You practice mindfulness, on the one hand, to be calm and peaceful. On the other hand, as you practice mindfulness and live a life of peace, you inspire hope for a future of peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộc Hàm Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 389 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:46:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11: Đi Ra Ngoài Vì Hay Nhìn Thấy Anh
ến trưa Lương Tâm Kỳ mới tỉnh lại, vửa tỉnh lại cô suy nghĩ hồi lâu không biết vì sao mình trở về, đói bụng rồi vào phòng bếp thấy mẹ Lí, mẹ Lí cho cô biết hôm nay là Thiếu Gia ôm cô lên lầu, mà bộ dạng của anh rất ôn nhu
Cô nghe xong không có tin, không thể nào, hôm qua anh ghét cô như vậy, làm sao trong vòng một đêm liền thay đổi thích cô, càng muốn cô càng không tin.
Cô đọc không thấu người đàn ông này, khi cận kề thờ, chết anh chẳng thèm, nhưng cũng thà vậy cũng không nguyện cho người khác.
Buổi tối, Tuyết Nhi gọi điện cho cô, hỏi thăm sức khoẻ cô một chút, rồi nói với cô rất nhiều về biểu ca, cô nghĩ thật kì, vì sao Tuyết Nhi lại nói quá nhiều về chuyện Hàn Minh Vũ? Cái này có quan hệ gì với cô sao?
Bất quá nhờ vậy cô cũng mới biết Hàn Minh Vũ là Đại thiếu gia nhà họ Hàn, lớn hơn cô 2 tuổi, bình thường đều sống ở nước ngoài, vì sự nghiệp của Hàn Gia rất lớn nên tổng công ty ở nước ngoài, mà anh là tổng giám đốc nên trở về xem chi nhánh bên đây thế nào, hơn nữa Hàn Gia Lão ở đây, nên mỗi lần về cũng chỉ vài ngày, sẽ không ở lâu, lần này chắc cũng vậy
Sau khi nghe, Tuyết Nhi mới có thể hội đãi thật lâu, hỏi cô nguyên nhân gì, cô chỉ ấp úng không nói
Cô cũng không truy vấn dù sao chuyện này cũng không liên quan, vừa vặn nghe tiếng mở cửa, cô đoán là anh về, ngực không khỏi khẩn trương
Cửa mở ra, An Vĩ Thần không ngờ cô sẽ ở đó, anh ngẩn ra rồi đi đến sofa ngồi xuống tháo cà-vạt, cởi tây trang, đầu ngước lên, tay xoa xoa hai bên thái dươg, đợi cho đầu hết đau một chút, anh lạnh lùng mở miệng: " Người đàn ông hôm qua là ai? Sáng sớm cô ra ngoài là vì muốn gặp anh ta sao?"
Thấy Lương Tâm Kỳ không nói gì, cô đứng trên lầu dừng cước bộ: " Ngày hôm nay em mới quen, là biểu ca của Tuyết Nhi, sáng sớm cô ấy gọi em ra giúp cô ấy đón người, em phải đi thôi". Cô không quay đầu nhìn anh, chỉ nhàn nhạt mở miệng giải thích.
An Vĩ Thần nghe Tâm Kỳ nói hôm nay mới quen không khỏi tức giận, anh từ trên ghế salon trực tiếp tới trước mặt cô.
"Đúng vậy không? Ngày hôm nay biết vậy sao anh hôn cô? chẳng lẽ cô nói cô chỉ là người tuỳ tiện, một người vừa quen liền để hôn mình? Tôi đây không phải có thể liền lên giường cùng cô sao hử?". An Vĩ Thần lúc này đã mất lý trí.
"Anh sao có thể làm nhục em như vậy, tại sao nói em như vậy, tại sao có thể". Tâm Kỳ một bên khóc một bên dùng tay đánh anh.
Anh tại sao nói cô như vậy? Tại sao có thể như vậy? Anh có thể không thích cô nhưng không thể sỉ nhục cô như thế.
"Như vậy mà sỉ nhục sao, để cho cô xem một chút cái gì là trực tiếp sỉ nhục cô". An Vĩ Thần nói xong một bên ôm lấy Lương Tâm Kỳ lên lầu.
Trong căn phòng màu hồng, một thân ảnh nhỏ mở to đôi mắt, như là bị kinh hách, cô bây giờ rất khẩn trương, từ lúc anh ôm cô, đại nảo dường như không ổn, không biết anh muốn gì, hơn nữa vừa vào phòng anh liền đem cô trực tiếp để lên giường, làm đầu cô đụng choáng váng, còn chưa kịp chờ cô phản ứng, anh đã nhào lên người cô.
Bây giờ mặt đối mặt, mũi đối mũi, môi cũng chỉ cách nhau vài cm, trong phòng an tĩnh chỉ nghe tiếng thở của 2 người, cô mở mắt thật to nhìn anh, cái miệng mân mê.
