Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyên Nhu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 601 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:56:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ấy hôm sau, có khách quý chủ động tới thăm hỏi.
Đại sảnh Uất Trì phủ nhộn nhịp khác hẳn ngày thường, ngoài hai cha con Uất Trì Tú đang điềm đạm đứng tiếp đón nơi chính cửa, còn có một vị lão nhân quyền uy dẫn theo sau không ít người đương văn nhã thi lễ thỉnh an.
“Uất Trì đại nhân, nghe nói đại nhân thích phẩm trà, vừa khéo ta lại có liễn trà Thiết Quan m, hôm nay nhân tiện có chút thời gian rảnh rỗi nên cố ý mang đến đây, những mong có cơ hội được cùng ngài thưởng thức.” lão nhân oai phong đạo mạo vẫy tay, ngụ ý bảo hạ nhân phía sau dâng lên chiếc bình sứ quý giá.
Uất Trì lão gia tinh tế liếc con một cái, rồi quay sang nháy mắt với Trần bá vẫn đứng kế bên. Hiểu ý chủ tử, Trần bá vội vàng bước tới tiếp nhận.“Thượng thư đại nhân, đại nhân đầu cần khách khí như vậy! Ngài có lòng ghé thăm hàn xá đã là việc vô cùng vinh hạnh cho phủ nhà rồi.” Uất Trì lão gia cười khẽ, những lời khách sáo mà Trần bá dùng để phải phép đáp lại vị lão nhân kia nghe sao êm tai quá đi! Lão thực rất hài lòng!
Người vừa tới là Lễ Bộ Thượng Thư đương triều. Sau khi nhận thấy đôi bên giao hảo, hỏi han nhau đã đủ, lão nhíu mắt lại, từ tốn đưa tay vuốt râu, cười giả lả:“Uất Trì đại nhân, khách khí!”
Uất Trì Tú nhếch môi,“Không biết thượng thư đại nhân hạ cố ghé thăm Uất Trì phủ có chuyện gì?” Thì ra phía sau con chuột nhãi nhép còn một con mèo bự chống lưng, khó trách tên tiểu thị lang nhỏ bé kia lại có khả năng điều động nhiều người đến vậy. Nguyên lai là do hắn tự tin cho rằng bản thân có thể tha hồ thoải mái mà dựa dẫm vào vị đại nhân vật này!
“Chuyện là vậy, gần đây ta nghe nói quý phủ mới xuất hiện một vị cô nương, nếu không lầm thì ta nghĩ đó chính là cô cháu họ xa của ta. Kể cũng có chút đường đột, nhưng khi vừa nhận được tin là ta đã lập tức chạy tới đây gặp nàng." Lễ bộ Thượng thư trả lời bằng điệu cười bất đắc dĩ.
Uất Trì lão gia đưa mắt nhìn con đầy khó hiểu, lẽ nào người lão già kia vừa nhắc đến lại là Tiểu Đậu Tử? Tiểu cô nương đó có quan hệ thân thích với quan lớn từ bao giờ vậy nhỉ?
“Cháu gái?” Uất Trì Tú không ngần ngại để lộ ra thái độ nghi hoặc,“Người đại nhân vừa nói tới chẳng lẽ là bằng hữu của Uất Trì? Nhưng thực tình từ trước đến nay, ta chưa nghe nàng nói nàng có người thân ở thành Trường An này bao giờ". Họ hàng xa? Lão hồ ly còn dám ngang nhiên thốt lên từ đó?
Uất Trì Tú thích diễn trò, Lễ bộ Thượng thư cũng đâu dễ gì chịu thua? Bản thân lão tự khắc biết cách ứng đối. Ủ rũ nhìn về phía Uất Trì, thái độ buồn bực tỏ rõ ra mặt, lão âu sầu than vãn, “Ai nha, cô cháu gái này thật là ham chơi! Quên bẵng đại sự phải làm đã đáng trách lắm rồi, nay lại còn quên luôn cả việc nhắc đến ta với mấy người nữa!" lão hồ ly ra điều thở dài ngán ngẩm.
