Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyên Phận
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 535 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 385 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:18:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.7 - Chương 25: Bạn Cũ Tìm Đến
au khi đàm phán kết thúc, Tông Đường và Ambela lại ngồi thêm một hồi, một mặt trò chuyện, tán dóc về kinh nghiệm của mình tại đô thị, bồi dưỡng cảm tình, khiến cơ sở hợp tác càng thêm bền vững, mặt khác cũng tiến thêm một bước định ra công việc chi tiết tỉ mỉ.
Ambela và Tông Đường đều có phần cảm thấy hứng thú với binh sĩ triệu hoán của Thẩm Dịch, quyết định mượn Thẩm Dịch tất cả mười lăm gã binh sĩ, trong đó có 5 binh sĩ tinh anh, 10 binh lính bình thường.
Khoản phí tổn này hoàn toàn do Ambela ra.
Căn cứ điều kiện tam phương đã đàm tốt, mỗi binh lính bình thường chết trận, bồi thường 15 điểm là đủ. Binh sĩ tinh anh chết trận một người, cần phải bồi thường 200 điểm.
Ngoài ra, hai người còn hỏi thuê Dabinett và Evans, giá thuê là 300 điểm, chết trận bồi thường 3000 điểm.
Dabinett và Evans là hai gã lính bay duy nhất trong tay Thẩm Dịch, thích hợp trinh sát không trung nhất, lại phối hợp lính bộ, có thể hữu hiệu cam đoan hai đội không chịu đến bất luận quấy rối gì đến từ bên ngoài trong lúc chấp hành nhiệm vụ, qua đó cam đoan cẩn tắc vô áy náy ở mức cao nhất.
Thẩm Dịch cũng đồng ý việc này.
Theo một ý nghĩa nào đó, đây cũng là trao đổi con tin —— một đội viên đội Phong Lâm sẽ chấp hành nhiệm vụ Điện Ngục cùng đội Đoạn Nhận, đội Phong Lâm tự nhiên hi vọng trong tay cũng có thể có người của đối phương. Cho dù giá trị của binh sĩ triệu hoán không thể nào so với đội viên chính thức, nhưng ít ra cũng có tư thái.
Sau khi hoàn thành hết thảy, chuyện cần bàn cũng đã bàn, tán dóc cũng đã xong, hai người không nán lại nữa, đều tự mình rời đi.
Dõi mắt nhìn hai người ly khai, Thẩm Dịch nói: “La Hạo, bây giờ ngươi có thể đi hoàng cung, tiếp nhận nhiệm vụ võ sĩ quầng sáng.”
Hóa ra Thẩm Dịch một mực không để mập mạp nhận nhiệm vụ, chính là muốn đợi tam phương hội đàm, xác nhận hợp tác rồi mới chấp hành.
“Ngày mai chúng ta nên an bài như thế nào?” Kim Cương hỏi.
Thẩm Dịch nghĩ nghĩ trả lời: “Trước khi phân phối nhiệm vụ, Hồng Lãng ngươi đi tìm Deckard Cain hỏi địa điểm của Tử Vong Thần Điện và sáu nhiệm vụ.”
Hồng Lãng khó hiểu: “Chúng ta chỉ đi hai chỗ nhiệm vụ, còn muốn tất cả địa điểm làm gì?”
“Cho đội Phong Lâm và đội Nam Hải.”
“Có cần phải thế sao?”
“Có! Hiện tại rất nhiều người còn đang nghe ngóng khắp nơi vị trí cụ thể của tất cả nhiệm vụ, thông tin thiếu thốn rất dễ dàng dẫn đến cục diện hỗn loạn. Giả sử chúng ta phân phối tốt nhiệm vụ, nhưng kết quả đội Phong Lâm và đội Nam Hải không tìm được mục tiêu của bọn hắn, ngược lại mò tới Lost City, ngươi nói tính sao bây giờ? Hay mạo hiểm giả rải rác chạy tới địa bàn của chúng ta thì sao? Việc này rất dễ dàng hình thành phiền toái không cần thiết! Hồng Lãng, ngươi phải nhớ kỹ, với tư cách người định ra quy tắc trò chơi và người được lợi, điều chúng ta phải làm chính là bảo vệ và duy trì nó, chỉ có người bị quy tắc hại mới cần phải phá vỡ.”