An Vĩ Thần nhìn cái miệng nhỏ nanh mê người, mắt anh đỏ lên, nhấp từng chút một, càng làm cho thân thể anh nóng lên, không cần lo ngại gì anh hôn lên môi của cô, rất ngọt, thì ra miệng của cô gái này ngọt ngào như vậy, cho tới bây giờ anh thật khôg biết.
Tuy rằng anh có rất nhiều phụ nữ nhưng chưa bao giờ hôn môi ai, anh chỉ có phát tiết, mà tất cả những ai bên cạnh anh biết mỗi lần lên giường đều trực tiếp xoa thân thể của anh, sau khi có phản ứng liền tiến vào bên trong, cho tới giờ sẽ không làm chuyện dư thừa.
Ngày hôm nay anh không hiểu thế nào đột nhiên phát hiện hôn lên môi của người phụ nữ này cái gì cũn ngọt ngào, anh không ghét, ngược lại rất thích nụ hôn này, nụ hôn làm cho thân thể anh liền có phản ứng.
Bản tính đàn ông bắt đầu cứng lên, khiêu khích anh.
An Vĩ Thần hôn lên vành tai trắng nõn của Lương Tâm Kỳ, từ từ hôn một cái, rồi dời xuống cái cổ, sau đó dịch chuyển xuống bộ ngực tròn đầy của cô, tay anh cũng không nhàn rỗi, một tay nắm bên ngực, tuy rằng nó không bự như những người phụ nữ trước của anh thế nhưng lại làm cho anh thoải mái hơn.
Khéo léo từng chút, tay của anh bắt đầu vẻ vẻ di dời lên bụng của Tâm Kỳ.
Làm thân thể cô không khỏi run lên một trận, cô cắn chặt môi dưới, mắt nhắm lại, móng tay bấm vào thị cũng đã đổ máu, cô bây giờ rất sợ nhưng cũng rất chờ mong, cô biết anh không thương cô nhưng lần đầu tiên của cô cho anh cô cũng cam lòng, dù sao ai cũng muốn đem lần đầu tiên của mình cho người mình yêu nhất
---------------------
An Vĩ Thần nhẹ nhàng mở từng cái nút y phục ra, lộ ra nội y màu đen, cái nịt ngực không đủ chỉ che nửa bộ ngực tròn đầy của cô, làm cho nhìn xong huyết mạch bành trướng, vốn có sức hút, dụ dỗ.
Lần này hạ thân anh càng căng thẳng, tay anh vói vào trong áo ngực, xoa xoa nắn bóp một bên ngực.
Bởi vì y phục nên không có trở ngại gì, anh cảm giác nhỏ hơn, chỉ là vậy càng làm anh thích không muốn buông tay, đỉnh ngực thoáng cái cứng lên, làm cho anh thêm hưng phấn, anh dùng môi ngậm nó, từ từ mút vào, rồi dùng đầu lưỡi trêu đùa với nó.
Từ lúc y phục bị cởi, Lương Tâm Kỳ khẩn trương không thôi, bàn tay cô đã đổ đầy mồ hôi, càng có điểm xấu hổ, định che bộ ngực không cho anh nhìn nhưng lại thấy anh đang mân mê nâng niu bộ ngực của mình, cô thẹn thùng không dám moở mắt, cảm giác anh đang mút lấy, trong miệng cô không tự chủ được "ưm ……" một tiếng
An Vĩ Thần nghe được âm thanh, tay bắt đầu xuống hạ thân tìm tòi, xé váy ra, để lộ cái quần màu đen, nhìn thoáng qua anh không chịu đựng được nữa liền cởi ra một vườn cỏ đen mớt lộ ra trước mặt anh, anh dùng tay thăm dò vào lãnh địa đó, cảm giác có điểm ẩm ướt
Anh dùng ngón tay nhéo nhéo hạch tâm, vậy kia cũng từ từ lớn lên, điều này làm cho trán anh đổ đầy mồ hôi, anh đang rất khổ cực nhịn xuống, anh cũng không hiểu vì sao anh không lập tức muốn cô.
Lương Tâm Kỳ đang trong mê muội, đây là lần đầu tiên, nên mới đặc biệt đối xử với cô như vậy, anh cũng không biết, hiện tại chỉ là không muốn đi vào, anh muốn hưởng thụ cảm giác mà chưa từng thử nghiệm qua
Tâm Kỳ lúc này cảm giác anh chuẩn bị, đầu cô thoáng cái thanh tỉnh, cô ngượng ngùng nói: " Thần, đừng như vậy", bắt được tay cô không cho anh tiếp tục.
"Cô nói không nên như vậy, hay là như vậy, hử",. An Vĩ Thần bỏ qua tay cô, dùng tay mình bóp bóp nơi mẫn cảm nói
Tâm Kỳ bị anh làm cho thẹn không dám ngẩng đầu, chỉ cắn chặt môi không để mình kêu ra những âm thanh xấu hổ.
