Trong mỗi khó khăn, thất bại, và cả những nỗi khổ tâm đều chứa đựng mầm mống của thành quả tốt đẹp hoặc hơn thế nữa.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 503 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11: Ăn Cơm Ở Nhân Lương
ương Ngữ Hinh đỗ xe ở dưới nhà của Đồng Tiểu Điệp, ngẩng đầu nhìn lên trên, nhà cao và đẹp quá.
Nơi này là khu vự đắt đỏ nhất ở thành phố L, có một căn nhà ở chỗ này, thật khiến cho người ta hâm mộ!
Đồng Tiểu Điệp gác tay lên vai Lương Ngữ Hinh, cười hỏi: “ Chị có muốn vào nhà em uống một chén trà trước hay không?”
Lương Ngữ Hinh vội vàng lắc đầu, đây là nhà của thị trưởng đại nhân!
Đồng Tiểu Điệp rõ ràng rất thất vọng, còn muốn tiếp tục khuyên bảo.
Không phải muốn đi đón Hạo Tử sao? Lương Ngữ Hinh nhanh chóng viết ra giấy.
“ A a, đúng đúng, em quên mất, vậy lần sau Hinh Hinh cùng đưa Hạo Tử đến nhá!! Người ta rất muốn chị đến nhà em chơi đó!!”
Lương Ngữ Hinh cười, cảm thấy cô gái như này có thế nào cũng không làm cho người ta thấy ghét được.
Lúc này Liên Dịch chạy đến, chỉ chiếc xe bên cạnh nói: “ Lên xe đi, tôi sẽ cho người đi xe của cô về cửa tiệm, cô yên tâm đi.”
Nhưng Lương Ngữ Hinh lắc đầu.
Liên Dịch suy nghĩ một chút, “ Được rồi, cô cứ đi theo xe của tôi, trước tiên chúng ta đến một nơi đã.”
Vì thế, một chiếc xe thể thao rất phong cách, theo sau là một chiếc xe đạp điện cũ, đi đến một tiểu khu nhỏ gần tòa án thành phố L.
Liên Dịch từ trên xe bước xuống nói với Lương Ngữ Hinh: “ Chờ một lát.”
Lương Ngữ Hinh tưởng rằng Liên Dịch quên mang theo cái gì đó, nhưng cô đã sai, Liên Dịch trở về để đổi xe.
Xe bốn bánh biến thành xe hai bánh, nhưng cùng là xe hai bánh, xe đạp điện đặt bên cạnh chiếc xe này trong rất nhỏ bé.
“ À, lần sau cô hãy đến nhà tôi uống trà đi, Quản Tiểu Thiên có một chậu cây thủy tiên rất quý.” Liên Dịch nói xong nổ máy xe, quay đầu hỏi Đồng Tiểu Điệp: “ Cô em, cô muốn ngồi xe của ai?”
Tiếng động cơ xe rất lớn, rầm rầm rít gào, so sánh cả hai, Đồng Tiểu Điệp lựa chọn xe đạp điện.
Lương Ngữ Hinh được sủng ái mà sợ hãi, hiện tại người ngồi phía sau xe của cô chính là phu nhân của thị trưởng, thị trưởng phu nhân không muốn ngồi xe phân khối lớn mà muốn ngồi xe đạp điện!!
Liên Dịch cười, để túi nhựa vào chỗ ngồi phía sau, chớp mắt một cái đã không thấy đâu.
Đồng Tiểu Điệp vỗ vỗ ngực nói: “ Người ta mới không cần ngồi lên xe của Tiểu Dịch! Bị hù chết mất!!”
Lương Ngữ Hinh cảm thấy hai người họ đều rất thú vị, chậm rãi lái xe đạp điện, trên đường đi sau lưng đều là tiếng nói của Đồng Tiểu Điệp, Hinh Hinh ơi gì gì đó, Hinh Hinh ời gì gì đấy.
Là bởi vì cô đi xe hai bánh cho nên Liên Dịch cũng đổi thành xe hai bánh, với lại thị trưởng phu nhân đang ngồi trên xe của cô sao? Bọn họ thật sự là người tốt!!
