tay lên môi Thế Tùng
- Cấm hôn trôi son em, mất công em trang điểm lại, anh phải chờ á
Thẩm Hà mặc chiếc áo màu đỏ thật khêu gợi trễ cổ, trông cô đẹp ngồn ngộn. Thế Tùng chờn vờn chụp Thẩm Hà toan ôm vào lòng, Thẩm Hà cười khanh khách
- Ê.. xí hụt
Rồi cô giậm chân làm nũng
Đdi thay quần áo đi anh
Thế Tùngdí tay lên trán Thẩm Hà
- Né anh nhạ Tối nay, em biết tay anh
Thẩm Hà cười tít mắt, cô nhưthấy được những ngày tân hôn mặn nồng ở Đà Lạt
Cả 2 ra phố, Thế Tùng thầm hãnh diện.Sau khi sanh Thẩm Hà đẹp quá, nhiều đôi mắt ngưỡng mộ lướt trên ngược và lên đôi chân thon dài, jupe ngắn quá. Thế Tùng càu nhàu
- Mai mốt em đừng mặc áo này nữa, lộ liễu quá
Thẩm Hà cong môi
- Anh ghen hả? Vậy sao em ghen, anh lại bực?
Lời nói của Thẩm Hà làm Thế Tùng nhớ Nghi Dung.Nghi Dung bao giờ cũng trầm lặng kín đáo. Tuy nhiên, cô luôn hiểu anh muốn gì, không hời hợt như Thẩm Hà. Thế Tùng thở dài. Thẩm Hà phụng phịu
Đdi bên em mà anh thở dài
- Em kỳ cục quá đi Thẩm Hà. Anh Chí của em ở đâu?
- Anh ấy dang làm ở công ty dầu khí
- Mình đến do nha?
Xe dừng trước cổng công ty dầu khí, Thẩm Hà mở cửa bước xuống đầu tiên. Nhiều tiếng huýt sáo sỗ sàng vọng lên từ căng tin đối diện và im bặt khi thấy Thế Tùng.Họ con` đang nhìn quanh thì một thanh niên đi ra
- Thẩm Hà, phải Thẩm Hà không?
Thẩm Hà ngẩng lên cô mừng rỡ chạy ào tới
- Ồ anh Chí. Nhận được thư báo tin anh lam` ở đây, em ra liền nè
Thế Tùng gật đầu chào Chí. Chí đưa mắt nhìn em gái. Thẩm Hà giới thiệu
Đdây là chồng em. Anh ấy là bác sĩ đang làm việc tại bệnh viện X..
Chí tươi nét mặt bắt tay Tùng
- Có đứa nào chưa Thẩm Hà?
- Con gái, một đứa thôi
Chí vồn vã
- Vào đây vào đây uống với anh ly nước. Mời dượng
Chị dẫn cả hai vào quá,, anh đang ngồi với bạn, Chí nói vớ ibạn
Đdây là em gái tôi. Còn đây là bác sĩ Thế Tùng chồng Thẩm Hà
Quay sang Thế Tùng, Chí bảo
- Mạnh Phi kiến trúc sư, bạn của anh.
Họ bắt tay nhau cùng ngồi xuống ghế, Mạnh Phi bi. vẻ đẹp sắc sảo của Thẩm Hà lam` choáng ngaỵ Anh nhìn cô qua cặp kính đen không giấu giếm vẻ ngưỡng mộ Thẩm Hà thích thú, cô còn cố ý kéo gấu vải cho cao hơn nữa, trong khi Thế Tùng khó chịu cúi đầu
Chuyện vãn một lúc, Thẩm Hà vòi vĩnh
Đdi tắm anh Tùng. Nắng dịu rồi
Thế Tùng ngần ngừ một lát rồi gật đầu, mời cả Chí và Mạnh Phi
- Anh Chí và anh Mạnh Phi tắm biển không?