An Vĩ Thần thấy cô như vậy, cười nhạt, nhéo nhéo hạch tâm, phụ nữ chính là vậy, miệng nói không nhưng trong lòng rất muốn, anh không nghĩ thêm gì, nhanh chóng cởi quần, đẩy Tâm Kỳ ngã xuống, anh mở dạng chân cô ra, cúi người liền đem " Tiểu Vĩ Thần" tiến nhập vào bên trong cơ thể của Tâm Kỳ.
Tâm Kỳ bị anh đẩy ngã xuống, hạ thân truyền đến cơn đau đớn, cô không khỏi kêu lên " đau quá", miệng nói ra, trong miệng đều đã giảo máu, nước mắt cũng chảy theo.
Anh biết lần đầu tiên của phụ nữ sẽ rất đau, anh nhìn thấy cô khóc, cúi đầu liếm liếm, thấy máu trong miệng thì chỉ số ác ma trng người anh càng lên cao, làm cho anh điên cuồng luật động.
Tâm Kỳ yên lặng đón nhận động tác của anh, hạ thân của cô đau đớn không thể nói thành lời thế nhưng cô không cảm giác được chỉ cắn chặt răng, tay dùng sức nắm ra giường, thừa nhận lần đầu tiên anh mãnh liệt đánh.
Một phòng rung động, liền ánh trăng cũng thẹn mà trốn vào mây.
--
Sáng sớm hôm sau, An Vĩ Thần tỉnh nhìn đến người trong lòng ngực không khỏi tức giận, đêm qua rốt cuộc anh bị gì chưa từng yêu nữ nhân nào vậy, muốn một lần rồi một lần cứ như vậy mà đắm chìm torn đó, cái này không hề giống anh, hiện tại nhìn xem, người phụ nữ này sẽ đắc ý, sau này cô ta càng có cơ hội quấn quít lấy anh hơn.
An Vĩ Thần nghĩ đến, liền động vào người trong lòng tỉnh dậy.
Tâm Kỳ tối hôm qua khuya mới ngủ, bị giằng co một đêm ngủ chưa đủ liền bị người làm tỉnh, nỗ lực mở mắt nhìn người trước mặt, còn chưa rõ ràng là gì liền nghe giọng nói tuyệt tình mà lạnh như băng truyền đến tai.
"Nè, cô đừng tưởng cô ngủ với tôi thì sẽ thay đổi được gì, cô vẫn là người tôi ghét, nên đừng vọng tưởng cải biến chuyện gì, còn nữa không nên để tôi thấy cô và người đàn ông nào ở cùng chỗ, bảo vệ thân phận tốt cho tôi". An Vĩ Thần nói xong, ưu nhã đứng dậy mặc quần áo, sau đó đến cửa phòng.
Trên giường, Lương Tâm Kỳ chịu đựng đau nhức, cô đứng dậy lảo đảo đi đến phòng tắm, nằm trong bồnt ắm lạnh như băng, mở nước lạnh xói lên người, cô bây giờ không cảm thấy lạnh gì, cô bây giờ cũng không nghĩ tới anh tuyệt tình vậy, thì ra đêm qua chỉ là giấc mộng, một giấc một cho cô khó quên.
Lệ không tiếng động chảy xuống, cô vỗ vỗ mặt, để cho mình thanh tỉnh một chút, có tinh thần đi tắm rửa một cái, mấy phút sau cô từ phòng tắm đi ra, đi tới tủ treo quần áo tìm áo có cổ cao mà mặc, trên cổ của cô có vết hôn nhiều lắm cần che lấp một chút.
Hết thảy làm xong, Tâm Kỳ xuống lầu chuẩn bị bữa sáng, trong phòng bếp, mẹ Lí đang bận rộn làm đồ nă, thấy Tâm Kỳ đi xuống, bà gọi tới mau ăn điểm tâm
Thấy cô mặc y phục kông khỏi nhíu mày, trong lòng nghi ngờ một chút, ngày hôm nay thế nào Thiếu Phu Nhân có chút kì quái, trời nóng mà mặc kín vậy hơn nữa sắc mặt nhìn cũng không tốt, chẳng lẽ bị cảm?
Nghĩ vậy, mẹ Lí quan tâm hỏi: " Thiếu Phu Nhân có phải bị cảm hay không, thế nào sắc mặt nhìn thật kém, có muốn tôi gọi bác sĩ của gia đình đến xem?"
"Dạ ……Không có không có, mẹ Lí, đêm qua chỉ là con ngủ không được, lát nữa con nghỉ ngơi sẽ ổn". Tâm Kỳ bỏ tay xuống, nhìn mẹ Lí quan tâm nói.
Mẹ Lí gật đầu sau đó xoay người vào bếp, phòng ăn lớn vậy chỉ cómình cô, cô nhìn đầy món ăn trên bàn nhưng không đói bụng, phải đi đến phòng nghỉ ngơi.
Vị Hôn Thê Si Tình Ỷ Lại Vào Lão Công Tuyệt Tình Vị Hôn Thê Si Tình Ỷ Lại Vào Lão Công Tuyệt Tình - Mộc Hàm Nhã