“Vậy ư?” Lạnh lùng hé ra nụ cười lãnh khốc, Uất Trì Tú lơ đãng liếc vị lão nhân giảo hoạt, “Ta đã phái người đi thỉnh nàng lại đây, chỉ cần để hai người gặp mặt là biết có phải người quen không ngay thôi mà.”
Vừa dứt lời, một bóng người mảnh khảnh, khả ái đã lập tức xuất hiện trước cửa.
Nụ cười ngọt ngào lấp lánh trên gương mặt kiều diễm, giai nhân như điệp* thanh thoát lướt gót ngọc đến bên hai phụ tử nhà Uất Trì,“Tú ca, ca tìm ta?” Tiếng nói mềm mại, dịu dàng, càng không kém phần vui sướng vang lên, thần thái của nàng ngập tràn vẻ linh động, ý cười rạng rỡ không ngừng nở rộ trên khuôn miệng nhỏ xinh nom thập phần đáng yêu. Ai nhìn qua chắc chắn sẽ nhận thấy được, Trầm Lâu Đậu sống tại Uất Trì phủ thảnh thơi và thư thái đến nhường nào.
* điệp: hay còn gọi là hồ điệp- bướm
Trìu mến quan sát nàng, ánh mắt Uất Trì Tú phút chốc trở nên quá đỗi ôn nhu. Cẩn thận đưa tay vuốt lại lọn tóc rối, rồi ân cần gài lại bên tai mĩ nhân, hắn ôn tồn lên tiếng, thanh âm chan chứa yêu thương, sủng nịch cùng vô vàn xót xa “Nha đầu ngốc, nàng gấp gáp như vậy làm gì? "
Lè lưỡi nghịch ngợm, Trầm Lâu Đậu lanh lợi cười, hai má ửng hồng trông cực kỳ dễ thương! Vốn đang mải mê chơi thả diều cùng Tiểu Lục ở hậu viện, khi nghe gia nhân trong phủ báo hắn đang tìm mình, nàng liền tất tả chạy tới đây.
Những ngày vừa qua đối với nàng quả là vô cùng khoái hoạt, đây có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời nàng. Không ưu tư ủ dột, không phiền não bận tâm, không lo lắng bất an, không bị nhốt giam tại mật thất, nàng chỉ là nàng, tự do tự tại như trăm nghìn nữ tử bình dị khác. Vô tư cười, thỏa thích ăn, không bị bó buộc bởi áp lực, nàng ngày càng trở nên yêu đời, đầy sức sống, nụ cười tươi tắn luôn hiện hữu trên môi.
Hai người âu yếm nhìn nhau, sóng mắt nồng nàn lưu chuyển, ý tình khó cưỡng không ngừng tản mát ra xung quanh. Chỉ cần liếc qua, không ai là không hiểu!
Uất Trì lão gia tế nhị quan sát bọn họ, chốc chốc lại gật gù ưng thuận, vẻ mặt toại nguyện vô chừng. Không khí giữa hai đứa nhỏ khi nãy thực khiến lão vừa lòng a!
Lão càng thỏa mãn bao nhiêu thì người đứng bên lão lại càng khó chịu bấy nhiêu
“Khụ khụ!”, Lễ bộ Thượng thư cố tình hắng giọng hòng kéo sự chú ý của đôi trẻ về phía mình. Nhìn ánh mắt giao triền mùi mẫn đắm đuối, đầy tình tứ của chúng, lão cảm thấy cực kỳ mất hứng, thật khó coi!
Nghe tiếng ho, Trầm Lâu Đậu không khỏi thẹn thùng xấu hổ, đến lúc này nàng mới phát hiện, ngoài nàng và hắn, đại sảnh còn có những người khác ( =.=!!!!!). Vội vàng lui lại vài bước, rụt rè ngước mắt trông lên, nàng bẽn lẽn xem xét thái độ của những ngoại nhân kế cận. Hốt nhiên, hai gò má vốn phủ sắc hồng nhuận của nàng tái lại, đôi môi mọng đỏ thoáng ngượng ngập run run.
