Những gì làm bạn đau khổ sẽ dạy bạn nhiều điều.

Benjamin Franklin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 319 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 511 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:58:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 166: Nữ Nhân Trang B.
[chương này lằng nhằng phân cấp thành, khu, đại khu quá. Ví dụ như sau khu Tiêu Dao có Trung Hoa, sau Trung Hoa có Trung Á, sau cùng là Châu Á.... Haizzz, cái chỗ Trung Hoa với Trung Á khó để, nên mọi người đừng để ý tuôi đặt là khu hay đại khu quá, cứ hiểu như ngoài đời thực là được rồi...]
“[Khu Tiêu Dao][Thiên hạ đệ nhất công hội] Thần Long Giáo thành tâm chiêu mộ chư vị cao thủ anh hào tại các khu tham gia công thành tại biên giới. Các cao thủ tham gia sẽ được nhận tiền thưởng (thương lượng sau khi gặp mặt). Xin liên hệ với người phụ trách tiếp đón tại khu Tịch Tĩnh: Thiên Nhất Tiếu!”
Nội dung thông báo rất ngắn gọn, nhưng Diệp Sảng lại rất có hứng thú. Công thành luôn là chủ đề được các game thủ bàn tán say sưa. Xây thành, công thành là những điểm đặc sắc của Đệ Nhị Thế Giới.
Nói đúng ra, công thành không phải diễn ra tại biên giới. Bất cứ hai nước nào cũng có nơi tiếp giáp nhau, ở giữa có một khoảng đất rất lớn được gọi là Đệ Nhị Chiến Khu. Công thành chiến sẽ diễn ra tại đó. Có rất nhiều quái ở Đệ Nhị Chiến Khu. Trong thời gian công thành chiến diễn ra, ngoại trừ người tham chiến thì người của hai nước không được lui tới, nhưng những người thuộc láng giềng hai nước vẫn có thể tiến vào Đệ Nhị Chiến Khu. Tại nơi đây, chỉ có các công hội lớn hoặc những cao thủ siêu cấp mới dám đơn thương độc mã đi vào. Nếu Thần Long Giáo đã phát lệnh công thành chiến thì chắc chắn sẽ diễn ra tại Đệ Nhị Chiến Khu, có thể đây còn là một nhiệm vụ bang hội.
Một khi tìm được Kiến Bang Lệnh sẽ có quyền trở thành đại diện ột khu. Nếu như đại diện của bang đoạt được lệnh bài, công hội đó liền được hưởng quyền ưu tiên. Quyền ưu tiên này mang lại rất nhiều lợi ích và phần thưởng phong phú. Chính vì thế mà rất nhiều game thủ có dã tâm sống chết phấn đấu để đoạt được nó. Nếu như là cá nhân tìm được thì hệ thống sẽ có phần thưởng tương ứng.
Chỉ có điều là, độ khó khăn của công thành chiến không phải game thủ bình thường nào cũng có thể tưởng tượng ra. Lí dó bởi vì nếu ngươi đã có thể tìm được nơi tốt thì đối phương cũng có thể. Như đã biết, đánh boss cấp cao đã khó, đánh với người còn nan giải hơn.
Thần Long Giáo dám tự xưng là thiên hạ đệ nhất công hội thực chất chỉ là nhảm nhí. Tuy nhiên lai lịch ở khu Tiêu Dao tại phía biên giới phía tây bắc đại khu Trung Hoa là thật. Theo bản đồ, phần chiến khu phía tây bắc của Đệ Nhị Chiến Khu là phần giữa đại khu Trung Á và tổng khu Châu Âu. Nhìn lại thông báo, phía dưới còn có chú thích tỉ mỉ. Đại khái là Thần Long Giáo và một công hội nào đó ở tổng khu Châu Âu có thù oán gì đó đã chém giết nhau đến lưỡng bại câu thương, nghe đâu đã tuần nay rồi. Theo lí mà nói thì đôi bên cũng đã nên thu binh. Nhưng mà cứ như vậy bỏ qua thì hai bên lại cảm thấy không cam lòng. Thế là Thần Long Giáo liền chiêu binh mãi mã.
Nhất định phải đến góp vui! Gần đây cứ rong chơi ở Tịch Tĩnh mãi cũng chán, chi bằng tới biên giới đổi gió, ha hả, quái ở Đệ Nhị Chiến Khu cũng nhiều. Diệp Sảng hứng chí âm thầm hạ quyết tâm.
“Diệp tử, chị mua bữa tối cho cậu đây!” – An Hi bỗng nói.
Diệp Sảng quay đầu lại nhìn. Trên bàn có hộp đựng mấy món đồ ăn nhanh. Hắn nhìn An Hi nghi hoặc hỏi: “Chị An, sao hôm nay tự dưng hào phóng thế?”
“Một lúc nữa chị về trước để login vào Đệ Nhị Thế Giới. Bọn chị hẹn nhau 8h có mặt. Nhiệm vụ Đi Tây Trúc Thỉnh Kinh coi thế mà rất rộng, chị rất có hứng thú với nó. Cũng đã kiếm được không ít trang bị rồi!”
