Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 319 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 511 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:58:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 287: Nội Gian Hiện Hình
Linh chậm rãi chạy ra khỏi long môn, phiêu lãng theo gió giữa đại dương. Dương quang nóng cháy rơi lên cột buồm, cánh buồm, nhưng lại ném xuống một bóng ma lên mặt Diệp Sảng.
“Tàu trưởng, thực ra lúc đến thiên long bảo điện tôi mới phát hiện ra đại kế của anh!” – Diệp Sảng chậm rãi nói – “Anh để tôi cùng Cầm tỷ đi đường vòng, thực ra chính là ngầm thu hút mấy đội ngũ to nhỏ tập trung tại bảo điện, sau đó để boss diệt mọi người cùng một lúc, không cần mình động thủ cũng có thể phát tài. Cũng nghĩa là, ngay từ đầu anh đã biết bí mật trong long điện!”
“Có vấn đề gì sao?” – Súng Cơ hỏi.
Diệp Sảng nhìn mặt biển xinh đẹp lộng lẫy, nói: “Không. Tôi không có ý kiến gì. Ý của tôi là, tại sao anh lại biết mấy hạm đội của Anh, Đức, Pháp sẽ đuổi tới đảo trong cùng một ngày? Cho dù không cùng một ngày, nhưng cũng không quá ba ngày.”
Súng Cơ gật đầu nói: “Mấy tin tức đó ta không thể đi hỏi thăm được, nhưng có người có đủ khả năng đi thám thính!”
Diệp Sảng cũng gật đầu: “Không sai, tôi cũng biết Hàn đại tỷ có khả năng rất lớn. Những hạm đội khác muốn tới Thiên Long đảo thì nhất định phải vòng qua khu Hoàng Kim cùng Tịch Tĩnh. Công ty Cách Lực chỉ cần dùng chút quan hệ liền nhất định có thể nghe ngóng được.”
Mỗi người đều lẳng lặng nghe rõ.
Diệp Sảng tiếp tục nói: “Bạn của tôi đã nói rồi, công ty Cách Lực làm việc rất gọn, nhưng giấy không gói được lửa. Thực ra chính bọn họ cũng biết chuyện này sớm muộn sẽ có ngày bị bại lộ. Nếu tôi là Hàn đại tỷ, tôi không thể không phòng bị một chút. Mặc khác, tàu trưởng muốn bỏ hợp tác, chuyện lớn như vậy, công ty Cách Lực không có lý do gì mà không biết!”
Súng Cơ thật sự giật mình. Hắn lại một lần nữa đánh giá Diệp Sảng thật kỹ. Diệp Sảng nhìn qua có vẻ rất ngốc, nhưng chẳng qua chỉ là cái vỏ bên ngoài mà thôi. Trên thực tế, sự thông minh của hắn cao hơn rất nhiều so với tưởng tượng.
Diệp Sảng nói: “Trên đường chúng ta tiến đảo, đầu tiên là đụng độ với hạm đội hải quân hoàng gia Anh. Cứ coi như là một sự trùng hợp, mọi người bất hạnh đụng phải nhau. Sau đó chúng ta đắc thủ, tiếp tục tiến tới U Linh Hải.”
“Nói tiếp!” – Súng Cơ lạnh lùng nói.
“Sau khi tới Thiên Long đảo, tàu trưởng Tiêu Mã nói hắn bắt Rose làm con tin, làm thịt được ba chiến thuyền của hạm đội hoàng gia. Chúng ta thử lý giải xem. Trên thực tế là đội tiên phong của Mina theo sát sau mông chúng ta, cho nên chúng ta vừa mới lên bờ, hai chiếc chiến thuyền đã tới rồi. Tuy rằng bọn họ lại nội chiến.”
Súng Cơ gật đầu: “Nói không sai!”
Ngữ khí của Diệp Sảng bỗng nhiên xoay chuyển: “Chính là, vì sao lúc ở bãi đá ngầm của U Linh Hải, U Linh chúng ta lại bị Hải Thần 1, 2, 3 của Đức mãnh liệt truy kích trước?”
Lần này tất cả mọi người ngơ ngẩn.