Mạnh Phi đáp ứng liền
Đdi tắm đi Chí.Lâu lâu anh có em gái ra, chiều cô ấy 1 tí
Bộ 4 kéo nhau đến Bãi Sau. Biển đông nghẹt người, quán mọc như nấm. Bỗng nhiên nhìn biển, Thế Tùng lại ngao ngán không muốn tắm. Anh bảo Thẩm Hà
- Em tắm 1 mình đi, anh nghe khó chịu quá
Chí nhìn Thế Tùng
- Tôi và dượng ngồi ghế bố uống nước. Thẩm Hà, em chịu khó tắm 1 mình đi.Còn Mạnh Phi?
Mạnh Phi tươi cười
- Tắm lúc này mới thú chứ. Xin phép anh Thế Tùng và anh Chí, tôi đi cùng Thẩm Hà cho có bạn.
Thế Tùng đưa mắt nhìn Thẩm Hà co ý bảo cô dẹp ý nghĩ tắm biển, Thẩm Hà giả lơ quay đi
- Em đi thay áo đây
Thế Tùng ngồi nói chuyện vãn với Chí trên bãi. Cả 2 nằm trên ghế bố mắt dõi ra biển, thăm hỏi chuyện giađình. Thế Tùng không sao thấy được Thẩm Hà trên biển, người là người, 1 không khí ồn ào sôi độn
Mạnh Phi ngây ngất ngắm Thẩm Hà. Hình như cô ta tê n đầu bằng chữ Thẩm nên cái gì cũng chói hết. Chiếc áo tắm hai mảnh màu đỏ nhỏ xíu ôm gọn thân hình bốc lửa của Thẩm Hà.Đôi chân dài thẳng nuột, đồi ngực no vun tuyệt đẹp, Mạnh Phi đề nghi.
- Cô Thẩm Hà, chúng ta đi đàng kia ít người tắm, sac.h hơn
Đdể Thẩm Hà mướn phao đã
- Tôi mướn cho
Mạnh Phi rám nắng cường tráng trong chiếc quần tắm nhỏ, nhanh nhẹn chạy lên trên. Trong thoáng chốc, anh vác lên vai chiếc phao lớn chạy xuống
- Có đây, cho cô tha hồ
Tay vác cái phao lớn, tay còn lại Mạnh Phi tự nhiên nắm tay Thẩm Hà kéo xuống biển. Sóng đánh mạnh, bọt sóng tung toé vào miệng, vào mắt cay xè mặn đắng.Thẩm Hà thích thú nằm lên phao nổi. Mạnh Phi bạo dạn
- Tôi đẩy Thẩm Hà ra xa nhé?
Bản tính ham vui lại thích những gì cuồng nhiệt sôi động. Thẩm Hà bị Mạnh Phi cuốn hút ngaỵ Cô chỏi lại đôi mắt như muốn thiêu đốt mình của Mạnh Phi.Mạnh Phi thì thầm vào tai cô khi sóng nước nhồi cả hai úp vào nhau
- Em đẹp lắm Thẩm Hà. Anh mê em
Thẩm Hà không ngờ Mạnh Phi dám tán mình, dù biết mình đã có chồng. Cô lườm Mạnh Phi ranh mãnh
- Hoa đã có chủ rồi đấy
Mặt Mạnh Phi buồn hiu
- Em co hạnh phúc không? Sao hình như chồng em không hoà đồng cùng em mấy
Chạm nỗi đau, Thẩm Hà xụ mặt
- Anh ấy yêu em, nhưng còn có vợ Ở nhà. Vợ anh ấy không đáng cho anh ấy yêu đâu, anh hứa ly dị, vậy mà em cứ chờ mãi
Mạnh Phi mừng rơn, Cô gái này chưa gì đã khai tuột hết lòng mình. Mạnh Phi kéo cho Thẩm Hà ngả vào lòng mình
- Anh yêu em từ phút đầu, Thẩm Hà
Mạnh Phi hôn nghiến lên môi Thẩm Hà, nụ hôn bất thàn mạnh mẽ khiêu gợi dục tình một cách điêu luyện làm Thẩm Hà chới với. Cô không xô Mạnh Phi, đúng hơn là không can đảm, mà vòng tay ôm lấy cổ Mạnh Phị Nụ hôn kéo dài cho đến khi con sóng chụp vào họ, phao trôi ra xa, họ mới buông ra và bàng hoàng nhìn nhau. Thẩm Hà chạy nhanh vào bờ. Mạnh Phi gào lên như muốn át sóng biển.
