The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 503 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53: Choáng Ngợp Mắt Người
ay Lục Hạo lại lần nữa dùng lực, được rồi, lúc này tất đen vốn dĩ vẫn còn hoàn hảo trên thắt lưng cũng bị kéo hỏng, rất có cảm giác từ trong giữ phá mở một cửa, vừa khéo, ngón tay của Lục Hạo luồn vào trong, linh hoạt khéo léo giống như chú sâu nhỏ, vuốt ve đủ kiểu, những sợi trơn mượt tuôn qua kẽ ngón tay, càng lúc càng nhiều, rút lên một sợi tơ trong suốt, chầm chậm kéo dài, cuối cùng đứt phựt.
Đây là một sự việc có cảm giác thành tựu biết bao!!
Ánh mắt của Lục Hạo hơi tối lại, mang theo ánh sáng của u lan, từ từ ấn lên trên, cẩn thận, đem sự nóng bỏng của mình tiến gần vào chỗ cửa nhỏ đó, ngón tay phối hợp lật mở nhụy hoa nhỏ xinh, miếng thịt nhỏ vểnh vểnh trơn láng tay không bắt được, giữa ngón tay của anh đều là thanh ngọt dính nhờn, hơi hơi kéo ra, một đầu đi vào, rất lớn, bịt lại ở đó lên không được xuống không xong.
Lương Ngữ Hinh bị bịt lại khó chịu, lại nóng đến không thể chịu nổi, lắc đầu nâng chân lên, chiếc mông nhỏ nhắn tự chủ vểnh lên.
Được rồi, tiến vào thôi.
Lục Hạo khá là ngạc nhiên, đây là Lương Tiểu Hinh? Lương Ngữ Hinh lần sau em còn không nghe lời của anh nữa giận dỗi với anh nữa không nói chuyện với anh nữa thì sẽ trị em như thế này!!
Một gậy vùi vào thật sâu, chớp mắt cái ấm áp như xuân, mang theo chất dịch trơn trượt chuyển động, rất thông thuận, nhưng từ từ bị thít chặt, từng chút từng chút, dần dần hơi khó khăn, thịt non bên trong dường nhưng cũng biết trương lên, càng lúc càng căng, đem phong ấn chết con đường.
Lục Hạo hít thở sâu dịch ra ngoài một chút, đầu đường giống như bị chặn nấp rồi, ngập tràn đều là thịt, anh chùng eo, lại lần nữa tiến vào, suýt chút nữa bị thịt béo béo chen đến mức gây ra trò cười lớn.
“Thả lỏng!” Người đàn ông nôn nóng không nhẫn nại quát một tiếng, lại khiến cho Lương Ngữ Hinh vui vẻ cười hi hi, dường như cảm thấy như thế này rất thú vị.
“Hự!” Gân xanh trên cổ của Lục Hạo đều nổi hết cả lên rồi, thực sự là quá chặt, còn tiếp tục ở lại thì không được rồi!
Lại hơi hơi ra ngoài, anh cúi đầu nhìn, được rồi, đại gia của anh đều đã nổi gân xanh lên rồi
Từ sau eo nắm lấy chân của Lương Ngữ Hinh kéo rộng rộng ra, vừa khéo thành một cái trạc, tất đen xen lẫn với thị trắng làm lóa mắt người, anh nặng nề đâm vào trong, mang theo hào khí, nhìn xem, Lương Tiểu Ngữ, anh vào trong rồi!!
Lương Ngữ Hinh bị đâm đến chỗ sâu nhất bên trong, một gậy thô thô chặn ở trong bụng nóng đến khó chịu, trong lúc hoảng hốt á lên một tiếng.
Lục Hạo hơi sững sờ, vừa rồi, là anh nghe thấy Lương Tiểu Ngữ, cô ấy nói chuyện rồi phải không? Đúng không? Anh không nghe nhầm chứ?!!!
Lương Ngữ Hinh không ý thức được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì,
Vòng một vòng quay lại, nhìn vào mắt của Lục Hạo, giống như là ánh mắt của sói, muốn ăn sạch cô vậy.
Lục Hạo cảm thấy, anh bắt buộc phải thử một chút nữa.
Ép chân của cô xuống, tất cả mở ra hết cỡ, Lương Ngữ Hinh không thoải mái ngọ ngậy, vừa khéo ăn luôn Lục Hạo, Lục Hạo huyết dịch phừng phừng, vô thức cũng muốn đi sờ thử vào mũi xem xem có bị chảy máu hay không.
Eo của anh hướng ra sau rút ra, chỉ lưu lại phần đầu ở bên trong, chớp mắt liền cảm thấy được sự chèn ép của thịt non, rất chặt, không có lấy chút vị trí.