Sắc mặt Súng Cơ bất ngờ trở nên băng hàn: “Nói tiếp đi!”
Diệp Sảng tiếp tục: “Đây là vấn đề đầu tiên. Sau khi chúng ta lên đảo liền chia binh thành hai hướng hành động. Vì sao tối hôm qua đội chủ lực của chúng ta cùng giao thủ với hạm đội hoàng gia lại bị người Đức hoàng tước tại hậu? Sau khi tôi cùng Cầm tỷ và Tinh Tinh vào thông đạo, vì sao lại bị người Đức bắt sống? Dường như người Đức biết rất rõ hành tung của chúng ta. Mà điểm chết người chính là Kính Vạn Hoa ở trong thiên long bảo điện thì như một tên ngốc, cuối cùng lại đột nhiên khôn khéo đến mức có thể sắp xếp trực thăng cùng Demon đi đoạt bảo rương? Vì sao lại như thế?”
Tinh Tinh bừng tỉnh đại ngộ: “Ta hiểu rồi! Kính Vạn Hoa cùng tàu trưởng giống nhau. Thực ra hắn cũng sớm đã biết bí mật trong long điện. Hắn cố ý hi sinh nhiều người như vậy, mục đích là khiến chúng ta vận chuyển rương ra ngoài cho hắn. Chúng ta tự cho là đã đặt bẫy được bọn họ, nhưng thật ra lại là hắn đang lợi dụng chúng ta. Tên khốn kia thực sự quá âm hiểm!”
Diệp Sảng cười nhạt: “Âm hiểm? Về vấn đề tính kế lừa người này, ta là đại tổ tông của hắn! Hắn căn bản không hề âm hiểm mà là từ lúc mới bắt đầu hắn đã nắm được hết kế hoạch của chúng ta. Hắn phái Hải Thần 1, 2, 3 đến căn bản không phải để diệt chúng ta! Hắn biết Octopus Peter Pan không ngăn được chúng ta. Hắn là sợ Mina đuổi theo chúng ta rồi thực sự diệt được chúng ta, nên nếu ta đoán không sai thì mục đích của hắn là phái Octopus Peter Pan đi ngăn chặn đoàn quân Mina. Kết quả là tính lệch, ngẫu nhiên đuổi được chúng ta trước, bị chúng ta diệt!”
Mọi người đều giật mình, sững sờ nói không nên lời. Nếu Diệp Sảng không cân nhắc những chi tiết này, bọn họ vĩnh viễn cũng không cách nào xâu chuỗi được những chi tiết nhỏ như thế.
Hải Dương Cầm Sư nói: “Ý của cậu là trong chúng ta có người đem chi tiết kế hoạch hành động nói cho Kính Vạn Hoa?”
Súng Cơ nhìn Diệp Sảng chằm chằm, ánh mắt băng lãnh dị thường: “Nhưng đó chỉ là suy đoán của cậu. Ta thừa nhận cậu phán đoán cực kỳ đúng lý hợp tình. Điều đáng tiếc duy nhất là cậu không có bất cứ một chứng cớ nào để bảo vệ ý kiến.”
“Tôi có!” – Diệp Sảng nói.
“Ồ?” – Súng Cơ lại giật mình.
Diệp Sảng nói: “Lúc chúng tôi bị hạm đội hải quân hoàng gia truy kích đến chỗ cầu treo qua thác nước, Demon đã cứu chúng tôi. Hắn nói với tôi là chờ chúng ta ở nơi đó, cẩn thận không lại chết trên tay người khác, đến lúc đó sẽ không ai có thể cứu nổi chúng ta, tự chúng ta cũng không thể! Thực ra hắn đã biết kế hoạch này nên cảnh cáo ta đừng lọt bẫy. Cầm tỷ có thể làm chứng!”
Súng Cơ lập tức quay đầu nhìn Cầm Nữ Vương chằm chằm. Cầm Nữ Vương sắc mặt âm trầm gật đầu: “Tiểu Hà nói không sai!”
Hải Dương Cầm Sư hoài nghi nói: “Demon từng là tử địch của cậu, hắn sẽ không cứu cậu.”
