In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tú Nguyệt
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 10 - chưa đầy đủ
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 641 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10: End
ong Tử Thánh nằm ngửa trên giường, hai mắt nhìn chăm chăm trần nhà, mệt đến mức không muốn động đậy.
Hắn rất muốn nhắm hai mắt lại ngủ một giấc, nhưng chỉ cần đóng mắt một cái, bóng dáng Phi Phi lập tức hiện ra trong đầu, hiện ra đôi mắt to ngập nưc của cô, giống như đang trách cứ hắn.
Phi Phi, em đang ở đâu? Mau trở về đi! Tôi biết sai rồi! Trong lòng Long Tử Thánh đau đớn gào thét.
Hắn cực kỳ sợ hãi bản thân sẽ bởi vậy mà mất đi cô, vừa nghĩ đến việc mình có thể vĩnh viễn không thấy được cô nữa, hắn liền hoảng loạn.
Nhưng vào lúc này, một tiếng mở cửa rất nhỏ truyền đến, hắn nín thở nghe, thấy được tiếng bước chân nho nhỏ...
Hắn lập tức bật dậy, liều mạng xông tới cửa lớn.
Không có người?
Hắn lại lập tức chạy tới phòng Phi Phi.
"Phi Phi?!"
Long Tử Thánh nhìn chăm chú vào cô không chớp mắt, tựa như chỉ cần hắn chớp mắt một cái, cô sẽ từ trước mắt hắn biến mất.
Phi Phi vừa thấy hắn, đôi mắt quay trở về vẻ lạnh lùng tức khắc, thay thế khuôn mặt kinh ngạc mới đầu.
"Phi Phi!"
Hừ! Cho dù hắn ta gọi đến bay lên, cô cũng sẽ tuyệt không tha thứ! Trong lòng Phi Phi sớm đã hạ quyết tâm. Lại dám mắng cô ong bướm lả lơi, thật sự là làm người ta tức giận quá mức.
"Tôi rất lo cho em..."
"Lo? Tôi có nghe lầm hay không? Anh không phải trước mặt đồng bào cả nước mắng tôi là ong bướm lả lơi? Nếu tôi đã hạ lư, anh nên cực kỳ vui vẻ thoát khỏi tôi, không phải sao?"
"Không phải!"
Cô tức giận mở tủ áo, lôi va ly hành lý ra.
Đáng ghét! Thật nặng, cả một núi quần áo, kéo thế nào cũng không được, đều do cô lúc trước ham mấy món tiện nghi nhỏ, thấy cửa hàng đồng giá, mọi thứ đều bằng tiền nên muốn mua nhiều một chút.
Xem đi! Hiện tại không phải cô kéo hành lý, mà là hành lý kéo cô. Ngay cả rời đi cũng không thể ung dung, ngược lại bộ dáng thật chật vật buồn cười, đều tự trách bản thân quá ngu ngốc.
Long Tử Thánh xanh mặt bắt lấy hành lý cô trong tay, "Em muốn làm gì?"
"Anh nghĩ tôi đang làm gì gì?" Cô hất tay hắn ra, lại từ tủ lôi tất cả quần áo của cô quăng lên giường.
"Không cho phép!"
Cô không thể tin mình nghe được ba chữ như thế, cô tức giận đến mức xoay người một cái, còn chưa kịp mở miệng, bóng dáng cao lớn của hắn đã bao phủ cô.
" Anh là
Hắn đột nhiên vươn hai tay dùng sức ôm lấy cô, cô vốn muốn phản kháng, lại nghe thấy hắn chân thành tỏ tình.
"Cổ Phi Phi, tôi yêu em!"
"Cái gì... Cái gì..." Chết tiệt! Cô đang mơ sao!"Anh vừa nói anh yêu tôi sao?" Cô dùng mấy âm thanh nhỏ như muỗi hỏi.
"Đúng vậy!"
"Nhưng anh..."
"Tôi biết tôi sai rồi, em không biết tôi không thấy em, liền điên cuồng chạy đi tìm, ngay lúc đó, tôi hiểu được tình cảm tôi đối với em, hiểu được tôi thật sự..."
"Anh yêu tôi?"
"Đúng vậy."
Cô lẳng lặng nhìn hắn, tim đập thật lợi hại, cô sợ chính mình sẽ té xỉu. Là thật sao? Thật sao?
