The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3676 / 15
Cập nhật: 2015-12-03 17:09:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4 -
hẩm Hà dội lại trước cửa phòng điều trị, bởi cô vừa nhìn thấy Thế Tùng một tay nâng đôi vai vợ, một tay bón sữa cho vợ. Cơn ghen tức dâng nghẹn cứng lồng ngực, cô mím môi, mắt long lên nện mạnh gót giày bước vào phòng. Thế Tùng ngẩng lên, anh bối rối nhìn người tình. Cốc sữa trên tay sánh ra đổ trên áo Nghi Dung. Nghi Dung nhẹ nắm bàn tay chồng.
- Em không uống nữa đâu anh.
Thẩm Hà liếc đôi mắt sắc như dao của mình về phía Thế Tùng, cô vùng vằng bỏ đi. Nghi Dung ngập ngừng nói:
- Cô ấy là y tá ở đây hả anh?
- Ừ, anh đỡ em nằm xuống nghỉ nhah?
- Dạ.
Nghi Dung giữ tay chồng lại:
- Em đã khỏe rồi, anh cứ đi làm việc đi. Em có Tuệ Thanh và mẹ rồi... Anh này...
- Em muốn nói gì?
- Lá thư viết cho mẹ... anh xé giùm em.
Thế Tùng vuốt má vợ:
- Em khờ quá đi Dung, lần sau đừng như vậy nữa nha.
Nước mắt cứ ứa ra mi, Nghi Dung nghẹn ngào.
- Em muốn chết cho rảnh chân anh. Em còn sống, chỉ vướng bận anh thôi.
Thế Tùng nghiêm giọng:
- Em không được nói như vậy nữa. Anh đã xem nhật ký của em...
Nghi Dung áp tay Thế Tùng lên má mình, bật khóc:
- Em biết anh chăm sóc em vì thương hại. Thế Tùng ơi! Em phải làm sao đây?
- Em mới bình phục đừng nghĩ vớ vẩn nữa.
Dù không được chồng hứa hẹn nhưng được chăm chút vỗ về, Nghi Dung dịu lòng khép mắt lại. Cô biết mình còn sống là chấp nhận đau khổ.
- Thế Tùng! Dù tình yêu anh san sẻ, em cũng chấp nhận, chỉ mong anh đừng hắt hủi em.
Thế Tùng cắn răng suýt rơi nước mắt. Ôi! Lời nói nhẫn nhục từ cửa miệng cô gái nhà giàu, nếu Nghi Dung không yêu mình, tội gì cô phải như thế này chứ. Thế Tùng mềm lòng hôn khẽ lên môi vợ.
Nghi Dung sung sướng siết chặt lấy bàn tay chồng, thì thầm:
- Em yêu anh, Thế Tùng.
Một bóng người bước vào. Thế Tùng nhận mẹ vợ của mình, anh gật đầu chào bà:
- Thưa mẹ.
- Ừ... Nghi Dung khỏe không con?
Bà ôm hôn con gái trước mặt Thế Tùng, cử chỉ yêu thương âu yếm, không một lời trách móc giận hờn. Thế Tùng bỗng cảm phục tư cách của bà. Nếu là một bà mẹ nào khác, ắt hẳn người ta sè xỉ vả anh vì gây đau khổ cho con mình.
Nghi Dung hân hoan nhìn mẹ rồi nhìn chồng:
- Anh có việc cứ đi đi anh Tùng. Em có mẹ lo cho rồi.
Thế Tùng biết nên để hai mẹ con có giây phút riêng tư, nên dịu dàng vuốt má vợ, âu yếm:
- Em nằm nghỉ nha. Anh đi làm việc. Thưa mẹ, con đi.
- Dạ, anh đi.
Còn lại hai mẹ con, bà Nghi Lân lo lắng:
- Sao con dại dột vậy, Nghi Dung?
- Con xin lỗi đã để mẹ phải lo lắng.
- Mẹ thấy nó yêu con kia mà.
Không muốn mẹ lo lắng, Nghi Dung cố cười thật tươi:
- Tại con giận anh Thế Tùng.
