Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: zhttty
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 370 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 945 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 23:35:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.12 - Chương 42: Tiến Tới, Thẳng Tiến
ịch giả: White_3N
Cự thú! Cự thú chính thức!
Giống như thảm hoạ trong phim khoa học viễn tưởng của nhân loại, thậm chí còn khoa trương hơn. Phải biết rằng kích thước của những con cự thú trong các bộ phim của nhân loại cũng không đến mức khổng lồ như thế, như chiều cao King Kong cũng không quá mười mét, lớn hơn một chút thì có khủng long T-rex trong Jurassic Park, thân cao cũng chỉ hơn mười mét mà thôi.
Đương nhiên, cái này cũng chưa tính là khoa trương, trong phim ảnh luôn được phóng đại quá mức, điều này là không thể phủ nhận. Ví dụ như phiên bản đầu tiên của Godzilla, một loại quái thú tưởng tượng, ban đầu chưa đến năm mươi mét, nhưng càng lúc càng thay đổi trong phim ảnh. Đến bộ phim Godzilla gần đây nhất, thân cao hơn một trăm mét, chiều dài hơn hai trăm mét, là quái vật vô địch trong phim, ngay cả chiến hạm hiện đại của quân đội cũng không chặn nổi. Có thể nói kích thước của quái vật cũng là một yếu tố rất quan trọng, thậm chí là yếu tố quyết định liệu hỏa lực của nhân loại có thể chiến thắng nổi hay không.
Ví dụ như trong phim Pacific Rim, bên trong có đủ loại quái vật to nhỏ cũng đều tầm bảy tám mươi mét, cho đến khi xuất hiện quái thú cấp bốn, cuối cùng thậm chí có cả quái thú cấp năm, cũng cao hơn một trăm mét đến gần hai trăm mét. Chỉ vài chục dạng quái thú to nhỏ như thế đã có thể rung chuyển toàn bộ thế giới, suýt làm sụp đổ cả xã hội loài người, gần như đã kết thúc văn minh nhân loại.
Cho nên đừng cho rằng bảy tám chục mét không là gì, đối với công trình kiến trúc của nhân loại thì bảy tám chục mét không coi vào đâu. Nhưng đối với sinh vật, chiều cao bảy tám chục mét mà so sánh với chiều cao trung bình một mét sáu, bảy của nhân loại, đây là chênh lệch cực lớn. Vũ khí nhân loại, ngoại trừ vũ khí hạt nhân ra, những vũ khí khác đều là sinh ra để đối chiến với nhân loại, cho dù là uy lực công phá lớn của tên lửa phi hạt nhân, mục đích cuối cùng vẫn là cho bản thân nhân loại, thiết kế để chiến tranh lẫn nhau. Đối mặt với quái thú cao bảy tám chục mét có thể di chuyển, vừa có thể tấn công vừa có thể ẩn núp, trừ khi dùng vũ khí hạt nhân oanh tạc toàn bản đồ, nếu không quả thật không đủ để cho quái thú liếc nhìn nữa.
Khi có nhiều quái thú đồng dạng như vậy xuất hiện trên chiến trường, sự chấn động, cảm giác không thể địch nổi, cái loại quái thú mà vũ khí hạng nặng cũng không thể gây được thương tích này, cho dù là sử dụng pháo chống tăng, hoặc các loại đại bác oanh kích phía sau, cũng chỉ khiến cho những cự thú này thấy đau chứ không bị thương, loại tuyệt vọng này khó có thể nói hết bằng lời được.
Hiện tại vì là liên quân nhiều nước với nhau, cho nên dù sương mù cản trở việc liên lạc, chuyện đang diễn ra phía trước vẫn được truyền về một cách nhanh nhất cho tất cả chỉ huy quân đội các quốc gia. Việc đối mặt với loại cự thú như vậy, chỉ huy cấp cao của mỗi quốc gia đều gần như ra quyết định giống nhau… Liều chết tử thủ, tuyệt không lui quân dù chỉ một bước.
Mặc dù dưới tình huống chỉ huy các quốc gia không thể liên lạc được với nhau, bản thân tất cả đều tự tuyên bố mệnh lệnh riêng nhưng lại đồng nhất, hơn nữa đây là quyết định mà bọn họ cho rằng chính xác nhất.
Bây giờ khoảng cách liên quân đến điểm kết nối vị diện đã cực kỳ gần, việc đụng độ cự thú ở đây, tất cả các chỉ huy đều có thể tưởng tượng ra sứ mạng của những cự thú này, chính là lực lượng phòng vệ cuối cùng để bảo vệ điểm kết nối. Lúc này thời gian đã sắp hết, và điểm kết nối vị diện thì gần ngay trước mắt, có thể nói thắng bại đều phụ thuộc vào hành động này. Nếu lúc này ra lệnh rút quân, bản thân quân đội sẽ sinh ra sự sợ hãi đối với cự thú, sau đó cho dù nhận lệnh cưỡng chế chiến đấu, đoán rằng cũng không thể làm gì những con cự thú này. Và cứ như vậy, thời gian tất nhiên sẽ bị tiêu hao sạch, dưới nhiều yếu tố và hoàn cảnh này, đám chỉ huy cấp cao, tuy không biết các quốc gia khác phản ứng như thế nào, vẫn ra lệnh tiến công, cho dù toàn quân bị tiêu diệt vẫn quyết chiến tới cùng.
