You can never get a cup of tea large enough or a book long enough to suit me.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyên Phận
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 535 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 385 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:18:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.6 - Chương 17: Mạnh Được Yếu Thua
hẩm Dịch vừa ra lệnh, Knight và John đã phi thân nhào tới.
3 vs 1, một điểm ưu thế Hồng Hổ vừa mới tranh thủ được lập tức hóa thành mây khói.
Cũng không phải nói thực lực cá nhân gã ngay cả ba tên lính đều đánh không lại, nếu thật liều mạng lên, gã cũng có thể xử một người.
Chỉ là mặc dù gã đánh bại ba người Haby thì tính sao? Đằng sau còn có bọn Frost.
Dù gã đại triển thần uy, một hơi đả bại hết mười bốn binh sĩ thì thế nào? Đằng sau còn có bản thân Thẩm Dịch.
Từ dáng điệu khí định thần nhàn của đối phương, có thể thấy hắn thậm chí không lấy ra một nửa lực lượng của mình.
Dù là ngu ngốc cũng có thể nhìn ra, dưới thế cục hiện tại, kết quả duy nhất của Hồng Hổ chỉ có bại vong.
Cảnh này khiến ánh mắt những người khác nhìn Thẩm Dịch có chút khác thường —— năng lực cường hóa ngoại vật của người này tựa hồ có chút quá ngoại hạng.
Đây quả thực là cực kỳ hiếm thấy trong Huyết Tinh đô thị.
Thẩm Dịch ung dung ngồi vào Tia Chớp Đen, một bên cắn hạt dưa, một bên đưa đến trước người thiếu niên nọ: “Ăn không?”
Thiếu niên lắc đầu.
Cậu nhìn Thẩm Dịch tràn ngập hiếu kỳ: “Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến binh sĩ triệu hoán lợi hại như vậy, anh nhất định đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết bồi dưỡng.”
“Coi như tàm tạm, nếu như dùng điểm Huyết Tinh tính toán, nói thế nào cũng phải đầu tư hết mấy vạn.” Thẩm Dịch thản nhiên nói. Dù là không tính trang bị của mạo hiểm giả, chỉ cân nhắc riêng điểm số phải trả từ việc nhiều lần triệu hoán binh sĩ cùng với đầu nhập trang bị triệu hoán, các loại quyển trục… mười bốn người binh sĩ trước mắt này cũng khiến Thẩm Dịch xuất huyết không ít hơn năm vạn điểm. Số đầu nhập này đặt trên người một kẻ mạo hiểm, cũng có thể nuôi ra một tay mạo hiểm giả xuất sắc, chớ nói chi là còn có rất nhiều trang bị cao cấp chèo chống bọn họ.
“Trách không được lúc Hồng Hổ khiêu khích anh, bọn họ không có chút khẩn trương nào.” Thiếu niên nói.
“Đấy là lý do cậu khoanh tay đứng nhìn à?” Thẩm Dịch hỏi. Có thể từ phản ứng của binh sĩ nhìn ra thực lực chủ nhận, tâm tư và sức quan sát thiếu niên hiển nhiên cũng không tệ.
Thiếu niên lắc đầu: “Không, lý do tôi khoanh tay đứng nhìn là bởi tôi muốn biết anh đến cùng có bao nhiêu thực lực.”
“Vậy chỉ sợ cậu phải thất vọng rồi, cậu vĩnh viễn không có khả năng dùng một con kiến khảo thí ra sức mạnh của một con sư tử.”
“Con kiến? Sư tử?”
“Trong mắt tôi, hắn chỉ là một con kiến.” Thẩm Dịch lạnh lùng trả lời. Hắn vỗ tay cái bốp, hiển nhiên đã cảm thấy mất kiên nhẫn với cuộc chiến kéo dài này.
Frost rút ra súng lục tử vong bắn Hồng Hổ một phát.
Một phát này đánh cho Hồng Hổ kêu thảm thành tiếng.