Diệp Sảng đen mặt: “Biết ngay mà. Chị đâu phải người hào phóng thế, làm gì cũng chắc chắn phải có nguyên nhân. Cho được ba cái bát cơm đã muốn coi người ta là chim đuổi đi rồi!”
An Hi cười lạnh: “Chị có vài món trang bị dành cho thương thủ. Vốn định tặng em, nhưng mà em đã không muốn thì chị lại đành phải...”
Diệp Sảng hứng chí đến hấp tấp: “Chị An, tốt nhất là chị cứ về trước đi. Nơi này đã có em đây rồi, chị cứ yên tâm làm nhiệm vụ. Gì mà 8h chứ, quá muộn. Đáng ra cũng phải 7h30 mới đúng. Thôi chị cứ về đi. À, có cơm rang thịt, thứ em thích ăn nhất đấy. Khéo quá!”
An Hi sớm đã trở về phòng ngủ, Diệp Sảng thế là độc chiếm máy tính lên mạng, tới muộn mới đóng cửa. Ngày hôm sau hắn chạy tới tập đoàn Lam Thiên ném đi hơn 1 triệu đồng. Lần này hắn mua một bộ kính mắt mô phỏng trò chơi, chỉ cần đeo lên là có thể login ngay vào game. Bộ kính mắt này ngay cả Diệp Sảng cũng không có. Hắn đón xe đi đến nhà của Yến Vân, đem kính mắt đưa cho Yến mẫu. Kính mắt này là để cho Yến Vụ dùng, còn Yến Vân thì vẫn còn một cái đầu khôi dùng trước kia.
Tình trạng của Yến Vân vẫn vậy, ý thức hoàn toàn tỉnh táo nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích được, mở miệng nói chuyện cũng không. Tình hình của Yến Vụ thì có chuyển biến tốt, chí ít là thấy người khác cũng không còn sợ nữa, nhưng mà muốn vào game du ngoạn thì vẫn chưa thể.
Lúc login đã là buổi chiều. Diệp Sảng vừa vào, thông tấn khí đã rung lên không ngừng. Nhìn vào thì thấy tin nhắn của Lôi Lôi: “Đệ tử đã đến phòng đấu giá số 1 trung tâm Thành Tín!”
Diệp Sảng bỗng nhớ ra tối nay công ty Thành Tín tổ chức đấu giá liền lập tức chạy nhanh tới cửa thành Thải Hồng.
Đêm nay phòng đấu giá Thành Tín khai trương, khắp nơi treo đèn màu rực rỡ. Sau khi hệ thống nâng cấp, kiến trúc cũ đã không còn, thay vào đó là một tòa nhà giống như một nhà hát kịch xa hoa. Khắp nơi được giăng đèn kết hoa, đèn đài nguy nga, trước cửa lớn đậu đầy xe con sang trọng với đầy đủ kiểu dáng. Những cô tiếp tân xinh đẹp mặc sườn xám tươi cười đón tiếp tân khách.
Các vị nam, nữ khách mời thân mặc lễ phục dạ hội tay trong tay bước xuống xe. Diệp Sảng thì vẫn một thân áo gió Hứa Văn Cường, còn Lôi Lôi vẫn mặc một bộ bố giáp tân binh rách nát. Có điều không ai trách bọn họ phi lễ. Nguyên nhân là bởi được mời tới hôm nay đều là khách quý hoặc thực lực cao cường, hoặc cũng có thể là khách thâm niên của công ty Thành Tín.
Tối nay Thanh Tuyết rất nổi bật, diễm quang tỏa ra tứ phía. Hôm nay vị khách lớn nhất của nàng là Diệp Sảng. Nàng dẫn hai thầy trò vào trong tòa nhà tráng lệ, lại còn được ngồi hàng ghế V.I.P.
“Nói với Thiên ca, đấu giá kết thúc tôi có việc tìm!” – Diệp Sảng dặn dò.
“Vâng!” – Thanh Tuyết gật đầu.
Hoàng hôn buông xuống, càng lúc càng nhiều game thủ tới, hội trường với sức chứa 3000 người đã kín chỗ. Diệp Sảng không quan tâm Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của hắn bán được bao nhiêu mà hắn chỉ muốn biết một chút về giá cả thị trường, tránh việc sau này Tinh Tinh cô nương lại mắng hắn không biết kinh doanh. Làm ăn buôn bán, bạn học Sảng Sảng còn phải học hỏi nhiều!
“A, chẳng phải Hà huynh đệ đây sao? Thật khéo!” – La Đại Hữu diện một bộ âu phục xuất hiện, bên cạnh còn dẫn theo một cô gái trẻ tuổi thanh khiết, mĩ lệ.
“La Đại Thúc hảo!” – Diệp Sảng ngoài miệng thân mật, trong bụng thầm mắng “mẹ nó, đây chẳng phải là La Đại Hữu nuôi bồ nhí sao, đã có tiền lại còn hai bình sữa, Đệ Nhị Thế Giới quá là nhiều trò rồi, nhìn xem nhìn xem, ở ngoài hiện thực còn dễ tránh, nhưng trong này thì ai mà quản cho được?”