Diệp Sảng nói: “Có một loại bằng hữu gọi là địch nhân. Loại bằng hữu này sẽ không vì anh mà hi sinh, nhưng ít nhất sẽ không trơ mắt nhìn anh bị tiểu nhân hại chết.”
Hải Dương Cầm Sư không nói. Cô không thể hiểu được cái gì gọi là vừa là kẻ thù, vừa là bằng hữu. Dù sao cũng là con gái, cô không thể hiểu được loại tình cảm, quan hệ đó của đàn ông, mà cô cũng không muốn hiểu.
Súng Cơ thong thả lại kiên định gật đầu: “Ta hiểu, theo như tiểu Hà, nếu ta là Hàn đại tỷ, ta nhất định sẽ phái một nội gian trà trộn lên tàu. Nếu chúng ta tiếp tục cùng hợp tác với cô ta, chấp nhận sự lừa gạt của cô ta thì cô ta sẽ không làm gì chúng ta. Nội gian cũng sẽ không làm gì. Nhưng nếu chúng ta giữa đường tạo phản, cô ta sẽ để nội gian phát huy tác dụng phá hủy của mình, khiến chúng ta chết, giữ mạng sống cho đối thủ của chúng ta rời đi. Sau đó, cô ta có thể ra giá cao mua lại trang bị từ tay đối thủ của ta, sau đó lại thông qua phòng đấu giá bán ra với giá cao hơn nữa. Điều này rất đơn gian, bởi vì dù là châu Âu cũng phải về. Ai cũng không dám đảm bảo trên đường trở về sẽ không gặp chuyện không may. Trang bị cứ rời tay càng sớm càng an toàn. Có nghĩa là, vô luận chúng ta phản hay không phản, cô ta vẫn là kẻ chiến thắng cuối cùng. Cô ta sẽ không thua! Đây mới thực sự là cao thủ âm hiểm!”
Lần này sống lưng tất cả mọi người đều lạnh đi. Trong mười người còn lại cuối cùng trên U Linh, chắc chắn là có nội gian của Hàn đại tỷ sắp xếp.
Súng Cơ nhìn Diệp Sảng nói: “Ta tin cậu không phải là nội gian, nếu là cậu thì cậu sẽ không nói những lời này!”
Diệp Sảng biết được từ đầu đến cuối mọi chuyện, chẳng những không nói sai một điểm nào, đến một chữ cũng không sai, nhìn Tinh Tinh nói: “Tôi đã không phải, lão bà của tôi lại càng không!”
Tinh Tinh bĩu môi. Cô cũng không ngốc, Diệp Sảng phải viện cớ cô là lão bà của hắn, nếu không người khác sẽ đều hoài nghi cô.
Súng Cơ nói: “Dương Cầm không phải, Giáo Chủ không phải, tiểu Tam không phải, Nữ Vương cũng không, Cờ Lê cũng không. Biết vì sao tôi lại nói như vậy không?”
Lời này là hắn hỏi Diệp Sảng. Diệp Sảng lắc đầu.
Súng Cơ nói từng chữ: “Bởi vì năm người bọn họ đều là bạn bè trong hiện thực của ta!”
Lần này, ánh mắt mọi người đều tập trung vào hai kỹ thuật sư còn lại – Con Thỏ cùng Tiểu Cường. Chỉ có hai người bọn họ là đáng nghi nhất.
Diệp Sảng cười: “Thực ra tôi cũng nên sớm nghĩ đến điểm này. Hàn đại tỷ nhất định sẽ an bài người không theo hệ chiến đấu, tốt nhất là chọn một kỹ thuật sư. Bởi như vậy sẽ đảm bảo hắn không chết trong loạn quân, có thể sống đến cuối cùng. Kỹ thuật sư là đối tượng bảo hộ nghiêm mật. Còn có, kỹ thuật sư có thể động tay động chân ở đáy thuyền, truyền tín hiệu ra ngoài.”
Cờ Lê bỗng nhiên nói: “Con Thỏ cùng Tiều Cường cùng rời bến theo chúng ta, lạm việc cực khổ nhất.”
Hai người đều là loại dù phải băng qua tử ải cũng đều cúi đầu không lên tiếng.
