Làm tốt thì tốt hơn là nói giỏi.

Benlamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 194
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1327 / 23
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6: Nhất Sàng Tam Hảo
iểu phôi đản, dám từ cửa sổ tiến vào, ta lại ném ngươi ra ngoài giờ!” Hoa Vân La tỏ vẻ bất mãn, “Làm gì mà lén lén lút lút vậy?”
“Oái, thói quen, thói quen thôi mà. Lần sau không thế nữa!” Diệp Vô Ưu vội vàng đáp.
“Hứ, hay là ngươi thường xuyên làm hái hoa tặc?” Hoa Vân La lườm hắn một cái, “Nếu không sao ngươi lại có thứ thói quen xấu xa đó?”
“Vân La, nàng định đổ oan cho ta sao? Có nàng ở đây, ta còn có tâm tình đi làm hái hoa tặc à!” Diệp Vô Ưu trưng ra bộ mặt đau khổ nói.
“Không thích nói chuyện với ngươi nữa, lại đây!” Hoa Vân La tặng cho hắn một cái nguýt dài quyến rũ, rồi giơ tay vẫy vẫy hắn.
Diệp Vô Ưu tự nhiên là cầu còn chẳng được, nhằm hướng chiếc giường lớn hương thơm nồng nàn nhao mình tới. Chỉ là, trên giường ngoại trừ Hoa Vân La còn có Hoa Nguyệt Lan nàng công chúa mĩ lệ đó.
“Sư phụ, người sao lại để gã...” Hoa Nguyệt Lan xấu hổ, còn chưa nói hết đã chui tuốt vào trong chăn.
“Công chúa lão bà, nàng đã nói tối nay muốn bồi tiếp ta mà!” Lúc này Diệp Vô Ưu cũng đã trườn vào trong chăn, ôm lấy kiều khu của Hoa Nguyệt Lan, khẽ nói vào tai nàng.
“Tiểu phôi đản, hãy bồi tiếp ta trước đã!” thanh âm mềm mại của Hoa Vân La vang lên.
Sóng gió dập dồn, xuân ý nồng nàn, nhất sàng tam hảo, phong quang vô hạn.
oOo
Ngày hôm sau là đến thời gian Diệp Vô Ưu và Tố Y bát nữ so tài. Địa điểm so tài đặt ở bên ngoài Vô Ưu sơn trang, trọng tài cho cuộc so tài chính là Hoa Vân La và Tô Tố Tố còn khán giả cũng không ít. Giang Thiên Thiên, Hàm Yên hai nha đầu đứng một cặp, Lâm Lung Nguyệt, Lâm Thanh Diệp dẫn theo Phong gia tỷ muội cùng xuất hiện. Thậm chí ngay cả Yến Băng Cơ luôn không thích nhiệt náo cũng đến tham quan ngoài ý nghĩ của mọi người. Có thể là nàng muốn xem xem năng lực hiện tại của Diệp Vô Ưu đáo để như thế nào.
Chỉ là, quá trình so tài thực khiến mọi người cảm thấy hoàn toàn thất vọng. Dựa theo kết quả mà nói thì Diệp Vô Ưu thắng. Nhưng vụ thắng của hắn thực sự khiến người không dám khen ngợi. Hắn dựa vào hai pháp bảo đó, đầu tiên là dùng pháp bảo phòng ngự chẳng sợ hãi nhằm Tố Lan vọt tới, tiếp đó lại dùng Chân khí đạn tấn công Tố Lan. Đáng thương Tố Lan mặc dù tu vi cao siêu nhưng bị hắn xuất kỳ bất ý gây chấn động đến hôn mê. Nhưng sau đó, bảy tỷ muội còn lại của Tố Lan nhào tới loạn đả Diệp Vô Ưu. Đáng thương Diệp Vô Ưu né phải tránh trái vô cùng khốn khổ. Nếu chẳng phải là Tô Tố Tố thực sự thấy không thể tiếp diễn, kêu đám sư muội dừng tay, chỉ sợ Diệp Vô Ưu có thể thê thảm hơn.
