Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Suzyza
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 49 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 674 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:39:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Lật Mặt
HƯƠNG 38: LẬT MẶT.
Con người giống như một con dao hai lưỡi, ai biết phía sau những khuôn măth hoàn mĩ kia ẩn chứa những gì....
Là một lưỡi dao sắc bén hay chỉ đơn thuần là một trò đùa vô hại...
*********************
Những ngày sau đó căn biệt thự trở nên yên ổn vui vè hơn rất nhiều, Oanh Mai và Mai Ly bỗng chốc trở nên thân thiết khiến Hoàng Nam ban đầu có chút bất ngờ, nhưng rồi có lẽ bản thân anh cũng từng mong như vậy nên cũng không hề truy cứu.
Cuộc sống trôi qua đơn giản và bình yên, cho đến một ngày.
Đó là một ngày mùa thu nắng nhạt, không khí trong lành mát mẻ khiến người ta chẳng nỡ bỏ qua bất kì giây phút nào sống trrong thế giới ấy...
Mọi người đều tập trung vui đùa ở khuôn viên...
Duy chỉ thiếu vắng một người nào đó.
Và có một cuộc gọi tới, có tiếng nói chuyện khe khẽ sau vòm lá tại một góc nhỏ nào đó.
_ alô, chị,....là em.
- Em thực hiện kế hoạch đến đâu rồi, tại sao lại lâu như vậy...
_em xin lỗi, em đang cố gắng...
- Không phải e từng nói đợi khi chị ra tù sẽ tặng chị một món quà lớn sao, em hứa sẽ trả thù cho chị, vậy tại sao hiện tại vẫn chưa có động tĩnh gì, em hãy nhớ.... phải giết con nhỏ đó.... Giết nó mới đủ bù đắp 5 năm trong tù của chị.
_em từng hứa ngày chị ra tù mà, hôm nay chị đã tự do rồi, em sẽ làm tặng chị món quà đó... nhưng cần chị giúp một tay.
- Tốt lắm, chị đáp ứng, em gái ngoan, không uổng công chị thương em...........
Một kế hoạch âm thầm được vạch ra từ hai người phụ nữ thâm độc
.............. tiếng nói chuyện diện thoại chấm dứt, một đôi mắt thánh thiện, trong sáng bỗng nổi lên một tia sát ý mãnh liệt, nhưng rồi nhanh chóng lại thay thế bằng vẻ ngoài yếu ớt, mong manh,....
12 giờ trưa.
Nhờ phước của ai đó nói thèm đồ tây mà cả nhà lớn bé hôm nay được ra nhà hàng ăn uống.
Dù cả Hoàng Nam và Oanh Mai đều không quá thích đồ ngoại nhưng vì bà bầu nên tất cả đều sẵn sàng ra ngoài, chỉ lạ là hôm nay không hiểu vì sao cả hai chiếc ô tô của Hoàng nam đều bỗng dưng không thể di chuyển, bánh trước hết hơi, không thể di chuyển... mà thời gian cũng đổ về trưa nên gọi thợ đến cũng đã quá buổi..
Vậy nên một nhà đông đúc liền nhất chí nghe ý kiến của Mai Ly là đi taxi
20 phút sau cả nhà đã có mặt tại nhà hàng, tít mít tha hồ gọi đồ ăn, Mai ly hứng thú nhìn thực đơn, hoàng nam chú ý ly cafe, Oanh mai chăm chăm vào điện thoại..
Mỗi người việc, nhưng tất nhiên khi vào bữa thì tất cả liền tập trung vào chuyen môn ăn uống cũng không nói với nhau quá nhiều.
Sau khi xử lí hết đĩa đầy đĩa vơi đồ ăn, xung thêm một chiếc piza, và vài ly kem cuối cùng mọi người cũng đã dời quán, và sang đường đón xe tới công viên như ý của 2 cu cậu nhỏ...
Giữa dòng xe tấp nập một nhà 5 người cận thận qua đường, Oanh mai dìu Mai Ly, Hoàng nam dắt tay hai đứa trẻ....
Khi tất cả đã đi gần đến bên đường, đèn tín hiệu cũng bắt đầu nhấp nháy, Hoàng nam và tít mít đi trước nên đã có mặt ở bên kia dường, duy chỉ còn oanh mai và Mai Ly vẫn đang chật vật sang đường, bất chợt Mai Ly trùng người xuống ôm bụng, đau đớn, Oanh Mai lo lắng cúi xuống đỡ cô thì bất chợt cảm thấy cánh tay nhỏ bé kia hất mạnh ra khiến cô không trụ vững mà lão đảo lui lại vài bước ra phía mặt đường, lúc đó đèn dành cho người đi bộ đã chuyển sang màu đỏ, Một chiếc xe motô bất chợt lao tới giống như cố ý nhằm vào cô mà tới, lúc này oanh Mai không biết làm gì chỉ có thể nhắm mắt chờ đón đau đớn, bên kia hai đứa nhỏ hét lên lao tới nhưng là...
