Remember that great love and great achievements involve great risk.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyên Phận
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 535 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 385 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:18:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.7 - Chương 10: Đánh Chết
hém giết kịch liệt vừa qua, chớp mắt nhà thờ khôi phục về trạng thái yên tĩnh chết chóc.
Chỉ có tiếng giọt máu nhỏ xuống nền thánh đường từ thanh tiểu kiếm của lão Mạnh.
“Anh đâm hắn bị thương?” Thẩm Dịch nói.
Lão Mạnh nhàn nhạt trả lời: “Không đâm trúng chỗ yếu hại, hắn lượn nhanh quá.”
Nói xong liền xoay tay nhét tiểu kiếm óng ánh vào lại trong đại kiếm, hóa ra đây là một thanh kiếm trong kiếm. Đại kiếm thật ra là vỏ kiếm, tiểu kiếm mới là vũ khí thực sự, sau đó y hỏi: “Anh biết vừa rồi hắn dùng kỹ năng gì không?”
“Hẳn là Tàn Ảnh.” Thẩm Dịch nắm khá rõ về phần lớn kỹ năng trong Huyết Tinh đô thị: “Thông qua di động với tốc độ cao chế tạo vô số hình ảnh, không có năng lực công kích, nhưng có thể mê hoặc một ít kỹ năng tự động truy tung. Người sử dụng có thể tự do truyền tống chính mình đến bất kỳ tàn ảnh nào, thời gian lưu giữ tàn ảnh là 1 đến 9 giây, mỗi tăng lên một cấp sẽ gia tăng một giây thời gian tồn tại… Là kỹ năng cấp C.”
Nhà Thờ lại vang lên tiếng cười hắc hắc quái dị: “Chúa nói, bởi vì có nhiều trí khôn, cho nên lắm muộn phiền. Tri thức càng nhiều, ưu thương càng tăng. Ta chuyên tâm chôn vùi trí tuệ, cuồng vọng và mông muội… Dẫu ngươi biết rõ cũng chỉ là vô ích.”
Thẩm Dịch cười lạnh: “Xuyên tạc giáo lý, giả quỷ gạt người, thủ pháp thần côn điển hình.”
“Hắn đang trì hoãn thời gian.” Chu Nghi Vũ lớn tiếng nhắc nhở.
Hành động bây giờ của Cúc Thiêm Vũ, rõ ràng là đang kéo dài thời gian. Không phải đợi đồng đội trở lại tăng viện thì chính là muốn tạo cơ hội cho đồng đội tiêu diệt Andariel. Gã che dấu trong tối, thỉnh thoảng đi ra đánh lén một chút, dựa vào di động cao tốc và năng lực ẩn núp cường đại, tuy đánh không lại bọn hắn, nhưng muốn kéo lấy bọn hắn lại chẳng khó là bao.
Hoàn toàn không thèm để ý Chu Nghi Vũ vạch trần, tiếng cười của Cúc Thiêm Vũ càng trở nên càn rỡ.
Thẩm Dịch lại hừ lạnh: “Hắn chẳng kéo được gì hết.”
Một ngón tay chỉ ngay vào lối xuống hầm mộ, Thẩm Dịch nói: “Chúng ta đi!”
Chu Nghi Vũ, lão Mạnh và Avril đồng thời xông tới.
Mắt thấy bọn hắn muốn vào hầm mộ, bỗng một tia điện ngang trời lướt xuống, Cúc Thiêm Vũ quả nhiên nhịn không được lại ra tay nữa. Ngay lúc gã xuất thủ, Avril một mực không nhúc nhích đột nhiên giương tay đánh ra dải lụa Tiểu Long Nữ, hóa ra ngàn vạn bóng mờ, giống như sợi tơ cuốn lấy Cúc Thiêm Vũ, quả cầu bằng đồng như đầu rắn mổ thẳng vào mặt gã, cùng lúc đó, Chu Nghi Vũ thu lại Hỏa Thần Pháo, tay phải vọt tới trước, đánh ra một chiêu Thăng Long Quyền về phía Cúc Thiêm Vũ, đại kiếm của lão Mạnh cũng theo đó chém xuống.
