Làm việc cật lực mà không có tài thì đáng xấu hổ, nhưng có tài mà không làm việc cật lực thì thật là bi kịch.

Robert Half

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộc Tâm Hàn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 40 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 578 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:00:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
hương 15: Tự mình chuốc lấy đau khổ
Đêm đã khuya, trăng lên cao.
Nghiêm Túc ngồi yên trên ghế sô pha, một bên hung dữ nhìn chằm chằm vào cửa chính.
Đồ xấu xí kia không thèm trở về! Chết tiệt! sao mình lại bực bội thế này!
Thật không biết kiếp trước mình có đắc tội gì cô ta không nữa …
Trữ Đan Thuần người đầy mùi rượu nhăn nhó, hương vị nồng quá … Đều tại Vũ Tình kia, trang điểm quyến rũ làm cho một đám người đến kính rượu, hại mình uống nhiều, bị những người đó thiếu chút nữa cười đểu.
Cô đi tới cửa, chần chờ một chút, chắc mọi người đã ngủ hết? Bây giờ là 2 giờ sáng rồi …
Cô kiễng mũi chân, cẩn thận mở cửa, cởi giầy, bước nhẹ trên nền đá cẩm thạch ….
Nhẹ nhàng, từng bước, hai bước, ba bước … Ầy dà! Còn gần mười bước nữa là đến phòng mình!
~“Cô đi cẩn thận thôi.!”
“Đương nhiên, tất cả mọi người đã ngủ rồi…” Trữ Đan Thuần thuận miệng trả lời, đột nhiên ngây ngẩn cả người, này …. Ai đag nói chuyện vậy?!
Một bóng đen nhích lại gần, khí thế bức người.
Trữ Đan Thuần không khỏi run rẩy một chút, không phải là quỷ trog truyền thuyết chứ? … “Đừng …. Đừng tới đây! Nói cho mày biết, tao mang đai đen Nhu đạo đấy!”
Nghiêm Túc xem thường, lừa ai đấy, người bình thường sợ hãi đều nói vậy. Nhưng ….
“Nằm úp xuống!”
Anh bị Trữ Đan Thuần ngáng chân ngã xuống.
f.u.c.k!
Không nghĩ tới cô ta lại biết nhu đạo thật!
“Mày là kẻ trộm đúng không? Nói cho mà biết, mày gặp phải Trữ đại tỷ rồi. Mạng mày tốt thì mới thoát khỏi tay tao?” Trữ Đan Thuần dương dương tự đắc tay cầm thắt lưng, làm bộ dáng đại tỷ nói.
“Cô xấu xí, đây là nhà của tôi!” Nghiêm Túc bò lên trên, hung dữ nhìn chằm chằm trước mắt người đầy mùi rượu kia.
Trữ Đan Thuần giật mình, chẳng lẽ là Nghiêm Túc?! Ô.
“Phải, biết uống rượu cơ.” Nghiêm Túc vừa ý nhìn bộ dáng vừa rồi của cô rất sợ hãi, thấy lòng thật thỏa mãn.
Ánh trăng hắt ánh sáng chiếu vào mặt Trữ Đan Thuần, thế này mới thấy rõ được hình dáng người đàn ông trước mặt. Ở dưới ánh trăng, khuôn mặt hắn cương nghị đường cong lờ mờ, mặt đẹp nhìn chằm chằm cô.
Công nhận ……….. tên này không tệ!
“Chà chà, đêm đã khuya, ngủ ngon nhé.” Cô bỏ lại những lời này, đi thẳng vào phòng mình.
Nghiêm Túc đau đầu nhìn bóng dáng người kia bỏ mình lại mà đi, tốc độ này, rõ ràng là không say, chẳng lẽ tửu lượng của cô ta rất cao? …
Àiz …. Ngồi đợi cả buổi, kết cục mình lại bị cô xấu xí kia quăng ngã xuống đất.
Anh sờ sờ mông …. MD, lần sau anh đi ngủ sớm, không thèm đợi nữa, đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ!
Vợ À, Thua Em Rồi Vợ À, Thua Em Rồi - Mộc Tâm Hàn