Là thật s
Hai tay hắn thật cẩn thận đang nâng khuôn mặt đỏ như quả táo của cô, dùng con ngươi đen thâm tình như lửa nhìn cô.
Tuy rằng liên tục mấy ngày không ngủ tốt, cô biến thành gấu mèo con, nhưng trong cảm nhận của hắn, cô vẫn là người đẹp nhất thế giới.
"Em có thể tha thứ cho tôi vì đã phạm vào tội lỗi đàn ông khắp thế giới đều sẽ phạm không?"
Tay cô huých anh một cái, thiếu chút nữa bật cười, "Anh ình là Thành Long à!"
Anh khàn khàn nói nhỏ, tựa như tuyệt vọng khẩn cầu cô cho anh thêm một cơ hội, "Tiểu hồ ly, có thể tha thứ cho tôi không? Có thể yêu tôi không?"
Trời ạ! Cư nhiên dùng đến chiêu này! Chẳng lẽ tên vô lại này biết cô không thể kháng cự lời khẩn cầu như vậy sao?
"Em... Em muốn xem biểu hiện của anh, trước đây anh toàn bắt nạt em như vậy, anh..."
Môi hắn nóng cháy, kìm lòng không được hạ xuống, thật sâu, gắt gao hôn cô, giống như truyền cho cô tất cả tình yêu của mình từ nụ hôn này.
"Đừng rời khỏi
"Anh nói thật?"
"Hơn cả thật."
"Có thể lại biểu đạt cụ thể chút không?" Cô nâng hai tay lên vòng qua cổ hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp sáng lạn tươi cười.
Con gấu mèo nhỏ này sẽ không phải đang dụ dỗ hắn chứ? Bên môi hắn chậm rãi xuất hiện một chút nét mỉm cười, trong mắt lóe ra hào quang.
"Tiểu hồ ly, em thật sự muốn tôi chứng minh sao?"
"Muốn!" Cô ngọt ngào nói.
"Tôi đây liền cung kính không bằng tuân mệnh."
Hắn đem cô lên giường, ôm cô, một lần lại một lần hôn môi ngọt của cô, cô cũng hôn lại đầy nóng bỏng.
"Tử Thánh... A! Chờ một chút!"
"Làm sao vậy?
"Anh ngoan ngoãn ở chỗ này chờ em nha! Không thể chạy bậy."
Tử Thánh cười khổ. Hắn như bây giờ cũng rất khó chạy bậy á?
Một lát sau, Long Tử Thánh nhìn thấy cô mặc một bộ áo ngủ dài màu trắng, xinh đẹp uyển chuyển như tinh linh ánh trăng, bưng bánh sinh nhật bước vào.
Lập tức, hắn cảm thấy rất vui, rất cảm động.
"Chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh... Khụ! Thực xin lỗi! Em hát không hay lắm..." Cô ngượng ngùng xin lỗi.
Nhìn cả khuôn mặt cô hồng lên, Long Tử Thánh cảm thấy trong lòng càng thêm yêu thích tiểu hồ ly này.
"Lại đây."
Cô giống con mèo ngoan ngoãn đi đến trước mặt anh, sau đó lấy tiểu ngữ điệu con gái cô chưa bao giờ dùng làm nũng, "Anh còn chưa thổi nến!"
Anh dùng lực thổi một cái, nến tắt.
"A! Anh phải ước trước! Làm sao có thể thổi hết nến?"
Hắn dở khóc dở cười. hắn không phải ngoan ngoãn nghe lời của cô sao? Như thế nào cô lại thầm oán trách nư vậy?
"Tôi cái gì cũng có, thân phận, địa vị, của cải, cũng không cần ước nguyện vọng gì!"
Gã này thật sự là con cóc hà hơi, khẩu khí thật lớn!
"Vậy cũng có thể ước thế giới hòa bình, quốc thái dân an! Anh nhất định không yêu nước... A!"
Anh cư nhiên múc một ngụm kem bánh trét lên mặt cô, làm cô hét to một tiếng.
"Long Tử Thánh!"
Anh nghĩ chơi như vậy vui lắm hay sao?
Từ nhỏ đến lớn, cô ghét nhất là người quẹt bậy bánh sinh nhật, thứ có thể ăn lại ăn ngon như vậy lại dùng để làm loạn, cẩn thận bị Lôi công công đánh đó!
