Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 217 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 431 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:31:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 30
huyện kết hôn của hai nhà Tần Thẩm hấp dẫn sự chú ý của các hãng truyền thông, sáng sớm đám phóng viên đã chen đầy lầu một nơi tổ chức buổi tiệc rồi.
Khi xe ở dừng lại cửa khách sạn thì Hạ Toa có chút thận trọng nhìn Tiêu Thần đang ngồi ở bên cạnh, trong lòng cố gắng tự trấn an mình, nhìn những vị khách ở đây cũng đã để cho cô nản lòng thoái chí, nếu không phải là Tần gia thống nhất an bài xe đưa đón, chỉ sợ bãi đậu xe đã biến thành nơi triển lãm xe.
"Đừng lo lắng, có anh đây?" Tiêu Thần xuống xe trước, thay Hạ Toa mở cửa xe, đỡ cô đi xuống xe, dịu dàng an ủi.
Hạ Toa gật đầu một cái, cảm kích nhìn Tiêu Thần, kéo tay của hắn, hướng đại sảnh khách sạn đi tới.
Tuyết Thiếu tinh mắt nhìn thấy Hạ Toa và Tiêu Thần nắm tay nhau đi vào cửa, hướng Tần Di nháy nháy mắt, bước nhanh đi lên trước.
" Mọi người đã tới, Tiểu Di ở phòng cuối cùng trên lầu nghỉ ngơi, đi tìm cô ấy đi." Tuyết Thiếu nhìn Hạ Toa có chút gò bó cười nhạt.
"Đừng lo lắng, không có chuyện gì." Tần Di tiến tới bên tai Hạ Toa, an ủi.
"Ừ, mọi người cứ đi đi, Tiêu Thần sẽ dẫn mình đi." Mặc dù trong lòng có chút sợ, nhưng là Hạ Toa vẫn hướng Tuyết Thiếu và Tần Di khẽ mỉm cười.
"Yên tâm đi, anh biết đúng mực." Nhìn Tần Di không yên lòng, Tiêu Thần khẽ cười nói. Loại tình huống này hắn trải qua nhiều, ứng phó một chút không vấn đề gì.
Nhìn người đi tới không ngừng, Tần Di và Tuyết Thiếu cũng không thể không đi tiếp. Hôm nay, người tới không giàu cũng quý, nên không được phép nửa điểm sơ xuất.
Tiêu Thần mang theo Hạ Toa quen cửa quen nẻo đi tới lầu ba, trực tiếp đi tới căn phòng cuối cùng, gõ cửa tượng trưng, không đợi người ở bên trong trả lời, liền trực tiếp đẩy cửa đi vào. Tang Thuyết có chút trách cứ nhìn Tiêu Thần, lại quay đầu nhìn Tần Lạc ngồi một bên có vẻ có chút lúng túng.
"Chị Ngôn, có khách cũng không nói sớm." Thấy Tần Lạc, sắc mặt Tiêu Thần cũng không được khá lắm, tuy nói vậy nhưng vẫn đi vào.
"Mọi người đều là người quen, khách khứa gì, ngồi đi!" Vì để tránh ọi người lúng túng Nhậm Kiến không thể làm gì khác hơn là đứng ra mà hoà giải.
Tần Lạc cứ như vậy nhìn chằm chằm vào hạ Toa, giống như Hạ Toa nhìn hắn không chớp mắt, giờ khắc này giống như trong phòng những người khác đều không tồn tại, trong mắt của bọn họ chỉ có lẫn nhau.
"Anh(em) khỏe không?" Ngắn ngủn ba chữ, hai người lại là trăm miệng một lời, ngay sau đó nhàn nhạt cười cười.
Hạ Toa cũng không có đi tới bên cạnh Tần Lạc ngồi xuống, mặc dù bên cạnh hắn có một chỗ trống.
"Có muốn uống gì không, anh lấy cho em?" Nhìn Hạ Toa ở bên mình ngồi xuống, Tiêu Thần có chút hài lòng, nhỏ giọng hỏi thăm.
"Vâng." Hạ Toa nhìn Tiêu Thần thuận theo gật đầu.
"Anh." Tần Lạc rất muốn giải thích về chuyện bữa tiệc đính hôn, nhưng khi nhìn đến Tiêu Thần và Hạ Toa thân mật, như nghẹn ở cổ họng.
"Hôm nay anh mặc rất đẹp, em đã xem hình hai người rồi, vị hôn thê của anh rất đẹp." Thấy bộ dạng Tần Lạc như đang muốn nói lại thôi, Hạ Toa nhàn nhạt nói xong, ngoài mặt gió êm sóng lặng, nhưng trong lòng cũng đang rỉ máu.
"Em cũng rất xinh đẹp, còn chuyện về anh và Kha Nham." Tần Lạc có chút khẩn trương xoa xoa tay, muốn giải thích.
" Chuyện anh và Kha Nham đã qua rồi, không cần giải thích." Không đợi Tần Lạc nói tiếp, Hạ Toa liền tiếp lời nói.
"Quả thật đều qua rồi." Thấy Hạ Toa bình tĩnh như thế, Tần Lạc không khỏi ở trong lòng cười lạnh, ngươi ngày ngày nhớ tới cô ấy, nhưng cô ấy thì sao? Thậm chí ngay cả lời giải thích của mình cũng không muốn nghe.
"Tần thiếu gia, thời gian sắp tới, lão gia báo cậu chuẩn bị." Ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, sau đó truyền đến lời nói của quản gia.
"Vậy em đi trước." Tần Lạc đứng lên, nhìn Tang Thuyết, lại nhìn một chút Hạ Toa, bước nhanh đi tới cửa, mở cửa, đi ra ngoài.
Nghe được tiếng đóng cửa, Hạ Toa vẫn đè nén cảm xúc rốt cuộc không nhịn được, nước mắt thi nhau chảy xuống, cũng may sáng nay trang điểm cô dùng loại phấn không thấm nước, nếu không thì nhất định không thể nhìn rồi.
" Hạ Toa, sao em phải khổ như thế chứ? Tần Lạc đã chờ em mấy giờ rồi, nhưng." Tang Thuyết cầm lên khăn giấy vừa thay cô lau nước mắt, vừa không nhịn được oán trách.
"Anh cảm thấy Hạ Toa làm không có sai, hôm nay dù sao cũng là lễ đính hôn của Tần Lạc và Thẩm Thu Linh, em muốn Hạ Toa nói gì? Chẳng lẽ bỏ trốn sao? Chẳng lẽ muốn Tần Lạc trước mặt mọi người từ hôn sao?" Nhậm Kiến nhìn Tiêu Thần sắc mặt không phải rất tốt, có chút trách cứ quở trách Tang Thuyết.
" Em không sao, hôm nay em là bạn gái Tiêu Thần, mà Tần Lạc từ hôm nay đã ra khỏi cuộc đời của em." Hạ Toa lau nước mắt, đứng dậy, đi tới bên người Tiêu Thần, kéo tay của hắn, son sắt nói.
Tiêu Thần nhìn Hạ Toa đứng ở bên cạnh mình, có chút đau lòng, thứ cảm tình này nói tới thì dễ dàng, nhưng thật khó.
Vợ Đẹp Trộm Tim: Đại Thiếu Phúc Hắc Đừng Phách Lối Vợ Đẹp Trộm Tim: Đại Thiếu Phúc Hắc Đừng Phách Lối - Ưu Thương Nhĩ Hoàn