I know every book of mine by its smell, and I have but to put my nose between the pages to be reminded of all sorts of things.

George Robert Gissing

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 46 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 501 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:42:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13: Chưa Toại Nguyện
ay vịn cầu thang sơn đỏ, uốn lượn từ lầu ba xuống như một dải lụa màu bay bay, lộng lẫy song thẩm mĩ. Có điều... nếu bạn phải dùng tay lau chùi toàn bộ một lượt bằng vải bông, vậy thì chỉ có thể hình dung bằng hai chữ “đau khổ”! Càng xui xẻo là, đây là nhiệm vụ Tô ma ma giao cho Diệp Thiện Thiện. Mấy ngày nay cô và Hương Nhi hai người cơ hồ tổng vệ sinh toàn bộ Khôi Hương lâu một lượt. Công trình lớn cỡ nào! Diệp Thiện Thiện ưỡn thẳng cái thắt lưng vừa đau vừa nhức. Lúc mới bắt đầu làm, không ít khách đi lên lầu hai, ngang qua đầu cầu thang đều mở hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Thiện Thiện nhiều lần. Bởi vậy cô luôn ra sức cúi thấp đầu, đối với loại ánh mắt chứa dục vọng đó cảm thấy ghê tởm không chịu nổi! Lúc này người trên lầu hai ít đi rất nhiều, đa số các cô nương đều trở lại sau rèm, cô mới đưa tay xoa gáy, dần cảm thấy mệt mỏi. Cầu thang vọng tới tiếng bước chân chậm rãi, hình như lại có khách lên. Diệp Thiện Thiện cúi đầu giả vờ đi lấy vải bông. Một cánh tay thô bự tóm lấy eo cô, miệng bị một bàn tay bịt lại, Diệp Thiện Thiện càng giãy dụa, thắt lưng càng bị túm chặt. Mãi đến lúc cô sắp hết hơi... một giọng nói cực kỳ nhão nhoét chọc vào tai. “Tiểu bảo bối... Sao không vùng vẫy nữa đi? Ta thích dáng vẻ bây giờ của ngươi, càng giãy dụa ta càng thích...” Diệp Thiện Thiện lập tức ngừng cử động, hít lấy chút oxy! Nhận ra gã chính là Lưu Phong, tổng quản lầu một.
Thông thường gặp phải cái loại biến thái như gã, cô càng chống cự, gã lại càng hưng phấn. “Ngươi biết không?” Cái giọng đàn ông cao dưới quãng tám9, phát ra thanh âm chỉ có cô mới nghe được “Ta đã nhìn ngươi lâu lắm rồi. Mỗi lần ngươi khom lưng, ta đều mê mẩn vô cùng. Tưởng tượng trong đầu cái mông tròn trịa xinh xắn của ngươi, cặp vú mềm mại láng mịn, cái eo thon mềm mảnh khảnh, còn có cặp đùi thon dài đầy đặn này nữa. Tưởng tượng được ôm ngươi vào lòng, vuốt ve từng tấc từng tấc da thịt trên người ngươi. Mỗi lần ngươi vươn vai, ta đều say sưa khắc gương mặt ngươi vào óc. Đôi mắt vừa to vừa sáng ngời này giống như mặt trời chiếu rọi lòng ta. Lại còn đôi môi nhỏ mà mềm mại, đỏ hồng mà quyến rũ này nữa, rất muốn ngậm lấy nó, mút nó...” Nói xong, dùng lòng bàn tay chà xát môi Diệp Thiện Thiện, hại cô lông tóc toàn thân dựng đứng, dạ dày nhộn nhạo muốn ói. “Tin tưởng ta, sẽ khiến ngươi cực kỳ thỏa mãn, sẽ bảo vệ ngươi yêu thương ngươi.” Cái giọng tởm lợm lại tiếp tục. Cánh tay hơi dùng sức, ung dung nhấc cô lên khỏi mặt đất, lẳng lặng mang cô xuống lầu một. Tuy cả người không có sức nhưng Diệp Thiện Thiện biết, một khi vào tới địa bàn của gã, sẽ thật sự bị người xâu xé muốn làm gì thì làm! Thừa dịp bàn tay che miệng hơi lỏng lẻo, ra sức cắn! Da dày thịt cứng giống y như cắn móng heo vậy! Cảm giác được mùi máu tươi. Bị dùng sức quăng lên nệm mềm, cả người Diệp Thiện Thiện cứng đờ, đầu óc choáng váng co rúm lại. Lưu Phong ra sức vung vẩy tay, lấy khăn tay lau giọt máu trên mặt, mặt không chút nổi giận, ngược lại có phần hưng phấn!