- Thẩm Hà, anh sẽ đi tìm em.
- Thẩm Hà, anh sẽ đi tìm em
Thẩm Hà bưng lấy miệng, nụ hôn còn cháy bỏng trên môi cô, chạy đi tim` Thế Tùng. Thế Tùng ngồi ngay dậy
- Xong chưa, Thẩm Hà?
- Em đi tắm nước ngọt đã
Chí hỏi
- Mạnh Phi đâu?
Thẩm Hà quay ngoắt đi
- Em đâu biết đâu
Cô bỏ chạy đi, tâm sự rối loạn, tim đập thình thịch
Thế Tùng sầm mặt khi chỉ còn hai người trong phòng
- Mai về thành phố, anh không thíh=ch em ở lại đây đâu
Thẩm Hà mở to mắt rồi lao vào ôm choàng Thế Tùng, kéo anh ngã lăn trên giường cười khanh khách
- Anh khó chịu vì gã Mạnh Phi nhìn em ha?
Đdồ bất lịch sự.Anh không nể anh Chí, anh đã cho hắn ăn bạt tai
Thẩm Hà lườm Thế Tùng
- Lảng xẹt, người ta nhìn người tin`h của anh, chứ nhìn vợ anh sao, làm dữ vậy?
Thế Tùng bặm môi
- Em là vợ anh, biết chưa. Tại sao lại nói như vậy hử?
- Vợ mà chẳng có cưới hỏi, chẳng có giấy tờ
Thế Tùng dịu xuống năn ni?
- Em cần gì thủ tục đó, hả Thẩm Hà? Anh vẫn yêu em kia mà. Chưa baogiờ Nghi Dung được anh đưa đi đây đi đó đâu
Thẩm Hà vùng vằng
- Em thích co giấy tờ hơn
- Tình yêu anh dành cho em hết kia mà
- Chưa đu?
Thế Tùng ngẩn ngợ Từ hôm sanh đến nay, Thẩm Hà càng xinh đẹp ra. Mặt cô đang bùng thụng, môi cong cong hơn dỗi, chiết áo màu đỏ trễ cổ càng bị trễ xuống hơn khi cô ôm anh nằm lăn trên giườn.g Thế Tùng bỗng nghe rạo rực khá khao, anhôm chặt cô vào lòng mơn trớn, buốt ve
Đdừng làm tội anh nữa mà
Thẩm Hà nằm im cho Thế Tùng vuốt ve và iên tưởng đến đôi môi cháy bỏng đam mê của mạnh Phi cùng bàn tay mạnh mẽ, thân hình lực lưỡng tràn trề sinh lực. Và lần đầu tiên Thẩm Hà thụ động yêu Thế Tùng một cách miễn cưỡng.
Về đến than`h phố, Thế Tùng bồng bé Ti Ti qua loa vội lui về nhạ Thẩm Hà cũng không thèm cầm giữ, bởi nụ hôn và ánh mắt của Mạnh Phi đã chiếm hồn cô gần hết. Lòng cô bỗng héo hắt nhận ra mình đang nhớ Mạnh Phi, nhớ một cách da diết tuyệt vọng. Thẩm Hà hờ hững nhìn con, nó không giống Thế Tùng lại giống cô như đúc. Thẩm Hà chợt bừng cơn giận. Ăn ở với Thế Tùng hơn 1 năm, cuộc sống tuy co đầy đủ sung túc, mẹ không phải đi bán cực khổ, mà nào cha mẹ Thế Tùng có ngó ngàng gì đâu. Con bé Thế Tùng, nó đến chỉ đứng ngoài ngõ, không thèm bế được tới bé Ti Ti 1 lần. Thế Tùng đã gạt mình, đồ dối trá
Thẩm Hà đẩy mạnh co nra quat gọi me.
