Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 144 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 290 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 05:21:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 110: Gõ Sơn Dọa Hổ
ong rồi chứ?” Lãnh Tuyệt Tâm lo lắng đi tới đi lui ngoài cửa phòng, nhìn sang canh giờ, thời gian cũng gấn đến nhưng mà Lăng Tây Nhi vẫn còn đang hì hục trong phòng, kế hoạch này có thể thành công hay không hắn thật sự không nắm chặt. Nhưng mà trong tình huống hiện giờ, hắn chỉ có thể mạo hiểm tin tưởng Lăng Tây Nhi một lần, hy vọng chiêu gõ sơn dọa hổ này thật sự có thể giải quyết nguy cơ trước mắt của Thiên Địa Rhịnh cùng triều đình.
“Tất cả đều ok!” Lăng Tây Nhi với hai tròng mắt đỏ lừ mệt mỏi đi tới, đưa tay bao giao gói thuốc nổ vào trong tay Lãnh Tuyệt Tâm: “Nhớ kỹ, sai khi châm ngòi nhất định phải tránh ra thật xa!” Nàng trịnh trọng mở miệng.
“Ta rõ rồi!” Chuyển tầm mắt thời gian, Lãnh Tuyệt Tâm thấp giọng nói: “Đắc tội rồi!” Hai tay nhẹ nhàng ôm lấy chiếc eo thon của Tây Nhi, ôm nàng vào trong ngực, hai chân điểm nhẹ, cả người tựa như một áng mây bay lên trời, đêm qua quá tối nên Lăng Tây Nhi cũng không nhìn cẩn thận, hôm nay nhìn lại thì ra thật sự có loại khinh công này. Chuyển tầm mắt nhìn xuống mặt đất, Lăng Tây Nhi sợ hãi nhắm mắt lại, gắt gao địa ôm lấy cổ Lãnh Tuyệt Tâm, lá gan nhỏ phập phồng.
Chân vẫn không ngừng nhưng hồn lại bị một nữ nhân nào đó hấp dẫn, hắn nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của nàng, tóc mai khẽ rung động, chiếc mũi thẳng tắp cùng đôi môi đỏ mọng mê người, thu hồi tầm mắt lại, mang theo một vẻ cô đơn, hắn hy vọng con đường này cứ dài mãi như thế, hắn sẽ cứ ôm nữ nhân mình yêu thích bay đi, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, nhưng mà… Hắn nhìn lại lần nữa, mặt trời đã lên cao, sáng sớm, không khí mùa xuân càng nồng đậm, mặc dù có chút thê lương nhưng không khí lại tràn ngập một loại hy vọng, hắn bình ổn nội tâm, nhíu mày nhìn lại, bước chân nhanh hơn, vào giờ khắc này, thiên sơn vạn thủy, giang sơm mỹ nhân nhưng trong tim hắn của còn huynh đệ của hắn.
Nằm trong lòng Lãnh Tuyệt Tâm, Lăng Tây Nhi cắn chặt đôi môi anh đào, nàng sợ hãi không dám mở hai mắt ra, từ hướng này nhìn lại, người nam nhân kia trong còn tuyệt mĩ hơn, đôi mắt hẹp dài, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, khó nén khí chất thanh lệ cùng tà mị, dường như từ nhỏ đã là một người chuyên quyền độc đoán. Lúc này nét mặt cùng ánh mắt của hắn hết sức chăm chú, đôi môi mỏng mím chặt lại, bởi vì đi trong thời gian dài nên mồ hôi đã thấm qua trường sam màu trắng của hắn, càng tăng thêm một chút khí khái đại trượng phu.
Tây Nhi dịu dàng cười cười, lúc đầu còn phản cảm vì sự đường đột của Lãnh Tuyệt Tâm nhưng bây giờ từng ngày trôi qua đã dần dần kính nể Lãnh Tuyệt Tâm, hắn dũng cảm, cơ trí, quan trọng nhất là biết tiến biết lui!
“Sắp đến rồi!” Lời nói của Lãnh Tuyệt Tâm đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Tây Nhi, nàng chuyển tầm mắt nhìn lại, quẹo vào con đường mòn phía trước, hàng cây hai bên đường tách ra, lộ ra một khoảng đất màu vàng dọc theo lưng núi, hình thành một đoạn sườn núi, đỉnh sườn núi như đao gọt, khá dốc.