“ Tiểu…. tiểu thư”, Tiểu Lục chậm chạp đuổi đến nơi, định bụng oán trách vài câu với chủ tử nhưng khi vừa trông thấy kẻ đối diện, sắc mặt của tiểu nha hoàn cũng bất ngờ biến đổi.
Quan sát kĩ người nọ………. tâm tư Trầm Lâu đậu trở nên thập phần căng thẳng, vẻ mặt tươi cười sáng lạn lúc trước nay bỗng biến mất vô tung. Luống cuống lùi lại phía sau, nàng bàng hoàng khi nhận ra kẻ đang đứng đối diện với mình.
Để ý thấy vẻ mặt hốt hoảng, thất thần như vừa gặp quỷ của chủ tớ hai nàng, Uất Trì Tú liền bất bình lên tiếng:
“Thượng thư đại nhân, ta nghĩ….có lẽ ngài nhận lầm người rồi, Trầm cô nương e không phải là cháu họ xa của ngài đâu.” Mày kiếm nhíu lại, hắn tinh anh liếc về phía hai nàng, rồi khéo léo chuyển hướng sang lão hồ ly ranh ma, quỷ quyệt.
“ Làm gì có chuyện đó? Ngươi quên sao? Chúng ta đã từng gặp mặt rồi mà, Lâu Đậu!”, Thượng thư đứng dậy, chậm rãi tiến tới gần nàng.
Cõi lòng chấn động, cơ thể yếu đuối mong manh không tự kìm hãm mà dựa sát vào người Uất Trì Tú, nàng sợ sệt níu chặt lấy hắn.
“ Ta…. Chúng ta xác thực đã từng gặp gỡ”, ngữ khí thì thào yếu ớt vang lên, đủ thấy nàng đã thất kinh đến nhường nào.
Nàng sao có thể quên được lão ta? Chính lão là kẻ dẫn theo rất nhiều gia đinh đến Trầm phủ ép buộc nàng phối hôn cùng con trưởng Trần gia. Loại ánh mắt đầy ý đồ và thừa dã tâm của lão khiến nàng cảm thấy muôn phần khó chịu, nó hằn lại trong tâm trí nàng ấn tượng sâu sắc, khó quên vô chừng!
Cũng bởi sự xuất hiện của lão, Trầm gia mới không thể chối từ hôn ước, mọi việc cơ hồ đã được định đoạt, không cách nào xoay vần. Nếu gia gia không phái nàng đến Trường An thành thì giờ này e rằng đã……..
Uất Trì Tú kiên định che chở cho nàng, vờ như vô tình đứng chắn trước mặt lão Thượng thư, “ Lâu Đậu, tại sao ta chưa bao giờ nghe nàng nhắc đến chuyện bá phụ của nàng là Thượng thư đại nhân thế?” Ý hỏi có phần trách cứ, bất mãn, nhưng ngữ khí thì lại hoàn toàn không giống như vậy.
“ Không phải, hắn không phải là bá phụ của ta! Chúng ta chỉ mới gặp nhau có duy nhất một lần”. Cuống cuồng lắc đầu, bàn tay nhỏ bẻ run run nắm chặt vạt áo của Uất Trì Tú, nàng kinh hãi trốn sau lưng hắn.
“Thượng thư đại nhân, nếu Trầm cô nương nói không phải, vì cớ gì ngài lại quả quyết nàng là cháu họ của ngài?” Uất Trì Tú sắc bén nhìn thẳng vào đối phương, âm thầm phân cao thấp.