Cô nghĩ tới cầm cái nốt chỗ bánh còn lại trong tay trực tiếp hướng đánh lên mặt hắn, nghĩ là hắn bức cô trước, cho nên Lôi công công hẳn sẽ tha thứ cho cô...nh..."
Môi anh đột nhiên dừng trên mặt cô, dùng đầu lưỡi liếm sạch kem vửa thơm vừa ngọt.
"Ăn rất ngon!"
Thật đáng ghét! Làm sao phải đem một cái sinh nhật bánh ngọt biến thành ái muội như vậy?
"Anh..."
"Có biết ăn bánh sinh nhật còn một loại phương pháp khác không?" Hắn khàn khàn nỉ non bên tai cô, ấm áp, mềm mại, làm người ta tê dại.
"Phương pháp gì?"
"LẠi đây, tôi dạy cho em."
Hắn đặt bánh ngọt trong tay cô lên bàn nhỏ, kéo cô đến trên sô pha dựa vào cửa sổ, sau đó cởi sạch tất cả quần áo trên người cô.
Phi Phi rất thẹn thùng, cũng không muốn phản đối anh, ngược lại, tâm lý cô còn có cảm giác khẩn trương lại hưng phấn.
Khi hắn đem kem trắng muốt lành lạnh bôi trên đôi môi đỏ mọng của cô, làm cô môi không ngừng run rẩy, mà kế tiếp anh môi cũng ri xuống.
Môi lửa nóng mê người liếm khô, Phi Phi có ảo giác bị hắn ăn sạch.
Hắn lại đem hai quả anh đào trên bánh ngọt đặt ở gò bồng đảo hai bên của cô gái, cảm xúc lạnh lẽo làm điểm nhỏ mẫn cảm của cô nhanh chóng đứng thẳng.
"Lại đến, anh muốn ăn tiểu anh đào đáng yêu của em."
Hắn thong thả ăn tiểu anh đào một bên, nhưng cũng không vì vậy rời đi, ngược lại nhét đầu vú nhỏ phấn nộn kia vào trong miệng, tham lam hút.
"A..."
Hắn lại ăn mỹ vị anh đào bên kia, chôn đầu trước ngực cô như dã thú đói khát, một ngụm một ngụm cắn nuốt cô.
Kế tiếp hắn lại quệt một miệng kem, chậm rãi quẹt qua cái bụng bằng phẳng của cô, đi theo mà đến là linh hoạt đầu lưỡi của hắn.
"A... ngứa..." Phi Phi nhịn không được vặn vẹo thân thể, toàn thân nổi màu đỏ xinh đẹp, có một loại phong tình dụ hoặc nói không nên lời.
"Em so với kem, càng ăn ngon hơn."
"Đáng ghét!" Cô thẹn thùng huých nhẹ hắn một cái, làm hắn vui vẻ cười to.
"Còn có thể thẹn thùng à! Đều bị tôi một ngụm một ngụm ăn vào bụng, tôi cùng em đã là một thể, em còn có thể thẹn thùng, thật đáng yêu!" Hắn yêu chiều hôn đầu vú nhỏ hồng hồng của cô một cái.
"A..." Cô nhịn không được khẽ kêu một tiếng.
"Tiếp đến, tôi muốn ăn là..."
"Em muốn ăn anh!"
"Cái gì?" hắn có nghe lầm hay không?
"Em cũng muốn ăn anh!"
Trước khi hắn phản ứng được, phát hiện cô cũng múc một miệng kem lạnh thật lớn, sau đó bôi trên nam căn nóng bỏng của hắn.
"Phi Phi..."
Chỉ thấy cô lộ ra nụ cười vừa hư vừa bướng bỉnh giống như tiểu yêu nữ, vươn phấn cái lưỡi hồng sắc chậm rãi liếm môi dưới mình một cái.
"Sinh nhật vui vẻ! Đại sói hoang."
Cô vừa nói xong, liền dùng đôi môi non mịn ngậm cự long của hắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng khẩy khe hở đỉnh.
"Tiểu hồ ly!"
Cô lại chậm rãi đi xuống, đều liếm tất cả kem băng, đồng thời cũng ngậm hai túi cầu nổi lên của hắn, làm cho chúng lăn lộn trong khoang miệng ấm áp.