“Quẹo vào đây sẽ đến địa điểm bọn họ giao dịch!” Lãnh Tuyệt TÂm dừng bước thấp giọng nói.
“Thả ta xuống đi!” Đột nhiên Lăng Tây Nhi trở nên vô cùng căng thẳng, hôm nay nàng chỉ có thể thành công!
“Ngươi tránh về phía sau đi, đứng cho vững vào rồi làm ám hiệu cho ta!” Nàng thấp giọng nói.
Gật gật đầu, thân hình cao lớn như diều hâu xoay người, biến mất sau dốc đứng trong nháy mắt.
Trên lưng núi, hai bên vẫn đang tiếp tục giằng co.
“Hay là vương gia thả Như Yên qua đây trước đi, ta cảm thấy như vậy sẽ công bằng hơn!” Lãnh Phiêu Hương cười giả dối, nực cười, cho dù đây có là Lăng Tây Nhi thật thì bọn chúng cũng lo lắng nhuyễn kiếm trên người Đoan Tuấn Mạc Nhiên, huống chi bây giờ lại là đồ giả!
“Được, ta đếm từ một đến ba, chúng ta cùng thả người!” Nhìn thấy nữ nhân kia không lên tiếng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng không nhịn được nữa, ánh mắt đen láy của hắn tràn ngập lo lắng.
“Được!” Lãnh Phiêu Hương lệnh cho Do Đại kéo nữ nhân kia ra, đầu nữ nhân kia vẫn luôn cúi xuống, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nhìn thấy rõ dáng vẻ của nàng.
Sau vài giây lớn tiếng đếm, Đoan Tuấn Mạc Nhiên mang theo Như Yên đi đến trước mặt Do Đại, lật bàn tay chưởng một phát khiến Như Yên đổ vào người Do Đại, một tay khắc ôm Lăng Tây Nhi trong ngực.
“Ra tay!” Lãnh Phiêu Hương đột nhiên hô lớn một tiếng, nữ nhân nằm trong lồng ngực Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên rút một thanh chủy thủ ra hung hăng đâm vào bụng Đoan Tuấn Mạc Nhiên, dù có chuẩn bị từ trước thì đuôi dao sắc bén cũng đã đâm vào bụng Đoan Tuấn Mạc Nhiên, may mà chỉ đâm vào hai phân, còn lại đã bị Đoan Tuấn Mạc Nhiên bắt lấy.
“Ngươi không phải Tây Nhi!” Hắn thô bạo quát lên thật lớn, dùng bàn tay chưởng nữ nhân kia một chưởng, nữ nhân kia thét lên rồi ngã gục, lật người qua xem xét thì chỉ là một nữ nhân lạ lẫm có hơi giống với Lăng Tây Nhi mà thôi.
“Hiện giờ Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang bị thương, đó đối với chúng ta mà nói là một cơ hội lớn, các huynh đệ, hãy xông lên tiêu diệt Đoan Tuấn Mạc Nhiên, chúng ta phải báo thủ rửa hận, đã đến lúc báo thù nhà rồi!” Lãnh Phiêu Hương thấy gian kế đã thành, gương mặt khó nén vẻ hưng phấn, la lớn.
Do Đại cùng các huynh đệ khác liếc nhìn nhau nhưng lại do dự không dám tiến lên, bọn họ cũng đã chứng kiến võ công của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, mặc dù đang bị thương nhưng nhìn công lực hắn dùng để chưởng chết nữ nhân kia mà nói thì hẳn là không có trở ngại gì, bọn họ cũng không dám xông lên chịu chết.
“Đường chủ, chúng ta chỉ có vài người, ta thấy hay là thôi đi, chờ chúng ta chuẩn bị xong tất cả rồi lại…” Do Đại cầm kiếm trong tay, thấp giọng ghé vào tai Lãnh Phiêu Hương nói.
“Thối tha, chúng ta có gần trăm người chẳng lẽ không thể đối phó với một người đang bị thương sao?” Nàng ta lạnh lùng nói, vẻ mặt dữ tợn, cầm kiếm dẫn đầu xông đến, Do Đại nhìn thấy cũng chỉ có thể cứng ngắc đi theo!