Sau đó, lại một lần nặng nề, hung mãnh đâm vào trong, phần lớn cột trụ thô mạnh kia đâm vào trong, cả đoạn đường cắt qua thịt béo béo, thịt non bị gạt đi như vậy, nhột đến tận trong tim, phần bụng bị nghìn vạn con sâu nhỏ cắn, nóng bỏng đưa đến tận trong tim, cả cơ thể liền bay lên, chẳng còn gì tồn tại, trước mắt chỉ có mắt của Lục Hạo.
“Á!” Lại một lần nữa, Lương Ngữ Hinh hét ra tiếng.
Lần này Lục Hạo nghe thấy rõ ràng chân chân thực thực, rất tốt, Lương Ngữ Hinh em thật là được lắm!
Đồng thời, kiêu ngạo vô biên không chút khiêm tốn, nhìn xem, thực lực của anh chính là có đẳng cấp thế này đó!!
********************************************
Lương Ngữ Hinh bị đâm đến mức giống như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trong đại dương, Lục Hạo để được nghe nhiều thêm mấy tiếng, hoàn toàn không chú ý giữ gìn thực lực, vào vào ra ra, chỉ là cảm thấy thịt non càng lúc càng không khách khí chiếm địa bàn với anh, đại gia của anh biến thành đỏ ửng, vết bớt đỏ bên trên giống như bị đốt vậy.
Lương Ngữ Hinh bắt đầu kêu hu hu, chẳng nói gì cả, chỉ phát ra đơn âm tiết.
Lục Hạo muốn nghe, nghe cô gọi tên của anh một lần, nhưng bất kể dùng sức như thế nào, kĩ xảo ra sao, cô gái ở dưới người vẫn cứ chẳng chịu nghe lời.
Thế là, Lục Hạo cảm thấy, ưm ưm a a nghe cũng rất hay mà!
Lương Ngữ Hinh đêm hôm nay nói theo cách hơi thô tục một chút chính là —— bị làm đến mức kêu a a!
Lục Hạo nhìn vẻ ửng đỏ trên khắp mặt khắp người cô, trái đào vốn dĩ trắng như ngọc bên trên có hồng ấn của mình để lại, rất hài lòng, lại ức hiếp tiếp, mút hút bên cổ của cô, hướng lên trên sau tai, đùa nghịch tóc mai, liên tiếp mút hôn.
Lương Ngữ Hinh cảm thấy khó chịu, nhưng lại không muốn dừng lại, chỉ có thể ôm lấy vai của Lục Hạo cả cơ thể rúc vào trong, khẽ vặn vẹo giống như làm nũng, giống như đang nói: Anh yêu em đi.
Mặt Lục Hạo cũng đỏ, bị kẹp cho đỏ, đem cô gái quấn lấy anh ôm lên đặt xuống trên bụng, bàn tay lớn từng chút từng chút an ủi vỗ về, trong miệng thì thầm: “Được rồi, được rồi, yêu em lắm.”
Lương Ngữ Hinh chẳng mở nổi mắt ra nữa rồi, nửa nheo lại, nhưng toát ra vẻ phong tình vô hạn, bên dưới còn chống lên Lục Hạo vừa khẽ cử động như thế này, Lục Hạo suýt chút nữa đã bị xoắn ra ngoài.
“Đừng cử động!” Lục Hạo quát nói, duỗi tay lấy chiếc gối ôm nhỏ sớm đã cất giấu cẩn thận ra, sau khi đặt xong vị trí, ôm lấy cô gái treo trên người nằm xuống, đặt chính xác phần sau eo gối lên thứ đồ chơi này.
Lương Ngữ Hinh bây giờ cũng không biết rốt cục bản thân mình đã bị sắp đặt thành bộ dạng gì nữa rồi, chỉ cảm thấy rất buồn ngủ, muốn được ngủ, bên tai có giọng nói trầm ổn của Lục Hạo đang nói: “Một lần nữa, đợi chút hẵng ngủ.”
Cái gì gọi là đợi chút hẵng ngủ? Em đã rất buồn ngủ rất muốn ngủ!!
Tư thế nhõng nhẽo của Lương Ngữ Hinh lúc đang say rượu hoàn toàn không thu lại được, cuốn lấy Lục Hạo ưm ưm a a mấy tiếng, chân kẹp chặt lại không thả ra.
Gánh nặng ngọt ngào loại này khiến Lục Hạo cười sái cả miệng, hôn hôn bờ của cô gái, tốc độ ra vào, dường như châm lửa rồi, mang theo sự hy vọng đối với tương lai.