“Tiểu bảo bối, biết ngươi xấu hổ, thanh chắn giường này có thoải mái không? Hê hê...” Vừa nói vừa đến gần giường mấy bước, làm Diệp Thiện Thiện mắc kẹt ở giữa. Diệp Thiện Thiện giơ tay xoa khóe môi, nhìn gã cười duyên dáng. “Lưu gia ngươi làm gì gấp vậy? Tốt xấu gì ta cũng là người Diễm tỷ mang về, Lưu gia cùng ta...về sau giải thích thế nào với Diễm tỷ đây?” Lưu Phong không buồn nhúc nhích, đè Diệp Thiện Thiện xuống. Hai con mắt dâm đãng sớm đã bốc cháy phừng phừng, cái miệng bóng nhẫy hết há rồi ngậm trước mặt Diệp Thiện Thiện. “Mấy ngày nay, đòi ngươi với ả đàn bà kia không dưới ba lượt. Lão tử hiện tại không có kiên nhẫn, giải thích gì kệ mẹ nó.” Răng trắng nhá nhá ghê rợn! Diệp Thiện Thiện lấy khuỷu tay chặn cái mặt gã đang muốn dán lại gần, từ từ nhích người về phía sau. Trong lòng cuống quýt, mặt vẫn tiếp tục cười hùa. “Lưu gia, ngươi cũng biết Diễm tỷ sắp xếp riêng cho ta. Lỡ hỏng chuyện, trách tội xuống thì phải làm thế nào?” Một mặt nũng nịu, một mặt lấy tay vuốt mặt gã, thật ra là cố gắng đẩy cái miệng há hếch đang áp lại qua một bên. Lưu Phong hơi dừng lại, có vẻ dao động. Có điều đúng là còn đánh giá thấp lá gan của gã dâm dê này! Nháy mắt đã hung hăng nhìn Diệp Thiện Thiện
chằm chằm: “Không cần lãng phí hơi sức, hôm nay ta nhất định muốn ngươi!” Nói xong, tóm lấy hai tay Diệp Thiện Thiện đang ngăn giữa hai người, đè sang hai bên, khom lưng há miệng mốn hôn cô. Diệp Thiện Thiện né được, cái miệng tởm lợm của Lưu Phong sượt qua mặt Diệp Thiện Thiện rơi vào khoảng không. Tức thời Diệp Thiện Thiện co chân định đạp vào chỗ hiểm của Lưu Phong, ai dè bị đè đến nỗi không còn sức lực. Thủ đoạn bẻ “hoa” của gã Lưu Phong này đã lõi đời, sớm đoán được cô sẽ ra chiêu này. Khoảnh khắc cô giơ chân lên liền chen vào giữa hai đùi Diệp Thiện Thiện, dùng sức tách hai chân cô ra, không cách nào đá đạp gì được nữa. Diệp Thiện Thiện cuống quýt la to Diễm tỷ cứu mạng! Khổ nỗi âm lượng có hạn... hơn nữa tiếng người dưới lầu một ầm ĩ. Cảm giác tuyệt vọng dâng lên. “Kêu đi! Sao không kêu nữa đi?” Cái mặt Lưu Phong bự lên gấp N lần, đắc ý cười. Diệp Thiện Thiện đột nhiên nhìn sau lưng gã, “Diễm tỷ, cứu tôi!” Lưu Phong quả nhiên mắc mưu quay đầu nhìn. Diệp Thiện Thiện nương theo động tác đó, dùng sức tối đa, cắn ngay ven tĩnh mạch tay trái của gã. Lưu Phong quả nhiên ăn đau rụt tay lại, đau đớn làm gã vung tay tát vào mặt Diệp Thiện Thiện. Cô đã sớm nghiêng mặt qua một bên nhưng đầu vẫn bị lực chấn động một trận muốn ói. Lưu Phong hấp tấp xoa tay. Mạch máu thiếu chút nữa bị con nha đầu cắn đứt, miệng vết thương đang rỉ máu, mặt mày giận dữ nhào qua trực tiếp đè Diệp Thiện Thiện đang định chạy trốn xuống giường.
“Con điếm thối! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt? Không chịu nghe lời? Muốn chống đối à? Hôm nay để ngươi nếm thử thủ đoạn của Lưu Phong ta.” Tay ra sức rờ nắn eo Diệp Thiện Thiện, túm quần cô muốn xé. Diệp Thiện Thiện bị gã dùng sức bóp, đau đớn không nhịn được! Không khỏi lớn tiếng cầu xin tha thứ. “Lưu gia, Lưu Phong, ta sai rồi! Ta biết sai rồi!” “Vừa rồi hòa nhã với ngươi ngươi không cần, giờ biết sai rồi? Nói cho ngươi biết, trễ rồi! Ngươi nghĩ ta còn tin được ngươi sao? Con mẹ nó, đàn bà đều là lũ đê tiện.” Tay đụng đến lưng quần Diệp Thiện Thiện, đang muốn xé nát, sau lưng vang lên tiếng nói. “Lưu tổng quản, cô nương của Nhã Các ta không phải đồ đê tiện.” Rõ ràng người Lưu Phong cứng đờ, mà Diệp Thiện Thiện toàn thân hư thoát vô lực nằm bò ra. Trong lòng hò hét, Diễm tỷ!... Rốt cục chị cũng đến! Lưu Phong bò dậy từ trên người Diệp Thiện Thiện, tươi cười nói: “Ha ha! Vừa rồi ta quýnh lên nói sai rồi, ngài đừng trách. Cô nương Nhã Các đương nhiên không thể so sánh với lầu một Bán thân. Nhưng con nhãi này ta đã yêu cầu ngài mấy lần, nếu ả vào Nhã Các thì cũng đành! Đằng này ngài thà để ả làm tỳ nữ cũng không muốn cho ta, ta ít nhiều gì cũng cảm thấy không thoải mái. Việc làm hôm nay quả thật có hơi quá, đại nhân ngài rộng lượng... Ta chỉ có lần này thôi, không có lần sau nữa!”
Xem ra gã Lưu Phong này rất kiêng dè Diễm tỷ. Diễm tỷ phân phó hai ma ma đỡ Diệp Thiện Thiện dậy, hờ hững nói với Lưu Phong: “Không cần giải thích với ta, có chuyện gì ngươi đi nói với cung chủ đi!” Nói xong liền dẫn Diệp Thiện Thiện xoay người rời đi. Đến khi lên tới lầu ba, vào phòng tắm, Diễm tỷ đuổi ma ma ra, mỉm cười nhìn Diệp Thiện Thiện. “Tới giờ không có nữ nhân nào dám làm Lưu Phong chảy máu. Biết Lưu Phong vì sao được quản lý “Bán thân” không?” Diệp Thiện Thiện vẫn còn run rẩy hoảng sợ do hậu quả vừa rồi, cắn răng nói không biết. Nghĩ bụng, còn không phải chân ngôn tám chữ, nham hiểm giả dối, lòng dạ thâm độc à? “Tóm lại gã đối với nữ nhân có một chút thủ đoạn, lúc chưa đến ta cho là gã đã đắc thủ! Không ngờ lại bị ngươi cắn bị thương tay trái? Quả nhiên lá gan không nhỏ.” “Kỳ thật tôi nhát gan, chị đừng giễu tôi?!” Diệp Thiện Thiện cười trừ! Diễm tỷ khẽ cười ra tiếng: “Gã thật sự coi trọng ngươi, đổi lại là người khác, sớm đã vả mấy cái hôn mê giải quyết rồi. Còn muốn đem ngươi tới phòng gã, đối với ngươi thực đặc biệt.”