.Mặc dù vậy, Diệp Vô Ưu vẫn rất cao hứng. Nguyên nhân thật đơn giản, bởi vì hắn đã thắng, chiếu theo lời hứa, Tố Y bát nữ và Tô Tố Tố sau này đều phải gả cho hắn. Cho dù bây giờ hắn khốn khổ một chút nhưng nghĩ đến chín đại mĩ nữ đó, hắn có khốn khổ nữa cũng thấy đáng.
“Ca ca thật đáng thương!” Giang Thiên Thiên ở bên cạnh nhìn Diệp Vô Ưu với vẻ mặt đồng tình chia sẻ.
“Tiểu nha đầu, mấy năm nữa sẽ tìm ngươi thanh toán!” Diệp Vô Ưu tức thì phiền muộn. tức tối lườm Giang Thiên Thiên một cái.
Chỉ là, chuyện phiền muộn hơn, chẳng lâu sau lại tới.
Diệp Vô Ưu về phòng tắm gội xong xuôi, thay đổi y phục, sau đó liền đi tìm Tô Tố Tố và Tố Y bát nữ. Hắn có chút không nhẫn nại được muốn các nàng thực hiện lời hứa.
“Diệp công tử à, chúng ta đều là nói lời giữ lời. Một khi đã cam kết tự nhiên sẽ đáp ứng người.” Tô Tố Tố vẻ mặt tươi cười, “Bất quá, gả cho người cũng được còn có thể lên giường của họ hay không lại phải xem bản sự của người!”
“Tô đại mĩ nhân. Nàng, nàng vậy là có ý tứ gì?” Diệp Vô Ưu ngây ngốc.
“Rất đơn giản à. Chỉ cần Diệp công tử người không sợ bị Tố Lan các nàng đạp rơi từ trên giường xuống thì cứ việc đi tìm bọn họ đi.” Tô Tố Tố cười khúc khích.
“Không phải chứ?” Diệp Vô Ưu khóc cười không nổi, “Tô đại mĩ nhân, các nàng thật là không trơ tráo à!”
“Nói đến trơ tráo, đáo để là ai trơ tráo?” Tô Tố Tố hừ một tiếng, “Ta cho Diệp công tử nghe, bây giờ mấy người chúng ta, trên danh nghĩa đã là người của ngươi, ngươi cũng nên vừa lòng được rồi, còn sau này có thể thật thật sự sự trở thành người của ngươi không, lại phải xem bản sự của ngươi. Nếu ngươi có thể khiến Tố Lan bọn họ cho phép ngươi lên giường, ta cũng tự nhiên không ngăn cản ngươi.”
“Thật là không có thiên lý a!” Diệp Vô Ưu muốn khóc. Hắn rốt cuộc cũng minh bạch, muốn lên giường của tám chị em đó, trừ phi bọn họ cam tâm tình nguyện, bằng không, hắn chẳng cần phải nghĩ tới.
Ngập tràn niềm vui, kết quả lại hoàn toàn tay trắng, sự phiền muộn trong lòng Diệp Vô Ưu chẳng nói cũng rõ. Có điều an ủi duy nhất là Tô Tố Tố và Tố Y bát nữ trên danh nghĩa đã là nữ nhân của Diệp Vô Ưu hắn. Nói cách khác, ít nhất các nàng không thể gả cho người khác được nữa.
“Dù sao thời gian còn dài, ta không tin không địch được đám nữ nhân đáng chết các ngươi!” Diệp Vô Ưu trong lòng tức tối thầm nhủ.
“Bịch bịch bịch bịch...” Diệp Vô Ưu chạy về tố khổ với Hoa Vân La, nhưng Hoa Vân La vốn đã không vui. Lúc này, Diệp Vô Ưu là càng buồn phiền.
“Được rồi, không nói với nàng nữa, ta ra ngoài đi dạo!” Diệp Vô Ưu tức tối nói.