Bọn hắn xông vào cửa mộ, kỳ thật là muốn bức Cúc Thiêm Vũ ra tay. Lúc này ba người liên thủ, uy lực tăng gấp bội, thân hình Cúc Thiêm Vũ đột nhiên quay tít một vòng, vậy mà thoát thân ra khỏi dải lụa Tiểu Long Nữ. Nói cho cùng, dải lụa Tiểu Long Nữ cũng không phải xiềng xích giam cầm, không mang đặc tính hạn chế kỹ năng, Cúc Thiêm Vũ dễ dàng thoát thân, có điều Chu Nghi Vũ và lão Mạnh cũng đã giết đến. Cúc Thiêm Vũ lại cười lớn một tiếng, đột nhiên chia ra làm ba, không ngờ biến thành ba người đứng thẳng trước mặt. Chu Nghi Vũ và lão Mạnh đồng thời ngẩn ngơ, mỗi bên đánh trúng một người, chỉ nghe bụp bụp hai tiếng bọt khí vỡ nát, rõ ràng là ảo ảnh.
Đồng thời Thẩm Dịch cũng nhắm ngay Cúc Thiêm Vũ nổ súng, theo viên đạn xuyên qua, người thứ ba cũng hóa thành bọt nước trống rỗng biến mất. Hóa ra tất cả đều là ảo ảnh.
Kỹ năng Ảo Ảnh: Sinh ra ba hình ảnh hư ảo mê hoặc kẻ địch, ảo ảnh không mang năng lực công kích, nếu bị công kích sẽ biến mất.
Thẩm Dịch kinh hãi, gọi Avril: “Coi chừng!”
Avril theo bản năng nhảy lên, Cúc Thiêm Vũ đột nhiên hiện thân từ không khí, hung hăng đâm một đao về phía Avril, cũng may Avril kịp thời tránh được, dao găm khẽ lướt qua thân thể nàng đâm xuống mặt đất phía dưới. Rõ ràng là đâm hụt, thế nhưng lưng Avril lại xuất hiện một lỗ máu.
Kỹ năng Thứ Ảnh: công kích cái bóng của mục tiêu có thể sinh ra hiệu quả giống như công kích thực thể.
Avril kêu đau một tiếng, vội xoay người lại chỉ một ngón tay vào Cúc Thiêm Vũ, thoạt nhìn tựa như lăng không nhẹ điểm, điểm vào khoảng trống, Cúc Thiêm Vũ trúng chiêu quát to một tiếng, lăn người tránh thoát công kích của lão Mạnh và Chu Nghi Vũ, đồng thời lại biến mất.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không ngờ gã Cúc Thiêm Vũ này khó chơi đến vậy, mọi người cùng lên đánh hội đồng mà gã vẫn lui tới tự nhiên, còn làm Avril bị thương. Mặc dù nói thương thế không nặng, nhưng dưới sự liên thủ của bốn người vẫn có thể làm được tới mức này, quả là sự đả kích rất lớn đối với lòng tin của mọi người.
“Mịa nó.” Chu Nghi Vũ mắng một câu: “Tay này lợi hại thật đấy.”
Khắp thánh đường lại vang lên tiếng cười phóng đảng tùy ý của Cúc Thiêm Vũ.
Thẩm Dịch lại cười lạnh: “Lợi hại? Ta thấy hắn lợi hại cái rắm. Tàn Ảnh, Ảo Ảnh, Thứ Ảnh, thử hỏi trong ba kỹ năng này có cái nào có lực sát thương cao? Tên này căn bản chính là một kẻ chết nhát, am hiểu tiềm tung biệt tích, đánh lén ám sát, nhưng lại khuyết thiếu lực sát thương, tự bảo vệ mình có thừa, tiến công chưa đủ. Khó trách đội Thứ Huyết không cần hắn, người như hắn xen lẫn trong đội ngũ, căn bản chính là ăn bám, loại người tôn thờ tấn công như Tạ Vinh Quân thế nào lại để ý hắn? Hắn kém Minh quá xa.”
Tiếng cười két một tiếng dừng lại.
“Láo toét!” Cúc Thiêm Vũ tức giận kêu gào âm thanh truyền khắp nhà thờ trên không: “Lão tử là thiên hạ đệ nhất thích khách, Tạ Vinh Quân có mắt không tròng, không biết dùng người, lão tử chính là tự mình chủ động rời đi. Tuy thực lực đội Long Nha yếu hơn đội Thứ Huyết một chút, nhưng ít ra Long lão đại biết dùng người! Các ngươi có bốn thì đã sao? Còn không phải bó tay với lão tử, một mình lão tử đủ kéo chết toàn bộ các ngươi ở đây. Đợi lão đại giết chết Andariel, lại quay đầu thu thập các ngươi, công lao lão tử số một!”
“Đúng vậy a, ngươi có công rất lớn.” Thẩm Dịch cười nói: “Thế nhưng ban thưởng nhiệm vụ có phần của ngươi sao? Ngươi không tham dự chiến đấu, ngươi có thể mò được bao nhiêu cống hiến nhiệm vụ? Long lão đại của ngươi đích xác rất coi trọng ngươi, bất quá lại không muốn cho ngươi chỗ tốt.”