“Diễm tỷ, xin chị đừng nhắc tới gã nữa!” Diệp Thiện Thiện hiện tại nghe tên là biến sắc! “Tôi còn phải cám ơn chị, may mà chị tới kịp lúc!... Làm sao mà chị tìm được tôi?” Diễm tỷ nghe vậy sắc mặt nghiêm chỉnh, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Ngươi tắm rửa thay quần áo đi, người của Vân Ẩn Điện tới rồi.” Nói xong quay lưng đi ra cửa, lại quay đầu kèm thêm một câu. “Lần này đi cùng Thu nhi, chỉ cần ngươi cẩn thận mọi chuyện, bảo đảm vôsự. Một khi bại lộ tông tích, ngươi chỉ cần nhận bừa là người của Thanh Sơnphái, may ra giữ được mạng. Nhớ kỹ đó!” Nói xong, không đợi Diệp ThiệnThiện đáp lại liền mở cửa bỏ đi. Chương 14: Bị ăn đòn Tòa cung điện khổng lồ trước mắt là Vân Ẩn điện? Vì sao gọi là Vân Ẩn? Tận mắt nhìn thấy mới hiểu, cung điện này xây ở đầu nguồn một con suối nước nóng, quanh năm sương mù lượn lờ bốn bề. Từ xa nhìn lại trông như ẩn như hiện, ảo ảnh không khác gì chốn Bồng Lai tiên cảnh... có sức hấp dẫn rất lớn, không khỏi khiến người cảm khái, hóa ra cái tên Vân Ẩn điện xuất phát từ nguyên nhân này!
Bước lên một cái cầu được đẽo từ đá đen, bề mặt lõm đen kịt phản chiếu ánh sáng rực rỡ. Hai bên sương mù lãng đãng, nhìn không rõ bên dưới có gì, chỉ nghe tiếng nước chảy róc rách. Đi sau Mạc Nhược Thu, theo một bạch y nhân đi vào cổng Vân Ẩn điện thần bí khó dò. Băng qua lớp lớp đại sảnh, ngang qua vườn hoa xanh tươi, vòng qua mấy khúc quanh còn nhiều hơn công viên giải trí nữa, đếm hết cây cổ thụ này tới cây cổ thụ khác. Rốt cục đứng trước cánh cửa đại điện to đùng làm bằng gỗ lim, cao chừng ba bốn thước. “Chủ thượng, đã dẫn người đến!” Cánh cửa gỗ sơn đỏ mở ra hai bên, để lộ ra một một lối đi lát bằng đá đen rộng chừng năm thước. Men theo lối đá đi tới, cảm giác trong nháy mắt nhiệt độ chung quanh giảm xuống mấy độ. Không gian rộng lớn làm tâm người ta trượt dốc, hoảng loạn bất an, Mạc Nhược Thu đi đằng trước bước chân dường như cũng chậm lại. Cách chừng hơn mười thước, nhìn thấy một chiếc ghế lớn chạm trổ từ đá đen. Trên ghế một bạch y nam tử đang ngắm nghía một thanh kiếm cổ. Hai bạch y nhân đứng sau giống như hai pho tượng, không buồn nhúc nhích! Nhưng ánh mắt quét qua cực kỳ lợi hại. Diệp Thiện Thiện cúi đầu, trong lòng suy đoán, những người này có khi nào là đám người áo trắng chạy đến sau Lưu Vân trang không? Không cần nhìn đều biết bọn họ không phải dễ chọc! Bọn họ ở chỗ nào, nhiệt độ không khí ở đó liền giảm xuống hai độ, cái này gọi là gì? Tiểu thuyết võ hiệp chú giải:
cái này kêu là sát khí hiện ra ngoài! Lỡ làm bậy, bọn họ có thể dùng sát khí giết người cũng không chừng. “Mạc Nhược Thu ra mắt chủ thượng!” Giọng nói quyến rũ thẹn thùng nhẹ nhàng vang lên, tản ra bốn bức tường... lại nghe được vọng âm. Diệp Thiện Thiện cố kềm chế ham muốn nhìn mặt vị chủ thượng Thương Khung này. Theo khuôn phép gục đầu trong ngực đứng sau lưng Mạc Nhược Thu, muốn làm người tàng hình triệt để. Không ai nhìn thấy càng tốt, như thế thì ăn trộm bản đồ còn không phải chỉ là lấy đồ trong túi mình sao? Trong lòng đang YY vui vẻ, cô nghe tiếng Thương Khung vang lên. “Nghe đồn Khôi Hương lâu rất biết làm ăn, quả nhiên không giả. Mua một người còn tặng kèm thêm một?” Giọng điệu châm chọc... khoan khoan!! Tim Diệp Thiện Thiện đập chậm mất hai nhịp, cái giọng này, nghe hơi... quen tai... “Lại đây!” Mệnh lệnh, không cho phép cự tuyệt. Ngực Diệp Thiện Thiện có chút ngột ngạt, giọng điệu này cũng rất quen thuộc. Theo Mạc Nhược Thu đến gần Thương Khung, khoảng cách ước chừng hai thước thì dừng lại... Từ góc độ cúi đầu mà nhìn, miễn cưỡng có thể nhìn thấy cái chân ghế. Đôi giày nam trắng tinh không vương lấy một hạt bụi, cùng vạt áo dài màu trắng buông lơi bên đùi, đoán chừng đôi chân này chắc là thon dài dẻo dai.