"A..." Cổ họng hắn không tự chủ được gầm nhẹ thoải mái, toàn thân cảm thấy một loại tư vị ngọt ngào như muốn hòa tan.
Tiểu hồ ly này thật sự là lợi hại, cư nhiên biết dùng chiêu này đối phó hắn, xem ra không được bao lâu, nhưng cô lại thật sự thành hồ ly tinh.
Xem ra cô thật cũng có tâm muốn ăn hắn vào bụng.
"Tiểu hồ ly."
"Ừ?"
" Ăn ngon không?" Hắn tà nịnh hỏi.
Trong lòng cô chấn động, theo bản năng cắn một ngụm.
"A!" Hắn đau kêu một tiếng, hai tay vội vàng ôm tiểu huynh đệ bị thương, " Chết tiệt! Cư nhiên cắn tôi!"
"A! Thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Cô sợ tới mức nước mắt đương trường chảy ra.
Ô... Không thể dứt nha! Cuộc sống tính phúc về sau của cô hoàn toàn dựa vào cái này, không thể cứ bị cô "một ngụm" làm đứt như vậy.
Nhìn hắn ôm phía dưới, bộ dạng thống khổ vạn phần, Phi Phi vừa khóc vừa nhảy vào phòng tắm cầm khăn mặt thấm nước lạnh, vừa khóc vừa nói với hắn: "Chườm lạnh! Mau chườm lạnh!"
"Vô dụng!" Hắn lớn tiếng nói.
Vô dụng? Nước mắt cô càng xối xả.
Lại trong chốc lát ——
"Vậy chườm nóng!"
"Cũng vô dụng!
Đáng giận! Hung dữ cái gì chứ? Người ta không phải cố ý! Ô...
Cô thẳng tay quăng khăn mặt, ngồi ở trên thảm khóc lên, "Thực xin lỗi! Ai bảo ngươi muốn nói lời biến thái như vậy, hại người ta chấp vặt một cái... Ô..."
Vừa thấy nước mắt cô, Long Tử Thánh liền không giận nổi, vội vàng một tay kéo cô lại gần, hai tay dùng sức ôm.
"Đừng khóc, tôi không đau."
Cô khóc, khuôn mặt nhỏ nước mắt tèm lem, thân mình rúc vào ngực hắn, từng tiếng khóc nức nở làm hắn vô cùng hối hận mình vừa rồi trêu cợt cô như thế.
Kỳ thật cô cắn một cái ban nãy kia, chỉ làm hắn bị dọa nhảy dựng thôi, cũng không đau, càng miễn bàn bị thương.
Đột nhiên, cô nâng khuôn mặt nước mắt lã chã, liều lĩnh hôn hắn, hắn lúc đầu sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh anh cũng ôm lấy cô, hôn lên miệng nhỏ.
"Tử Thánh, đừng giận em, em cam đoan, nếu về sau anh có di chứng gì, em cũng sẽ không bỏ anh. Em biết có mấy chuyên gia nói, hạnh phúc hôn nhân có 70% đến từ sinh hoạt giường chiếu mỹ mãn, nhưng em không như thế, em không thể không có anh, anh đừng bỏ em, em không phải cố ý!"
Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm cô. Cô bé này, bị dọa đến nói nhảm, nhưng mà cũng tốt, nói ra tình cảm thật sự của cô.
Hắn làm sao có thể buông tha cơ hội này!
"Vậy em nói theo tôi, nói trong tim em chỉ có một mình tôi, ai cũng không thể cướp em đi."
"Trong tim em chỉ có anh, cho tới bây giờ cũng đều chỉ có anh, tương lai cũng vẫn sẽ chỉ có anh." Cô nghẹn ngào biểu thị công khai hứa hẹn tình yêu.
"Tốt lắm!"
Môi hắn vừa lòng dừng trên môi nhỏ run rẩy của cô, hôn cô thật sâu, đầu lưỡi tham nhập trong miệng cô nhấm nháp vị ngọt, bàn tay cũng không an phận qua lại trên thân thể mềm mại của cô.
"Anh còn muốn..."
"Đương nhiên! Trò hay vừa mới bắt đầu thôi."
"Anh không cần miễn cưỡng chính mình..."
Hắn sửng sốt một chút, "Miễn cưỡng?
"Nếu có vết thương, anh đừng nhịn, em giúp anh kêu xe cứu thương..." Nói xong, cô nhanh chóng bò dậy, muốn đi gọi điện thoại, lại bị hắn một phen ôm lấy, thả trên giường lớn.
