Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 261 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 596 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:41:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 122: Sơ Lịch Triêu Đường [Lần Đầu Dự Hội Triều]
âm Phong ra khỏi Lao Bỉ Tư đại công phủ thì trời đã quá nửa đêm, đế đô vào đêm vẫn không giảm đi cảnh huyên náo như lúc ban ngày, bọn quý tộc lăng xăng cả ngày chung vu cũng đón chào đêm tối với khát vọng vô bỉ của chúng.
Đối với sinh hoạt tửu túy kim mê của lũ quý tộc mà nói, những thủ đoạn mánh khoé ban ngày đúng là có thể đem tới cho chúng quyền lực và tài phú, nhưng mà tinh thần thật sự không cảm thấy thỏa mãn, chỉ có thể vào ban đêm, tửu trì nhục lâm [sự ăn chơi trác táng] mới có thể cho tinh thần và tâm lí hư vinh của chúng đạt đến cảm giác cực kì thỏa mãn.
Bất luận là tiêu tiền mua dị tộc mĩ nữ về nhà làm mĩ kiều thiếp, toàn là để khi lũ quý tộc này thú dục bành trướng, thì có thể phát xuất ra cái loại dục vọng biến thái từ trong tâm xủa chúng.
Trên đường quay về, Lâm Phong nghĩ tới cái biểu tình “trần truồng” vừa rồi của lão hồ li Lao Bỉ Tư,thì không thể không cười lớn ba tiếng.
Nhưng khi nghĩ đến Lộ Thiến Á thì hắn không thể nào cười nổi nữa.
Đến thế giới này đã mười năm hơn, Lâm Phong trong lòng đầu tiên rất hận cái chế độ đẳng cấp của cái thế giới này, sinh hoạt luôn luôn không được hoàn toàn như ý, Pháp Lạp Đế gia tộc là nhất đẳng đại quý tộc của Đế Quốc, như quả để Lộ Thiến Á thiên kim của Pháp Lạp Đế gia tộc này gả làm tiểu thiếp cho hắn, Lao Bỉ Tư đại công tước mất mặt không thua gì đầu heo.
Chỉ là……
Lắc lắc đầu, Lâm Phong tống hết những cảm tình tư lự này ra khỏi đầu, cái vấn đề vô cùng đau đầu này hắn thật tình không muốn phí óc suy nghĩ, hay cứ để thuận theo tự nhiên là tốt nhất, xa đáo sơn tiền tất hữa lộ thôi [chuyện gì thì cuối cùng cũng sẽ có cách giải quyết thôi mà – thành ngữ]!
Quay đầu đưa mắt nhìn Ngải Lâm Uy Na ngồi bên cạnh, mĩ nữ này cúi mắt nhìn xuống, lâu lâu lại bí mật nhìn hắn một cái, đóa châu hoa nàng vừa hái đeo trên tai tỏa ra vài phần tình vị, mái tóc vàng nhu thuận được chải chuốt kĩ lưỡng không có điểm rối nào, khí chất cao quý không chỗ nào không có, làm tên nam nhân nào nhìn thấy cũng không nén nổi kích thích tim đập ầm ầm.
Lâm Phong đưa tay vòng qua chiếc eo mềm mại vô bỉ của Ngải Lâm Uy Na kéo qua, để Ngải Lâm Uy Na nửa nằm nửa ngồi trong lòng hắn, nhãn thần thiêu đốt dục vọng chiếm hữu cường liệt quét qua khuôn mặt đỏ hồng của ngải Lâm Uy Na và lên bờ ngực ngạo nhân của nàng, cười nhẹ nói:”Ngải Lâm Uy Na của ta, nàng có muốn thử cảm giác mĩ diệu dị thường giữa quan hệ nam nữ không?”
Ngải Lâm uy Na mặt đỏ phừng phừng, mặt ngọc thoáng qua một tia hoảng loạn, yếu ớt vô lực nói:”Ta …”
Lâm Phong nhanh chóng cúi đầu nồng nàn hôn lấy bờ môi tỏa hương thơm ngát của nàng, tham lam hút chặt không nhả.
Ngải Lâm Uy Na lúc đầu kêu lên một tiếng, trong đầu trở thành một phiến trắng bạch, sau một khoảng thời gian thất thần, hoảng loạn không biết làm thế nào mới tốt, chỉ là không ý thức vòng hai cánh tay nhu nộn ôm lấy cái cổ thô tráng của Lâm Phong, chỉ cảm thấy miệng của công tử tự hồ như có một loại ma lực, tư vị mĩ diệu tiêu hồn thực cốt ấy làm nàng thích đến mê người,mà cũng không tránh khỏi phát sợ.