“Chủ thượng, mỗi cô nương đầu bảng Khôi Hương lâu khi xuất các đều được ban ột tỳ nữ. Đó là quy định trước giờ!” Mạc Nhược Thu hơi khó xử nói. “Nói như thế, tỳ nữ này tính là của ngươi? Hay là...?” Giọng nói tà ác. Diệp Thiện Thiện như bị điện giật. Đứng gần như vậy, cô còn nghe không ra thì không phải điếc cũng là đồ ngu. Thương Khung chính là ác ma kia, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Thương Khung. Nếu nói lúc ở trong hầm ngầm, nhìn thấy anh ta – đang bị thương nặng – là khôi ngô tuấn tú, thì khuôn mặt bây giờ phải gọi là ác ôn. Tóc đen buộc lên đàng hoàng, đồng tử đen nhánh gian xảo híp lại đầy thích thú, lông mày như lưỡi kiếm vươn tận mây xanh. Dọc theo sống mũi thẳng đẹp nhìn xuống đôi môi lạnh như băng, giờ phút này hơi hơi nhếch lên vẽ nên một đường cong lạnh lẽo. Thương Khung nhìn Diệp Thiện Thiện, Diệp Thiện Thiện nhìn chằm chằm Thương Khung. “Thu nhi hiện tại là người của chủ thượng, tỳ nữ của Thu nhi tự nhiên cũng thuộc về chủ thượng!” Tiếng Mạc Nhược Thu mềm dịu như nước, phá vỡ khoảnh khắc lặng như tờ đó! “Có đạo lý...” Thương Khung cười càng thêm sâu xa! Ngược lại Diệp Thiện Thiện lại có dự cảm không hay. Hiện giờ cô thay đổi rất nhiều! Kiểu tóc đổi khác, phân nửa tóc trước bị Tô ma ma xách kéo cắt một phát, chỉ lưu lại đến
ngang lông mày. Tóc sau quấn lên giữ bằng hai cái trâm, kiểu đầu xứng với cái danh nha hoàn! Trong hầm ngầm, ánh sáng lờ mờ, hơn nữa bản thân đầu bù tóc rối, so với hiện tại thật tình có thể nghĩ là hai người! Diệp Thiện Thiện cảm thấy may mắn tràn trề, nghĩ bụng... chắc nhìn không ra đâu? Tuy rằng ác ma có thể giải Cốt Hồng, nhưng với cái người “khát máu” “tàn nhẫn” “khủng bố” này, sau khi cô đạp anh ta một đạp còn bỏ chạy, đã không còn hi vọng xa vời là sẽ được cho thuốc giải, ít nhất cô sẽ không ngây thơ nghĩ vậy. Hiện tại, chỉ cầu xin bình an vượt qua khoảng thời gian còn lại là Phật Tổ đã phù hộ rồi. “... Tên?” Thương Khung nhìn Diệp Thiện Thiện hỏi. May quá! Anh ta hỏi cô tên, cái này chứng tỏ anh ta không nhận ra cô. Cám ơn trời đất!... Cái gì? Tên??? Diệp Thiện Thiện điên mất! Cô tên là gì? Cô có thể nói sao? Nói ra không phải lòi tẩy à? Chỉ có vài giây, mặt Diệp Thiện Thiện hết đỏ rồi trắng, trắng lại chuyển sang xanh, chỉ biết ngơ ngác nhìn mặt Thương Khung tươi cười đặc biệt gian ác... Cuối cùng gần như chắc chắn, anh ta đã nhận ra cô từ sớm! Anh ta cố tình! “Tỳ nữ của Thu nhi tên là Diệp Thiện Thiện, là người mới đến Khôi Hương lâu!” Mạc Nhược Thu đáp lời. “Diệp... Thiện... Thiện...” Lặp đi lặp lại, nghiền ngẫm từng chữ, khôi phục lại giọng nói ác ma lần đầu gặp mặt. Nghe tên mình bị anh ta vặn vẹo xoay ngang bổ dọc, lông tơ toàn thân Diệp Thiện Thiện dựng đứng.
“Vào Vân Ẩn Điện, tự nhiên phải tuân thủ quy định! Tả hộ pháp, tỳ nữ vô lễ nhìn thẳng mặt chủ tử, phải phạt bao nhiêu trượng?” Giọng điệu âm u, hơi nghiêng mặt nhìn pho tượng bên trái. “Bẩm chủ thượng, phải phạt hai mươi trượng! Niệm tình nàng ta vi phạm lần đầu có thể giảm một nửa!” Pho tượng bẩm báo sự thực! Diệp Thiện Thiện trơ như phỗng... quả nhiên là ác ma!... Quả nhiên không có nhân tính! “Tốt lắm!” Thương Khung vừa nói, hai gã áo trắng từ phía sau tiến lên tóm lấy Diệp Thiện Thiện. Cô mấp máy đôi môi khô nẻ, mở miệng nói: “... Tôi... Vừa rồi nhất thời thán phục phong thái tuyệt thế của chủ thượng, nên xin tha thứ cho nô tỳ vô tình!” “Không cố tình?” Thương Khung có vẻ hứng thú nói, “Nếu kẻ nào cũng như ngươi, một câu không cố tình là xong, vậy chẳng lẽ nói gì cũng không có lỗi sao?” “...” Muốn đổ tội cho người khác, cần gì chứng cớ??? Diệp Thiện Thiện nhìn chằm chằm gương mặt hết sức đáng giận kia, nghiến răng nghiến lợi. “Chủ thượng nói phải, đều là lỗi của nô tỳ! Trước kia ta một mực cho rằng, con người lớn lên có mặt là để cho người khác nhìn, giờ rốt cuộc đã biết, cũng có người sinh ra không thể cho người khác nhìn mặt, thật là quái lạ.
Xin hỏi chủ thượng, ngài không che mặt, ở nơi đông người làm sao có thể che đi bao nhiêu cặp mắt của mọi người chứ?” Vừa nói xong vài ánh mắt bén ngót tập trung trên người cô. Hai gã áo trắng đằng sau lại tăng thêm sức lực trên hai tay cô, nhưng cô quật cường chịu đựng. Đã sớm nhận ra, hôm nay đống gậy gộc này không tránh được rồi, dù thế nào đi nữa cô cũng không sợ. Thương Khung thế nhưng lại nở nụ cười, trong mắt Diệp Thiện Thiện, so với khi không cười còn khủng bố hơn. Thình lình, hắn vươn người đứng dậy, đôi chân thon dài thong thả bước qua, đứng trước mặt Diệp Thiện Thiện. Diệp Thiện Thiện nhìn Thương Khung còn cao hơn mình một cái đầu, nuốt nuốt nước miếng, vết thương của thằng nhãi này lành hết rồi sao? Thật tình hồi phục còn nhanh hơn thằn lằn đứt đuôi nữa? Chênh lệch chiều cao quá lớn khiến cô nháy mắt cảm thấy một thứ áp lực không thể cự tuyệt, không thể khinh thường! Chỉ thấy anh ta hơi cúi đầu, dùng giọng nói khe khẽ lại lạnh lẽo đến cực điểm chậm rãi nói. “Dấu không được, vậy đành phải móc mắt xuống.” Nói xong thực hài lòng nhìn mặt Diệp Thiện Thiện nháy mắt chuyển từ đỏ sang tái mét, ánh mắt tràn ngập đủ thứ cảm xúc nói không nên lời. Từ trong mắt cô hắn thấy được giãy dụa cùng phản kháng... Phản kháng? Thương Khung nhếch môi, thú vị! “Hai mươi!” Thương Khung đứng thẳng lưng, nói với hai tên bạch y đằng sau lưng cô, sau đó nhàn nhã ngồi xuống quan sát phản ứng của cô.