Bà Nghi Lân thở dài:
- Con thật khờ, lần sau đừng như vậy. Con chết, mẹ cũng chết theo con, Nghi Dung à.
- Mẹ...
Nghi Dung cảm động hôn nhanh lên mặt mẹ:
- Con không như vậy nữa đâu mẹ.
Thẩm Hà nằm úp mặt trên gối, đôi vai cô run run. Thế Tùng đứng tần ngần trước cửa phòng xót xa. Anh nhẹ đến bên Thẩm Hà đặt tay lên vai cô:
- Em...
Thẩm Hà quay phắt lại, đôi mắt đẹp đầy lệ của cô quắc sáng. Cô phủi mạnh tay Thế Tùng trên vai mình:
- Đừng đụng đến en nữa!
- Kìa em!
Thế Tùng khổ sở kéo vai Thẩm Hà cho ngả vào ngực mình, vuốt ve bờ vai mềm mại, khẩn khoản:
- Đừng làm khổ anh. Nghi Dung tự tử, anh phải lo thôi.
- Em đã nhìn thấy anh âu yếm nó, chăm chút bón từng muỗng sữa, muỗng cháo, cả trong viêc. vệ sinh. Thế Tùng... anh có biết thế nào là ghen không?
- Anh biết...
Thế Tùng hôn chặn lên môi Thẩm Hà. Thẩm Hà vùng ra vùng vằng:
- Đừng hôn em nữa! Bờ môi này đã hôn nó, bàn tay này đã hôn nó. Trời ơi! Tức chết đi được.
Thế Tùng bật cười trước hành động trẻ con của Thẩm Hà. Tính về tuổi đời, Thẩm Hà hơn Nghi Dung hai tuổi, nhưng về xử thế, điềm đạm thì Thẩm Hà không bằng được Nghi Dung. Thế Tùng ôm chặt cứng Thẩm Hà trêu:
- Nào, em vùng vẫn nữa xem, không làm lại anh đâu. Im đi bé!
Thế Tùng cúi xuống tìm bờ môi cô. Ban đầu, Thẩm Hà còn cự tuyệt rồi nằm im mặc cho Thế Tùng vuốt ve âu yếm. Cô ôm ghì lấy anh, nước mắt trào ra, lè nhè:
- Cứ nghĩ anh như thế này với nó là em muốn chết đi cho rồi.
- Anh chỉ có yêu em thôi, Thẩm Hà. Lo cho Nghi Dung chẳng qua vì lòng nhân đạo, vì không muốn bên ngoài đàm tiếu thôi.
Thẩm Hà dịu lòng, ngoan ngoãn như con mèo con trong lòng Thế Tùng. Họ chìm vào hoan lạc với tất cả đam mê...
Thế Tùng tỉnh giấc nhìn đồng hồ kêu lên:
- Chết! Gần hai giờ, trễ giờ làm việc rồi em.
Thẩm Hà phụng phịu:
- Tại anh không hà. Em đói bụng nữa nè.
- Em ăn tạm gì đi rồi đến bệnh viện, anh đi trước nha.
- Anh không đi với em sao?
Thế Tùng gỡ tay Thẩm Hà ra gượng cười:
- Tạm thời, trong hoàn cảnh này, anh không thể công khai cùng em. Chúng ta còn xã hội, cơ quan và gia đình... Đừng buồn nghe em!
Thẩm Hà xụ măt. buồn hiu. Mới một giờ trước đây Thế Tùng nồng nàn yêu cô, bây giờ anh như một con người khác. Yêu nhau, nàng không thể đi chung cùng nhau ra đường, đến bệnh viện làm việc thì như kẻ lạ. Tủi thân, Thẩm Hà bật khóc, Thế Tùng cuốgn quít vỗ về:
- Đừng khóc em! Sắp tới giờ anh nhận ca khám cho bệnh nhân rồi, đừng buồn anh mà.
Thế Tùng lau nước mắt cho Thẩm Hà, hôn phớt lên môi cô rồi vội vã đi. Thẩm Hà cũng ngồi dậy sửa soạn đi làm.