Cũng không biết đã qua bao lâu, nghe thấy thanh âm của xa phu ở phía trước, bên trong xe ngựa Lâm Phong đang chìm trong tình dục nam nữ tỉnh lại, thấy đã đến trong phủ, phải buông Ngải Lâm Uy Na với mị nhãn như tình ra, sau khi chỉnh lí tình tự với nữ nhân một hồi, rồi mới dẫn Ngải Lâm Uy Na trở về biệt viện của mình.
Khả năng là do nguyên nhân cả ngày không nghỉ ngơi, Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp hai tiểu nữu này đã đi nghỉ từ sớm.
Chỉ có Khải Lâm Na và Toa Lị Na trong phòng đèn vẫn còn sáng.
Lâm Phong để Ngải Lâm Uy Na lui xuống nghỉ ngơi, khi vào đến phòng của Khải Lâm Na, mĩ nữ này đang đèn không chiếc bóng, nhìn song cửa đến phát ngốc, khi Lâm Phong tiến vào trong phòng, Khải Lâm Na mới vội vã đứng dậy tiến đến nghênh tiếp, phong tình vạn chủng cười, nhẹ giọng nói:”Chàng đã về rồi, trước tiên tắm rửa cái đã, để thiếp chuẩn bị ôn thủy [nước nóng] cho chàng!”
Lâm Phong không nói tiếng nào gật đầu, để Khải Lâm Na phục thị tắm rửa xong, rồi nghỉ ngơi tại phòng của Khải Lâm Na.
Sau một phen kích tình triền miên đến tơi bời khói lửa, Lâm Phong mới nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhu nhuyễn của Khải Lâm Na, hồi lâu sau, mới mở miệng hỏi:” Khải Lâm Na, như quả tương lai ta để nàng làm thiếp, nàng có phải sẽ tranh giành danh phận không?”
Khải Lâm Na nghe lời thân tự nhiên cứng đờ, trong lòng lập tức hiểu rõ, trong quan niệm truyền thống, quý tộc chỉ có thể có một chánh thê, còn lại đều chỉ là thiếp, Lâm Phong vừa đến bái hội Pháp Lạp Đế Gia, đã có thể nói là Lâm Gia và Pháp Lạp Đế gia tộc đã kết thành thông gia, sau buổi trưa Lâm Phong quay về nói chuyện cùng mẫu thân Tình Nguyệt Công Chúa chắc cũng không ngoài cái nguyên nhân này.
Khải Lâm Na trong lòng cũng rõ, tự biết mình là công chúa của một vương thất suy tàn cơ bản không thể tranh giành với người khác, thầm thở dài một hơi, lộ ra vẻ mặt cười nhu tình vạn lũ, nhẹ giọng nói: ”Có thể ở cùng một nới với chàng, đã là chuyện may mắn lớn nhất đời thiếp, thiếp không dám ngông cuồng đòi lấy danh phận, miễn là trong lòng chàng có một chỗ nhỏ cho thiếp, thiếp đã mãn nguyện rồi!”
Lâm Phong nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nhu thuận, góc miệng không kềm được lộ ra nét cười thông cảm, Khải Lâm Na thông tình đạt lí đúng là làm hắn phi thường hài lòng, như quả Khải Lâm Na muốn tranh giành danh phận chánh thê này, đối với hắn mà nói là đả kích tuyệt đối không nhỏ.
“Nàng cứ an tâm đi, ta không để nàng chịu ủy khuất đâu!” Lâm Phong cười nói:” Trong lòng ta kì thật các nàng mỗi người đều rất quan trọng, không có vấn đề cao quý hạ tiện, miễn là các nàng chân thành yêu ta, ta đối với các nàng mỗi người đều như nhau, không vì thân phận bất đồng mà thiên vị ai, nàng đã minh bạch chưa?”
Khải Lâm Na quan sát tấm thân như hổ của Lâm Phong thật gần, rồi dựa khuôn mặt ngọc ngà lên bờ ngực vững chắc của Lâm Phong,thâm tình nói: ”Thiếp tin chàng!”