“Ca ca, huynh thật đáng thương a!” Sau lưng, Giang Thiên Thiên lại buông một câu, đáng thương Diệp Vô Ưu thiếu chút nữa thổ huyết thân vong.
oOo
Tìm không ra người để kể khổ, Diệp Vô Ưu dĩ nhiên là rất chán nản. Hắn đi vạ vật trong Vô Ưu sơn trang. Lúc này hắn cũng chẳng đi tìm nữ nhân có quan hệ thân mật với hắn nữa bởi vì giờ đây bọn họ tám thành đều cười nhạo hắn. Nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ vốn đều ghen tuông, ngay cả Lãnh Sương Sương luôn bách y bách thuận với hắn, gần đây cũng không biết bị ai xúi bẩy.
“Diệp trang chủ, ngài không sao chứ?” Một giọng nói từ phía sau vọng tới.
.Diệp Vô Ưu quay đầu nhìn lại, chính là Trương Tú Nhã. Nhìn thấy Trương Tú Nhã, hắn liền nhớ đến nha đầu Giang Thiên Thiên đáng ghét đó, trong lòng càng thêm giận dữ.
“Không sao!” Diệp Vô Ưu bực bội đáp.
“Diệp trang chủ, ngài...” Trương Tú Nhã tự nhiên là cảm thấy ý bất mãn trong ngữ khí của Diệp Vô Ưu, trong lòng không khỏi có chút bối rối.
“Thôi đi, dù sao cũng không liên quan đến nàng.” Thấy dáng vẻ rụt rè của Trương Tú Nhã, Diệp Vô Ưu trong lòng mềm lại, nhớ lại nha đầu Giang Thiên Thiên đó mặc dù đáng ghét nhưng bất quá ả rốt cuộc là con gái Trương Tú Nhã, không thể trách nàng được.
“Vậy, Diệp trang chủ, ngài đi đâu bây giờ vậy?” Trương Tú Nhã nhỏ giọng hỏi.
“Ta cũng chẳng biết chỗ nào để đi nữa, chỉ đi dạo loanh quanh thôi.” Diệp Vô Ưu thở dài ca thán.
“Diệp trang chủ, vậy, hay ngài đến phòng ta ngồi chơi?” Trương Tú Nhã do dự một chút rồi nói lời mời mọc.
“Được lắm!” Diệp Vô Ưu chẳng chút do dự, hắn đang chẳng biết đi đâu, mà Trương Tú Nhã dù sao cũng không hòa vào cười giễu hắn giống như đám mĩ nữ lớn mĩ nữ nhỏ của hắn, đến phòng nàng ngồi chơi tự nhiên là chẳng vấn đề gì.
oOo
Phòng Trương Tú Bày bài trí đơn giản, trang nhã, đem lại một cảm giác ấm áp. Bước vào phòng nàng, Diệp Vô Ưu tựa hồ tức thì cảm thấy tâm tình khá hơn nhiều.
“Diệp trang chủ, dường như ngài có tâm sự!” Trương Tú Nhã nhẹ nhàng hỏi.
“Cũng chẳng có gì, chỉ là có chút không khỏe, bị bọn họn bông đùa.” Diệp Vô Ưu lại vênh vang đáp.
“Ngài nếu tâm tình không tốt, kì thật có thể nói ra, nói ra được sẽ thấy tốt hơn.” Trương Tú Nhã nhỏ giọng khuyên.
“Cũng được. Ta kể cho nàng.” Diệp Vô Ưu vốn đang buồn chán, có người chủ động chuyện trò cùng, hắn tự nhiên là không thể cự tuyệt, sau đó vừa than phiền vừa đem những chuyện phiền não của hắn ngày hôm nay kể ra tuốt luốt.
Trương Tú Nhã ở bên cạnh chỉ lẳng lặng lắng nghe, xem ra nàng là một thính giả vô cùng xuất sắc.
“Kì thật, Diệp trang chủ, ngài cũng chẳng cần quá để ý. Mọi người đối với ngài không có ác ý.” Sau khi nghe hết, Trương Tú Nhã nhẹ nhàng an ủi, “Theo ta biết, Vân La cô nương bọn họ đều rất quan tâm tới ngài, chỉ là ngài khua chiêng gõ trống so tài với Tố Lan cô nương bọn họ, có thể khiến Vân Lan cô nương bọn họ có chút không vui, cho nên mới trêu chọc ngài.”