Người này thật sự là khát máu! Nhìn một cái đã muốn móc mắt người khác. Diệp Thiện Thiện từ trong cơn giận hoàn hồn, hai mươi? Có ý gì? Hai luồng suy nghĩ đang đi du lịch trong đầu nhanh chóng tập hợp, phạt hai... mươi trượng? Đôi mắt vừa to vừa tròn giận dữ trừng anh ta. Chưa từng gặp người nào lấy oán trả ơn như vậy! Cho dù cô từng lời qua tiếng lại, nhưng mạng anh ta tốt xấu gì cũng là do cô cứu! Cô cũng chưa nghĩ đến chuyện đòi thuốc giải, anh ta không thể buông tha cô sao? Tuy mặt đầy giận dữ, nhưng Diệp Thiện Thiện cắn chặt môi dưới, lựa chọnngậm miệng không nói. Ai biết đâu sau khi mở miệng lại đổi thành đánh bamươi trượng? Hành vi tiểu nhân của anh ta, cô lĩnh giáo đủ rồi! Lỡ chọc giậnanh ta nữa, sai người móc mắt cô xuống, cô phải khóc cho ai xem? Nhớ tớicuộc trò chuyện với Hương Nhi, kết quả bị cô ấy xui xẻo đoán trúng! Đườngđường điện chủ Vân Ẩn điện thế nhưng vô sỉ đến độ khó dễ với một tỳ nữ. Chương 15: Lành vết thương “Từ xưa tới nay, nữ tử nhìn thẳng nam nhân là đại bất kính...” “Phụ nữ ở nơi này... cái đó... địa vị rất thấp sao?” “Ví dụ như... Nếu nhìn thẳng mặt đàn ông thì thế nào?” “Nhẹ thì đẩy vào thanh lâu, nặng thì... loạn côn đánh chết!” “...”
Tự dưng lại mơ thấy cuộc đối thoại trước đây với ác ma, Diệp Thiện Thiện bừng tỉnh. Đờ đẫn lau mồ hôi trên mặt, cực kỳ hối hận nghĩ bụng, tự dưng nhất thời nhanh mồm nhanh miệng làm chi? Trong ấn tượng, tựa hồ động tí là dùng hình phạt một trăm tám mươi gậy, vốn tưởng hai mươi gậy gắng gượng chút là qua. Ai mà ngờ được gậy này không phải gậy! Cảm giác cái thứ gậy đá cầm trong tay rắn chắc đó đập vào da thịt, cô không bao giờ muốn thử lần hai. Hai mươi gậy này hại cô phải nằm thẳng cẳng hơn mười ngày, giả sử ăn thêm mười gậy nữa chắc mạng cô cũng đi luôn. “Ngươi đói chưa?” Một giọng nói trong trẻo vang lên, Diệp Thiện Thiện hoàn hồn, miễn cưỡng cười với người đang nằm trên giường bên cạnh. “Cô ngủ đi! Tôi không đói.” Tỳ nữ trong Vân Ẩn điện rất ít, chỉ có năm, hai người một gian phòng lớn. Ngày đó sau khi cô bị đánh ngất đi liền bị người ta vất vào đây. May mà trong phòng có một tỳ nữ nhỏ tuổi tên là Thải Linh. Bởi vì một mình ở trong căn phòng quá lớn rất cô đơn, đột nhiên có một người vào, mặc kệ đã bị đánh gần chết vẫn hết sức mừng rỡ, cẩn thận chăm sóc cô, làm Diệp Thiện Thiện rất cảm động. Con người cô chịu không nổi chính là người khác đối xử tốt với mình. Lúc đầu Hương Nhi tốt với cô, cô không cách nào đền đáp. Song trước khi rời đi cô từng nói với Diễm tỷ, nếu như cô không may chết ở Vân Ẩn điện, cô hi vọng Diễm tỷ nể tình cô làm việc, chiếu cố Hương Nhi đừng để cô ấy chịu uất ức. Nếu điều kiện được một chút, tìm một người tốt gả cô ấy đi! Diễm tỷ nói Hương nhi là do chị ta đưa vào, tự nhiên sẽ chiếu cố giúp đỡ, Diệp Thiện Thiện yên tâm nghĩ, coi như mình sau khi độc phát tác còn để lại cho Hương Nhi đường lui.
“Mấy ngày rồi ngươi chưa ăn cơm đàng hoàng, như vậy sẽ chịu không nổi.” Giọng nói tràn đầy quan tâm, làm cho Diệp Thiện Thiện cảm động muốn trào nước mắt. Đôi khi muốn làm một người cảm động, chính là lúc người ấy cô độc đau khổ mở miệng quan tâm một câu! Đơn giản như vậy thôi. “Ngươi khóc sao? Đừng khóc...” Thanh âm trong trẻo có chút không nỡ. Tỳ nữ mới tới này, vừa vào đã bị đánh gần chết, sau khi tỉnh lại chưa từng kêu đau, nhưng nàng biết, đau lắm. “Tôi không khóc, tôi không khóc...” Diệp Thiện Thiện quệt nước mắt trên mặt, “Thải Linh, cám ơn cô!” “Đừng khách khí, từ nay về sau chúng ta chính là chị em tốt!” Thấy cảm xúc của Diệp Thiện Thiện khá hơn rất nhiều, nàng cũng vui vẻ theo, “Thiện Thiện, sao tỷ lại chọc vào chủ thượng?” Mấy ngày nay nàng vẫn muốn hỏi, hiện tại rốt cục đã có cơ hội! “Chính là... lại gần nhìn anh ta!” Diệp Thiện Thiện bĩu môi, nhúc nhích thân thể úp sấp, tuy rằng khá lên rất nhiều, nhưng vẫn nhức nhối từng cơn! Mấy ngày nay, may mà mỗi ngày Thải Linh đều bưng một chậu nước lau rửa hàng ngày cho cô, nói là lấy từ nguồn suối nước nóng, trị thương làm mềm da rất hiệu quả. Rửa sạch vài lần, quả nhiên khá lên rất nhiều, nếu không một tháng cũng đừng nghĩ tới chuyện lành hẳn! “Tỷ nói là... nhìn chủ thượng?” Thải Linh kinh ngạc hỏi.