"A!"
"Em chỗ nào cũng không được đi!" Hôm nay sinh nhật hắn, thọ tinh lớn nhất.
"Nhưng là vết thương của anh..."
"Tôi không bị thương."
Hắn đơn giản lên giường, làm cho cô có thể thấy rõ từng điểm.
Vốn cô là không dám nhìn, dù sao cô cũng là khuê nữ nhà lành mà! Nếu truyền ra, vậy cô còn muốn làm người sao?
Đợi chút! Cổ Phi Phi, mày hiện tại nghĩ như vậy có thể quá muộn hay không? Vừa rồi còn coi anh là kem cây vừa liếm vừa cắn...
"Tôi không bị thương, em yên tâm, vẫn còn rất mạnh." Long Tử Thánh đắc ý dương dương nói.
Vậy hắn vừa rồi không phải là gạt cô sao? Phi Phi không thể tin hắn còn có thể bắtạt cô. Vừa rồi cô thật sự bị dọa đến khóc ra, người ta nói nước mắt biểu lộ chân tình là trân châu quý giá nhất trên thế giới!
"Anh gạt em! Anh làm em khóc!"
Cô như bé mèo hoang tức giận, thở phì phì đập hắn, nào biết hắn né tránh nhanh, cư nhiên là tránh được.
Cô chưa từ bỏ ý định!
"Đừng chạy!"
HẮn cũng không phải ngu ngốc, ở đâu có đạo lý không chạy!
Vì thế, hai người giống như Adam và Eva, không mặc quần áo ở trong phòng chơi trò đuổi bắt.
Đáng giận! Người này cầm tinh con chuột à! Trốn giỏi như vậy? Trong lòng Phi Phi nói thầm, cô cũng sắp không thở nổi.
"Như thế nào? Không đuổi theo à?" Long Tử Thánh nhìn cô.
"Hừ!" Cô dùng một âm đơn kháng nghị.
Hắn nhìn cô gái trần truồng như nhộng, nhất là không buông tha đôi vú no đủ kia, chúng nó bởi vì hô hấp dồn dập mà phập phồng lên như quả ngọt dụ dỗ người ta hảo hảo nhấm nháp.
Phi Phi cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn nóng rực, tình dục trong cơ thể dần dần kéo lên, thân thể cũng dần cảm thấy khô nóng.
Hắn đi bước một hướng tới cô, ánh mắt đói khát đặt thẳng trên thân trên đáng yêu của cô, chỉ thấy mặt cô đã như hoa đào, kiều diễm ướt át, còn hắn giống như mãnh hổ nhìn chằm chằm dê con trần trụi.
Phi Phi khó hiểu nhìn thứ đã thẳng cứng giữa hai chân hắn, bộ dạng khỏe mạnh làm người ta sợ hãi.
Nhưng mà, cô hiểu hắn sẽ không thương tổn cô, vì thế cô mềm mại cũng đón nhận nụ hôn kịch liệt lại không mất dịu dàng của hắn.
Gần như khẩn cấp, bàn tay hắn dùng sức vuốt ve bộ ngực sữa tràn ngập co dãn.
Cô phát ra tiếng thở dài hài lòng, hai tay vòng cổ hắn, toàn thân tê dại.
Hắn ôm lấy cô đặt ở giường lớn, bàn tay cầm thật chặt eo nhỏ cô, sau đó động thân một cái, tiến vào thật sâu trong huyệt nhỏ chật hẹp.
"A..."
Hắn hoàn toàn nhập vào trong cơ thể cô, không cho cô có cơ hội thở dốc, liền bắt đầu điên cuồng trừ.
"A... A..."
Cô một tiếng đáng yêu lại dâm đãng yêu kiều vừa lúc kích thích dục vọng nam giới.
Hắn giống như hóa thân thành dã thú hung mãnh, nằm úp trên thân người mềm mại của cô, như mưa rền gió dữ tàn phá, giữ lấy, nhấm nháp thân thể của cô.
"Tử Thánh... A... Anh chậm một chút... A... A..." Cô vô lực cầu xin, khuôn mặt xinh đẹp bởi vì khoái cảm mãnh liệt mà trở nên hồng rực.