Nhìn xuống lưng núi nho nhỏ kia, rõ ràng tiếng hò hết gần trong gang tấc nhưng thế núi hiểm trở, Lăng Tây Nhi mất bao công sức chín trâu hai hổ mới leo lên được sườn núi, vừa lộ đầu ra thì đã bị tình cảnh trên lưng núi dọa đến mức hồn siêu phách tán, tình cảnh kịch liệt bi tráng, máu me tung tóe tàn khốc, hai bên thương vong thê thảm, thấy thế Lăng Tây Nhi hét lên một tiếng, thiếu chút nữa đã lăn xuống núi.
Ngay cả khi bị cả trăm người bao vây thì Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn nghe thấy một tiếng thét chói tai quen thuộc, kiếm của hắn buông xuống nên đã bị Do Đại bắt được cơ hội chém một cánh tay bị thương.
Cách một cánh rừng rậm rạp không thể nhìn thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên, Lăng Tây Nhi rón rén đi về phía trước, muốn chấm dứt trận chém giết này nhưng mỗi người đều đang hăng máu, không hề để ý dến sự hiện hữu của nàng.
Nàng lấy súng kíp ra, bắn lên trời một phát nhưng những kẻ chém giết kia chỉ sững sờ trong nháy mắt mà thôi, sau đó lại tiếp tục động tác, máu me tiếp tục tung tóe.
“Ta nhổ vào, ngay cả súng mà cũng không sợ!” Lăng Tây Nhi rủa thầm rồi nhìn thấy trong đám người có một người bay lên trời, tựa như sóng lúa, chẳng qua là sóng lúa kia máu văng tung tóe, sau đó một đôi tay mạnh mẽ đã ôm nàng vào trong lòng, nàng ngước mắt lên nhìn, trông thấy người kia trên người đầy máu, trên mặt cũng đầy máu, quỷ dị nhất là nam nhân kia lại nhếch cái miệng rộng cười thật khủng bố với nàng, Tây Nhi ngẩn ngơ, đến khi nhìn rõ nam nhân trước mặt thì lập tức la to một tiếng, sau đó hình như bị điểm huyệt, ngây dại choáng váng nhưng vài giây sau lại phát ra tiếng thét chói tai khiến nam nhân kia nhíu chặt mày lại.
“Câm miệng!” Hắn quát khẽ, giọng nói âm trầm.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi… Bị thương?” Chết tiệt, nàng đã tới chậm!
“Không sao cả, chỉ bị thương ngoài da thôi!” Hắn thấp giọng nói, một lần nữa trở tay sờ mó người phía trước, muốn chiếm tiện nghi của đứa ngốc kia.
“Nhưng mà trên người của ngươi…” Tất cả đều mà máu, Tây Nhi nhìn vào mà choáng váng.
“Không riêng gì ta, còn có bọn họ nữa!” Bên môi hắn lộ ra nụ cười tà mị, hàm răng trắng như tuyết, một ngón tay vòng ra sau lưng, cánh tay, chân, trôi chảy rơi trên mặt đất, những sinh vật vô cùng khả nghi nhúc nhích trên mặt đất, phát ra những tiếng kêu vô cùng thảm thiết, thuận tiện tìm kiếm một nửa còn lại của chúng.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi… Lại…” Cố nén cảm giác kinh tởm trong lòng nhưng Lăng Tây Nhi vẫn không nhịn được mà nôn ra, nước chua hòa với máu me đầm đìa trông vô cùng kinh tởm khủng bố tuôn ra.
“Là do bọn hắn đáng chết!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh một tiếng.
“Nhưng mà sao ngươi không để bọn họ được toàn thây? Tối thiểu thì phải trông đẹp một chút, đừng tàn nhẫn như vậy được không… Như vậy khi thu dọn sẽ rất phiền phức…” Lăng Tây Nhi ôm ngực chậm rãi nói, nhưng mà lời nói kia nghe quá mức âm trầm khủng bố, vài tên chưa tắc thở cũng vì câu nói của Lăng Tây Nhi mà thấy khó thở.
“Được, nghe lời nương tử, ta sẽ để cho bọn họ xinh đẹp một chút!” Nụ cười đầy toan tính, Đoan Tuấn Mạc Nhiên quay lại, Lãnh Phiêu Hương dẫn người vọt đến.
“Ngươi bị thương, không nên đánh lâu!” Lăng Tây Nhi lo lắng giữ chặt ống tay áo của hắn.