Sự việc sau đó chứng minh, Liên Dịch chỉ là nhìn thấy người khác đi xe hai bánh ngứa tay mà thôi, hơn nữa cô ấy còn muốn khoe khoang cô vợ của mình xinh đẹp đến cỡ nào.
Cô ấy thật sự chỉ muốn lái xe phân khối lớn, mà Đồng Tiểu Điệp thực sự sợ hãi phong cách lái xe của Liên Dịch rồi.
****************************************
Từ đằng xa, đã nhìn thấy Liên Dịch anh tuấn ngồi trên xe máy vắt chân lên hút thuốc, xe chở hàng của nông trại hoa đã đến, phía trước xe tải các nhân viên của ‘Tảo Biển’ đã xếp thành một hàng dài đứng đợi.
Hinh Hinh xông lên!! Đồng Tiểu Điệp ngồi ở phía sau chỉ huy, sau cùng Lương Ngữ Hinh đạp mạnh chân ga tiến lên phía trước, an toàn dừng trước cửa ra vào cửa hàng hoa của cô.
Liên Dịch đưa tay đến trước mặt Lương Ngữ Hinh: “ Chìa khóa cửa.”
Lương Ngữ Hinh vội cúi đầu tìm chìa khóa đặt vào trong tay Liên Dịch.
Liên Dịch đem chìa khóa ném ra cho nhân viên phục vụ ở sau lưng nói: “ Làm việc đi!”
Sau đó hết sức có trật tự, một người phụ trách mở cửa, một người phụ trách kiểm hàng, những người còn lại đều vén tay áo lên chuyển từng thùng hoa trên xe xuống.
Lương Ngữ Hinh nghĩ muốn lên phía trước ngăn cản, ngại quá, sao có thể… Nhưng những người này đều rất quen mặt nha!
“ Khà khà, em chào chị chủ, em là đứa ngày nào cũng đến mua hoa đó!!”
“ Chị chủ cô có nhớ em không? Em cũng là đứa ngày nào cũng đến mua hoa đó!!”
Chàng thanh niên kiểm hoa cũng quay đầu lại, “ Ngày hôm qua em cũng đến mua một bông hoa hồng tặng cho bạn gái!”
Cuối cùng Lương Ngữ Hinh đã biết, trong tháng này làm ăn tốt hơn bình thường chính là do những người trẻ tuổi này đóng góp!! Bọn họ đối xử với bạn gái thật tốt, mỗi ngày đều đến mua hoa hồng!!
Đồng Tiểu Điệp che miệng ngồi dựa vào cạnh Liên Dịch, khe khẽ nói chuyện còn cười rất vui vẻ, Liên Dịch nhìn đồng hồ nói: “ Lương Ngữ Hinh, bây giờ chúng ta đi đón Hạo Tử được rồi đấy.”
“ Tiểu Dịch!! Cậu phải gọi là Hinh Hinh!!”
“ Muốn gọi một mình cậu gọi đi, tôi phải gọi là Lương Ngữ Hinh.” Hai người phụ nữ lúc này đang so xem ai ấu trĩ hơn sao?
Lương Ngữ Hinh cười viết lên giấy: Đều được hết.
Ông chủ trại hoa xuống xe thanh toán tiền hàng tháng trước với Lương Ngữ Hinh, hai người tổng hợp các khoản trong sổ sách, lúc này mấy nhân viên phục vụ cũng đã làm xong việc, đồng thời sắp xếp lại cửa hàng hoa vô cùng ngăn nắp, nhưng vẫn chưa trả chìa khóa lại cho Lương Ngữ Hinh.
Liên Dịch nói: “ Hôm nay bọn họ sẽ trông tiệm,” sau đó quay người hỏi một cậu em nhỏ: “ Bảng giá một tháng cùng với nghiệp vụ đã rõ ràng chưa?”
Mấy cậu nhân viên nghiêm túc gật đầu, Liên Dịch rất hài lòng, lúc đi ra liền chạy vào trong ‘Tảo Biển’ đem đồ gì đó giấu trong áo khoác.