Phi Phi yêu loại vui thích hạnh phúc này, đây là người cô yêu, mà hết thảy những thứ anh làm với cô là tốt đẹp cỡ nào, hắn một lần lại một lần xâm nhập sâu hơn, cô càng có thể cảm nhận được hạnh phúc hai người hợp làm một.
Long Tử Thánh điên cuồng di động ở trong huyệt nhỏ khít khao của cô, đồng thời cũng vươn tay bóp cặp vú tuyết trắng, cô cũng kìm lòng không được nâng thắt lưng nghênh đón anh chuyển động.
"Tử Thánh..."
"Thoải mái không?"
"Uhm!" Cô thẹn thùng hừ nh
"Còn muốn càng thoải mái hơn không?"
"Muốn."
Hắn ôm lấy cô, trở thân, làm cô nằm úp sấp giống như con mèo nhỏ, sau đó lại hung mãnh đâm vào thật sâu từ phía sau...
"A!" Phi Phi khẽ kêu một tiếng.
Lúc này, hắn ở trong cơ thể cô trở nên càng thêm mãnh liệt.
"Không được... Người ta không được..."
Phi Phi cảm thấy cả người mình bị hắn cuồng nhiệt giữ lấy mang lên Thiên đường, đã muốn quên cả bản thân mình, khoái cảm dục tiên dục tử làm cô chỉ có thể kiều nhuyễn vô lực run rẩy.
"Tiểu hồ ly, em quá tuyệt vời..." Long Tử Thánh một khắc một giây đều luyến tiếc rời khỏi thân thể tựa hồ sẽ hòa tan người ta, khát vọng đối với cô làm hắn không khống chế được chính mình.
"Tử Thánh..."Phi Phi, tôi yêu em!"
Sau khi hắn rống ra tình cảm nội tâm, Phi Phi cảm giác được anh run rẩy một trận mãnh liệt, tiếp theo là chất lỏng nóng nóng bắn vào sâu trong chỗ hoa tâm...
Phi Phi căn bản là không muốn động đậy, giao hoan kịch liệt làm tim cô đập thật nhanh, ý thức cũng mơ hồ, nhưng mơ hồ thì mơ hồ, cô vẫn nhìn chàng trai nằm bên cạnh, vẻ mặt thỏa mãn.
"Thích không?" Cô nhỏ giọng, thở dốc hỏi.
Tử Thánh ôm lấy cô, một cái hôn nồng nhiệt trả lời hết thảy.
"Về sau không được gạt em nữa." Cô nằm trên giường lớn, vẫn không quên cảnh cáo hắn. Dù cô toàn thân tê dại, nhưng mà lúc này cô lại vô cùng mê người.
Hắn cũng nằm trên giường lớn, thâm tình nhìn chăm chú vào cặp mắt to ngập nước, lúc này cô một đầu tóc dài tùy tiện rối tung, vây quanh hai người bọn họ.
"Tử Thánh."
"Ừ?"
"Em muốn ngủ ở trong ngực anh." Cô làm nũng nó
Hắn không nói hai lời ôm cô lại, cô giống như con mèo nhỏ cần chủ nhân yêu thương, dụi dụi trong lồng ngực rộng lớn lại tràn ngập ấm áp của anh.
Hắn dịu dàng hôn hôn trán cô, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi! Em cũng mệt chết rồi."
"Vâng!"
Trong phòng tuy không có bật đèn, nhưng có ánh trăng sáng trưng thấu vào, càng tăng thêm một chút ý cảnh lãng mạn.
Vốn tưởng rằng hai người đều ngủ, kết quả truyền đến cô gọi khẽ ——
"Tử Thánh."
"Ờ?" Hắn cực kỳ buồn ngủ trả về một tiếng.
"Nếu chúng ta đều tốt như vậy, không bằng..."
Hắn lại rút tay về, chôn đầu vào trong mái tóc thơm hương, nhẹ nhàng hôn vành tai cô, "Không bằng như thế nào?"
"Đưa di động cho em."
"Làm cái gì?" Trong âm thanh hắn thêm một tia cảnh giác.
"Trong di động anh có ảnh chụp của em..."
"Không cần!"
"Cái gì?"
"Chỉ cần có ảnh chụp này, em phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, vĩnh viễn ở lại bên tôi. Cho nên ảnh chụp này chính là bùa hộ mệnh của tôi, Thần bảo vệ tình yêu, tôi sẽ không để chúng nó bị em xóa hết."