Lúc mấy người Sở Hạo nhận được tin tức, cuộc chiến phía trước đã bắt đầu được vài phút. Cuộc chạm trán đầu tiên giữa cự thú và hai quốc gia, quân đội của họ đã thương vong hơn một phần tư. Ba con cự thú vẫn chưa có con nào bị tiêu diệt, đang tùy ý công kích và tàn sát bừa bãi trong hàng ngũ quân đội, quân đội trước mắt chính là sắp bị toàn diệt.
Bên trong bộ phận chỉ huy quân đội Mỹ, sau khi nhận được tin tức, toàn bộ âm thanh huyên náo và thương lượng như đều ngừng lại, tất cả mọi người đều có chút sững sờ, đột nhiên, Sở Hạo mở miệng nói: “Ta cùng thành viên tiểu đội của ta có thể đối phó những con cự thú này, chỉ cần chúng ta ra tay, ba con cự thú này chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.”
Ngay lập tức nhiều nhân viên tham mưu trẻ lộ rõ vẻ hưng phấn, nhưng lại có thêm nhiều người sắc mặt nặng nề hơn.
Vị tướng chỉ huy lúc trước đã ban hành lệnh hành quân cấp tốc nói: “Các ngươi muốn tiêu diệt ba con cự thú này, cần phải trả một cái giá lớn như thế nào? Có ảnh hưởng gì đối với sức chiến đấu tiểu đội của các ngươi không? Sẽ không bại lộ sự tồn tại của các ngươi chứ?”
Sở Hạo trực tiếp trả lời: “Sau khi tiêu diệt ba con cự thú này, tiểu đội ta có thể sẽ có thương vong. Tuy rằng khẳng định vẫn chưa đến mức bị thương tích ảnh hưởng xương cốt, nhưng trong ít nhất vài giờ, lực chiến đấu của chúng ta sẽ giảm xuống ít nhất ba mươi phần trăm, đây là phỏng đoán tối thiểu nhất. Sau đó sự tồn tại của chúng ta nhất định sẽ lập tức bại lộ, nhân viên đối phương nhất định sẽ điều chỉnh kế hoạch tác chiến, vì tồn tại của tiểu đội chúng ta sẽ được cân nhắc đầu tiên, đồng thời, chúng ta vẫn chưa rõ đối phương không chỉ mỗi có ba con cự thú này…”
“Đã rõ…”
Lão tướng quân hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu nhìn các nhân viên tham mưu, tiếp đó liền nói ra suy nghĩ của mình, đại ý chính là hy vọng tiểu đội Sở Hạo tạm thời nhẫn nại, không nên lập tức phát động công kích làm bại lộ bản thân… Sau đó lão tướng lâm vào trầm mặc, cho đến khi xe chỉ huy cảm nhận được mặt đất chấn động, lão tướng mới thở ra một hơi sâu và nói: “Ta ra lệnh… Lực lượng hành động đặc biệt của Mỹ, cùng sư đoàn cơ giới thứ nhất, thứ hai, thứ ba, thứ tư tiến nhanh về phía trước, sau khi tiến vào trận địa lập tức bố trí, tham gia chiến đấu với cự thú… Sau đó lực lượng pháo binh cũng phát động, trong phạm vi ba trăm mét chiến trường phía trước bắt đầu oanh tạc bao phủ cự thú, đồng thời sau khi lấy được tọa độ chính xác, tiến hành dùng tên lửa đất đối đất tấn công cự thú. Ta ra lệnh, thi hành quân pháp thời chiến, dùng đội hình ba hàng ngang, bất cứ quân nhân nào lùi lại hay chạy trốn về phía ba hàng này, xử bắn toàn bộ! Mệnh lệnh đã ra, lập tức ban xuống toàn quân chấp hành.”
“Mệnh lệnh của ta, sư đoàn cơ giới thứ năm cùng lực lượng hành động đặc biệt, còn có tiểu đội chiến sĩ tương lai, đi bọc qua chiến trường chính. Từ thời điểm bây giờ, sau mười phút xuất phát, do tướng quân Sở Hạo chỉ huy, nhất định dùng “Lễ chào đón” (bom Hy-đrô chiến lược) tiễn đưa bằng hữu của chúng ta. Mệnh lệnh đã ra, chấp hành.”