Nắng bên ngoài gay gắt. Thẩm Hà thở dài ngao ngán. Biết yêu anh khổ thế mà em cứ lăn vào. Thế Tùng ơi! Người đàn bà nào mà không ghen chứ, khi biết trong đời anh còn một người đàn bà nữa, đang ở thế thượng phong hơn em mọi bề.
Nghi Dung đã hoàn toàn bình phục. Thế Tùng lo cho vợ xuất viện, các cô y tá và bác sĩ khác đến chúc mừng và chào từ giã. Thẩm Hà cũng đến, cô đứng lẫn vào bạn nhìn Thế Tùng dìu vợ ra xe, lòng cô dội lên nỗi ghen tức. Nó đẹp như thế kia, nó vừa qua tay tử thần xanh xao yếu ớt mà lại quyến rũ nhường kia. Đêm nay... đêm nay làm sao Thế Tùng không ôm nó vào lòng yêu thương kia chứ. Thẩm Hà cắn mạnh môi mình, đầu lưỡi cô mằn mặn hình như có cả máu. Thẩm Hà quay đi như chạy, tim cô như có ai bóp nghiến lại đau đớn. Anh có biết em yêu danh dữ dội thì cũng ghen dữ dội không? Thẩm Hà đấm mạnh tay vào bức tường tráng men, tay cô đau nhói và lạnh buốt. Ôi! Tình yêu và lòng ghen tương cứ giày vò lấy cô, làm cho cô quay quắt khổ đau.
Đối với Thế Tùng, tình yêu anh hoàn toàn dành cho Thẩm Hà, bởi cô là người anh đã yêu thương nhưng bây giờ bổn phận lại buộc anh vào Nghi Dung. Thế Tùng xúc động trước tình cảm Nghi Dung dành cho mình, vẻ liễu yếu mong manh càng tạo cho Nghi Dung một nhan sắc não lòng. Tâm tư Thế Tùng bâng khuâng. Nếu không tự mình làm cho mình có tỳ vết, Nghi Dung hoàn toàn hơn Thẩm Hà. Có ăn học, được hấp thụ văn hóa và giáo dục trong một gia đình nho giáo, tính tình Nghi Dung mềm mỏng ôm nhu, phục vụ mẹ chồng hết mực, không ỷ lại vào sự giàu có của cha mẹ. Tìm đâu ra một người vợ như vậy. Sáu tháng nữa, chưa hẳn Thế Tùng ly dị được, bởi anh nhìn thấy sự hỗ trợ của em gái và mẹ mình hoàn toàn về Nghi Dung. Bà Thế Minh chì chiết mắng nhiếc Tùng. Còn Tuệ Thanh, cô bé cứ ôm chân Nghi Dung khóc sướt mướt. Làm sao đây?
Nghi Dung đỏ mặt khi được chồng bế gọn lên tay đi lên lầu. Cô ôm lấy cổ anh như hít lấy mùi hương quen thuộc của chồng:
- Thế Tùng! Em không biết nói làm sao đáp tạ Ơn anh.
Cô vòn tay bá lấy cổ anh, hôn thật lâu lên khuôn mặt cô yêu thương những nụ hôn tha thiết. Thế Tùng nao nao, anh đọc được tình yêu trong mắt vợ êm êm sâu lắng, không cuồng nhiệt như Thẩm Hà. Một bên như hỏa diệm sơn và một bên như cơn sóng biển hiền từ bao dung.
Thế Tùng bước vào nhà. Căn nhà lạnh ngắt vắng tanh. Bà mẹ Thẩm Hà đi ra, Thế Tùng hỏi:
- Thẩm Hà đâu rồi mẹ?
- Nó đang trong phòng, sửa soạn đi đâu đó không biết.
Thế Tùng đi nhanh vào trong. Bà mẹ lắc đầu. Bà thương cả hai: con gái và Thế Tùng. Con bé quá quắt, nó luôn làm tội Thế Tùng vì ghen, sóng gió một lát sẽ nổi lên nữa. Một ngày hôm qua nó đã nặng mày nặng mặt, đùng đùng quăng ném vì Thế Tùng không đến. Sáng nay, mới sáng sớm nó đã đập vỡ cái casseThế Tùnge Thế Tùng mua cho. Bà thì cứ im lìm không dám nói vì nó đã chanh chua trả lời bà:
- Mẹ nên nhớ con đập đồ anh Thế Tùng mua sắm cho con, chứ không phải của mẹ.
