Khi học trò đã sẵn sàng, thầy giáo sẽ xuất hiện.

Ngạn ngữ cổ Trung Hoa

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 503 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 66: Đêm Động Phòng Hoa Chúc
ương Ngữ Hinh cảm thấy, có thể không nói được không, vì sao mà vẫn chưa nghe thấy em đã muốn khóc rồi?
Lục Hạo lướt mắt một vòng, ý nghĩa là: Đám trẻ con, đều học theo tôi đây này!
Sau đó, chính là giống như một bức thư tình úa vàng, cũng giống như là ngày đông lạnh giá uống được một bát canh nóng đậm mùi vị cà chua, một thứ đồ của tình cảm, hiện lên sâu sắc vô hạn.
Lời nói của Lục Hạo, chậm rãi, mang theo sự trầm lắng và hứa hẹn vốn có của anh, bộ dạng chân thành, tình cảm dịu dàng.
Nội dung trên cuốn sổ bìa da vốn bị Lương Ngữ Hinh tìm thấy kia, từng từ từng chữ, từng dấu chấm câu, trong lòng cô dường như cũng có một tiếng nói, cô đọc cùng Lục Hạo, hình miệng của Lục Hạo biến ảo, trái tim của Lương Ngữ Hinh đột nhiên đập loạn, nước mắt trào ra ngoài, cặp mắt to to đỏ đỏ giống như mắt thỏ, chú thỏ xinh đẹp nhất trong mắt của Lục Hạo.
Tuy là, những điều được nói chẳng qua đều là tình và ái, tuy là, yêu đương chẳng qua cũng là giữa anh và em nhưng những điều này, chỉ có hai người chúng ta có thể cảm nhận được, giữa chúng ta, tình yêu bất biến.
Kết hôn, là đêm tình yêu biến thành tình thân, tình yêu của chúng ta, từ đây có quan hệ máu mủ, chúng ta sẽ biến thành người một nhà.
Người một nhà thật sự, mưa gió cùng vượt qua, khi trẻ tuổi, chúng ta cùng nhau cười, sau này già rồi, anh đỡ em, em dìu anh, trên thế giới này phẩm chất bình thường nhất cũng là chân quý nhất, là vĩnh hằng bất biến.
Chúng ta vĩnh hằng bất biến, cuộc đời này, trong kiếp sống này chúng ta có thể nắm chắc được, đều bất biến.
Đợi mái tóc dài của em bạc đi, đợi răng của anh rụng hết rồi, anh không sợ, bởi vì bên cạnh còn có em.
Ngày hôm nay, buổi động phòng không bình thường này, khiến người có mặt đã tìm thấy được người có thể cùng nhau bạc đầu tóc rụng răng long hai bên nắm chặt tay nhau, khóe miệng mang nụ cười, khiến người vẫn chưa tìm được người có thể trở thành người một nhà trong lòng mơ ước vô hạn, hôn nhân là một sự kiện tốt đẹp.
Lâm Tịch nắm hai tay vào nhau, thở ra một hơi, được thôi, như thế này được rồi, lão nương hôm nay cũng coi như nhìn thấy được Lục Tiểu Hạo có chút khá giống người rồi!
Đồng Tiểu Điệp lén lén lau nước mắt, được Tông Chính Hạo Thần đau lòng ôm vào trong lòng, Liên Dịch nhìn nhìn Quản Tử đang mặt kề mặt với mình, tâm trạng rất tốt hôn một cái sau đó thấy gò má của người đàn ông xinh đẹp đỏ hồng lên.
**************************************
Đợi đến sau khi đám cầm thú của đại viện thu cờ nữ vương Lâm Tịch rút về, Lương Ngữ Hinh ôm lấy cổ Lục Hạo, dính thật chặt lấy, đầu dụi vào có vẻ nhõng nhẽo, không nói, chỉ là không biết nên nói cảm ơn thế nào.
Lục Hạo khẽ cười, phủ người xuống khẽ rên: “Thật may mấy tên khốn nạn kia đi hết rồi, anh sắp nhịn không nổi nữa.”
Mặt của cô gái càng kiều diễm hơn, chẳng nói gì nữa, chủ động ngậm lấy vành tai của Lục Hạo.