“Liếc nhìn thôi đã bị đánh thành như vậy, cũng quá khoa trương đi?” Diệp Thiện Thiện cười tự giễu, ai ngờ câu kế tiếp của Thải Linh làm nụ cười của Diệp Thiện Thiện cứng lại trên mặt... “Nếu có thể lại gần nhìn chủ thượng, ăn đòn cũng... nguyện ý!” Thải Linh mất hồn thì thào. “Thải Linh, tỷ không có nghe nhầm chứ?” Diệp Thiện Thiện nghĩ con nhỏ này nhất định điên rồi! “... Nói tỷ đừng cười muội!” Thải Linh ngượng ngùng nói nhỏ, “Kỳ thật, muội chỉ nhìn thấy chủ thượng từ rất xa. Vào đây hai năm, muội còn không biết bộ dạng chủ thượng ra sao nữa.” “...” Diệp Thiện Thiện trầm mặc, đây là một sự kiện buồn bực cỡ nào? Công tác bên người ông chủ hai năm còn chưa thấy qua bộ dạng ông chủ tròn méo ra sao. “Không chỉ muội, Liễu Nguyệt các nàng đều chưa thấy. Trong năm tỳ nữ bọn muội chỉ có Thanh Thanh từng thấy mặt. Nàng ấy trước kia chuyên môn săn sóc quần áo vật dụng hàng ngày của chủ thượng. Nàng nói nàng từng liếc trộm một cái, nói dáng vẻ chủ thượng như thần, nhưng... sau đó đồ dùng của chủ thượng cũng không giao cho nàng để ý nữa.” “Cô ấy không bị ăn đòn à?” Diệp Thiện Thiện lúc này chỉ muốn so sánh thiệt hơn thôi.
“Không có! Nàng đến đây lâu nhất nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe nàng bị đánh, tỷ không biết sao? Vân Ẩn điện có hình đường, rất khủng bố. Làm sai phải vào đó chịu phạt, ai cũng không dám! Có điều, tỷ đừng sợ, chỉ cần không phạm sai lầm, nơi này rất được...” Thải Linh nói câu sau, mới nhớ ra Diệp Thiện Thiện mấy ngày trước đi ra từ đâu, vội vàng kể lể chỗ tốt của Vân Ẩn điện. “Đồ ăn ở đây ngon lắm! Công việc của tỳ nữ so ra cũng thoải mái, bình thường lúc rảnh rỗi còn có thể tìm chuyện mình thích mà làm. Hài lòng nhất là ở đây có suối nước nóng. Muội biết có một khúc suối chất nước đặc biệt tốt, chờ vết thương của tỷ khá hơn, chúng ta lén đi tắm nhé?” Thải Linh càng nói càng hưng phấn, giống như không phải đi tắm suối nước nóng mà là đi thám hiểm. “Ừ!” Diệp Thiện Thiện thật tình cũng muốn thử nghiệm bãi tắm khoáng sản tự nhiên tiêu chuẩn ột lần. Thình lình nhớ tới điều gì, “Cái này không phải hành vi phạm sai lầm chứ?” Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Sau trận dạy dỗ bằng đòn roi cô đã tiếp nhận lối giáo dục này rồi. “Không tính, suối nước nóng ở đây rất nhiều. Người trong Vân Ẩn điện không có việc gì đều đi ngâm suối. Chẳng qua chúng ta là nữ nhân không được thuận tiện, có điều muội phát hiện một chỗ rất khuất, nhất định chưa có người tắm qua.” “Ở đâu?” Gợi lên tính tò mò của Diệp Thiện Thiện!
“Chờ tỷ khá hơn, muội dẫn tỷ đi.” Thải Linh thần bí nói. Nói xong, ngáp một cái, “Thiện Thiện, chúng ta ngủ đi! Ngày mai sáng sớm muội còn phải giặt đồ nữa.” “Ừ! Muội ngủ đi!” Diệp Thiện Thiện trả lời, một lát đã nghe tiếng hít thở đều đều của Thải Linh. Ngược lại mắt cô mở trừng trừng không hề buồn ngủ, thất thần nhìn bóng đêm. ******************************** Dưỡng thương đã nhiều ngày, nghe Thải Linh trở về nói Mạc Nhược Thu bị sắp xếp ở Hương Các, tổng quản phái Thanh Thanh qua hầu hạ nàng! Đang lúc Diệp Thiện Thiện chán ngán nhắm mắt dựa vào tường phơi nắng, một bóng người che khuất ánh mặt trời. Diệp Thiện Thiện mở mắt nhìn, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy một gương mặt hết sức nghiêm túc. “Chào tả hộ pháp!” Diệp Thiện Thiện nhiệt tình chào hỏi, cô nhớ rõ hắn. Hôm đó hắn nói: phạt hai mươi trượng, niệm tình nàng ta vi phạm lần đầu có thể giảm một nửa! Vô cùng cảm kích đã giảm cho cô một nửa. “Xem ra ngươi thích ứng không tệ?” Giọng điệu rõ ràng lãnh đạm! Chủ nào tớ nấy... Đều cùng một kiểu! “Kỳ thật, tôi thích ứng không tốt lắm. Khí hậu không quen, vết thương còn chưa lành hẳn.”
Tả hộ pháp cười lạnh: “Ngươi có thể ăn thêm hai mươi gậy để từ từ điều dưỡng.” “Cái này không cần...” Diệp Thiện Thiện vội vàng chữa lại “Vừa rồi là nói đùa thôi!” “Theo ta lại đây!” Tả hộ pháp liếc cô một cái, quay đầu bước đi... Diệp Thiện Thiện đành phải đuổi theo! “Dẫn tôi đi Hương Các?” Diệp Thiện Thiện trông chờ hỏi. “Không phải!” Hai chữ! Ngắn gọn! “Vậy đi đâu?” Có chút hoảng sợ, không phải đi ăn đòn chứ? “Gặp chủ thượng!” Ba chữ! Nhiều hơn một chữ! Diệp Thiện Thiện dừng bước “Làm gì?” Nghi ngờ hỏi. Tả hộ pháp quay đầu, nhìn Diệp Thiện Thiện lộ ra nụ cười kỳ quái. “Bên cạnh chủ thượng thiếu một tỳ nữ...” Diệp Thiện Thiện đợi lâu thật lâu, câu dưới đâu? “Để tôi đi làm tỳ nữ của anh ta?” Diệp Thiện Thiện nhịn không được hỏi.