“Nương tử yên tâm, mấy tên tiểu lâu la kia không phải là đối thủ của ta!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhướng mày tự đắc.
“Nhưng mà giết người không thể giải quyết được vấn đề, quan trọng là phải thu phục được lòng bọn họ!” Lăng Tây Nhi nói nhỏ, câu nói kia khiến Lãnh Phiêu Hương sợ tới mức nhảy dựng lên, trời ạ, còn muốn moi lòng của bọn họ ra sao?
“Lãnh Phiêu Hương, lần này là ngươi tự tiện hành động nha, minh chủ Lãnh Tuyệt Tâm của các ngươi không biết chuyện này phải không?” Nàng bước vài bước lên phía trước Đoan Tuấn Mạc Nhiên, che chắn Đoan Tuấn Mạc Nhiên sau lưng, cài đầu nhỏ ngẩng cao.
Khẽ thở dài một hơi, tựa như một cô vợ bé, Đoan Tuấn Mạc Nhiên rất yêu thích đãi ngộ đặc biệt này, tựa đầu lên lưng Lăng Tây Nhi, thỏa mãn nhếch miệng cười nhưng tay nắm chặt nhuyễn kiếm không hề buông lỏng.
“Ngươi… Nói bậy!” Lãnh Phiêu Hương có chút chột dạ, tất cả bọn Do Đại đều dùng con mắt hoài nghi nhìn lãnh Phiêu Hương.
“Ngươi đã giả truyền mệnh lệnh của Lãnh Tuyệt Tâm nha!” Thấy quả nhiên có hiệu quả, Lăng Tây Nhi chăm chú bơm thêm một liều thuốc thật mạnh nữa, vừa nói hết lời thì sắc mặt bọn Do Đại càng trở nên khiếp sợ.
“Ta không có!” Lãnh Phiêu Hương lạnh lùng nói, nàng ta sẽ không thừa nhận!
“Vậy sao? Nhưng mà ta vừa mới nói chuyện với Lãnh minh chủ, hắn đang tính giải tán Thiên Địa Thịnh!” Lăng Tây Nhi cười lạnh một tiếng, lúc này nàng không còn là một nữ nhân mảnh mai nhát như chuột để mặc cho người khác ức hiếp nữa.
“…thì sao nào? Hắn bị nữ nhân như ngươi mê hoặc, Thiên Địa Thịnh là tâm huyết mấy năm nay của các huynh đệ, chẳng lẽ nói giải tán là giải tán sao?” Lãnh Phiêu Hương cười lạnh một tiếng rồi lớn tiếng nói, lời của nàng ta lập tức chiếm được sự đồng tình của chúng bang, nàng ta ngoái đầu lại cười lạnh một tiếng, gương mặt xuất hiện thái độ kiêu ngạo không ai bì nổi: “Lăng Tây Nhi, ngươi không thể chia rẽ Thiên Địa Thịnh chúng ta đâu!”
“Đúng!” “Đúng!” Mọi người phụ họa, giải tán Thiên Địa Thịnh là tuyệt đối không thể, huynh đệ của bọn họ đều chết trong tay triều đình, bọn họ tuyệt đối không thể giải tán Thiên Địa Thịnh!
“Không phải ta mê hoặc hắn, mà vì Lãnh Tuyệt Tâm không muốn phải nhìn thấy cảnh thây phơi đầy đồng nữa! Các huynh đệ, các người hãy quay đầu nhìn lại những huynh đệ đã bỏ mạng đang nằm trên mặt đất xem, một tên Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã làm các người đau đầu như vậy rồi, huống chi là quân đội thiên quân vạn mã, các ngươi muốn báo thù nhưng phải lượng sức chứ, nói thật cho các ngươi biết, hiện giờ triều đình đã phát minh ra súng kíp, một khẩu súng có thể bằng uy lực của mười cao thủ võ lâm cộng lại, ta khuyên các ngươi hãy mau giải tán đi, ngoan ngoãn ở nhà mà sinh con phụng dưỡng cha mẹ không phải tốt hơn sao? Chiến tranh là chuyện của hai bên, đã có chiến tranh thì sẽ có thương vong, mọi người cũng thấy rồi đấy!” Lăng Tây Nhi lớn tiếng nói.
“Hứ, ngươi nói thật dễ nghe, huynh đệ chúng ta chẳng lẽ đều phải chết oan uổng sao?” Lãnh Phiêu Hương tức giận hừ một tiếng.