Cúc Thiêm Vũ trì trệ, Thẩm Dịch đã nói tiếp: “Cúc Thiêm Vũ, loại năng lực như ngươi, kỳ thật một mình hành động mới là thích hợp nhất. Nếu ta mà là lão đại của ngươi, ta nhất định sẽ để ngươi một mình đi chấp hành mấy nhiệm vụ con như Động Tà Ác hoặc giết Blood Raven, dùng năng lực của ngươi, có cơ hội rất lớn một mình hoàn thành một ban thưởng nhiệm vụ. Nhưng hắn chẳng những không làm vậy, ngược lại còn phái những người khác chém giết cống hiến nhiệm vụ. Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ trong mắt hắn, ngươi chỉ là một con chó giữ nhà, coi như có chút tác dụng. Ngươi tiến công vô lực, tự bảo vệ mình có thừa, dùng để trông nhà hộ viện là chuyện không còn gì tốt hơn. Nếu như đội Long Nha cướp được nhiệm vụ không đủ phân phối, như vậy kẻ hy sinh thứ nhất chính là ngươi!”
“Ngươi nói láo!” Cúc Thiêm Vũ rống to một tiếng.
“Ta nói đúng hay không, chính ngươi rõ ràng nhất. Kỳ thực ta nói, không phải để cho ngươi buông tha chiến đấu, mà là hi vọng ngươi trước khi chết có thể sáng tỏ bản thân chết có đáng giá hay không.”
“Chỉ bằng ngươi cũng muốn giết ta!”
“Vừa rồi không được, hiện tại có thể!” Thẩm Dịch đột nhiên kêu lên, Xạ Nguyệt đột nhiên nhắm ngay không trung phương xa nã liền ba phát.
Toàn bộ ba phát này đánh vào một bóng đen giữa mảnh đất trống, bóng đen kia lập tức phún ra ba tia huyết tuyền, Cúc Thiêm Vũ quát to một tiếng, ngã ra khỏi bóng đen, lão Mạnh đã thét to chém ra một kiếm vào Cúc Thiêm Vũ. Thân hình Cúc Thiêm Vũ vội tránh, kỹ năng Tàn Ảnh phát động, vừa tăng tốc vừa lưu lại vô số hình ảnh. Lão Mạnh lại quét ngang đại kiếm, xẹt qua vô số tàn ảnh, đồng thời thanh tiểu kiếm óng ánh cũng rút ra từ trong đại kiếm, đâm vào khoảng không mờ ảo xa xa.
Đại kiếm của y công kích nhìn như lăng lệ ác liệt, kỳ thật đều là ngụy trang, chân chính sát chiêu nằm trên tiểu kiếm. Y xưa nay làm người cẩn thận, không dễ dàng tiết lộ bài tẩy của mình, tuyệt đại đa số người tiếp xúc với y, đều chỉ biết y dùng đại kiếm lăng lệ ác liệt, lại không biết đặc điểm dùng kiếm của y chính là phiêu dật, mau lẹ, hung ác, chuẩn xác.
Đặc tính chuẩn xác cuối cùng này mới chính thức là khắc tinh của Cúc Thiêm Vũ, một kiếm đâm ra, rõ ràng là đánh vào khoảng không, nhưng một trong vô số tàn ảnh Cúc Thiêm Vũ đột nhiên nhổ ra ngụm lớn máu tươi, trước ngực hiện ra một đoạn mũi kiếm nhỏ sáng loáng.
Cúc Thiêm Vũ đau nhức kêu thành tiếng, thân thể nhoáng một cái, lập tức hiện ra ba ảo ảnh, cộng thêm chính gã là bốn Cúc Thiêm Vũ, đồng thời đánh tới Thẩm Dịch.
Gã hận lão Mạnh, lại càng hận Thẩm Dịch hơn.
Nhưng Thẩm Dịch chỉ là khinh miệt cười lạnh, lui về phía sau nửa bước: “Ta nói rồi, ta có thể giết chết ngươi…”
Xạ Nguyệt bắn trúng một cái ảo ảnh trong đó: “Không chỉ muốn giết chết ngươi…”
Hình ảnh vừa nghiền nát, ba gã Cúc Thiêm Vũ đã đánh tới. Ba thanh chủy thủ sắc bén đồng thời đâm về phía Thẩm Dịch. Thẩm Dịch chuyển thân hình một cái, ‘Vampire sờ mó’ tay trái đâm vào một ảo ảnh, Xạ Nguyệt tay phải thu hồi, bóng trảo Cuồng Bạo nhá ngang, chống đỡ công kích của một ảo ảnh khác, đồng thời nghiền vụn nó.