“Ngươi đoán coi?” Dường như cô hỏi câu đó quá thừa, liếc cô một cái quay đầu tiếp tục đi! “Tôi đoán?” Anh định chơi trò đoán mò với tôi chắc? Diệp Thiện Thiện hơidẩu môi, một bên nhắc lại lời hắn, một bên chầm chậm chạy theo sau. Chương 16: Tiểu Thanh Diệp Thiện Thiện giờ phút này đang rúc trong một các của Vân Ẩn điện, cùng Thương Khung mắt to trừng mắt nhỏ. Vừa bước vào, bạch y nhân liền lui ra, để mặc một mình cô đứng đó nhìn Thương Khung đang dựa người trên trường tháp, ngắm nghía cây ngọc tiêu trong tay. “Xem ra hai mươi gậy không có tác dụng?” Mày kiếm nhướng lên, hai mắt sáng ngời có thần nhìn cô. “Thiện Thiện biết sai!” Nghe được mấy chữ “hai mươi gậy”, lập tức rũ mắt, cúi đầu tỏ ra yếu thế. “Lại đây!” Ra lệnh. Diệp Thiện Thiện theo bản năng chầm chậm nhích tới từng chút từng chút một.
“Chỉ có chút can đảm vậy sao? Giờ mới biết sợ ta?” Thương Khung khiêu khích. “Ậy... Trước kia nô tỳ có mắt mà không thấy được chủ thượng, làm việc lỗ mãng. Nghe nói chủ thượng quyền uy mênh mông, Thiện Thiện hiện tại chỉ có kính ngưỡng.” Diệp Thiện Thiện cẩn thận trả lời. “Cô đang khiêu chiến nhẫn nại của ta sao?” Nghe vậy, hắn lập tức sầm mặt, lạnh lùng nhìn Diệp Thiện Thiện. Thấy anh ta biến sắc, Diệp Thiện Thiện ba bước cũng biến thành hai, hấp tấp nhảy qua bậc thềm đến trước mặt anh ta. Bụng nghĩ, hầu hạ anh cũng không dễ ha? Đứng từ xa liếc anh thôi đã mất nửa cái mạng, giờ còn muốn tôi đến trước mặt nữa? Khóe miệng rụt lại bất mãn. “Đưa tay!” Hắn cau mày, nửa ngày mới áp chế được lửa giận, nghiến răng nói: “Tay kia!” Diệp Thiện Thiện nhịn cười, vô tội chìa tay ra. Lúc Thương Khung nhìn thấy ba chấm đỏ trong lòng bàn tay cô, mày khẽ cau lại. Tính thời gian thì độc hẳn đã nhanh chóng phát tác rồi, nhưng hình như chậm lại. Trở tay nắm lấy cổ tay Diệp Thiện Thiện, nét mặt có vẻ sửng sốt! Nhìn cô.
Diệp Thiện Thiện đau suýt chút nữa kêu lên, cổ tay sắp bị vặn đứt. Cái tên này, nắm mạch người ta để xem bệnh hay để tăng thêm thương tích đây trời? “Ai hạ Đồng Hoàn lên người cô?” Giọng điệu hàm chứa cảm xúc! Nghe vậy toàn thân Diệp Thiện Thiện đổ mồ hôi lạnh. Suýt nữa cô đã quên chuyện này. Vốn dĩ mình trúng hai loại kịch độc không còn sống được bao lâu, lộn xộn cả ngày đã quên mất. Căn bản không hề nghĩ đến chuyện đi trộm bản đồ để đổi lấy thuốc giải với Diễm tỷ. Song tình huống hiện giờ khác rồi, vừa rồi động tác xem xét của anh ta đột nhiên khiến cô hi vọng. Lúc trước cảm thấy việc giải hai loại độc này là vô vọng, hiện tại khả năng rất lớn! “Đồng Hoàn là cái gì?” Diệp Thiện Thiện giả ngu, ngẩn người ra! Mặt không cảm xúc, đôi đồng tử đen nháy híp lại, Thương Khung ngó cô... lâu thật lâu... “... Tôi từng nuốt một viên thuốc...” Dưới áp lực, Diệp Thiện Thiện buông vũ khí đầu hàng! Thương Khung vòng hai tay trước ngực, “Ai?” “Lúc trước sau khi tôi đá anh một đá rồi chạy...” Mặt Thương Khung đanh lại, “... liền bị hai gã đàn ông bắt giữ, trong lúc giãy dụa kịch liệt bị ép nuốt một viên thuốc, sau đó lại bán tôi vào Khôi Hương lâu. Chẳng lẽ thuốc đó là
cái mà anh nói, Đồng Hoàn?” Diệp Thiện Thiện cúi đầu, làm bộ khổ sở nửa thật nửa giả nói, không nhìn thấy mặt Thương Khung càng nghe càng âm u. “Hai gã kia tên gì, mặt mũi ra sao?” Thương Khung lạnh lẽo hỏi. “Hả? Ách, lúc đó trúng phải thuốc mê, mơ mơ màng màng không có nhìn rõ!” Nói cho anh biết tên, anh lại phái người điều tra, chẳng phải là muốn phơi bày ra ánh sáng à? “Phải không?” Kéo dài âm cuối, cười lạnh, “Ta rất hiếu kì, cô trúng thuốc mê sao còn giãy dụa kịch liệt được?” Lần nữa chứng minh, làm người không thể nói dối, bởi vì nói dối một câu lại thành trăm câu. Diệp Thiện Thiện giờ phút này bình tĩnh lạ thường! Trời biết cô lớn đến chừng này còn chưa nói dối lần nào. “Mới đầu hít không bao nhiêu, chân ra sức đạp vài cái, cũng không biết đạp trúng chỗ nào.” Cái này anh phải lĩnh hội rồi mới phải. “Tốt nhất cô nên cam đoan mình nói thật.” Nghiến răng tức giận. Sau đó túm cổ áo Diệp Thiện Thiện, lôi ra khỏi phòng. Lúc Diệp Thiện Thiện đấu mắt với một con mãng xà dài chừng hai ba thước, to cỡ bắp chân, toàn thân màu xanh điểm thêm những chấm đỏ thẫm, hai chân cô run rẩy, nhũn ra như sợi mì, tưởng tượng mình ngất đi. Nhưng thực tế luôn không như nguyện vọng, cô càng nhìn càng tỉnh táo. Con ngươi đỏ