- Mẹ bồng nó xéo vào trong đi
Bà mẹ Thẩm Hà ngơ ngác nhìn con. Nó đi ba hôm về không thèm nhìn con, lạ ihằnhọc, con bé này đoản thật. Bà bồng Ti ti lên, nó đang khóc thét vì bi.cái đẩy mạnh của me.
Thẩm Hà đùng đùng đi vào phòng riêng đóng sầm cửa lại. Nước măt cô ứa ra. Anh Chí nói Mạnh Phi chưa có vợ, nó đang hận đàn bà vì người yêu bỏ đi lấy chồng giàu.
Mạnh Phi... Ôi.. nụ hôn anh tuyệt vời làm sao. Thẩm Hà mơ màng nhớ lại Mạnh Phi đã gào to trên biển.
Thẩm Hà. Anh sẽ tìm em
Có đúng vậy không Mạnh Phi, khi em đã thành món đồ cũ trong tay Thế Tùng?
Nỗi nhớ da diết cồn cào làm sao. Thẩm Hà ôm chặt chiếc gối vào lòng. Hình như hơi thở Mạnh Phi còn dồn dập đâ u đây. Thẩm Hà tháo tung cả áo đến trước gương nhìn vào đấy. Một Thẩm Hà nõn nà trong đấy đang nhìn cô.
- Mạnh Phị Em nhớ anh
Thế Tùng về đến nhà thì Nghi Dung cũng vừa được đưa từ Từ Dũ về nhạ Thế Tùng buông vali chạy đến. Bà TM đang bồng đứa bé. Còn Thế Tùng đang dìu Nghi Dung, nét mặt cô xanh xao. Cô gượng mỉm cười nhìn chồng
- Anh mới về
- Em sanh rồi hả Nghi Dung?
Bà TM trừng mắt nhìn con
- Chờ cậu biết chắc con cậu sắp đầy tháng
Thế Tùng nhìn con rồy chạy lại đỡ vai vơ.
- Em để anh, Thế Tùng
- Anh bồng em lên lầu nha
Thế Tùng bế Nghi Dung đi. Nghi Dung sung sướng úp mặt vào ngực chồng, bao nhiêu đo thôi, đủ cho cô quên hết trận đi biển dớn đau một mình của mình.
Đặt Nghi Dung nằm lên giường, Thế Tùng âu yếu hôn lên má
Đdừng buồn anh
Quay sang đón con từ tay mẹ, Thế Tùng nâng niu ngắm nghiéa. Thế Tùng bẹo má thằng bé
- Giống anh ghê chưa, anh Hai?
- Thế Tùng. Con xuống nhà nói dì Ba nấu cho chịHai con miếng nước nóng châm bình thủy
Thế Tùng dạ một tiếng, nhỏ bước đi còn quay lại nháy mắt với anh trai
- Thích há, có hoàng tử rồi đó
Bà TM dặn dò con dâu
- Con cần gì thì kêu Thế Tùng, đừng có cử động đi xuống lầu nhạ Đi thì khép chân lại, sanh con so phải giữ gìn kỹ một chút nghen con
Điểm mặt con trai, bà mắng
- Còn cậu cậu liệu hồn. Nó còn sanh non ngày non tháng đó. Hôm cậu đi, nó té xỉu, không co co nThế Tùng là chết cả mẹ lẫn con rồi
Thế Tùng cúi đầu nhận lỗi lam` thinh. Bà bước ra ngoài khép cửa lại. Thế Tùng ân hận phủ phục bê nvơ.