Còn sót lại người thật, một đao đâm vào ngực Thẩm Dịch, trước ngực Thẩm Dịch chớp động ngân quang, ngăn lại một kích này, nhưng Cúc Thiêm Vũ lại dựa vào quán tính ngạnh sinh xé mở khải giáp T-1000, dao găm tiếp tục đâm vào thân thể Thẩm Dịch, kỹ năng Ảnh Thứ phát động!
Thẩm Dịch cứng rắn chịu một kích này, thân trên bất động, đùi phải đã quỷ dị đá ra, trúng ngay “cậu em nhỏ” của Cúc Thiêm Vũ, gã đau đến khum người, Thẩm Dịch tiếp tục lạnh lùng nói: “Còn muốn cướp đi vũ khí của ngươi…”
Cúc Thiêm Vũ cầm chủy thủ đâm xuống, Thẩm Dịch đã nháy mắt ra trảo, bắt lấy chủy thủ của gã, kỹ năng Bạo Kích kèm theo găng Cuồng Bạo phát động. Thân hình Cúc Thiêm Vũ run lên, cả người đều bị đánh văng.
Thẩm Dịch lao thẳng tới không trung bám sát không rời: “Càng phải dùng tánh mạng của ngươi giúp binh lính của ta tăng thêm lực lượng…”
Lúc trước Cúc Thiêm Vũ giả thần giả quỷ trong thánh đường, ngôn ngữ hung hăng càn quấy, Thẩm Dịch dùng gậy ông đập lưng ông, một bên lớn tiếng tuyên cáo, một bên ra sức đánh gã. Cúc Thiêm Vũ trước ăn Linh Tê Chỉ của Avril, sau ăn ba phát đạn của Thẩm Dịch, lại bị lão Mạnh trước sau hai lần đánh trúng, cuối cùng lại tiếp nhận công kích liên tục của Thẩm Dịch, thời khắc này không chịu nổi nữa, chỉ muốn chạy trốn. Tuy sức công kích của gã không đủ, nhưng cũng may năng lực sinh tồn rất mạnh. Mắt thấy Thẩm Dịch truy đến, gã quát to một tiếng, thân thể lại biến mất giữa không trung.
Thẩm Dịch còn chưa rơi xuống đất, Xạ Nguyệt đã hiện ra, một phát bắn vào cái bóng phía sau hắn.
Cúc Thiêm Vũ lại lần nữa kêu to ngã ra khỏi bóng, ánh mắt không thể tin nhìn Thẩm Dịch: “Ngươi làm sao có thể…”
Gã chưa kịp nói hết, Thẩm Dịch đã nhảy lên đá ngay cổ họng Cúc Thiêm Vũ: “Kỹ năng Ẩn Ảnh, có thể giấu kín thân mình trong mọi cái bóng.”
Gã không biết Thẩm Dịch sớm đã thuộc nằm lòng đại bộ phận kỹ năng trong Huyết Tinh đô thị, tất cả năng lực mà gã sử dụng lúc trước đều mang chữ Ảnh, thuộc về kỹ năng chuyên biệt của bọn thích khách bóng đêm, bởi vậy Thẩm Dịch lập tức đoán được mục tiêu phương hướng phát triển nghề nghiệp của Cúc Thiêm Vũ tất nhiên là nó. Cho nên muốn đoán được kỹ năng ẩn nấp của gã cũng sẽ không quá khó khăn.
Cúc Thiêm Vũ trước sau mấy lần sử dụng năng lực loại tàng hình, lại có thể tránh được Giọt Lệ Thủy Tinh tìm kiếm, đủ thấy kỹ năng tàng hình của gã có độ ưu tiên cao, thời gian hồi phục ngắn. Loại năng lực này tất nhiên không thể nào tàng hình xong còn có thể đi lại tự do, ngược lại có chút tương tự Di Hoa Tiếp Mộc. Đúng lúc Thẩm Dịch nhớ rõ có một loại năng lực tàng hình kêu Ẩn Ảnh, có thể núp mình trong bóng, hơn nữa đồng dạng thuộc về hệ thống nghề nghiệp thích khách bóng đêm. Nếu hắn là Cúc Thiêm Vũ, nhất định cũng sẽ lựa chọn học tập kỹ năng này. Hơn nữa Cúc Thiêm Vũ nhân danh Chúa nói chuyện, nhưng lại xem mình như vua hắc ám, sáng và tối giao hòa, đó chính là ảnh. Thẩm Dịch có thể đoán ra, tự nhiên không thể bình thường hơn được.
