Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: zhttty
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 370 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 945 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 23:35:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.5 - Chương 15: Lập Thần Giáo
“…Vũ khí thì có liên quan gì đến vấn đề đạo đức hay không!!”
Đoàn xe tìm kiếm vật tư trở về đã được khoảng một tuần. Trong thời gian này, nhân số tại doanh địa vượt mức năm ngàn, song vẫn còn tiếp tục gia tăng. Do nhiều người tụ lại như vậy nên chuyện mở một cuộc bỏ phiếu nho nhỏ đã được đưa ra, cũng có nghĩa là bọn họ muốn thành lập hội nghị. Đương nhiên, trước khi nó được thành lập thì mọi chuyện vẫn do ban quản lý sẵn có điều phối.
Với tư cách là công thần của lần thu thập vật tư vừa rồi, địa vị Sở Hạo trong doanh địa nước lên thì thuyền lên, hơn nữa kinh nghiệm quản lý phong phú, ứng xử lại ôn hoà ổn trọng nên rất nhiều người muốn hắn làm chủ tịch của cái hội nghị sắp ấy. Mà trong tầng lớp điều hành, lời nói của hắn càng lúc càng có sức nặng, rất được tín phục.
“Tôi không biết các vị có hay đi xem tình huống của mọi người hay không, lực phòng ngự của chúng ta có chỗ nào chưa tốt, địa thế sơn cốc thế nào, còn cả vấn đề hoa màu nữa…vv Nhưng tôi thường xuyên làm những việc như vậy. Mỗi ngày đều tìm hiểu dân tình nên gần đây hay nghe thấy một chuyện, có rất nhiều người cho rằng việc ngài Ares triệu hồi khô lâu là một loại ma thuật tà ác. Bọn họ yêu cầu sau khi thành lập giáo đường thì để Ares vào sám hối!”
Sở Hạo đứng lên trước hội nghị, vẻ mặt đau đớn hô: “Tôi xin hỏi các vị một câu, bản thân vũ khí có liên quan gì tới đạo đức không? Lần tìm kiếm vật tư trước đã giúp chúng ta có đủ lương thực ột vạn người ăn trong một năm. Đội vận chuyển phải làm việc liên tục suốt ba ngày ba đêm mới thành công đưa tất cả về. Chỗ ở cũng nhờ đó mà được xây dựng lại, tuy còn đơn sơ nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với phải chui rúc trong lều vải. Không cần lo lắng tới vấn đề lương thực nữa, chúng ta chuyển sang việc chặt cây lấy đất bằng, dẫn nước suối về, thậm chí gieo trồng hoa màu chuẩn bị cho tương lai. Hết thảy những điều ấy là nhờ ai? Nếu không phải ngài Ares triệu hồi bộ khô lâu cự đại kia ra chiến đấu thì chúng ta đã mất rất nhiều người, không, nói chính xác hơn thì lần hành động đó kết thúc bằng thất bại.
“Nhưng bây giờ thì sao? Lại có kẻ cho rằng ngài Ares làm thế là không có đạo đức, không sạch sẽ, cần phải đến giáo đường sám hối. Tôi rất muốn biết nếu như hiện tại là thời trung cổ, vậy thì sau khi Ares cứu mọi người, mọi người liệu có kéo hắn lên giàn hỏa thiêu hay không, còn nói là hắn tiết độc thần linh nữa chứ? Danh sách những kẻ như vậy chắc còn tăng thêm nữa nhỉ? Rồi sẽ giống như Galileo vậy? Xin đừng cúi đầu xuống như vậy, tôi đang nói các vị đó, ngài Mike cùng mấy vị giáo đồ kiên định.”
Mấy người bị điểm tên đều vô cùng xấu hổ, đặc biệt là người được gọi là Mike, hắn ước chừng hơn năm mươi tuổi, khẽ ho khan một tiếng rồi yếu ớt nói: “Ngài Sở Hạo, tôi rất tôn kính ngài, phẩm cách của ngài khiến người ta kính nể. Nói thật, bọn tôi lúc trước hoặc là cảnh sát hoặc là quân nhân xuất ngũ cùng một ít học giả, căn bản không thể quản lý như những người chuyên nghiệp. Lần này nếu không nhờ có ngài thì năm ngàn người ở nơi trú địa này nhất định sẽ vô cùng hỗn loạn chứ không ngay ngắn tề chỉnh như bây giờ. Các vụ bạo lực cũng sẽ diễn ra liên tiếp, rồi thì mọi người cuối cùng cũng giải tán hết thôi. Cho nên chúng tôi vô cùng tôn kính ngài.”
“Cảm ơn.” Sở Hạo gật đầu nói: “Tôi rất cảm tạ sự tín nhiệm của ngài Mike và mọi người đã dành cho tôi. Song tôi nghĩ đó đều là những việc tôi nên làm. Được giao cho bao nhiêu quyền lực thì phải có nghĩa vụ tương ứng. Mà hiện tại, chúng ta đang thảo luận về người bạn tốt của tôi, đồng thời là lực lượng bảo vệ kiên cố nhất cho nơi trú địa này, Ares, không phải sao?”