Lâm Phong cười nhẹ một tiếng, nói:”Nghỉ sớm đi, sáng ngày mai nhất định phải gọi ta dậy sớm!”
……
Sáng sớm hôm sau, Lâm Phong cùng với người nhà ăn cơm, thì xa phu đã sớm chuẩn bị xe ngựa đợi bên ngoài.
Lâm Phong cũng không hỏi Đái Lệ Ti và Toa Bối Lap hai tiểu nữu này vì sao không ra, để Khải Lâm Na và Toa Lị Na trở về biệt viện, dẫn theo Ngải Lâm Uy Na lên xe ngựa đi đến hoàng thành.
Sau nửa giờ, xe ngựa dừng lại trước cửa bắc hoàng thành, Lâm Phong và Ngải Lâm Uy Na xuống khỏi xe ngựa, chỉ thấy trước cửa cung đầy xe ngựa của các quý tộc lên triều, sau lưng cũng có vài tên quý tộc xuống xe ngựa,nhìn thấy Lâm Phong thì tịnh không lộ ra ý gì,ngược lại Ngải Lâm Uy Na hấp dẫn hết toàn bộ sự chú ý.
Lâm Phong đến đế đô đới với bình dân mà nói là sự tình bí mật, nhưng đối với lũ quý tộc quan hệ cực kì phức tạp mà nói thì không phải là bí mật gì, hơn nữa Lâm Phong rời đế đô hơn mười năm, tuy là lần đầu quay về đế đô, nhưng Ma Pháp tượng của hắn đã sớm được lưu truyền trong giới quý tộc đế đô, vì thế bọn quý tộc này tịnh không thấy lạ.
Duy nhất làm bọn quý tộc môn thất thần chính là Ngải Lâm Uy Na sau lưng hắn, Ngải Lâm Uy Na khí chất cao quý cùng với dung nhan tuyệt thế làm bọn quý tộc môn tim đập chân run, không thể khống chế mà lộ ra thần sắc tham lam.
Ngải Lâm Uy Na làm sao không biết, trong lòng nổi lên một sự phẫn nộ không tên, lạnh lùng hừ một tiếng, trong mắt quét qua một đạo sát khí lăng lệ, làm mấy tên quý tộc sống lưng đổ mồ hôi lạnh, như là tỉnh mộng luyến tiếc không thôi thu hồi mục quang, mặt cười lòng không cười hướng về Lâm Phong chào mừng, rồi tiến về hoàng cung.
Lâm Phong khí độ ưu nhã hành lễ nghi quý tộc trả lễ, sau khi xuất ra yêu bài, cùng với mấy tên quý tộc tiến đến hoàng cung, không ngờ Ngải Lâm Uy Na nửa bước không rời cũng bước đến, bị hoàng cung thị vệ chắn lại, tên thị vệ mặt đầy ngạo khí hướng về Ngải Lâm Uy Na lạnh lùng nói: ” Đứng lại, hoàng cung không phải là nơi đầy tớ hạ tiện có thể tiến vào!”
Tức thì một cỗ nộ hỏa dâng lên trong tim, Ngải Lâm Uy Na hung dữ quay đầu, lạnh lùng nhìn kĩ tên thị vệ, chiến ý cường đại khóa chặt đối phương, nộ khí không kềm chế hóa thành vô tận sát khí với khí thế phô thiên cái địa [nghiêng trời lệch đất] hướng tới tên thị vệ đó.
Sau khi Ngải Lâm Uy Na tiến hóa cao cấp trí tuệ, thực lực đã đạt đến cấp thần thú, tính ra Kha La Đa trước cường đại chiến ý của nàng cũng phải run sợ, làm sao cái tên hộ vệ này có thể chịu nổi, sắc mặt liền biến trắng thảm, hai chân run như cầy sấy, mồ hôi lạnh chảy điên cuồng trước trán.
Lâm Phong quay đầu nhìn, trong mắt lướt qua một tia khinh bỉ, vẫy tay một cái, để Ngải Lâm Uy Na lui xuống, nói:”Đây đúng là quy định của Hoàng Đế Bệ Hạ, nàng ở đây chờ ta, không cần phải theo nữa!”
Ngải Lâm Uy Na vâng dạ một tiếng, lạnh lùng liếc tên thị vệ một cái, rồi lui xuống.