"Cái gì? Anh không có khả năng một ngày 24 giờ đều mang theo trên người?"
"Đúng vậy!"
Ánh mắt cô bừng sáng."Rốt cuộc di động ở đâu?"
"Tôi không có khả năng để em tìm được, dáng người đáng yêu lại yểu điệu của em chỉ có một mình tôi có thể xem, có thể chạm vào, có thể ăn!" Anh xấu xa nhéo bộ ngực sữa cô, lại bị cô tức giận huých một cái.
"Ôi! Em thực sự đánh tôi!
"Đúng vậy! Ai bảo anh thích khi dễ em!" Cô tức giận đến mức hai má đều phồng lên.
Hắn cho cô một nụ hôn nhiệt tình như lửa, sau đó xoa xoa đầu cô.
"Tiểu hồ ly, chỉ có một mình tôi có thể khi dễ em, những người khác tôi không cho phép!"
"Cho nên anh là tính ăn em gắt gao?"
"Không, tôi là yêu muốn chết!" Hắn nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sáng quắc.
"Anh thật sự quá buồn nôn!" Cô hờn dỗi nói.
"Em không thích nghe sao?" Hắn hỏi lại.
Hắn lại ôm lấy cô, làm cho cô rúc vào lồng ngực dày rộng của hắn, để cô lắng nghe tiếng tim đập mạnh mà hữu lực.
"Ngủ đi! Tôi yêu em." Anh thâm tình chân thành nói.
Phi Phi muốn lần mò xuống giường, nhưng mà đây không quá dễ dàng, bởi vì kẻ bên người cô ôm cô tràn ngập dục vọng giữ lấy, làm cô không thể động đậy.
Cô chậm rãi kéo cánh tay Tử Thánh đặt ở ngực cô ra, may mắn không kinh động hắn.
Rốt cục, cô thành công trượt xuống giường, lục lấy di động chụp ảnh, rất nhanh chụp mấy tấm hình nude khêu gợi của anh.
Hắc hắc! Cái này làm trong tay cô cũg có nhược điểm của hắn, cô không bao giờ sợ bị hắn uy hiếp nữa.
"Em đang làm gì?" Long Tử Thánh tỉnh.
"A! Không có! Em đi toilet."
"Phải không?" Hắn nhìn cô, vẻ mặt hoài nghi.
Phi Phi giống như con mèo nhỏ làm nũng, lên giường, lại rúc vào trong lòng anh, sau đó thở dài thỏa mãn.
Tử Thánh cũng cảm thấy mỹ mãn nhắm hai mắt lại, bàn tay to nhẹ vuốt đầu cô, thì thào nói: "Tiểu hồ ly, tôi yêu em chết mất."
Phi Phi cười đến cực kỳ hạnh phúc, nghĩ đến gian kế nhỏ của mình vừa rồi, cô nhịn không được đắc ý, ngọt ngào xoay đầu nói: "Đại sói hoang, em cũng rất yêu, rất yêu anh." Nói xong, cô liền nhiệt tình hôn hắn, quyết định trước khi hắn ngủ lại làm hắn biểu hiện tình yêu một lần nữa."Tử Thánh, lại yêu em một lần nữa, được không?.
Con ngươi đen vốn nhắm lại chậm rãi mở ra, đáy mắt lóe ra hào quang nóng cháy.
"Tuân mệnh! Lão bà đại nhân."
Cô vươn tay vòng cổ hắn, mà hắn cũng dùng nhiệt tình còn muốn nóng hơn mặt trời hôn môi cô.
Phi Phi hiểu hắn sẽ vĩnh viễn yêu cô, cả đời đều sẽ dịu dàng như thế, thâm tình hôn cô, yêu cô, mãi đến vĩnh viễn.
Đúng rồi, đúng rồi! Còn nữa, sao đến bây giờ bà ngoại cùng Long gia gia cũng vẫn chưa nói muốn trở về? Bọn họ đi ra ngoài ôn chuyện cũ có lâu quá không?
Nhưng mà... Không sao! Dù sao cô vẫn muốn gả cho Tử Thánh, đây là lựa chọn cả đời của cô, sẽ không hối hận.
Vợ Chưa Cưới Ngờ Nghệch Vợ Chưa Cưới Ngờ Nghệch - Tú Nguyệt