Hắn đã đoán được đối phương sở hữu năng lực gì, phá giải dĩ nhiên nhẹ nhõm. Mặc dù trong nhà thờ này đâu đâu cũng là bóng, nhưng vị trí vừa thích hợp tiến công vừa có lợi cho tránh né cũng chỉ vài chỗ thôi, cân nhắc đến bản tính tự đại vốn có của Cúc Thiêm Vũ, nếu gã muốn ẩn thân, tất sẽ nấp tại nơi có lợi cho tiến công nhất.
Lúc trước gã ẩn thân trong bóng cột trụ, đó là nhằm đánh lén Avril, trả thù cho việc gã bị ăn một chỉ của Avril, về sau ẩn thân trong bóng Thẩm Dịch, cũng là vì trả thù Thẩm Dịch. Người này lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, ngược lại dễ bị người khác đoán ra hành động, bị Thẩm Dịch bắt được cũng không lạ gì.
Thời khắc này nghe được Thẩm Dịch báo ra tên kỹ năng của mình, lại trước sau hai lần bóc trần gã từ trong bóng tối, Cúc Thiêm Vũ bắt đầu hoảng hốt. Lòng gã đã sinh ra sợ hãi, không còn ý chí chiến đấu, liền dâng lên ý niệm chuồn. Lộn một cái ngay tại chỗ, né tránh công kích của Thẩm Dịch và Chu Nghi Vũ, cả người đồng thời lại biến mất, lúc tái xuất hiện đúng đã ở ngay cổng vào Nhà Thờ.
Kỹ năng Ảnh Độn: Chỉ cần là nơi có bóng, đều có thể chuyển dời đến.
Người này quả nhiên là tập trung tinh thần phát triển phương hướng thích khách bóng đêm, đồng thời có đủ các loại năng lực cổ quái, nào là tàng hình, dịch chuyển tức thời, thay hình đổi vị, phân thân. Chỉ là giờ phút này phương hướng gã trốn chạy lại không phải cửa hầm mộ, mà là bên ngoài Nhà Thờ.
Có điều gã vừa đẩy ra cổng lớn, sau lưng đã vang hai tiếng súng.
Đúng là Frost và Arias.
Súng lục tử vong và Barrett đồng thời nổ súng, xuyên ra hai cái lỗ máu dầm dề trên lưng Cúc Thiêm Vũ. Thế mà gã vẫn chưa chịu chết, lao đảo lao ra ngoài cổng, thậm chí còn đắc ý cười to nói: “Muốn giết lão tử, không có cửa đâu cưng!”
Gã vừa dứt lời, chỉ nghe nổ vang ầm một tiếng, một mảnh khói thuốc súng tràn ngập dưới chân gã.
Thi thể Cúc Thiêm Vũ bay lên cao cao, trước khi chết gã vẫn không tài nào hiểu được tại sao nơi mình đặt chân lại có thuốc nổ.
“Làm khá lắm, Lair.” Thẩm Dịch dựng lên ngón tay cái với Lair.
Ngay trước lúc Cúc Thiêm Vũ lao ra cổng chính, Lair đã truyền tống thuốc nổ đến khoảng đất trống trước cổng. Nếu Cúc Thiêm Vũ muốn chuồn, chỗ đó chính là nơi gã phải đi qua đấy, bởi vậy có thể nói là Cúc Thiêm Vũ tự mình giẫm lên bẫy rập của Lair. Tuy lực tổn thương của thuốc nổ không lớn, nhưng cũng đủ triệt để đưa tánh mạng còn thừa không sót mấy của Cúc Thiêm Vũ về Tây Thiên.
Lair nhún vai trả lời: “Nhờ phúc của ngài, cấp trên.”
Thẩm Dịch cười cười, tiện tay thêm điểm kỹ năng nhận được từ Corpsefire vào Cướp Đoạt, nâng nó lên tới đẳng cấp 4, sau đó đi đến cạnh thi thể Cúc Thiêm Vũ.
“Kỹ năng Cướp Đoạt phát động.”
“Cướp đoạt thành công, ngươi đã lấy được vũ khí Khóa Cổ của đối phương.”
“Dao găm Khóa Cổ cấp C: Tổn thương 15-20, đâm trúng cổ họng sinh ra gấp ba tổn thương. Người sử dụng gia tăng 20% tốc độ di chuyển.”
“Ngẫu nhiên lấy được một kiện đạo cụ hoặc trang bị của đối phương.”
“Đạt được 2 bình nước thuốc khôi phục.”
Vô Tận Vũ Trang Vô Tận Vũ Trang - Duyên Phận