“Cho nên, chúng ta không cần để ý chút tổn thất độ thân thiện này, quan trọng nhất là bảo đảm mọi người có thể tiến hành hợp tác theo kế hoạch. Buổi sáng ngày mai, ta sẽ chính thức công bố địa chỉ của Arcane Sanctuary, cho những mạo hiểm giả rải rác kia một phương hướng hành động cụ thể, đồng thời ngầm giao địa điểm nhiệm vụ tương quan cho đội Phong Lâm và đội Nam Hải, như vậy khả năng phát sinh chuyện ngoài ý muốn sẽ giảm mạnh, đồng thời cũng để hai đội kia thiếu chúng ta một món ân tình.”
Kim Cương gật đầu đồng ý: “Thẩm Dịch nói không sai, như vậy không còn gì tốt hơn. Đỡ cho những người kia chạy loạn khắp nơi giống như ruồi không đầu, tạo thêm phiền toái cho chúng ta.”
Hồng Lãng lúc này mới nhún vai, đi ra cùng mập mạp.
Sau hai mươi phút, hai người trước sau trở lại, mập mạp chính thức mang về nhiệm vụ võ sĩ quầng sáng, còn Hồng Lãng thì tiêu hao 80 điểm thân thiện, đạt được toàn bộ tư liệu liên quan đến sáu nhiệm vụ từ chỗ Deckard Cain. Còn địa điểm Tử Vong Thần Điện, do có quan hệ với nhiệm vụ chính lão đầu ban bố, cho nên không khấu trừ độ thân thiện. Kể từ giờ, giữa Hồng Lãng và Deckard Cain cũng chỉ còn thừa 10 điểm thân thiện. Hồng Lãng tức giận đến mắng to lão đầu vong ân phụ nghĩa.
Sau khi nhận bản đồ, Thẩm Dịch cẩn thận phân tích một chút, chỉ vào bản đồ nói: “Lost City ở phía nam Lut Gholein, Điện Ngục phía Tây, từ Lost City đến Điện Ngục, khoảng cách ước chừng 120 km. Ta thấy năm người Chu Nghi Vũ, Avril, Hồng Lãng, Kim Cương, La Hạo phụ trách, nhanh chóng tiêu diệt toàn bộ quái vật nơi đó, lại đi vòng đến Điện Ngục, điểm thưởng tích lũy cho Kim Cương, Hồng Lãng và La Hạo cầm, bảo quản và phân phối phần thưởng giao cho Kim Cương phụ trách.”
Cho Avril đến Lost City, chủ yếu vẫn là vì khối lập phương Horadric trong game là giấu ở một cái rương vàng trong Tử Vong Thần Điện, mà không phải rơi xuống từ boss, thế giới nhiệm vụ lần này rất có thể cũng tương tự, bởi vậy không cần thiết để Avril đi Tử Vong Thần Điện. Hơn nữa khối lập phương Horadric, một cái đủ rồi, có thêm cũng thế.
“Về phần Điện Ngục, liền do tôi, lão Mạnh và bốn người Hoàng Thiên Ngưỡng bọn họ đối phó. Nhiệm vụ của bên tôi không phải nhanh chóng hoàn thành tận diệt, mà là bảo đảm nơi đây sẽ không bị những người khác chiếm cứ, thẳng đến khi nhóm Hồng Lãng hoàn thành nhiệm vụ chạy tới. Ngoài ra tôi cũng đã đáp ứng mấy người Hoàng Thiên Ngưỡng, cam đoan điểm tích lũy của bọn họ có thể đạt được 450 điểm trở lên. Điện Ngục có 1800 điểm cống hiến tích lũy, chia đều cho bọn họ, đại khái vừa vặn.”