Lễ bộ thượng thư tuy được mệnh danh là lão hồ ly ma mãnh tinh quái nhưng rốt cục cũng chỉ là gã văn nhân, sao đấu lại nổi ánh mắt vạn phần uy hiếp của hắn? Thấy tình thế bất ổn, lão đành nuốt nuốt nước miếng, dịu giọng: " Ta thực hồ đồ, lú lẫn mất rồi! Là ta nói sai, nàng nguyên là cháu họ một người bằng hữu của ta, vậy nên ta phải có trách nhiệm thay vị bằng hữu kia chiếu cố nàng. Lâu Đậu, ngươi quấy rầy Uất Trì đại nhân đã lâu, thật thất lễ! Giờ hãy cùng bá phụ trở về, để bá phụ chăm sóc ngươi có phải tốt hơn không?". Lễ bộ Thượng thư dứt lời, toan định bước tới lôi vị thiếu nữ đang núp sau lưng Uất Trì Tú lại phía mình.
Uất Trì Tú hết kiên nhẫn, lập tức xuất thủ, không khách khí đánh lão ta lui lại vài bước,“Thượng thư đại nhân, thỉnh tự trọng!” Ánh mắt tựa hàn băng phút chốc đông cứng lại, lạnh lẽo uy nghi mà ngạo nghễ soi xét đối phương, cả gan cướp người trước mặt hắn? Vị Lễ bộ Thượng thư này làm quan đến mức hỏng não rồi thì phải?
“Ngươi!” Lễ bộ thượng thư lảo đảo, loạng choạng lùi về phía sau, may có đám gia đinh theo hầu kịp thời đỡ, lão mới bình ổn trở lại. Nộ khí bừng bừng, lão giận dữ trừng mắt, "Uất Trì tướng quân, ngài làm việc nên có chừng mực một chút, chớ được một tấc lại muốn lấn lên một thước." Đến nước này lão cũng không cần làm bộ làm tịch gì nữa, hằm hằm nhìn đối phương, lão lớn tiếng thị uy, nạt nộ.
“Hừ, kẻ nào được một tấc lại muốn lấn lên một thước thì ắt kẻ đó phải tự hiểu, Uất Trì phủ tuyệt đối không chấp nhận những kẻ đơm đặt, huênh hoang làm càn."
“Thượng thư đại nhân, ngài tới đây là để khiêu khích Uất Trì gia chúng ta sao?" Uất Trì lão gia không vừa ý đứng dậy.
Lão gia hỏa này! Chẳng lẽ lão chưa từng nghe câu " đánh chó phải ngó mặt chủ" ư? Dám giễu võ giương oai ở địa bàn của Uất Trì phủ? Hẳn là do Uất Trì ta rửa tay gác kiếm đã lâu nên lão mới được dịp vênh váo mà đứng đây la lối, quát tháo om sòm như vậy?
Cố gắng hòa hoãn nét mặt, Lễ bộ thượng thư nín nhịn đáp,“Uất Trì đại nhân, ta không có ý này......”
Không để lão nói hết câu, Uất Trì lão gia đã thản nhiên chặn họng.
“Không phải ý đó là tốt rồi! Thượng thư đại nhân, ta với ngài vốn thủy hỏa bất dung. Tốt nhất là cứ như trước, ngài không cần làm trò, ta không lo diễn tuồng, gặp nhau chỉ cần hời hợt chào hỏi. Cứ qua loa, đại khái thế hóa lại hay! Trần bá, tiễn khách!" Uất Trì lão gia vẽ ra bộ mặt chán nản uể oải, ngao ngán vẫy tay đuổi người.
“Các ngươi!” Lễ bộ thượng thư hổn hển cắn răng, trân trối nhìn đôi phụ tử đang bao bọc Trầm Lâu Đậu.
Còn không đi? Uất Trì Tú lãnh ngạo nhướng mày, lúc này chính hắn mới là người đưa tay lên vẫy.
Nếu Uất Trì lão gia vẫy tay chỉ có một vị đại phu là Trần bá xuất hiện thì đến khi hắn vẫy tay, một hàng dài trụ binh giắt trường đao bên hông đồng loạt xông ra, tất cả bọn họ hiển nhiên đều là binh lính đóng tại phủ Uất Trì.
“Hừ! Các người cứ chờ xem!” Trước tình thế nguy nan, Lễ bộ Thượng thư vung mạnh tay áo, gắng dằn lại cục tức thấu trời trong lòng mà uất ức rời đi.