Hải Dương Cầm Sư lạnh lùng nói: “Tiểu Cường đã ra khơi hai lần. Con Thỏ một lần. Hơn nữa Con Thỏ là kỹ thuật sư do công ty Cách Lực đề cử.”
Cô vừa nói thế, sắc mặt Con Thỏ liền thay đổi.
“Con Thỏ, ngươi giải thích thế nào?” – Súng Cơ cùng Giáo Chủ Du Ma đều rút đao ra, chậm rãi tới gần hắn, trong ánh mắt bức ra hung quang.
“Ta… ta… ta…” – Con Thỏ đỏ bừng mặt, đáng tiếc là một chữ cũng không phun ra được. Suy luận của Diệp Sảng thật sự không có kẽ hở, hắn nói gì cũng phí công.
Súng Cơ thở dài: “Con Thỏ, Súng Cơ ta tự thấy mình đối xử với ngươi không tệ, không ngờ ngươi lại làm ra chuyện tốt thế này. Ngươi thật sự đã khiến ta rất thất vọng.”
Tiểu Cường cũng kinh hãi nhìn Con Thỏ. Hắn dường như cũng không nghĩ tới Con Thỏ luôn trung thực lại là nội gian.
“Ra tay!” – Súng Cơ ra lệnh.
Tiểu Cường bỗng nhiên rút một thanh chủy thủ từ đùi ra, cách không đâm một cái về hướng trái tim Con Thỏ. Nhưng Con Thỏ hoàn toàn không né tránh, vẫn đỏ mặt cúi đầu đứng ở nơi đó, tựa như chuẩn bị cam tâm tình nguyện lĩnh nhát đâm này.
Tình huống bất ngờ bỗng xuất hiện. “Đinh” một tiếng, trường kiếm của Hải Dương Cầm Sư như tia chiếp đâm tới, đánh bay chủy thủ của Tiểu Cường. Biến hóa này khiến Diệp Sảng cùng Tinh Tinh đều bất ngờ.
Súng Cơ lạnh lùng nói: “Tiểu Cường, ta bảo người khác động thủ, ngươi vội cái gì?”
Tiểu Cường toàn thân cứng nhắc, giống như người đá định thân ngay tại chỗ.
Hải Dương Cầm Sư cười lạnh nói: “Em thấy hắn vội vã muốn giết người diệt khẩu, tiêu trừ hoài nghi của chúng ta!”
Mồ hôi lạnh từ trên mặt Tiểu Cường nhỏ xuống. Hắn miễn cưỡng cười nói: “Sao lại thế? Làm sao có thể? Cơ ca, ta…”
“Câm miệng!” – Súng Cơ lạnh lùng cắt lời hắn – “Nếu ngươi không ra tay, ta thiếu chút nữa đã xử oan huynh đệ của mình rồi. Tuy rằng ngươi rất giảo hoạt, nhưng lại luôn lộ sơ hở!”
Mặt Tiểu Cường xoẹt một cái trắng bệch. Trước con mắt muốn thịt người của Súng Cơ, bất luận kẻ nào đang nói dối cũng cảm thấy chột dạ.
Súng Cơ cười lộ răng nanh, nói: “Có biết vì sao ta lại khẳng định nội gian là ngươi không?”
Tiểu Cường từng bước lui về hướng mép tàu phía sau, sắc mặt mười phần sợ hãi.
Súng Cơ cười nói: “Rất đơn giản, nếu không có Con Thỏ, chúng ta cũng không có thể biết công ty Cách Lực âm thầm làm chuyện mờ ám sau lưng chúng ta.”
Những lời này giống như ngũ lôi oanh đỉnh. Lý do này đã đủ cho Tiểu Cường biết mình rốt cục không giấu diếm nổi nữa.
Súng Cơ nói: “Hiện tại ta hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi phải thành thật trả lời. Ta tuyệt đối sẽ không làm khó ngươi, cho ngươi một con đường sống. Ngươi nên biết Súng Cơ ta là người trọng chữ tín!”
Vô Địch Hắc Thương Vô Địch Hắc Thương - Biên Thành Lãng Tử