như máu đảo trong hố mắt tam giác của con mãng xà nhìn cô, cái lưỡi chẻ ba thụt thò khỏi miệng hưng phấn khi nhìn thấy con mồi. Diệp Thiện Thiện đưa mắt cầu cứu, nhìn cái người ném mình vô ổ rắn, Thương Khung! Anh ta lúc này đang khoanh tay trước ngực đứng ở cửa động, vẻ mặt thích thú nhìn cô, tựa hồ chế giễu cô nhát gan. Diệp Thiện Thiện cực lực đè nén ý nghĩ muốn cầu xin tha thứ từ đáy lòng, chân run rẩy nhích dần dần về phía cửa động. Mãng xà nhìn cô trừng trừng. Hình như nhận ra con mồi trước mắt tính chạy, một giây trước đó còn ở chỗ cũ, chớp mắt một cái đã trườn tới bên chân Diệp Thiện Thiện, không một tiếng động. Diệp Thiện Thiện hoảng hốt lảo đảo té xuống đất, kinh hồn nhìn con mãng xà khổng lồ quấn lên chân cô, cảm giác trơn tuột sởn cả tóc gáy. Nhìn đầu mãng xà phóng đại trước mặt trong chớp mắt, kinh hồn bạt vía thấy đầu rắn thế nhưng nằm phục xuống đầu gối mình, cọ lớp vảy dày lên mu bàn tay Diệp Thiện Thiện. Cô chết lặng người! Run run kêu lên. “Tiểu, Tiểu Thanh...” Bởi vì nhớ tới Thanh Xà bên cạnh Bạch nương tử, “... Đừng cắn nha! Tao, tao không có ác ý đâu, tao bị người ta ném vào đây... đúng rồi!” Diệp Thiện Thiện nhớ ra gì đó, giống như chụp được cọng cỏ cứu mạng, “Hồi trước có lần tao đã cứu rắn đó... Tiểu Trương con trai nhà hàng xóm bắt được một con rắn xanh. Là tao trả tiền mua đem đi phóng sinh, ngồi mấy tiếng xe bus mới tới ngoại ô thả đi. Tuy không bự bằng mày... nhưng tốt xấu gì cũng cùng một họ nhà mày mà…” Mãng xà bắt đầu dùng cái lưỡi đỏ như máu liếm mu bàn tay Diệp Thiện Thiện… Diệp Thiện Thiện nuốt nước miếng thì thầm nhắc lại.
“... Tao rất thân thiện! Tao rất thân thiện với rắn nha...” Hồi lâu,... cảm thấy hình như mãng xà này không có ác ý với cô? Vừa mới mừng rỡ với ý nghĩ này thì, lòng bàn tay nhói lên đau đớn... Bà nội nó, cuối cùng vẫn bị cắn! Mặt Diệp Thiện Thiện trắng bệch, nhìn toàn thân mãng xà màu xanh vì hút máu cô mà chuyển thành màu đỏ. Làm sao gọi là tiểu thanh được nữa, rõ ràng là tiểu hồng. Nhìn nó cuộn mình lại, lười biếng nhắm mắt ngủ, Diệp Thiện Thiện cảm thấy não mình thiếu máu. Lòng bàn tay bị nó cắn ba lỗ, máu vẫn còn đó, nhưng ba chấm đỏ của Cốt Hồng cũng không còn. Cái này có phải gọi là trong họa có phúc không? “Không chịu đi? Còn muốn bị cắn?” Thương Khung không biết đến bên cạnh Diệp Thiện Thiện hồi nào. Diệp Thiện Thiện liếm đôi môi tái nhợt không có chút máu, chìa tay xụi lơ nói: “Độc, độc hết rồi...” Thương Khung lườm cô, “Ta nói rồi... vết thương lành sẽ giải Cốt Hồng độc cho cô!” Nhìn cô vẫn còn lơ ngơ… tiêu hóa lời mình! Không chịu được, nói: “Còn không đi!” Nói xong cau mày xoay người đi ra cửa động. “Anh nói nó chính là thuốc giải?” Chậm nửa nhịp, Diệp Thiện Thiện không thể tin được chỉ vào mãng xà, hỏi với theo bóng lưng Thương Khung. “Kẻ trước” lờ đờ nhấc đầu rắn lên, khinh miệt “khè” lưỡi trừng Diệp Thiện Thiện. Diệp Thiện Thiện hoảng hồn đứng bật dậy, lê cái chân tê rần nhắm cửa động sáng sủa chậm chạp chạy tới.
Ai dám nói thi thoảng rắn biết nhân từ? Thì là đồ ngu! Ra khỏi động, ánh nắng đập vào mắt. Giờ phút này tâm tình cũng như mây đen tan đi. Cốt Hồng đã giải, mạng nhỏ giữ được một nửa, cuộc đời tuyệt đẹp làm sao! Nếu Đồng Hoàn cũng được giải thì... Diệp Thiện Thiện đuổi theo Thương Khung, dè dặt theo sau, hỏi: “Chủ thượng, Đồng Hoàn... có phải cũng giải rồi không?” Giọng nói lạnh giá như sắt thép của Thương Khung truyền đến. “Ai hạ độc, tìm người đó giải!” Diệp Thiện Thiện ngậm miệng, rụt cổ, người đâu mà lạnh quá... Có điều, ngoài dáng người đẹp mắt ra, Thương Khung người này coi như có một chút đáng khen, nói chuyện biết giữ lời... ầy... chấm được hai điểm. Hiện tại chỉ còn độc Đồng Hoàn, chỉ cần lấy được tấm bản đồ kia... Thỉnh thoảng trộm liếc bóng dáng Thương Khung, trong lòng tính tính toán toán. Sương mù lượn lờ quanh Vân Ẩn điện, một lớn một nhỏ, một trước một sauhai bóng người mơ hồ, dưới ánh mặt trời dần dần đi xa.
Việt Cổ Di Tình Việt Cổ Di Tình - Nguyệt Hạ Kim Hồ