Lục Heo híp mắt lại, cặp mắt vốn dĩ nhỏ dài kéo thành một đường chỉ, lông mày được phản chiếu trong đáy mắt, cánh tay đang ôm vòng lấy Lương Ngữ Hinh của anh khẽ dùng lực, mang theo cô đổ rơi xuống chiếc giường cưới có chiếc chăn mềm mại có chữ hỷ đỏ lớn.
Độ đàn hồi của chiếc giường mới làm hai người hơi hơi nảy lên rồi lại rơi xuống, bảy năm trời, cuối cùng, người có tình cuối cùng thành người nhà rồi.
Lục Hạo duỗi tay ra tìm chiếc khóa kéo ở sau lưng của Lương Ngữ Hinh, bờ môi Lương Ngữ Hinh vẫn còn đang vấn vương ở sau tai của Lục Hạo, hai tay cởi khuy áo sơ mi.
“Tiểu Ngữ!” Lục Hạo than dài, nửa vui mừng, nửa thúc giục.
Lương Ngữ Hinh nói: “Ông xã, em muốn sinh con cho anh nữa.”
Tuy rất đau, nhưng em không sợ.
Lục Hạo cảm thấy, cuộc đời này còn có ai sẽ cam tâm tình nguyện sinh con cho anh mà không yêu cầu gì chứ?! Cuộc đời này anh chỉ sinh con với Lương Ngữ Hinh em những người khác anh chẳng cần!
Thực sự đợi không kịp nữa rồi, vì ngày hôm nay đã chờ đợi quá lâu rồi, Lục Hạo thúc giục: “Tiểu Ngữ, tự mình cởi, nhanh chút!”
Lương Ngữ Hinh cười, từ trên vùng eo của Lục Hạo quỳ ngồi dậy vén mái tóc dài ra cười, Lục Hạo biết anh gấp lắm rồi, cô gái này đắc ý, nhưng vậy thì sao chứ, anh không bận tâm! Lương Tiểu Ngữ em bây giờ cười vui vẻ đợi lát nữa đừng có giống như chú mèo nhỏ cào tường giơ móng vuốt với anh!!!
Lòng bàn tay nóng hôi hổi từ váy thăm dò vào bên trong, hướng lên trên, không có bất cứ trở ngại nào vân vê trên bề mặt chiếc eo mềm nhỏ nhắn, hơi hơi dùng lực véo lấy, bản thân mình duỗi eo đưa đẩy, cọ xát từng chút từng chút, mặt nhịn đến hơi đỏ lên, Lục Hạo gắng nhịn nói: “Còn cười!”
Lương Ngữ Hinh cười nói vui vẻ, nâng tay lên, khóa ở sau cổ bị kéo xuống loạt xoạt, lộ ra một bộ phận sau lưng trắng ngần, bên cạnh xương cột sống sâu sâu là xương bướm vô cùng xinh đẹp, rung động, các gân thịt cùng với động tác khiến toàn thân rung động.
Sau đó, áo váy phía trước bị Lục Hạo kéo ra, hỗn loạn, nửa kín nửa hở, chiếc dây đeo của nội y màu đỏ đậm, thắt chặt trái tim của Lục Hạo, anh dùng tay gỡ xuống, đầu vai tròn trịa trắng trẻo, cánh tay của cô gái vòng ra sau, một đường rãnh sâu sâu hiện ra, thuận theo cái phủ người của cô, dập dềnh, rơi xuống trước ngực của người đàn ông, cảm thấy được sự ấm nóng, thật tốt, cơ thể ấm nóng của hai người yêu nhau sưởi ấm cho đối phương, thật tốt.
Lục Hạo cảm thấy, cho nên nói, đàn ông chính là phải kết hôn!! Tiểu Tiểu Hạo bố đến rồi!!
*****************************************
Lương Ngữ Hinh hôn mắt của Lục Hạo giống như hôn Hao Tử, hướng xuống dưới, sau khi điểm qua chóp mũi, đến bên miệng, chỉ động tiến vào trong, đem lưỡi học theo thân kiểu sâu sâu nông nông mà Lục Hạo thích nhất, tay giữ chỗ eo cô của Lục Hạo càng lúc càng dùng lực, vừa hôn vừa nâng mông của cô gái lên chỉ một động tác cởi váy áo ra.