Nói đến đây, lão tướng quân đứng dậy hướng về Sở Hạo chào kính cẩn theo nghi thức quân đội rồi nói: “Như vậy… Những anh hùng chiến sĩ tương lai, sau khi từ biệt, hi vọng Thượng đế phù hộ các ngươi, cũng hy vọng các ngươi có thể chiến thắng trở về, cuối cùng… Có thể cùng các ngươi kề vai chiến đấu, là vinh hạnh nhất đời người chúng ta, hy vọng tương lai sẽ được như lời tướng quân nói, nếu tương lai bi thảm như vậy, thật sự không nên a.”
Sở Hạo yên lặng đứng dậy, đồng thời còn thi lễ nói: “Vì ngăn cản tương lai đã được tiên đoán trước, cái này không phải là nguyên nhân chúng ta đến đây sao? Bất kể là chúng ta hy sinh, hay các ngươi hy sinh, cũng là vì tất cả những chuyện này… Yên tâm, chúng ta đã sớm không màng đến tính mạng, bất kể chuyện gì xảy ra, chúng ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ này, hoặc tiểu đội của ta sẽ bị toàn diệt, cũng là lời cuối cùng… Sự nhiệt huyết và tinh thần bất chấp hy sinh của các ngươi, ta thật sự đều nhìn thấy và cảm nhận được, hãy giữ vững lòng tin, nhất định khúc ca khải hoàn sẽ vang lên! Chúng ta… Cáo từ.”
Nói xong, Sở Hạo quay người rời khỏi xe chỉ huy, truyền đạt mệnh lệnh với một đám quan quân về việc bắt đầu sử dụng bom Hy-đrô chiến lược. Số đông các tướng lĩnh trong xe chỉ huy, đều bình tĩnh dùng ánh mắt tôn kính nhìn Sở Hạo rời đi. Bọn họ đều biết rằng kế tiếp sẽ chiến đấu vô cùng gian khổ, có thể tất cả đều hy sinh, nhưng chẳng qua là có thể thôi. Tiểu đội Sở Hạo muốn tiến vào bên trong điểm kết nối, bọn họ chắc chắn là phải chết đấy, cho nên đối với bọn họ mà nói, mấy người Sở Hạo mới thật sự là anh hùng!
Hơn mười giây sau, Sở Hạo đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người, lão tướng quân mới lớn tiếng nói: “Toàn quân tiến về phía trước! Bất kỳ ai trong chúng ta có thể cầm lấy được vũ khí, bỏ qua quân hàm và tuổi tác, bỏ qua địa vị và quân chủng, mệnh lệnh của ta, vũ trang đầy đủ! Tiến về phía trước, thẳng về phía trước. Ta không muốn nhìn thấy bất kỳ kẻ đào ngũ nào, ta chỉ hy vọng nhìn thấy tương lai, vì sự hy sinh của những anh hùng của nhân loại. Nếu như quân tiên phong chết, quân tầm xa tiến lên! Nếu như quân tầm xa chết sạch, ta cùng các ngươi tiến lên! Thẳng tiến!”
Tình cảnh này không chỉ xuất hiện ở đây, lúc chưa ra mệnh lệnh, khi lão tướng quân quyết định sách lược rất nhanh sau đó đã được truyền đi khắp trong quân, sau khi bọn họ biết tiểu đội Sở Hạo đã rời đi, gần như tất cả đều quyết định giống nhau, bất kể quân chủng quân hàm, tất cả mọi người đều tiến về phía trước!
Rất nhanh, nhiều binh sĩ của liên quân hướng về phía mặt đất đang chấn động kịch liệt xông thẳng đến. Không có đào ngũ, không có hỗn loạn, cho dù thương vong đã vô cùng nghiêm trọng đến mức không tưởng tượng, nhưng sĩ khí của quân đội dần tăng cao. Ở chỗ cũ, một đội quân đang yên lặng chú ý quan sát tất cả những chuyển này, sau đó nhanh chóng di chuyển tách ra, Sở Hạo và bọn Trương Hằng, Auchi đều ở trong đội quân này, chăm chú quan sát tình hình chiến trường rực lửa phía trước. Dường như cả sương mù cũng bùng cháy, chiến trường nhuộm đỏ rực màu sắc của máu và lửa…
Từ khi Sở Hạo rời khỏi xe chỉ huy, vẻ mặt của hắn chưa hề thay đổi, chỉ có nỗi bi thương ngẫu nhiên xuất hiện trong mắt nhưng rất rõ ràng, hắn cứ giữ yên lặng, nhìn chăm chú vào đồng hồ trên tay mình. Thời gian mười phút rất nhanh đã đến, hắn hít một hơi sâu, nói với người lính liên lạc bên cạnh: “Ta ra lệnh… Toàn quân xuất phát, di chuyển bọc qua chiến trường chính, ta và tiểu đội của mình sẽ dẫn đầu, bất cứ kẻ nào đào ngũ sẽ bị xử bắn, đồng thời phải bảo vệ "Lễ chào đón”. Ngay bây giờ…”
“Xuất phát!”
Vô Hạn Thự Quang Vô Hạn Thự Quang - zhttty