“Ta cũng biết vậy. Ta cũng không trách bọn họ, chỉ là trong lòng cảm thấy không thoải mái.” Diệp Vô Ưu gật đầu, “Lại còn nha đầu Thiên Thiên đó, ta phát hiện thấy nó quả thực học theo thói xấu của Vân La bọn họ!”
“Diệp trang chủ, hài tử Thiên Thiên này chưa hiểu chuyện, hi vọng ngài đừng trách nó.” Trương Tú Nhã nhẹ giọng nói.
“Ta sao có thể trách nó chứ, nói thật, ta mắng không lại nó, càng đánh không lại nó, mọi biện pháp với nó chẳng tác dụng gì.” Diệp Vô Ưu ca cẩm.
Hai người cứ như vậy ngươi một câu, ta một lời to nhỏ với nhau, bất tri bất giác mặt trời đã xuống núi, trong phòng dần dần tối lại.
“A, Diệp trang chủ, ta đi châm đèn đã.” Dù sao Trương Tú Nhã cũng là phụ nữ, cảm thấy ánh sáng trong phòng mờ tối trước tiên, liền chuyển mình đứng dậy.
Chỉ là, có lẽ là do ngồi quá lâu, tư thế ngồi lại không thích hợp, nàng vừa mới đứng lên liền đột nhiên cảm thấy chân tê dại, không nhịn được khẽ ai da một tiếng, cả người bỗng nhiên quỵ xuống.
Diệp Vô Ưu tinh mắt nhanh tay, vội vàng nhổm người vươn tay đỡ nàng lại, có chút quan tâm hỏi: “Tú Nhã tỷ, nàng không sao chứ?”
“Không sao, không sao.” Trương Tú Nhã vội vàng đáp, “Chỉ là, chỉ là chân hơi tê, đứng không vững. Diệp trang chủ, ngài, ngài đỡ ta ngồi xuống được không?”
Mặc dù ánh sáng rất mờ nhưng Diệp Vô Ưu vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Trương Tú Nhã. Cảm giác được thân hình thanh tú của nàng, hắn không cầm được bắt đầu động tâm, vì thế hắn không buông nàng ra mà còn khẽ dụng lực, ôm nàng vào lòng.
“Diệp trang chủ, không nên, không nên như thế.” Trương Tú Nhã thều thào thốt, ngoài miệng thì nhẹ giọng kháng cự nhưng thân thể lại không hề giãy giụa, mang lại cho người cảm giác muốn chống nhưng lại là mời.
“Tú Nhã tỷ, thật ra nàng thực sự rất xinh đẹp.” Diệp Vô Ưu khẽ thốt bên tai nàng, bất quá lời này của hắn cũng chẳng phải là dối trá. Trương Tú Nhã năm đó đã là một người trong Vân Mộng thập tiên tử, tư sắc tự nhiên là không tệ, mà trên mình nàng còn mang theo phong vị của một thiếu phụ thành thục, càng đặc biệt hấp dẫn người.
Hai tay Diệp Vô Ưu bắt đầu khám phá thân thể nàng, miệng Trương Tú Nhã theo ý thức cất lời kháng cự nhưng thân thể lại không tự chủ chào đón hắn, thân hình mềm mại càng lúc càng nóng bỏng.
Hôn lên cổ thơm của nàng, hai tay hoạt động thoăn thoắt, y phục trên mình Trương Tú Nhã cứ thế rời mình mà đi. Dần dần, một thân hình nảy nở tuyệt mĩ bộc lộc hoàn toàn trong không khí.
“Không muốn...” Miệng Trương Tú Nhã vẫn thiều thào kháng cự như cũ, “Ư...”
Kiên đĩnh nóng rực tiến nhập vào thân thể nàng, cảm giác căng tràn đó mang đến cho nàng cảm giác thỏa mãn chưa từng có, tiếng rên rỉ khe khẽ phát ra từ đôi môi anh đào nhỏ nhắn của nàng.
“Mẹ, mẹ...” giọng nói véo von của Giang Thiên Thiên đột nhiên vang lên ngoài cửa.
Vô Lại Quần Phương Phổ Vô Lại Quần Phương Phổ - Không rõ...