Áp lực vừa tiêu mất, tên thị vệ giống như vừa thoát chết tức thời chạy ngay lập tức, không dám nhìn lại Ngải Lâm Uy Na một cái, trên mặt lộ vẻ kinh khủng vô tận nói lên trong lòng hắn bây giờ rất hối hận mình vừa không biết tốt xấu là gì.
Sự tình phát sinh chỉ trong chớp mắt, nhưng cũng thoát khỏi cặp mắt của Tỉnh Thái Đại Tuyền vừa tiến đến.
Tỉnh Thái Đại Tuyền sinh ra đã là một kẻ tiểu nhân, trên mặt cười cười mà người ta không thấy vẻ tín cẩn nào, nhìn Khải Lâm Uy Na một cái, giả lả cười hướng về Lâm Phong nói:”Lâm tam công tử uy phong thật lớn, cả thị vệ bên cạnh Hoàng Đế Bệ Hạ cũng không để trong mắt, lâm Khiếu Thiên dạy con thật là giỏi a!”
Trong mắt Lâm Phong thoáng qua một tia sắc lẻm, lập tức trở lại vẻ mặt cười cợt nói:”Vị thuộc hạ này của ta chỉ là không hiểu quy củ, đâu như công tử của công tước đại nhân trước mọi người khi áp bình dân, cường thưởng dân nữ, công tứơc đại nhân mới đúng là có cách dạy con!”
Tỉnh Thái Đại Tuyền trên mặt lướt qua một tia oán độc, mặt cười lòng không cười nói:” Lâm Gia quả thật xuất ra nhiều nhân tài, tam công tử ngôn từ lợi hại, bổn công tự sánh không bằng, ha ha!” Nói xong phẩy tay áo rồi đi vào trong cung.
Lâm Phong cười nhẹ một tiếng, tiến đến vài vị quý tộc thuộc hệ phái Lâm Gia chào một tiếng, rồi đi tiếp.
Chánh Đức Điện thuộc bắc bộ của hoàng cung,mỗi ngày Hoàng Đế Bệ hạ chủ trì triệu hồi đều cử hành tại đây, đại thần đến đây tham gia triệu hội đều phải xuống xe đi bộ vào hoàng cung, tùy tùng nhân viên đều không được phép vào trong,không cho phép đem theo vũ khí.
Chánh Đức Điện cách bắc môn hoàng cung một đoạn khá xa, đối với lũ quý tộc địa vị cao quý mà nói mỗi ngày buổi sáng cái khoảng cách này với họ không nghi ngờ gì là một dạng chịu đựng khó khăn gian khổ.
Khi Lâm Phong đến Chánh Đức Điện, trong đại điện rộng lớn đã có một số vị đại thần lên triều sớm, số đại thần ấy phân thành hai àng đứng trước đại điện, có thể nói nhìn là phân biệt rõ ràng không sai, một bên là phái hệ Tỉnh Thái Đại Tuyền làm chủ, phía sau trừ ngoại hệ của Tỉnh Thái Gia, còn có vài tên quý tộc theo gió căng buồm.
Lâm Gia vốn là quân vụ đại thần, Đế Quốc nguyên suất Lâm Khiếu Thiên đứng đầu, hiện lão gia đã đi đến quân doanh, trên đó là quân vụ phó đại thần, đường bá Lâm Khiếu Thang đứng đầu, đứng sau là vài vị đường thúc bá trực hệ của Lâm Phong.
Tước vị của Đế Quốc vốn theo chế độ thế tập, vì thế triêu đường hôm nay công tước tùy tiện cũng nắm được một mớ lớn, tùy tiện quăng một viên đá ít nhất cũng trúng một tên Hầu Tước, nhưng đứng cạnh hàng của Lâm Gia tối đại biểu quý tộc không nghi ngờ gì là Pháp Lạp Đế gia tộc hiện là gia chủ Lao Bỉ Tư đại công, hơn nữa Pháp Lạp Đế gia tộc cũng có vài nhân vật nắm quyền.
Lúc Lâm Phong đi đên đại điện thì, không tránh khỏi liếc mắt một lượt, không biết mình nên đứng ở chỗ nào, may là đường bá Lâm Khiếu Khang đánh một cái liếc mắt đầy ý nghĩa cho hắn, Lâm Phong hiện đứng ở hàng thứ tám, đứng bên tay phải của đường thúc Lâm Khiếu Chương.
Vô Lại Kim Tiên (1 + 2) Vô Lại Kim Tiên (1 + 2) - Quỳnh Độc - Lương Trạm