Đợi cho chúng đi khuất, Trầm Lâu Đậu mới dám thả lỏng cơ thể. Hai chân mềm nhũn, nàng vô lực ngã xuống.
“Không sao rồi!” Uất Trì Tú dịu dàng đỡ lấy giai nhân, ôn nhu trấn an.
Nền nã nhìn hắn, Trầm Lâu Đậu gật gật đầu. Tạm thời tránh được một kiếp......... Nhưng không hiểu sao, tâm trí nàng vẫn thấy như có khối đá đè nặng, dự cảm bất an mơ hồ cứ day dứt khôn nguôi trong lòng.
Hi vọng chỉ là nàng đa tâm!
“Chết tiệt! Bây giờ phải làm sao? Trầm Lâu Đậu trốn trong Uất Trì phủ không chịu ló mặt ra, chúng ta làm cách nào để bắt nàng trở về hả?”
Gian phòng xa hoa tráng lệ tập trung một nhóm nam tử đương bồn chồn đứng ngồi không yên, một kẻ trong số chúng không ngừng đi đi lại lại, mồm lẩm bẩm liên hồi, vừa lượn vòng quanh vừa hậm hực nhiếc móc.
“Họ Trầm! Ngươi đã đồng ý gả Trầm Lâu Đậu cho ta, giờ tính lật lọng sao?" gã ngừng cước bộ, giận dữ hướng về phía vị nam nhân trung niên đang trầm mặc ngồi tại ghế chủ tọa mà rống to.
Trầm Đông Thanh liếc hắn một cái, nâng chén nhấp ngụm trà, điềm đạm đáp: “Ngươi gấp cái gì? Còn chưa đến ngày hẹn cơ mà?”
Hừ! Đúng là kẻ ngu ngốc, thiển cận! Nếu không phải vì thế lực hùng hậu của gã thì đừng hòng hắn mở mồm nói với gã dù chỉ một câu.
“ Uy, ngươi tính giở mặt ư?” Một nam nhân trẻ tuổi với thể hình cường tráng nhanh chóng xuất hiện sau lưng kẻ đang không ngớt la lối mắng mỏ kia. Hằm hè bước tới, nam tử nói bằng giọng khó chịu,.
Khinh thường đảo mắt qua gã thất phu lỗ mãng, Trầm Đông Thanh từ từ đứng dậy, “Có bản lĩnh thì ngươi cứ xông vào đó mà cướp người? Thủ hạ là một lũ phế vật còn dám gào lên trách ta? Hừ, Trần gia các ngươi không phải luôn khoe khoang rằng mình có thanh thế, tài lực vững chắc ở Triều đình ư? Sao nào? Không dám hả?”
“Ngươi!” Nam tử lực lưỡng nghe xong liền thở phì phì tức tối, hùng hổ xắn tay áo toan định xông tới dằn mặt đối phương.
“Hùng nhi” Trần Nhã thét lớn hòng ngăn hành vi thô lỗ của con. Sắc mặt tối sầm, hắn phẫn nộ nhìn đôi phụ tử tráo trở nhà họ Trầm
“ Trầm Đông Thanh, ngươi muốn bỡn cợt ta có phải không? Ngươi đừng quên, ở đất Giang Ninh này, tiêu diệt Trầm gia đối với ta là chuyện dễ như trở bàn tay.” Thấy người đối diện đàm luận vấn đề như chẳng hề liên quan đến mình, hắn bèn bực bội đe dọa.
Hừ! Nói khó nghe thì suy cho cùng, Trầm gia còn trụ được cũng chỉ bởi chúng còn nắm trong tay “ bàn long chức pháp”. Nếu không phải vì tuyệt kĩ ấy, hắn sao có thể để Trầm gia yên ổn sống qua ngày? E rằng lúc này Trầm gia đã bị hắn hủy hoại tan nát.
Võ Tướng Cướp Cô Dâu Võ Tướng Cướp Cô Dâu - Nguyên Nhu