Đdừng buồn anh nghen em
Nghi Dung vuốt má chồng
- Anh đặt tên con đi
Thế Tùng ôm vợ vào lòng mìnhvén mái tóc lòa xoà trên trán, hôn thật lâu lên mắt cô
- Cám ơn em đã cho anh những giây phút nhẹ nhàng
Nghi Dung khép mắt lòng xót xạ Để được những giây phút này, em đã ghìm lòng mình xuống, nuốt bao cay đắng vào tim mình rồi, Thế Tùng ạ. Lam` sao em dám nặng mày nặng mặt như ai kia
Đdặt tên con là Thế Hùng, được không em?
- Hôm qua, ba cũng có ý đặt tên con như vậy.
- Anh đặt trúng ý ba rồi
- Hổm rày, mẹ có qua thăm em không?
- Em xin mẹ đừng cho mẹ em hay, vì anh chưa về. Chiều anh rảnh, qua cho mẹ hay tin cho mẹ mừng nghe anh.
Thế Tùng xúc động nghe. lời. Nghi Dung quá tế nhi, cô sợ đến mẹ mình buồn ghét bỏ chồng. Sánh ra, Thẩm Hà...
- Anh mệt hả, đi nghỉ đi?
- Không, anh cần đi tắm 1 chút
- Anh tự lo lấy hộ giùm em nha
Đdược rồi, em ngủ đi
Thấy Thế Tùng còn ngòi ngắm con, NG lăn qua, mặt cô rạng rỡ
- Thế Tùng nói con giống anh, mẹ cưng nó lắm
Bé Thẩm Hà cựa mình quẫy khóc, Nghi Dung bảo
- Anh bế con xích lại gần giùm em, em cho con bú đã. Cu cậu ngủ từ lúc ở bảo sanh về
Nghi Dung e lệ nhìn chồng, rồi kéo áo lên, nặn bỏ sữa rồi áp đầu núm vào miệng con
- Em có sữa nhiều không?
- Nhiều, co nbú không hết đâu anh. Mẹ hầm gà thuốc bắc rồi giò chưng đu đủ bắt em ăn cho hết, nhờ đó co sữa nhiều lắm
Thế Tùng lại chạnh nghĩ đến Thẩm Hà, được anh bảo bọc lo lắng, cô không cho con bú vì sợ xệ ngực.Ngay hôm sanh, sữa hànhcăng nhức, Thẩm Hà đã uống thuốc, con bé không bao giờ có diễm phúc ngậm vú me.
Thế Tùng ôm cả 2 mẹ con
- Nghi Dung. Cho đến bay giờ,anh mới biết em là viên ngọc quý của anh
Nghi Dung sung sướng nép vào ngực chồng. Hạnh phúc đã được đền bù, cô còn mong gì hơn nữađây
- Thưa chị, Nghi Dung nằm trong phòng này
Thế Tùng giật mình buông Nghi Dung ra. Bà Nghi Lân tay cầm 1 giỏi xáhc đồ đi cùng bà TM vào
- Thưa mẹ.
Thế Tùng đứng lên chào mẹ vợ Gương mặt 2 bà rạng rỡ
Bà Nghi Lân bồng cháu ngoại lên thơm vào đôi má măng sữa của bé, khen dồn rồi deo lên tay cháu ngoại một tấm lắc vàng tây, vui vẻ bảo Thế Tùng
- Thế Tùng. Mẹ mừng lắm. Bên đây chắc con lu bu nên chưa cho mẹ hay. Hồi sáng có con Thúy làm bên phụ khoa cho hay Nghi Dung sanh rồi, mẹ mừng quá vội đi mua quà kêu xích lô tới đây ngay.
Dạ, cám ơn mẹ đã lo
Hài bà trầm trồ trò chuyện vui ve?
Thế Tùng biết mình có được như thế này, nhờ sự biết điều của Nghi Dung. Lòng anh ấm lại và bâng khuâng nghĩ đến Thẩm Hà. Ngày ấy, nếu anh đừng quay trở lại, giờ này có lẽ hạnh phúc sẽ trọn vẹn hơn
Vợ Và Người Tình Vợ Và Người Tình - Thảo Nhi Vợ Và Người Tình