Lương Ngữ Hinh bịt lấp mắt của Lục Hạo, di chuyển trên động mạch của anh, hơi thở mang theo sự ẩm ướt nóng hổi, còn có sự liếm mút nhè nhẹ.
Lục Hạo nghĩ trong lòng, hôm nay anh tuy là khá mất mặt và rất buồn nôn một lần ở trước mặt đám cầm thú của đại viện, nhưng đáng lắm, cô gái của anh như thế này anh thật sự là thấy rất đáng!!
Vào lúc đó, Lương Ngữ Hinh không biết nói chuyện, khi làm không phát ra âm thanh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở, lúc thì nặng lúc thì nhẹ đến nghẹt thở, bây giờ, Lương Ngữ Hinh bình thường rồi, ngồi ở trên thắt lưng của anh lắc lư, biết nghịch ngợm phát ra âm thanh, giọng nói của con gái, từ trước đến nay đều rất mê hoặc, rất cuốn hút.
Lục Hạo lật người một cái, đặt Lương Ngữ Hinh đang quấn lấy bừa bãi trên người anh xuống giường, đắp chăn lên.
Sau đó, đồng thời cũng tự đắp chăn ình, cởi bỏ khuy quần, đạp mấy cái đem đạp bay chiếc quần chướng ngại vật xuống đất tốc độ chui vào trong chăn.
Trong chăn bông lành lạnh, cô gái sáng bóng giống như chú cá biển không có vảy, Lục Hạo chạm đến cô, cứ giống như là lần đầu tiên khi bọn họ gặp nhau, đêm hạ nóng bức đó, lần đầu tiên, có sự quan tâm chú ý, không ghét bỏ, cánh tay của cô gái này trắng trẻo chạm đến anh, thấy hơi lành lạnh, rất dễ chịu, thoải mái.
Lục Hạo đem mình chà lên đùi của Lương Ngữ Hinh, một ngọn lửa nóng đâm cọ, vừa chà xát còn vừa nói: Cuối cùng không cần đeo bao rồi!
Lương Ngữ Hinh vừa thẹn vừa cảm thấy buồn cười, trong lòng bất giác nghĩ: Có phải là mỗi một người đàn ông đều như thế này không?
Đương nhiêu, loại sự việc sẽ có người rất vui vẻ trả lời giải thích này, cứ coi như bạn ngại ngùng hỏi ra, Liên Dịch cũng sẽ rất chủ động nói cho bạn: “Chỉ cần là đàn ông, anh ta sẽ không thích đeo thứ đồ nhựa lên tiểu đệ đệ của mình!”
*****************************************
Đợi chẳng nổi quá lâu, Lục Hạo nôn nóng giống như là đứa trẻ, quá nóng lòng rồi, căn bản không muốn đợi, lại lần nữa thúc giục Lương Ngữ Hinh nói: “Tiểu Ngữ, ướt nhanh chút!”
Lương Ngữ Hinh che mặt một tay đập “bốp” một phát vào vai của Lục Hạo, rất vang dội, bởi vì không mặc áo mới vang dội thế này.
Lục Hạo cười, hôn lên trên, “Xấu hổ à?”
Lương Ngữ Hinh gật đầu, căn bản không dám bỏ tay ra nhìn Lục Hạo.
Cô biết, Lục Hạo bây giờ, nhất định rất đẹp trai, mắt liếc xéo, cười xấu xa, trên chiếc xương quai xanh rất sâu có yết hầu rõ ràng, tay của anh ấy, thuận theo eo của mình hướng xuống, thâm nhập vào trong, cầm lấy hơi hơi kéo lớp lông, khiến cho cô khống chế không nổi yêu kiều ưm một tiếng.
Lục Hạo vẫn cười, nhẫn nại, giữa ngón tay gợt được một sợi dịch nóng, chầm chậm mơn man, dùng sự xoa nắn giống như xoa vuốt ngọc quý, bên tai là tiếng rên rỉ không kìm nén được của cô gái, nhỏ nhỏ dài dài nghe rất hay, phần thịt béo mũm mĩm bên dưới, dịch nóng càng lúc càng nhiều, tràn ra mắc vào giữa ngón tay.