Thừa dịp Hồng Hổ bị thương, John đột nhiên lấn người xông tới, Móc Câu Nhiếp Hồn phát động. Trảo Cuồng Bạo bắt lấy một cánh tay của Hồng Hổ, tuy không chém đứt được cánh tay gã, lại câu gã không cách nào nhúc nhích.
Cùng lúc đó, Knight buông khiên nặng, móc ra dao găm quân đội, Tật Phong Kiếm Vũ phát động.
Bóng kiếm như mưa rào điên cuồng đâm vào thân thể Hồng Hổ, lần lượt trát ra từng lỗ máu dữ tợn trên người gã. Hồng Hổ thống thiết thét gào, lung lay mấy cái, rốt cục chống đỡ hết nổi ngã xuống.
Lý Tùng vẫn đang chiến đấu với Trương Kiến Quân cách đó không xa, ánh mắt lộ ra hoảng sợ.
Gã biết rõ Thẩm Dịch thu thập xong Hồng Hổ, kế tiếp nhất định sẽ là mình, không chút do dự trực tiếp lấy ra một tờ quyển trục thoát ly chiến trường bóp nát.
Động tác này vượt xa dự đoán của mọi người, Lý Tùng trong chớp mắt dịch chuyển tức thời ra ngoài trăm thước.
Mắt thấy Lý Tùng muốn chạy trốn, Thẩm Dịch nhíu mày lại: “Arias!”
Arias giơ lên Barrett, ngắm Lý Tùng bắn một phát.
Một phát trọng kích bắn ra, chỉ thấy Lý Tùng xa xa loạng choạng vài bước, máu tươi bắn tung toé một mảng lớn sau lưng, nhưng vẫn không quay đầu lại tiếp tục vọt tới trước.
Thẩm Dịch hừ một tiếng, Nguyệt Ngân phát ra, trước người Lý Tùng lộ ra một quầng sáng hình bán nguyệt.
Bàn tay run một cái, ba phát đạn đã gào thét truy tới Lý Tùng, Lý Tùng hú lên quái dị, toàn thân lại lập tức biến mất, lúc tái xuất hiện đã đến ngoài 200m.
Không ngờ gã vẫn còn có quyển trục thoát ly chiến trường.
Thẩm Dịch có chút ngẩn ngơ, chỉ thấy dấu hiệu Nguyệt Ngân cư nhiên biến mất dưới tác dụng của quyển trục thoát ly chiến trường.
Arias ôm súng xông lại: “Để tôi đuổi theo!”
“Không cần, hắn chạy về phía khu rừng, đuổi theo quá nguy hiểm, được không bù mất. Tên quỷ mặt cười này thật ngoan độc, đoán chừng hắn có vật kia…”
Thẩm Dịch tiếc hận nói một câu, chiêu thức tìm đường sống trong cõi chết này của Lý Tùng làm thật tốt, Thẩm Dịch cũng không nguyện ý liều lĩnh để cho các binh sĩ chịu thương tổn.
Hồng Hổ đã bị thu thập, Thẩm Dịch thản nhiên đi tới.
Knight ra tay rất có chừng mực, cho người này để lại một chút tánh mạng cuối cùng.
Tay trái lật lại, vỏ hạt dưa đầy lòng bàn tay rơi vào mặt Hồng Hổ.
Thẩm Dịch dùng khẩu khí đạm mạc nói: “Thực tiếc nuối… Ta nghĩ giữa chúng ta đã không còn tiếng nói chung nào đúng không?”
Hồng Hổ nằm trên mặt đất há to miệng thở dốc: “Đi… đi cmn… Ngươi lợi hại… Có thể vũ trang binh sĩ triệu hoán đến loại… tình trạng này. Ngoại trừ trang bị… ngươi… ngươi nói ngươi còn có bổn sự… gì khác? Ngươi còn… bổn sự gì nữa… Ta không phục… không phục… Cmn không công bình… Không công bình… Nếu ngươi thật có bổn sự… thì hãy ra đơn đả độc đấu với ta!”