Mike cười khổ, khẳng định: “Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế… Kỳ thật chúng tôi không hề có bất cứ ý kiến gì với phẩm đức của ngài Ares. Ngài ấy là một bác sĩ giỏi, trong khoảng thời gian này đã chữa bệnh cho rất nhiều người. Mấy chục ca phẫu thuật lớn nhỏ đều là qua tay ngài ấy. Mà cũng nhờ có sự hiệu hữu của ngài Ares mới giúp cho lần thu thập vật tư lúc trước của chúng ta trở nên hoàn mỹ. Tương lai cũng vì thế mà được đảm bảo. Sẽ không còn cảnh vừa nghe thấy u linh là lập tức phát sinh rối loạn. Ít nhất mọi người đã có lực lượng để đối kháng với chúng. Nhưng sức mạnh đó cũng khiến bọn tôi sợ hãi. Nó đã vượt qua nhận thức của nhân loại. Ngài Ares dựa vào cái gì để triệu hồi khô lâu? Không dối gạt ngài, mặc dù biết rõ thứ đó là do ngài Ares gọi ra nhưng mỗi lần nhìn thấy, ngay cả tôi cũng cảm thấy sợ. Sau đó lại có người đồn rằng ngài Ares cũng giống như đám u linh kia, dựa vào việc nuốt chửng cùng giam cầm linh hồn nhân loại để thu lấy lực lượng. Nói thật, tuy rằng biết điều đó là không đúng nhưng tôi vẫn thấy sợ sợ…”
“Điều này… kỳ thật không liên quan tới vấn đề đạo đức, chỉ là do tâm linh yếu đuối của nhân loại tác quái mà thôi. Tựu như việc chúng tôi tín ngưỡng tôn giáo, thực ra là để tâm linh có được nơi che chở. Ngài Sở Hạo, không phải tất cả mọi người đều được như ngài, kiên định, dũng cảm, là một dân khoa hiểu rõ chân lý vũ trụ. Chúng tôi chẳng qua chỉ là những phàm nhân yếu ớt.”
Sở Hạo tựa hồ sớm biết Mike sẽ nói như vậy, hắn mỉm cười: “Nếu là về chuyện ấy thì tôi có thể thay hắn giải thích. Hồi trước Ares cũng đã nói cho tôi biết hắn lấy lực lượng từ đâu. Nó hoàn toàn không liên quan tới việc nuốt chửng linh hồn, cũng chẳng phải nhờ hiến tế hay nguyền rủa gì đó. Thoạt nhìn thì việc triệu hồi khô lâu có vẻ kinh khủng nhưng thực ra hắn nhận lấy sức mạnh từ Thần.”
“Thần?”
Lần này không chỉ mấy người Mike mà toàn bộ thành viên trong phòng đều bị dọa sợ, nhìn về phía Sở Hạo. Song hắn vẫn kiên định nói tiếp: “Đúng vậy! Tôi nghĩ các vị ở đây đều có một ít hiểu biết về lịch sử chứ hả? Trước khi Giáo đình xuất hiện, châu Âu cổ đại là một thế giới tôn thờ ‘đa thần’. Tôi không hề có ý muốn thảo luận với các vị về ưu khuyết điểm giữa thờ ‘đa thần’ và thờ ‘một thần’, cũng không muốn chứng minh việc Thần có thực sự tồn tại hay không. Nhưng Ares và gia tộc của hắn đều tín ngưỡng Thần, một vị Thần tồn tại trong thời kỳ ‘đa thần’. Vị đó tất nhiên không phải là Thượng Đế, nhưng lúc người trong gia tộc Ares tín ngưỡng vị thần này thì bọn họ sẽ nhận được lực lượng giúp đối khác lại ác quỷ. Mà khả năng triệu hồi khô lâu của Ares chỉ là một phương thức biểu hiện của nó ra bên ngoài mà thôi.”
Mọi người nghe xong nhất tề rung động, khiếp sợ khó nói thành lời. Bởi điều này đã vượt qua phạm vi lý giải của bọn họ. Nếu là ma thuật, nguyền rủa gì đó thì còn có thể miễn cưỡng hiểu được, nhưng đã dính tới chủ đề thần linh thì sự việc trở nên quỷ dị. Bọn họ căn bản không thể đi nghiệm chứng lĩnh vực ấy được.
Hơn nữa mấu chốt nhất chính là, ngoài một số ghi chép về cổ đại ra, vô luận là Thiên Chúa giáo hay Cơ Đốc giáo, thậm chí là Chính giáo cũng đều chỉ tín ngưỡng Thượng đế. Tín ngưỡng này đã truyền bá ra hầu hết các nơi trên địa cầu. Nói chung là rất lớn. Nhưng ngay cả nó, thậm chí là một số tôn giáo khác đều chưa từng giáng hạ thần tích ở thời hiện đại… Thiên sứ không có, Thần linh không có. Cũng vì như thế nên những tôn giáo ấy mới chậm rãi thay đổi thành nơi gửi gắm tâm linh. Chưa từng nghe tới chuyện chỉ cần thành kính tín ngưỡng một vị thần là liền có thể đạt được lực lượng. Đây đâu phải trò chơi, làm sao lại xuất hiện việc như vậy được?