Lục Hạo đem dịch nóng trên tay quệt lên bên đùi của Lương Ngữ Hinh, kéo ra, đặt người đến đó, chạm ở cửa vào, ướt * ướt * trơn, hơi hơi chọc, đợi người con gái nằm bên dưới kia mở miệng.
Lương Ngữ Hinh bị sự va chạm lúc mạnh lúc nhẹ kia khiêu khích không còn nhịn được nữa, run rẩy mở miệng nói: “Lục Hạo…”
Giọng nói yêu kiều mang theo sự khẩn cầu, bàn tay nhỏ còn nắm lấy bàn tay của Lục Hạo đang buông xuống bên cạnh cô.
Lục Hạo rất vui mừng, không thể diễn tả được bằng lời.
Bà xã của anh đã muốn rồi, vậy anh làm sao có thể không cho?!!
Đầu phía trước rất gian nan chen vào, phía sau thì thông thẳng đến đáy, cô gái đột nhiên run rẩy một cái, phần eo hơi giật giật, trong miệng hô gọi rất hay.
Chỗ kia rất thoải mái vì không đeo bao nhựa! Lục Hạo điều chỉnh xong tư thế, bắt đầu từng cái từng cái, mỗi một cái đều rắn chắc, con đường chà qua đều ma sát đến bốc lửa tê dại, lan tỏa ra toàn thân, mỗi một lỗ chân lông đều mở hết cả.
Trong Lòng Lục Hạo lẩm bẩm: Anh kết hôn rồi đây là cô gái trong hộ khẩu của anh!!
********************************************
Vui vẻ vô hạn, bởi vì Lương Ngữ Hinh ân ân a a trợ hứng, Lục Hạo vẫn là kiên trì muốn đem gối ôm đệm ở sau eo của Lương Ngữ Hinh bị ngăn lại, cô gái mặt đỏ au giống như chú khỉ trong phim hoạt hình của con trai, đôi mắt lớn lớn tròn tròn sáng giống như sắp nhỏ ra nước, cô nói: “Không cần, không cần”
Lục Hạo dỗ dành, “Dùng đi, Hạo Tử nói rất có tác dụng, Quản Tiểu Nhị nhà họ cũng dùng!”
Lương Ngữ Hinh cấu Lục Hạo khe khẽ nói: “Không dùng cũng được, chúng… chúng ta lúc đó cũng không dùng.”
Trong nháy mắt, Lục Hạo được nhắc nhở, nhớ lại 1 lần đó, sau đó đập tay, đúng mà, anh không dùng, anh dũng mãnh như thế này làm sao có thể còn phải nhờ vào đám đồ không tin cậy kia?!
Nhớ lại về tự thế của khi đó, số lần, trọng lượng, chuyện thần kì là, anh không quên mất một chút xíu nào, có điều, cô gái đầu óc mất tập trung khi đó bây giờ biến thành càng hợp khẩu vị hơn, càng khiến anh yêu đến phát cuông lên.
Thử một miếng đào tươi ngon, trái đào trắng trắng căng căng run rẩy lắc lư, hiện ra một đường cong trắng trẻo, cơ thể lục hạo căng lại, tăng nhanh tốc độ.
“Ân… ân… ân, Lục Hạo!” Lương Ngữ Hinh bị nhún đến nói không thành tiếng, tóm lấy cánh tay của Lục Hạo nhờ hỗ trợ hai chân cuốn lên eo của Lục Hạo. Lúc đó Lục Hạo còn muốn duỗi tay ra giúp cô để tránh việc đến cuối cùng cô mệt qua rơi xuống, còn cười cô: “Cô gái nhỏ thông minh!”
Bây giờ, cô cũng cuốn lên trên, chân vòng khóa lấy chân, chạm lên phần xương cụt của Lục Hạo, uyển chuyển như tiếng hót của vàng oanh, hơi thở không ngừng kích thích người đàn ông đang bán sức ở trên người.
Góc trán của Lục Hạo toát mồ hôi, trong lòng biết rất rõ ràng, được thôi, cô nàng đàn ông đó lại nói gì đó với cô gái của anh rồi!!
Viên Mãn Viên Mãn - Giai Lệ Tam Thiên