Thẩm Dịch nở nụ cười, hắn vỗ vỗ mặt Hồng Hổ: “Không công bình? Đúng vậy, xác thực là không công bình, ta cũng cảm thấy như vậy. Không phải bởi vì thứ gì khác, mà là vì tỉ lệ hồi báo quá chênh lệch. Ngươi xem, ngươi giết ta, có thể đạt được nhiều thứ tốt như vậy, ta giết ngươi thì sao? Ta có thể được cái gì? Cmn ngươi có cái gì để ta có thể cướp? Nói đơn giản ọi người dễ tưởng tượng, ngươi quả thực còn nghèo hơn cả tên ăn mày trong khu ổ chuột.”
Nói đến đây, Thẩm Dịch bắt đầu có chút oán giận: “Ngươi biết ta thống hận nhất là cái gì không? Không phải mấy kẻ muốn đánh cướp ta, mà là mấy kẻ thân làm cường đạo muốn đánh cướp người khác, thậm chí ngay cả chút tiền lưu lại ình mua mệnh đều không có. Ngươi có biết điều đó có nghĩa gì không? Có nghĩa một khi ngươi thất bại cũng chỉ có con đường chết! Nếu ta mà là ngươi, trước khi ta đi ăn cướp người khác, nhất định ta sẽ chừa lại chút thứ gì tốt trên người. Chẳng may ta ăn cướp thất bại, ít ra có thể dùng chúng đổi về cái mạng tiện của mình a!”
Nói đến đây, Thẩm Dịch thở dài nói: “Hết cách rồi. Tựa như ngươi nói vậy… Đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé. Tuy giết ngươi không có lợi gì… Nhưng ít ra cũng có thể cho binh lính của ta tăng chút kinh nghiệm đi.”
Hắn nói xong đứng lên, lui về phía sau.
Ánh mắt Hồng Hổ hiện ra vẻ tuyệt vọng: “Này… này… ngươi… ngươi thực sự muốn giết ta sao? Đợi, đợi một tý a, chúng ta có thể thương lượng. Ta biết sai rồi… Này, ta biết ta sai rồi…”
Thẩm Dịch phất phất tay chỉ: ” Haby, động thủ!”
Haby ra sức vung chiến phủ Đồ Lục, một rìu chém vào cổ Hồng Hổ, cơ hồ bổ đứt lìa đầu gã. Hồng Hổ run rẩy vài cái, rốt cục chậm rãi nằm vật xuống.
Một đám khói đen bay vào chiến phủ Đồ Lục, linh hồn hắc ám trên mặt rìu hơi khẽ động đậy vài cái…
“Ngươi giết chết mạo hiểm giả Lâm Hổ, có thể lấy được một kiện trang bị chỉ định, hoặc ba kiện trang bị ngẫu nhiên của đối phương.”
“Ngươi sử dụng Cướp Đoạt lên người mục tiêu.”
“Cướp Đoạt thất bại.”
“Binh sĩ Haby của ngươi tăng lên đẳng cấp 8.”
“Chỉ định vũ khí của đối phương.”
“Ngươi đã lấy được bao tay Lôi Cực cấp C, mỗi bao tay công kích 16-20, lúc công kích không phải sử dụng kỹ năng sẽ bổ sung thêm lôi điện, gia tăng 7-15 điểm công kích hệ lôi điện, 5% tỷ lệ sinh ra hiệu quả tê liệt.”
Khó trách mỗi lần thằng này ra tay đều mang theo lôi điện lóng lánh, giống như kỹ năng lại không phải kỹ năng, hóa ra là hiệu quả kèm theo bao tay. Tuy bộ bao tay này không có kỹ năng công kích, nhưng uy lực đòn tấn công bình thường cũng không yếu, xem thủ pháp giơ tay nhấc chân ra đòn của Hồng Hổ lúc trước, kinh nghiệm cận chiến đích thật cũng không tệ.