Bốn người Hoàng Thiên Ngưỡng dù sao cũng là thành viên đội Long Nha, cho dù đại thế đã mất, không thể không cúi đầu, thế nhưng trong lòng lại khó tránh khỏi ghen ghét bọn Thẩm Dịch. Thẩm Dịch cũng không an tâm để bọn họ đi theo đội viên của mình hành động, thành ra mới cho bọn họ đi theo hắn, trộn lẫn với đội viên đội Phong Lâm, cùng nhau dò xét. Nếu mấy tên này dám có dị động gì, hắn cũng có chỉ có thể kéo người khác chịu tội thay.
Có thể nói Thẩm Dịch đã hao hết tâm tư trên việc an bài nhân sự, vừa phải cẩn thận đề phòng, vừa phải lợi dụng đầy đủ.
“Tử Vong Thần Điện ở sườn đông Lut Gholein, nơi này không phải khu nhiệm vụ chính tuyến, khả năng phát sinh ngoài ý muốn thấp nhất, về mặt thời gian cũng không có gì gấp gáp, cho nên chúng ta không cần phải phái ra quá nhiều người, nhưng phải năng lực toàn diện. Ôn Nhu, binh lính của anh đều giao cho em… Em mang theo bọn hắn đi tiêu diệt toàn bộ Tử Vong Thần Điện, có thể làm được sao?”
Trước mắt Ôn Nhu xem như một thành viên có năng lực toàn diện nhất đội Đoạn Nhận, đồng thời có được năng lực chiến đấu tầm gần và tầm trung, năng lực khống chế, sát thương và khôi phục toàn bộ có đủ. Huyết thống Thiên Sứ Ban Mai của nàng lại có thể phục sinh sinh vật triệu hồi, dễ dàng liên hợp binh sĩ triệu hoán phát huy tác dụng, chỉ cần không tham công liều lĩnh, từng bước tiến tới, tiêu diệt toàn bộ Tử Vong Thần Điện không phải là vấn đề quá lớn.
Ông Nhu khẽ gật đầu: “Không thành vấn đề.”
“Nhưng em phải giao dây chuyền Ánh Sao cho La Hạo, mặt khác Frost cũng sẽ không mang theo bộ trang bị kiến đen.”
Tử Vong Thần Điện và Điện Ngục một đông một tây cách xa nhau quá xa, Ôn Nhu đi Tử Vong Thần Điện, tám phần là không kịp đi Điện Ngục rồi, chỉ có thể sớm xuất ra dây chuyền Ánh Sao và bộ trang bị kiến đen. Bất quá với Ôn Nhu mà nói, kỹ năng chỉ có thể sử dụng một lần, cũng không phải quá mức để ý.
“Sẽ không quá nguy hiểm chứ? Tử Vong Thần Điện đến cùng khó hay dễ đối phó, chúng ta cũng không ai biết, để một mình Ông Nhu…” Kim Cương có chút bận tâm.
“Đánh không lại có thể buông tha, không phải nhiệm vụ chính tuyến hết thảy không được phép dốc sức liều mạng, lúc tất yếu cứ dùng binh sĩ triệu hoán cản phía sau.”
“Cũng chỉ đành vậy.” Kim Cương gật đầu.
Sau khi an bài thỏa đáng mọi chuyện, nhìn xem không còn việc gì, Thẩm Dịch nói: “Thông tri kế hoạch cho những người khác, nếu không có vấn đề gì nữa, mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi đi.”
Ôn Nhu đột nhiên nói: “Lại có người đến.”
“Hả?” Thẩm Dịch nở nụ cười: “Xem ra nhà chúng ta thật đúng là đủ náo nhiệt a.”