Một thằng con trai lớn đi hoang, đến phiên con em lấy chồng không cưới hỏi. Bà thương Thế Tùng bỏ qua tất cả. Chẳng qua nó vì hoàn cảnh mà thôi, chứ nếu nó quay lưng luôn cũng chẳng ai giữ nổi.
Xoảng... xoảng...
Vật gì đó loảng xoảng bên trong, tiếp theo là tiếng Thẩm Hà gào lên nức nở:
- Anh đi về đi!
Thế Tùng đứng lặng thinh nhìn người tình. Anh không ngờ Thẩm Hà dám đập đồ trước mặt mình. Thế Tùng quay lưng bỏ đi. Thẩm Hà giậm chân, lao theo nắm áo Thế Tùng, khóc òa:
- Anh đi về thật phải không?
- Em đuổi anh mà.
Thẩm Hà đấm mạnh hai tay lên ngực Thế Tùng, khóc lớn hơn:
- Lúc trước em đuổi, anh đâu có đi như vậy. Còn bây giờ, em mới nói có một tiếng anh đã bỏ đi.
Thế Tùng giữ hai tay Thẩm Hà lại, ôm cô vào lòng nhỏ nhẹ:
- Em có biết và thông cảm nỗi khổ của anh không? Em chỉ biết ghen với Nghi Dung làm khổ anh. Trong khi đó Nghi Dung còn yếu, ba mẹ anh thì quá thương con dâu, anh lo cho Nghi Dung vì bổn phận thôi.
Thẩm Hà lịm đi đau xót. Té ra, cô ta được lòng cha mẹ chồng. Còn ta, ta chỉ có Thế Tùng. Thẩm Hà úp mặt vào ngực Thế Tùng, nghẹn ngào:
- Anh nói đi, anh có yêu em không? Sao hai ngày nay anh không đến?
Thế Tùng chắc lưỡi:
- Anh đã nói với em, Nghi Dung còn yếu...
- Như vậy anh phải chăm chút cho nó, thay quần áo, phục vụ cho nó?
- Làm sao tránh khỏi hả em, khi đã mang tiếng là vợ chồng.
Thẩm Hà vùng lên giận dữ:
- Vậy thì anh đừng ôm em nữa, bàn tay... dơ lắm rồi.
Thế Tùng bật cười, lắc đầu:
- Em yêu anh cũng nhiều, mà ghen cũng dữ Thẩm Hà ạ. Thôi anh đền!
Thế Tùng hôn nghiến lên môi Thẩm Hà, tay anh vuốt ve cô. Thế là hòa. Thế Tùng đã quen với tánh nết của Thẩm Hà, chỉ cần anh âu yếm năn nỉ là xong. Họ lại quấn quýt lấy nhau, thiên đường tuyệt diệu chỉ còn lại có họ.
Thẩm Hà úp mặt lên vùng ngực trần của Thế Tùng. Nụ cười nở trên môi, cô bẽn lẽn:
- Em yêu anh, nên không thể nào chịu được lúc vắng anh.
Thế Tùng im lặng vuốt nhẹ lên thân thể mềm mại của người tình. Anh thích những giây phút dịu hiền như thế này của Thẩm Hà. Lòng anh ấm lại, thanh thản. Anh nâng mặt cô, hôn lên đôi mắt long lanh:
- Em có biết anh yêu em nhất những lúc em hiền lành dễ thương như thế này. Đừng la lối chì chiết giống... mụ chằn, biết không?
Thẩm Hà nũng nịu:
- Em đói quá hà! Giận anh hai hôm nay, nào đã cơm nước gì đâu.
- Ra ngoài đi chợ mua gì cho anh ăn đi nữa cưng. Hôm nay chủ nhật, anh ở lại với em đê"n tối anh mới về.
Thẩm Hà khựng lại:
- Anh không ở ngủ đêm ư?