“Không phải chết vô ích, oan mạng, mọi người làm vậy chỉ là lấy trứng chọi đá, các huynh đệ đã bỏ mạng đã chứng minh vận mệnh của vương triều Đoan Tuấn vẫn chưa hết, các ngươi cần gì phải chấp nhất như vậy! Mọi người rất muốn nhìn thấy cảnh sinh linh đồ thán sao?” Lăng Tây Nhi nói ra những lời chân thành.
“Nhiều lời vô ích, thuộc hạ của chúng ta đều đã hiểu thắng làm vua thua làm giặc, mấy ngàn năm nay đều giữ vững đạo lý này!” Lạnh lùng ngắt lời, trong nháy mắt, một hoa khôi mềm yếu động lòng người, quyến rũ như tơ, từng cử chỉ động tác đều phong tình hóa thành một con quỷ đòi mạng người, trong tay nàng ta cầm theo một thanh trường kiếm.
Lăng Tây Nhi không còn cách nào, chỉ có thể ra tuyệt chiêu, lấy sự trong sạch của Lãnh Tuyệt Tâm làm tiêu chí, nàng chậm rãi giơ súng kíp lên: “Ngươi không sợ súng kíp của ta sao?”
“Cái gì mà súng kíp, ta chưa từng nghe thấy, ngươi đang cầm một cái ống trúc dọa người thì có!” Lãnh Phiêu Hương lạnh lùng nói.
“Không phải, đường chủ, vật này chính là loại ám khí quỷ dị kia, tối hôm qua ngươi cũng đã nghe thấy hai tiếng nổ vang, sau đó bọn Tiểu Lục và Tiểu Ngũ đều lăn ra chết!” Do Đại nhìn sang ống trúc màu đen, vẻ mặt sợ hãi nhìn sang Lãnh Phiêu Hương nói nhỏ.
“Cái này không phải là ống trúc, nó gọi là súng kíp, triều đình chế tạo ra để chuyên đối phó với Thiên Địa Thịnh! Có muốn biết uy lực của nó không?” Tây Nhi mỉm cười mở miệng, giơ ống trúc lên ngắm vào Lãnh Phiêu Hương.
“Ngươi..” Lãnh Phiêu Hương khẽ giật mình, tối hôm qua tình trạng thê thảm của Tiểu Ngũ Tiểu Lục cũng khiến cho nàng ta hơi sợ hãi.
“Hay là chúng ta đánh cuộc đi, ta nói súng kíp này của ta có thể làm nổ tung ngọn núi đằng trước, các ngươi có tin không?” Nàng đảo mắt, cười tà mị hỏi, vừa nói vừa vênh váo liếc xéo Lãnh Phiêu Hương một cái.
Mọi người nhìn lại, phía trước là một gò núi, không lớn lại cũng không nhỏ, muốn rung chuyển được nó cũng không phải chuyện đơn giản.
“Chỉ bằng ống trúc nho nhỏ này của ngươi?” Lãnh Phiêu Hương cười lạnh nói, nàng ta không tin, chỉ bằng công lực của nàng ta mà muốn rung chuyển ngọn núi kia là không thể, huống chi là Lăng Tây Nhi tay trói gà không chặt!
“Ta sẽ có các ngươi mở rộng tầm mắt, xem xong rồi thì các ngươi sẽ biết ta khuyên các ngươi hãy từ bỏ là vì muốn tốt cho các ngươi!” Lạnh nhạt cười nói, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đứng sau lưng khẽ giật giật góc áo của nàng nói nhỏ: “Có muốn ta giúp nàng một tay không?” Nhưng mà xa như vậy, lại là một ngọn núi lớn, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng không chắc công lực của mình có thể làm được.
“Không cần, ngươi đứng một bên xem là được rồi!” Tây Nhi nói nhỏ, lôi Đoan Tuấn Mạc Nhiên ra đứng bên cạnh nàng.
Nhẹ nhàng bóp cò, súng kíp phát ra một tiếng nổ mạnh, gò núi cách đó trăm met trong nháy mắt đá văng tung tóe, vụn đá văng cao nửa ngày, một lúc lâu sau mới rơi xuống, mà ngay cả mặt đất dưới chân bọn họ cũng rung chuyển, sau đó thế giới bình yên trở lại.