Đồng Tiểu Điệp lén lút cười nói với Lương Ngữ Hinh: “ Quản Tử không cho Tiểu Dịch uống rượu, bọn họ chuẩn bị muốn có con.”
Lương Ngữ Hinh cảm thấy hôm nay thật sự là một ngày vô cùng thần kỳ, cuối cùng cô còn ngồi trên một chiếc xe cực kỳ sang trọng đi đến nhà trẻ đón con trai.
Liên Dịch cầm chìa khóa xe từ tay cậu nhân viên nói: “ Đổi một chiếc xe bọn tôi có thể cùng ngồi được.”
Lương Ngữ Hinh thực sự ngại từ chối nữa, vuốt tóc rồi ngồi lên xe.
Ba giờ chiều mùa thu mặt trời vẫn rất nắng, nhưng không bao lâu sau gió bắt đầu thổi nên hơi lạnh một chút, bầu trời xanh vô cùng, một màu xanh thuần túy.
Lương Ngữ Hinh đi vào nhà trẻ cùng nói chuyện với cô giáo chủ nhiệm của Hạo Tử muốn đón Hạo Tử tan học sớm một chút, các bạn nhỏ lớp chồi đang vẽ tranh, lúc Hạo Tử đi ra hai tay đều dính đầy thuốc màu để vẽ tranh.
“ Mẹ ơi!!” Thời điểm mỗi buổi chiều tan học, tiếng gọi mẹ đầu tiên của Hạo Tử luôn có chút nũng nịu.
Lương Ngữ Hinh đi đến ôm lấy con trai, hôn một cái, chỉ đằng sau lưng cho cậu nhóc có hai người đang tò mò đứng ở trước cổng nhà trẻ.
“ Mẹ ơi cô kia là bạn gái của anh Quản Tử!!” Hai mắt cậu nhóc Hạo Tử sáng long lanh giống như hai quả nho nhỏ nhìn chằm chằm vào Liên Dịch nói.
Liên Dịch đi đến vò rối tóc của Hạo Tử, trong lòng cảm thán thật sự là không giống nha!
Đồng Tiểu Điệp cũng đi đến, ngọt ngào nói với bạn nhỏ Hạo Tử: “ Chào em, chị là chị Tiểu Điệp ~!”
“ Chị mập!!!” Giọng nói của cậu nhóc cực kỳ vang dội.
“… …”
“ Là cô mập.” Liên Dịch bổ sung.
Cả người Đồng Tiểu Điệp nhào vào trong ngực Liên Dịch không chịu ra, cô đau lòng, tại sao? Bởi vì trẻ con sẽ không biết nói dối!! Bởi vì Hạo Thần nhà cô lừa cô!!! Cái gì mà em vẫn còn rất gầy anh ôm không thấy thoải mái ăn nhiều một chút anh mới thích em, toàn là lừa gạt!!
Lương Ngữ Hinh lắc đầu nhìn Hạo Tử, tỏ ý không thể không lễ phép như thế.
Hạo Tử đưa tay xoa lên mặt của cô mập, mềm mại, chơi rất thích nha!!
“ Đừng khóc, Hạo Tử thích cô!!”
Giọng nói của cậu nhóc đều rất dễ nghe, trong nháy mắt Đồng Tiểu Điệp lập tức được chữa khỏi, “ Phải gọi cô là cô xinh đẹp nha!!”
Cậu nhóc Hạo Tử hiểu chuyện gật đầu, gọi một tiếng cô xinh đẹp.
Liên Dịch cảm thấy thật sự không phải rất xinh đẹp mà, hơn nữa thân hình lại béo mập, nhưng vẫn không nên nói ra thì hơn.
***************************************
Đây là lần đầu tiên Hạo Tử ngồi trên chiếc xe lớn như vậy, rất vui vẻ cầm lấy tay mẹ bé nói gì đó, Đồng Tiểu Điệp khe khẽ nói thầm với Liên Dịch: “ Tổn thương hôm nay tớ phải gánh chịu nhất định phải bắt anh Lục Hạo bồi thường tổn thất!!!”