Thế Tùng bẹo má Thẩm Hà, cố đùa cho cô quên:
- Ngày cũng như đêm khi ở bên em, muốn gì nữa cưng? Ngoan đi!
Thế Tùng rút ví lấy một xấp tiền đưa cho Thẩm Hà:
- Em đi mua gì đi.
Thẩm Hà choàng dậy, cô hôn Thế Tùng lần nữa mới chịu rời giường. Thế Tùng nằm gác tay lên trán. Đêm qua... đó là lần thứ ba anh gần Nghi Dung, cô e ấp như đêm tân hôn và lần đầu tiên anh biết rung động bên Nghi Dung, hoàn toàn không giống cảm giác khi anh ở bên Thẩm Hà. Anh có cảm tưởng như mình là một vị thần linh trên cao được sùng bái... Gương mặt đẹp liêu trai của Nghi Dung ẩn hiện.
Thật lạ! - Thế Tùng vỗ tay lên trán. - Ta yêu Thẩm Hà kia mà. Tại sao bên Thẩm Hà, ta lại nghĩ đến Nghi Dung? Nếu Thẩm Hà biết được, có lẽ một trận cuồng phong nổi lên không chừng sập cả cái nhà này.
Thẩm Hà trở về, trên tay cô là một giỏ thức ăn và đầy nhóc trái cây. Cô sà vào lòng Thế Tùng, âu yếm:
- Anh ngủ hả?
- Em đi chợ mau vậy?
- Em sợ anh đợi.
- Em mua gì đấy, em bé?
- Em mua thịt nướng và bún. Dậy đi anh!
- Em ra ngoài sắp vào tô, mời mẹ nữa.
Thẩm Hà ngúng nguẩy:
- Mẹ ăn sau, em có để phần mẹ rồi.
Đang ăn, Thẩm Hà vụt bưng miệng chạy ra ngoài. Thế Tùng buông đũa chạy theo. Thẩm Hà đang tựa đầu vào lavabô, vục mặt vào đấy và nôn thốc nôn tháo. Thế Tùng lo lắng đỡ đầu cô dậy, vói tay rút khăn lông lau mặt cho cô:
- Em sao vậy, trúng gió phải không?
Mặt Thẩm Hà thoáng đỏ, cô tựa đầu vào vai anh:
- Em trễ mười hôm rồi, lại có triệu chứng nôn và bị choán g. Anh xem mạch xem, có lẽ anh sắp làm cha rồi, Thế Tùng.
Một luồng khí lạnh buốt chạy vào cột xương sống, Thế Tùng cau mày:
- Thật không? vào đây anh khám xem.
Dìu Thẩm Hà vào phòng đặt cho cô nằm trên giường, Thế Tùng khám thật lâu và hỏi một đôi câu. Thẩm Hà cười nụ:
- Có phải em có thai không anh?
Thế Tùng lặng lẽ gật đầu. Thẩm Hà xụ mặt:
- Hình như anh không vui?
- Chưa đến thời han sáu tháng cam kết với Nghi Dung, anh chưa ly dị được. Em có thai, anh không biết phải làm sao đây. Em có chịu nổi dư luận không? Và nếu bụng lớn, em phải nghỉ việc.
Thẩm Hà bướng bỉnh:
- Em yêu anh và chấp nhận dư luận. Chỉ sợ em không đi làm sẽ là gánh nặng cho anh.
- Ồ, không đâu! Nghi Dung không đòi hỏi đồng lương của anh, anh đưa hết cả cho em. Một tháng nữa thôi, em xin nghỉ việc nghen, hay muốn xin nghỉ ngay cũng được.
- Bao giờ thấy bụng, em xin nghỉ.
- Tùy em.
Niềm vui làm cha đến bất chợt không làm Thế Tùng vui, lòng anh gợn mối lo âu. Thẩm Hà thì vui mừng, cô rúc vào lòng anh, huyên thuyên về tương lai, về mái gia đình có Thế Tùng. Thế Tùng cố quên đi để hòa vào niềm vui của Thẩm Hà.
Vợ Và Người Tình Vợ Và Người Tình - Thảo Nhi Vợ Và Người Tình