Yên tĩnh, một trăm phần trăm yên tĩnh, mọi người đều ngây ra như phỗng, ngoại trừ Lăng Tây Nhi ra thì tất cả đều trợn tròn mắt, há to mồm, nhìn sang cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi, mà ngay cả Đoan Tuấn Mạc Nhiên luôn lãnh đạm cũng kinh ngạc không nói nên lời, hắn hoài nghi nhìn Lăng Tây Nhi rồi lại nhìn sang ống trúc của nàng, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, không biết nên mừng hay nên lo, “Ái chà, nương tử, vi phu còn không biết trong tay nương tử có một thứ thế này!” Người mở lời đầu tiên là Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hắn ghé vào tai Tây Nhi nói nhỏ.
Nhàn nhạt cười, Lăng Tây Nhi đắc ý nhướng mày, sau đó cất bước đứng trước mặt mọi người, cầm súng nhắm vào khiến mọi người sợ đến mức không ngừng lùi về phía sau. Ngọn núi cách đó 100m nha, nói không còn thì đã không thấy tăm hơi đâu, công lực này… Bọn họ hổ thẹn liếc mắt, trong lòng khiếp đảm.
“Thế nào? Giờ đã phục chưa? Thứ này triều đình có rất nhiều, chỉ cần một phát súng đã khiến các ngươi về chầu trời, tội gì phải nói nhảm với các ngươi! Đã tốt bụng thuyết phục các ngươi là do vương gia của chúng ta nhân từ, không muốn thấy cảnh sinh linh đồ thán, thứ hai là vì minh chủ Lãnh Tuyệt Tâm là ân nhân cứu mạng của ta, ta thiếu hắn một chuyện, không muốn nhìn thấy huynh đệ của hắn chết oan mạng!” Lăng Tây Nhi cao giọng nói, lời nói vô cùng thuyết phục, mọi người lại hổ thẹn liếc nhìn nhau, trong lòng tất cả đều đã bị lay động.
“Thế nào? Còn không mau chạy, vẫn muốn thử một phát súng sao?” Lăng Tây Nhi lớn tiếng nói, cầm súng nhắm ngay vào đám người.
“Á” Do Đại là người đầu tiên la lên một tiếng làm cho chim thú tan hết, vài tên lâu la trong Thiên Địa Thịnh càng chạy nhanh hơn, những tên cứng đầu cứng cổ, ngoan cố không chịu thay đổi cũng hiểu được tình thế, ủ rũ giải tán. Có thể phá hủy một ngọn núi xa trăm met, uy lực này lớn cỡ nào nha, coi như võ công có cao đến đâu cũng không đánh lại, trăm met nha… Nản lòng thoái chí, mọi người đều giải tán, chiến trường chỉ còn lại Lãng Phiêu Hương cùng Như Yên đang hấp hối mà thôi.
“Ngươi quả thật là độc ác thủ đoạn! Ta đã đánh giá thấp ngươi!” Lãnh Phiêu Hương lạnh lùng nói, thật không ngờ Lăng Tây Nhi ôn ôn nhu nhu, gan nhỏ như vậy mà lại là một kẻ thù mạnh nhất.
“Hiện giờ đánh giá cao vẫn còn kịp, thế nào? Ngươi không muốn đi sao?” Tây Nhi nhàn nhạt nói, vẻ mặt lạnh lùng ngạo mạn khiến lòng người run sợ.
“Ta sẽ đi, nhưng ta sẽ không bỏ qua, ta nhất định phải tìm được minh chủ hỏi cho ra lẽ!” Nàng ta cất cao giọng nói, tiến lên lay lay Như Yên.
“Ngươi có thể đi, nhưng Như Yên phải ở lại!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nói, tiến lên, nhuyễn kiếm đặt trên cổ họng Như Yên, ánh mắt lạnh lùng tới cực điểm.
“Vì sao?” Lãnh Phiêu Hương khẽ giật mình.
“Bởi vì Như Yên đáng chết!” Hơi nhích nhuyễn kiếm, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cắt đứt cổ họng Như Yên, hắn cười lạnh lùng tàn nhẫn, ánh mắt tà mị đến cực điểm, hắn sẽ không bỏ qua cho kẻ làm tổn thương đến nữ nhân hắn yêu thương!
Vô Diệm Vương Phi Vô Diệm Vương Phi - Phong Vân tiểu yêu