Một âm thanh chát chúa vang lên... tiếng xe đụng vào người...
Tiếng người tiếp xúc ma xát kịch liệt với mặt đường vang lên,...
Khiến người ta cảm giác sợ hãi tột độ....
Đâu đó tiếng hét chói tai vang lên...
Thời gian giống như ngừng lại...
Trên mặt đường rộng lớn máu đã nhuộn đỏ một vùng, màu sắc chói mắt ấy khiến người ta không khỏi hoàng sợ...Một người phụ nữ vẫn đang ngơ ngác hìn mọi chuyện sảy ra... Một người khác khẽ nhếch môi cười sau lớp mũ bảo hiểm biến mất khỏi khúc cua...
Một người khác cùng hai đứa trẻ lại đang quỳ bên một người đàn ông đang nàm sõng soài trên đất,... máu đỏ thấm xuyên qua lớp áo trắng mỏng manh khiến người ta hoảng sợ, tiếng còi xe cấp cứu, tiếng xe cảnh sát tiếng người bàn tán, ồn ào đến lạ...
...
Một khoảnh khắc nào đó thời gian giống như ngừng lại...
Hoàng nam dần dần cảm nhận được sự đau đớn trên cơ thể mình, một thứ gì đó giống như dòng điện xuyên qua cơ thể anh khiến anh nở nụ cười quên đi đau đớn.. từng dòng kí ức ùa về, những gì trong quá khứ từng quên thì giờ anh đã nhớ...
Bản thân dù đau đớn nhưng không hiểu sao anh vẫn nở một cười, nhìn cô gái nhỏ bên cạnh đang khóc lóc đến không nhìn thấy trời đất... khóe môi khẽ bật ra âm thanh yếu ớt..
"XIN LỖI, GIÁ NHƯ ANH NHỚ EM SỚM HƠN CÓ LẼ SẼ KHÔNG NHƯ BÂY GIỜ"
......
Dù quên đi kí ức dù từng căm hận người từng yêu nhưng giữa họ vẫn có một sợi dậy vô hình nào đó nối trái tim đến trái tim.. để mà khi người kia đứng trước hiểm nguy sợi dậy vô hình ấy sẽ khiến trái tim loạn nhịp... bản thân dẫu chẳng biết từng yêu hay từng hận nhưng vẫn chẳng ngại ngần sẵn sàng bất chấp tất cả vì người kia...
Hành lang bệnh viện vẫn sáng đèn, nhưng bóng tối đã dần bao phủ xung quanh...
Căn phòng kia vẫn im lặng...
Bên ngoài con người vẫn đang lo lắng chờ đợi.
Oanh mai cảm thấy chính mình run sợ,...
Cô đã quá quen với nơi này, quen đến sợ hãi.... Quen đến mức dù 1 lần cô cũng không muốn dặt chân tới đây nữa,.... Oanh mai úp mặt khóc... khóc giống một đứa trẻ đang sợ hãi tột độ, sợ hãi mất đi một người mình yêu thương nhất, cảm giác ấy chẳng hề dễ chịu.. mà cô... lại không dười hai lần phải hứng chịu cảm giác này....
Cả hành lang rộng rãi lúc này cũng chỉ có một mình cô...
Mọi người đều đã liên lạc với cả ba mẹ chồng và ba mẹ của cô..
Nhưng họ chưa thể về đến nơi vì phải đặt vé về gấp lại là cuối tuần...
...
Cảm giác trống trải, cô đơn này.... Cô không hề muốn...
Lúc này bỗng có một người bước tới đưa cho cô một chiếc khăn nhỏ..
Oanh mai ngước mắt nhìn lên là Nhi...
Lúc này... Nhi lại ở bên cô,... giống như tìm thấy một chiếc phao cứu sinh Oanh Mai liền ôm chặt lấy nhi khóc nức nở... giống như chưa từng được khóc.
ở một góc bênh viện cũng có 2 người phụ nữ thập thò sau góc khuất nhưng không hề xuất hiện,, và cũng chẳng ai quan tâm hay để ý đến họ..
chỉ có một ngươi quan sát thấy tất cả..
anh đứng yên lặng nhìn mọi người nhìn hai cô gái kia...sau đó là một dãy các cuộc gọi chuyển đi...
sau khi cúp máy quân khẽ nhếch môi cười " Hoàng Nam, tôi sẽ không để ông thất vọng, việc này xem như tôi giúp ông làm tới cuối cùng" rồi xem như không thấy gì, hờ hững lướt qua sải bước đến nơi có người mà anh cần gặp để nói nốt những gì mà bạn anh cần nói... làm nốt những gì mà bạn anh muốn làm....
Vợ, Lên Bảng Cho Thầy Vợ, Lên Bảng Cho Thầy - Suzyza