Liên Dịch xoa đầu cô ấy nói: “ Tôi cũng muốn.”
Vì vậy hai người phụ nữ thấp giọng thương lượng với nhau nên bắt chẹt Lục Hạo thứ gì đây, bởi vì Lương Ngữ Hinh không thể nói chuyện, cảm giác tồn tại thật sự rất nhỏ, dặn con phải nghe lời.
Hạo Tử bò từ ghế sau lên nhìn vô lăng trong tay Tiểu Điệp, “ Sau này Hạo Tử có thể học lái xe với cô xinh đẹp được không ạ?”
Một tiếng cô xinh đẹp, có cái gì không được hay chứ? Với lại Đồng Tiểu Điệp cảm thấy về sau không cần chúng cô dạy cháu, bố của cháu cũng sẽ vui vẻ dạy.
Đương nhiên khi trên xe có mẹ trẻ em ngồi thì Liên Dịch bị ghét phải ngồi ở ghế lái phụ.
Mà điều khiến cho Lương Ngữ Hinh càng giật mình hơn nữa, nơi mà bọn họ ăn cơm tối, là ‘Nhân Lương’, ‘Nhân Lương’ rất nổi tiếng tại thành phố L.
Đồng Tiểu Điệp giữ chặt tay của cô nói: “ Hinh Hinh à, chị cứ xem nơi đây như là nhà của mình, không cần câu nệ!!”
Liên Dịch đem chai rượu đã giấu đi đưa cho nữ nhân viên phục vụ, nói với Lương Ngữ Hinh: “ Đây là nhà hàng của cô em này, chúng tôi thường đến đây.”
Lúc đầu cô ấy muốn nói, sau này nếu muốn đến đây cứ gọi điện trước để cô em chuẩn bị mấy món ăn ngon cho cô, nhưng cũng may không có nói ra miệng, cô gái này vô cùng trầm lặng, cô ấy không thể nói chuyện.
Lương Ngữ Hinh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hạo Tử đi theo Đồng Tiểu Điệp vào bên trong, lên lầu hai.
Đồng Tiểu Điệp nói: “ Trước đây khi chưa kết hôn tôi đều ở đây, hôm nay chúng ta lên trên lầu ăn!”
Lương Ngữ Hinh vẫn cảm thấy, bỗng nhiên xuất hiện hai người đối xử với cô rất tốt, mặc dù không thân quen cũng không có nói chuyện với nhau, nhưng đều chu đáo nghĩ đến cảm nhận của cô, bọn họ đều là bạn của Lục Hạo.
Mặc dù trong bữa cơm không có ai nhắc đến tên của Lục Hạo, hơn nữa khi Liên Dịch giới thiệu về mình cũng là nhắc đến tên Quản Tử, nhưng không thể tránh khỏi cô nghĩ đến Lục Hạo, nghĩ đến buổi tối ngày hôm đó anh ở lại qua đêm ở nhà cô, cô bị anh mạnh mẽ ôm lấy, Lục Hạo khẽ nói bên tai cô: “ Lúc này em nên hét lên, nói có sắc lang vô lễ với em.”
Bỗng nhiên trên mặt nóng như có lửa, cùng lúc đó có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Đồng Tiểu Điệp đang bận rộn chuẩn bị mấy món ăn, cô ấy đem các nguyên liệu buổi chiều mua được giao cho nhà bếp, bưng một bình ngũ cốc hoa quả nóng lên lầu, cười nói: “ Hinh Hinh à, điện thoại của chị kêu kìa ~!”
Lương Ngữ Hinh cầm điện thoại lên xem, ông trời ơi, cô chỉ vừa mới nghĩ đến, thế nào lại như vậy? Nếu như linh nghiệm như vậy, tại sao trước đây lúc cô nghĩ đến lại chưa từng linh nghiệm?
Nhớ đến, đúng vậy, cô thường nhớ đến anh!
Viên Mãn Viên Mãn - Giai Lệ Tam Thiên