Mike đột nhiên hỏi: “Ngài Sở Hạo, tuy rằng nói ra thì hơi bất kính, nhưng có thể cho tôi hỏi một chút… Gia tộc ngài Ares tín ngưỡng vị Thần nào vậy? Chẳng nhẽ là một vị thần linh hệ Tử Vong à?”
“Không, không phải thần linh tử vong.” Trong lòng Sở Hạo khẽ động, cơ hồ theo bản năng thốt: “Đây là một vị thần linh nhân từ thuộc hệ Quang minh. Người mang đến ánh bình minh{*} hi vọng, là vị thần bảo hộ, hi sinh vì những người tín ngưỡng ngài.”
Mọi người đều tập trung tinh thần lắng nghe. Từ việc Ares có thể triệu hoán khô lâu cùng chuyện thành phố đang bị u linh chiếm cứ, Chân Thần có lẽ thực sự tồn tại chứ không phải chỉ là truyền thuyết hư cấu…
“Thần danh của người là Hạo, ý chỉ Thái dương trên trời{**}. Hào quang của người đại diện cho ánh bình minh cùng hy vọng. Vị thần ấy tuy đã biến mất trong dòng sông lịch sử nhưng thực sự có tồn tại. Chính người đã ban cho gia tộc Ares lực lượng và cũng là nguồn suối hậu thuẫn cho bọn họ.”
Không biết vì sao, lúc nói ra tên của vị thần linh kia, hắn định lấp liếm cho qua nhưng rồi đột ngột cái từ ‘Hạo’ lại bật ra khỏi miệng, còn về phần phía sau thì là những dòng kịch bản đã soạn sẵn.
Vài ngày sau đó…
Ban quản lý nhanh chóng truyền những gì đã bàn trong hội nghị tới mọi người. Mà Ares cũng y theo sắp xếp của Sở Hạo, mỗi ngày đều dẫn theo bộ khô lâu Á cự nhân đi tuần tra sơn cốc, thậm chí còn xuất thủ tiêu diệt một ít u linh trước mặt mọi người. Dần dần, sự hiệu hữu của hắn và bộ khô lâu cũng thu được một ít thiện ý…
Song biến hóa lớn nhất lại là khi giáo đường được xây dựng, việc cầu nguyện cũng đã bắt đầu, có điều không biết là vì tò mò hay vì sự tồn tại của bộ xương khô đang đi lại ngoài kia mà người dân bắt đầu hướng về vị thần linh tên Hạo mà cầu nguyện. Hơn nữa hiện tại chẳng khác gì thời tận thế, đồng thời còn phát hiện ra u linh thực sự tồn tại nên những lời cầu nguyện ấy vô cùng thành kính…
Chẳng biết có phải ảo giác hay không nhưng khi mọi người cầu nguyện liền cảm thấy tâm linh mình trở nên yên tĩnh, phảng phất như đã tìm được nơi ký thác. Chính vì thế, bọn họ cầu nguyện càng thêm dụng tâm. Thậm chí sau buổi hội nghị tám ngày, mấy trăm người tụ tập lại với nhau tổ chức một buổi lễ hội nho nhỏ, cùng hướng thần Hạo cầu nguyện. Lễ hội diễn ra lúc chạng vạng tối. Không ai biết các nghi thức tôn giáo của vị thần ‘Hạo’ cũng chẳng có nhân viên thần chức chuyên nghiệp, bọn họ chỉ là những người dân bình thường, nhưng chính trong buổi lễ hội ấy, vào lúc mọi người với vóc dáng tiều tụy cùng cất lên tiếng cầu nguyện, một vòng sáng nhạt bỗng xuất hiện trên số hoa quả tế phẩm đơn sơ, rồi đảo qua tất cả mọi người bên dưới, sau đó biến mất vô tung…
Mấy trăm người này mỗi khi được hỏi đến đều trả lời rằng, trong khoảnh khắc đó họ cảm nhận được hào quang, hy vọng, tâm linh no đủ, tựa hồ có một vị thần vĩ đại đang an ủi họ, giúp họ xua đi nỗi sợ tử vong trong lòng.
Hạo…
Vị thần linh ấy thực sự tồn tại.
{*} không đổi thành ‘ánh sáng’ vì như thế mới trùng với cái kế hoạch ‘ánh bình minh’ của Hạo ca.
{**} Tra các nghĩa đi kèm thì ngoài ý chỉ mênh mông rộng lớn ra còn mang nghĩa là Trời, mùa hè. Liệu có liên quan gì đến mặt trời???
Vô Hạn Thự Quang Vô Hạn Thự Quang - zhttty