“Ta cũng muốn nuôi bồ nhí!” – Diệp Sảng ồn ào.
Lôi Lôi trợn mắt mắng: “Sư phụ, người không thể như vậy được!”
Diệp Sảng gật gù: “Cũng phải, ta còn chưa có bạn gái đã muốn nuôi học nhí, chẳng phải là chưa học bò đã lo học chạy?”
Lôi Lôi lập tức bất tỉnh nhân sự.
“Dựa vào tính tình của ngươi mà cũng muốn nuôi bồ nhí? Đợi kiếp sau đi!” – Một giọng nói truyền tới từ bên cạnh.
Diệp Sảng nhìn quanh quất, thấy Thanh Tuyết dẫn tới một nam một nữ, nhất thời liền vui vẻ. Đây chẳng phải là hai vị thần thương hiệp lữ đã khao hắn một bữa sao?
“Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ. Thật khéo nha!” – Diệp Sảng hứng chí, nhiệt tình cực kì, đứng lên vươn tay về hướng đối phương.
Hôm nay nữ nhân gợi cảm ăn mặc càng yêu diễm hơn, không còn đi xăng đan đen nữa mà mang một đôi cao gót làm dáng người cao hơn, thanh thoát hơn. Còn nam nhân thì hôm nay cũng diện âu phục đen, bên trong là sơ mi trắng. Nhìn hai người đúng là một đôi trai tài gái sắc.
“Thanh Tuyết, hai tên ăn mày này sao lại ở đây?” – Nữ nhân kia bất mãn.
“Ăn mày? Ăn mày nào?” – Thanh Tuyết ngơ ngác.
Nữ nhân kia như hiểu ra. Xem ra tên tiểu tử này cũng là khách mời danh dự của Thanh Tuyết. Tên này xem ra hẳn không phải dạng vừa.
Sau khi nghe Thanh Tuyết lịch sự giới thiệu, Diệp Sảng tỏ ra rất khoái chí, thích mê mệt cái tên rất có khí chất của nam nhân kia – Hỏa Thương Thiêu Dược.
“Thì ra là Hỏa ca, ngưỡng mộ đã lâu. Hạnh ngộ, hạnh ngộ!” – Diệp Sảng lễ độ đưa tay ra nhưng hắn không thèm để ý. Chắc hẳn trận đấu hôm qua đã khiến hắn “tổn thương”.
Cái tên của nữ nhân kia khiến cho Diệp Sảng buồn cười đến rụng cả răng: Trang B Hỷ Hỷ!
“Thì ra là Hỷ Hỷ tỷ tỷ, kính phục, kính phục!” – Diệp Sảng cười lớn bắt tay.
Trang B Hỷ Hỷ vô cùng tức giận. Chỗ của Diệp Sảng và Lôi Lôi vốn là chỗ của bọn họ, giờ thì chỉ có thể ngồi ở bên cạnh.
Thanh Tuyết thản nhiên nói: “Ra là các vị đã quen biết từ trước, thật tốt quá, mọi người cứ trò chuyện trước nhé!”
“Nói với Thiên ca, đấu giá kết thúc tôi có việc tìm!” – Trang B căn dặn.
“Vâng!”
Diệp Sảng giật mình. Mẹ nó, giọng điệu giống mình như đúc, chẳng lẽ cũng là thương chuyện đi biên giới tham chiến. Thật trùng hợp!
Tâm trạng của Hỏa Thương Thiêu Dược vốn rất tốt, nhưng vì nhìn thấy Diệp Sảng liền bực bội bỏ thuốc ra hút. Diệp Sảng vừa thấy thứ hắn hút là xì gà ROMEO, nghĩ thầm “cứ ra vẻ đi, không có xì gà không có nghĩa là thuốc là cũng không nhé”. Nghĩ vậy Diệp Sảng liền lôi thuốc lá mới mua ra.
Lôi Lôi tinh tế nhận ra: “Hình như hôm nay sư phụ hút loại khác hôm qua.”
Diệp Sảng đắc ý: “Đương nhiên, hôm nay ta dùng loại Bông Sen, 10 nghìn một hộp. Thế nào? Đẳng cấp không? Phong cách không?”
Mặc dù không hút thuốc nhưng Lôi Lôi cũng biết Bông Sen là loại rẻ tiền, mùi vị ngột ngạt, không hiểu sao sư phụ lại thích.
Diệp Sảng nói rất to, game thủ bốn phía liền quay lại nhìn.
“Đúng là đồ nhà quê” – Hỏa Thương Thiêu Dược suýt nghẹn.
Trang B Hỷ Hỷ muốn hộc máu: “Người anh em, ta xin ngươi, không quan tâm mặt mũi thì cũng đừng có lôi chúng ta vào được không?”
Diệp Sảng thản nhiên phun ra một vòng khói: “Không thành vấn đề! Các người lại mời ta một bữa cơm Tây đi!”
Vô Địch Hắc Thương Vô Địch Hắc Thương - Biên Thành Lãng Tử