Trên thực tế, thực lực chênh lệch giữa mạo hiểm giả cận chiến và mạo hiểm giả viễn chiến phần nhiều đều thể hiện trên chiến đấu bình thường chứ không hẳn là kỹ năng.
Hai người cường hóa giống nhau, cuối cùng quyết định thắng thua chính là đọ sức quyền cước thông thường.
Một mạo hiểm giả cận chiến xuất sắc, thậm chí ngay cả lúc công kích bình thường giơ tay nhấc chân đều có thể sinh ra uy lực mạnh mẽ, dù không cần kỹ năng vẫn có thể áp chế đối thủ gắt gao, tỷ như Tạ Vinh Quân chính là tiêu biểu về mặt này, dù không cần kỹ năng, gã cũng có thể đánh cho Hồng Lãng trước đợt cường hóa vừa rồi rơi răng đầy đất.
So ra Hồng Hổ vẫn là có chút ít tiềm lực.
Đáng tiếc gã lại ngu xuẩn tự hủy diệt chính mình, không công tống tiễn một cái mạng.
Tiện tay vứt bao tay cho Ralph, Thẩm Dịch kêu lên: “Hai cái thay phiên mà dùng, tin tưởng ngươi sẽ thích đấy.”
“Vâng, cấp trên.” Ralph không khách khí tiếp nhận.
Mắt thấy Hồng Hổ đã chết, tất cả mọi người im lặng nghẹn ngào.
Một hồi lâu, Trương Kiến Quân mới cười khổ nói: “Không ngờ anh lại mạnh đến thế, lúc nãy tôi đúng thật vẽ vời cho thêm chuyện ra. Cho dù không có tôi, hai người bọn họ cộng lại cũng không phải là đối thủ của anh.”
Thẩm Dịch nhàn nhạt trả lời: “Đừng nói vậy, kỳ thật tôi vẫn ưa thích có nhiều bạn hơn là kẻ địch. Tôi vẫn luôn cho rằng, một người làm công địch của cả thiên hạ, người này nhất định làm người rất thất bại. Đáng tiếc, tuy tôi không thích kết thù một cách vô nghĩa, nhưng thế giới này lại vẫn luôn có người thích tìm vạ.”
“Cũng không có gì, như lời anh nói, đây vốn là thế giới cá lớn nuốt cá bé.” Trương Kiến Quân khổ sở nói.
Thẩm Dịch trả lời: “Là lời của hắn, không phải của tôi. Tôi chỉ là lấy đạo của người trả lại cho người mà thôi, tôi vẫn tôn trọng làm người phải chừa chút điểm mấu chốt đấy.”
“Vậy là tốt rồi.” Trương Kiến Quân thổn thức nói: “Cái thế giới này, người biết giữ nguyên tắc đã càng ngày càng ít.”
Hai người nhìn lẫn nhau, đột nhiên đồng thời mỉm cười.
Thẩm Dịch vươn tay ra: “Rất hân hạnh được biết anh.”
“Tôi cũng thế.” Trương Kiến Quân bắt chặt tay Thẩm Dịch.
Đúng lúc này, bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng kêu rõ to.
Tiếng thét thê lương buồn bã ai oán như trẻ con khóc, truyền đến từ phía đằng xa.
Thẩm Dịch nghe được thanh âm này bất chợt biến sắc: “Mịa nó! Mọi người mau lên xe, chúng ta phải té gấp!”
Nói xong hắn đã nhanh chóng lao tới Tia Chớp Đen, tất cả binh sĩ cũng nhao nhao vọt về phía xe mình.
Biến hóa bất thình lình khiến tất cả mọi người khẽ nhảy dựng, Trương Kiến Quân hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Bớt nói nhảm! Mau lên xe! Frost, ngươi cũng lên ngồi xe của ta.”
Trương Kiến Quân bị Thẩm Dịch nói cho ngẩn người, bất quá gã cũng không phải là kẻ ngốc, nghe vẻ khẩn trương trong giọng Thẩm Dịch, nhất định sắp sửa có phiền toái lớn, hơn phân nửa lại xuất hiện hung thú khủng bố nào đó, cho nên gã không chút do dự nhào lên xe.