Hắn đưa mắt liếc mập mạp ra hiệu, mập mạp chạy tới mở cửa, chỉ thấy một người đứng trước cửa, đầu đội mũ rộng vành, sau lưng là một người nữ đánh thuê Rogue, đúng là mạo hiểm giả cướp được nhiệm vụ Blood Raven.
Tay gã giơ lên không trung chưa đặt xuống, hiển nhiên là muốn gõ cửa, không ngờ đối phương đã mở ra trước, không khỏi cười ha ha thành tiếng: “Tính cảnh giác không tệ, Thẩm Dịch.”
Nghe được thanh âm này, Thẩm Dịch cũng không khỏi ngây ra: “Là ngươi.”
Người mạo hiểm kia chậm rãi bỏ xuống mũ rộng vành, rõ ràng là mặt sẹo.
Nhìn khuôn mặt giật mình của Thẩm Dịch, mặt sẹo cười hắc hắc: “Không nghĩ tới sẽ là ta đi.”
“Đúng vậy a, không nghĩ tới ngươi cũng tham gia nhiệm vụ lần này, ta còn tưởng đâu là vị anh hùng hảo hán nào đó, có thể đoạt nhiệm vụ từ tay đội Phong Lâm.” Thẩm Dịch cười cười, ra dấu mời mặt sẹo vào nhà.
Mặt sẹo cũng không khách khí, đi theo Thẩm Dịch vào phòng, liền gặp được Ôn Nhu quơ tay: “Chào huấn luyện viên!”
Hai mắt mặt sẹo tỏa sáng: “Ồ! Hóa ra ngươi cũng đã qua cửa tân thủ.”
Gã vẫn còn nhớ rõ Ôn Nhu.
“May mắn mà thôi, tôi cũng không giống ai đó giảo hoạt, mượn tiền người khác vượt qua kiểm tra.” Ôn Nhu ngồi trên lan can, bắt chéo hai chân trả lời.
Mời mặt sẹo ngồi xuống, Thẩm Dịch ném cho gã một điếu thuốc: “Sao lại mang mũ rộng vành che che giấu giấu ấy? Lúc ở Trại Rogue, nếu ngươi sớm cởi mũ xuống một chút, mọi người liền có thể cùng nhau hợp tác rồi. Bất kể nói thế nào, chúng ta coi như cũng từng có giao tình.”
Thẩm Dịch nói cũng không sai, mặt sẹo tốt xấu gì cũng từng giúp hắn, cho dù thu tiền lãi, nhưng dù sao cũng là đôi bên tình nguyện. Về sau lại làm qua hai lần giao dịch, cũng coi như là người quen. Nếu mặt sẹo sớm lộ ra chân diện mục, Thẩm Dịch nhất định sẽ giúp gã một tay. Đương nhiên, nhìn bộ dáng mặt sẹo lẫn vào bây giờ cũng không tệ, một người độc chiếm nhiệm vụ Blood Raven, không những ẵm trọn điểm thưởng tích lũy, còn lấy được một vị nữ đánh thuê Rogue, đây chính là một trong những phần thưởng có giá trị nhất màn I.
Mặt sẹo tự châm ình điếu thuốc, rít rít vài hơi, lúc này mới nói: “Không phải ta không muốn, mà là không thể.”
“Sao thế? Có kẻ địch?” Thẩm Dịch lập tức đoán được vấn đề.
Mặt sẹo gật đầu: “Vì truy sát kẻ thù, ta mới đến thế giới này. Để tránh không bị phát hiện, ta phải đeo mũ rộng vành, cho nên thật xin lỗi lúc ấy không thể tới chào hỏi ngươi.”
“Vậy bây giờ…”
“Đã chết.”
Thẩm Dịch đã sáng tỏ, hắn không hỏi, cũng không cần phải hỏi gì thêm. Ở nơi như Huyết Tinh đô thị, gút mắc ân oán tình cừu mỗi ngày đều diễn ra, giữa người và người thường thường không phải bạn thì chính là địch. Vì săn giết cừu nhân mà mặt sẹo truy vào thế giới nhiệm vụ, quả thực là hành vi không thể bình thường hơn.
