God be thanked for books! they are the voices of the distant and the dead, and make us heirs of the spiritual life of past ages.

W.E. Channing

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 135 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 756 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:56:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 50: Lỡ Mất.
hiệu Khải, cậu nhìn tớ đi, nhìn kĩ một chút, tớ là Mặc Vũ, là Đường Mặc Vũ đây, nhận ra đi ….’ Ánh mắt anh mở thật to, không nháy mắt nhìn Thiệu Khải, trước kia họ thường dùng ánh mắt này quan sát nhau, mà Thiệu Khải lại sờ soạng mũi, anh cởi áo khoác ngoài ra, đặt vào tay Mặc Vũ: “ Được rồi, cháu nghe chú nói nhiều câu như vậy, áo này tặng cho cháu.”
‘Chết tiệt, tớ lấy áo cậu có ích gì chứ?’ Đường Mặc Vũ đột nhiên bỏ tay ra, áo kia bị rơi xuống đất.
Lặc Tuyết vội vàng nhặt lên, cầm lấy áo trả lại cho Thiệu Khải: “ Tôi xin lỗi, tiên sinh. Trả lại áo cho anh này, thằng bé này còn nhỏ, không hiểu chuyện.” Cô cười cười giải thích cho Thiệu Khải, bình thường Tiểu Vũ rất ngoan, nhưng sao hôm nay lại như thế. Lạc Tuyết cũng cảm thấy kì lạ, trước kia không hẳn thằng bé ngoan, thằng bé chỉ nằm một chỗ không để ý đến ai, nhưng bây giờ ….
“ Không có gì, tôi biết, đứa trẻ nào cũng ham chơi, đúng rồi, con cô đáng yêu thật đấy.” Thiệu Khải không nói khoa trương, không cần diện mạo đẹp, thằng bé này tuy xấu nhưng làm cho người ta có cảm giác nó rất đáng yêu.
Hơn nữa trong mắt người mẹ, bản thân nó xấu cũng thành đẹp, đều là bảo bối của ba mẹ.
“ Cảm ơn.” Lạc Tuyết ôm chặt Đường Mặc Vũ, mà anh lại trừng mắt Thiệu Khải, lúc này anh rất muốn chạy ra giết hắn nhưng không thể, anh muốn Thiệu Khải nhận ra anh. nhưng ….., thật đáng tiếc, dưới hình dạng này, không cần nói Thiệu Khải, ngay cả bố mẹ mình cũng chẳng nhận ra được.
Anh đã bị thay đổi hoàn toàn.
Anh liên tiếp đá chân, không ngừng nhìn Thiệu Khải, miệng y y không dứt, nhưng khi quay đầu, Triệu Khải đã cùng bạn gái hắn rời đi rồi, theo tính của bạn mình, một sự việc nhỏ này vài phút sau sẽ quên, nhưng đối với Đường Mặc Vũ mà nói, đó chính là cơ hội lớn.
Có thể là cơ hội được về nhà.
“ Tiểu Vũ, con sao thế?” Lạc Tuyết đặt tay trên trán Đường Mặc Vũ, lại áp trên mặt mình, cô không biết nó bị làm sao, trông nó rất khổ sở.
Đường Mặc Vũ cũng đã ngừng giãy dụa, anh thở gấp, bởi vì ngoại trừ hô hấp ra, anh chẳng làm được việc gì cả.
Anh hồi phục sức khoẻ, hai bàn tay nho nhỏ nắm lấy nhau, cơ hội này đã bị bỏ lỡ.
Ông nội, ba, mẹ …. Còn Bạch Nặc, anh khinh bỉ, người đàn bà này, miệng nói yêu anh, nhưng chỉ yêu thân phận, tiền của anh. Thời điểm nguy hiểm nhất, cô ta chỉ biết nghĩ đến bản thân, bởi vì cô ta không yêu anh, mà cô ta chỉ yêu bản thân mình.
Lạc Tuyết ôm Đường Mặc Vũ đi, tay cô còn cầm túi lớn, đây là kết quả vài ngày nhặt rác, toàn bộ biến thành trứng gà.
Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch - Hạ Nhiễm Tuyết