*********************************************
Ngày hôm sau, Lương Ngữ Hinh lại ngủ đến tận giữa trưa, trên miệng Lục Hạo mang theo nụ cười thỏa mãn khoanh tay đứng ở bên giường nhìn cô gái vẫn còn đang làm ổ trong chăn, ngồi xổm xuống, duỗi tay vào trong chiếc chăn bông vỗ vỗ lên mông của cô gái nói: “Lương Tiểu Ngữ, mặt trời chiếu vào tận mông rồi kìa.”
Lương Ngữ Hinh dụi mắt không chịu dậy, tóc tai cũng rối bù xù thành một mớ, lật người tiếp tục ngủ.
Lục Hạo thò qua đó, hôn lên mắt của cô, da mắt dưới môi khẽ lăn động đậy, rõ ràng là tỉnh rồi.
Lương Ngữ Hinh nhắm chặt mắt lại không dám mở ra, cô vừa rồi tỉnh dậy, vừa mới tỉnh lại trong đầu óc liền có rất nhiều hình ảnh, á á á, thật sự là rất nhiều!!
Lục Hạo lại ngồi xổm xuống, chờ đợi.
Lương Ngữ Hinh nghe thấy tiếng hơi thở của Lục Hạo, cô he hé mở một bên mắt ra, tốc lộ liếc qua khuôn mặt mang nụ cười kia của Lục Hạo, sau đó… chăn bông trùm lên đầu.
Lục Hạo cười không vui, “Ngủ dậy rồi, không đói sao?”
Lương Ngữ Hinh cảm thấy rất là đói, sau đó tốc độ lật chăn bông ra hất ụp lên đầu Lục Hạo, vụt một cái xuống giường không cả thèm đi dép, chân trần muốn xông ra ngoài.
Lục Hạo không ngờ rằng chú mèo nhỏ cũng có ngày khua móng vuốt, bị chụp lên đầu nhưng có thể chuẩn xác đem cô gái chuẩn bị chạy trốn vòng lấy eo ôm lên, chăn bông rơi xuống đất, anh đem Lương Ngữ Hinh ngã về trên giường, “Nền nhà lạnh!”
Lương Ngữ Hinh lúng túng quá, lại thở khò khò đem chăn bông lăn thành một cục chui vào trong, trong lòng nghĩ, chân mềm quá… eo mỏi quá…
Lục Hạo đẩy đẩy gọng kính tâm trạng tốt cực độ, chậm rãi ngồi qua đó, lôi Lương Ngữ Hinh từ trong hốc cây ra, nói với cô: “Em thử coi, gọi tên của anh.”
Phản ứng đầu tiên của Lương Ngữ Hinh là, em chẳng muốn, căn bản là em không thể, sau đó, trong đầu có một sợi dây tơ, dẫn ra mấy bức tranh, trong bức tranh, có một cô gái, mặt đầy vẻ say rượu nhõng nhẽo thẹn thùng, hự hự ưm ưm ân ân a a.
Lục Hạo buồn cười nhìn cô gái của mình đang vận hành đầu óc, ngón tay khẽ đẩy lên trán của cô, “Lương Tiểu Ngữ, đừng có giả ngốc.”
Sau đó, vạch mở cổ áo lộ ra xương quai xanh, “Có còn nhớ chứ?”
Tuy là hỏi còn nhớ hay không, tuy khẩu khí thật sự rất tùy tiện, nhưng rõ ràng, từ trong ánh mắt của người đàn ông này nhìn Lương Ngữ Hinh đã thấy được tín hiệu nếu như em nói không nhớ thì em sẽ chết chắc.
Vùi mặt vào trong tay, chiếc đầu chỉ có thể khẽ gật.
Lục Hạo cười càng ngặt nghẽo hơn, “Ừm, còn nhớ thì tốt, dậy ăn cơm thôi.”
Lương Ngữ Hinh cảm thấy, tối qua vì sao mình uống say nhỉ? Rõ ràng là mình uống sinh tố hoa quả!! Mình uống say rồi vì sao biết cắn người chứ? Vì sao mình lại cảm thấy là Lục Hạo ăn rất ngon miệng chứ?!!!
Lục Hạo nhìn thấy sau cổ của Lương Ngữ Hinh đều đỏ ửng, lòng đầy thỏa mãn, ừm, hôm qua anh giao lương rồi, anh ươm trồng rồi, chỉ đợi thu hoạch thôi, ừm, dáng vẻ nhõng nhẽo thẹn thùng của cô gái của anh anh rất thích đó!
Cuối cùng, Lục Hạo nâng mặt của Lương Ngữ Hinh lên, lập lại một câu: “Gọi tên của anh!”
Viên Mãn Viên Mãn - Giai Lệ Tam Thiên