Lan Mị Nhi và thiếu niên cũng theo sau mà lên, Thẩm Dịch đạp cần ga, Tia Chớp Đen vọt đi như tên bắn.
Sau đó Thẩm Dịch xoay người nhảy ra ghế lái rồi nói: “Michelle, ngươi lái xe! Nhanh đưa mọi người rời khỏi nơi này!”
“Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?” Trương Kiến Quân vội hỏi.
Thẩm Dịch chỉ tay lên bầu trời phương xa nói: “Mấy người không phải vẫn cảm thấy Bình Nguyên Hoang Dã không có gì đáng sợ hay sao? Hiện tại mấy người có thể có thêm kiến thức! Nhìn đằng kia.”
Theo ngón tay Thẩm Dịch, phía bầu trời xa xa đột nhiên xuất hiện một con chim kỳ lạ.
Con chim này cổ thật dài, trên đầu nhỏ mọc ra chiếc mỏ nhọn dài ước chừng nửa mét, hai cánh giang rộng, thậm chí có còn cả móng vuốt, thoạt nhìn có chút giống như con dơi phóng đại.
Tốc độ phi hành của nó cực nhanh, lúc mới xuất hiện vẫn còn ở cuối bầu trời, trong nháy mắt đã phi nhanh tới trên đầu mọi người.
Lan Mị Nhi thất sắc hét lên: “Thứ gì thế này?”
Thẩm Dịch trả lời: “Dực Thủ Long, sát thủ không trung của khu II hoang dã, một trong những thứ đáng sợ nhất! Sinh vật phi hành, công kích xa gần đều được, viễn trình phun lửa, tổn thương 30, cận trình cắn cấu, tổn thương 18. Có được kỹ năng Lao Xuống, Quả Cầu Lửa và Điên Cuồng Cắn Nuốt, sinh mệnh lực 1500.”
“Sinh mệnh lực 1500?”
“Đúng vậy.” Thẩm Dịch trả lời: “Gấp ba lần cuồng bạo thú.”
Trương Kiến Quân nhìn con quái điểu này, nuốt nước bọt nói với Thẩm Dịch: “Coi như là vậy cũng chưa chắc đáng sợ bao nhiêu chứ? Tuy sinh mệnh lực của nó không thấp, nhưng thủ đoạn công kích vẫn tương đối nghèo nàn, năng lực tổn thương có hạn. Nếu nhóm chúng ta liên hợp lại, cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết đấy.”
Nghe được lời này của Trương Kiến Quân, Thẩm Dịch vậy mà cười hắc hắc.
Hắn nhìn Trương Kiến Quân, sau đó nói: “Nếu chỉ là một con tới, đích xác không có vấn đề gì lớn.”
Lời này khiến lòng Trương Kiến Quân phát lạnh: “Ý anh là…”
Thẩm Dịch ung dung trả lời: “Điểm vô sỉ nhất của Dực Thủ Long chính là… chúng cũng giống như thú cuồng bạo, đều là sinh vật quần thể, thậm chí còn đông hơn….”
Thẩm Dịch vừa dứt lời, bầu trời xa xa đã xuất hiện từng mảng mây lớn bay về phía bên này.
Đó chính là vô số Dực Thủ Long che khuất bầu trời bay tới.
“Trời ạ!” Tất cả mọi người phát ra tiếng kinh hô tuyệt vọng.
Duy chỉ có Thẩm Dịch, nhìn về phía đám mây đen tử vong nơi xa, thấp giọng thì thào: “Hoan nghênh đi tới Bình Nguyên Hoang Dã, hãy thỏa thích hưởng thụ hành trình hoang dã đầy huyết tinh kích thích này đi!”
Tia Chớp Đen bỗng nhiên tăng tốc, gào thét chạy trên con đường trống trải mà tràn ngập hung hiểm chốn bình nguyên.
Vô Tận Vũ Trang Vô Tận Vũ Trang - Duyên Phận