Có chỗ bất đồng là, gã rất thông minh lựa chọn che giấu tung tích tiến vào.
Lúc này hắn đột nhiên nhớ tới Tạ Vinh Quân.
Liệu Tạ Vinh Quân có đi theo mình tiến vào thế giới Diablo không?
Nếu như Tạ Vinh Quân làm như mặt sẹo, núp trong chỗ tối, sau đó vụng trộm tới gần mục tiêu, lại bạo nộ tập kích… Trong lòng Thẩm Dịch đột nhiên không khỏi dâng lên một hồi phiền muộn.
Nếu nói Tạ Vinh Quân lúc trước là một mãnh hổ, bễ nghễ thiên hạ, dũng mãnh vô địch. Như vậy hiện tại người này đã biến thành một con rắn độc, tàng hình trong tối, vô ảnh vô tung.
May mắn là, 52 kẻ mạo hiểm lần này chỉ có một mình mặt sẹo đeo áo choàng, nhưng khó bảo đảm Tạ Vinh Quân sẽ không học được năng lực gì khác để cải biến diện mạo của mình… Đây chính là một thế giới kỳ tích có thể tồn tại mọi khả năng.
Phất phất tay, phủi nhẹ phiền não như mây khói, Thẩm Dịch nói: “Chuyện riêng đã làm xong, cũng nên toàn lực làm nhiệm vụ rồi.”
Mặt sẹo mỉa mai cười: “Nhiệm vụ? Bọn ta còn có nhiệm vụ để làm? Thẩm Dịch, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, ngươi có phải đã bàn tốt chuyện hợp tác với Tông Đường và Ambela rồi hay không?”
Thẩm Dịch ngẩn người: “Ngươi biết?”
Mặt sẹo hừ lạnh: “Làm sao có thể không biết? Thời điểm Tông Đường và Ambela đến không có ý định dấu giếm người khác. Ba đoàn đội các ngươi, không phải chính là định ỷ vào người đông thế mạnh cưỡng chế đám lẻ hay sao? Nói cho ta biết, có đúng như vậy không?”
Thẩm Dịch cười khổ: “Arcane Sanctuary lưu cho bọn hắn, còn những chỗ khác, ai đi người đó chết.”
“Vì sao còn phải chừa lại một chỗ?”
“Đạo lý chó cùng rứt giậu này, chúng ta vẫn hiểu. Chó bị đói mờ mắt sẽ quay sang cắn bừa, nhưng chỉ cần ném cho chúng một cục xương, chúng liền sẽ tự tranh nhau.”
Mặt sẹo gật gật đầu, gã hít vài hơi thuốc, nghĩ một lát mới nói: “Những người kia bảo là muốn liên hợp lại, kỳ thật chỉ là một đám ô hợp thôi, không tạo nổi sóng gió gì. Một khi phóng ra cục xương Arcane Sanctuary này, phần lớn người sẽ chạy tới đoạt nhiệm vụ, dám còn dư lại đi chọi với các ngươi chính là muốn chết, cho nên cũng chỉ có thể đi chém giết nhiệm vụ, đây là một ngõ cụt không lối thoát.”
Thẩm Dịch cười cười: “Nếu không ta giúp ngươi bàn lại với hai người họ.”
Mặt sẹo lắc đầu: “Không cần phải vậy. Dù sao ta đã cầm được nhiệm vụ Blood Raven, chỉ cần hơi cố gắng một chút, thoát khỏi danh sách tử vong chỉ là vấn đề sớm muộn. Ta tới tìm ngươi, là có chuyện khác cần ngươi hỗ trợ.”
“Chuyện gì?”
“Cho ta mượn vài món trang bị.”
“Làm chi?”
“Giết Radament.”
Vô Tận Vũ Trang Vô Tận Vũ Trang - Duyên Phận