Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 217 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 431 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:31:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 23
ạ Toa đi dạo trong hành lang, tùy ý cầm lên tờ báo, liền nhìn đến hình ảnh của Tần Lạc và Kha Nham đăng ngay trên trang đầu. Nhìn tờ báo trong tay Hạ Toa không khỏi cười lạnh một tiếng, thì ra đây chính là lý do mà bọn họ không để cho cô xem TV, xem báo chí đi!
"Hạ Toa, sao em lại ra đây?" Nhìn tờ báo trong tay Hạ Toa, Tang Thuyết cuống quít đi lên trước, ân cần hỏi thăm, trong lòng lại đem Tiêu Thần mắng đến nghìn lần.
"Nằm mãi cũng chán, em ra ngoài hoạt động một chút." Hạ Toa cười nhạt, mặc cho Tang Thuyết kéo lấy cô đi tới giường.
" Thằng nhóc Tiêu Thần đâu rồi?" Nhìn quanh cả căn phòng, căn bản không phát hiện Tiêu Thần, Tang Thuyết có chút không vui mở miệng hỏi thăm.
"Đi mua cho em ít đồ." Hạ Toa vừa nói, lại nằm xuống giường, ở bệnh viện đảo mắt một tuần lễ đã qua, thật ra thì cô căn bản là không có bệnh gì, chỉ là mấy ngày đó không có ăn cơm thôi, nhưng nói mà bọn họ vẫn không tin, cứ bắt cô ở lại bệnh viện điều dưỡng cho tốt.
Tang Thuyết nhìn tờ báo Hạ Toa đặt ở trên tủ đầu giường, muốn nói lại thôi, buổi sáng nhận được điện thoại của Tần Di, nói là đầu tháng sau phải về tham gia lễ đính hôn của Tần Lạc. Lúc nghe tin tức ấy, cô kinh ngạc không ngậm miệng được, dù là muốn đính hôn cũng không cần gấp gáp như vậy đi, điều này làm cho Hạ Toa làm sao mà chịu nổi? Cô vốn là nghĩ tới sẽ nói cho Hạ Toa biết, nhưng khi nhìn đến bộ dạng cô bây giờ đối với chuyện gì cũng không có hứng thú, cô thật sự không đành lòng ở rắc muối ở trên vết thương của cô ấy.
"Tiểu Di, chị cho em ăn gì vậy?" Nhìn chiếc cặp lồng trong tay Tang Thuyết, Hạ Toa có chút ngạc nhiên hỏi thăm, chưa bao giờ nghe nói Tang Thuyết còn có thể làm đồ ăn, mỗi lần đều thấy cô và Nhậm Kiến đi chung với nhau, đều là người khác phục vụ cô.
" Cháo gà, bổ khí,điều hòa thân thể của em." Tang Thuyết nói xong, đem cái bàn trên giường lật xuống, mở cặp lồng ra, múc một chén ra ngoài.
"Thơm quá." Vừa mở nắp, một mùi thơm nồng xông vào mũi, làm cho cơn đói của Hạ Toa càng thêm cồn cào.
"Chị Ngôn Ngôn, chị đã đến rồi? Thơm quá." Tiêu Thần đến cửa phòng bệnh, thấy Tang Thuyết, lễ phép chào hỏi, đi tới bên giường, thấy một tô cháo gà, nuốt một ngụm nước bọt.
"Ngửi đi, cậu không có phần đâu." Nhớ tới Tiêu Thần tự tiện rời đi, Tang Thuyết không nhịn được lườm Tiêu Thần nói.
“ Chị Ngôn Ngôn, em sai rồi." Tiêu Thần uất ức nhìn Tang Thuyết, lôi kéo tay của cô, làm nũng nói.
"Được rồi, cậu đừng làm nũng với tôi, ghê tởm chết." Nhìn bộ dạng Tiêu Thần chu mỏ nũng nịu, Tang Thuyết đẩy hắn ra, chán ghét nói qua.
"Hắc hắc, Hạ Toa, em xem, anh cố ý chạy đi mua canh mà em thích ăn này." Tiêu Thần khoe đồ mình mới mua, nhưng khi nhìn đến tô cháo gà, lại ỉu xìu.
"Thật, em rất thích ăn." Nhìn đến món canh mà bản thân thích, Hạ Toa không kịp chờ đợi, trực tiếp xúc một miếng thả vào trong miệng, một bộ dáng hưởng thụ, ăn xong rồi còn không quên vươn đầu lưới liếm đôi môi.
" Nếu thích thì hàng ngày anh đều mua tới cho em." Thấy dáng vẻ thỏa mãn của Hạ Toa, Tiêu Thần căn bản liền quên mình vì mua món canh này mà phải chịu nửa giờ chạy xe, còn phải xếp hàng một giờ nứa.
" Hạ Toa, em từ từ ăn, chị có chút chuyện nói với Tiêu Thần." Nhìn Tiêu Thần dáng vẻ hả hê, Tang Thuyết kéo hắn đứng lên, hướng cửa đi tới.
Tiêu Thần vốn là muốn phản bác, nhưng khi nhìn đến ánh mắt giết người của Tang Thuyết, vẫn là nhịn xuống, ngoan ngoãn đi theo Tang Thuyết.
" Cậu biết tin tức gì chưa?" Tang Thuyết đi tới hàng ghế ngoài hành lang ngồi xuống, mở miệng hỏi thăm.
"Mới vừa biết, lúc trở về bệnh viện em nhận được điện thoại của ba, nên em trở về không đi nữa." Tiêu Thần nhíu nhíu mày, không vui nói. Hạ Toa còn nằm ở trên giường bệnh, hắn lại đính hôn với người khác, mẹ kiếp.
" Chị cũng là hôm nay mới biết, nhưng biết nói thế nào với Hạ Toa đây?" Tang Thuyết thở dài, có chút bất đắc dĩ nói thầm.
"Trước cứ từ từ, dù sao còn có nửa tháng, đúng rồi mấy ngày trước đại thọ em không có đi, thực xin lỗi." Nghĩ lại mấy ngày trước đại thọ của ba Tuyết Thiếu, Tiêu Thần có chút ngượng ngùng.
"Không có việc gì, đừng để trong lòng." Tang Thuyết sờ sờ tóc Tiêu Thần, mỉm cười an ủi.
"Vâng, chuyện này cứ chờ sau khi Hạ Toa xuất viện rồi nói vậy." Tiêu Thần nghĩ một lát, nhìn Tang Thuyết. Hắn tuyệt không nghĩ nói cho Hạ Toa bất cứ chuyện gì về Tần Lạc, nhưng coi như bọn họ đều không nói, đến lúc đó chỉ cần Hạ Toa mở ti vi, hoặc là xem bất cứ tờ báo nào rồi cũng sẽ biết, dù sao Tần Lạc bây giờ là người thừa kế được xem trọng nhất Tần gia.
"Ai!" Tang Thuyết nặng nề thở dài, nhìn Tiêu Thần bất đắc dĩ gật đầu một cái, chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể như vậy.
Vợ Đẹp Trộm Tim: Đại Thiếu Phúc Hắc Đừng Phách Lối Vợ Đẹp Trộm Tim: Đại Thiếu Phúc Hắc Đừng Phách Lối - Ưu Thương Nhĩ Hoàn